Chương 47: Genjitsushugi Yuusha no Oukokusaikenki

“Uwaaa … nii-sama, ở đây có thật nhiều cửa hiệu nhỏ quá đi.”

Tomoe nhảy cẫng lên khi nhìn thấy những quầy hàng nối tiếp nhau tại quảng trường. Địa điểm mà Juna đưa chúng tôi tới để thưởng thức bữa trưa chính là quảng trường lắp đặt bộ phận tiếp nhận của Đài Phát thanh Hoàng gia. Mới một tháng trước, nơi đây chẳng gì khác ngoài một cánh đồng, nhưng vào thời điểm hiện tại thì nó đã trở thành chỗ tập trung rất đông những gian hàng rong bày thực phẩm và hàng hóa. Thậm chí ngay cả khi chưa đặt chân tới quảng trường, chúng tôi đã có thể nghe thấy tiếng các người bán dạo mời chào khách hàng và lời mặc cả từ phía kẻ mua.

Cũng có đủ hạng người ghé qua nơi này. Các bà nội trợ mua sắm cho bữa chiều, hàng tốp thương nhân ăn trưa, và những binh lính Elfrieden hiện không nhận nhiệm vụ tìm kiếm chút gì đó bỏ bụng[1]. Chúng tôi có thể thấy các lữ khách cùng với phiêu lưu giả, và cả dáng hình của rất nhiều kẻ xuất thân từ phi nhân tộc. Nơi đây hối hả với đàn ông và phụ nữ thuộc đủ mọi lứa tuổi, bất kể chủng tộc, nghề nghiệp, hoặc quốc tịch.

“… Làm cách nào mà nó lại thành ra thế này chứ?”

“Dẫu nạn thiếu lương thực tại Vannes đã phần nào được xử lý, nhưng vẫn chỉ có rất ít các chủ tiệm sở hữu thực phẩm để buôn bán. Tuy thế, những người mang trong mình suy nghĩ rằng chí ít bản thân họ cũng có thể mở một quầy hàng đã tập trung lại với nhau, nên lúc này đây chúng ta đang nắm trong tay khu chợ đầu tiên tại Vannes đấy.”

Tôi đặt câu hỏi và Juna giải thích.

“Ở địa điểm xa xôi chừng này ư? Chẳng phải họ nên làm như vậy tại những con phố chính hay đại loại thế sao?”

“Chính bởi nơi đây có lắp đặt thiết bị tiếp nhận của Đài Phát thanh Hoàng gia ạ.”

Ah, tôi hiểu rồi. Mọi người tề tựu với nhau không phải vì những cửa tiệm nằm nằm ở nơi này, mà các gian hàng quy lại về một mối nhằm nhắm tới các đối tượng tập hợp để chứng kiến buổi Phát thanh Hoàng gia. Chúng tôi đã thử nghiệm tăng trình chiếu chương trình tin tức của Chris Tachyon lên gấp đôi vào ban ngày và chương trình âm nhạc vào ban đêm gần như mỗi ngày kể từ chương trình âm nhạc nên chắc hẳn mọi người tới đây để chiêm ngưỡng. Nơi này giống như một chợ đen thời hậu chiến, hoặc đúng hơn thì, tương tự với Ameyoko[2].

Nhân tiện, cô nàng Lorelei Juna chỉ xuất hiện trong chương trình âm nhạc vào các dịp cuối tuần, còn những ngày khác, chúng tôi mở [Cuộc thi Ca hát] nhằm quy tụ những người đăng ký với lòng khao khat mong mỏi. Quả là một gánh nặng lớn bởi tất cả đều phát sóng trực tiếp. Những ứng viên đã vượt qua [Cuộc thi Ca hát] sẽ trở thành các [Ca sỹ] như Margarita, hoặc trong trường hợp họ đồng thời cũng sở hữu ngoại hình ưa nhìn thì sẽ đảm nhiệm vị trí [Lorelei] hoặc [Orpheus[3]].

Các chương trình được phát thanh và truyền hình đồng thời tới cả Elfrieden và Amidonia, nên ai ai cũng đều có thể theo dõi chúng ở bất cứ đâu được lắp đặt một thiết bị tiếp nhận. Chẳng phải riêng gì Amidonia, mọi thị trấn tại Elfrieden đến thời điểm hiện nay cũng đã chuyển mình thành như thế này rồi mà thôi. Tôi cho rằng mình nên tính toán sự ảnh hưởng đến nền kinh tế về sau. Tôi đang vừa nghĩ thầm vừa nhe răng cười thì Tomoe kéo tấm áo khoác đi đường của tôi[4].

“Nii-sama, em đói quá.”

“Oh, phải rồi. Anh nghĩ chúng ta nên ghé qua một quầy hàng và mua chút gì đó.”

“Vâng ạ!”

“Em đồng ý.”

Sau đó ba người bọn tôi đi lướt qua các gian hàng quanh quảng trường. Tổng kết lại, cứ 10 tiệm thì lại có 4 bán thực phẩm, 2 buôn phụ kiện, 2 chuyên về trang bị, và còn lại kinh doanh các món đồ khác. Phần lớn những nơi bán thực phẩm đều có món nướng xiên que. Vì Vannes nằm cách xa biển nên tất cả những gì họ có thể kiếm được là cá sông; ngũ cốc và rau củ còn trữ rất ít ỏi. Do đó, về điểm này, phần thịt sẽ đến từ những con thú hoang bị giết. Chắc hẳn họ đang nướng lên các con thú mình tóm được bên ngoài các bức tường thành. Chính vì vậy, chẳng quầy hàng nào có thể chỉ ra được mình đang bán loại thịt gì. Thay vì treo đầu dê bán thịt chó[5], họ đã biến chúng thành điều bí ẩn.

“Anh nghĩ mua thịt nướng sẽ mạo hiểm đây…”

Thịt thỏ rừng thì ổn đấy, nhưng chuột bự hay thằn lằn cỡ lớn … sẽ bòn rút chỉ số SAN[6] của tôi mất. Không chỉ vậy, nếu họ cứ săn bắn bất cứ thứ gì mình có thể tìm thấy xung quanh thì sẽ chẳng biết được nó chứa độc tố hay mầm bệnh hoặc ký sinh trùng nào, phải chứ. Thế giới này không tồn tại đạo luật về vệ sinh an toàn thực phẩm và để trở thành đầu bếp thì họ chẳng cần đến chứng chỉ gì sất … Tôi cho rằng mình nên ban hành một số điều khi lượng thực phẩm chúng tôi nắm trong tay trở nên dư thừa.

“Sẽ không xảy ra chuyện gì đâu ạ.”

“Eh?”

Juna vừa nói vừa nở một nụ cười ‘thực sự tuyệt vời’.

“Em đã khiến những hải quân lục chiến hộ giá bắt đầu triển khai và thực hiện thử nghiệm độc tố. Em sẽ đưa anh tới những quầy hàng an toàn.”

“Thử nghiệm độc tố!? Ý em không phải là lấy mẫu đấy chứ!?”

“Nếu có chuyện gì bất trắc xảy ra với anh thì đó sẽ là một rắc rối to lớn cho đất nước, nên lẽ dĩ nhiên là thực phẩm đường phố chí ít cũng sẽ được thử nghiệm độc tố. Cơ thể của anh đâu chỉ thuộc về bản thân mình nữa rồi, phải chứ?”

Anh là gì hả, một thai phụ ư? tôi đại khái muốn vặc lại như vậy, nhưng lại hiểu được điều mà cô ấy đang cố gắng bày tỏ. Nếu suy sụp vì ngộ độc thực phẩm, tôi không thể nào chắc chắn rằng mình vẫn đủ khả năng sử dụng Ám linh Sống. Trong trường hợp ấy thì lượng công việc của 9 lần tôi sẽ ngừng được hoàn thành mất … Đúng thế, thử nghiệm độc tố rất cần thiết cho lợi ích quốc gia đấy. Ngừng ở đó là được rồi.

“… và kết quả ra sao?”

“Một người đã bị đau bụng.”

“Phái một sứ giả tới cung điện! Đưa ra một thông báo rằng tất cả những thương nhân buôn thịt và cá sẽ cần phải xuất trình nguyên liệu sống! Nếu bất kỳ ai bộc lộ dấu hiệu lừa dối thì việc làm ăn của họ sẽ bị cấm. Lập nên thông báo và xuất bản đi!”

“Đã rõ.”

Juna vời lại một thủy quân lục chiến hộ vệ và phái anh ta tới cung điện cùng lời nhắn gửi. Chính chuyện đó đã bắt đầu Luật Vệ sinh Thực phẩm Elfrieden. Tôi định sau này sẽ mở rộng việc chỉ dẫn thực phẩm, nhưng lúc này tôi phải giải quyết sớm những kẻ cố gắng phủ lớp ngụy trang lên loại thịt. Khi liên quan đến độc tố và thể sinh bệnh.

“Anh hải quân lục chiến hộ giá. Anh sẽ không hy sinh vô ích đâu.”

“Um, anh ta đâu có chết ạ. Chỉ là ngộ độc thực phẩm thôi mà.”

Juna kinh ngạc vặn lại. Không, không, không, thậm chí ngộ độc thực phẩm cũng có thể lấy mạng đấy, cô biết chứ? Ông tôi từng ăn trứng gà sống quá hạn sử dụng, đã nhiễm khuẩn salmonella và phải nhập viện. May mắn thay bệnh tình không biến chuyển quá tệ, nhưng người đã tốn vài nghìn yen tiền viện phí chỉ vì không muốn lãng phí một quả trứng 10-yen-một-hộp. Bà đã trêu chọc ông về chuyện này suốt một thời gian dài sau đó. Mà, bỏ qua chuyện ấy đi, chúng tôi mua những xiên thịt nướng tại một quầy hàng mà Juna giới thiệu và chút nước ép hỗn hợp tại sạp hoa quả. Chúng tôi yên vị tại một băng ghế và thưởng thức.

“Hmm nom nom … mm, ngon quá, nii-sama.”

“Yeah.

“Nước ép cũng tuyệt lắm nè, Kazuya-san.”

Món thịt thật ngon và mọng nước. Hương vị của nó không quá khác biệt so với xiên thịt bò mà bạn mua tại một lễ hội đâu, vì thế, tôi đã đặt câu hỏi và hóa ra nó được chế biến từ thịt Đại Ngưu, một loài thú giống trâu. Nhiệt độ của nước ép hỗn hợp rất ôn hòa, nhưng không quá ấm vì hiện giờ trời đang vào thu. Nó hơi chua một chút nhưng lại hợp với dư vị đầy dầu mỡ mà món thịt xiên để lại.

Với cái bụng no căng, chúng tôi nghỉ xả hơi và chìm vào bầu không khí chậm chạp. Tomoe bắt đầu gà gật phía kế bên nên tôi cho rằng lúc này là giờ ngủ trưa của em ấy. Lấy lòng tôi làm gối, Tomoe cuộn tròn mình lại thành trái bóng và bắt đầu cất tiếng ngáy. Tôi xoa đầu em ấy, thật mượt mà, hệt như lông của cún vậy. Cảm giác mang lại từ bàn tay tôi thật tuyệt vời.

“Fufu, em ấy dễ thương quá, phải không ạ?”

Ngồi kế bên tôi, Juna vừa nói vừa ngắm nhìn khuôn mặt của Tomoe khi đang chìm vào giấc ngủ. Rồi cô ấy nghiêng người về phía tôi cho tới khi vai của hai người chạm nhau và thì thầm đầy buồn bã.

“Giá như những tháng ngày yên bình này có thể tiếp diễn nhỉ…”

“… nhưng điều ấy sẽ không xảy ra đâu, phải chứ?”

Tôi đặt câu hỏi và Juna nuốt nước bọt.

“Vâng ạ. Đế quốc Quân hiện đã có mặt tại đây rồi. Lực lượng ước chừng năm vạn binh.”

“Năm vạn? Ít hơn anh nghĩ nhiều quá.”

Số chiến binh Elfrieden đang đóng quân tại Vannes lúc này là bốn vạn rưỡi, nên chúng tôi khá ngang cơ. Dĩ nhiên, chúng tôi sẽ nằm về phe bất lợi nếu tính tới lực lượng lính Amidonia, nhưng tôi đã nghĩ chí ít họ cũng phải gấp ba lần quân số của chúng tôi. Đế quốc hiện đang tranh đấu với Quỷ Vương Quân sẽ đối diện với hai mặt trận nếu chiến sự nổ ra, nên tôi không cho rằng họ sẽ tiến công, nhưng mối đe dọa gây ra từ hành động đem đủ lực lượng tới nhằm chiếm cứ Vannes cũng đã đáng kể rồi. Tuy nhiên, Juna lắc đầu.

“Em nghĩ nhiều khả năng Amidonia đã kiềm chế họ lại. Chắc hẳn chúng e sợ rằng họ có thể giành lấy toàn bộ đất nước qua việc xuất chinh một đội quân hùng hậu, vậy đó.”

“Bên ủng hộ Tuyên ngôn Nhân loại như Đế quốc sẽ không đưa ra hành động ấy đâu, phải chứ?”

Nếu như chính Đế quốc đi ngược lại lời nói của mình rằng sự thay đổi biên giới quốc gia là không được xảy đến và bắt đầu một cuộc chiến tranh xâm lược, thì bản Tuyên ngôn Nhân loại sẽ gần như tiêu tan. Họ sẽ vuột mất khỏi tầm tay niềm tin của các quốc gia ký kết đặt lên mình và chiến lược đoàn kết toàn bộ nhân tộc liên minh chống lại Quỷ Vương Quân sẽ sụp đổ.

“Amidonia đã hành động nghịch lại Tuyên ngôn Nhân loại rồi. Chúng hẳn rất lo lắng rằng trong khi mình dối lừa Đế quốc, thì Đế quốc quyết định sẽ gạt lại chúng.”

“… Thiệt tình mà, quả là một quốc gia vô vọng.”

Sau khi lờ đi ý định của Đế quốc, chúng lại bấu víu vào sức mạnh của họ một khi bản thân sa chân vào rắc rối. Thêm vào đó, chúng không hề đặt niềm tin vào đối tác mà mình đang bám lấy, tuyệt vọng vô cùng, không chỉ dưới tư cách một quốc gia, mà còn về góc độ con người. Chẳng ai bày tỏ lòng tôn trọng với những kẻ cơ hội và lật lọng, không một đất nước nào sẽ đặt niềm tin vào chúng.

“Nhưng thật tốt rằng chuyện đó lại mang về lợi thế cho chúng ta.”

“Quả thực là như vậy. Nhìn vào Thân vương Julius, chúng em cảm thấy vui sướng từ tận đáy lòng khi Soma là Vua của mình. Suy cho cùng, chúng ta đâu thể tin tưởng giao phó tính mạng bản thân cho một kẻ không đáng tin cậy chứ.”

“… Dẫu thế, anh ước chi em đừng đặt vào anh nhiều niềm hy vọng tới vậy.”

“Ôi trời, nhưng chẳng phải lúc này anh là Kazuya-san sao?”

Cô ấy đáp lại với vẻ đầy bông đùa. Hẳn là màn đáp lễ lại hành động trêu chọc của tôi với cô lúc trước đây mà. Juna là như vậy, khi bạn nghĩ mình dẫn cô ấy một điểm, cô sẽ giật lại ngay tức khắc. Hai người chúng tôi hướng ánh mắt vào nhau và mỉm cười.

[Chúc tất cả một buổi chiều tốt lành. Bây giờ là thời điểm Bản tin Elfrieden lên sóng.]

Đúng khoảnh khắc ấy, giọng nói của Chris Tachyon đột ngột vang lên. Có vẻ như chương trình tin tức chiều tối đã bắt đầu. Chúng tôi ngước lên và nhìn thấy hình ảnh Chris đang đọc bản tin dần dần được phun vào không trung. Ah, hóa ra dưới con mắt mọi người trong thị trấn thì trình phát sẽ mang vẻ như thế này sao. Đây là lần đầu tiên tôi được chiêm ngưỡng với thiết bị tiếp nhận lắp đặt tại đài phun nước, nhưng nó có kích cỡ xấp xỉ một màn hình chiếu phim trong rạp và sở hữu tác động khá lớn. Nếu đủ khả năng thì tôi muốn được xem chương trình ca nhạc từ nơi đây.

[Trước hết, về tình hình hiện nay. Tân cảng trấn “Veneti Nova” được tiến hành thi công mới đây tại vùng phía đông của Elfrieden lúc này đang tiệm cận hoàn thiện. Việc xây dựng Veneti Nova được kỳ vọng sẽ tăng cường hiệu quả cho vận tải đường bộ và đường biển đồng thời …]

Nhân đây, những tin tức này được thu thập từ khắp mọi miền Elfrieden, trong đó bao gồm cả Vannes, bằng cách sử dụng Kui – một loài chim giống bồ câu nhà có bản năng truyền thư sở hữu khả năng cảm nhận những làn sóng tỏa ra từ chủ nhân của mình nhằm xác định nơi họ đang ở được dùng với mục đích tạo liên lạc đến các cá nhân và địa điểm – tương tự như Aisha đã làm không lâu trước đây để nhận thông điệp từ Thánh Hộ Lâm. Điểm mạnh của chúng nằm ở khả năng truyền tải tin tức, ngay cả từ những thung lũng xa xôi mà trình phát không thể phủ sóng tới, nhưng trái lại, không như Đài Phát thanh Hoàng gia truyền tải tin tức vào thời gian thực, thông tin chúng gửi đi sẽ trễ hai đến ba ngày.

Ví dụ như, nếu tại Thành phố Lagoon nằm ở cực đông của Vương quốc xảy ra biến cố, thì tin tức sẽ không tới trực tiếp Vannes, mà họ phải chờ đợi Kui băng qua rất nhiều thành phố mang tin tức tới. Sau đó Kui sẽ chuyển tới thành phố tiếp theo để giao lại cho một Kui khác đưa đến thành phố tiếp sau đó, hệt như mạng lưới thông tin tại trường phổ thông vậy[7]. Đó là biện pháp nhằm giúp Kui tránh phải thực hiện chặng bay dài và bị những loài thú hoang tấn công dọc đường, từ đó làm cắt đứt liên lạc (tuy nhiên, tin khẩn sẽ do Phi long Kỵ sỹ truyền tải chứ không sử dụng Kui). Chính vì thế, biến cố xảy ra sẽ không được truyền tải trong cùng ngày đó.

[Tin tức tiếp theo là về cơn náo động diễn ra vào buổi ban mai tại Vannes …]

Sau đó, Chris tiếp tục tường thuật những sự kiện và biến cố xảy ra trên toàn bờ cõi Vương quốc, sau đó chuyển tới các thông tin hữu ích cho cuộc sống thường ngày, ví dụ như công thức chế biến bánh bao hoa bách hợp. Đưa vào chương trình tin tức chuyên mục dự báo thời tiết sẽ mang đến rất nhiều lợi ích, nhưng việc thực thi sẽ gặp khó khăn hơn. Thế giới này tồn tại tri thức về thời tiết, hoặc những nhân vật sở hữu khả năng dự báo thời tiết thông qua việc nghiên cứu chuyển động của mây từ nhiều năm ròng kinh nghiệm, nhưng vì phương tiện liên lạc nhanh không hề tồn tại như tôi đã đề cập trước đó, nên chuyển tiếp thông tin ấy trong thời gian là điều bất khả thi. Có những thiên tai gây ra vấn đề về sinh mạng như bão, nên tôi tự hỏi liệu mình đủ khả năng đưa ra giải pháp cho chuyện này không nhỉ …

Trong lúc tôi đang suy tư,

“Tôi chưa từng nghĩ rằng Đài Phát thanh Hoàng gia lại có thể được sử dụng theo phương cách này đấy…”

Đột nhiên tôi nghe thấy một giọng nói cất lên. Nhìn về phía trước, tôi thấy một thiếu nữ trong bộ trang phục phiêu lưu giả đứng quay lưng về phía chúng tôi. Mái tóc dài thẳng màu hoàng kim được buộc đuôi ngựa đung đưa phía sau cô. Trong khoảnh khắc tôi đã nghĩ đó chính là Liscia, nhưng phần tóc đuôi ngựa của cô ta được cột cao, và trước hết thì Liscia lúc này cũng đã mang mái tóc ngắn rồi. Cô gái quay mặt sang bên một góc 90o và hướng ánh nhìn vào chúng tôi.

“Tới mức tôi muốn giới thiệu hệ thống này tới đất nước của mình bằng mọi cách có thể. Khi trở về nhà tôi sẽ đề xuất việc đó. Thế nhưng, tôi tự hỏi làm cách nào mà họ lại nảy ra một ý tưởng tân tiến tới mức này chứ?”

Cô gái với nét mặt nghiêng xinh đẹp đặt nghi vấn. Đột nhiên xảy ra chuyện gì thế? Tôi nghĩ, nhưng sau đó Juna ngay lập tức bật dậy và đứng giữa tôi và cô gái.

“Juna?”

“Xin hãy thận trọng ạ.”

Juna vừa nói vừa đứng dậy che chở cho tôi. Từ giọng nói, có thể thấy rõ sự ngạc nhiên của cô.

“… Cô ấy nguy hiểm sao?”

“Ả khá điêu luyện. Thật bực mình khi Aisha không có mặt tại đây. Em không biết liệu mình có thể ngang cơ cầm chân ả …”

“Tệ vậy sao …”

Cô gái tóc đuôi ngựa nhìn Juna đang đầy cảnh giác và bật cười khúc khích.

“Đâu cần lo lắng chứ, tôi không hề muốn gây thù địch, thưa Quý cô Lorelei, Juna.”

“Làm sao mà …!”

“Dĩ nhiên, tôi liên hệ với cô khi đã biết rõ thân phận. Cô biết đấy, chúng tôi cũng có gián điệp chứ.”

Đồng nghĩa rằng cô ta đã biết cả tôi là ai nữa rồi. Vậy ra cô ta tiếp xúc với tôi khi đã nắm được rằng tôi chuẩn bị tới đây trong bí mật. Trì hoãn việc thiết lập phòng tình báo vì nỗi lo nhân lực chính là lỗi của tôi, nhưng cô ta đã nói rằng không định gây tổn hại cho chúng tôi mà, nên …

“Cô tới từ Đế quốc phải không?”

“Quả thực là như vậy. Rất hân hạnh khi lần đầu được diện kiến, Quốc vương Soma.”

Cô nàng trẻ tuổi vừa nói như vậy vừa đặt nắm tay lên ngực và cúi đầu.

“Tên tôi là Jeanne Euphoria, em gái của Nữ hoàng Grand Chaos, Maria Euphoria, thay mặt cho người nhận trọng trách quản lý tất cả những vấn đề quân sự.”

[1] Lực lượng Lục quân và Không quân đóng trại phía ngoài được phép tiến vào thành phố trong ngày nghỉ

[2] Ameya-Yokochō là một khu chợ mở tại Khu Taito, Tokyo, Nhật Bản, nằm gần Ga Ueno. Wikipedia

[3] Những nam thần tượng. Tên gọi bắt nguồn từ một người chơi đàn lia nổi tiếng trong Thần thoại Trái đất. Gọi Orpheus là ‘người chơi đàn lia’ là một sự nói giảm cực lớn.

[4] Một trong số này

[5] Quảng cáo sai sự thật

[6] SAN points: sanity point, tạm dịch: chỉ số lành mạnh của tâm hồn, cao nhất là 100, xuống 0 là đi.

[7] Ví dụ như bạn chuyền tay mẩu giấy ghi tin nhắn cho người kế bên và bảo họ chuyển tiếp cho người khác.