Chương 42: Dự Án Lorelei A

Vài ngày sau chuỗi trận chiến liên hoàn. Bên trong phòng quân vụ tại Lâu đài Van, những người đang nhìn vào tấm bản đồ biểu thị địa phận xung quanh được trải rộng trên chiếc bàn lớn gồm Liecia, Ludwin, Thủ lĩnh Lục quân Tối cao tạm thời Glaive, Hakuya – trở lại sau khi hoàn tất công chuyện ở Hồng Long Thành Ấp, và tôi. Quan sát tấm bản đồ sẽ thấy, Vương quốc mới chỉ nắm quyền kiểm soát thủ đô [Van] và các khu vực lân cận của kẻ địch, vì thế biên giới tây bắc của Vương quốc chỉ chuyển dịch đôi chút. Bất kỳ vùng đất nào nằm ngoài địa phận này hiện vẫn đều thuộc lãnh thổ của Công quốc Amidonia. Sau đó tôi hỏi Ludwin.

“Đã có động thái phản công gì từ phía Công quốc Amidonia chưa?”

“…. Thưa Bệ hạ, không hề ạ, chẳng nước đi nào đáng chú ý cả.”

Sau khi đáp lời, Ludwin đặt vài quân cờ nhỏ lên những thị trấn xung quanh [Van] vẫn đang nằm trong tay Amidonia. Có lẽ đây là vị trí triển khai hiện tại của Quân đội Amidonia.

“Xin hãy nhìn vào đây ạ, chúng dừng lại tại những địa điểm nào và chỉ tăng cường phòng thủ những thị trấn xung quanh Van. Có lẽ trong trận chiến vừa qua chúng đã phải gánh chịu thiệt hại quá nặng nề đến mức phải từ bỏ ý định tái chiếm Van bằng chính sức mạnh của mình……”

“Vậy ra chúng đang chờ Đế quốc Quân tới, huh?”

Tiếp theo, tôi hướng ánh nhìn về phía Hakuya.

“Nhân đây, chênh lệch về tiềm lực chiến tranh giữa Đế quốc và Vương quốc lớn tới đâu?”

“Họ vượt xa nước ta về sức mạnh quốc gia, nhân khẩu, quân số, công nghệ và thịnh vượng. Nếu chỉ tính riêng lực lượng, thì chúng đông hơn ta đến năm lần. Nếu xét cả trang bị nữa, thì bam! Sức mạnh của họ sẽ tăng thêm gấp đôi.”

“Tăng Bam! Thêm gấp đôi! Chẳng phải đây là Quiz Derby sao[1]?”

“? Người muốn nói điều gì ạ?”

“… Không, chẳng có gì đâu. Tôi hiểu chúng ta không nên biến đất nước đó thành kẻ thù. Đến lúc này chúng ta đã xoay xở để có thể tác động đôi chút tới chuyện này, nhưng suy nghĩ về những gì cần làm từ nay về sau là điều cần thiết đấy.”

Tôi nhún vai và Glaive bật ra một tiếng thở dài.

“Fuh, thật đáng tiếc làm sao. Dẫu ngay lúc này chúng ta có thể chiếm lấy toàn bộ Amidonia.”

“Vậy sao? Nhưng tôi thực sự không muốn chúng.”

Tôi yên vị trên chiếc ghế và đặt cằm lên tay[2].

“Dẫu sở hữu phong phú tài nguyên khoáng sản nhưng đất nước này lại quá nghèo. Quốc gia chúng ta cũng chỉ vừa mới được cứu thoát khỏi nạn thiếu lương thực. Dẫu sao, nếu chỉ gồm thị trấn này và vùng lân cận, thì chúng ta có thể quản lý được, chứ toàn bộ Amidonia thì nguồn tài nguyên còn lại không đủ để hỗ trợ. Mặt khác, nếu chỉ nắm giữ các mỏ thì sẽ thu hút những sự thù địch không cần thiết.”

Mà, nếu Đế quốc tới thì lựa chọn nào cũng như nhau cả. Dẫu nỗ lực bao nhiêu hay tước đoạt được nhiều lãnh thổ đến đâu, khi Đế quốc xuất hiện, thì chúng ta chẳng còn lựa chọn nào ngoài giao trả những chiến lợi phẩm. Thành phố Van này cũng tương tự mà thôi.

“Hơn nữa, mối căm hận Elfrieden của Amidonia quá sâu sắc. Dường như tư tưởng ấy đã được truyền thụ qua nhiều thế hệ. An trị vùng đất này sẽ gặp khó khăn ngay cả khi chiếm đóng quân sự[3].”

“Đúng vậy … Tới lúc này, chúng ta đã quản lý được bởi tại đây đang có một quân đội hùng hậu, nhưng giả dụ sau này chúng ta lập nên một thống đốc để lãnh đạo nơi đây, thì có lẽ dân chúng sẽ không tuân theo sự cai trị của người đó đâu.”

Tôi gật đầu tán đồng trước điều Liscia đã chỉ ra.

“Yeah. Chính vì thế anh dự định sẽ “chế ngự” cơn oán giận ấy trước.”

“Chế ngự cơn oán giận?”

“Phải. Anh đã vời nhân tài đến nhằm phục vụ mục đích đó rồi.”

Rồi, ngoài phòng quân vụ vang lên âm thanh gõ cửa. Tôi nói, “Vào đi” và sau đó một tuyệt sắc giai nhân với mái tóc lam bước vào sau khi cất tiếng nói, “Xin thứ lỗi”. Hôm nay, cô ấy không diện bộ trang phục nữ ca sỹ thông thường tại quán Café Lorelei, mà là bộ đồng phục Hải quân màu trắng khiến cô ấy toát lên diện mạo của một sỹ quan quân sự. Giai nhân tóc lam đứng trước tôi và thay vì một cách chào mạnh mẽ, cô ấy cúi đầu đầy thanh lịch.

“Thuộc cấp của Đại Đô đốc Hải quân Excel, Juna Doma, đã tới để đáp lại lời hiệu triệu từ Bệ hạ.”

“Ồ, Juna-san. Cám ơn vì đã đến. Ngoại hình của cô trong bộ quân phục thật là tuyệt vời đấy.”

“Thần cảm thấy xấu hổ đến cùng cực khi trưng ra một diện mạo không thể chấp nhận được như vậy.”

“Không – không, thay vì thế tôi lại muốn cô bày tỏ nhiều hơn những khía cạnh đa dạng khác của bản thân.”

“Ôi trời, thưa Bệ hạ, cách nói chuyện đó thật ngọt ngào mà.”

“Hahaha.”

“Fufufu.”

“…. Geez. Cả hai người chẳng bao giờ chán làm chuyện này cả…”

Chúng tôi trao đổi với nhau như thường lệ và phải đón nhận cái trừng mắt đầy lạnh lùng từ Liscia. Yeah, đó là sáo ngữ thôi. Có lẽ cô ấy không thích điều đó, nhưng tôi thấy trao đổi những lời lẽ lịch sự suông với Juna-san khá thú vị. Tôi nên nói thế nào nhỉ, nhưng được khuyên răn bởi một quý cô trưởng thành cũng có phần dễ chịu đấy chứ. Dẫu tuổi tác của chúng tôi thậm chí chẳng chênh lệch đến một năm nữa kìa.

“Nếu Juna-san không phản đối, thì tôi có thể tiếp tục chuyện này vô hạn định đó.”

“Vâng. Mãi mãi luôn ạ.”

“… Em tự hỏi tại sao? Nhưng em thực sự cảm thấy bực mình khi chứng kiến hai người như thế này.”

K – Không rõ vì sao, lần đầu tiên tôi thấy một aura bất thường phát tiết ra từ Liscia, nên hãy tiếp tục nói chuyện một cách nghiêm túc nào, vì tôi không hề triệu Juna-san từ địa phận phía nam tới chỉ để trao đổi với nhau những điều như thế chứ. Juna-san mỉm cười khi chứng kiến Liscia và tình thế của tôi. Juna-san cực kỳ trưởng thành … mà, tất nhiên là thế rồi.

ho Điều anh muốn nói là anh đã vời Juna-san tới. Rồi,-”

“Để thõa mãn con mắt của Souma phải không?”

“Ngừng trêu anh đi. Dĩ nhiên không phải vì thế rồi.”

“Humph.”

Liscia ngay lập tức quay mặt đi. Ah … Tôi đã làm cô ấy hoàn toàn tức giận rồi. Mọi người ngoại trừ Juna-san đều mỉm cười gượng gạo. Sau chuyện này, tôi cần phải dàn hòa cho tử tế với cô ấy mới được … So với cách Lisica hành động từ lúc đầu, được chứng kiến cô ấy cư xử đúng như một cô gái ở độ tuổi teen của mình, khiến tôi cảm thấy có đôi chút hạnh phúc trong thâm tâm.

“Thôi, dù thế thì, lý do tại sao Juna-san được triệu đến chính là nhằm đưa kế hoạch mà anh đã tạo lập vào thực tiễn.”

“Kế hoạch ạ?”

Khi Liscia đặt câu hỏi, tôi trả lời vô cùng tự tin.

“Đúng. Anh gọi nó là [Dự án Lorelei].”

◇ ◇ ◇

Chúng tôi chuyển từ phòng làm việc tới ngọc tọa thất, tại đó hiện ba nữ nhân đã quỳ sẵn chờ đợi. Chủng tộc, diện mạo và tuổi tác của họ đều khác nhau. Một nàng tiên với mái tóc nâu sậm. Một cô gái mang vẻ ngoài đáng yêu và dễ thương. Một nữ thú nhân tai mèo thon thả. Cả ba người họ đều sở hữu nét ngoại hình mà chỉ có thể miêu tả như (bijo và bishoujo) xinh đẹp. Sau khi thấy tôi yên vị trên ngai vàng, Juna-san bắt đầu giới thiệu họ.

“Theo như mong muốn của Bệ hạ, thần đã mang những nhân tài tới ạ.”

Tôi lên tiếng, “Không cần cư xử quá trang trọng vậy đâu. Xin hãy thoải mái đi nào.”, và bốn cô gái đứng dậy rồi cúi chào, “Đa tạ người ạ” x3. Đúng lúc ấy, Liscia đứng kế bên bèn nở một “nụ cười tuyệt đẹp[4]” với tôi.

“Nee-nee[5], Souma?”

“Ch-, chuyện gì vậy?”

“Đừng nói với em rằng trong tâm trạng rất tốt sau khi [Van] quy phục, anh đã tính tới việc “kyakya-ufufu” với những cô gái hầu hạ mình, phải chứ?”

Chết cha. Cô ấy đang mỉm cười đấy, nhưng trong lòng thì không hề đâu.

“Em lầm rồi! Những cô gái ấy chỉ được vời tới vì đóng vai trò thiết yếu trong kế hoạch lần này thôi mà!”

“HU~MPH…..”[6]

“Ý anh là, trước đây em đã nói rằng mình sẽ cho phép tám người, phải chứ?”

“Quả thực em đã nói vậy, nhưng anh biết đấy … Nếu là Aisha và những người khác, thì em chẳng phiền đâu, nhưng hành vi sử dụng uy quyền để tập hợp những cô gái xinh đẹp lại như thế này thật quá đáng mà, anh thấy chứ…”

“Chính vì vậy anh mới nói rằng điều đó là sai lầm. Em đã biết về cuộc Nhân tài Hội tụ mà trong đó anh nói rằng “Nếu có tài năng bạn sẽ có đất dụng võ!” lúc trước, phải chứ?”

Trong cuộc Nhân tài Hội tụ ấy, các vị trí cao quý chỉ thuộc về năm người, nhưng đằng sau họ, còn rất nhiều người đã được bổ nhiệm và nhà nước đã lập ra một danh sách ghi danh họ và ban hành. Ví dụ như, những ai sở hữu tài năng số học tuyệt vời sẽ được tuyển mộ vào vị trí công chức. Một quy tộc nhân (tuổi đời kéo dài xấp xỉ 800 năm) với tuyên bố “Thần đã đọc những cuốn sách từ niên đại cách đây hàng trăm năm. Về vốn kiến thức địa lý thần sẽ không bại về tay ai cả” đã được bổ nhiệm trở thành thư quán trưởng của thành phố mới hiện đang trong quá trình xây dựng.

Không chỉ vậy, dẫu tham gia cuộc thi và thua cuộc trước những người sở hữu cùng hoặc khác thiên bẩm, miễn rằng thực sự tài năng, họ vẫn sẽ được tôi trọng dụng. Ví dụ như, người giành phần thắng trong cuộc thi chiến đấu [Vương quốc Đệ nhất Võ Hội[7]] là Aisha, nhưng nếu trong số những người bị cô ấy đánh bại lại xuất hiện các nhân tài, thì họ sẽ được mời vào Vinh Vệ Cấm Quân nằm dưới sự chỉ huy trực tiếp của tôi. Nhưng rồi, Vinh Vệ thời điểm ấy đơn thuần bị xem như đoàn quân trang trí vậy, nên số lượng người đáp lại lời mời rất là nhỏ….

Sau đó, những cô gái tập hợp tại nơi này chính là các đối thủ mà Juna-san đã đánh bại trong cuộc thi giải trí [Tìm kiếm Tài năng Vương quốc][8] và cuộc thi sắc đẹp, [Hoa Khôi Elfrieden Grand Prix][9]. Họ đã được khẳng định rằng sở hữu tài năng ca hát và ngoại hình xinh đẹp.

“Sau cuộc Nhân tài Hội tụ ấy, anh đã tìm kiếm những cô gái này thông qua Juna-san. Giờ thì, em không nhớ cuộc bàn thảo về cách anh muốn lập nên một chương trình giải trí sử dụng Đài Phát thanh Hoàng gia sao?”

“Ah … Yeah, quả thực anh đã nói một điều như vậy.”

Dường như Liscia có nhớ về chuyện đó. Vì cuối cùng cô ấy cũng chấm dứt thái độ gay gắt của mình, tôi rốt cuộc đã có thể tiếp tục cuộc bàn thảo trong yên bình.

“Dành cho chương trình giải trí ấy, anh muốn bắt đầu với một [Chương trình Ca nhạc Đại chúng] vì sẽ chẳng ai mang những cảm xúc tệ hại sau khi được thưởng thức một giọng ca tuyệt vời cả. Những cô gái này là các ứng cử viên nữ ca sỹ được lựa chọn cẩn trọng sẽ trình diễn trong chương trình ấy. Trong suốt quá trình từ sau khi được tìm kiếm tới tận khoảng thời gian gần đây, họ đã học hỏi thêm về cả lĩnh vực ca hát và vũ đạo tại quán [Café Lorelei] nơi Juna-san làm việc.”

Lịch cho chương trình có lẽ đã rơi vào cảnh bị chuyển đổi hỗn loạn. Trước kia tôi muốn khởi đầu bằng một [Cuộc thi Âm nhạc] để Nhân dân bớt xa lạ với thứ được gọi là [Chương trình Ca nhạc Đại chúng]. Sau đó, khi khái niệm này đã trở nên quen thuộc trong họ, thì những cô gái ở đây sẽ khởi động màn ra mắt với tư cách các “Thần tượng”. Thế nhưng, nếu phát sóng trong “hoàn cảnh hiện tại” thì tôi cần tiến tới bước tiếp theo và hướng đến tác động trước tiên. Đó là những gì ý tưởng của tôi đưa ra.

Nhân đây, khi nói “Thần tượng”, ý tôi muốn chỉ khái niệm [Mỹ nữ với Giọng ca Điêu luyện][10] thời Showa[11]. Vì hiện thời không có khái niệm về một “Thần tượng”, nên họ sẽ không thể lĩnh hội được nếu tôi đột ngột lập ra một nhóm thần tượng thực hiện rất nhiều thứ[12]. Nếu là dạng thức ca sỹ đơn, thì dân chúng có thể công nhận bởi những khái niệm tương tự đã xuất hiện rồi, ví dụ như người hát rong đường phố, quán café âm nhạc hoặc nữ ca sỹ trong bar.

“Em hiểu rồi, vậy ra đó là [Dự án Lorelei]? … Nhưng, thế đồng nghĩa rằng anh sẽ thực hiện ngay lúc này ạ?”

Tôi hiểu mối ngờ vực của Liscia. Có lẽ cô ấy không nắm rõ chính xác lý do tại sao tôi lại muốn khởi động một chương trình giải trí khi mà lúc này đây chúng tôi mới chỉ nắm giữ được thành phố thủ đô của Amidonia…. Thế nhưng,

“Bởi vì hiện tại chính là thời điểm thích hợp. Được rồi, Juna-san, bắt đầu màn giới thiệu nào.”

“Xin vâng mệnh, thưa Bệ hạ.”

Tạm thời bỏ mặc Liscia đang trong tâm trạng bối rối sang một bên, Juna-san cúi đầu và bắt đầu giới thiệu các cô gái. Đầu tiên là nữ nhân tóc nâu với đôi tai của tộc tiên ở phía ngoài cùng bên phải. Dù đã hình dung các thành viên tộc tiên sẽ sở hữu mái tóc vàng óng, nhưng điều này làm tôi nhớ lại rằng mình từng chứng kiến họ trong các bộ phim nước ngoài cũng mang màu tóc nâu như vậy. Cô ấy có làn da trắng và đồng tử màu vàng nghệ. Dựa theo diện mạo thì chắc cô ấy tầm 24-25 tuổi. Điệu bộ của cô ấy cũng rất đường hoàng và tỏa ra ấn tượng tương tự một người phụ nữ sự nghiệp.

“Cô ấy là Chris Tachyon-san[13], một bán tiên hệt như vẻ bề ngoài.”

“Xin kính chào Bệ hạ ạ. Thần là Chris Tachyon.”

Chris vừa chào vừa đặt tay trước bụng và cúi người 45 độ. Cử chỉ đầy trưởng thành như vậy gợi tôi nhớ tới một tiếp viên hàng không. Sau đó Juna-san bắt đầu trình bày tài năng của Chris.

“Trước đây cô ấy từng là một người hát rong với giọng ca tuyệt vời, nhưng đồng thời cũng rất giỏi ngâm thơ. Thưởng thức chất giọng của cô ấy rất dễ chịu và khả năng truyền tải những dòng thơ vô cùng điêu luyện. Bài thơ mà cô ấy thuật lại chứa đựng cảm giác sống động như thể được lấy ra từ chính khung cảnh vậy. Thần nghĩ rằng dù có thể ra mắt trong vai trò nữ ca sỹ nhưng cô ấy lại phù hợp với nhiệm vụ của một chương trình tường thuật tin tức hơn, tuy nhiên điều này liệu sẽ được cho phép chứ ạ?”

“Tôi hiểu rồi. Vậy không bổ nhiệm cô ấy làm một nữ ca sỹ, mà thay vào đó là một phát thanh viên tin tức.”

Quả thực cô ấy sở hữu giọng nói rất dịu dàng và đồng thời phát âm vô cùng tốt nữa. Vì một nữ phát thanh viên cũng mang khía cạnh như một “Thần tượng”, thì chẳng phải đây là ý tưởng tuyệt vời đầy bất ngờ sao? Tôi yêu cầu Hakuya đưa bút và giấy rồi viết một câu lên tờ giấy trước khi đưa cho Chris-san.

“Cô có thể cố gắng đọc câu được viết ở đó một chút được không?”

“Đây ấy ạ? Umm … [Chương trình này là sản phẩm hư cấu, bất cứ sự trùng khớp với cá nhân, tổ chức, địa điểm hoặc sự kiện thực tế nào cũng hoàn toàn là ngẫu nhiên.]”

“Hm. Quả là một chất giọng tuyệt vời. Dường như cô ấy cũng đủ khả năng đọc cả bản viết tay nữa, y như điều Juna-san đã đề xuất. Cô sẽ được bổ nhiệm vào chương trình tin tức.”

“Xin đa tạ người ạ.”

Chris-san mỉm cười và cúi đầu thêm lần nữa. Liscia bên cạnh tôi hỏi nhỏ, “Câu cô ấy vừa đọc mang ý nghĩa gì vậy ạ?”, nên tôi trả lời, “Đây là điều được truyền lại trong thế giới của anh. Em sẽ an toàn miễn rằng nói lên những lời kỳ diệu ấy.”[14] Trong khi chúng tôi đang bàn về chuyện này, Juna-san đã giới thiệu người tiếp theo. Lần này, đó là cô gái với vẻ ngoài dễ thương tầm tuổi Tomoe-chan. Cô ấy rất hợp với bộ trang phục diềm xếp theo phong cách lolita của mình.

“Cô ấy là Pamyu Carol-san[15] thuộc Tử nhân Tộc[16]”

“Thần là Pamyu desu. Xin kính chào Bệ hạ desu[17].”

Pamiyu nhẹ cúi đầu. Một cử chỉ như vậy thực sự dễ thương lắm, nhưng…

“Tử nhân Tộc? Như Tiểu nhân Tộc sao?”

“Không ạ, không phải “Tiểu nhân Tộc” mà là “Tử nhân Tộc”. Giống như loài Tiên, có rất nhiều tộc ngừng lão hóa vào một thời điểm nhất định, nhưng đặc biệt rõ rệt tại Tử nhân Tộc, vì khi trưởng thành, nét ngoại hình của họ chẳng khác gì so với một đứa nhóc 12 tuổi. Dẫu Pamyu-san mang diện mạo thế này, nhưng cô ấy lớn tuổi hơn em rất nhiều đấy ạ.”

“Thực sao!? Vậy ra thế giới này có một tộc như vậy sao?”

Chẳng phải đây là tộc “shota” và “lolita” tối thượng đó sao? Tôi nên nói gì nhỉ, nhưng tộc này làm tôi rất lo lắng. Có lẽ tôi nên lập một nơi bảo hộ ở đâu đó và đặt một biến báo hiệu [Yes, Lolishota. No, Touch] tại đó họ sẽ được rất nhiều “quý ông” bảo vệ. Không chỉ vậy, dù tôi đã lờ đi cho tới tận lúc này, nhưng tại thế giới này cũng có cả người lùn. Tuy nhiên tôi hy vọng họ không sở hữu bất cứ chiếc nhẫn kỳ dị nào hết[18]…. Vừa suy nghĩ về chuyện này, tôi vừa liếc mắt hướng đến Juna-san và cô ấy tiếp tục lời giải thích của mình.

“Cô ấy là người sở hữu một giọng ca thánh thót như tiếng chuông ngân. Đặc biệt cô ấy rất giỏi hát những bài ca đáng yêu theo một cách dễ thương… Thần không còn phù hợp với loại bài hát đó nữa vì đã qua độ tuổi ấy từ lâu, nên thần hơi ghen tỵ với tài năng của cô ấy một chút.”

“Không thể nào, thần còn ghen tỵ với Juna-san nhiều hơn desu. Hôm nay, thần dự định sẽ diện một chiếc váy không dây để diện kiến Bệ hạ, nhưng vì tại một số chỗ nhất định nó không thể giữ được, nên xem như đó là chuyện bất khả thi desu.[19]”

Juna-san và cả Pamyu-san đều mang ánh mắt xa xăm đến nghìn dặm. Nếu là Pamiyu thì tôi có thể hiểu được, nhưng dường như Juna-san cũng lo lắng về ngoại hình trưởng thành của mình. Từ quan điểm của một người bình thường, nếu sở hữu vài điểm vượt trội so với phần còn lại, thì họ sẽ cảm thấy hài lòng, nhưng có lẽ người ta gọi đây là “đứng núi này trông núi nọ”. Điều này làm tôi nhớ đến một bộ phim tôi từng được xem, trong đó có câu sau, “Phụ nữ lớn tuổi hơn muốn được đối xử như mình còn trẻ, phụ nữ nhỏ tuổi hơn muốn được đối xử như mình đã trưởng thành hơn.” Vì chỉ kém tuổi Juna-san một chút, nên tôi không chỉ muốn được nuông chiều như một đứa trẻ bởi lòng tốt của cô ấy, mà còn mang một khả năng khiến cô ấy đôi khi có thể dựa vào.

“Người tiếp theo là Nanna Kamidzuki-san[20]. Đúng như vẻ bề ngoài, cô ấy xuất thân từ Thú nhân Tộc.”

“Xin ~ chào ~♪. Nanna daze~♪.”

Cô gái tai mèo nói vậy với một nụ cười rộng đến mang tai. Chắc cô ấy mới khoảng 15-16 tuổi thôi nhỉ? Cô ấy không trưng diện như hai người kia mà mặc một chiếc váy dạng ống và trên mặt có những vết sơn giống như một cổ động viên bóng đá[21]. Có thể nói diện mạo của cô ấy tỏa ra ấn tượng như một nữ nhân xuất thân từ ngư dân vậy. Glaive muốn quở trách cô ấy vì cách cư xử thẳng thắn với Hoàng tộc, nhưng tôi đưa tay ra ngăn ông ấy lại. Tôi nhận thấy chất giọng rất riêng biệt qua lời nói của cô ấy (bởi Sức mạnh Anh hùng sẽ tự động chuyển ngữ nên tôi sẽ không thể phát hiện ra điều này nếu đơn thuần xảy ra sự thay đổi trong ngữ điệu).

“Có lẽ, chỉ là cô ấy không quá quen thuộc với Ngữ hệ Elfrieden mà thôi.”

“Chính xác thưa Bệ hạ. Năm năm trước cô ấy di cư từ Quần đảo Cửu Thủ Long và sinh sống cùng những ngư dân tráng kiện tại một làng chài ven biển. Vì vậy xin hãy khoan dung trước cách cư xử thiếu tế nhị của cô ấy ạ.”

Juna-san ngay lập tức bào chữa cho cô ấy với những lời lẽ rất có cơ sở. Tôi hiểu rồi, vậy ra cô ấy là một người di cư từ Quần đảo Cửu Thủ Long. Rất nhiều quốc gia trên Lục địa gồm cả Elfrieden sử dụng một hệ thống được xem như ngôn ngữ quốc tế cùng với tiếng địa phương. Thế nhưng, cũng có những đất nước tách biệt ví dụ như Quần đảo Cửu Thủ Long chỉ sử dụng bản ngữ.

“Vậy, cô ấy có thể hát như thế không?”

“Về chuyện đó thì không vấn đề gì đâu ạ. Khi hát những câu hò kéo thuyền của thủy thủ lúc đánh cá, giọng ca của cô ấy đầy nội lực, mang sự hòa quyện giữa chất nam và chất nữ, vượt trội hơn thần rất nhiều khi hát những giai điệu tuyệt vời. Thần tin cô ấy sẽ thân thuộc với “anisong” mà Bệ hạ đã dạy thần đấy ạ.”

“Thực sao?! Cô ấy có thể hát sao?”

“Vâng, thưa Bệ hạ. Thần đã dạy cô ấy một giai điệu để kiểm chứng. Nanna-san, mình có thể yêu cầu cậu trình diễn chứ?”

“Ou♪! Cứ giao cho Nanna.”

Khi Juna-san yêu cầu, Nanna bắt đầu cất giọng ca đầy hân hoan. Cô ấy hát [Ah! Nghịch chuyển Vương!][22] của Yamamoto Masayuki-san. Ummm. Juna-san, tại sao lại chọn bài này vậy? Chắc chắn đây là một anisong nghe rất tuyệt và thực sự hợp với giọng ca của Nanna. Nhưng cô biết đấy, đây là … Rồi tôi thì thầm hỏi Liscia.

“Nhân tiện, em và những người khác có hiểu ý nghĩa của lời bài hát không?”[23]

“Em không ạ. Giống như nghe một bài hát thuộc ngôn ngữ xa lạ. Nhưng em hiểu đây là một bài hát tuyệt vời.”

“Nếu em có thể hiểu được thì sẽ tốt lắm… Chắc thế.”

Có lẽ sau chuyện này tôi cần nhờ ai đó viết lời bài hát bằng Ngữ hệ Elfrieden. Khi hát xong, Nanna quay về phía tôi với một nụ cười rộng đến mang tai.

“Nhà vua♪! Thế nào ạ ~?”

“…..Ah, tuyệt cú mèo.”

“Vậy thì tốt quá ze~♪”

Sau khi nói vậy, Nanna cất lời “Lượt của thần kết thúc rồi, đúng không ạ?” và nhanh chóng trở về chỗ…. Quả thực là một cô gái độc nhất vô nhị. Vẻ bẽn lẽn, mới lạ và hành động trên màn ảnh rộng của cô ấy sẽ rực rỡ lắm đây. Có lẽ trong những cô gái này, cô ấy sẽ trở thành thần tượng số một. Lúc này, vì tất cả mọi người đều đã hoàn tất màn giới thiệu, tôi đứng dậy và bắt đầu mở lời với Juna-san.

“Cô đã quy tụ được những nhân tài xuất sắc như vậy. Tôi biết ơn cô nhiều lắm.”

“Thần không xứng đáng với những mỹ từ ấy đâu ạ.”

Juna-san cúi đầu đầy thanh lịch. Được, qua đây, tất cả các mảnh ghép đã hiện hữu rồi. Với ba cô gái này cộng thêm Juna-san rất thích hợp với những bài hát người lớn nhẹ nhàng, chúng tôi sẽ lập nên Chương trình Ca nhạc Đại chúng đầu tiên của Vương quốc Elfrieden.

Sau đó, sẽ phát sóng không chỉ tới Vương quốc Elfrieden mà cả “Công quốc Amidonia” nữa.

◇ ◇ ◇

[1] Quiz Derby là phiên bản Nhật của chương trình giải đố Celebrity Sweepstakes. 倍率ドン、更に倍 là câu nói thông dụng khi tỷ lệ của câu hỏi cuối cùng tăng lên gấp đôi. (Vamp: Việt Nam có trò này không nhỉ, lâu lắm rồi không xem tivi nên cũng chẳng biết chuyển ra sao)

[2] Như này nè

[3] Bạn đã bao giờ đọc báo cáo Điều tra Iraq của Chính phủ Anh (Phúc trình Chilcot)? Một trong những điểm bị chỉ trích chính là thiếu hụt Chiến lược Chiếm đóng Sau Chiến tranh. Dù thế nào thì một chỉ huy tốt luôn luôn suy nghĩ về điều cần làm vào thời hậu chiến, ít nhất tôi đã học được như vậy sau khi chơi EU4.

[4] Hay còn gọi là Nụ cười Yandere!

[5] Tôi sẽ không dịch câu này … Những ai xem anime sẽ hiểu tại sao. Nếu một cô gái nói, “nee-nee XXX-san.” với một chàng trai, bạn biết mọi chuyện sẽ không kết thúc tốt đẹp đâu.

[6] Tôi tưởng tượng cô ấy đang bĩu môi.

[7]王国一武闘会 (Oukokuichi Budoukai) là một cách bắt chước hài hước của天下一武道会 (Tenkaichi Budoikai) trong Dragon Ball. Giờ thì để làm phiền độc giả, dưới đây là ý nghĩa nhé:

Lấy từ http://thedaoofdragonball.com/blog/martial-arts/the-origin-of-the-tenkaichi-budokai/

Tenkaichi (天下一) là sự kết hợp ba chữ Kanji Nhật dựa trên chữ Hanzi của Trung Quốc. Ten (天) nghĩa là Trời, và muốn chỉ Thiên Giới nơi Phật, Đạo và Thần tồn tại trong thần hệ Trung Quốc, và cũng chính là nơi được nói tới trong Dragon Ball.

Ka (下) nghĩa là Dưới, và là ký tự cho Nhất (一) với một nét bên dưới. Bản thân ký tự Nhất chỉ sự thống nhất vạn vật trên Thiên Giới, một khoảng thời gian trước tính nhị nguyên của Âm và Dương. Một khi Trái đất được hình thành thì tồn tại một “Trên” và một “Dưới”, nên bất cứ thứ gì Dưới (Thiên) đều được miêu tả với Hạ, và đồng thời mang nghĩa “trên Trái đất”.

Ichi (一) nghĩa là Nhất và chỉ một sự thống nhất hoặc đơn thuần là số một.

Vậy nên Tenkaichi (天下一) thực sự mang nghĩa “Đệ Nhất Thiên Hạ”.

Budokai (武道会) cũng là sự kết hợp ba chữ Kanji Nhật dựa trên chữ Hanzi của Trung Quốc.

Bu (武) là ký tự đơn nhất cô đọng Võ Thuật, bao gồm võ đạo, võ thuật và võ sử.

Do (道) là Con đường, hoặc Lối đi. Đây là chuyển tự của chữ Trung Quốc Dao (道), chỉ một con đường hoặc hành trình tâm linh cho những hành giả, khi kết hợp với Bu (武) thì sẽ trở thành Budo (武道), Võ Đạo.

Kai (会) nghĩa là một cuộc quy tụ hoặc hội họp dưới một mái nhà. Đây là lúc mọi người hoặc vật đưa về với nhau.

Vậy nên Budokai (武道会) thực sự mang nghĩa “Võ Hành giả Quy Tụ”, hoặc “Cuộc Hội họp của Những Kẻ Theo Võ Đạo”.

Vì thế một cách chuyển ngữ chính xác hơn cho Tenkaichi Budokai (天下一武道会) là “Thiên Hạ Đệ Nhất Võ Thuật Quy” (Vamp: ??? Không rõ mình đang làm gì luôn)

[8] Cách bắt chước hài hước của “Britain’s Got Talent”.

[9] Cách bắt chước hài hước của “Bishoujo Nhật Bản Grand Prix”. Phải, Hoa Khôi thực chất là Bishoujo. Những người thắng cuộc thường trở thành tên tuổi lớn trong ngành công nghiệp giải trí Nhật Bản (Vamp: Anh em xem Hurricanger chắc cũng biết Yamamoto Azusa :P)

[10] Ôi trời, nên giải thích thế nào đây… Khái niệm Nhật Bản về “Thần tượng” khá phức tạp, hãy cứ đọc bài viết trên Wikipedia về Thần tượng Nhật Bản đi. Giờ thì, không giống Thần tượng Nhật Bản hiện đại (Thần tượng Heisei) đã thúc đẩy “khái niệm” đa dạng (hãy nhìn AKB48 ấy), Thần tượng thế hệ cũ hoặc Thần tượng Showa chỉ mang khái niệm đơn giản về các cô gái dễ thương với đời sống cá nhân được bảo vệ sát sao.

[11] Thời kỳ Showa (1926-1989) triều đại của Hoàng đế Hirohito

[12] Hãy hình dung đến AKB48 và biết bao nhóm nhỏ khác.

[13] クリス=タキオンKurisu Takion

[14] Tôi nên thêm câu nói khước từ tương tự vào truyện của mình…. (Vamp: Chắc thôi cũng không sao đâu nhỉ)

[15] パミーユ=キャロルPamiiyu Kyarolu. (E/N: chẳng phải tên cô ấy muốn chỉ Kyary Pamyu Pamyu à? Nghệ danh đầy đủ là Caroline Charonplop Kyary Pamyu Pamyu.) Ah… theo như tìm kiếm google hình ảnh thì Pamyu thực sự là một Thần tượng Kawaisa nên rất hợp với câu chuyện. Vậy để Pamyu đi.

[16]子人族Kohitozoku là một biến thể của小人族Kohitozoku (Tiểu nhân Tộc – dwarf – người lùn). Sự tương đồng mất đi trong cách chuyển ngữ Anh. Vì cả hai phát âm tương đồng nên Souma trở nên bối rối. Nhưng tôi không thể dịch tốt được. (Vamp: Lý do ở trên, nên mình không để ‘người lùn’ nhé)

[17] Cô ấy thêm desu vào cuối câu ngay cả khi không cần thiết, nên đây là buột miệng hay là cách nói đáng yêu vậy?

[18] Người lùn trong thần thoại Bắc Âu được gắn với rất nhiều nhẫn.

[19] Nói cách khác…ngực cô ấy lép

[20] ナンナ=カミヅキ Nanna Mikadzuki (trong tiếng Nhật, có lẽ tên cô ấy là南和上月). Một độc giả chỉ ra rằng có thể tên cô ấy có thể nhắc tới Nana Mizuki, một seiyuu-ca sỹ (seiyuu của Hinata).

[21] Association Football hay Soccer. Không phải American Football hay Rugby (Vamp: Cái này tiếng Việt không nhầm được nhưng thôi cứ chèn vào cho đủ)

[22] 嗚呼!逆転王 (Aa! Gyakutenou!) Bài hát mở đầu của Gyakuten! Ippatsuman! hay Reversal! One-Punch/Charge/Blast Man! http://www.nicovideo.jp/watch/nm7134587

[23] Lời bài hát có hơi… Tự xem đi nhé: https://atashi.wordpress.com/2010/07/22/gyakuten-ippatsuman-opening-theme-gyakuten-ippatsuman-3c/