Vamp: Vậy là Arc 2 đã kết thúc rồi. Diễn biến Arc 3 như thế nào xin hẹn gặp mọi người vào lần tới nhé 🙂 À xin nói thêm, việc các danh xưng, tên riêng nếu có đôi chỗ khác nhau ở các chương thì đó là do hai dịch giả eng cùng chia nhau làm, mình xin giữ nguyên cách họ sử dụng vì cũng chẳng biết ai chuyển ngữ đúng hơn 🙂
Eng: Yukkuri
Solo: VampireKingW
◇ ◇ ◇
Trước khi tiến vào Thành phố Thủ đô [Van] của Công quốc Amidonia, tôi truyền lệnh cho toàn quân.
“Ngay lúc này đây chúng ta sẽ tiến vào [Van], thế nhưng, vùng đất này hiện thuộc về lãnh thổ của Elfrieden rồi. Chính vì thế, dân cư sinh sống tại thành phố đã trở thành công dân Vương quốc chúng ta, nên tôi cấm tuyệt đối mọi hành vi giết chóc, cưỡng hiếp hoặc cướp bóc. Bất cứ ai bất tuân mệnh lệnh đều sẽ bị xử trảm và bêu đầu lên cổng thành, bất chấp thân thế hay địa vị hoặc bản chất của hành vi phạm tội như thế nào đi chăng nữa. Hãy khắc ghi trong tâm trí mệnh lệnh này.”
Sau khi ban bố, tôi bí mật vời Ludwin đến và giao cho anh ấy một bức giác thư đã được chuẩn bị sẵn từ trước.
“Truy lùng năm kẻ có tên trong đây, xử trảm chúng và bêu đầu lên cổng thành. Lý do chính thức sẽ là [Chúng đã đột nhập vào gia cư của người dân Van để cướp bóc].”
“! Lũ người này đã …”
“Đây là kỷ vật từ Georg được dâng lên qua Glaive. Chúng là thành viên của Lục quân, nhưng đã đột nhập vào nhà của một cư dân và phạm tội danh cướp bóc, cưỡng hiếp và giết người trong quá trình lưu lại Lãnh thổ Công tước Carmine. Dù sao, sớm hay muộn gì chúng cũng sẽ bị hành quyết, vì thế hãy lấy đó làm một lời cảnh báo tại nơi này.”
“…. Xin tuân theo ý người!”
Chẳng mấy chốc, năm chiếc thủ cấp đã sắp hàng gần cánh cổng. Kế bên những cái đầu là một tấm bảng với “tội danh” của chúng được viết lên, [Mưu toan Tước đoạt], khiến những binh sỹ đi ngang cánh cổng phải chuẩn bị sẵn tinh thần. Kết quả là, Quân đội Vương quốc tiến vào Van không hề thực hiện hành vi đốt phá, cướp bóc hay cưỡng hiếp, và thậm chí chẳng dám chống trả nếu bị những người dân không chấp nhận thất bại ném đá túi bụi. Mặt khác, hành động này cũng sẽ truyền tới dân cư Amidonia một cảm giác khiếp đảm.
Tôi tiến vào Van sau khi họ đã đảm bảo chặng hành trình an toàn. Lần này, không phải trong chiếc xe ngựa, và thay vào đó, tôi đến với Thủ đô trên lưng ngựa, bởi dường như một vị Vua thắng trận mà nhập thành trong chiếc xe ngựa sẽ không thể mang lại ấn tượng tốt đẹp trong mắt dân chúng được. Cho tới gần đây tôi mới chỉ biết cưỡi ngựa một chút đỉnh, nhưng vì Aisha là người cầm cương nên chẳng có vấn đề gì đâu. Trong lúc Liscia di chuyển trên lưng ngựa ở cạnh bên, tôi quan sát cảnh quan thành phố của [Van].
Thủ đô của Công quốc Amidonia, [Van]. Một quân trấn được thiết lập dưới vai trò cứ địa cho Công quốc quân phiệt Amidonia nhằm triển khai cuộc xâm lược nhắm vào Vương quốc Elfrieden và giữ vị trí thành lũy tiền tuyến chống lại phản chiếm từ Vương quốc. Không chỉ vậy, quy mô thành phố này cũng ganh đua với Thủ đô Vương quốc, [Parnam], tựa như khí chất của chính Amidonia không hề muốn kém cạnh đối thủ Elfrieden. Sau khi tiến vào [Van], tôi có cảm nhận về một thành phố mang cấu trúc lai tạp với diện mạo thực lợi, thế nhưng nếu có thể nhận xét thật lòng, thì nơi đây tỏa ra ấn tượng về tính bất hài hòa.
Khu vực dân cư thì đông đúc và hệ thống đường xá cũng phức tạp. Thậm chí xét về bản chất thì kiến trúc có thể được gọi với cái tên [Mê lộ Trấn][1]. Để tới được Lâu đài, chúng tôi cần phải lặp đi lặp lại những ngã rẽ hết trái rồi phải. Những quý tộc dường như sinh sống trong các dinh thự phân bố rải rác trong nội vi khu dân cư. Khi thấy được rằng vị trí mà quý tộc nắm giữ cao hơn nhà ở của thường dân (về kích thước, chứ không phải giá đất), tôi đã nhận ra ý nghĩa của kiến trúc thành phố này. Có lẽ trong thời chiến, những binh sỹ đối phương đột phá qua cổng thành sẽ lâm vào cảnh phân tán lực lượng bởi [Mê lộ Trấn] này, và sau đó Amidonia sẽ tận dụng các dinh thự của quý tộc để biến thành pháo đài nhằm tiến hành phản kích.
… Làm tới mức độ đó thật thái quá mà, tôi mang cảm nhận như vậy. Kiến trúc thành phố khắc nghiệt cho quân thù, ấy thế mà với cư dân cũng chẳng dễ chịu hơn. Đi lại đồng thời rất bất tiện và hỏa hoạn xảy ra tại những tòa nhà đông đúc này sẽ vô cùng đáng sợ. Ý tưởng gỡ bỏ rào cản bất ngờ khiến tôi cảm thấy đau đầu. Tôi đâu còn chọn lựa nào khác ngoại trừ tái xây dựng toàn bộ khu vực, phải chứ? Kukuku, một thành phố cực kỳ xứng đáng nhận được dự án quy hoạch. Tôi mang linh cảm rằng công việc nội chính sẽ chồng chất như núi sau vụ này đây, thôi nào, chờ đợi khiến tôi hồi hộp quá đi mà!
“Souma? Tại sao anh lại cười toe toét như thế?”
“…. Không, chẳng có gì đặc biệt đâu mà.”
“?”
Tệ rồi, tệ rồi. Liscia cưỡi ngựa kế bên nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng. Tôi cần phải bình tĩnh trở lại mới được.
◇ ◇ ◇
Sau khi tất cả tiến vào Lâu đài Hoàng gia nằm tại trung tâm Van, tôi yên vị trên ngai vàng của Gaius VIII trong ngọc tọa thất. Dường như hắn là kẻ để tâm tới diện mạo đế vương. Mặc dù tôi nghe nói rằng tình hình tài chính của Amidonia lâm vào hoàn cảnh khá thảm khốc, nhưng căn ngọc tọa thất này lại được kiến thiết tương đối tráng lệ. Có lẽ kinh phí thậm chí còn tốn kém hơn so với căn phòng tại Lâu đài Parnam. Nếu sở hữu ngần ấy tiền, thì họ lẽ ra nên lưu hành nhiều hơn tại những địa điểm khác nữa, và tôi cảm thấy dâng trào mong muốn được đặt nghi vấn với vị chủ nhân lâu đài đã khuất về vấn đề này.
Tôi ngồi trên ngai vàng, bên cạnh là Liscia, và hộ vệ Aisha đang đứng chờ ở phía sau cả hai. Những cận thần khác đang sẵn sàng đợi lệnh trên tấm thảm dưới bậc thềm. Đây là cảnh tượng tựa đế vương mà đã khá lâu rồi tôi đã không được trải qua. Tôi truyền lệnh [từng người một, hãy báo cáo đi], và vòng luân phiên bắt đầu từ Ludwin.
“Trước tiên, vấn đề này liên quan tới gia quyến của Gaius VIII trong thành phố. Chúng thần không thể tìm thấy họ. Trưởng nam, Julius, đã tẩu thoát khỏi chiến trường, và còn một người con gái nữa thì cô ta đã mất dạng được mấy ngày rồi. Không chỉ vậy, kể từ vị Bộ trưởng Tài chính, hầu hết những quan lại trọng yếu đều biệt tích, vì thế thần tin rằng chúng đã rời thành phố này vài ngày trước khi chúng ta đặt chân đến Van.”
“Không kể cô con gái, nếu chẳng còn một công chức nào thì sẽ rắc rối lắm. Khẩn trương nối liên lạc với Parnam và yêu cầu Marcus phái một số tới. Còn nữa, hãy đề nghị Hakuya đến đây ngay khi hoàn tất mọi công việc với Hồng Long Thành Ấp.”
“Xin vâng mệnh.”
Ludwin cúi đầu. Tiếp theo đến lượt Poncho báo cáo.
“T – thần muốn trình bày về tình trạng Quốc khố, vâng. Có lẽ chúng ta đã e dè chuyện này từ trước, nhưng nguồn ngân sách và lương thực dự trữ hầu như chẳng còn. Thay vào đấy, do một lẽ nào đó mà số lượng vũ khí và những vật phẩm tương tự lại vô cùng phong phú, vâng.”
“Nếu không sở hữu bất cứ nguồn trữ cung nào, thì chúng dự tính sẽ cầm cự ra sao trong một cuộc hãm thành chứ?”
“Ah, không ạ, nếu chỉ tính mỗi lực lượng Vệ binh Lâu đài thì có nguồn cung trong ba tháng. Nhưng nếu xét toàn bộ dân số thành phố thì khoảng thời gian chỉ còn lại xấp xỉ một tuần…”
“Cứ như thế nói với nhân dân rằng ‘tự đi mà giải quyết’[2]. Quả thực là một quốc gia quân phiệt… Hãy bán vũ khí và biến chúng thành nguồn ngân sách. Sau đó, phân phát khẩu phần lương thực tới khi tình hình thành phố ổn định, thế nhưng, vận chuyển từ Vương quốc tới liệu khả thi hay không?”
“Tại Vương quốc, lượng dư thừa cũng không quá nhiều, nên nếu chỉ ở mức độ nào đó thì hoàn toàn có thể. Vì nơi đây gần với Vương quốc, nên chúng ta đủ khả năng thực hiện miễn sao được đảm bảo an toàn dọc hành trình, vâng.”
“Tôi sẽ đặt hộ giá làm ưu tiên hàng đầu. Tiếp theo, Glaive.”
Glaive Magna, cha của Hulbert và hiện đang lãnh đạo Lục quân, đưa ra phần báo cáo của mình.
“Có lẽ do “tấm gương” đã phát huy hiệu quả, nên binh lính đều giữ vững kỷ cương. Thế nhưng, thần e nếu lối sống bó hẹp này cứ tiếp diễn, thì sớm hay muộn gì một cơn bộc phát tình cờ có lẽ cũng xảy ra mà thôi. Nếu quân sỹ đụng chạm với người dân, thì cảm tình của quần chúng sẽ ngay lập tức giảm sút.”
“Vậy ra tồn tại cả vấn đề này nữa, huh? Thành phố nơi đây chắc hẳn có những tửu quán và cơ sở “đèn đỏ”, phải chứ? Với lượng tiền đang nắm giữ, hãy thương lượng với các chủ sở hữu để chuẩn bị rượu và phụ nữ.”
“Chuyện đó liệu sẽ ổn chứ ạ?”
Glaive ngạc nhiên cất cao giọng. Tôi vừa thốt ra điều gì lạ lắm sao?
“Theo cách này thì những người dân trên phố sẽ không bị làm phiền, phải chứ?”
“Không phải thế đâu ạ. Liệu để quân sỹ buông thả như vậy có ổn hay chăng? Với đà hiện tại, chẳng phải chúng ta hoàn toàn đủ khả năng thôn tính toàn bộ Amidonia sao?”
Ah, ra là về vấn đề đó.
“Cuộc tấn công của chúng ta chấm dứt tại [Van]. Không gây thêm chiến tranh nữa.”
“Vậy ạ? Nhưng em tin chúng ta cần phải tiêu diệt kẻ thù tiềm năng…”
Liscia ở kế bên đặt ra một nghi vấn nhưng tôi lắc đầu.
“Thế này đã đủ rồi. Dẫu chúng ta mở rộng lãnh thổ được bao nhiêu, dù số thành phố chinh phục được nhiều tới đâu, một khi Đế quốc ra tay, thì tất cả sẽ đều tan thành hư vô. Hãy cứ né tránh tình thế ấy đi bởi tổn thất về sinh mạng của quân sỹ trong một nỗ lực vô ích chính là kết quả duy nhất ta đạt được.”
Khi tôi nhắc tới chuyện này, bầu không khí trong căn phòng như đóng băng. Liscia rụt rè hỏi.
“Đế quốc … sẽ hành động ạ?”
“Chẳng còn nghi ngờ gì về điều đó cả. Vì Công quốc Amidonia, một bên ký kết [Tuyên ngôn Nhân loại], đã thay đổi đường biên giới qua phương thức quân sự. Đế quốc với tư cách minh chủ phải ra tay đối phó với vấn đề này.”
[Tuyên ngôn Liên hiệp Nhân loại kháng Quỷ tộc] (hay ngắn gọn là [Tuyên ngôn Nhân loại]) được quốc gia hùng mạnh nhất lục địa [Đế quốc Grand Chaos] chủ trương, có ba điều khoản chính. Một trong số ấy là [Không công nhận bất kỳ thay đổi nào về biên giới lãnh thổ do xung đột vũ trang hoặc chiến dịch quân sự trong nội bộ nhân tộc gây nên], và vì chúng tôi rõ ràng đã vi phạm, nên Đế quốc với tư cách minh chủ cần hành động nghiêng về Công quốc Amidonia. Trước hết chúng sẽ mở các cuộc đàm phán, nhưng cũng không ngại ngần sử dụng chế tài quân sự nếu cần thiết. Nhân tiện đây, chênh lệch về sức mạnh quân sự giữa Elfrieden và Đế quốc gần như tượng tự giữa Nhật Bản và Hoa Kỳ vậy.
“Nhưng kẻ tấn công trước chính là Quân đội Amidonia, dẫu vậy chúng ta vẫn bị vấy tội sao?”
“Các hiệp ước quốc tế hoạt động theo cơ chế ấy đấy. Amidonia có thể cho rằng [Không tham gia Tuyên ngôn là lỗi của phía Elfrieden].”
“Ugh … Nếu vậy thì, chẳng phải chúng ta cùng gia nhập [Tuyên ngôn Nhân loại] sẽ tốt hơn hay sao ạ … eh, a~re?[3] Nhân đây Souma nè, tại sao chúng ta không làm vậy? Nếu chiến đấu với Amidonia mà không hề ký kết Tuyên ngôn, thì anh biết rõ mọi sự sẽ kết thúc như thế này, phải không ạ?”
Tôi phá lên cười khi Liscia chỉ ra.
“Bởi vì tham gia là điều bất khả thi. Tuyên ngôn đó là một cạm bẫy không thể tưởng tượng nổi.”
“Cạm bẫy ạ?”
“Đúng. Dường như Đế quốc cũng chẳng nhận ra đâu.”
Nếu trái lại thì chúng đã không đưa vào điều khoản ấy. Dẫu sao thì lỗ hổng ấy cũng là một thứ có thể sẽ gây nên sự sụp đổ của Đế quốc. Tôi không thể ký kết một tuyên ngôn hàm ẩn thiếu sót như vậy được. Sau đó, tôi đứng dậy và nói với mọi người trong căn phòng.
“Giờ thì, hãy giải quyết công việc quản trị hậu chiến cho tới khi Đế quốc hành động nào.”
◇ ◇ ◇
[1] Các bạn có chắc rằng tên của Van sau này không phải Orario không? Mọi người hiểu điều ám chỉ mà phải chứ?
[2] Hoặc “xéo đi”