Vào thời điểm ấy, tại trung tâm Quân đội Amidonia nằm giữa vòng phong tỏa, Gaius VIII hiện giờ yên vị trên chiếc ghế đẩu gập với nét mặt dữ tợn. Kế hoạch hợp lực cùng binh sỹ tại Thủ đô [Van] nhằm khai triển thế tấn công gọng kìm chống lại Quân đội Elfrieden đang thiết lập vây hãm đã tan vào hư vô. Quân đội Elfrieden không hề hành động như vậy, mà lại đón đầu sẵn Chủ quân Amidonia tại những cánh đồng này. Quân đội Amidonia trong tình trạng kiệt sức sau khi hứng chịu cuộc đột kích tại thung lũng Goldoa đã bước vào giao tranh cùng Quân đội Elfrieden không chỉ xấp xỉ gấp đôi về quân số mà còn tràn trề sinh lực.
Mục tiêu thực sự của họ không phải [Van], mà thay vào đó chính là Chủ quân Amidonia, hay đúng hơn, thủ cấp của Gaius. Gaius VIII nghiến răng trước điều này. Dẫu Quân đội Amidonia đã giao tranh rất tuyệt khi khởi chiến, nhưng lại trở nên mệt mỏi và suy yếu dần bởi những tá điền tòng quân, và không thể trông mong rằng họ sẽ đương cự được trong một khoảng thời gian dài. Tập hợp lại những binh sỹ bị ép tòng quânđào ngũ cũng trở nên bất khả thi rồi. Vì mọi chuyện đã đi tới nước này, Gaius hạ quyết tâm và triệu Julius từ tiền tuyến quay về.
Khi trở lại, hắn tức giận đứng trước cha mình.
“Thưa Phụ vương! Người triệu con về đột ngột như vậy là có ý gì ạ! Nếu con rời tiền tuyến lúc này, thì Quân đội Elfrieden có thể sẽ đột phá qua họ mất!”
“…..Julius!”
Thế nhưng, Gaius hoàn toàn bình tĩnh thông báo với Julius.
“Con cần thoái lui và rời khỏi chiến trường.”
“P – Phụ vương đang nói gì thế ạ!? Cuộc chiến chỉ mới bắt đầu thôi mà …”
“Chúng ta đã thất trận rồi.”
Gaius thẳng thừng cất giọng tự giễu với Julius đang trong tâm trạng bối rối.
“Quân đội Amidonia của ta rất mạnh. Tinh hoa binh sỹ đâu hề quá chênh lệch so với Vương quốc Elfrieden. Thế nhưng, lật ngược thế cờ trong trận chiến này với một lực lượng đã kiệt sức vì hành quân là điều không thể. Ta sẽ câu thời gian cho con, vì vậy hãy mở đường máu thoát thân tại điểm mà vòng phong tỏa vẫn chưa được khép kín, và chạy trốn dẫu chỉ có mình con.”
“Vậy thì … Nếu như thế, chính Phụ vương mới là người nên tẩu thoát! Nếu chỉ câu kéo thời gian thì con có thể làm được!”
“Bất khả thi.”
“Tại sao ạ!?”
“Vì Quân đội Amidonia nhằm vào thủ cấp của ta.”
Gaius VIII với kiên ý rằng đây sẽ là thời khắc lâm chung của mình từ trước đến naychưa bao giờ cảm thấy điềm tĩnh như lúc này đây. Đến mức mà hắn có thể nhìn thấu một phần trong mục tiêu của Souma.
“Ta chính là cái gai trong mắt lũ Elfrieden. Ta đóng vai bù nhìn trong phe chống Elfrieden tại Công quốc Amidonia. Vì ta đã tập hợp những kẻ thù địch với Elfrieden lại, nên Ưng Phái đè nén được Cáp Phái. Ngược lại cũng đúng, nếu ta không còn nữa, thì lần này những chú Bồ câu sẽ thu thập được sức mạnh[1].”
Chênh lệch về nguồn lực quốc gia giữa Amidonia và Elfrieden hiển nhiên đã rõ ràng. Về diện tích lãnh thổ, quy mô dân cư, số lượng quân sỹ và của cải vật chất, Amidonia đều thua toàn diện. Khác biệt còn khổng lồ hơn khi so sánh với Đế quốc Grand Chaos nằm về phía Tây Amidonia. Ngay đến cả Elfrieden cũng trở nên nhỏ bé khi đặt cạnh nó. Những kẻ yếu đuối sẽ luôn hành động vì ích lợi của bản thân, nhưng chẳng ai tại Amidonia nắm rõ rằng giữa Đế quốc và Vương quốc, mình nên lên sách lược tiếp cận bên nào. Chính vì thế chiếc mỏ neo trụ cột mang tên Gaius đã ghim chặt chúng lại để Amidonia vẫn giữ được bản sắc của chính mình, nhưng giờ đây Elfrieden đang chuẩn bị nhổ chiếc neo ấy đi rồi. Julius mở to mắt.
“Không thể nào … Chúng châm ngòi cuộc chiến này chỉ nhằm đánh bại Phụ vương ư!? Thậm chí sử dụng chính lãnh thổ của mình làm miếng mồi câu sao!?”
“Hãy cẩn trọng, Julius. So với Alberto, vị Vua đương nhiệm nằm ở một tầm cao khác đấy.”
Gaius không còn chế nhạo Souma là một kẻ non nớt nữa.
“Do đó, Elfrieden sẽ không để ta vuột khỏi tay mình đâu. Dẫu ta tẩu thoát được, chúng vẫn sẽ truy đuổi đến tận cùng cuối đất mà thôi. Chính vì thế, nếu ta gục ngã tại đây thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn.”
“….”
“Thế nên, ta sẽ lưu lại nơi đây và phô bày lòng kiêu hãnh của một người Amidonia.”
“! Vậy thì, con cũng sẽ theo người.”
“Con không thể! Chuyện gì sẽ xảy đến với Amidonia nếu con cũng theo ta mà đi?”
“Vẫn còn đó Roroa.”
“Humph, con bé đó vô dụng lắm. Phải là một “con rắn độc” mới lãnh đạo được Amidonia. Một con rắn độc mà ngày nào đó sẽ cắn nhát chí mạng tiễn Elfrieden tới xứ sở thần chết. Bất chấp dòng máu gian “xà” có tuôn chảy trong huyết quản của Roroa hay không, thì con bé cũng chẳng hề sở hữu bất cứ chút “độc địa” nào. Rốt cuộc, nó chỉ là một cô gái bé bỏng mà thôi.”
Gaius phun ra những lời lẽ đó dù cho cô ấy là con gái của chính hắn. Julius hỏi vặn.
“Thưa Phụ vương, vậy thứ “quỷ quyệt” ấy là gì ạ?”
“Một trái tim hận thù Elfrieden. Giữ vững nền độc lập của Công quốc Amidonia chúng ta ngay cả khi bị các cường quốc vây quanh, khai khẩn vùng đất mới dẫu sản lượng còn nghèo nàn, cắn răng chịu đựng nạn đói, khai quật quặng trong môi trường khắc nghiệt, duy chỉ có một điều khiến chúng ta đủ khả năng thực hiện những điều ấy như đất nước thống nhất chính là trái tim đầy hận thù hướng về Elfrieden. Cội nguồn năng lượng giúp chúng ta trở nên thậm chí mạnh mẽ hơn, hưng thịnh hơn, nằm ở trái tim căm phẫn lũ Elfrieden đã cướp đoạt vùng lãnh thổ màu mỡ của chúng ta…. Không may thay, dẫu Roroa sở hữu biệt tài mở rộng nguồn ngân sách, con bé lại chẳng hề mang trái tim hận thù ấy. Chỉ có con, Julius, mới có thể thừa hưởng dòng máu rắn độc ấy mà thôi.”
Vừa nóinhững lời đó, Gaius vừa bật dậy và đặt cả hai tay lên vai Julius.
“Chính vì thế, con phải sinh tồn. Người duy nhất kế tục quyết chí phục hận và đủ khả năng giữ được chất Amidonia cho quốc gia chúng ta chính là con đấy.[2]”
“Phụ vương…”
“Vì mọi chuyện đã đi tới nước này rồi, chẳng cần bận tâm đến chuyện bị biến thành con rối nữa đâu. Con cần cầu khẩn Đế quốc trợ giúp và phòng thủ Amidonia khỏi bị sáp nhập vào Elfrieden.”
“Thế nhưng, đúng như điều Phụ vương đã nói trước đây, người nghĩ Đế quốc sẽ tha thứ cho những kẻ đã phá vỡ Tuyên ngôn Nhân loại chúng ta sao ạ?”
“Mọi chuyện sẽ ổn thỏa nếu con đổ mọi tội lỗi lên đầu ta. Bước quá tuổi ngũ tuần, ta đã suy tàn về thể chất và thần trí không còn sáng suốt tự biến mình thành một con quỷ hận thù. Trước sự ngăn cản bất lực của con trai mình, ta đã lập mưu đồ xâm lược Elfrieden, nghịch lại ý chí của Đế quốc. Con có thể trình điều này với chúng.”
Julius hổn hển. Trong tình thế này, Gaius sẽ không chỉ bỏ mạng mà chắc chắn tiếng xấu để lại cũng sẽ rất nhiều. Ngay đến cả một Julius luôn luôn tàn nhẫn và lạnh lùng cũng vì điều này mà trái tim rung động mãnh liệt. Và đồng thời, trong ánh mắt hắn bùng lên những tia lửa thịnh nộ hướng về Elfrieden. Gaius gật đầu hài lòng khi chứng kiến đôi mắt ấy và bỏ tay mình khỏi vai Julius.
“Giờ thì hãy xuất phát đi Julius. Con phải luôn luôn giữ vững tâm ý phục hận ấy!”
“…. Xin thứ lỗi cho con.”
Julius cúi đầu nhanh chóng rồi quay lại và rời đi. Sau khi Gaius không thể thấy Julius được nữa, hắn đợi một khoảnh khắc trôi qua, đứng bật dậy, hít một hơi sâu và thay đổi nét biểu cảm. Không còn nôn nóng hay bối rối nữa, Gaius tuốt trần thanh kiếm bên eo với vẻ đầy nghiêm nghị của một chiến binh.
“… Điềucòn lại cần làm chính là … phô bày tinh thần của một người Amidonia.”
◇ ◇ ◇
“…. Chẳng phải thế này thì hơi tệ sao?”
Carla theo dõi cuộc giao tranh bên cạnh tôi cất lời với giọng đầy khó chịu. Trên chiến trường, dấu hiệu thất bại của Quân đội Amidonia đã trở nên rõ ràng khi số lượng binh sỹ bỏ chạy hoặc đầu hàng tăng lên. Ngay cả những kẻ vẫn kháng cự cũng bị bao vây hoàn toàn và chỉ chờ cái chết ập tới mà thôi. Đâu có nhân tố gì không tốt ở đây chứ?
“Chỗ nào thế?”
“Không hề xuất hiện dấu hiệu cho thấy chỉ huy quân địch Gaius VIII trốn thoát. Cứ như thể hắn muốn bỏ mạng tại đây vậy.”
“Nếu hắn không bỏ chạy thì chẳng phải sẽ tiện hơn cho chúng ta sao?”
“…. Những kẻ tâm nhược sẽ đào tẩu, những kẻ thể nhược sẽ vong mạng. Kết quả là, duy chỉ lực lượng tinh nhuệ tập trung quanh Gaius vẫn đang kháng cự. Nếu bọn chúng trở thành cảm tử quân[3] thì những kẻ thiếu nhiệt thành sẽ không thể ngăn cản nổi. Huống chi các binh sỹ thuộc đội quân thắng thế đều cảm thấy hy sinh là một điều bất đắc dĩ.”
Khi cô ấy chỉ ra điều này, tôi quan sát chiến trường và có thể thấy rằng dẫu chủ quân của kẻ địch đã bị giảm sút chỉ còn xấp xỉ 500, nhưng đội quân bốn vạn binh lực chúng tôi vẫn khá chật vật trong quá trình tiêu diệt chúng. Dù quân số lên tới hàng vạn, nhưng nhiều nhất thì ba lính sẽ tấn công một. Trong trường hợp đội hình dày đặc thì số lượng ấy sẽ giảm đi. Nếu kẻ thù đã sẵn sàng hy sinh và có thể thực hiện những hành động liều lĩnh, thì những kẻ đang thắng thế chúng tôi sẽ mang khuynh hướng giữ mạng thậm chí còn thiết tha hơn nhiều. Suy cho cùng, nếu bỏ mạng thì chúng tôi đâu được trọng thưởng hay vinh quang gì chứ. Chính vì thế họ không thể hoàn tất cuộc tấn công.
Tôi cảm thấy lạnh sống lưng. Tôi biết một “ví dụ” về chuyện này. Trong [Cuộc vây hãm Osaka mùa Hạ[4]], Sanada Yukimura lãnh đạo 3,000 quân mở một cuộc tấn công được ăn cả ngã về không, và đột phá qua đội quân một vạn ba trăm lính của Matsudaira Tadanao. Tương truyền rằng ông ta chỉ còn một bước nữa là lấy được thủ cấp của Tokugawa Ieyasu. Không chỉ vậy, trong Hoa sử, sau [Trận Cai Hạ[5]], Quân đội Lưu Bang sau khi thắng thế đã phái vài nghìn lính đuổi theo chỉ huy Hạng Vũ của phe thua trận, nhưng lại bị Hạng Vũ và 28 kỵ binh trung thành đánh bại rất nhiều lần. Quân số trở nên vô nghĩa nếu tinh thần chiến đấu chênh lệch một trời một vực. Một đội quân thiếu đi chiến khí sẽ chẳng thể nào giành được thắng lợi dù đông đảo đến mức nào đi chăng nữa.
(… có lẽ đơn vị ấy đang nhằm thẳng vào cổ mình.)
Thực lòng mà nói, tôi rất sợ. Tôn Tử cũng đã dạy không được giao tranh với cảm tử quân[6]. Dẫu vậy, tôi cũng không thể để Gaius tẩu thoát khỏi nơi này trong bất cứ trường hợp nào đi chăng nữa. Nếu chuyện này xảy ra, thì những nạn nhân bị hy sinh để đi tới nước này sẽ trở nên vô nghĩa. Thế nhưng, nếu … nếu thời điểm … Tôi hướng ánh mắt về phía Carla.
“Nè, Carla.”
“Gì thế?”
“… Hãy cùng nói chuyện một chút nhé.”
◇ ◇ ◇
“Mục tiêu của chúng ta chính là thủ cấp của Hoàng đế phe địch, Souma Kazuya.”
Gaius VIII thét vang trên lưng ngựa. Hắn đã tập hợp từ xung quanh 500 kỵ binh tinh nhuệ nằm dưới quyền chủ huy trực tiếp của mình, và quyết định triển khai một cuộc quyết tử xuất kích[7] nhằm vào Đại Bản doanh của Quân đội Elfrieden. Hàng vạn cường địch đang đổ dồn về xung quanh. Con đường tràn ngập kẻ thù không phải lối đi mà chúng có thể trở về toàn mạng mà chính là tử đạo dẫn chúng đến tiêu vong. Dẫu có thể hạ sát được Souma thì chúng cũng sẽ bị binh sỹ Elfrieden còn lại tiêu diệt mà thôi. Thế nhưng, dưới quyền chỉ huy trực tiếp của một Gaius được thừa hưởng mối hận thù cha truyền con nối hướng về Elfriden trong suốt 50 năm qua cho tới khi ngấm sâu vào xương tủy, không có lấy một chiến binh nào lùi bước cả.
“Tinh thần Amidonia! Lòng can trường! Hãy cho lũ Elfrieden thấy!”
“Oooooooooooo!!”
Những binh sỹ thét vang một tiếng chiến trận, và Gaius vung thanh kiếm về hướng Đại bản doanh Quân đội Elfrieden.
“Tất cả, tấn côngggggggggg!!”
Gaius VIII dẫn đầu khoảng 500 kỵ binh và lao về phía Đại Bản doanh Quân đội Elfrieden.
Trên đường xuất kích, chúng tàn sát binh sỹ bằng những thanh kiếm lưỡi cong và không chỉ giày xéo lên kẻ thù mà còn cả những đồng đội vẫn đang kháng cự phía dưới vó ngựa của mình, lao thẳng về phía trước như một cơn bạo phong. Tựa hồ ngọn lửa bùng lên rực rỡ ngay trước khi vụt tắt, chính vì vậy mà ánh sáng chói lòa ấy lại trác tuyệt đến như vậy.
“Gaius VIII … mất trí rồi sao?”
Chỉ huy Kỵ sỹ Hoàng gia Ludwin đang bảo vệ Đại bản doanh khỏi cơn thịnh nộ mãnh liệt ấy thể hiện một nét mặt đầy chua chát khi cưỡi trên chú bạch mã của mình. Đợt tấn công liều lĩnh này so với một hành động tự sát thì chẳng có quá nhiều khác biệt.
(Thực sự thì, đây là một hành động tự sát quả không sai chút nào. Thật sự mà nói, mình không hề muốn đương đầu với chuyện này, nhưng…)
Ludwin đặt chiếc mũ trụ mà anh đã cởi ra trước đó xuống rồi chĩa mũi kỵ thương của mình lên trời cao, và cất lời với những thành viên còn lại trong đội Kỵ sỹ Hoàng gia phía sau.
“Bệ hạ hiện đang ở ngay sau chúng ta! Chúng ta là tấm khiên của Vương quốc! Nhân danh Kỵ sỹ Hoàng gia, xin được thệ ước rằng dẫu phải hy sinh tính mạng mình, chúng ta cũng sẽ ngăn chặn đơn vị đó!”
“Ooooooooooooo!!”
“Xuất kích!!”
Khoảng 2,000 Kỵ sỹ Hoàng gia do Ludwin dẫn đầu mạnh mẽ lao tới. Chẳng mấy chốc, họ đụng độ với 500 quân kỵ của Gaius từ chính diện. Hứng chịu đòn tấn công ấy, khoảng một nửa số binh sỹ của Gaius trong nháy mắt đã bị bật tung khỏi chiến mã. Số Kỵ sỹ Hoàng gia lâm vào tình thế tương tự cũng chẳng khác biệt là bao. Thế nhưng, vì ngay từ ban đầu, đội hình của họ đã hùng hậu hơn nên lượng thiệt hại phải nhận nhỏ hơn tương đối so với đối phương. Ludwin tìm kiếm gương mặt của Gaius giữa đám đông bạnthù lẫn lộn.
“! Ta thấy ngươi rồi, Gaius VIII!”
Cuối cùng Ludwin cũng phát hiện được một kẻ khoác hoàng bào giữa một nhóm vài quân kỵ liên tục tiến về phía Đại bản doanh trong cuộc hỗn chiến này. Kẻ mặc áo choàng ấy nhìn vào Ludwin và chĩa kiếm về phía anh.
“Tên khốn! Nhà ngươi là kẻ nào!”
“Chỉ huy Kỵ sỹ Hoàng gia thuộc Quân đội Elfrieden, Ludwin Arcs.”
“Hump, chỉ là một nhóm quân trang trí thủ đô mà thôi.”
“Đừng nói những lời vô nghĩa! Ta sẽ kết liễu nhà ngươi tại đây và chấm dứt cuộc chiến này!”
Ludwin tế ngựa xộc về phía hắn, nhưng những quân kỵ vây quanh tên mặc áo choàng tản ra khắp các hướng, như thể chúng đã lên sẵn kế hoạch từ trước đó vậy. Ludwin hơi bận tâm về chuyện này trong thoáng chốc, nhưng lúc này đây anh ấy chỉ tập trung chú ý vào kẻ đối diện mình. Ludwin thọc ngọn thương vào hắn, nhưng tên mặc áo choàng đã xoay xở bằng những gì tốt nhất trong khả năng gạt đi được đòn tấn công bằng thanh kiếm của mình.
“Gugh … vậy ra các ngươi không chỉ là một nhóm quân làm cảnh à.”
“Dẫu được trang trí nhiều thế nào đi chăng nữa, một ngọn thương luôn dành để xuyên thủng kẻ thù!”
Rồi Ludwin tung đòn hướng lên trên nhằm giải phóng mũi thương đang bị thanh kiếm chặn đứng, và tung một đòn vào cơ thể không phòng thủ đối diện mình. Ngọn thương không hề bỏ lỡ mục tiêu, cắm sâu vào thân mình của kẻ địch, và xuyên thủng chiếc hoàng bào. Hắn vừa phun máu ra, vừa gục đầu xuống và “phá lên cười”.
“Tuyệt diệu … nhưng vô nghĩa mà thôi…”
“Gì cơ?”
Rồi, kẻ đó hướng đầu lên trời cao và thốt ra.
“Bệ hạ … Chúa công … Tuyệt diệu … Giấc mơ ấp ủ của chúng ta …)
Chứng kiến hắn nói những lời ấy trước khi tắt thở, Ludwin cảm thấy choáng váng. Nghĩ lại thì, anh ấy thực sự đâu hề biết khuôn mặt của Gaius như thế nào bởi Amidonia không đặt bất kỳ quan hệ ngoại giao nào với Elfrieden cả. Theo lý thuyết thì, trong trường hợp anh ấy bắt gặp “một binh sỹ khoác hoàng bào của Gaius”, Ludwin sẽ tưởng đó chính là Gaius. Nếu tên Gaius thật không bị nhận diện trong đám quân kỵ vừa mới tản ra, thì …
“! Bệ hạ!”
Ludwin quay lại, và chứng kiến một kỵ binh duy nhất đang hướng về phía Đại bản doanh.
◇ ◇ ◇
“Cấp báo! Một kỵ binh đơn độc đang lao về phía Đại bản doanh với một tốc độ đáng kinh ngạc.”
Tôi vừa hoàn tất lời thỉnh cầu với Carla khi một người lính chạy vào bên trong Đại bản doanh để tường trình… Tạ ơn Chúa. Thực đúng thời điểm. Thế nhưng, sau khi Carla nghe lời thỉnh cầu của tôi, cô ấy mở to mắt mình và nghiến răng lại, ngập tràn phẫn nộ.
“Đó là … một mệnh lệnh ư?”
“Không, chẳng có chút mệnh lệnh nào trong đó cả. Đây là … một thỉnh cầu.”
Rồi, khi chạm tới chiếc vòng trên cổ cô ấy, bàn tay tôi bị đánh bật ra.
“Đừng đùa với ta….”
“….Carla.”
“Đừng đùa với ta! Lời thỉnh cầu ấy, đừng hòng ta nghe theo, không đời nào!”
“Nhưng, chỉ để phòng bị thôi mà ….”
“…….Argh … Được, được rồi! Ngươi cứ ngoan ngoãn yên vị ở đây đi!”
Rồi, Carla giật lấy cặp trường kiếm từ hai người lính ở kế bên cô ấy, dang rộng đôi cánh rồng phía sau lưng và bay đi. Sau đó, cô ấy bay liệng trên không trung và tìm kiếm con mồi, và, tựa như loài chim ưng, cô ấy phóng thẳng xuống theo hướng nam.
◇ ◇ ◇
“Carla … tôi sẽ chuyển giao quyền sở hữu nô lệ đối với cô cho Liscia.”
Tên đó đột ngột nói cho tôi điều này. Nếu chủ sở hữu sẵn lòng, quyền sở hữu Vòng cổ Nô lệ chắc chắn có thể chuyển giao sang một người khác. Thế nhưng, trong trường hợp này, mình hiện giờ có thể đả thương hắn. Dẫu vậy, tại sao hắn đường đột nói những lời ấy chứ? Khi tôi chuẩn bị đặt nghi vấn về chuyện này, Souma chỉ vào lũ cảm tử quân.
“Những cảm tử quân kia đang nhằm vào tôi. Thậm chí trong trường hợp tồi tệ nhất, nếu có thể hạ sát được tôi, thì chúng cũng sẽ bị hỏa thiêu mà thôi. Vào thời điểm ấy, tiêu diệt chúng là một điều dễ dàng. Chính vì thế, tôi muốn thỉnh cầu cô một chuyện, nếu lỡ như tôi bỏ mạng trong cuộc chiến này, thì mong cô hãy nhắn với Liscia rằng [Anh trao lại ngai vàng cho em]. Thì … đây là một tâm nguyện.”
Tâm nguyện ư? Hắn đang đùa mình đấy à? Khi tôi đặt nghi vấn, Souma thể hiện một nét mặt nghiêm trang.
“Tôi không hề bỡn cợt. Vì là Hoàng đế, tôi không thể ngó lơ viễn cảnh tồi tệ nhất được. Dẫu tôi cảm thấy rất hổ thẹn khi đẩy tình thế nửa vời sang cho cô ấy, nhưng miễn rằng Gaius bị đánh bại, thì khiến [Van] quy phục sẽ không gặp khó khăn gì. Sau đó, chỉ cần làm theo những gì Hakuya tham mưu và mọi thứ chắc chắn sẽ trở nên tốt đẹp.”
Vừa dứt lời, Souma nở một ‘nụ cười’ trên khuôn mặt … Tôi nhận ra, chuyện đó hoàn toàn khác so với những gì tôi nghĩ. Theo quan điểm của tôi, Hoàng đế là một tồn tại sở hữu địa vị cao nhất, thẩm quyền tối thượng, và cai trị toàn bộ đất nước. Tôi nhớ rằng cách nhìn nhận về Nhà vua như vậy bắt nguồn từ quan điểm của một quân nhân. Chính vì thế, tôi nghĩ Souma đã mê đắm thứ quyền lực ấy rồi chiếm đoạt ngai vàng, và toàn bộ tình thế sẽ trở nên êm thấm nếu chúng tôi phục hồi Vua Albert. Chúng tôi cho rằng nếu cự tuyệt Souma, thì những người dân ngả theo hắn cũng sẽ tỉnh trí, nhưng có thể nói chúng tôi đã gây hấn với lực lượng ủng hộ Souma. Chúng tôi tin tưởng điều đó đều vì vương quốc này và tôi không thể nào hiểu được tại sao Liscia lại đưa mình về phía Souma nhiều tới như vậy.
Nhưng giờ thì tôi đã ngộ ra. Souma không hề muốn trở thành Vua. Nếu một kẻ với tính cách ngạo mạn chẳng thèm đếm xỉa tới trách nhiệm đi kèm sau quyền lực, thì hắn sẽ rất sẵn lòng trở thành một bạo chúa. Thế nhưng, đối với những ai hiểu rõ trách nhiệm ấy đòi hỏi điều gì, thì quyền lực kia chỉ còn lại gánh nặng mà thôi. Thứ mà tôi xem nhưđã bị tước đoạt hóa ra lại hoàn toàn được đưa đẩy cho một người khác. Từ vị Nguyên vương Albert, thay cho nhân dân của đất nước này, Souma đã phải oằn vai đỡ lấy từng gánh nặng một. Tôi nghĩ rằng Souma với cách nói về cái chết của mình đầy nhẹ nhàng như vậy hẳn là “bị hủy hoại”, nhưng … lại khác biệt, hắn ta mới chỉ “gần suy sụp” mà thôi. Chính vì vậy, Liscia mới kiên định nỗ lực hỗ trợ cho hắn đến mức ấy chứ.
Thế nhưng, ngay lúc này đây, khi mối nguy cơ đe dọa tới sinh mạng mình đang nằm phía trước, Souma lại muốn chuyển gánh nặng ấy sang Liscia. Liệu cô ấy có thể cáng đáng được một nhiệm vụ lớn lao đến vậy không? … Đừng đùa với ta. Liscia là một con người quá cần mẫn.Nếu phải hứng chịu gánh nặng ấy từ Souma thì rốt cuộc cô ấy sẽ phải chống đỡ một gánh nặng lớn hơn nữa. Trái tim cô ấy chắc chắn sẽ hao mòn tột độ. Ở hoàn cảnh ấy, liệu mình sẽ để chuyện đó xảy ra ư? Liscia là bạn mình. Dẫu mình đang mang thân phận của kẻ nổi loạn, cô ấy vẫn là một bằng hữu đích thực mà mình muốn bảo vệ. Mình không thể để người bạn phải hứng chịu gánh nặng lớn lao đến nhường này.
Thực sự thì ngay đến thời điểm này tôi vẫn căm ghét Souma. Bản thân tôi không tài nào ưa nổi niềm kiêu hãnh, lối sống và tính cách từ bỏ mọi thứ vô lý của hắn ta. Thế nhưng, để kẻ đó cáng đáng gánh nặng ấy thay chongười bạn của mình, vì bằng hữu, ta không thể để hắn vong mạng!
“Chính vì thế, ta sẽ đánh bại ngươi!”
“Gì cơ!?”
Tôi lướt về phía vị tướng đơn độc phi mã đến Đại bản doanh. Tôi dùng cả hai tay vung hai thanh kiếm xuống cực mạnh. Tên tướng địch nâng kiếm bằng cả hai tay đỡ lấy đòn tấn công nhưng bị hất văng khỏi chiến mã. Hắn ngã xuống đất nhưng nhanh chóng đứng dậy.
“Khốn kiếp … một Long nhân, huh?”
“Ta nhận thấy ngươi không phải một vị tướng vô danh. Ta là con gái của Castor Valgas, Carla.”
“Castor? Chẳng phải hắn đang nổi dậy chống lại Nhà vua sao?”
“……. Uh huh. Nhờ cái mớ đáng hổ thẹn này đây.”
Tôi chỉ vào chiếc Vòng Nô lệ trên cổ mình. Tên tướng giặc quát lên sau khi thấy nó.
“Vậy tránh đường ra! Ta chỉ có một mục tiêu duy nhất chính là thủ cấp của Souma!”
“Thật không may, lúc này đây ta không thể để ngươi làm thế nữa rồi.”
“Chẳng phải kẻ địch của đối phương là đồng mình sao?”
“Hắn là thù, nhưng ta không thể để bằng hữu của bạn ta bị sát hại.”
“Tsk. Nếu thế thì, các ngươi có thể cùng nhau xuống mồ!”
◇ ◇ ◇
Tên tướng giặc lao tới tung nhát chém vào Carla. Cô ấy đỡ gọn bằng thanh kiếm trong tay, nhưng đòn tấn công mạnh mẽ hơn cô nghĩ đã buộc Carla khuỵu gối. Thậm chí đẩy lui cả một Long nhân với thể lực vượt xa gần như mọi con người… Sức mạnh của tên tướng giặc này, không thể tin đó bắt nguồn từ một thành viên nhân tộc.
“Gì thế!? Đây thực sự là sức mạnh của con người ư!?”
“Trong khi lũ cặn bã các ngươi chìm đắm trong nhung lụa tại Elfrieden, chúng ta đã mài giũa phép thuật và võ nghệ!”
“… Ta hiểu rồi. Thổ – Hệ Pháp, huh?”
Đây là phép thuật thao túng trọng lực được sử dụng khi Cấm quân triển khai nghiệp vụ cứu tế tại Làng Hắc Tiên. Lực chém sẽ tăng cường bằng cách tăng trọng lượng của thanh kiếm vào khoảnh khắc tác động. Chỉ huy địch gầm lên.
“Ước nguyện thiết tha nhất của Hoàng gia chúng ta chính là phục hận Elfrieden! Chính vì lẽ đó, chúng ta đã mài sắc nanh vuốt! Ta sẽ hoàn thành ước nguyện truyền lại từ ba thế hệ tại nơi đây!”
“Ta hiểu … Vậy ngươi là Gaius!”
Nhận ra danh tính thực sự của tên tướng giặc, Carla chuyển thanh kiếm bên phải mình để gạt đi thanh trọng kiếm, và rồi chém ngược từ dưới lên bằng lưỡi gươm trong tay trái. Gaius nhảy vọt về phía sau né được trong đường tơ kẽ tóc. Sau đó Carla chỉ thanh kiếm vào Gaius.
“Nếu ngươi là một bậc Đế vương … Thì, thay vì trả thù, chẳng phải ngươi nên nghĩ cho thần dân ư?”
“Humph. Ta sẽ sầu lắm nếu ngươi nghĩ ta giống với Vương quốc Elfrieden yếu đuối. Kẻ thống trị Công quốc Amidonia sẽ tùy ý lãnh đạo thần dân với quyền năng mạnh mẽ của mình.”
“…..Hah, ta không ưa Souma, nhưng những kẻ như ngươi thì ta còn căm ghét hơn!”
Dẫu chẳng tốt cũng không xấu, triều đại của Vua Albert thật yên bình. Carla yêu quý trạng thái êm đềm ấy, vì thế một kẻ gây chiến nhằm thỏa mãn dục vọng phục hận của riêng cá nhân mình thay vì lợi ích cho thần dân như Gaius chính là loại người mà Carla thậm chí còn căm ghét hơn cả Souma.
“Với ta thì như nhau cả thôi! Ta cũng không tiên liệu rằng kẻ thù sẽ ưa mình!”
Gaius đặt tay lên mặt đất và những vật thể tương tự như gai nhọn mọc lên xung quanh Carla. Cô ấy né được đòn tấn công trực tiếp, nhưng đôi cánh trên lưng lại bị kẹt lại trong một cái ngục sắc nhọn do mặt đất chung quanh biến thành, và cô ấy vướng phải một tình thế không thể nhúc nhích.
“Chết tiệt!”
Gaius nhằm vào Carla đang mắc kẹt mà vung thanh kiếm xuống. Cô ấy nhắm chặt mắt lại theo phản xạ. Khoảnh khắc tiếp theo, Carla có thể nghe thấy một thanh âm nặng nề của da thịt bị lưỡi gươm xuyên thủng … Thế nhưng, cô ấy chẳng hề cảm nhận thấy nỗi đau. Carla từ từ mở mắt ra và chứng kiến được cảnh tượng Gaius bất động, vẫn chĩa thanh kiếm vào mình. Bốn con búp bê ngắn ngủn và mập mạp thọc ngọn thương của chúng vào cơ thể Gaius.
“Gugh……”
Bị bốn ngọn thương đâm xuyên, Gaius bật ra một tiếng rên đau đớn. Rồi hắn chuyển thế cầm kiếm nghịch thủ và ném nó đi với toàn bộ sức lực còn lại. Thanh kiếm yếu ớt bay vụt qua và cắm chặt xuống mặt đất chưa cách quá 10m. Như thể hắn đã biết chắc cảnh tượng ấy, Gaius đổ người về phía trước và ngã xuống. Hắn không còn nhúc nhích thêm lần nào nữa. Kẻ khiển rối nhìn vào thanh kiếm găm xuống gần chân mình và bật ra một tiếng thở dài.
“Thậm chí xa tới mức này nữa. Có lẽ mình nên học hỏi, dẫu chỉ từ tính kiên định của hắn.”
Souma vừa nói những lời ấy vừa điều bộ tứ búp bê Cậu nhóc Musashi-kun (cỡ vừa, trang bị thương) rút lui. Thoát khỏi căn ngục gai, Carla bật ra một tiếng [Humph] và quay mặt đi.
“NG – … Nếu ngươi cứ thế, thì Liscia sẽ phải rơi lệ đấy, ngươi biết chứ.”[8]
“Đúng nhỉ. Tôi sẽ ngừng lại vậy.”
Vừa đáp, Souma vừa quỳ xuống trước xác của Gaius và xếp hai tay thành thế cầu nguyện. Carla nghiêng đầu vì không hiểu được ý nghĩa của hành động ấy.
“Ngươi đang làm gì vậy?”
“Dẫu là ai đi chăng nữa, nếu một con người chết đi, thì luôn luôn có thể trở thành Đức phật[9] … Nói cách khác, một vị thần, đây là phong tục từ thế giới mà tôi xuất thân. Chính vì thế tôi đang cầu nguyện để linh hồn hắn có thể đến được cõi Niết bàn mà không lạc lối.”
“Ngay cả đối với con quỷ phục hận này ư?”
“Càng thêm lý do để hành động. Cô không hề muốn hắn trở thành ác linh vì những điều nuối tiếc và ám mình, phải chứ?”
“Quả là một đức tin đầy toan tính đến mức đáng kinh ngạc.”
Thở dài thêm một hơi, Souma đứng dậy và nhìn đăm đăm vào đôi tay mình.
“Dẫu qua những con búp bê … thì đây vẫn là lần đầu tiên tôi trực tiếp hạ sát một con người.”
Nghe Souma thổ lộ những lời ấy, Carla thốt lên “Hah?”.
“Ngươi nói gì thế? Đến lúc này ngươi đã lệnh cho biết bao binh sỹ tàn sát rồi.”
“Vẫn như muôn thuở nhỉ, cô không hề nương tay với tôi …”
“Không nương tay với kẻ thù, đây là một trong những lời giáo huấn của Gia tộc Valgas.”
“Xét về châm ngôn ấy, thì bất ngờ thay cô đã cố gắng cứu tôi phải không?”
“Đó là vì Liscia. Bảo vệ một đồng minh tới phút giây cuối cùng, đây cũng là một trong những lời giáo huấn của Gia tộc Valgas.”
Trong khi cặp đôi này vẫn đang cự cãi, các bằng hữu của họ nghe được cơn binh biến tại Đại bản doanh cuối cùng cũng tới. Liscia, Aisha, Ludwin, Hulbert, và Kaede rất sửng sốt khi chứng kiến Gaius đã gục ngã. Rồi Liscia hỏi Souma.
“Anh đã đánh bại Gaius sao?”
“Ờ thì, vì có cả hai người bọn anh mà?”
“Em hiểu … Cảm ơn Carla vì đã bảo vệ Souma.”
“Humph.”
Quả không sai, cô ấy không thể nói thẳng với Liscia, [chuyện này là vì cậu], vì thế Carla quay mặt đi và giả bộ bị câm. Souma vừa chứng kiến cách cư xử như vậy của họ, vừa vỗ hai tay vào nhau.
“Giờ thì, hãy cùng tiến vào [Van] nào. Sau khi đánh bại chủ quân thì tiếp sau cần có một lệnh quy phục phải không? Nếu vậy thì thêm vào điều kiện giao trả thi thể của Gaius sẽ tốt hơn đấy.”
“Ngươi sẽ đi xa tới mức sử dụng cả tử thi, huh?”
“Nếu dùng được thứ gì thì tôi sẽ không bỏ qua. Thậm chí độc dược cũng có thể trở thành thuốc chữa bệnh đó.”
Vài tiếng đồng hồ sau, Thủ đô [Van] của Công quốc Amidonia quy hàng và tuân theo điều khoản [Tha mạng cho cácbinh sỹ đơn vị đồn trú cũng như chuẩn y cho những ai muốn rời khỏi lãnh thổ (nhưng chỉ có thể mang theo những gì cầm được trên tay và không hơn)] cùng với [Thi thể của Gaius sẽ được trả lại][10]. Souma dẫn toàn bộ quân đội tiến vào [Van], và như vậy, chuỗi chiến trận mà sau này sẽ được mệnh danh là [Cuộc chiến Năm Ngày] này đã đi tới hồi kết. Nhưng rồi,
Tuy nhiên, trận chiến cuối cùng…
◇ ◇ ◇
Note này dịch từ Yukkuri sang tiếng Việt, xin hãy cmt góp ý bên dưới vì có những note Yukkuri cũng không biết và trans cũng không biết luôn =]]
[1] Tôi sử dụng Chim ưng và Bồ câu thay cho phe Chống Elfrieden và Thuận Elfrieden. Vì gõ ‘Hawk’ và ‘Dove’ đơn giản, dễ dàng hơn và tôi muốn đâm thọc lũ https://youtu.be/QX5-bfLg9r0
[2] Tóm gọn lại trong 4 từ nào: Make Amidonia Great Again!
[3] Một đơn vị gồm những người không quan tâm hoặc màng tới chuyện bị tước đi sinh mạng. Theo vài cách nào đó, họ tương tự như các viking điên khùng, chiến binh Hồi giáo, hoặc biệt đội cảm tử. Những người biết chắc rằng mình sẽ chết, và cười nhạo vào điều đó. Thậm chí họ còn hướng tới một cái chết đầy vinh dự trên chiến trường (và sảnh yến tiệc đầy trinh nữ và rượu ở hậu kiếp) https://youtu.be/NFQPBzl8aLk
[4] Trận vây hãm Osaka năm 1615
http://www.militaryhistoryonline.com/17thcentury/articles/osaka.aspx
[5] Trận Cai Hạ năm 202 TCN http://www.ancient.eu/Battle_of_Gaixia/
[6] Binh pháp Tôn Tử thiên 7 dòng 36 “Địch cùng khốn thì không nên quá bức bách chúng”.
[7] Một nước cờ chiến lược trong đó một Đội quân sử dụng những thành phần chắc chắn sẽ hy sinh để tước đi nhiều tài nguyên nhất có thể trước khi bỏ mạng. Đây có xu hướng trở thành một nguồn tuyệt vời cho các cốt truyện phim khai thác.
[8] Carla muốn dùng Kisama nhưng lại chuyển thành Anata.
[9] Hotoke-sama. Cứ google đi, quan niệm về linh hồn của Nhật Bản quá dài để trình bày ở đây.
[10] Như trong chiến tranh thì điều khoản này thực sự rất khoan dung đấy.