◇ ◇ ◇
Khi theo dõi các vở diễn vào những năm sau này, rất nhiều trong số ấy đã miêu tả Soma Kazuya với hình tượng một bậc minh vương trí dũng song toàn. Vị vua bao dung đã đánh bại biết bao mãnh giả trong một trận chiến với lòng can trường của mình, vận dụng thiên tư để bỡn cợt kẻ địch và khai đường mở lối đến hưng thịnh cho nhân dân qua những chính sách hết mực tài tình. Thế nhưng, các sử gia đã phủ nhận giá trị này. Quả thực cậu ấy đã kiến thiết nên một Đế quốc thống trị khắp vùng lãnh thổ bao la, nhưng khả năng cá nhân của cậu không hề quá trác tuyệt như vậy. Đây là một quan điểm mang tính chủ đạo.
Ngay từ ban đầu, trong suốt cuộc đời mình, số lượng những cuộc ngoại chiến mà Soma tiến hành đâu vượt quá một bàn tay, và cậu ấy đã không có quá nhiều cơ hội để thể hiện khí phách trên chiến trường. Hầu như tất cả mọi chiến tích lưu truyền lại cho hậu thế đều do thuộc cấp của cậu làm nên. Cũng chẳng hề tồn tại bằng chứng rằng cậu ấy sở hữu mưu trí để bỡn cợt với kẻ thù kia. Bởi vì rất nhiều nhân tài đã quy tụ dưới trướng trong triều đại của mình, bắt đầu từ vị Thủ tướng Hakuya sau này, cậu ấy có thể đơn thuần cứ chọn lựa ra phương án tốt nhất trong số những gì họ đề xuất.
Quả thực cậu ấy đã đưa ra được các chính sách vô cùng tuyệt vời nếu xét về phương diện này, nhưng liệu Soma có dẫn dắt nhân dân đến với thịnh vượng hay không thì vẫn bị mối ngờ vực bao trùm. Cậu ấy liên tục bày tỏ nỗi thống khổ trên cương vị của mình. Nếu mọi chính sách đều thực hiện được những điều tốt đẹp thì cậy ấy không nên đau đớn đến vậy mới phải. Vì thế giới sử gia thường cho rằng khả năng của Soma không hề vượt xa phần còn lại như những vở kịch thường mô tả.
Thế nhưng, chỉ có rất ít người cho rằng Soma không phải một bậc minh vương do những nguyên nhân trên mà thôi. Còn một đánh giá khác cũng thường được giới sử gia đưa ra về Soma: “cậu ấy sở hữu tài thu phục và dùng người rất nổi trội”. Dẫu khả năng của Soma không hề vượt xa người khác, nhưng cậu lại là một thiên tài mẫu mực biết phái đúng nhân lực tới địa điểm chính xác và tập hợp chuẩn quân số đến chiến trường thích hợp. Chính tài năng này đã góp phần lớn vào thắng lợi tại Cuộc chiến Năm Ngày khiến thanh danh của Soma lừng lẫy khắp lục địa.
Có thể biết được điều mình đủ sức làm và thứ vượt khỏi giới hạn bản thân, có thể giao phó những gì nằm ngoài tầm với cho người khác đủ khả năng thực hiện, đây chính là tố chất tối quan trọng mà một Hoàng đế phải sở hữu.
◇ ◇ ◇
“Tôi không ngờ họ lại cố chấp đến mức này…”
Trong doanh trại chính của Quân đội Hoàng gia Elfrieden, tôi đang kinh ngạc hướng ánh mắt xuống Quân đội Amidonia đột ngột chiến đấu với tinh thần đầy quyết tâm. Dẫu kết quả cuộc giao tranh giữa [năm vạn rưỡi binh lực Quân đội Hoàng gia Elfrieden nhuệ khí ngút trời] và [hai vạn rưỡi binh lực Quân đội Amidonia hoàn toàn kiệt sức] vốn dĩ đã quá hiển nhiên, nhưng phía Amidonia vẫn đang kháng cự rất mãnh liệt. Mà đúng hơn, liệu chúng tôi có thực sự đột phá qua được chúng không?
Trước hết, đoàn Phi long Kỵ sỹ từ cả Elfrieden và Amidonia lao vào một cuộc hỗn chiến. Không hề gục ngã trước đợt đột kích tại Thung lũng Gordoa và tràn đầy sinh lực do cưỡi trên những con Phi long của mình, nên đây chính là lực lượng sung mãn nhất bên phía Amidonia. Chúng dưới 1,000 người, nhưng ngay cả Phi long Kỵ sỹ Elfrieden với quân số xấp xỉ gấp đôi cũng chẳng thể tạo bước đột phá do phải thiên về phòng ngự. Nắm giữ ưu thế không chiến sẽ quyết định diễn tiến của cuộc giao tranh nhưng dường như thắng bại sẽ không được định đoạt trong khoảng thời gian ngắn sắp tới.
Rốt cuộc, tôi phải ủy thác lục chiến áp đặt thế trận. Đội ngũ Elfrieden được sắp thành hạc dực trận. Ở chính diện là Ludwin với một vạn bộ binh Cấm quân và Kỵ sỹ Hoàng gia, phía cánh tả gồm Glaive cùng một vạn rưỡi Lục quân Hoàng gia (Hulbert và Kaede góp mặt trong đơn vị này), còn Liscia cộng thêm một vạn rưỡi Lục quân và viện binh từ làng Hắc Tiên thì án ngữ tại mạn phải. Thực sự tôi rất muốn cô ấy lưu lại doanh trại chính này, nhưng Lục quân đã bị cưỡng ép đưa tới và vẫn trong tình trạng hỗn loạn nên tại thời điểm này chẳng còn ai ngoài cô ấy có thể thống nhất được Lục quân. Vì thế tôi đã miễn cưỡng cho phép.
Trong quãng thời gian góp mặt tại hàng ngũ Lục quân, cô ấy phần nào nắm giữ vị thế của một thần tượng, và được Georg dạy bảo, nên việc chỉ huy sẽ chẳng có vấn đề gì, tôi đánh giá rằng sẽ ít kẻ chống đối lại cô ấy. Tạm thời tôi đã cử Aisha trở thành cận vệ của Liscia, nhưng tôi hy vọng rằng cô ấy sẽ không quá hấp tấp, suy cho cùng, đường đường là một công chúa cơ mà. Chính vì thế, tại doanh trại chính đằng sau mạn chính diện của Ludwin này người duy nhất đang hiện diện mà tôi có thể trò chuyện cùng là Carla.
Dẫu mang thân phận con tin, nhưng cô ấy không hề bị trói. Với chiếc [Vòng Nô lệ], cô ấy sẽ bị siết cổ nếu cố gắng tẩu thoát hoặc nuôi ý định sát hại tôi, nên mọi chuyện đều an toàn. Cô ấy có thể dễ dàng giật một thanh kiếm từ người lính gần đấy hoặc đâm bằng những móng vuốt sắc nhọn của mình để lấy mạng tôi, nhưng … cuộc đời là vậy đấy. Tôi mở lời với Carla.
“Cô thấy thế nào? Tôi đã nghĩ họ sẽ dễ dàng gục ngã hơn thế cơ.”
“Hmph … Chẳng ai tham chiến mà trông chờ một thất bại cả. Chúng sẽ cố gắng không thua trong tuyệt vọng.”
“Tôi cho rằng cô nói cũng phải đấy.”
Carla nói nhiều một cách đáng ngạc nhiên, có lẽ chỉ đứng đó và quan sát đã khiến cô ấy chán chường. Với vai trò Nguyên chỉ huy Không quân, cô ấy hẳn sẽ am hiểu chiều hướng của trận chiến hơn tôi.
“Cánh tả và hữu phe ta, lực lượng của Liscia và Glaive dường như không di chuyển quá nhiều. Cô có cho rằng họ nên nỗ lực và hăng hái tiến công hơn nhằm bao vây và tiêu diệt kẻ thù không?”
“…. Nếu nghĩ thế thì ngươi nên truyền lệnh bằng tốc mã. N … ngươi là Hoàng đế cơ mà, phải chứ?”
Cô ấy chuẩn bị thốt ra một lời thô lỗ nhưng ngay lập tức chuyển hướng[1]. Dường như cô ấy biết rút ra bài học đấy. Bị Carla khiêu khích, tôi cân nhắc kỹ lưỡng mọi việc, nhưng
“… Xin được từ chối. Tôi chỉ quen thuộc với những trận chiến trên giấy tờ mà thôi, tôi cho rằng Liscia sẽ am hiểu việc lãnh đạo hơn. Dựa vào những người trên chiến trường tốt hơn là ban bố một mệnh lệnh yếu kém.”
Tôi đáp lại như vậy. Carla bật ra tiếng hmph và quay mặt đi. Dường như tôi đã chính xác. Phản ứng của cô ấy thật dễ dàng đoán biết.
“Cô hiểu rõ lý do phải không, Carla? Cô có thể nói cho tôi chứ?”
“…. Đó là quân số của kẻ địch.”
“Quân số?”
Carla chẳng lấy gì làm hứng thú chỉ về phía chiến trường.
“Ta chỉ nghe truyền tai thôi, nhưng đó chính là ba vạn binh lực Quân đội Amidonia đã vây hãm Altomura đúng không? Và chúng đã hứng chịu một cuộc đột kích trên đường rút lui.”
“Chính xác.”
“Đối với ta thì quân số của chúng chẳng hề giảm thiểu quá nhiều đâu.”
“Hm? Cô nhắc tới tôi mới để ý…”
Tôi không thể ngay lập tức nhận thấy được vì đó là một đội quân vô cùng hùng hậu, nhưng lực lượng của chúng chỉ thua sút chút ít so với năm vạn rưỡi quân số của chúng tôi. Dường như chúng không hề chịu nhiều thiệt hại sau khi đón nhận cuộc đột kích từ Đoàn Hải quân Lục chiến của Juna tại Thung lũng Gordoa.
“Vậy ra cuộc đột kích chẳng mang lại bao nhiêu thành quả sao?”
“Không đâu, quan sát chiều hướng của trận chiến, ta có thể thấy nhuệ khí giữa các binh sỹ phía Amidonia rất khác nhau. Có lẽ cuộc đột kích đã khiến chúng thiệt hại về quân số và phải bổ sung lực lượng bằng cách bắt dân chúng từ các thị trấn dọc đường phải tòng quân. Chính vì thế có những người nhuệ khí vô cùng yếu đuối.”
“Tôi hiểu rồi…”
Các quốc gia tại thế giới này thường thường sở hữu đội quân thường trực. Trong tình cảnh những con vật khổng lồ gần như tương tự thứ mà người Trái đất xem như quái vật đang trở nên hung hăng, thì duy trì một đội quân với khả năng huy động bất kỳ lúc nào đóng vai trò rất thiết yếu. Xét về Elfrieden, những binh sỹ Lục quân, Hải quân, Không quân, và Cấm quân chính là đội quân thường trực của chúng tôi. Dĩ nhiên, khi tình thế cấp bách hơn, chúng tôi sẽ mộ quân từ dân chúng, và thực ra thì, các lực lượng trong tay quý tộc không kể Tam Tước phần lớn đều thuộc trường hợp trên. Sau trận chiến, tôi dự kiến điều động luôn các lực lượng trong tay quý tộc này và hợp nhất tất cả thành một đội quân duy nhất, nhưng đối với người dân phải tòng quân, tôi định sẽ cho họ quay trở về quê hương của mình. Ngay lúc này đây, thay vì việc sức mạnh chiến đấu bị giảm sút thì tôi quan tâm tới vấn đề nâng cao năng suất nhiều hơn.
Dĩ nhiên, Quân đội Amidonia tấn công chúng tôi cũng sẽ bao gồm đội quân thường trực cộng thêm lực lượng tòng quân, và tất cả những ai phù hợp hẳn đã đều bị ép đi lính cả rồi. Đồng nghĩa rằng những ai mới tòng quân sau cuộc đột kích chính là ‘những người mà đợt cưỡng bách đầu tiên đã loại ra’. Ví dụ, trong số này có thể bao gồm các bậc lão niên, kẻ yếu đuối, hoặc phiêu lưu giả tình cờ hiện diện tại đất nước[2]. Nhuệ khí của nó sẽ chẳng thể sánh bằng được, chính là điều Carla nói.
“Ngươi có thể bỏ mặc những người thuộc diện ấy và chúng sẽ tự ngã gục mà thôi. Mặt khác, nếu ngươi bao vây và dồn ép, có nguy cơ chúng sẽ đoàn kết lại. Chính vì thế, Glaive và Liscia đang chờ chúng phá hỏng hàng ngũ và bỏ chạy.”
“Tôi hiểu rồi. Vậy điều tốt nhất là giao phó những vấn đề này lại cho mọi người trên chiến trường.”
Tôi biết, hành động như vậy khi chuyện tương tự xảy ra quả là tối ưu. Tôi nghĩ vị tướng tại doanh trại chỉ huy cảm thấy buồn chán cũng chẳng có gì sai đâu.
“… Ngươi khá vô dụng đấy phải không. Một Hoàng đế vốn như thế này sao?”
“Nhiệm vụ của Nhà vua nằm ở trước và sau cuộc chiến. Oh, và còn nữa… khi không còn lựa chọn nào khác, thì dâng thủ cấp để cầu xin tha mạng cho binh sỹ của mình.”
Khi nghe vậy, Carla mở to mắt nhìn tôi như thể đang chứng kiến một điều gì đó ngoài sức tưởng tượng. Gì vậy? Điều tôi vừa thốt ra kỳ quặc lắm sao?
“N … ngươi[3], ngươi không sợ chết sao?”
Carla hỏi. Cô đang nói gì vậy chứ?
“Dĩ nhiên là có. Tôi đâu phải một chiến binh cảm tử.”
“Nhưng ngươi vừa mới nói rằng sẽ dâng thủ cấp của mình. Nghĩa là chuyện ấy đúng không?”
“Eh … ah … tôi hiểu rồi. Điều đó quả thực kỳ quặc ha…”
Nhắc mới nhớ, tại sao tôi lại nói sẽ dâng thủ cấp của mình dễ dàng đến vậy nhỉ? Tôi biết tại vị thế Hoàng đế, đó là điều được mong mỏi, nhưng tại sao tôi lại cảm thấy như một ‘việc hiển nhiên’ vậy? Tại sao? Chẳng phải tôi hèn nhát ư? Chẳng phải tôi nhận lấy ngôi báu và cần mẫn xử lý nội chính vì không muốn bị dâng cho Đế quốc à? Từ khi nào tôi đã trở nên can đảm tới độ có thể sẵn sàng từ bỏ sinh mạng mà không hề hối tiếc vậy?
Chứng kiến tôi trong trạng thái ấy, Carla tỏ vẻ như đang thấy một thứ gì đó rất đáng thương hại.
“Ngươi bị hủy hoại ở đâu sao?”
“………”
Mục rữa. Trên tư cách con người. Tan vỡ. Tại nơi nào đó.
Hm, dường như tôi đã tìm được câu trả lời. Tôi chỉ nhận thấy khi cô ấy nói ra, nhưng tâm trí tôi hiện giờ đang trong trạng thái rất kỳ lạ. Tôi nghĩ mình đang xem nhẹ sinh mạng. Của chính bản thân, và cả những người khác nữa. Chính vì thế mà tôi có thể cộng trừ thêm bớt dễ dàng đến vậy. Tính toán (số sinh mạng cứu được) – (số sinh mạng mất đi), và nếu đáp án mang dấu dương, thì chấp nhận lựa chọn đó. Tựa một hệ thống được tạo nên để thực hiện một điều như thế.
“Ah … hóa ra là vậy.”
“Hm?”
“Tôi có lẽ đã hành động theo một hệ thống ‘Hoàng đế’ trước khi mình nhận thấy được. Giống như việc tôi có thể tìm ra được quyết định tối ưu vì đã được lập trình để làm vậy ấy.”
“Ệ – tống? Ập – tình? Oi, ngươi đang nói cái gì thế hả!?”
Carla hét lên, và tôi mỉm cười tự giễu.
“Carla, rốt cuộc thì có lẽ tôi thực sự là một ‘ngụy vương’ đấy.”
“Gì c!?”
“Cô thấy đó, tôi không thể huy động binh sỹ ra chiến trường mà không ‘hóa thân thành Nhà vua’.”[4]
Tôi là một kẻ hèn nhát. Tôi không muốn đau đớn, tôi không muốn mất mạng. Tôi cũng không hề muốn người khác đau đớn hay mất mạng. Để tham chiến với một cái tôi như thế, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài ‘hóa thân’ thành một vị Vua dưới một hệ thống Nhà nước, để tự nhủ rằng, vì mày là Hoàng đế, mày phải làm như vậy, để khóa chặt bản ngã và thực hiện những gì cần thiết. Nếu không, tôi sẽ bị sức nặng của những sinh mạng mất đi do lựa chọn mình đưa ra nghiền nát.
“Tôi không thể nào cười nhạo Nguyên vương được. Nếu người thế ngôi xuất hiện, tôi sẽ thoái vị ngay lập tức.”
“… Tại sao ngươi thổ lộ điểm yếu của mình cho ta vậy?”
“Ngược lại ấy chứ. Tôi không thể nào bày tỏ với Liscia và những người khác được.”
Tôi sẽ chỉ khiến họ chuốc thêm những phiền muộn chẳng đáng có mà thôi. Đặc biệt với Liscia, cô ấy vô cùng nghiêm túc, thậm chí đã xem việc ép tôi ngồi lên ngai vàng là trách nhiệm của chính mình nữa…
Đúng khoảnh khắc ấy, trên chiến trường diễn ra một sự đổi thay ngay trước mắt tôi.
◇ ◇ ◇
Quân đội Amidonia bắt đầu tan vỡ. Trong số những người lính Amidonia đã dũng cảm đương đầu với Quân đội Elfrieden đông đảo hơn mình rất nhiều cho tới vừa mới đây dần xuất hiện kẻ đào ngũ. Họ chính là những người bị ép tòng quân một cách đầy vội vã trên con đường từ Thung lũng Gordoa dẫn đến nơi này. Thanh niên Amidonia được chỉ định huấn luyện quân sự bắt buộc một khi đạt tới độ tuổi nhất định, nhưng họ lại là những người sống cuộc đời thường dân. Đột ngột bị kéo đến chiến trường với vị thế bất lợi không thể giúp nhuệ khí của họ tăng cao.
Cuối cùng, những kẻ đào ngũ bắt đầu xuất hiện, tháo chạy về mạn phía Nam vẫn chưa hề bị phong tỏa. Mặc dù phe Amidonia sẽ giết bỏ bất cứ ai cố gắng tẩu thoát nhằm bắt họ tiếp tục cuộc chiến, nhưng nỗ lực ấy chắc chắn sẽ thất bại bởi số binh sỹ bị ép buộc tòng quân lên tới gần một vạn. Không chỉ vậy, càng nhiều kẻ đào ngũ cố gắng tháo chạy thì đội hình của chúng càng tan vỡ, khiến ngay cả những quân đoàn còn vẹn nguyên cũng phải xáo trộn. Phía Elfrieden không hề bỏ lỡ cơ hội này.
“Hal, ngay lúc này nanodesu!”
“Mình đã rất mong chờ điều này đấy! Lên nào lũ khốn!”
“OOOOOOOOOOOHHHHH!!!”
Cánh tả của Vương quốc được Kaede bật đèn xanh, và Hulbert dẫn quân tiến công nhằm khép kín vòng phong tỏa. Không cần tới chiến mã, họ lao thẳng vào kẻ địch đang rối loạn, tay vung lên những cặp song thương. Nhận thấy tình thế, một trong các chỉ huy phe Amidonia từ trên lưng ngựa hét vang.
“Đừng để đối phương hoàn tất vòng vây hãm! Chặn đứng cánh tả bằng đòn công kích tầm xa!”
Ngay lập tức, tên và phép thuật được phóng ra, nhằm vào lực lượng do Hulbert dẫn đầu. Thế nhưng,
[Thổ Bích]
Bức tường đất với chiều dài 100m và cao 2 – 3m mà Kaede triệu hồi đã che chắn cho lực lượng của Hulbert đúng vào thời khắc nguy kịch. Chuyện này khiến ngay cả phe Amidonia cũng vô cùng ngạc nhiên. Thậm chí trên khắp lục địa này chẳng có tới năm pháp sư sở hữu khả năng ngay lập tức kiến tạo nên một bức tường bằng đất với kích cỡ chừng này. Kaede Foxia là một người rụt rè, nhưng về trí lực và kỹ năng thổ pháp, thì cô ấy xứng danh thiên tài trong những thiên tài. Hulbert áp lưng vào bức tường và ra lệnh cho các thuộc cấp cũng đang ẩn mình tương tự.
“Đừng để Kaede cướp mất sàn diễn chứ! Hãy phản công nào!”
“OU!”
Lúc này tới lượt Hulbert khai hỏa phép thuật và bắn tên vào lũ Amidonia từ phía sau bức tường. Hulbert ném về phía chúng những ngọn thương mà cậu từng tung ra với lực lượng lính đánh thuê Zem. Vì phe Amidonia nằm ở thế tấn công, nên khi đối mặt với đợt xuất kích này chúng không thể nào chuyển hướng sang phòng ngự. Chúng bị trúng đòn và thiêu rụi, hàng ngũ trở nên vô cùng nhiễu loạn. Hulbert nhân cơ hội ấy nhảy vụt ra.
“Hành động ngay lúc này khi chúng đang xáo trộn! Chúng ta sẽ tấn công trong một nhịp!”
Ở phía đối diện – những tên Aimidonia đang rối bời, vị tướng của chúng đang cố gắng dẹp yên cơn hỗn độn.
“Tất cả, đừng chùn bước! Trở nên náo động chỉ khiến các người rơi vào bẫy của kẻ thù thôi!”
Hắn cuống cuồng cố gắng chỉnh đốn quân sỹ nhưng chúng chẳng cho thấy dấu hiệu ổn định nào.
“Yên nào! Ta sẽ chặt đầu các ngươi như tên này nếu trái lệnh!”
“Không, ngươi im đi!”
“Gì cơ!?”
Tên tướng quân nhận ra quá trễ, Hulbert đã khoanh tay xuất hiện ngay trước mắt hắn. Khi cậu động thủ, lưỡi thương của Hulbert kẹp chặt thân hắn tựa như chiếc kéo, cắt phăng hắn ta cùng với đầu con chiến mã. Nửa trên trước đây của vị tướng tóe máu rơi phịch xuống đất. Cảnh tượng ấy đã hoàn toàn rút cạn chiến khí của lũ Amidonia.
“Vậy kẻ tiếp theo là ai đây!”
Máu rỉ xuống từ cặp song thương trong tay Hulbert khiến cậu như mang hình bóng của Quỷ la sát. Lũ Amidonia cảm thấy tựa hồ bị hút vào bóng tối với một con oni, và bắt đầu tháo chạy. Đây là lời khai sau này của một cựu chiến binh Amidonia đã chứng kiến Hulbert hôm ấy và chật vật sống sót.
“Ngày đó cậu ta thực hư ảo. Vẫn còn trẻ tuổi như vậy nhưng quả thực xứng danh một chiến binh lão luyện chứ không thể khác được. Khi tôi nghe rằng sau này cậu ta được mệnh danh là “Xích Quỷ Hal”, cái tên ấy mới thật phù hợp đến kỳ lạ. Thực sự … khí lực mà cậu ta sở hữu thật đáng nể …”
Và từ đây thiên tiểu thuyết về thuộc cấp của Soma mà sau này được mệnh danh là [Xích Quỷ Hal] đã bắt đầu khai mở. Phong cách chiến đấu dẫn dắt và xuyên thủng không hề đổi thay ngay cả khi cậu trở thành một tướng quân. Soma và những người khác liên tục khuyên nhủ cậu rằng hành động như vậy thật chẳng thích hợp với người lãnh đạo, nhưng cậu phớt lờ họ và nói “cách thức này chuẩn hơn mà”. Soma chẳng thể nói gì hơn vì cậu ấy thực sự đã xoay xở sống sót qua từng trận chiến một, khiến Kaede lo lắng đến cùng cực, nhưng đó lại là câu chuyện khác mất rồi.
◇ ◇ ◇
“HAAAAAAAAAAAAAA!!!”
Liscia đang trở nên vô cùng mãnh liệt ở mạn phải Lục quân Hoàng gia Elfrieden. Dẫu mang vị thế chỉ huy cánh hữu, cô ấy vẫn thúc ngựa tiến lên và có mặt trên tiền tuyến rất nhiều. Mỗi khi Liscia đâm thanh liễu kiếm về phía hàng ngũ đối phương, những lưỡi băng lại xuất hiện và lấy mạng binh sỹ Amidonia. Diện mạo của cô ấy tuyệt đẹp như một Valkyrie nhưng trái lại, dường như cô ấy có phần thiếu kiên nhẫn và trở nên giận dữ. Dĩ nhiên, hành động thu hút sự chú ý như vậy khiến cô ấy trở thành mục tiêu của kẻ thù.
“Đừng lùi bước! Bao vây và nghiền nát chúng đi!”
Nhận lệnh từ chỉ huy, binh sỹ Amidonia xúm lại quanh Liscia. Số lượng của chúng là quá đông, dù cô ấy có can trường tới đâu cũng không thể địch lại. Bị những quân lính chĩa giáo bao vây, chiến mã của cô không thể đột phá. Khi ngọn thương của kẻ thù hướng về phía Liscia,
“Công chúa! Ugh, tránh XA CÔ ẤY RA!!!!”
Aisha bắt kịp cô ấy vào đúng khoảnh khắc nguy kịch nhất đẩy lùi toàn bộ quân lính đối phương với một cú vung thanh toàn lực thanh đại kiếm của mình. Dẫu được chỉ định làm cận vệ cho Liscia, nhưng cô ấy không thể nào tự do sử dụng thanh đại kiếm trên lưng ngựa và thay vào đó phải đi bộ, chính vì thể cô ấy bị tụt lại phía sau. Sau khi đã loại trừ kẻ địch xung quanh bằng nhát chém và phong áp từ thanh kiếm, Aisha ưa nước mắt chạy tới bên chiến mã của Liscia.
“Công chúa, xin đừng hấp tấp như vậy ạ! Bệ hạ sẽ la mắng mình mất!”
“…. Xin lỗi, mình đã mất kiểm soát.”
Chứng kiến Aisha cầu xin với đôi mắt đẫm lệ, Liscia điềm tĩnh trở lại. Liscia ngồi trên lưng ngựa, vỗ lên mái đầu chỉ cao ngang đùi mình của Aisha.
“Nhưng, mình cần phải vội vàng đôi chút. Mình … phải nhanh chóng chấm dứt cuộc chiến này.”
“Công chúa?”
Aisha nghiêng đầu khi thấy biểu cảm trang nghiêm của Liscia. Quân đội Amidonia hơi cố chấp nhưng dựa theo chiều hướng hiện tại, trận chiến đang diễn ra với lợi thế thuộc về phía Elfrieden. Phe Amidonia đã bắt đầu xuất hiện những kẻ đào tẩu, Elfrieden chỉ cần từ tốn khép kín vòng phong tỏa và chẳng bao lâu sau sẽ giành thắng lợi. Chính vì vậy đâu cần phải nóng vội đến thế chứ.
Thế nhưng Liecia vẫn nghiêm mặt mở lời với Aisha.
“Nói cho mình đi Aisha. Cậu cảm nhận thế nào về Soma?”
“Cậu nói thế nào là ý làm sao?”
“Cậu có nghĩ anh ấy đang miễn cưỡng không?”
“Chuyện đó … đúng, mình cho là như vậy.”
Ngay cả dưới góc nhìn của một người toàn tâm toàn ý dâng hiến cho Soma như Aisha, lúc này đây cậu ấy đang mang một vẻ mặt đầy đáng sợ. Không đâu … ‘đau khổ’, thì chính xác hơn. Có phần nguy hiểm và lo âu. Dĩ nhiên, hiện giờ họ đang ở giữa chiến trường, sẽ rắc rối hơn nhiều nếu cô ấy không kín đáo mà nói thẳng với cậu. Nhưng cô ấy không thể ngăn được cảm nhận rằng Soma mang một vẻ đáng sợ không cần thiết. Aisha muốn Soma mỉm cười.
“Nếu cuộc chiến này kết thúc … liệu Bệ hạ có thể nở nụ cười chứ?”
Liscia mỉm cười khi nghe thấy câu hỏi của Aisha.
“Để làm được vậy thì đó là nhiệm vụ của chúng ta đấy.”
“Phải phải!”
Biểu cảm của Aisha nghiêm trang trở lại. Cô ấy chuẩn bị sẵn sàng thanh kiếm và đứng trước Liscia.
“Nhưng xin Công chúa hãy lùi lại. Nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra với cậu thì Bệ hạ sẽ không thể nở nụ cười được đâu.”
“… Được, mình sẽ kiềm chế lại đôi chút.”
“Hãy để mình chiến đấu thay cậu.”
“Chuyện đó thì không đâu. Cậu nghĩ liệu Soma có thể mỉm cười nếu cậu gặp phải chuyện gì chăng?”
“… Ra là vậy sao?”
“Chính xác.”
“Thực ư?”
Hai người họ nhìn nhau và mỉm cười. Lát sau, họ lại thể hiện nét mặt của những chiến binh thêm lần nữa.
“Vậy Công chúa. Hai ta hãy cùng ‘bảo trọng’ nhé.”
“Được. Cùng nhau chấm dứt cuộc chiến khó chịu này thôi.”
Cặp đôi ấy kề vai sát cánh lao vào hàng ngũ kẻ địch. Vào những năm sau này, Soma sẽ tự giễu mà nói:
“Mỗi khi Liscia và Aisha hợp sức lại, thì ngay cả một Quốc vương hay Hoàng đế cũng chẳng thể đương cự.” (dường như ý cậu ấy là “sợ vợ” đó)
◇ ◇ ◇
[1] Cô ấy định nói kisama nhưng ngay lập tức sửa thành anata
[2] Tồn tại một hợp đồng giữa các quốc gia và hội phiêu lưu giả trong đó các phiêu lưu giả xuất hiện trong phạm vi lãnh thổ sẽ phải tòng quân khi đất nước cần sự trợ giúp. Đổi lại, nhà nước sẽ trả một khoản phí thường niên cho hội, nên tôi đã cắt đứt hợp đồng từ lâu rồi.
[3] Lại là chuyển đổi kisama – anata.
[4] Một vị vua đích thực không cần phải trở thành gì khác, hãy cứ là chính mình.