Chương 37: Ba Ngày Đằng Đẵng Của Quân Đội Amidonia

[Mục tiêu Chiến lược của chúng ta chính là Thủ đô của Công quốc Amidonia, Vannes.]

Sau khi nghe thấy lời tuyên bố của Soma, ba vạn binh lực thuộc Quân đội Amidonia vây quanh Altomura đã vội vã rút lui. Từ trên các bức tường thành bao bọc lấy nơi đây, Đô đốc Hải quân Ecksel Walter và Lãnh chúa Altomura, Wyst Garrote dõi theo những cọc rào và cờ hiệu chúng đã bỏ lại quanh doanh trại của mình, sáng lên với nắng chiều soi rọi. Hướng ánh mắt mình sang phía bên, Wyst nhìn thấy khuôn mặt của Ecksel, đắm mình chiêm ngưỡng vẻ đẹp ấy dưới ánh dương lúc hoàng hôn.

“…. Chúng ta không nên truy đuổi ạ?”

Wyst đặt câu hỏi, tựa như muốn giấu đi niềm mê say vô tình của mình. Nhưng Ecksel lặng lẽ lắc đầu.

“Chúng sở hữu Phi long Kỵ sỹ trong hàng ngũ hậu quân. Hiện đoàn Phi long Kỵ sỹ của chúng ta không có mặt, nên nếu rời bỏ pháo đài để truy đuổi thì ta sẽ phải hứng chịu đòn phản công vô cùng nặng nề. Gaius VIII … quả đúng là một kẻ đã liên tục lên kế hoạch tỉ mỉ đến từng chi tiết để chống lại vương quốc chúng ta. Nhưng mọi chuyện đều ổn thỏa khi hắn vẫn nằm trong tầm kiểm soát của Bệ hạ.”

Ecksel vừa nhắm mắt vừa cất lên những lời như vậy, khiến Wyst mở to mắt kinh ngạc. Nữ Công tước Ecksel luôn đối xử với mọi người mình gặp như trẻ con lại có thể đánh giá một ai đó cao đến nhường này ư, đây chắc là chuyện chưa từng xảy ra trước đây.

“Soma Bệ hạ thực sự sở hữu tài năng kiệt xuất như vậy ạ?”

“Ta nghĩ nếu xét về thiên tư thuần túy thì không hẳn là quá tuyệt vời, nhưng cậu ấy lại có thể sáng tạo ra những sách lược mẫu mực phù hợp với từng tình thế một. Cứ như thể ‘cậu ấy đã biết đến những trận chiến tương tự’ vậy.”

“Ý người là sao ạ?”

“… Có lẽ Soma Bệ hạ xuất thân từ một thế giới ngập tràn thủ đoạn quỷ quyệt.”

Wyst cảm nhận một cơn rùng mình lan tỏa khắp châu thân. Ông ấy đã nghe nói rằng Vua Soma chính là một anh hùng được triệu hồi từ thế giới khác. Hãy giả dụ rằng vùng đất ấy đã từng trải qua những thời đại loạn lạc khắc nghiệt với biết bao vương quốc sụp đổ và vô số sinh mạng tiêu vong, thì liệu trong trường hợp hai thế giới kết nối với nhau, những cư dân tại nơi đây có cơ may nào khi đương đầu với họ không? Thậm chí đến một Thiếu Vương chẳng mang vẻ gì là thích hợp với chốn chiến trường theo những gì mà ông chứng kiến được từ cậu cũng có thể sáng tạo ra các sách lược tầm cỡ như vậy. Lẽ dĩ nhiên, e ngại rằng bầu trời sẽ sụp đổ xuống đầu họ thì nỗi sợ ấy quả thật quá ư thừa thãi…

“Chuyện đó … là một điều ngoài sức tưởng tượng, phải không ạ?”

“Đúng, thực sự thế … Giờ thì..”

Ecksel vỗ hai tay vào nhau như để thay đổi hành động của mình.

“Ta cho rằng vai trò của chúng ta đã kết thúc tại đây rồi.”

“… Có lẽ thần nói điều này cũng đã muộn màng, thưa Quý nương Ecksel, nhưng chẳng phải người đủ khả năng quật ngã kẻ thù với quyền năng phép thuật của mình mà không phải câu thêm thời gian hay sao ạ?”

Ecksel mỉm cười đáp lại quan điểm của Wyst.

“Ara, con đâu thể cứ dựa dẫm mãi vào bà ngoại già khọm này được chứ. Nghĩa vụ của một bậc lão niên là dõi theo thế hệ trẻ vật lộn bằng tất cả những gì mình có, đúng chưa nào?”

“Người nói quả thực rất đúng ạ…”

Wyst trở nên ngạc nhiên, nhưng trái ngược với biểu cảm bên ngoài, trong lòng Ecksel hiện giờ như có lửa đốt.

(Lần này, công việc đòi hỏi ta thực hiện chính là hành động trong bí mật. Nếu xét tới những điều sẽ xảy đến với Carla sau đây, ta chắc chắn rất mong muốn lập thêm vài chiến công nữa … nhưng lộ liễu quá mức sẽ để lại trong Bệ hạ một ấn tượng không tốt.)

Cô ấy thở dài trong tâm trí, nhưng Ecksel không phải là người sẽ biểu lộ những điều ấy ra mặt.

“Giờ thì, hãy giao phần còn lại cho lũ trẻ nhỏ và hướng về phương nam như đã định nào.”

Khi nói điều ấy, Ecksel nghĩ tới ‘một đứa khác trong lũ trẻ nhỏ’.

◇ ◇ ◇

Trong buổi chạng vạng với mặt trăng ẩn mình sau làn mây, những sỹ quan và binh lính Amidonia trên tay cầm các bó đuốc đang vội vã chạy. Cảnh tượng ba vạn đốm lửa nối đuôi nhau nhìn tựa như một con rắn đang trườn. Khi chứng kiến từ đằng xa thì đó quả là một cảnh tượng tuyệt diệu, nhưng những nhân vật được nói tới thì chỉ cắm đầu chạy và chạy, ngập ngụa trong mồ hôi và lấm lem đầy bùn đất.

Phía trước đội hình ấy, Thân vương Amidonia, Gaius VIII xuất hiện trong đoàn kỵ binh dẫn đầu. Hắn toàn tâm toàn ý thúc ngựa tiến lên với năm kỵ binh hộ vệ xung quanh trên tay đều mang đuốc. Nét mặt của hắn lúc này đang vô cùng dữ tợn. Tất cả những chuyện này đều vì vị Vua trẻ tuổi ấy. Cậu đã dẫn dụ hắn và thuộc cấp nhờ sử dụng mảnh đất mà trước kia chúng đã để mất, vùng sản xuất lương thực màu mỡ, làm miếng mồi câu, phơi bày điểm yếu dễ bị tấn công Vannes mà đáng lý phải được bảo vệ nghiêm ngặt, và tấn công vào vị trí ấy.

Georg Carmine vốn chặn đứng con đường tiến đến Thủ đô đã quy hàng trong chỉ hai ngày, và Quân đội Elfrieden hành quân tới Vannes như thể chỉ đơn thuần băng qua Lãnh địa Công tước Carmine vậy. Vannes là một thị trấn được xây dựng nên với vai trò tiền tuyến nhằm đương cự lại những cuộc xâm lược từ Elfrieden, và ngược lại, một hậu phương vững chắc khi chúng tiến đánh Elfrieden. Chính vì vậy, không hề có pháo đài nào ngăn chặn đường hành quân của Quân đội Hoàng gia Elfrieden tới Vannes cả. Điều này bắt nguồn từ niềm kiêu hãnh và sự ngạo mạn trước nỗi nè dặt của Nguyên Vương Alberto cùng với việc Elfrieden hiện tại đâu còn can đảm để tiến đánh những quốc gia khác.

Bây giờ khi tới nước này, Gaius nhận ra rằng mình đã bị Soma và Georg lừa bịp. Chiến lược gia, một kẻ đắm mình trong chiến thuật. Chính hắn có thể quên rằng đôi khi mình sẽ bị gài bẫy bởi những phương kế. Đây chính xác là tình thế mà Gaius đang phải đối mặt.

(Gì thế này! Làm sao một Elfrieden yếu đuối lại khiến chúng ta trải qua ngần này gian lao chứ!)

‘Vương quốc Amidonia’ trước kia đã đánh mất một nửa lãnh thổ và sụp đổ dưới chính sách khuếch trương của Tiên đế Elfrieden. Cha của Gaius đã đổi tên [Vương quốc Amidonia] thành [Công quốc Amidonia], để không lãng quên nỗi tủi nhục, với lời tuyên bố rằng chúng ta không thể gọi mình là một Vương quốc khi mà giờ đây một nửa lãnh thổ đã vuột khỏi tay, và tự xưng là một [Thân vương]. Kể từ đó, Công quốc Amidonia đã đặt mục tiêu giành lại vùng đất đã mất làm quốc sách để thực thi và đầy cảnh giác rình rập chờ đợi thời cơ hành động.

Sau khi vị Tiên đế băng hà và Alberto thừa kế ngai vàng[1], Amidonia tận dụng tính dè dặt của ông ấy và kích động những phần tử nhũng loạn trong nội bộ Elfrieden. Chuyện ấy thậm chí vẫn tiếp diễn sau khi cha của Gaius qua đời và Gaius VIII lên nắm quyền. Hầu hết những nhân tố gây rối đã bị Georg và Ecksel tiêu diệt, nhưng tiềm lực của Vương quốc cứ đều đều bị bòn rút. Mọi chuyện đã diễn ra tốt đẹp.

Alberto thì chẳng đáng lo ngại, nhưng chênh lệch giữa tiềm lực của Vương quốc và Công quốc thì quả thực vô cùng to lớn. Xét về phương diện này, Amidonia yếu đuối hơn đâu thể làm gì khác ngoài toàn tâm toàn ý theo dõi và chờ đợi cơ hội tới. Và rồi, cuối cùng thì thời điểm mà chúng ngóng trông cũng đã đến. Lãnh địa Quỷ Vương xuất hiện, tình trạng thiếu lương thực và những khó khăn về kinh tế làm suy yếu Vương quốc, màn kịch ngôi báu đổi chủ đầy đột ngột, và Tam Tước vốn dĩ bảo vệ Vương quốc lại nổi dậy chống lại vị Tân Vương. Đây là một thời cơ thuận lợi. Lúc này Vương quốc dẫu muốn đi chăng nữa cũng chẳng thể nhúc nhích được. Khao khát đằng đẵng của Amidonia giờ đây đã đến lúc gặt hái thành quả.

… Hoặc đó là những gì vốn dĩ phải xảy ra, nhưng thực tế thì thế nào nhỉ? Thay vào đó, kẻ bị dồn vào chân tường lại chính là Công quốc.

(Nếu ta để vuột mất Vannes lúc này, thì Amidonia sẽ không bao giờ đứng dậy thêm một lần nào nữa được. Ta chẳng còn mặt mũi nào mà diện kiến hương hồn tổ tiên nếu chuyện ấy xảy ra.)

Gaius nhăn nhó trong niềm hối hận.

(Nhưng không đâu! Mọi chuyện vẫn chưa hề kết thúc! Vannes là một pháo đài kiên cố. Chúng ta đã để lại 5,000 quân tinh nhuệ nhất với nhiệm vụ bảo vệ nơi này, họ có thể cầm cự hai hoặc ba ngày trước một đội quân hùng hậu. Nếu đến Vannes kịp trong khoảng thời gian ấy và khiến Quân đội Hoàng gia bất ngờ với đòn tấn công gọng kìm, chúng ta vẫn có thể giành được chiến thắng!)

Gaius tự động viên mình, và rồi….

“Phụ vương!”

Julius phi kiệu bắt kịp với ngựa của Gaius.

“Chúng ta đang hành quân quá nhanh! Nếu cứ tiếp tục thế này, chưa kể tới đoàn lương vận, thì bộ binh sẽ phải bỏ mạng mất! Xin hãy giảm tốc độ một chút đi ạ….”

“Im ngay!”

Gaius gầm lên hủy bỏ lời đề nghị của Julius.

“Nếu để vuột mất Vannes thì chúng ta sẽ không bao giờ đứng dậy được nữa! Chúng ta phải tới được Vannes trước khi nơi đây thất thủ dù cái giá phải trả là gì đi chăng nữa. Chúng ta sẽ phối hợp cùng binh sỹ trong pháo đài triển khai một đòn tấn công gọng kìm vào lực lượng của Vương quốc!”

Trước lời nói đầy sục sôi của Gaius, một nỗi bất an thoáng qua xuất hiện trong tâm trí Julius. Anh ta không thể kìm mình khỏi cảm nhận rằng Gaius lúc này đang đặt trọng tâm quá nặng vào Thủ đô và trở nên bốc hỏa vì nó.

“Phụ hoàng, dẫu có để vuột mất Vannes, thì lực lượng của chúng ta vẫn còn rất khỏe mạnh. Chẳng phải chúng ta có thể trụ lại ở một thành phố khác với sức phòng thủ tốt và thỉnh cầu trợ giúp từ Đế quốc hay sao? Dù sao thì, chúng ta đã ký kết [Tuyên ngôn Nhân loại] rồi mà, chứ đâu như Elfrieden.”

[Tuyên ngôn Liên hiệp Nhân loại kháng Quỷ tộc], thường được gọi là [Tuyên ngôn Nhân loại], là một chính sách được thế lực hùng mạnh nhất thuộc phía nhân tộc tại lục đia, [Đế quốc Grand Chaos] sáng lập nên[2].

Đầu tiên, không cho phép bất kỳ thay đổi nào về biên giới lãnh thổ do xung đột vũ trang hoặc chiến dịch quân sự trong nội bộ nhân tộc gây nên.

Thứ hai, tôn trọng quyền bình đẳng và tự quyết của mọi chủng tộc tại mỗi quốc gia.

(Đồng nghĩa với việc ngăn cấm trục xuất và ngược đãi những tộc thiểu số trong nội bộ đất nước vì biên giới quốc gia không được thay đổi.)

Cuối cùng, những đất nước nằm xa Lãnh địa Quỷ Vương có nghĩa vụ hỗ trợ phòng thủ cho các quốc gia ở gần vùng đất đó.

Trên đây là ba điều khoản chính của [Tuyên ngôn Nhân loại]. Công quốc Amidonia đã ký kết [Tuyên ngôn Nhân loại] này, nhưng đối với Elfrieden, họ lại không hề hành động tương tự ngay cả sau khi Vua Soma lên ngôi. Chính vì vậy, Amidonia có thể thỉnh cầu lên Đế quốc để đòi lại phần lãnh thổ đã mất và với tư cách minh chủ của [Tuyên ngôn Nhân loại], Grand Chaos sẽ trợ giúp phía đồng minh Amidonia và gây sức ép lên Elfrieden buộc họ giao trả phần lãnh thổ đã mất của chúng (không bao gồm vùng đất đã bị chiếm trước Tuyên ngôn).

Tự mình tấn công kẻ khác và thưa kiện khi bị phản kích. Hệt như lời Bộ trưởng Tài chính Colbert đã nói trước khi xuất chinh, một cách ngụy biện tồi tệ, nhưng lỗi lầm thuộc về bên không ký kết [Tuyên ngôn Nhân loại], Elfrieden. Julius nghĩ đây quả là một ý tưởng xuất sắc. Thế nhưng,

“Thằng ngu! Đế quốc đâu phải lũ người ngốc nghếch như thế chứ!”

Gaius kiên quyết ngắt lời anh ta.

“Ở trận chiến này, chúng ta đã khai thác một lỗ hổng trong Tuyên ngôn. Chắc chắn chúng sẽ ra tay hỗ trợ nếu ta đệ trình lên một đơn kiện, nhưng hành động phi lý như thế sẽ gây nên một ấn tượng xấu về chúng ta. Rất có khả năng chúng sẽ lấy chuyện này làm một cái cớ để loại trừ cả hai chúng ta và biến đất nước ta thành quốc gia bù nhìn.”

“……..”

Julius chẳng biết nói gì để đáp lại trước lời mắng nhiếc ấy. Gaius khịt mũi, hmph khi chứng kiến Julius đang lâm vào tình trạng như vậy và lớn tiếng truyền lệnh

“Nếu các ngươi đã hiểu thì khẩn trương lên! Chúng ta sẽ đến Vannes trước khi nó thất thủ bằng mọi giá cần thiết!”

Thế nhưng, cuộc hành quân ép buộc ấy lại bị gián đoạn. Elfrieden và Amidonia được chia tách ở phía nam bởi rặng núi Ursula. Khi Quân đội tiến vào con đường dẫn qua rặng núi ấy, cả binh sỹ và ngựa từng lượt từng lượt, bắt đầu sa xuống lớp đất đầy bùn.

“L, lớp bùn này là sao thế!?”

“Chết tiệt, ngựa của tôi bị mắc kẹt rồi! Ai đó kéo tôi lên với!”

“Oi oi, khi chúng ta tới thì làm gì có thứ gì như thế này đâu phải không!?”

Đó là khung cảnh những chú ngựa mắc kẹt trong bùn lầy rải rác khắp nơi và quân lính loạng choạng rồi quằn quại ở những chỗ bị lớp bùn làm sảy chân. Gaius chết lặng khi chứng kiến diễn biến đầy tai hại này. Thung lũng Gordoa là con đường mà chúng đã băng qua khi xuất quân. Lúc ấy, mặt đất rất vững chắc và khô ráo, và không thể nào gây trượt chân được.

“Chuyện gì đang diễn ra vậy … Ta không nghĩ rằng đã có mưa đâu. Làm thế nào mà con đường lại trở nên tệ hại đến mức này chứ?”

Đúng khoảnh khắc ấy, một trong số các binh sỹ hét vang như thể đáp lời Gaius.

“Q, quân địch!”

Chỉ giây lát sau, âm thanh của những mũi tên xé toạc không khí trong màn đêm và một vật gì đó nứt vỡ dữ dội vang vọng. Binh lính Amidonia lần lượt đổ gục mỗi khi tiếng động ấy cất lên. Một trong số những người cầm đuốc bên cạnh Gaius ngã xuống với giọng nói bị bóp nghẹt khiến Gaius càng nôn nóng hơn.

“Cái gì vậy! Chuyện gì đang diễn ra thế!”

Sau đó, một trong số các quân lính chạy tới và cấp báo.

“Đó là đợt tấn công của kẻ địch! Dường như Elfrieden đã ém quân tại thung lũng nhằm tiến hành đột kích! Chúng đang ẩn mình giữa những hàng cây trên núi và tấn công bằng tên và băng!”

“Ngươi nói băng sao!?”

“Trong hàng ngũ của địch gần như chắc chắn có những thủy pháp sư!”

“Khốn thật … Vậy ra nền đất tồi tệ này cũng do chúng một tay gây nên!”

Khuôn mặt Gaius nhăn nhúm vì giận dữ. Julius ra sức hạ nhiệt hắn trong tuyệt vọng.

“Xin hãy bình tĩnh đã thưa Phụ vương! Chủ quân Elfrieden đã hướng về Vannes nên số lượng mai phục tại đây sẽ không quá nhiều. Những lối đi chật hẹp ấy cũng chẳng thể chứa được một lực lượng hùng hậu. Trước hết chúng ta nên ưu tiên thoát khỏi thung lũng này càng sớm càng tốt.”

“Grrr, nhưng làm thế nào, với con đường tệ hại như thế này?”

“… Không còn cách nào khác nữa rồi. Hãy để bộ binh tiến lên trước. Chúng ta sẽ đi trên những nơi mà họ không bị sẩy chân.”

Gaius mở to mắt trước lời tham mưu tàn nhẫn của Julius.

“Con muốn sử dụng quân của chúng ta làm đá lót đường sao!?”

“Đành phải chấp nhận thôi. Nếu người bị bắn hạ, thì Quân đội Amidonia sẽ sụp đổ và chúng ta sẽ không thể nào chiến đấu với Elfrieden. Quyết định nằm ở người đấy ạ, làm ơn.”

“… Ta cho rằng không thể làm khác được rồi.”

Mò mẫm tìm đường bằng cách hy sinh binh sỹ. Nếu Soma ở trong hoàn cảnh của Gaius, chắc chắn cậu sẽ vô cùng thống khổ trước lựa chọn ấy, nhưng Gaius đưa ra quyết định rất nhanh chóng.

‘Khao khát rửa hận’ của Amidonia đối với Elfrieden đã trở thành nét nhận diện ra hắn. Ngay cả khi bị những cường quốc bủa vây, đối mặt với những khó khăn về lương thực và kinh tế, có thể nói rằng lý do mà trái tim của người Amidonia không hề gục ngã chính là bởi khao khát rửa hận này đối với Elfrieden. Dẫu phải chịu đựng, chúng vẫn cảm thấy hài lòng nếu Elfrieden phải đau khổ nhiều hơn.

Chúng tin rằng nguyên nhân gây nên những nỗi đau của mình không phải do hành vi đầu tư quá mức vào quân sự của tầng lớp thống trị ngay cả khi nhân dân đang phải chịu đựng tổn thất, mà chính bởi Elfrieden đã tước đi thịnh vượng xưa kia của chúng. Ngay cả khi năm mươi năm đã trôi qua, ngay cả khi mọi người lâm vào tình trạng này, đối với tầng lớp thống trị, chúng sẽ vứt bỏ tất cả để chiến đấu với Elfrieden. Lúc này đây, tại đất nước này, Colbert và Roroa hiện là những kẻ dị biệt khi tính đến phương án xoay sở bằng những gì mình có trong tay.

Chính vì thế, đối với Gaius, không thể chiến đấu với Elfrieden là một vấn đề to lớn hơn việc mất mát vài binh lính dưới trướng. Do đó hắn có thể không do dự mà đưa ra mệnh lệnh.

“Điều động bộ binh lên phía trước! Chúng ta phải khẩn trương và thoát khỏi thung lũng này!”

Khi mệnh lệnh vô nhân tính cất lên, quân ngũ bị đảo ngược với bộ binh ở tiền phương và kỵ binh tiến lên phía sau dọc theo lối đi an toàn mà những người lính bị kẹt trong bùn không thể nhúc nhích được đã bỏ lại phía sau. Một cảnh tượng kinh khủng. Bị kẹt trong bùn đã đủ tệ hại rồi, nhưng cơn hỗn loạn gây ra từ cuộc đột kích đã phá hỏng đội ngũ và những bước di chuyển lộn xộn khiến vài người giẵm lên những thành viên mắc kẹt trong lớp bùn trong khi tiến quân. Một số thì phải gánh chịu cái chết quá khủng khiếp để chứng kiến, bị ngựa giày xéo.

Chương 10 – Ba Ngày Đằng Đẵng Của Quân Đội Amidonia

Người đăng VampireKingW Đăng ngày 31/12/2016 Cập nhật mới 01/01/2017 8379 Lượt xem

4.7 (94.32%) 81 votes

Chương trước

Genjitsushugi Yuusha no Oukokusaikenki

Chương tiếp

THÔNG BÁO

Hiểu đúng về Trader Coin, Cách Trader Coin an toàn.

QÙA TẶNG DÀNH CHO NGƯỜI MẤT GỐC TIẾNG ANH HOẶC ĐANG CẦN HỌC TIẾNG ANH

Xin chào các bạn. Đây sẽ là chương cuối cùng và cũng là lần cuối mình gặp mọi người trong trong năm 2016. Đúng 5 tháng đã trôi qua từ khi Genou lên sóng trên web team. Trong quãng thời gian ấy mình đã nhận được sự ủng hộ của mọi người, các quý độc giả luôn dõi theo từng lần cập nhật chương của pj này cũng như toàn bộ Valvrareteam nói chung. Rất cảm ơn mọi người. Và sau đây sẽ là nội dung chính của chúng ta :3 (Happy new year!!!)

Chương 10 – Ba Ngày Đằng Đẵng Của Quân Đội Amidonia

Eng: Larvyde

Solo: VampireKingW

◇ ◇ ◇

[Mục tiêu Chiến lược của chúng ta chính là Thủ đô của Công quốc Amidonia, Vannes.]

Sau khi nghe thấy lời tuyên bố của Soma, ba vạn binh lực thuộc Quân đội Amidonia vây quanh Altomura đã vội vã rút lui. Từ trên các bức tường thành bao bọc lấy nơi đây, Đô đốc Hải quân Ecksel Walter và Lãnh chúa Altomura, Wyst Garrote dõi theo những cọc rào và cờ hiệu chúng đã bỏ lại quanh doanh trại của mình, sáng lên với nắng chiều soi rọi. Hướng ánh mắt mình sang phía bên, Wyst nhìn thấy khuôn mặt của Ecksel, đắm mình chiêm ngưỡng vẻ đẹp ấy dưới ánh dương lúc hoàng hôn.

“…. Chúng ta không nên truy đuổi ạ?”

Wyst đặt câu hỏi, tựa như muốn giấu đi niềm mê say vô tình của mình. Nhưng Ecksel lặng lẽ lắc đầu.

“Chúng sở hữu Phi long Kỵ sỹ trong hàng ngũ hậu quân. Hiện đoàn Phi long Kỵ sỹ của chúng ta không có mặt, nên nếu rời bỏ pháo đài để truy đuổi thì ta sẽ phải hứng chịu đòn phản công vô cùng nặng nề. Gaius VIII … quả đúng là một kẻ đã liên tục lên kế hoạch tỉ mỉ đến từng chi tiết để chống lại vương quốc chúng ta. Nhưng mọi chuyện đều ổn thỏa khi hắn vẫn nằm trong tầm kiểm soát của Bệ hạ.”

Ecksel vừa nhắm mắt vừa cất lên những lời như vậy, khiến Wyst mở to mắt kinh ngạc. Nữ Công tước Ecksel luôn đối xử với mọi người mình gặp như trẻ con lại có thể đánh giá một ai đó cao đến nhường này ư, đây chắc là chuyện chưa từng xảy ra trước đây.

“Soma Bệ hạ thực sự sở hữu tài năng kiệt xuất như vậy ạ?”

“Ta nghĩ nếu xét về thiên tư thuần túy thì không hẳn là quá tuyệt vời, nhưng cậu ấy lại có thể sáng tạo ra những sách lược mẫu mực phù hợp với từng tình thế một. Cứ như thể ‘cậu ấy đã biết đến những trận chiến tương tự’ vậy.”

“Ý người là sao ạ?”

“… Có lẽ Soma Bệ hạ xuất thân từ một thế giới ngập tràn thủ đoạn quỷ quyệt.”

Wyst cảm nhận một cơn rùng mình lan tỏa khắp châu thân. Ông ấy đã nghe nói rằng Vua Soma chính là một anh hùng được triệu hồi từ thế giới khác. Hãy giả dụ rằng vùng đất ấy đã từng trải qua những thời đại loạn lạc khắc nghiệt với biết bao vương quốc sụp đổ và vô số sinh mạng tiêu vong, thì liệu trong trường hợp hai thế giới kết nối với nhau, những cư dân tại nơi đây có cơ may nào khi đương đầu với họ không? Thậm chí đến một Thiếu Vương chẳng mang vẻ gì là thích hợp với chốn chiến trường theo những gì mà ông chứng kiến được từ cậu cũng có thể sáng tạo ra các sách lược tầm cỡ như vậy. Lẽ dĩ nhiên, e ngại rằng bầu trời sẽ sụp đổ xuống đầu họ thì nỗi sợ ấy quả thật quá ư thừa thãi…

“Chuyện đó … là một điều ngoài sức tưởng tượng, phải không ạ?”

“Đúng, thực sự thế … Giờ thì..”

Ecksel vỗ hai tay vào nhau như để thay đổi hành động của mình.

“Ta cho rằng vai trò của chúng ta đã kết thúc tại đây rồi.”

“… Có lẽ thần nói điều này cũng đã muộn màng, thưa Quý nương Ecksel, nhưng chẳng phải người đủ khả năng quật ngã kẻ thù với quyền năng phép thuật của mình mà không phải câu thêm thời gian hay sao ạ?”

Ecksel mỉm cười đáp lại quan điểm của Wyst.

“Ara, con đâu thể cứ dựa dẫm mãi vào bà ngoại già khọm này được chứ. Nghĩa vụ của một bậc lão niên là dõi theo thế hệ trẻ vật lộn bằng tất cả những gì mình có, đúng chưa nào?”

“Người nói quả thực rất đúng ạ…”

Wyst trở nên ngạc nhiên, nhưng trái ngược với biểu cảm bên ngoài, trong lòng Ecksel hiện giờ như có lửa đốt.

(Lần này, công việc đòi hỏi ta thực hiện chính là hành động trong bí mật. Nếu xét tới những điều sẽ xảy đến với Carla sau đây, ta chắc chắn rất mong muốn lập thêm vài chiến công nữa … nhưng lộ liễu quá mức sẽ để lại trong Bệ hạ một ấn tượng không tốt.)

Cô ấy thở dài trong tâm trí, nhưng Ecksel không phải là người sẽ biểu lộ những điều ấy ra mặt.

“Giờ thì, hãy giao phần còn lại cho lũ trẻ nhỏ và hướng về phương nam như đã định nào.”

Khi nói điều ấy, Ecksel nghĩ tới ‘một đứa khác trong lũ trẻ nhỏ’.

◇ ◇ ◇

Trong buổi chạng vạng với mặt trăng ẩn mình sau làn mây, những sỹ quan và binh lính Amidonia trên tay cầm các bó đuốc đang vội vã chạy. Cảnh tượng ba vạn đốm lửa nối đuôi nhau nhìn tựa như một con rắn đang trườn. Khi chứng kiến từ đằng xa thì đó quả là một cảnh tượng tuyệt diệu, nhưng những nhân vật được nói tới thì chỉ cắm đầu chạy và chạy, ngập ngụa trong mồ hôi và lấm lem đầy bùn đất.

Phía trước đội hình ấy, Thân vương Amidonia, Gaius VIII xuất hiện trong đoàn kỵ binh dẫn đầu. Hắn toàn tâm toàn ý thúc ngựa tiến lên với năm kỵ binh hộ vệ xung quanh trên tay đều mang đuốc. Nét mặt của hắn lúc này đang vô cùng dữ tợn. Tất cả những chuyện này đều vì vị Vua trẻ tuổi ấy. Cậu đã dẫn dụ hắn và thuộc cấp nhờ sử dụng mảnh đất mà trước kia chúng đã để mất, vùng sản xuất lương thực màu mỡ, làm miếng mồi câu, phơi bày điểm yếu dễ bị tấn công Vannes mà đáng lý phải được bảo vệ nghiêm ngặt, và tấn công vào vị trí ấy.

Georg Carmine vốn chặn đứng con đường tiến đến Thủ đô đã quy hàng trong chỉ hai ngày, và Quân đội Elfrieden hành quân tới Vannes như thể chỉ đơn thuần băng qua Lãnh địa Công tước Carmine vậy. Vannes là một thị trấn được xây dựng nên với vai trò tiền tuyến nhằm đương cự lại những cuộc xâm lược từ Elfrieden, và ngược lại, một hậu phương vững chắc khi chúng tiến đánh Elfrieden. Chính vì vậy, không hề có pháo đài nào ngăn chặn đường hành quân của Quân đội Hoàng gia Elfrieden tới Vannes cả. Điều này bắt nguồn từ niềm kiêu hãnh và sự ngạo mạn trước nỗi nè dặt của Nguyên Vương Alberto cùng với việc Elfrieden hiện tại đâu còn can đảm để tiến đánh những quốc gia khác.

Bây giờ khi tới nước này, Gaius nhận ra rằng mình đã bị Soma và Georg lừa bịp. Chiến lược gia, một kẻ đắm mình trong chiến thuật. Chính hắn có thể quên rằng đôi khi mình sẽ bị gài bẫy bởi những phương kế. Đây chính xác là tình thế mà Gaius đang phải đối mặt.

(Gì thế này! Làm sao một Elfrieden yếu đuối lại khiến chúng ta trải qua ngần này gian lao chứ!)

‘Vương quốc Amidonia’ trước kia đã đánh mất một nửa lãnh thổ và sụp đổ dưới chính sách khuếch trương của Tiên đế Elfrieden. Cha của Gaius đã đổi tên [Vương quốc Amidonia] thành [Công quốc Amidonia], để không lãng quên nỗi tủi nhục, với lời tuyên bố rằng chúng ta không thể gọi mình là một Vương quốc khi mà giờ đây một nửa lãnh thổ đã vuột khỏi tay, và tự xưng là một [Thân vương]. Kể từ đó, Công quốc Amidonia đã đặt mục tiêu giành lại vùng đất đã mất làm quốc sách để thực thi và đầy cảnh giác rình rập chờ đợi thời cơ hành động.

Sau khi vị Tiên đế băng hà và Alberto thừa kế ngai vàng[1], Amidonia tận dụng tính dè dặt của ông ấy và kích động những phần tử nhũng loạn trong nội bộ Elfrieden. Chuyện ấy thậm chí vẫn tiếp diễn sau khi cha của Gaius qua đời và Gaius VIII lên nắm quyền. Hầu hết những nhân tố gây rối đã bị Georg và Ecksel tiêu diệt, nhưng tiềm lực của Vương quốc cứ đều đều bị bòn rút. Mọi chuyện đã diễn ra tốt đẹp.

Alberto thì chẳng đáng lo ngại, nhưng chênh lệch giữa tiềm lực của Vương quốc và Công quốc thì quả thực vô cùng to lớn. Xét về phương diện này, Amidonia yếu đuối hơn đâu thể làm gì khác ngoài toàn tâm toàn ý theo dõi và chờ đợi cơ hội tới. Và rồi, cuối cùng thì thời điểm mà chúng ngóng trông cũng đã đến. Lãnh địa Quỷ Vương xuất hiện, tình trạng thiếu lương thực và những khó khăn về kinh tế làm suy yếu Vương quốc, màn kịch ngôi báu đổi chủ đầy đột ngột, và Tam Tước vốn dĩ bảo vệ Vương quốc lại nổi dậy chống lại vị Tân Vương. Đây là một thời cơ thuận lợi. Lúc này Vương quốc dẫu muốn đi chăng nữa cũng chẳng thể nhúc nhích được. Khao khát đằng đẵng của Amidonia giờ đây đã đến lúc gặt hái thành quả.

… Hoặc đó là những gì vốn dĩ phải xảy ra, nhưng thực tế thì thế nào nhỉ? Thay vào đó, kẻ bị dồn vào chân tường lại chính là Công quốc.

(Nếu ta để vuột mất Vannes lúc này, thì Amidonia sẽ không bao giờ đứng dậy thêm một lần nào nữa được. Ta chẳng còn mặt mũi nào mà diện kiến hương hồn tổ tiên nếu chuyện ấy xảy ra.)

Gaius nhăn nhó trong niềm hối hận.

(Nhưng không đâu! Mọi chuyện vẫn chưa hề kết thúc! Vannes là một pháo đài kiên cố. Chúng ta đã để lại 5,000 quân tinh nhuệ nhất với nhiệm vụ bảo vệ nơi này, họ có thể cầm cự hai hoặc ba ngày trước một đội quân hùng hậu. Nếu đến Vannes kịp trong khoảng thời gian ấy và khiến Quân đội Hoàng gia bất ngờ với đòn tấn công gọng kìm, chúng ta vẫn có thể giành được chiến thắng!)

Gaius tự động viên mình, và rồi….

“Phụ vương!”

Julius phi kiệu bắt kịp với ngựa của Gaius.

“Chúng ta đang hành quân quá nhanh! Nếu cứ tiếp tục thế này, chưa kể tới đoàn lương vận, thì bộ binh sẽ phải bỏ mạng mất! Xin hãy giảm tốc độ một chút đi ạ….”

“Im ngay!”

Gaius gầm lên hủy bỏ lời đề nghị của Julius.

“Nếu để vuột mất Vannes thì chúng ta sẽ không bao giờ đứng dậy được nữa! Chúng ta phải tới được Vannes trước khi nơi đây thất thủ dù cái giá phải trả là gì đi chăng nữa. Chúng ta sẽ phối hợp cùng binh sỹ trong pháo đài triển khai một đòn tấn công gọng kìm vào lực lượng của Vương quốc!”

Trước lời nói đầy sục sôi của Gaius, một nỗi bất an thoáng qua xuất hiện trong tâm trí Julius. Anh ta không thể kìm mình khỏi cảm nhận rằng Gaius lúc này đang đặt trọng tâm quá nặng vào Thủ đô và trở nên bốc hỏa vì nó.

“Phụ hoàng, dẫu có để vuột mất Vannes, thì lực lượng của chúng ta vẫn còn rất khỏe mạnh. Chẳng phải chúng ta có thể trụ lại ở một thành phố khác với sức phòng thủ tốt và thỉnh cầu trợ giúp từ Đế quốc hay sao? Dù sao thì, chúng ta đã ký kết [Tuyên ngôn Nhân loại] rồi mà, chứ đâu như Elfrieden.”

[Tuyên ngôn Liên hiệp Nhân loại kháng Quỷ tộc], thường được gọi là [Tuyên ngôn Nhân loại], là một chính sách được thế lực hùng mạnh nhất thuộc phía nhân tộc tại lục đia, [Đế quốc Grand Chaos] sáng lập nên[2].

Đầu tiên, không cho phép bất kỳ thay đổi nào về biên giới lãnh thổ do xung đột vũ trang hoặc chiến dịch quân sự trong nội bộ nhân tộc gây nên.

Thứ hai, tôn trọng quyền bình đẳng và tự quyết của mọi chủng tộc tại mỗi quốc gia.

(Đồng nghĩa với việc ngăn cấm trục xuất và ngược đãi những tộc thiểu số trong nội bộ đất nước vì biên giới quốc gia không được thay đổi.)

Cuối cùng, những đất nước nằm xa Lãnh địa Quỷ Vương có nghĩa vụ hỗ trợ phòng thủ cho các quốc gia ở gần vùng đất đó.

Trên đây là ba điều khoản chính của [Tuyên ngôn Nhân loại]. Công quốc Amidonia đã ký kết [Tuyên ngôn Nhân loại] này, nhưng đối với Elfrieden, họ lại không hề hành động tương tự ngay cả sau khi Vua Soma lên ngôi. Chính vì vậy, Amidonia có thể thỉnh cầu lên Đế quốc để đòi lại phần lãnh thổ đã mất và với tư cách minh chủ của [Tuyên ngôn Nhân loại], Grand Chaos sẽ trợ giúp phía đồng minh Amidonia và gây sức ép lên Elfrieden buộc họ giao trả phần lãnh thổ đã mất của chúng (không bao gồm vùng đất đã bị chiếm trước Tuyên ngôn).

Tự mình tấn công kẻ khác và thưa kiện khi bị phản kích. Hệt như lời Bộ trưởng Tài chính Colbert đã nói trước khi xuất chinh, một cách ngụy biện tồi tệ, nhưng lỗi lầm thuộc về bên không ký kết [Tuyên ngôn Nhân loại], Elfrieden. Julius nghĩ đây quả là một ý tưởng xuất sắc. Thế nhưng,

“Thằng ngu! Đế quốc đâu phải lũ người ngốc nghếch như thế chứ!”

Gaius kiên quyết ngắt lời anh ta.

“Ở trận chiến này, chúng ta đã khai thác một lỗ hổng trong Tuyên ngôn. Chắc chắn chúng sẽ ra tay hỗ trợ nếu ta đệ trình lên một đơn kiện, nhưng hành động phi lý như thế sẽ gây nên một ấn tượng xấu về chúng ta. Rất có khả năng chúng sẽ lấy chuyện này làm một cái cớ để loại trừ cả hai chúng ta và biến đất nước ta thành quốc gia bù nhìn.”

“……..”

Julius chẳng biết nói gì để đáp lại trước lời mắng nhiếc ấy. Gaius khịt mũi, hmph khi chứng kiến Julius đang lâm vào tình trạng như vậy và lớn tiếng truyền lệnh

“Nếu các ngươi đã hiểu thì khẩn trương lên! Chúng ta sẽ đến Vannes trước khi nó thất thủ bằng mọi giá cần thiết!”

Thế nhưng, cuộc hành quân ép buộc ấy lại bị gián đoạn. Elfrieden và Amidonia được chia tách ở phía nam bởi rặng núi Ursula. Khi Quân đội tiến vào con đường dẫn qua rặng núi ấy, cả binh sỹ và ngựa từng lượt từng lượt, bắt đầu sa xuống lớp đất đầy bùn.

“L, lớp bùn này là sao thế!?”

“Chết tiệt, ngựa của tôi bị mắc kẹt rồi! Ai đó kéo tôi lên với!”

“Oi oi, khi chúng ta tới thì làm gì có thứ gì như thế này đâu phải không!?”

Đó là khung cảnh những chú ngựa mắc kẹt trong bùn lầy rải rác khắp nơi và quân lính loạng choạng rồi quằn quại ở những chỗ bị lớp bùn làm sảy chân. Gaius chết lặng khi chứng kiến diễn biến đầy tai hại này. Thung lũng Gordoa là con đường mà chúng đã băng qua khi xuất quân. Lúc ấy, mặt đất rất vững chắc và khô ráo, và không thể nào gây trượt chân được.

“Chuyện gì đang diễn ra vậy … Ta không nghĩ rằng đã có mưa đâu. Làm thế nào mà con đường lại trở nên tệ hại đến mức này chứ?”

Đúng khoảnh khắc ấy, một trong số các binh sỹ hét vang như thể đáp lời Gaius.

“Q, quân địch!”

Chỉ giây lát sau, âm thanh của những mũi tên xé toạc không khí trong màn đêm và một vật gì đó nứt vỡ dữ dội vang vọng. Binh lính Amidonia lần lượt đổ gục mỗi khi tiếng động ấy cất lên. Một trong số những người cầm đuốc bên cạnh Gaius ngã xuống với giọng nói bị bóp nghẹt khiến Gaius càng nôn nóng hơn.

“Cái gì vậy! Chuyện gì đang diễn ra thế!”

Sau đó, một trong số các quân lính chạy tới và cấp báo.

“Đó là đợt tấn công của kẻ địch! Dường như Elfrieden đã ém quân tại thung lũng nhằm tiến hành đột kích! Chúng đang ẩn mình giữa những hàng cây trên núi và tấn công bằng tên và băng!”

“Ngươi nói băng sao!?”

“Trong hàng ngũ của địch gần như chắc chắn có những thủy pháp sư!”

“Khốn thật … Vậy ra nền đất tồi tệ này cũng do chúng một tay gây nên!”

Khuôn mặt Gaius nhăn nhúm vì giận dữ. Julius ra sức hạ nhiệt hắn trong tuyệt vọng.

“Xin hãy bình tĩnh đã thưa Phụ vương! Chủ quân Elfrieden đã hướng về Vannes nên số lượng mai phục tại đây sẽ không quá nhiều. Những lối đi chật hẹp ấy cũng chẳng thể chứa được một lực lượng hùng hậu. Trước hết chúng ta nên ưu tiên thoát khỏi thung lũng này càng sớm càng tốt.”

“Grrr, nhưng làm thế nào, với con đường tệ hại như thế này?”

“… Không còn cách nào khác nữa rồi. Hãy để bộ binh tiến lên trước. Chúng ta sẽ đi trên những nơi mà họ không bị sẩy chân.”

Gaius mở to mắt trước lời tham mưu tàn nhẫn của Julius.

“Con muốn sử dụng quân của chúng ta làm đá lót đường sao!?”

“Đành phải chấp nhận thôi. Nếu người bị bắn hạ, thì Quân đội Amidonia sẽ sụp đổ và chúng ta sẽ không thể nào chiến đấu với Elfrieden. Quyết định nằm ở người đấy ạ, làm ơn.”

“… Ta cho rằng không thể làm khác được rồi.”

Mò mẫm tìm đường bằng cách hy sinh binh sỹ. Nếu Soma ở trong hoàn cảnh của Gaius, chắc chắn cậu sẽ vô cùng thống khổ trước lựa chọn ấy, nhưng Gaius đưa ra quyết định rất nhanh chóng.

‘Khao khát rửa hận’ của Amidonia đối với Elfrieden đã trở thành nét nhận diện ra hắn. Ngay cả khi bị những cường quốc bủa vây, đối mặt với những khó khăn về lương thực và kinh tế, có thể nói rằng lý do mà trái tim của người Amidonia không hề gục ngã chính là bởi khao khát rửa hận này đối với Elfrieden. Dẫu phải chịu đựng, chúng vẫn cảm thấy hài lòng nếu Elfrieden phải đau khổ nhiều hơn.

Chúng tin rằng nguyên nhân gây nên những nỗi đau của mình không phải do hành vi đầu tư quá mức vào quân sự của tầng lớp thống trị ngay cả khi nhân dân đang phải chịu đựng tổn thất, mà chính bởi Elfrieden đã tước đi thịnh vượng xưa kia của chúng. Ngay cả khi năm mươi năm đã trôi qua, ngay cả khi mọi người lâm vào tình trạng này, đối với tầng lớp thống trị, chúng sẽ vứt bỏ tất cả để chiến đấu với Elfrieden. Lúc này đây, tại đất nước này, Colbert và Roroa hiện là những kẻ dị biệt khi tính đến phương án xoay sở bằng những gì mình có trong tay.

Chính vì thế, đối với Gaius, không thể chiến đấu với Elfrieden là một vấn đề to lớn hơn việc mất mát vài binh lính dưới trướng. Do đó hắn có thể không do dự mà đưa ra mệnh lệnh.

“Điều động bộ binh lên phía trước! Chúng ta phải khẩn trương và thoát khỏi thung lũng này!”

Khi mệnh lệnh vô nhân tính cất lên, quân ngũ bị đảo ngược với bộ binh ở tiền phương và kỵ binh tiến lên phía sau dọc theo lối đi an toàn mà những người lính bị kẹt trong bùn không thể nhúc nhích được đã bỏ lại phía sau. Một cảnh tượng kinh khủng. Bị kẹt trong bùn đã đủ tệ hại rồi, nhưng cơn hỗn loạn gây ra từ cuộc đột kích đã phá hỏng đội ngũ và những bước di chuyển lộn xộn khiến vài người giẵm lên những thành viên mắc kẹt trong lớp bùn trong khi tiến quân. Một số thì phải gánh chịu cái chết quá khủng khiếp để chứng kiến, bị ngựa giày xéo.

◇ ◇ ◇

Có một nhóm người đang dõi theo cảnh tượng kinh hoàng ấy từ con đường dốc đầy cây cối che phủ.

Họ khoác trên mình bộ hắc giáp bằng da, được trang bị cung tên và ma trượng, khuôn mặt thì bịt kín với vải đen. Họ chính là đơn vị đột kích đã tấn công Quân đội Amidonia vừa mới đây. Số lượng của họ rơi vào khoảng 2,000 người. Nhân vật xuất hiện giữa nhóm sở hữu một thân hình nhỏ nhắn với tỷ lệ cơ thể tuyệt vời cho thấy đó hiển nhiên là một nữ nhi dẫu trang phục của cô ấy như thế nào đi chăng nữa.

Cô ấy là thủ lĩnh của đơn vị áo đen, và đã chứng kiến cảnh tượng Quân đội Amidonia tiến lên chẳng những đã không giúp đỡ những đồng đội mắc kẹt trong bùn mà thậm chí còn giẫm đạp lên họ nữa. Cô ấy rùng mình, vậy ra con người có thể tàn ác tới mức độ này để cứu lấy tính mạng mình sao.

(Một vị Vua đôi lúc sẽ phải đưa ra những mệnh lệnh khắc nghiệt. nhưng mình không thể nào mang thiện cảm đối với một kẻ truyền lệnh không do dự đến như vậy trên tư cách con người, chứ huống chi với cương vị một Nhà vua.)

Trong lúc cô ấy còn đang suy nghĩ, một thuộc cấp tiến đến gần để báo cáo.

“Thưa Quý nương ‘Canaria’, Quân đội Amidonia đã rời khỏi Thung lũng. Chúng ta nên truy đuổi không ạ?”

Vị thủ lĩnh lắc đầu với người thuộc cấp đã đem tin tới.

“Không cần thiết. Nhiệm vụ của chúng ta là quấy nhiễu và làm chậm bước hành quân của kẻ thù. Lực lượng của chúng ta chỉ có 2,000 người, nên dẫu truy đuổi thì cũng chẳng thể gặt hái được thành quả tốt hơn đâu. Ta đánh giá nhiệm vụ này đã hoàn thành xuất sắc. Chuẩn bị rút lui.”

“Vâng thưa người.”

Sau khi người thuộc cấp rời đi, cô ấy gỡ bỏ tấm vải đen trên mặt mình. Ngay khoảnh khắc ấy, lớp mây che phủ vầng trăng trôi đi và ánh nguyệt soi rọi lên ‘mái tóc lam’ trác tuyệt của cô ấy. Đó chính là nữ ca sỹ Juna, người mà chỉ bằng hành động gỡ sợi tóc rối cũng đủ tạo nên một bức tranh đẹp đẽ. Trước Nhà vua, cô ấy là nàng họa my sở hữu quán café âm nhạc [Lorelei], nhưng trong nội bộ Hải quân, cô ấy đảm nhiệm trọng trách lãnh đạo một đơn vị quy tụ hai nghìn tinh binh đánh bộ, thủ lĩnh ‘Canaria’. Phải, cuộc đột kích này đã được thuộc cấp của Ecksel, Binh đoàn Hải quân Lục chiến Hoàng gia triển khai.

Juna nhẹ nhõm vỗ ngực khi đã hoàn thành nhiệm vụ thành công.

(Bà ngoại đã thực hiện vai trò của mình đầy xuất sắc như vậy, mình không thể thất bại tại đây được.)

Khi nói Bà ngoại, cô ấy muốn ám chỉ Ecksel Walter. Không chỉ “Nữ ca sỹ” và “Canaria”, mà Juna còn là cháu gái của Ecksel Walter. Thực vậy, với sự trường thọ và số lượng tình nhân vô cùng lớn, Ecksel đã có rất nhiều con cháu. Họ hàng của cô ấy đông đảo tới nỗi nếu tập hợp tất cả cháu … và chắt của Ecksel lại thì một người có thể thiết lập nên cả một thị trấn nhỏ với họ. Chính vì việc sở hữu nhiều họ hàng thân thích đến như vậy sẽ giúp cô ấy lật đổ cả vương quốc với chỉ riêng những hậu duệ của mình, nên Ecksel giữ riêng cái tên ‘Walter’ cho bản thân để tránh bị ngờ vực về các động cơ thầm kín và tuyệt giao quan hệ với mọi con cháu một khi chúng đã trưởng thành, gửi chúng tới những gia tộc khác. Juna chính là con gái của một trong những quý tử mà Ecksel đã gả vào một gia tộc khác.

Chứng kiến cảnh tượng lực lượng Amidonia bị tàn nhẫn bỏ mặc lại phía sau khiến khuôn mặt tuyệt đẹp mà Juna đã thừa hưởng từ Ecksel trở nên nhăn nhó.

“… Nếu cứ để mặc chúng như vậy, thì có nguy cơ chúng ta sẽ khiến động vật hoang dã thèm khát thịt người. Hãy bắt tất cả những ai còn sống làm tù binh, chúng ta sẽ chôn cất số còn lại.”

“Chúng ta đang giúp đỡ lực lượng Amidonia hay sao ạ?”

“Những binh sỹ bị chính Chúa công của mình ruồng rẫy lại được Hoàng đế Soma vốn dĩ là kẻ thù dang tay cứu giúp. Các tin đồn sẽ nâng cao danh tiếng của Bệ hạ, điều này không hề tệ đâu.”

“Thần hiểu rồi ạ.”

Quả đúng như cảm nhận về cô ấy, Juna sở hữu lối suy nghĩ vô cùng trưởng thành. Cô ấy hướng ánh nhìn về phương Bắc khi đưa ra lời chỉ dẫn cho các thuộc cấp. Đó là nơi Soma đang hiện diện ngay lúc này đây.

(Bệ hạ. Cầu mong chiến vận sẽ luôn bên người.)

◇ ◇ ◇

Tốc độ hành quân của Quân đội Amidonia đã giảm xuống cực kỳ nhiều sau khi phải hứng chịu đợt tấn công tại Thung lũng Gordoa. Rời khỏi địa điểm ấy, chúng tập hợp lực lượng lại và nhận thấy rằng ba vạn quân giờ đây chỉ còn lại một nửa. Con số này không chỉ gồm những kẻ tử trận bởi cuộc đột kích và bị giẵm đạp tới chết vì mắc kẹt trong lớp bùn, mà còn khá nhiều binh sỹ đã đào ngũ. Ngoài ra, chính vì lực lượng cung lương đã bỏ mặc những chiếc xe vận chuyển khi chạy trốn, nên Quân đội Amidonia lúc này vừa kiệt sức lại vừa rất đói khát.

Căng thẳng lên tới đỉnh điểm và không biết lúc nào sẽ phun trào của binh sỹ cộng thêm với quân số đã giảm sút chỉ còn lại một vạn rưỡi đã khiến khả năng chiến thắng trước năm vạn rưỡi binh lực Quân đội Hoàng gia Elfrieden trở nên khó khăn hơn dẫu chúng có phối hợp với đơn vị trấn thủ Vannes để triển khai thế tấn công gọng kìm đi chăng nữa. Trong tình cảnh này, điều đầu tiên mà Gaius VIII làm chính là đổ lỗi cho sỹ quan chỉ huy vì đã để vuột mất quân nhu và lấy đầu anh ta để xoa dịu cơn thịnh nộ của binh lính. Tiếp theo, hắn chật vật mộ thêm nhân lực chiến đấu từ các ngôi làng và thị trấn xung quanh và ép buộc thường dân tòng quân, qua đây đã phục hồi lực lượng đến hai vạn rưỡi binh sỹ. Tất nhiên, trên con đường thực hiện phương pháp này, Gaius đã gây nên một làn sóng bất bình, nhưng hắn đâu thể lo lắng về chuyện ấy khi tồn vong của đất nước đang ngàn cân treo sợi tóc.

Mặc dù hắn ít nhất đã tìm được cách phục hồi quân số, nhưng quá trình tập hợp quân nhu và lực lượng đã trì hoãn bước tiến của chúng, và chỉ trọn vẹn hai ngày sau khi rút lui, chúng mới có thể thực hiện mục tiêu đến được Vannes lại từ đầu. Rồi nửa ngày sau đó, vào buổi trưa ngày thứ năm tình từ cuộc giao tranh đầu tiên trong chuỗi trận chiến, [Trận Hồng Long Thành Ấp] nổ ra, Quân đội Amidonia cuối cùng cũng chỉ còn cách Vannes một ngày hành quân nữa.

Thế nhưng chúng đã mắc một sai lầm chí mạng trong quãng thời gian này.

Đó là đã hành quân quá nhanh chóng. Ai đó có lẽ sẽ nghĩ rằng chuyện đó thì sao chứ? Chẳng phải đến Tôn Tử cũng đã nói rằng [tốc độ là tinh hoa chiến tranh] sao?, nhưng qua câu nguyên bản [chỉ nghe nói trong tốc thắng có những thiếu sót vụng về chứ không bao giờ có việc kéo dài mà lợi cho quốc gia cả][3], ông ấy ngụ ý rằng “chiến tranh tiêu tốn tài nguyên quốc gia nên cần phải diễn ra ngắn gọn và nhanh chóng; ít khi nào một cuộc chiến kéo dài lại có lợi cả”.

Bởi vậy, điều áp dụng chuẩn xác nhất cho Quân đội Amidonia chính là những gì Tôn Tử nói sau đó:

[Quân tranh vừa có cái lợi, vừa có nguy hiểm. Nếu đem toàn quân có trang bị nặng nề đi tranh thì không thể đạt được dự định, nếu bỏ lại trang bị nặng thì trang bị nặng sẽ tổn thất.][4]

[Chiến tranh] là một cuộc phân định bên nào chiếm được địa điểm chiến lược trọng yếu trước tiên. Xét trong Trận Yamazaki giữa Hashiba Hideyoshi và Akechi Mitsuhide thì nơi ấy chính là “Núi Tennou”, còn ở chiến tranh Nga – Nhật thì là “Ngọn đồi 203”. Chắc chắn rằng, nếu phe nào chiếm được những địa điểm chiến lược này trước đối phương thì sẽ nắm giữ nhiều lợi thế hơn. Thế nhưng, Tôn Tử đã nói rằng cố chấp quân tranh với kẻ địch để giành lấy những vị trí ấy là một hành động nguy hiểm. Nếu đêm toàn quân đi tranh thì sẽ tụt hậu so với đối phương, trong khi đó nếu cuốn giáp tiến gấp thì sẽ phải bỏ lại quân nhu. Vì thế dù địa điểm chiến lược có quan trọng đến đâu thì hành động đó cũng sẽ trở nên vô nghĩa mà thôi.

Tôn Tử cũng nói rằng đi trăm dặm[5] tranh lợi thì tướng lĩnh ba quân có thể bị bắt, chỉ có một phần mười binh lực đến trước, còn đi năm mươi dặm tranh lợi, tướng lĩnh tiền quân sẽ bị chặn, chỉ có một nửa binh lực tới trước. Chiếm được địa điểm chiến lược sẽ khiến toàn quân kiệt sức và không có lương thảo thì chẳng thể làm bất cứ điều gì được. Hãy nhìn lại một lần nữa vào những hành động của Quân đội Amidonia, chúng ngang bướng cố chấp chiếm bằng được địa điểm chiến lược – Thủ đô Vannes, vứt bỏ đoàn lương vận, và quân sỹ thì kiệt sức bởi những đợt quấy rối. Đây chính là một nước đi ngu ngốc theo lời Tôn Tử.

Lúc này đây, cảnh tượng mà Quân đội Amidonia chứng kiến khi chúng đến được cánh đồng cách Vannes vài chục km chính là ‘Quân đội Hoàng gia Elfrieden trong tình trạng mạnh khỏe nhất đang chờ chúng tới’. Thấy vậy, Gaius cảm thấy như mất hết sức lực và suýt chút nữa đã ngã khỏi ngựa.

“Không thể nào … V, Vannes đã bị chiếm rồi ư…?”

Không ai hiện diện tại đó có thể đáp lại lời thì thầm của hắn cả.

◇ ◇ ◇

Đi tới kết luận luôn nào, tại thời điểm này, Thủ đô Vannes của Công quốc Amidonia vẫn chưa hề thất thủ.

Năm vạn rưỡi binh lực Quân đội Hoàng gia Elfrieden dưới trướng Soma đã tới Vannes sớm hơn lũ Amidonia một ngày, nhưng không hề tấn công lực lượng 5,000 tinh binh đang giam mình bên trong Vannes. Thay vào đó, họ phái đơn vị gồm một vạn quân để kiểm soát những kẻ trấn thủ lâu đài trong khi chủ quân di chuyển đến vùng đồng bằng phía nam cách Vannes vài chục km và chờ đợi chủ lực của Quân đội Amidonia tới

Đúng, ngay từ đầu Soma đã nhằm vào chủ lực của Quân đội Amidonia. Chính vì thế nên cậu đã cố tình tiết lộ cho Gaius mục tiêu chiến lược mà vốn dĩ cậu phải che giấu. Bằng cách tuyên bố “tôi sẽ tấn công Vannes”, cậu ấy sẽ chờ đợi và hạ gục Quân đội Amidonia tới trong hoảng loạn. Trong Tam thập lục kế của Tôn Tử, sách lược này đã thực hiện mưu thứ sáu: [Giương đông kích tây]. Đây cũng là màn tái diễn “Trận Mã Lăng” mà mưu thứ hai [Vây Ngụy cứu Triệu] đã bắt nguồn. Tôn Tử thứ 2, Tôn Tẫn đã sử dụng kế này để chạy trốn và bắt giữ đối thủ của mình – Bàng Quyên. Những kẻ như Gaius đâu thể nhìn thấu được.

Đối diện với hai vạn rưỡi binh sỹ đều đã kiệt sức và hao hụt gần như toàn bộ đoàn lương vận của Quân đội Amidonia là Quân đội Hoàng gia Elfrieden với nhuệ khí đang lên sau khi thưởng thức ‘lương thực cho toàn quân’ do Poncho chuẩn bị và nghỉ ngơi trọn vẹn một ngày trên những cánh đồng này. Năm vạn rưỡi quân sỹ hoàn toàn sung sức đấu với hai vạn rưỡi quân sỹ đã kiệt sức. Cục diện trận chiến đã quá hiển nhiên ngay cả khi chưa hề diễn ra.

Tại doanh trại chỉ huy nằm ở giữa hạc dực trận do Quân đội Hoàng gia Elfrieden thiết lập nên, Soma đứng dậy khỏi chiếc ghế đẩu mình đang yên vị, giơ cao tay phải, và vung xuống hướng về phía Quân đội Amidonia.

“Xuất kích.”

◇ ◇ ◇

[1] Hoặc chính xác hơn, thành thân với công chúa thừa kế ngai vàng của Tiên đế.

[2] Hãy xem chi tiết tại Chương 1 – Tiếu Lý Tàng Đao.

[3] Binh pháp Tôn Tử, Thiên thứ hai Tác chiến

[4] Binh pháp Tôn Tử, Thiên thứ bảy Quân tranh

[5] 1 li/ dặm xấp xỉ 416m (1365 ft) vào thời Tôn Tử, nên 100 li sẽ khoảng 41km (26 dặm – miles), và 50 li sẽ khoảng 20km (13 dặm)