Hãy cùng kiểm lại theo trình tự mọi việc đã xảy ra cho tới thời điểm hiện tại nhé. Trước hết, Tam Tước lên tiếng phản đối quyết định nhường lại ngai vàng đầy đường đột của Quốc vương Albert và chẳng hề biểu hiện bất cứ ý định nào sẽ thần phục tôi cả. Thái độ bất hợp tác trong suốt thời kỳ tái cơ cấu vương quốc đầy tuyệt vọng khiến mối xung đột ấy càng thêm sâu sắc. Thế nhưng, duy chỉ Đô đốc Hải quân, Excel Walter đã điều động thuộc cấp Juna-san trở thành hòa giải viên để truyền đạt tới tôi ý định sẽ thần phục của mình, nhưng lại giả vờ như thể mình vẫn tham gia phe Tam Tước để xem xét những hành động của nhân vật bỗng trở nên bướng bỉnh đến lạ kỳ – Georg Carmine.
Sau đó, khi tôi tiến hành cuộc điều tra những hành vi tham nhũng của lũ quý tộc nhằm khôi phục tài vụ của chính phủ, vài kẻ trong số chúng đã tẩu thoát và bắt đầu tập hợp dưới trướng Georg, người bày tỏ thái độ chống đối tôi. Rồi Georg thu nhận lũ quý tộc bất chính ấy làm những thuộc cấp của mình. Sau đó cha của Hal, Glaive Magna kịch liệt phản đối hành động này đã bắt đầu mang theo một lực lượng các binh lính và sỹ quan để tiến hành ly khai. Rồi, Georg cự tuyệt lời đề nghị của tôi tại hội nghị Tối Hậu Răn, và tên Castor hữu dũng vô mưu cũng hùa theo phe của ông ấy, châm ngòi nổ cho cuộc chiến này.
…. Chính vì thế, ngay lúc này, đây là kịch bản mà nhân dân, và không kể tới Công quốc Amidonia, biết đến. Tuy nhiên, đó hoàn toàn mới chỉ phô bày bề nổi của tảng băng, phần ẩn giấu phía bên trong lại vô cùng khác biệt. Vì mọi chuyện đã khép lại, nên vào thời điểm hiện tại tôi có thể đề cập tới việc đó rồi. Không ai khác ngoài chính Georg Carmine đã viết nên kịch bản của cuộc chiến Tam Tước này (Excel hy vọng cái tên ấy sẽ được thay đổi).
…. Chính vì thế, ngay lúc này, đây là kịch bản mà nhân dân, và không kể tới Công quốc Amidonia, biết đến. Tuy nhiên, đó hoàn toàn mới chỉ phô bày bề nổi của tảng băng, phần ẩn giấu phía bên trong lại vô cùng khác biệt. Vì mọi chuyện đã khép lại, nên vào thời điểm hiện tại tôi có thể đề cập tới việc đó rồi. Không ai khác ngoài chính Georg Carmine đã viết nên kịch bản của cuộc chiến Tam Tước này (Excel hy vọng cái tên ấy sẽ được thay đổi).
Sách lược mà tôi và Hakuya đã sáng tạo ra là một thứ hoàn toàn khác biệt, ngay từ ban đầu, chúng tôi chưa từng lên kế hoạch giao chiến với Georg Carmine và Castor Valgas. Qua câu chuyện kể của Liscia[1] về Georg Carmine, tôi có thể phần nào nắm bắt được nét tính cách của ông ấy, và Castor là một kẻ hữu dũng vô mưu, nên chúng tôi nghĩ rằng họ sẽ công nhận tôi trở thành Hoàng đế sau khi được tự do chứng kiến những giá trị mang lại từ sách lược mà chúng tôi đã mài giũa.
Thế nhưng, khi Georg che chở cho lũ quý tộc bất chính, kế hoạch đã đi chệch hướng. Chính bởi, Hakuya và tôi chưa từng nghiêm túc để tâm tới lũ quý tộc. Chúng đã bị cách chức, và tài sản cũng bị tịch thu nhằm ngăn chặn không cho chúng luồn lách qua biên giới. Nên chúng tôi nghĩ rằng, dù chúng lang bạt đến nơi nào thì cũng chẳng phải chuyện gì hệ trọng cả. Thế nhưng, Georg lại dang tay thu nhận lũ quý tộc ấy cùng với đội quân riêng của chúng. Ban đầu, tôi cảm thấy đầy căm phẫn vì mọi chuyện diễn ra hoàn toàn khác biệt so với những gì tôi nghe được trong câu chuyện kể của Liscia.
Vào thời điểm ấy, kẻ ly khai khỏi Lục quân Glaive Magna đã diện kiến tôi. Dù ít hay nhiều, cái cớ được viện đến là nhằm tạ tội vì thái độ bất kính của Hal, nhưng ngay cả khi chuyện ấy không xảy ra, thì sớm muộn gì ông ấy cũng sẽ đưa ra lời thỉnh cầu hội kiến với tôi. Glaive đã được Georg tin tưởng giao phó một mệnh lệnh bí mật. Sau khi cầu xin sự tha thứ cho thái độ bất kính của Hal, ông ấy bắt đầu tiến hành.
“Chính vì vậy thưa Bệ hạ, xin người hãy tha thứ nếu thần thực hiện điều thất lễ này.”
Và rồi, khi tôi hỏi về chuyện đó.
“Đó là… Nếu có thể thì, giữ kín cuộc trao đổi này sẽ tốt hơn đấy ạ.”
Glaive yêu cầu giảm bớt số người có mặt trong căn phòng. Khi chỉ còn lại Liscia, Aisha, Hakuya, Glaive, Hulbert, Kaede và tôi, Glaive cuối cùng cũng bắt đầu nói về kế hoạch hiện tại của Georg.
“Công tước Carmine dự định sẽ tập hợp lũ quý tộc mang tội danh lừa đảo và bất chính về một mối, rồi sau khi chúng tiến hành nổi dậy, Bệ hạ sẽ chinh phục đồng thời cả ngài ấy và lũ quý tộc.”
Nhằm khiến lũ quý tộc bất chính, phiền phức và đang ẩn náu bị tóm gọn cả thảy, Georg cố tình bày tỏ thái độ chống đối rõ ràng với tôi và đóng vai trò thu hút những phần tử gây nhiễu loạn. Sau đó, Georg lệnh cho người mà mình đặc biệt tin tưởng trong Lục quân – Glaive, ly khai với lý do [ngờ vực hành động che chở lũ quý tộc bất chính], vì thể mà ông ấy đủ khả năng cứu được những nhân tài quy tụ trong nội bộ Lục quân, để họ có thể gia nhập Quân đội Hoàng gia vào thời điểm cuộc chiến chấm dứt. Và rồi, sau khi những phần tử gây nhiễu loạn đã được gom lại tại một điểm, ông ấy sẽ cự tuyệt lời Tối Hậu Răn của tôi và dấn thân mình vào cuộc chiến…. rồi dự định sẽ bị bắt giữ cùng lũ quý tộc.
Bốn vạn Lục quân quả là kẻ thù đáng gờm, nhưng nếu Quân đội Hoàng gia, Không quân và Hải quân đoàn kết lại thì họ hoàn toàn có thể áp đảo. Thực ra, lý do tại sao Không quân chỉ hủy diệt khẩu đối không nỏ pháo trong trận chiến với Lục quân cũng đã được sắp đặt nhằm tạo cho họ một cái cớ để quy hàng. Sau đó, vận dụng tính toán thời điểm đầu hàng chính xác, những thuộc cấp của Georg sẽ tóm gọn lũ quý tộc và các lực lượng mà chúng sở hữu, bao gồm cả lính đánh thuê Zem trong một mẻ lưới. Đây là những gì Georg đã dự tính. Sau khi nghe kế hoạch ấy từ Glaive, tôi bất giác thét lên.
“Đừng đùa với tôi[2]! Đâu ai đòi hỏi chuyện ấy chứ!”
“Mặc dù phẫn nộ là điều chính đáng … Công tước Carmine đã tự mình lập nên kế hoạch này.”
“Ông ta bị ngốc sao?! Lũ quý tộc bất chính đã bị cách chức, tài sản cũng đã bị tịch thu. Lũ côn trùng ấy cứ mặc kệ cũng chẳng sao hết.”
“Xin hãy để thần biện hộ cho Công tước Carmine ạ! …. Đó là một cách nghĩ ngây thơ.”
Glaive trở nên căm phẫn, thế nhưng ông ấy nhanh chóng kìm nén lại, vì một cận thần thấp kém mà dám đôi co với Nhà vua thì quả là chẳng thích hợp chút nào. Sau khi chứng kiến cách hành xử của ông ấy, tâm trí tôi cũng điềm tĩnh lại đôi chút.
“……. Ý ông ngây thơ là như thế nào?”
“Thưa Bệ hạ, một cây lúa mỳ mục ruỗng cũng sẽ khiến đồng loại xung quanh chịu chung số phận. Có những mối kết giao hoành hệ nâng đỡ các quý tộc. Để duy trì sức ảnh hưởng với nhau, chúng lặp đi lặp lại việc xe duyên cho con trai và con gái mình rồi hạ sinh thêm nhiều thành viên nữa. Có lẽ, dẫu những kẻ có hành vi bất chính bị đưa ra xét xử, thì các gia tộc khác cũng sẽ can thiệp. Dù mất đi nhà cửa, thì chúng vẫn có thể tìm kiếm chốn nương thân tại nơi ở của họ hàng thân thích. Rồi tới một thời điểm nào đó, thái độ khinh miệt sẽ khiến chúng sử dụng địa vị của mình nhằm nổi dậy chống lại vương quốc.”
“………”
Tôi hiểu điều mà ông ấy muốn nói. Đưa lũ quý tộc bất chính với đầy những mối kết giao ra xét xử cũng đồng nghĩa với việc phán quyết họ hàng thân thích của chúng và cáo buộc là những phạm nhân. Việc này có thể khiến các quý tộc khác e sợ mình cũng sẽ bị liên lụy và khiến chúng cố tình đoạn tuyệt mối quan hệ.[3]
“…. Vậy thì đâu cần thiết phải thực hiện tới mức độ ấy chứ?”
“Vâng ạ. Tiếp theo, còn một nguyên do khác nữa. Bệ hạ đề cập rằng tài sản của chúng đã bị tịch thu, tuy nhiên, đó chỉ nằm trong giới hạn của những gì hiển hiện. Lũ người lén lút xảo trá này sở hữu các nguồn tài chính và sức ảnh hưởng ở những nơi mà công chúng khó lòng thấy được. Thực chất, khi lũ quý tộc này đến Lãnh địa Công tước Carmine, chúng đã sử dụng lượng tiền mờ ám trên để thuê lực lượng lính đánh thuê Zem. Đây chính là bằng chứng cho thấy chúng chưa bị tước đi tài sản.”
Khi ông ấy chỉ ra điều này, tôi liền vỗ tay vào trán. Quả đúng như vậy. Khi kiểm tra sổ sách kế toán, lần theo dòng chảy của dòng tiền, tôi đã rất băn khoăn tại một số điểm. Tôi quên mất rằng chúng có thể sở hữu các khoản tiết kiệm không được đề cập tới trong giấy tờ chính thức. Tôi hướng ánh nhìn về phía Hakuya và anh ấy cũng đang mang nét biểu hiện y hệt như tôi. Ngay từ đầu, tầng lớp quý tộc là thứ mà tôi chẳng hề có mối liên quan, trong khi Hakuya đã chọn một lối sống khá khép kín cho tới tận bây giờ, nên chúng tôi không thể nhìn thấu được những cách thức hiểm độc của lũ quý tộc. Vào thời điểm hiện tại, tôi thực ra đang mang cảm nhận rằng số lượng nhân tài trong tay mình vẫn còn thiếu hụt quá.
“Vậy ra, Georg dự tính sẽ tiêu diệt lũ quý tộc đã sử dụng nguồn ngân sách mờ ám ấy sao? Thế nhưng, chẳng phải điều này đồng nghĩa rằng lượng tiền sẽ chỉ chảy về phía những kẻ điều phối lính đánh thuê, Zem sao…! Ah, lính đánh thuê!”
“Vâng. Khi lũ quý tộc bất chính bị bắt giữ thì lực lượng riêng của chúng cũng sẽ bị tóm gọn.”
Đây là điều đã từng xảy ra trong thời kỳ Chiến quốc tại Nhật Bản[4]. Một thỏa thuận cam kết sẽ phóng thích các binh lính và sỹ quan sau khi được trả một khoản tiền chuộc. Đối với những kẻ có địa vị xã hội cao thì mức chuộc sẽ tăng lên và nếu không giao nộp số tiền ấy thì các tù binh chiến tranh có thể sẽ bị bán làm nô lệ[5]. Trong hầu hết mọi trường hợp, với các binh lính có địa vị thấp kém, chính quyền sẽ chi trả tổng tiền chuộc và họ sẽ được phóng thích cùng nhau. Còn đối với những ai mang địa vị xã hội cao hơn thì người thân trong gia đình họ sẽ trả khoản tiền chuộc. Đã có rất nhiều trường hợp các gia đình với khả năng thanh toán thấp[6] rơi vào cảnh phá sản.
Đó chính là lý do tại sao Georg lên kế hoạch thâu tóm nguồn ngân sách mờ ám mà lũ quý tộc đã sử dụng để tuyển mộ lính đánh thuê bằng cách yêu cầu phía Zem trả khoản tiền chuộc để đổi lấy lũ lính đánh thuê bị biến thành tù binh chiến tranh. Trong số lực lượng được Zem phái đi, sẽ chẳng có kẻ nào mang địa vị xã hội cao đâu, nhưng dẫu vậy, khoản tiền chuộc mà chính quyền phải thanh toán sẽ là một lượng đáng kể đấy. Quả thực … Thật là một kế hoạch được tính toán đầy cẩn trọng. Chính vì thế, tôi cảm thấy vô cùng điên tiết.
“…. Tôi chẳng thể vùi dập một người đã suy tính xa tới vậy vì bất cứ lý do nào được cả. Thậm chí vào thời điểm thuận lợi nhất, nguồn nhân lực trong tay tôi vẫn rất thiếu hụt, nên nếu đã mang quyết tâm đến như vậy, thì ông ấy lẽ ra nên hợp tác với tôi!”
“Xin Bệ hạ hãy hiểu cho ạ. Công tước Carmine đã giao phó tương lai cho người.”
Đón nhận ánh nhìn trực tiếp của Glaive khiến tôi há hốc miệng.
“Tại sao ông ấy lại tin tưởng tôi nhiều đến vậy? Ngay cả khi tôi chưa từng gặp ông ấy sao?”
“Đây là câu hỏi mà thần không có lời đáp. Nếu sau này Bệ hạ trực tiếp gặp mặt Công tước Carmine, xin người hãy tự mình đặt nghi vấn với ngài ấy ạ.”
“…….”
◇ ◇ ◇
Vài ngày trôi qua, trong lúc hội nghị Tối Hậu Răn diễn ra, tôi cố gắng dò hỏi động cơ không rõ ràng của Georg.
“Tại sao ngài lại nổi dậy phản loạn tới mức độ đó vậy?”
Nghe thấy câu hỏi của tôi, Georg đáp, “Lòng kiêu hãnh của một chiến binh lão luyện…..”
“Ta đã bước quá tuổi 55 rồi, chỉ còn sự héo mòn đang đón cơ thể này ở phía trước mà thôi, nhưng ta đã kiếm được một thời cơ tuyệt vời nhất. Sự sáng suốt của ta sẽ quyết định vận mệnh của toàn thể Elfrieden. Một cơ hội chỉ tới lần duy nhất trong đời, thực hiện những điều lớn lao sẽ trở thành di sản để lại cho thế hệ mai sau, chính là ước mơ mà một chiến binh luôn hằng ấp ủ.”
Đó chính là lý do tại sao ông ấy lựa chọn trở thành vật thế thân nhằm tiêu diệt lũ quý tộc bất chính. Tôi không biết liệu những lời ấy có phải sự thực hay không. Thế nhưng, tôi hiểu được lòng quyết tâm không thể lay chuyển của ông ấy. Ông ấy chỉ đơn thuần giống một người cha đối với Liecia, nhưng có lẽ đây là cách mà người đàn ông này giao lại cô con gái giản dị chân thành này cho tôi.
◇ ◇ ◇
Bây giờ hãy cùng quay lại chủ đề nào. Thông tin chúng tôi nhận được từ Glaive đã được chôn giấu tận trong sâu thẳm trái tim những người có mặt tại thời điểm ấy. Các nhân vật duy nhất nghe được câu chuyện này chỉ gồm Liscia, Hakuya, Aisha, Kaede, Hulbert và tôi. 6 người. Nếu vì lý do ngẫu nhiên nào đó mà chuyện này lọt tới tai những kẻ bên ngoài, thì kế hoạch của Georg có nguy cơ đổ bể. Chính vì vậy, tôi không thể tiết lộ vấn đề này cho phía Excel, dẫu chúng tôi đã thiết lập mối quan hệ hợp tác (do đó, Excel vẫn ngờ vực Georg).
Sau khi nhận được thông tin trên, sách lược mà Hakuya và tôi đã kiến lập phải được cải thiện bằng cách lồng ghép thêm vở kịch nổi dậy của Georg. Nó không chỉ trở thành động lực thúc đẩy mà cũng đồng thời tận dụng kế hoạch của Georg làm bàn đạp để vượt xa hơn.
Thế nhưng, chỉ tồn tại duy nhất một tính toán sai lầm. Bởi vì sách lược ấy được bí mật triển khai, nên đã khiến Castor ngờ vực tôi, và kết quả là Không quân lại chuyển sang phe của Georg. Cả tôi và ông ấy đã đều không tiên liệu được diễn biến này. Chúng tôi nghĩ rằng dù Castor có hữu dũng vô mưu tới mức độ nào đi chăng nữa, thì Excel và tôi vẫn đủ khả năng thuyết phục anh ta. Đâu ai đoán được rằng, chúng tôi càng ra sức phủ dụ, thì bản tính cứng đầu của anh ta lại càng tăng vọt.
Chính vì vậy, trận chiến tại Lâu đài Hồng Long không hề được đề cập trong kịch bản của Georg chút nào, đã hoàn toàn trở thành một khúc etude tức hứng (impromptu etude[7]) bất ngờ. Thực may mắn là chúng tôi đã chiến thắng, nhưng nếu chuyện này sụp đổ, thì toàn bộ kịc bản có thể sẽ biến thành một vở diễn ứng tác (impro: improvisational play – một màn trình diễn tùy cơ ứng biến không có kịch bản từ trước). Liscia, Juna-san và hơn nữa là Excel là những người tài dưới trướng tôi có thể nắm bắt được nhân tính tinh vi. Thế nhưng, Liscia và Georg sẽ ngã lòng và tôi có thể bí mật hội ý về kế hoạch với Juna-san hoặc Excel. Kết quả là, vì tôi không thể sử dụng những nhân lực mà mình vẫn tin dùng, điều này sẽ vẫy gọi tình hình hỗn loạn hiện thời, và do vậy còn rất nhiều điểm tôi có lẽ cần phải tự kiểm điểm lại bản thân.
…. Và rồi, mặc dù Cuộc chiến Tam Tước đã diễn ra những thăng trầm như vậy, nhưng bằng cách nào đó chúng tôi cũng đã hoàn tất vở kịch đúng theo kịch bản của Georg Carmine. Rồi tới đây, Chương trình Biên kịch của Georg đã hạ màn, và cuối cùng một tiết mục khác sẽ được trình diễn trên sân khấu. Lần này, những nhà soạn kịch là Hakuya và tôi.
Tôi đã nói rằng, [“Cuộc chinh phục” sẽ bắt đầu từ lúc này đây!]. Cụm từ “Chinh phục” có thể được xem như một cách diễn giải cho quá trình đàn áp cuộc nổi dậy nội chiến vào thời điểm ấy, nhưng xét rộng ra thì nó còn mang nét nghĩa ám chỉ hành động chinh phạt các thế lực thù địch ngoại bang. Bây giờ, tôi muốn các bạn nhớ rằng; Công quốc Amidonia đã triển khai cuộc xâm lược từ phía tây nam, và chính những lá thư của Georg Carmine đã cho chúng thời điểm thích hợp để bắt đầu hành động. Thế nhưng, Georg lại chỉ dồn mọi tâm trí vào nội tình vương quốc, nên lẽ dĩ nhiên, ông ấy “chẳng dây mơ rễ má gì với Công quốc Amidonia cả”.
Vậy thì, ai là kẻ đã “giả bộ” làm Georg Carmine và gửi những bức thư tới Amidonia nhỉ? Thực sự … tôi băn khoăn không biết kẻ đó là ai nữa đây…
“…. Tôi nghĩ đó là một chiến thuật đã lỗi thời và mất giá trị, nhưng hóa ra lại hiệu quả đến bất ngờ.”
“Suy cho cùng, con người là loài sinh vật sẽ tin vào điều mình mong muốn.”
……. Giờ thì, bắt đầu cuộc chinh phục nào.
◇ ◇ ◇
~ Ngoại vi Lâu đài trấn [Altomura] ~ Ngày thứ hai ~ Buổi chạng vạng ~
Mặc dù Công quốc Amidonia đã thu quân hãm thành theo như lời thỉnh cầu của Wyst Garrow, Lãnh chúa Altomura, thế nhưng chẳng hề có dấu hiệu nào cho thấy cánh cổng dẫn vào thành phố Altomura sẽ được mở ra vào ban trưa như đã hứa hẹn. Đã phát ngấy việc phải chờ đợi, Thân vương Amidonia, Gaius VIII ra lệnh tái bao vây, và đồng thời tấn công thành phố sau khi quá trình ấy hoàn tất. Tuy nhiên, đánh phá một thành phố sau khi đã gỡ bỏ vòng vây hãm trước đó sẽ tốn khoảng thời gian thích hợp, đến khi hoàn tất tái lập thì trời cũng đã chạng vạng.
“Nguyền rủa tên Wyst ấy, dù chỉ là con tép riu thôi mà hắn dám lừa chúng ta thế này đây.”
Gaius đang ngồi trên chiếc ghế duỗi bên trong doanh trại chỉ huy của Quân đội Amidonia và bồn chồn cựa quậy chân trong cơn điên tiết. Những sỹ quan xung quanh đang ngoan ngoãn hành xử như chẳng có chuyện gì xảy ra. Nếu kích động cơn giận của hắn lúc này, thì đầu của họ có lẽ sẽ bay mất. Nên dĩ nhiên bầu không khí tại nơi đó hiện vô cùng nặng nề.
Trong tình thế ấy, Thái tử Julius đang đứng với nét mặt đầy vô tư.
“Lũ tép riu cũng chỉ có thể kéo dài được khoảng thời gian nhỏ như chúng trong vô ích mà thôi.”
“Hump. Quả thực đó là sự vùng vẫy chẳng đem lại hiệu quả gì. Lúc này đã quá trễ để hắn cầu xin tha mạng rồi. Ta sẽ hủy diệt thành phố vùng quê ấy trước khi bình minh ló rạng. Đến khi ấy, tên khốn Wyst nhà ngươi, sẽ phải gánh chịu đòn tra tấn của ta nhiều tới độ phải mong muốn được chết trước khi ta bêu đầu ngươi lên cổng thành!”
“… Con nghĩ đó là một ý tưởng tuyệt vời đấy ạ.”
Trái ngược với kẻ cả giận mất khôn Gaius, Julius mang một vẻ mặt đầy lạnh lùng khi nỗi bất an nổi lên trong tâm trí mình. Hắn cảm thấy một tồn tại đầy ngờ vực đằng sau những bức tường thành kia. Wyst thực sự chẳng hề có triển vọng chiến thắng, vậy mà hắn vẫn kéo dài thời gian ư, tại sao chứ?
Vào khoảnh khắc ấy, một binh sỹ Amidonia lao vào doanh trại chỉ huy để tường trình.
“C – Cấp báo! Một người phụ nữ xuất hiện trên những bức tường thành của Altomura ạ!”
“Một phụ nữ sao?”
Gaius nhíu mày khi lắng nghe lời trình báo từ người lính đang cúi đầu.
“Ý ngươi là thế nào?”
“Chuyện đó … Dựa trên lời của một vị tướng đã nhận diện được, thì người phụ nữ ấy chính là Đô đốc Hải quân của Vương quốc Elfrieden, Excel Walter.”
“Ngươi nói Excel Walter sao!? Vậy ý ngươi là một trong số Tam Tước đang hiện diện bên trong lâu đài đó ư!?”
Gaius không thể nào tin nổi. Đến hôm nay mới có hai ngày trôi qua kể từ khi Hoàng đế Elfrieden, Souma gửi đến Tam Tước lời Tối Hậu Răn của mình. Chắc chắn vào thời điểm đó, duy chỉ mình Đô đốc Hải quân, Excel Walter, chấp nhận thần phục Souma, nhưng lâu đài này mới bị vây hãm từ hôm qua, hay đúng một ngày sau hội nghị Tối Hậu Răn. Căn cứ của cô ấy, Thành phố Lagoon, tọa lạc tại cực Đông Bắc của Elfrieden trong khi Altomura lại nằm gần cực Tây Nam. Dù cô ấy di chuyển nhanh tới mức nào đi chăng nữa, thì cũng sẽ mất khoảng 3 đến 4 ngày để vượt qua khoảng cách ấy. Nếu hiện diện tại Thành phố Lagoon vào thời điểm hội nghị Tối Hậu Răn diễn ra, thì lúc này đây cô ấy không thể nào có mặt bên trong Altomura được.
“Làm thế nào!? Làm thế nào mà Excel có thể ở đây được!?”
“…. Có lẽ, Excel đã thông đồng với Souma trước cả khi hội nghị Tối Hậu Răn được bắt đầu.”
Đối lập với Gaius trong tâm trạng rối bời, Julius mang biểu hiện như một kẻ cuối cùng cũng ngộ ra được điều gì đó. Danh tính thực sự của cảm giác mơ hồ mà hắn thấy được từ Altomura chính là cái bóng bao trùm của Excel. Ngay khi để tâm tới điều này, Julius nhận ra mưu kế của kẻ thù, và trở nên trắng bệch. Nếu Excel cùng một giuộc với Souma thì có khả năng những Công tước khác cũng theo phe hắn. Nếu như hội nghị Tối Hậu Răn ấy chỉ là trò khôi hài, thì….
Julius đứng trước cha mình và cất giọng đầy bẽ bàng.
“Thưa Phụ vương, chúng ta phải chuẩn bị rút lui ngay lúc này! Chúng ta đã bị dẫn dụ rồi!”
Gaius bối rối trước lời tham mưu rút lui quá đường đột.
“Dẫn dụ? Ý con là sao?”
“Có lẽ, cô ấy đã nhận được lời Tối Hậu Răn tại nội vi Altomura. Nước chúng ta cũng sở hữu một khối cầu phát thanh khác và đó không phải là thứ vật phẩm không thể di động.”
“Tại sao lại cần phải làm một chuyện như vậy chứ?”
“Vì chúng ta đang nhắm tới thành phố này, nên dĩ nhiên mục tiêu của kẻ thù là…”
[Tôi muốn thông báo một điều tới toàn bộ thần dân của Vương quốc Elfrieden.]
Tựa như ngăn chặn lời giải thích của Julius, một âm thanh rất lớn vang vọng tới toàn bộ Quân đội Amidonia đang vây hãm Altomura. Khi ngước nhìn về phía thành phố, chúng có thể thấy hình dáng vĩ đại của một người xuất hiện trên Thành Altomura. Chiều cao rơi vào khoảng 20m. Nếu đúng thực như vậy thì hẳn đó sẽ là một tên khổng lồ, thế nhưng khung cảnh phía sau lại có thể thấy được, nên đây chỉ là hình ảnh được trình chiếu mà thôi. Dáng hình với bộ quân phục trên mình ấy thuộc về Quốc vương Ad Interim[8] của Elfrieden, Souma Kazuya. Hôm nay cậu ấy không mặc những bộ đồ mình thường sử dụng, mà đường hoàng diện bộ quân phục. Người đẹp vì lụa[9], ngoại hình của cậu ấy trở nên uy nghi hơn bình thường.
Gaius và Julius ném những cái nhìn căm ghét về phía hình ảnh ấy của Souma.
◇ ◇ ◇
[Có một điều mà tôi muốn thông báo tới toàn bộ thần dân của Vương quốc Elfrieden. Đây là Quyền vương đương nhiệm của Vương quốc Elfrieden, Souma Kazuya.]
Phía trên những bức tường thành Altomura, Excel tập trung ánh mắt của mình vào diện mạo của Souma trong bộ quân phục với biểu hiện đầy tinh tế. “Màn sương phóng đại Souma” này chính là tác phẩm được Excel tạo nên từ phép thuật. Với lượng ma năng mà một người mang trong mình dòng máu mizuchi (hải long) như Excel sở hữu, kết hợp thêm lượng dư thừa dồi dào, thì sử dụng phép thuật để bắt chước chức năng của thiết bị phun sương được dùng với vai trò dụng cụ tiếp nhận Đài Phát thanh Hoàng gia quả là một việc đơn giản. Mục đích của Excel khi sử dụng phép thuật theo cách này chính nhằm khiến Quân đội Amidonia đang vây hãm Altomura có thể “chủ tâm” theo dõi buổi Phát thanh Hoàng gia của Souma.
Trên hình ảnh trình chiếu, Souma giải thích rất đơn giản các sự kiện đã diễn ra tại Tam Công Lĩnh đến giờ phút này mà những người dân chỉ nghe được từ lời đồn thổi. Về cuộc đụng độ giữa Quân đội Hoàng gia và Lục quân Vương quốc gây ra bởi hành động chứa chấp lũ quý tộc bất chính của Georg Carmine. Về việc Castor đã sinh ngờ vực với Souma và bày tỏ thái độ chống đối như thế nào. Về cái cách mà chỉ mình Excel trong số Tam Tước bày tỏ ước nguyện được thần phục cậu ấy ngay từ ban đầu. Dẫu Souma thẳng thừng chỉ ra sự thực, cậu ấy không hề giải thích tường tận vấn đề. Thế nhưng, với nhân dân thì đó cũng chỉ là điều chẳng quan trọng là bao. Điều họ muốn nghe là liệu rằng mình có bị kéo vào cuộc chiến hay không.
[Vô cùng nhiều chuyện đã xảy ra cho tới thời điểm hiện tại, tuy nhiên vào lúc này đây, bắt đầu từ Quân đội Hoàng gia, Lục quân, Hải quân và Không quân Vương quốc Elfrieden sẽ nằm dưới quyền chỉ huy của tôi. Do đó, tôi tuyên bố chấm dứt cuộc nội chiến tại vương quốc này.]
Cuộc đối đầu giữa Nhà vua và Tam Tước đã kết thúc. Đối với thần dân của đất nước này, chỉ cần biết điều này thôi đã đủ làm họ hài lòng. Thế nhưng, Excel lại biểu hiện vẻ mặt đầy chua chát. Mới chỉ hai ngày trôi qua từ hội nghị Tối Hậu Răn. Vậy mà trong khoảng thời gian ấy, Souma đã có thể đánh bại được Không quân của Castor Valgas và Lục quân của Georg Carmine. Castor thì, ồ, gì chẳng được. Cậu ta là một kẻ hữu dũng vô mưu, nên nếu lên sách lược cẩn trọng thì hoàn toàn có thể giải quyết nhanh gọn. Tuy nhiên, vị Georg đó mà lại đầu hàng dễ dàng đến vậy, thì hẳn nhiên là ông ấy đã bí mật dự định thực hiện việc đó rồi.
(Mặc dù đã nghĩ rằng phải còn điều gì đó khác nữa vì kết quả đạt được trong một thời gian ngắn như vậy, nhưng mình có thể đoán được họ đã móc nối với nhau ngay từ khi bắt đầu… Bệ hạ Souma, Thủ tướng Hakuya và hơn nữa, Georg Carmine … Mấy cậu nhóc này quả thực đã hành động vô cùng tuyệt diệu để khiến bà lão này phải diễn theo kịch bản mà chúng đã sắp đặt….)
“Cả điều này nữa, chắc cũng do tuổi tác của mình thôi”, dẫu diện mạo của cô ấy vẫn tựa như một tuyệt sắc giai nhân, Excel vừa than phiền vừa thở dài khi đã hoàn toàn nắm bắt được kế hoạch của Souma và Georg.
(Nếu chuyện là như vậy, thì đáng lý họ nên nỗ lực hơn nữa để ngăn cản Castor chứ … Có lẽ cái cổ già cỗi này sẽ đủ để cứu mạng cả hai đứa nó.)
Excel vừa suy tư về điều này, vừa đăm đăm nhìn vào hình ảnh Souma đang được trình chiếu. Cậu ấy đã chạm tới cao trào trong bài diễn văn của mình.
◇ ◇ ◇
[Cuộc nổi dậy đã chấm dứt. Thế nhưng, vẫn chưa phải thời điểm chúng ta có thể thu kiếm về được! Tại sao lại như vậy? Lý do chính bởi, Quân đội Công quốc Amidonia đầy trơ trẽn đã lợi dụng tình thế hỗn loạn này, thừa cơ băng qua biên giới và xâm lược đất nước ta! Ngay lúc này đây, Quân đội Công quốc Amidonia đang vây hãm Thành phố Altomura tại Vùng Tây Nam!]
Khi Nhà vua nhắc tới cuộc xâm lăng của Quân đội Công quốc Amidonia, một nửa trong số các thần dân của Elfrieden trở nên lo âu, phần còn lại thì vô cùng sửng sốt. Những người mang tâm trạng bồn chồn chính là cư dân tại vùng phía Tây đã nghe được lời đồn thổi về cuộc xâm lược của Công quốc Amidonia, còn những người sinh sống ở khu vực phía Đông vẫn chưa hề biết đến thông tin này thì hết sức ngạc nhiên. Họ không nắm được tình hình chính bởi từ khi Quân đội Công quốc Amidonia bắt đầu tiến hành cuộc xâm lăng đến lúc này mới có hai ngày trôi qua[10].
Nhằm khiến nhân dân, đặc biệt những người tại vùng phía Đông, không rơi vào cơn hoảng loạn khi nghe được thông tin đột ngột này, Souma hướng đến họ,
[Tôi mong rằng nhân dân hãy an lòng. Chúng tôi đã tiên liệu được chuyện này, nên một trong số Tam Tước, Excel Walter, hiện đang có mặt tại nội vi Altomura. Dẫu đang bị vây hãm bởi Amidonia, Altomura cũng sẽ không thất thủ.]
Nghe được lời nói của Souma đã giúp nhân dân bình tĩnh lại đôi chút. Cậu ấy tiếp tục lên tiếng.
[Ngay lúc này đây, Lục quân, Hải quân và Không quân Vương quốc đã quy phục Quân đội Hoàng gia. Quân đội Amidonia xâm lược chỉ xấp xỉ ba vạn lính. Trong khi Quân đội Hoàng gia, Lục quân Vương quốc, và Không quân chạm trán trực tiếp với chúng, lại có thể huy động tới năm vạn rưỡi binh sỹ. Nếu toàn bộ lực lượng hướng về Altomura, thì đẩy lùi quân xâm lược mọi rợ quả là điều dễ dàng.]
Tuyên bố này đã thổi vào nhân dân một cảm giác nhẹ nhõm. Tuy nhiên, chỉ giây lát sau,
[Thế nhưng, hỡi nhân dân bằng hữu. Liệu điều này đã đủ chưa? Như vậy đã làm tất cả thỏa mãn chăng?]
Souma cất cao giọng nói xóa nhòa đi cảm giác yên lòng ấy.
[Công quốc Amidonia từ lâu đã nhăm nhe lãnh thổ vương quốc chúng ta. Chúng tán dương ý định giành lại phần lãnh thổ đã mất vào tay Tiên đế[11], trong khi tăng cường chuẩn bị về quân sự và luôn luôn gây căng thẳng tại biên giới. Thậm chí ngay lúc này đâu, Thân vương Amidonia đương nhiệm, Gaius VIII, đã kích động xung đột giữa Tam Tước với tôi, và lén lút hành động để trục lợi cho bản thân! Sau đó, chúng đã dấy binh ngay khi mối xung đột của Georg Carmine được xác định và rồi giày xéo lãnh thổ của chúng ta. Trên đường hành quân, chúng đã đốt phá, đã tàn sát và cướp bóc làng mạc và thành phố mà mình đi qua!”
[Hỡi Nhân dân Bằng hữu! Hãy để tôi khẳng định điều này. Nếu tại các quốc gia láng giềng vẫn tồn tại những kẻ như Gaius VIII, thì Vương quốc Elfrieden sẽ chẳng thể nào trở nên thái bình thực sự. Bởi những dục vọng ích kỷ, chúng đã đả thương, cưỡng hiếp và tàn sát đồng bào chúng ta! Hỡi Nhân dân Bằng hữu, mọi người có thể thứ tha cho chúng sao?! Chỉ trục xuất chúng đã đủ khiến tất cả thỏa mãn ư?! Dẫu hiện tại là kỷ nguyên mà toàn bộ Nhân tộc nên đoàn kết lại phía sau Đế quốc Grand Chaos để chống lại Quân đội Quỷ Vương, hành vi mọi rợ xâm phạm hiệp ước thời đại này liệu có thể thứ tha?! Không! Tuyệt đối không! Chính vì thế, vương quốc chúng ta, dù không hề mang trách nhiệm gì sau khi đã phải hứng chịu một cuộc đột kích, chủ tâm tuyên bố…]
Souma ngừng lại trong giây khi nói tới đây, rồi hít một hơi thật sâu và dõng dạc công bố.
[Đất nước chúng ta, Vương quốc Elfrieden tuyên chiến với Công quốc Amidonia!]
Một lời tuyên chiến. Điều này đã khiến người dân trở nên căng thẳng. Đây là chuyện chưa hề xảy ra vào thời đại Nguyên Vương Albert trị vì. Một cảm giác phấn khích lạ kỳ bao trùm lên những người đàn ông, phụ nữ lại tỏ vẻ sợ hãi, còn các bậc lão niên đã biết về những tháng ngày đằng đẵng chìm trong chiến tranh với cuộc viễn chinh dưới thời Tiên đế thì mang cảm giác bất an không biết liệu rằng những tháng ngày ấy có quay lại hay chăng. Thế nhưng, Souma cất lời mà chẳng hề dao động chút nào.
[Quân đội Amidonia cũng có thể chứng kiến buổi phát thanh hiện tại. Chính vì thế, tôi sẽ tuyên bố điều này. Sau đây, năm vạn rưỡi Lục quân đã tập hợp tại Lãnh địa Công tước Carmine sẽ hướng về phía Tây. Mục tiêu của chúng ta là chiếm giữ Thủ đô Công quốc Amidonia [Van]. Trong lúc lũ khốn các ngươi còn đang lù đù tại Altomura, có lẽ chúng ta đã thiêu rụi nhà cửa của các ngươi rồi.]
Và về sau, khi [Cuộc chiến Năm Ngày] này được chuyển thể thành các vở kịch, câu thoại cuối cùng trong cảnh lời tuyên chiến của Souma diễn ra sẽ trở nên nổi tiếng tới độ luôn luôn được trích dẫn như câu nói kết thúc (cũng nổi tiếng tương đương như lời mà Caesar luôn nói [Alea iacta est – Con xúc xắc đã gieo] khi băng qua Sông Rubicon và [Et tu, Brute? – Cả cậu nữa sao Brutus?] khi bị tự sát dù bản phỏng tác như thế nào đi chăng nữa).
[Hãy nghe đây Gaius! Chúng ta sẽ giật lại nhiều thứ hơn những gì ngươi đã cướp đi!]
◇ ◇ ◇
Chiếc gondola dạng limousine khổng lồ của Quân đội Hoàng gia [Vương tộc Ngoại Du Dụng Phi Long Xa] (với biệt danh Phi Long VIP[12]) là một phương tiện tương tự như một chiếc khí cầu được nâng đỡ bởi bốn chú phi long. Trước đây khi Poncho thu thập thực phẩm, tôi đã cho ông ấy mượn một trong số bốn chú phi long này. Bên trong chiếc gondola rộng một cách đáng kể và vô cùng xa hoa. Tôi đã định gỡ hết phần trang trí xuống và bán đi khi chúng tôi vẫn đang trong cơn khó khăn về tài chính, nhưng vị thủ tướng vào thời điểm ấy, Marcus đã ứa nước mắt mà cầu xin tôi, [Làm ơn đừng bán đi bộ mặt của Vương quốc cho những nước láng giềng ạ], nên tôi mới từ bỏ ý tưởng này.
Vậy là, tôi đã đưa ra lời tuyên chiến với Công quốc Amidonia trong chiếc Phi Long VIP này. Trước mặt tôi là Khối cầu Phát thanh Hoàng gia. Dù chiếc gondola có rộng như thế nào đi chăng nữa, thì lắp đặt khối cầu lên cũng gặp phải khó khăn. Bởi kích cỡ hơi vượt quá trần một chút, nên một phần mái đã phải dỡ bỏ. Do đó, khi chiếc gondola đang ở giữa không trung như thế này, gió thổi vào bên trong khiến nhiệt độ hạ xuống khá nhiều. Trong lúc đưa ra lời tuyên chiến, chân tôi đã đánh lập cập (không phải vì sợ hay phấn khích mà do lạnh); thật tốt khi cảnh đó không được chiếu lên ….
“Làm tuyệt lắm. Giờ thì lại đây nào.”
Sau khi tôi cố chịu đựng cái lạnh và kết thúc lời tuyên chiến, Liscia mở chiếc chăn đang che kín mình ra và mời tôi vào. Và thế là chúng tôi cùng nhau rúc trong một chiếc chăn. Hah, ấm quá … ấm quá… Cuối cùng cũng được nghỉ ngơi. Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ biết ơn hơi ấm cơ thể người theo cách này đâu.
“Ah, lạnh quá. Nếu biết sẽ lạnh vậy thì anh đã lựa chọn đi bằng đường bộ rồi.”
“Khối cầu không thể lắp đặt được trong một chiếc xe ngựa mà, anh biết đấy? Mặt khác, nếu sử dụng phương tiện Rhinosaurus, thì anh sẽ bị say xe đúng không?”
“……Vậy là chẳng cách nào tốt hơn cả.”
Tôi đã chọn cách di chuyển ấy khi tham gia cứu tế tại làng Hắc Tiên, nhưng cảm giác của tôi sau khi đi trên phương tiện đó quả thực vô cùng khủng khiếp. Vì Hulbert và những người khác sử dụng cách này để di chuyển, nên tôi cần phải cải thiện một chút, nếu không thì mất thể diện lắm. Trong khi tôi đang suy nghĩ về những vấn đề này, thì người ngồi đối diện tôi bật ra những lời cay nghiệt.
“Hump. Yếu đuối.”
Cô gái mà chúng tôi mang theo làm con tin với Không quân không hề được bao phủ với một chiếc chăn hay bất cứ thứ gì ngoài lớp áo giáp, nhưng cô ấy chẳng bị cái lạnh gây ảnh hưởng. Có lẽ nào cô ấy ổn vì là một Long nhân? Nhưng Rồng cũng là một loài bò sát mà, phải chứ?
“Thằn lằn không ngủ đông khi trời lạnh sao?”
“Đừng đánh đồng ta với cái thứ ấy! Loài rồng chống chịu mạnh mẽ với cả nhiệt và hàn! Ngay từ đầu, độ cao này là thế giới tự nhiên dành cho Không quân!”
“Ah, hóa ra là như vậy.”
Giờ khi cô ấy đề cập tới, Không quân cưỡi trên lưng Phi Long nên bầu không khí lạnh lẽo này là chuyện thường ngày đối với họ. Rồi Carla khịt mũi với tôi.
“Hump. Ý ngươi là gì khi nói [giật lại nhiều thứ hơn những gì đã bị cướp đi]? Kẻ đã dẫn dụ Quân đội Công quốc Amidonia không ai khác chính là ngươi mà!”
“………Ehh~? Hóa ra cô đã nhận ra à?”
“Bất cứ ai đã tiến xa tới mức này đều sẽ nhận thấy được. Thiệt tình … Đích thân kêu gọi kẻ thù giết hại đồng bào và rồi tuyên bố trả thù. Quả là màn kịch độc ác. Nếu tên cặn bã nhà ngươi không dẫn dụ bọn Amidonia, thì…. Gugh….”
Carla đau đớn rên rỉ khi đang nói giữa chừng. Dường như chiếc vòng cổ đã siết lại bởi cô ấy đã gọi chủ nhân của mình là [Tên cặn bã]. Tôi nghĩ cái [Vòng Nô lệ] ấy quá cứng nhắc, và đến lúc này thì Carla đáng lý cũng nên hiểu rõ hơn rồi chứ. Tôi nói với Carla trong khi cô ấy đang ho.
“…….Dĩ nhiên, tôi ý thức được. Rằng những nạn nhân thiệt mạng trong cuộc chiến này chẳng khác nào do chính tay tôi giết hại cả.”
“N – Nhưng, người sáng tạo ra kế hoạch này là Hakuya, phải không? Vậy thì trách nhiệm của Souma chỉ….”
Liscia cố gắng bao biện cho tôi, nhưng tôi nhẹ nhàng lắc đầu.
“Người cho phép anh ấy chính là anh. Anh hiểu điều ấy, và dù vậy, vẫn lựa chọn.”
Đúng thế. Dẫu ý thức được cái giá của kế hoạch ấy, tôi vẫn lựa chọn nó. Tôi không thể làm điều ngược lại được.
“Đến thời điểm hiện tại, Công quốc Amidonia đã luôn đe dọa đất nước này. Nếu cứ để mặc mọi chuyện như vậy, thì chúng có thể kích động những phần tử phản động. Nếu điều này xảy ra thì số nạn nhân ngã gục sẽ còn lớn hơn rất nhiều. Chính vì thế tôi đã lựa chọn nắm bắt lấy cơ hội này để tiêu diệt chúng hoàn toàn. Số lượng nạn nhân không ít gây ra trong quá trình này là tội lõi của Nhà vua, tội lỗi của anh. Với tư cách của người đứng trên tất cả, sẽ thật tuyệt biết bao nếu anh không được thứ tội…”
“…….Humph, ngươi sở hữu một vị trí ngon lành đấy.”
Dường như Carla đã thoát khỏi vòng siết vì cô ấy ngay lập tức lên tiếng.
“Cô thực sự nghĩ chuyện là như vậy ư?”
Rồi tôi đặt ra một câu hỏi và nghiêm túc hướng ánh nhìn vào Carla.
“Dẫu ý thức được rằng điều đó là sai trái, nhưng tôi vẫn không thể không lựa chọn. Tôi không thể không hy sinh thiểu số để cứu đa số. Hơn nữa, tội lỗi ấy không ai có thể phán xét cả.”
Tôi đã từng đọc một cuốn sách nói rằng [Trừng phạt là để thứ tha một tội lỗi phạm phải]. Nên nếu không ai trừng phạt bạn, thì tội lỗi ấy sẽ mãi mãi không được thứ tha. Dẫu vậy, tôi vẫn lựa chọn việc đó. Hệt như một cỗ máy không sở hữu trái tim con người, tôi không thể để cảm xúc cá nhân chi phối mình.
“Mỗi khi cần đưa ra một lựa chọn, tôi phải buông bỏ nhân tính của mình. Cô ghen tỵ với vị trí của tôi sao?”
“Guh…..”
Carla lảng mắt đi như muốn thoát khỏi cái nhìn của tôi. Sau khi yên lặng ngự trị trong một thời gian, Carla bắt đầu cất lời với giọng đầy khó chịu mà vẫn né tránh ánh mắt.
“Vậy, sao ngươi không kể với cha ta ngay từ đầu? Nếu thế thì…”
“Cô nghĩ Castor có thể trung thành theo một bí mật như vậy ư?”
“Chuyện đó….”
“Chúng tôi đã đặt cược rất nhiều thứ, nên tôi, và cả Georg, không thể chấp nhận thêm bất cứ nguy cơ nào nữa. Ngay từ đầu, dù Excel và tôi ra sức nhẹ nhàng thuyết phục tới cỡ nào, thì Castor cũng đâu hề để ý đến lời nói của chúng tôi chứ, và những người muốn giao chiến là phe cô mà, đúng không?”
Lời đáp lại mà tôi đưa ra khiến Carla cúi đầu và không thể nói được gì. Chứng kiến cô ấy như vậy, Liscia muốn lên tiếng thổ lộ điều gì đó… nhưng cô ấy kìm lại. Tôi thở dài khi thấy hai người họ.
(Thực sự … Đây quả là một công việc khó chịu … Trở thành một Nhà vua….)
◇ ◇ ◇
Trong khi Cuộc chiến Năm Ngày diễn ra, một vài ngôi làng đã bị Quân đội Công quốc Amidonia gây tổn hại. Mọi người nói rằng Souma vẫn tiếp tục hối hận về biến cố này trong suốt quãng đời còn lại. Sau cuộc chiến, những ngôi làng chịu thiệt hại và gia đình của các nạn nhân đã nhận được phần đền bù thể hiện lòng mến trọng; và những dân làng không hề biết chuyện, đã trân trọng và ca tụng lòng trắc ẩn của Souma. Không rõ liệu đây có phải nguyên do hay không, nhưng về sau này, Souma không bao giờ chấp nhận bất cứ kế hoạch có thể kéo theo nạn nhân nào nữa cả, mặc cho kết quả ra sao đi chăng nữa.
◇ ◇ ◇
“Khóa học Thành ngữ Điển cố Elfrieden”
[Dụ công điền xá, đột kích thủ đô]…. Một thành ngữ mang nghĩa: hy sinh một chút để đạt được lợi ích lớn hơn.
Câu nói bắt nguồn dựa trên một sự kiện tại Cuộc chiến Năm Ngày, khi Souma sử dụng Thị trấn nông nghiệp Altomura làm mồi nhử để dẫn dụ Quân đội Công quốc Amidonia, để cậu ấy có thể nhân cơ hội này để triển khai cuộc tấn công vào Thành phố Thủ đô của Công quốc Amidonia.
Cụm từ tương tự ở Trái đất: [Thả con săn sắt bắt con cá rô] (Bỏ một trận giao tranh để chiến thắng cả cuộc chiến).
◇ ◇ ◇
Note này dịch từ Yukkuri sang tiếng Việt, xin hãy cmt góp ý bên dưới vì có những note Yukkuri cũng không biết và trans cũng không biết luôn =]]
[1] Yukkuri đã nói rằng cách chuyển tên chính thức trong bản light novel thực chất là Liscia.
[2] Don’t joke with me/ Are you fucking with me?
[3] Nói cách khác, các quý tộc tha hóa khác có thể cố tình đoạn tuyệt với những kẻ bị kết án. Nhưng vì chúng vẫn bị tha hóa và sẽ thực hiện những hành vi gian trá sau lưng Souma nên loại trừ tham nhũng là rất khó.
[4] Hoặc là Chiến tranh Trăm Năm hoặc những xung đột lớn diễn ra bao trùm lên các chính quyền Đức Trung cổ cho các độc giả châu Âu.
[5] Nhưng trong trò Total War, bạn chỉ có thể xử tử chúng nếu phía kia không muốn trả tiền chuộc… Không có lựa chọn nô lệ thật là tệ quá…
[6] Solvecy: trong tài chính hoặc kinh doanh, đây là mức độ tài sản hiện có của một cá nhân hay đối tượng vượt hơn khoản tiền phải thanh toán của cá nhân hay đối tượng ấy. Nói đơn giản nè: tiền bạc và tài sản của bạn có lớn hơn khoản nợ không?
[7] Etude là một tác phẩm âm nhạc ngắn, thường khá là khó. Chủ yếu dành cho tập luyện. Vì thế ta mới có etude (học tiếng Pháp nào). Ngoài lề tí, etude của Liszt và Chopin thực sự rất tuyệt! (Vamp: impromptu nghĩa là khúc tức hứng)
[8] Ad Interim: có nghĩa là “tạm thời”
[9] Clothes make the man: một thành ngữ mang nghĩa: Cách ăn mặc của bạn thường được người khác xem như một dấu hiệu quan trọng thể hiện địa vị.
[10] Bởi vì thật buồn rằng Elfrieden thiếu đi Internet… Ở thời của chúng ta, nếu Trump giẫm lên một chú mèo, hoặc Putin ăn một chú cún, thì cả thế giới sẽ biết trong vòng vài phút.
[11] Vị vua trước đời vua trước. Vị vua hai đời trước. Bush là tổng thống Mỹ hai đời trước Trump hoặc Clinton (Vamp: Giờ thì kết quả là Trump nhé :P)
[12] Giờ thì … Rất khó để tìm được khái niệm phương Tây tương tự… Biệt danh trong bản RAW là 御座敷飛竜 với 御座敷 nghĩa là một phòng tatami. Trong một phương tiện vận tải như Tàu hoặc Máy bay thì một phòng tatami là cực kỳ rộng vì đem lại cho ta cảm giác như ở nhà (chính vì thế phòng tatami ở chiếc RV trong the Princess Knight and RV mang một ý nghĩa tinh thần sâu sắc). Vì vậy, một thứ