Chương 23: Genjitsushugi Yuusha no Oukokusaikenki

Chiến dịch giải cứu là một cuộc chiến toàn diện.

Tất cả mọi người đều đoàn kết với nhau hết mức có thể. Gọi tên người mất tích, nghe ngóng kĩ càng từng tiếng động, và nếu họ chỉ nghe được một tiếng động dù là nhỏ nhất, họ cũng sẽ đào đất và cát lên. Bất kể là dân làng hay quân Hoàng gia, họ đều hợp tác với nhau để di dời đất đá, chặt cây đổ, cứu những người bị kẹt bên dưới. Kaede-chan di chuyển cả một đống đất đá bằng ma thuật của mình, còn Aisha, người đã quay trở lại sau khi hộ tống phụ nữ và trẻ em đến nơi an toàn, đứng nhìn tình trạng của ngọn núi trên một ngọn cây. Cô ấy lãnh nhiệm vụ ra hiệu sơ tán khi phát hiện sụt lở.

Hal và tôi cùng tiến hành tìm kiếm với nhau.

“Hal, dưới cái cây lớn đó! Có ai đó vẫn còn sống!” (Soma)

“Haa!? Nhưng thần không hề nghe thấy tiếng động nào cả?” (Hulbert)

“Có đấy! Vậy nên đào nhanh lên đi!” (Soma)

Hal nhìn tôi với ánh mắt nghi hoặc, tuy nhiên khi cậu ta đang đào ở chỗ mà tôi đã bảo, một cánh tay phụ nữ xuất hiện trong đất đá.

“Thiệt à?!..... Từ từ đã, tôi sẽ cứu cô sớm thôi!” (Hulbert)

Hal dỡ đống đổ nát, và kéo lên một cô gái Dark Elf. Cô ấy trông có vẻ nhợt nhạt. Tất nhiên, có thể là vì cô ấy đã bị vùi trong đống đất ẩm ướt đã một thời gian rồi. Điều tốt là hiện tại vẫn còn cái nóng của mùa hè. Tôi đưa cho cô ấy một chiếc chăn; Hal đang ôm và vỗ về sau lưng cô ấy.

“Em làm tốt lắm. Giờ em đã an toàn rồi.” (Hulbert)

“……Uu……uwaaaaaaaaaaa” (Cô gái)

“Không sao đâu, vì giờ em đã ổn rồi!” (Hulbert)

Hal hoảng hốt cố gắng dỗ dành cô gái đang nức nở.

Tôi nghĩ vào những lúc như thế này, một người lạ thì thật vô dụng. Hal và tôi chỉ có thể lặp đi lặp lại câu “ổn rồi” trong lo lắng. Cô gái quấn mình trong tấm chăn và sau khi đã bình tĩnh lại, tôi gọi một người lính thuộc quân đội Hoàng gia đến.

“Mang cô gái này đến nơi an toàn.” (Soma)

“Vâng, thưa bệ hạ! Như ý người!” (Người lính)

Tôi nhìn người lính mang cô gái đi và rồi Hal bắt đầu hỏi tôi.

“Làm sao người có thể tìm được cô bé đó? Ngay cả thần cũng không thể nghe được bất cứ thứ gì lúc đó.” (Hulbert)

“Bởi vì ta liên tục tìm kiếm ở nhiều nơi.” (Soma)

“Người có thể sử dụng ma thuật tìm kiếm sao?” (Hulbert)

“Nó hơi khác một chút…. Ta đang dùng cái này.” (Soma)

Tôi chìa tay ra cho Hal, và một thứ nhỏ nhắn nhảy lên từ mặt đất và hạ cánh gọn gàng trên tay tôi. Khi Hal nhìn thấy nó, cậu ta chớp mắt kinh ngạc.

“Nó là…. Con chuột sao?” (Hulbert)

“Nó được khắc bằng gỗ.” (Soma)

Đó là một con chuột khoảng 10cm được đẽo gọt bằng gỗ. Tôi điều khiển nó bằng khả năng [Ám Linh] của mình để tìm kiếm dưới đống đổ nát. Nếu khả năng của tôi dùng để điều khiển các các vật thể bắt chước sinh vật sống thì tôi có thể dễ dàng điều khiển chúng ở khoảng cách xa hơn. Bằng cách này, tôi dùng 4 con chuột gỗ trông giống hệt như hàng thật và tìm kiếm người cần trợ giúp.

Hal tỏ vẻ ngưỡng mộ

“Thật tuyệt khi người có thể sử dụng những con rối như thế” (Hulbert)

“Khi ta còn đang hẹn hò với Liecia, ta phát hiện ra chúng ở một cửa hàng trên đường. Nghĩ rằng có thể dùng chúng vào việc gì đó nên ta bỏ chúng vào túi mà ta thường đeo để bảo vệ bản thân. (Soma)

Bên cạnh đó, bên trong cái túi còn có 2 phần của con [Mushashi Boy-kun (nhỏ)], hiện tại chúng đang đi khảo sát trong rừng. Ngay cả khi có núi lở hay điều kiện đường xá tệ hại, nhờ trọng lượng nhẹ nên chúng có thể nhẹ nhàng nhảy qua chướng ngại vật.

“Năng lực của người thực sự tuyệt vời.” (Hulbert)

“À, đây là lần đầu tiên nó tỏ ra hữu dụng cho những việc như thế nà…. Ugh” (Soma)

“Này, người sao vậy!?” (Hulbert)

Lúc này, tôi gục xuống đất và nôn mửa. Nhìn tôi như vậy, Hal nhìn tôi lo lắng.

“N-này bệ hạ…” (Hulbert)

blurrgh….khụkhụ*….” (Soma)

“N-người ổn chứ? Sao bỗng nhiên người lại bị vậy?” (Hulbert)

“…..khụ… X-xin lỗi. Một con chuột của ta đang trong quá trình tìm kiếm … bỗng nhiên phát hiện một cái xác bị phá hủy nặng nề…” (Soma)

“Bị phá hủy nặng nề….?” (Hulbert)

“Con người-“ (Soma)

“Không, thế đủ rồi! Thần không muốn nghe nữa đâu!” (Hulbert)

Hal bịt tai và quay lưng lại… Tôi hiểu cậu ta cảm thấy thế nào mà.

Tôi nhìn đống đất cát trước mặt. Khi phóng viên nói về vị trí thảm họa trên chương trình TV, họ chỉ chiếu những hình ảnh những nạn nhân mà đã sống sót một cách thần kì. Tuy nhiên, sau khi tận mắt chứng kiến hiện trường thảm họa, cảnh tượng trông như địa ngục vậy. Trước đây vốn là một người bình thường, hiện thực ảm đạm này thực sự là quá sức chịu đựng. Nó có thể bóp nát trái tim của người chứng kiến.

Tuy nhiên, những điều này nên bỏ qua không nói đến thì hơn.

“Hal! Bên trái, phía trước 50 mét, có 2 người đang cần giúp dưới đống đá đó!” (Soma)

“Đã rõ!” (Hulbert)

…. Hiện tại, tôi cần phải gạt bỏ cảm xúc…..

◇ ◇ ◇

Chiến dịch giải cứu toàn diện tiếp tục.

Từ lúc đó, chúng tôi đã đào bới lên một lượng lớn Dark Elf từ đống đổ nát chìm trong đất đá. Tất cả mọi người bọn họ đều bị thương ở đâu đó, một vài người bị thương rất nặng với khả năng sống sót là rất thấp, và một số người thì đã chết rồi. Tỉ lệ sống sót đã giảm xuống còn khoảng một nửa, nghiêng một chút về tỉ lệ tử. Khi tôi mới đến đây Boden-san đã nói [số thương vong vào khoảng gần 100 người], tôi nghĩ tỉ lệ tử vong lúc đó chỉ là 20%. Nhưng tôi cũng hiểu là thời gian càng trôi qua, tình hình sẽ chỉ càng chuyển tệ hơn.

Đội tìm kiếm đã bị sự mệt mỏi xâm chiếm. Ngay cả khi họ thay phiên nhau nghỉ, thì cũng đã 3 ngày trôi qua kể từ lúc xảy ra thảm họa. Người Dark Elf chắc chắn là mệt mỏi rồi, những người lính không chỉ phải tiến hành tìm kiếm mà còn phải làm một chuyến hành trình dài lúc trước. Cũng có một số đáng kể người đã được cứu (có sự khác nhau với số người sống sót và thương vong). Tôi đã hỏi Boden-san xác nhận lại rằng còn có người mất tích hay không. Nếu chúng ta gạch tên những người sống sót thì tôi nghĩ chúng ta chia ra riêng lẻ để tìm kiếm những người còn mất tích. Trong khi tôi đang nghĩ.

“Hỡi thánh thú! Hỡi Kamui-sama! Tại sao?!” (Elf trẻ tuổi)

Tôi nghe thấy tiếng hét sầu thảm. Người tôi nhìn thấy là một nam thanh niên Dark Elf có nét gì đó giống Boden-san. Cậu ta đang đập đầu và tay xuống đất trong khi rên rỉ. Tôi hỏi Aisha vừa trở về sau khi đưa phụ nữ và trẻ em đến nơi an toàn và hiện giờ đang tham gia việc tìm kiếm.

“Aisha, người đó là ai vậy?” (Soma)

“Người đó là… Chú của thần, Robthor Udgard. Chú ấy là em trai của cha thần.” (Aisha)

“Và lí do ông ta đang rên rỉ chắc là…” (Soma)

“Phải. Vợ con của chú ấy, nói cách khác, cô và em họ của thần hiện vẫn đang mất tích.” (Aisha)

“Điều này…. Thực sự là bi kịch. Cô ổn với điều này chứ, Aisha?” (Soma)

“Về điều này thì… Nếu cha là người đứng đầu của nhóm văn hóa cởi mở, thì chú là người lãnh đạo nhóm bảo thủ, gia đình của thần không thực sự có quan hệ tốt lắm… Con gái chú ấy vẫn còn rất nhỏ và dễ thương, thực sự là đau lòng mà….” (Aisha)

“Ra vậy…” (Soma)

Đã quá thời hạn 72 giờ. Nếu họ được tìm thấy lúc này, thì có lẽ họ đã….

Bỗng nhiên, Robthor-san nhìn về hướng tôi.

Nhận ra sự hiện diện của tôi, ông ta tiến tới trong sửng sốt.

“Bệ hạ… bệ hạ…. Tại sao?” (Robthor)

Robthor-san chìa tay ra về phía cổ tôi, Aisha-san ngay lập tức phát ra sự giận dữ, nhưng tôi giơ tay lên để cản cô ấy. Sau cùng, đôi bàn tay đó không định nhắm về phía cổ tôi mà chỉ bám víu lên nó. Nếu tôi chỉ cần lắc mình một chút thì nhất định ông ta sẽ ngã.

“Bệ hạ…. Thần đã bảo vệ khu rừng này cho đến tận giờ. Vậy tại sao, tại sao khu rừng, gia đình thần lại…” (Robthor)

“….” (Soma)

Aisha lườm ông ta.

“Đó là bởi vì chú phản đối việc dọn rừng định kì. Chú đã nói gì nhỉ? ‘Thật là phi lí khi Dark Elf, những người bảo vệ khu rừng lại đi chặt cây’. Địa điểm sạt lở diễn ra ở chỗ chúng ta không thể chặt bớt cây do chú phản đối nó.” (Aisha)

Cô ấy đã nói với chúng tôi như vậy. Vậy là chuyện xảy ra như vậy à…

“Bệ hạ! Tại sao! Tại sao gia đình thần lại bị hủy diệt bởi chính khu rừng mà thần bảo vệ?! Nếu thần chịu chặt cây như Boden và những người khác nói, liệu gia đình thần có được cứu không?” (Robthor)

“Điều đó…. Ta không biết.” (Soma)

“Tại sao!?” (Robthor)

“Ta chỉ chắc rằng bằng việc phát quang định kì, thì nó có thể trợ giúp sự phát triển của các tầng rừng bên dưới. Và rồi, nó sẽ tạo ra một môi trường có nguy cơ sạt lở. Tuy nhiên, nó chỉ là ‘khó xảy ra’. Trong trường hợp mưa kéo dài như vừa rồi, thì…. cũng không có gì là lạ khi sạt lở vẫn xảy ra bất kể ở đây.” (Soma)

“Nhưng như vậy…. Chẳng phải nó chỉ là tại chúng thần xui xẻo sao…” (Robthor)

“Xui xẻo chỉ góp phần trong vụ sạt lở thôi. Tuy nhiên, nếu chúng ta phát quang định kì, có nghĩa là chúng ta luôn luôn làm việc ở trong rừng và tất nhiên là sẽ dễ dàng nhận ra dấu hiệu của việc sạt lở như những tiếng động lạ hay khu rừng bị rung chuyển. Nếu chúng ta có thể để ý đến nó thì có thể chuẩn bị vài biện pháp đối phó với nó hoặc sơ tán mọi người trước khi nó xảy ra.” (Soma)

Điều này cũng được coi là một trong những lợi ích của việc trồng ruộng bậc thang.

Mặc dù việc chặt cây và biến đất rừng thành đất ruộng có thể tăng khả năng sạt lở đất, nhưng khi sạt lở thực sự xảy ra, tỉ lệ thương vong là gần như không có. Lí do là vì mọi người lúc nào cũng làm việc trên cánh đồng, họ sẽ nhận ra ngay lập tức nếu có bất cứ dấu hiệu nào của việc sạt lở nên sẽ dễ dàng đối phó hơn. Biện pháp quan trọng nhất là liên tục quan sát khu rừng. Vì ở thế giới này chưa có dự báo sạt lở như ở Nhật nên việc có nhiều cặp mắt canh chừng vô cùng quan trọng.

“Vậy việc bảo vệ khu rừng… là một quyết định sai sao?” (Robthor)

“Chỉ riêng phần bảo vệ thôi đã là một sai lầm rồi. Như ông có thể thấy đấy, thiên nhiên không yếu đến mức cần con người bảo vệ.” (Soma)

“….” (Robthor)

“Nếu do lòng ích kỉ của con người mà hủy diệt thiên nhiên, thì việc bảo vệ nó cũng là một sự ích kỉ khác. Thiên nhiên là vòng tuần hoàn, tái sinh rồi diệt vong luôn diễn ra một cách tự nhiên và nó không diễn ra vì lợi ích của con người. Điều mà con người có thể làm chỉ là làm một vài việc nhất định như phát quang định kì để tạo ra môi trường mà có thể cùng chung sống với khu rừng. Cũng giống như việc không nên khuấy động dòng nước lặng vậy, kh-“ (Soma)

Cùng lúc đó, một trong những con chuột gỗ đang tìm kiếm thì phát hiện ra một thứ gì đó.

“Có gì ở đó! Một bà mẹ và một đứa trẻ!” (Soma)

“H-họ ở đâu!?” (Robthor)

“Từ từ đã…. Vị trí 2 mét phía trước theo đường chéo chếch về phía bên trái từ chỗ ngôi nhà bị sập tại cái cây đó!” (Soma)

Đất đá được dời đi khẩn trương. Ở đó, giữa đống gỗ sập, chúng tôi tìm thấy một cô gái và một người phụ nữ trông như là mẹ của cô ấy. Tôi tin rằng người mẹ đã cố gắng bảo vệ con gái bằng cách ôm cô bé thật chặt. Khi Robthor-san nhìn hai người họ, ông ta cố nói gì đó nhưng không phát ra một tiếng nào cả. Tôi nghĩ rằng cô bé và người phụ nữ này là vợ và con gái của ông ta.

Khi chúng tôi kéo người phụ nữ ra và kiểm tra cô ấy, người này đã chết.

Chúng tôi đã quá muộn…. Khi tôi đang nghĩ vậy, giọng Aisha vang lên.

“Bệ hạ! Con bé vẫn còn thở!” (Aisha)

“Mang cô bé về đội cứu hộ nhanh lên! Đừng để cô ấy chết bằng bất cứ giá nào!” (Soma)

“Tuân lệnh, thưa bệ hạ.” (Aisha)

Sau khi nhìn Aisha dời đi trong khi mang theo cô bé quấn mình trong chăn, tôi nhìn Robthor người đang bật khóc trước cơ thể không còn sự sống của người vợ. Mặc dù tốt hơn là để ông ta một mình, nhưng người này vẫn còn thứ để bảo vệ. Sẽ là một vấn đề nếu ông ta cứ đứng đó. Tôi đặt tay lên vai ông ta và nhẹ nhàng nói.

“Vợ của ông, cô ấy đã bảo vệ con gái mình cho đến phút cuối cùng.” (Soma)

“….Đúng vậy. Thần, cô ấy….. là một người vợ tốt hơn những gì thần xứng đáng được hưởng…..” (Robthor)

“Mạnh mẽ lên! Cô ấy đã tin tưởng giao con gái cho ông. Và giờ là phần của ông là cần phải làm gì đó.” (Soma)

“Vâng…. Phải rồi….” (Robthor)

Robthor-san gật đầu liên tục trong khi giọng nói vẫn lạc đi trong nức nở.

Sau một hồi, tôi nhận được báo cáo đội cứu hộ thứ hai, nhóm của Liecia, người đã quay lại thủ đô, đã đến.

◇ ◇ ◇

Sau cùng thì tất cả những người mất tích đều được tìm thấy, và đội cứu hộ tiên phong đã được nghỉ ngơi.

Sau đó, đội thư hai với đầy đủ trang bị và nhân lực sẽ đảm nhận công việc sửa chữa.

Cuối cùng thì đội cứu hộ tiên phong sẽ làm một buổi lễ cầu siêu không lời rồi sau đó rời đi. Tất cả mọi người trong đội tiên phong đều đã hoàn toàn kiệt sức và bọn đều trông như một đống hàng hóa chất lên xe rồi được chở đi. Hal hiện giờ đang nghỉ ngơi trên đùi Kaede-chan (nhờ có ma thuật mà cô ấy không phải chịu bất cứ tác động vật lí nào), trong khi đang mệt lử.

Tôi cũng trong tình trạng tương tự, nhưng vì là một nhà vua không thể bị nhét vào xe như thế kia được, tôi lên một chiếc xe đã được chuẩn bị sẵn với Liecia. Aisha ở lại đằng sau. Như dự đoán, với quê nhà trong tình trạng như vậy, cô ấy không thể nào tập trung cho nhiệm vụ của mình được. Đó là tại sao tôi bảo cô ấy nên ở lại Rừng Thiêng một thời gian.

Trong khi đó tôi ngả người vào thành cửa sổ của chiếc xe và chìm trong mơ màng,

“Lần này, tôi đã không thể làm được gì cả.” (Liecia)

Tôi nghe những lời Liecia nói với giọng điệu buồn buồn.

“Cô đã gọi đội hỗ trợ mà đúng không? Tất cả mọi người đều cố gắng hết sức rồi.” (Soma)

“Soma….” (Lieica)

“Hoặc đúng hơn thì phải là tôi…. Người chẳng có năng lực gì lúc này.” (Soma)

“Điều đó là không thể nào. Tôi nghe nói anh đã đóng vai trò rất lớn tại nơi xảy ra thảm họa” (Liecia)

Nghe Liecia nói vậy, tôi lắc đầu.

“Địa vị của tôi là một nhà vua. Trong trường hợp khẩn cấp, đưa ra chỉ thị tại nơi xảy ra thảm họa không phải là việc của nhà vua. Nghĩa vụ của nhà vua phải là làm các công tác chuẩn bị đề phòng trước khi trường hợp khẩn cấp ‘xảy ra’. Tôi đã lơ là việc này…” (Soma)

“Nhưng mà….” (Liecia)

“Mặc dù tôi tin rằng quân đội Hoàng gia đã hoàn thành vai trò của mình làm đội cứu hộ, tuy nhiên vẫn còn nhiều thiếu sót. Phương tiện liên lạc, phương tiên vận chuyển tầm xa, hàng cứu trợ dự trữ ở từng vùng, đội y tế đi kèm, bác sĩ tâm lí đưa ra lời khuyên cho những người bị PTSD1…. Tất cả những điều đó đều thiếu. Tình huống này xảy ra là do sơ xuất của tôi đã chỉ quan tâm đến vấn đề lương thực và việc của Tam Công Tước.” (Soma)

1PTSD: hội chứng rối loạn căng thẳng do chấn thương tâm lí

Tôi nhìn vào hình ảnh phản chiếu đầy mệt mỏi của mình trên cửa sổ.

(Này [Ngươi]. Chẳng phải ngươi là vua sao? Ngươi đã mang quá nhiều gánh nặng trên vai mình rồi đúng không?)

Có thể, nếu mọi việc đều được giải quyết êm xuôi, sau đó….

Tôi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của Liecia với vẻ mặt đầy lo âu trên cánh cửa sổ, tuy nhiên tôi giả vờ không để ý đến.