“Vừa rồi, thần vừa nhận được thông báo từ cha, là trưởng làng Dark Elf. Tối qua, bỗng nhiên [có một đợt lở đất đã chôn vùi hơn một nửa ngôi làng]. Có vẻ như… gần đây, Rừng Thiêng đã có những trận mưa liên tục…. Số người mất tích thì…. rất….. nhiều.” (Aisha)
Aisha đang báo cáo lại tình hình, nhưng cô ấy vừa nói vừa dừng lại giữa chừng. Sau cùng thì quê hương và gia đình của cô ấy vừa phải hứng chịu một tai họa khủng khiếp. Tuy Aisha đã cố chịu đựng nó, nhưng nó vẫn là một cú sốc đáng kể với cô ấy. Dù rất lo lắng cho cô, nhưng tôi không có thì giờ để an ủi cô ấy. Đây là trường hợp khẩn cấp, sẽ là điều không thể tha thứ nếu người có trách nhiệm cao nhất ở đây lại không thể nghĩ cách giải quyết. Khi tôi đang suy nghĩ trong im lặng, Hal liền phàn nàn, “Người nên an ủi cận thận của mình, những người luôn bên cạnh người đi chứ”, nhưng trước khi kịp trả lời, Kaede đã nhéo tai cậu ta.
“Ái-ái-ái….. Từ từ đã. Kaede. Đau quá.” (Hulbert)
“Bệ hạ đang suy nghĩ kĩ lưỡng. Đừng làm phiền người.” (Kaede)
“…..” (Hulbert)
Cô ấy là một cô bạn thuở nhỏ tốt đấy, mọi người đồng ý chứ? Hãy trân trọng cô ấy nhiều vào.
Được rồi, tôi đã sắp xếp suy nghĩ của mình xong xuôi. Tôi ngẩng mặt lên và ra lệnh điều động.
“Đơn vị này sẽ đi đến và hỗ trợ cho làng Dark Elf!” (Soma)
Nghe lời tôi nói vậy, Hal chớp mắt ngạc nhiên trong khi vẫn đang bị nhéo tai bởi Kaede.
“Ngay cả khi ngài nói là đơn vị này, ở đây chỉ có không quá 50 người.” (Hulbert)
“Cứu trợ thảm họa và một cuộc chạy đua với thời gian. Chúng ta không có thời gian để quay lại thủ đô. May mắn là nơi này gần với Rừng Thiêng hơn so với thủ đô. Đầu tiên là đơn vị này sẽ được phái tới như là đơn vị tiên phong!” (Soma)
Sau cùng thì tôi đã ra vài mệnh lệnh.
“Liecia, quay lại thủ đô và tập hợp một đơn vị cứu trợ. Đồng thời, bảo Hakuya gửi lương thực, quần áo, lều và các nhu yếu phẩm cứu trợ khác đến làng của người Elf.” (Soma)
“Tôi hiểu, nhưng mà…. Anh vẫn để ‘ý thức’ của mình đang làm việc ở thủ đô đúng chứ? Nếu anh có, chẳng phải sẽ nhanh hơn nếu liên lạc bằng cách đó sao?” (Liecia)
“Tôi không thể làm vậy. Nó quá tầm kiểm soát của tôi. Khả năng của tôi chỉ khả dụng trong vòng 50 mét thôi.” (Soma)
“Thật vậy sao!?” (Liecia)
Đó là sự thực. Thêm nữa, còn có rất nhiều hạn chế khác. Ví dụ là những thứ tôi có thể dịch chuyển phải là ‘những thứ thuộc sở hữu của tôi’. Và rồi, tôi có thể nâng chúng khỏi mặt đất khoảng 2 mét trước khi tôi cảm thấy ‘ý thức của mình đang rời xa vật thể’, nên tôi không thể liên lạc được với ý thức nằm trong vật thể cách tôi quá xa.
Do đó, ngay cả khả năng dịch chuyển đồ vật của tôi cũng không thể bắt chước chiêu ‘chặn đạn giữa không trung và rồi đẩy ngược lại kẻ thù’ như trong phim. Tôi không thể điều khiển vật thể quá xa hay thuộc về người khác, nên đi thu thập thông tin tình báo cũng là bất khả thi. Như dự đoán, mấy cái kĩ năng này chỉ hữu dụng để đối phó với công việc bàn giấy.
“Ể? Nhưng trước đây chẳng phải [Musashi Boy-kun] của anh vẫn có thể đi chu du hay sao?” (Liecia)
“À… đó là ngoại lệ. Nếu vật bị điều khiển giống một con búp bê, trong trường hợp đó, khoảng hiệu dụng sẽ tăng lên trong phạm vi xung quanh thủ đô và tôi chỉ có thể điều khiển một con trong một lúc. Như thể là ý thức của tôi truyền vào trong con búp bê ấy vậy.” (Soma)
“…..Chẳng phải nó giống việc ma nhập sao?” (Liecia)
Phải. Tôi không thể phủ nhận rằng nó giống như vậy.
Có lẽ năng lượng của tôi được chia thành từng phần và nhập vào những thứ khác như kiểu hồn ma báo oán. Có lẽ nó không hẳn là dịch chuyển đồ vật mà là hiện tượng như ám linh chăng?.... Tôi không thể phủ nhận điều này. Nếu vậy, từ giờ khả năng [Dịch Chuyển Đồ Vật] và [Tư Duy Song Song] của tôi có để gọi là [Ám Linh]. Nghe có vẻ hơi chunnibyou thì phải.
“Mà, bởi vì vậy, ai đó cần phải đi đến đó và gọi cứu viện.” (Soma)
“Tôi hiểu rồi. Để nó cho tôi lo.” (Liecia)
“Khi cô quay trở lại, đừng quên mang theo vài hộ vệ nhé! Sẽ không vui chút nào nếu có chuyện gì xảy ra trên đường đâu.” (Soma)
“Tôi nghĩ sẽ ổn thôi, nhưng mà…. Được rồi. Tôi sẽ cẩn thận hơn” (Liecia)
Liecia nhanh chóng chạy đi. Mặc dù khi nghĩ kĩ lại thì thật đáng ngạc nhiên khi tôi có thể sai khiến công chúa của một đất nước như đúng rồi như thế, nhưng Liecia không để tâm đến điều này cho lắm. Trong trường hợp này, phải gọi là chúng tôi đã biết phối hợp kẻ tung người hứng với nhau một cách nhuần nhuyễn.
“Aisha, từ đây đến Rừng Thiêng là bao xa?” (Soma)
“Mất nửa ngày với ngựa nhanh. Với tốc độ hành quân của quân đội, ngay cả khi chúng ta đi nhanh cũng phải mất 2 ngày.” (Aisha)
“Một và nửa ngày…. Thảm họa xảy ra vào lúc nào thế?” (Soma)
“Thần nghe rằng nó xảy ra vào canh ba ban đêm vừa rồi” (Aisha)
“Có nghĩa là đã qua nửa ngày rồi…. Bất kể chúng ta đi nhanh thế nào, hai cộng nửa ngày sẽ trôi qua kể từ khi thảm họa bắt đầu. Sẽ rất khó khăn để tiến hành cứu hộ chỉ với nửa ngày còn lại cho đến khi quá 72 giờ.” (Soma)
Rồi tôi nghe Hal hỏi, “Đó là cái gì vậy? Ý nghĩa của cái 72 giờ đó?”
“Trong những thảm họa kiểu như thế này, có một ranh giới thời gian mà khi quá hạn thì tỉ lệ tử vong của người bị nạn sẽ tăng lên rất nhiều. Ranh giới này khoảng 3 ngày kể từ khi thảm họa xảy ra, gọi là [giới hạn 72 giờ].” (Soma)
“Xin thứ lỗi, nhưng làm ơn hãy giải thích dễ hiểu hơn một chút được không?” (Hulbert)
“Nói đơn giản thì, nếu không quá 72 giờ, chúng ta sẽ có thể cứu được rất nhiều mạng người.” (Soma)
“Thần hiểu…. Ể, vậy chẳng phải là chúng ta không nên ngồi ì ở đây mà nên nhanh chóng đi đến Rừng Thiêng sao!? Mất 2 ngày đi từ đây đến đó đúng không?” (Hulbert)
“Ta hiểu điều đó. Ở đây có xe chở hàng nào không?” (Soma)
“Thông thường thì nếu chúng ta muốn đi hay quay lại nơi nào đó, chúng ta cần gửi yêu cầu vận tải. Nhưng mà nếu muốn chuẩn bị xe cho tận 50 người sẽ tốn kha khá thời gian” (Hulbert)
“Chết tiệt. Không còn cách nào khác sao…….!!” (Soma)
Tôi nhớ lại một điều và quay đầu lại.
Hal và những người khác cũng để ý đến điều này.
Trước mắt chúng tôi là loài động vật đang kéo những công-ten-nơ trở đầy vật liệu xây dựng. Một sự lai tạo giữa tê giác và rồng komodo, phóng to 10 lần, thằn lằn khổng lồ [Rhinosaurus]. Nó có cơ thể to lớn, nhưng chúng có thể chạy liên tục với vận tốc không đổi gần bằng tốc độ của xe lửa đời đầu; loài sinh vật này là phương tiện vận tại chủ yếu trên đất liền. Nếu con đường hoàn thành trong tương lai, tôi tự hỏi có thể xây dựng các trạm trung chuyển dùng Rhinosaurus không.
“Này, Hal và Kaede-chan” (Soma)
“Gì vậy thưa người?” (Hulbert)
“Có chuyện gì vậy nanodesu?” (Kaede)
“Có vẻ là sẽ có người sẽ bị say xe đấy, hai người liệu sẽ ổn chứ?” (Soma)
“Thần hiếm khi bị say xe nodesu” (Kaede)
“…..Thần sẽ chịu đựng nó” (Hulbert)
“Hiểu rồi. Vậy ta cũng sẽ cố chịu vậy.” (Soma)
Rồi tôi ra lệnh cho 50 binh sĩ từ quân đội Hoàng gia vào vị trí.
“Dỡ bỏ tất cả vật liệu trên công-ten-nơ ra! May mắn là Rừng Thiêng nằm gần con đường, nhưng chúng ta vẫn phải đi bộ vào rừng! Hành lí cần phải nhẹ! Để tất cả đồ dỡ xuống ở đó! Ta sẽ không trách tội ai cả ngay cả khi bị mất! Vì ta sẽ là người viết thư xin lỗi sau đó, nên mọi người chỉ bị nghe Markus chửi thôi! Đừng làm những hành động thiếu đứng đắn như ăn bớt lương thực cứu trợ!” (Soma)
“““Vâng, Thưa bệ hạ!””” (Quân lính)
Lính quân đội Hoàng gia nhanh chóng dỡ bỏ nguyên vật liệu ra theo thứ tự.
Đúng như mong đợi, vì họ đã phải làm công việc xây dựng như những dân công gần đây, nên họ làm rất nhanh chóng.
Họ chuyển vật liệu xuống với hiệu suất và sự ăn ý mà tôi chỉ có thể thấy từ các công ti vận chuyển. Thực sự mà nói, họ thật tài giỏi.
“Không phải, chẳng phải chúng ta là lính sao?” (Hulbert)
“Ngừng việc tán dóc và tập trung làm việc đi Hal nodesuyo!” (Kaede)
Kaede-chan đang vác một lượng lớn vật liệu bằng chính sức mình cho dù việc này thường dành cho đàn ông. Trông như thể cô ấy có thể sử dụng ma thuật một cách thật dễ dàng. Có vẻ như là thổ ma thuật sư có thể điều khiển cả trọng lực. Họ không thể tạo ra đất đá từ hư không, nhưng họ có thể điểu khiển đất đá đã có sẵn. Cô ấy đã đạt đến trình độ đó. Đóng vai trò lớn….. Hiện tại kẻ vô dụng nhất ở đây, không nghi ngờ gì nữa là tôi. Chỉ là một người bình thường, tôi không thể làm các công việc đòi hỏi sức lực và ngay cả khi tôi cố giúp thì tôi cũng chỉ trở thành vật cản mà thôi.
Chẳng làm gì và chỉ chăm chú nhìn công việc trong im lặng, Aisha đến bên tôi.
“Bệ hạ…. “ (Aisha)
Cô ấy có biểu cảm yếu đuối đến nỗi trông như có thể đổ sụp bất cứ lúc nào.
Kể từ lần chiêu mộ nhân tài, Aisha đã luôn bên cạnh tôi với vai trò hộ vệ và tôi nghĩ cũng đã thấy một vài biểu cảm của cô ấy. Thái độ kiên quyết tuyệt đối khi cô ấy nói chuyện trực tiếp với tôi, sự đĩnh đạc như một chiến binh, thái độ trẻ con khi cô ấy ăn đồ ăn ngon, biểu cảm chú cún bị bỏ rơi khi đang ngóng chờ đồ ăn….. Tôi đã thấy vài lần, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy mong manh dễ vỡ đến vậy.
Nhìn cô ấy, người có sức mạnh vô địch mà tôi không thể sánh nổi, lại mang biểu cảm yếu đuối như vậy, làm ngực tôi đau nhói. Aisha đã luôn bảo vệ tôi với vai trò hộ vệ, nhưng tôi nghĩ lúc này là lượt của tôi bảo vệ cô ấy. Tôi đặt tay lên đầu cô ấy, người mà chỉ thấp hơn tôi có một chút.
“Ể, bệ hạ?” (Aisha)
“Cứ để đó cho tôi.” (Soma)
Tôi kéo cô ấy lại gần hơn và để cô ấy ngả đầu lên vai mình
“Mặc dù sức mạnh của tôi yếu hơn Aisha rất nhiều, nhưng tôi may mắn được nắm một vị trí có thể điều khiển rất nhiều người. Vậy đó là tại sao hãy để đó cho tôi lo. Đến khi nào vẫn còn có thể cứu được, chúng ta sẽ cứu họ.” (Soma)
“Bệ hạ….. Bệ h-ooooooaaaaa!” (Aisha)
Aisha vùi mặt vào người tôi và khóc nức nở.
Tôi nhẹ nhàng xoa đầu cô ấy.
Cho đến khi việc chuẩn bị hoàn tất, tôi tiếp tục vỗ về Aisha đang khóc nức nở.
◇ ◇ ◇
Rừng Thiêng nằm ở vùng đất rừng phía nam đất nước.
Tên gọi của nó bắt nguồn từ truyền thuyết khu rừng được bảo vệ bởi một thánh thú [Kamui], trong hình dạng một con linh dương to lớn. Mặc dù những năm gần đây, không một ai thấy nó, nhưng vẫn có nhiều lời đồn về sự tồn tại của nó. Mọi người đồn rằng khu rừng không bị lũ châu chấu tấn công, khô hạn bởi hạn hán, bị sương giá bởi những cơn gió lạnh mà luôn xanh tốt quan năm tất cả là nhờ sự bảo hộ thần thánh đó. Một thánh thú mà chỉ biết đến sự tồn tại qua sự bảo hộ đó…. Liệu nó thực sự tồn tại?
Nhưng người ‘tự nhận’ mình là những người hộ vệ cho khu rừng của thánh thú [Kamui] chính là tộc Dark Elf.
Khu rừng có một khu vực rộng lớn giống như hải lâm dưới chân núi Phú Sĩ. Nơi gọi là [rừng] đó chính là lãnh địa biệt lập của Dark Elf. Thông thường thì nó tách hẳn khỏi các tộc khác, và người từ các tộc khác bị cấm tiến vào rừng (Aisha cũng đến nói chuyện trực tiếp với tôi về việc con người xâm nhập khu rừng). Hiện tại, khoảng 50 người (một đơn vị hoàn chỉnh thì tới khoảng 100) sẽ tiến vào khu rừng để khắc phục thảm họa. Tuy nhiên, đây là trường hợp đặc biệt khi mà chính con gái của trưởng tộc Dark Elf đã cầu cứu hỗ trợ.
Luật lệ đó thật là rắc rối. Tuy nhiên thì đó là truyền thống của tộc Dark Elf.
Họ sống ở trong rừng, bảo vệ quyền tự trị của mình, và căm ghét sự can thiệp bên ngoài. Trên thực tế, mặc dù sự thật là họ bị tàn phá bởi lở đất, họ vẫn không hề gửi bất cứ một lời đề nghị hỗ trợ nào đến thủ đô. Nếu Aisha không liên lạc với chúng tôi, có lẽ chúng tôi thậm chí còn không biết có thảm họa xảy ra ở đó. “Đây là việc riêng của chúng tôi nên chúng tôi sẽ tự mình giải quyết” và hậu quả là số người thương vong sẽ tăng lên khủng khiếp.
“….. Thật là một cách nghĩ ngu ngốc.” (Soma)
“Nếu ai đó chưa bao giờ khám phá thế giới bên ngoài, cách nghĩ của họ trở nên cứng nhắc. Thần đã đến để bắt chuyện với bệ hạ và người đã chấp nhận ý kiến của thần và thần đã có những biến chuyển sau đó, tuy nhiên…..” (Aisha)
Trên đường đến Rừng Thiêng, Aisha nói với giọng buồn bã:
“Đây không phải là lúc sống nhàn hạ trong khu rừng! Họ không biết là quân đội Quỷ Vương có thể nam tiến bất cứ lúc nào sao!? Liệu họ thực sự tin rằng thánh thú sẽ bảo vệ họ nếu họ cứ khóa mình ở trong rừng? Ngay cả khi thánh thú có thực sự bảo hộ đi chăng nữa thì đó là bảo vệ khu rừng chứ không phải là Dark Elf!” (Aisha)
“A, à ừm…..” (Soma)
“Đó là tại sao, Dark Elf cần học hỏi về thế giới này rộng lớn đến mức nào!” (Aisha)
Aisha biểu lộ rõ lòng nhiệt huyết của mình. Có cảm tưởng như là đã lâu rồi tôi mới thấy được phong thái đĩnh đạc này của cô ấy.
“Hơn thế nữa, nếu họ cứ kẹt trong khu rừng, làm sao mà họ có thể thưởng thức đồ ăn ngon mà bệ hạ làm ra chứ?” (Aisha)
“Đừng có làm hỏng bầu không khí!” (Soma)
Tôi rút lại lời vừa nói, đúng như dự đoán, Aisha là một cô Elf đáng thất vọng.
…… Mà, điều này vẫn tốt hơn là nếu cô ấy lúc nào cũng trên bờ vực sụp đổ.
◇ ◇ ◇
“Oooo, bệ bạ! Chào mừng ngài đến nơi ở khiêm tốn của chúng thần.” (Elf)
Khi chúng tôi đến làng Elf, chúng tôi được chào đón bởi một người Elf điển trai trông khoảng 20 tuổi.
Dáng vẻ và đặc điểm của anh ta gợi cho tôi nhớ đến Aisha nên có lẽ đây là anh cô ấy. Chiều cao của anh ta khoảng 1m90. Mặc dù nhưng trang sức trên người anh ta cho thấy đây là người có địa vị cao, bộ quần áo cao cấp của anh ta thì lại lấm bẩn bởi bùn đất. Trông anh cũng có vẻ mệt nữa.
Aisha bày tỏ lòng tôn kính với người Elf trẻ này.
“Cha, con đã mang bệ hạ đến đây rồi.” (Aisha)
“Tốt lắm. Có thể đạt được mối thâm giao với nhà vua, đây chắc hẳn là nhờ sự dẫn dắt của thánh thú.” (Cha Aisha)
“Cha!?” (Soma)
Nhìn về phía tôi người đang ngạc nhiên, một nụ cười bật ra trên khuôn mặt mệt mỏi của vị Elf trẻ này.
“Hỡi bệ hạ, thần tin rằng đây là lần đầu chúng ta gặp mặt. Thần là trưởng tộc Dark Elf và là cha của Aisha, Boden Utgard. Cảm ơn ngài đã chăm sóc con gái thần.” (Boden)
“À, ừmmm… Ông trông thật trẻ.” (Soma)
“Một người mang dòng máu thuần Elf sẽ ngừng phát triển khi đến độ tuổi nhất định. Tuổi thọ của chúng thần cũng dài hơn gấp 3 lần so với con người, nên cho dù thần nhìn như thế này, thần đã sống tận 80 năm rồi đấy.” (Boden)
Tôi hiểu rồi. Đặc điểm này cũng giống với loài Elf hay Dark Elf trong các câu chuyện. Elf có tuổi thọ dài, không bị lão hóa và thường cực kì điển trai hoặc xinh đẹp. Tuy nhiên, cố vấn Marcus, một người là bán Elf, lại có ngoại hình không khác gì một người đàn ông trung niên. Có lẽ là tuổi thọ cùng đặc điểm của bán Elf khác biệt chăng?
Để vấn đề đó qua một bên, tôi thì thầm với Aisha.
“(Một lời chào đón khá nồng ấm đấy, nhưng chẳng phải mọi người vẫn hay nói rằng khu rừng chỉ dành riêng cho Dark Elf thôi hay sao?)” (Soma)
“(Cha là người đứng đầu của nhóm ủng hộ văn hóa cởi mở với bên ngoài và có đủ tài đức để giao thiệp với người ngoài. Cũng chính cha là người đồng ý cho thần đi và ra yêu cầu với bệ hạ.)” (Aisha)
“(Hiểu rồi. Vậy, một Aisha không quan tâm đến nhưng thứ như là luật lệ là do ảnh hưởng của người này à.)” (Soma)
Tôi trao đổi cái bắt tay với Boden.
“Tôi là vị vua đại diện cho Elfrieden, vua Soma Kazuya. Chúng tôi đến để trợ giúp khắc phục thảm họa theo lời yêu cầu từ Aisha-dono.” (Soma)
“Chúng thần thật sự biết ơn điều này. Nhưng kể cả vậy, vì ngài là nhà vua, ngài không cần phải trò chuyện một cách khách sáo với thần vậy đâu.” (Boden)
“Tôi hiểu rồi. Nói chuyện như thế này sẽ ổn chứ?” (Soma)”
“Vâng. Nhưng ngay cả vậy thì thần cũng chưa từng tưởng tượng được đích thân nhà vua sẽ đến tận đây.” (Boden)
“Tôi chỉ chứng kiến điều đó một cách tình cờ. Trong thời gian này, tôi đã mang theo 50 lính từ quân đội Hoàng Gia là đội cứu hộ tiên phong. Đội thứ hai sẽ đến sau vài ngày cùng với hàng viện trợ.” (Soma)
“Cảm ơn ngài rất nhiều. Thông thường, thần sẽ chào đón cuộc viếng thăm Hoàng gia này và dẫn ngài đi thăm ngôi làng. Tuy nhiên do tình hình trở nên thế này, xin thứ lỗi cho thần.” (Boden)
“Tôi hiểu….. Tình trạng quả là bi thảm.” (Soma)
Nơi ở của Dark Elf được bao bọc bởi những [Cây trừ tà] được trồng theo vòng tròn. Khu rừng được tô điểm chính nhờ nơi ở của Eark Elf này. Nếu coi Rừng Thiêng là một quốc gia thì ngôi làng này sẽ là thủ đô. So với những ngôi làng khác, kích cỡ của nơi này lớn hơn, cỡ Toky Doma. Tất nhiên là số người sống ở đây cũng lớn hơn nhiều so với những làng khác.
Hiện tại ở ngôi làng, trông như thể là một phần ba phía đông của ngôi làng đã bị vùi lấp trong đất đá. Có vẻ như mô đất cao phía đông đã bị xụp xuống. Lí do co thể là mưa liên tục kéo dài làm một lượng lớn đất bị cuốn trôi theo dòng nước. Đây có thể gọi là hiện tượng xói mòn đất. Hiện tại thì thời tiết đã tạnh ráo nên cũng đỡ được đôi chút. Nếu vẫn còn mưa thì tôi sợ rằng sẽ có một đợt lở đất khác khi chúng tôi đang làm công việc khắc phục.
“Ông có thể đưa tôi báo cáo thiệt hại chứ?” (Soma)
“Con số thương vong hiện tại đã đạt tới 100 người. Số người còn mất tích thì khoảng ít nhất là 40 người.” (Boden)
“Vậy, chúng ta cần cứu họ càng sớm càng tốt. Tuy nhiên, vì có nguy cơ sẽ có một đợt lở đất khác, tốt hơn hết là di tản phụ nữ và trẻ em đến nơi an toàn. Đồng thời cũng cần có người canh chừng núi lở nữa. Nếu mà ngọn núi bắt đầu rung chuyển hay phát ra những âm thanh kì lạ, báo ngay cho tôi. Sẽ không phải chuyện đùa đâu nếu có thêm một đợt lở đất nữa ngay trong lúc chúng ta đang cứu hộ nạn nhân.” (Soma)
“Đã hiểu, bệ hạ. Còn gì khác chúng thần có thể giúp không?” (Boden)
“Chuẩn bị một danh sách những người mất tích. Khi chúng ta xác nhận sự an toàn của họ, thì có thể gạch tên đi.” (Soma)
“Như người muốn, thưa đức vua” (Boden)
Kết thúc cuộc đối thoại của tôi với Boden, tôi đưa chỉ thị cho quân đội Hoàng gia.
“Aisha” (Soma)
“Vâng, thưa bệ hạ!” (Aisha)
“Sơ tán phụ nữ và trẻ em đến nơi ít nguy cơ sạt lở. Tham khảo ý kiến của Boden-san. Cô cần phải hộ vệ để bảo đảm an toàn cho họ.” (Soma)
“Tuân lệnh.” (Aisha)
“Được rồi. Quân đội Hoàng gia! Giờ chúng ta sẽ bắt đầu tìm kiếm người mất tích. Mọi người hẳn đã quen với việc đào đất rồi đúng chứ? Nhớ nghe kĩ bất kì tiếng kêu cứu nào và nhanh chóng đến giúp họ.” (Soma)
“““Vâng, thưa bệ hạ!””” (Quân lính)
“Tuy nhiên, đừng làm việc bất khả thi. Nếu nó lại sụp lần nữa thì ngay cả đang trong quá trình cứu trợ, hãy nhanh chóng chạy thoát. Ta sẽ không tha thứ cho bất cứ ai trở thành nạn nhân đâu. Mọi người rõ chưa!” (Soma)
“““Vâng, thưa bệ hạ!””” (Quân lính)
Tôi gật đầu với lời đáp của quân lính, rồi ra lệnh:
“Tôi tuyên bố bắt đầu chiến dịch giải cứu!” (Soma)