Thủ phủ công tước Carmine, [Randell].
Phòng hội đàm của lâu đài công tước Carmine nằm ở phía sâu bên trong, hiện tại, Tam Công Tước, những người lãnh đạo lục quân, hải quân và không quân đang họp mặt.
Người đang ngồi ở ghế chủ tọa là công tước Georg Carmine, đại tướng chỉ huy lục quân. Ông ta là một người thú với thân hình lực lưỡng đầy cơ bắp có thể nhìn thấy rõ xuyên qua bộ quân phục đang mặc cùng cái đầu sư tử và là một ví dụ tiêu biểu của những người đã phục vụ lâu năm trong quân ngũ. Tầm tuổi của ông ta vào khoảng qua 50 nhưng ông vẫn không hề có dấu hiệu nào là đã già cả. Trong suốt cuộc họp ông ta vẫn giữ nguyên tư thế ngồi nghiêm trang mà thậm chí còn chẳng chớp mắt.
Tuổi thọ của một người thú không khác là mấy so với loài người.
Ngồi bên phải ông là đô đốc thủy sư, công tước Ecksel Walter. Bà ấy là một phụ nữ tộc Mizuchi xinh đẹp đang mặc trang phục tương tự với trang phục Nhật Bản cùng với một chiếc sừng hươu nhỏ nhô qua mái tóc xanh. Mizuchi là tộc thường sống hơn 1000 năm và hiện tại bà ấy cũng đã 500 tuổi. Mặc dù vậy, dung mạo của bà ấy vẫn như còn đang 20 tuổi. Bà ấy là một người phụ nữ có cả tài trí cùng sắc đẹp, nhưng hiện giờ trông bà ấy có vẻ giận dữ.
Ngồi đối diện với bà là thống chế không quân, công tước Castor Vargas. Anh ta mang dáng vẻ của một người đàn ông trẻ lịch lãm, nhưng anh ta là một long nhân với hai chiếc sừng giống như của quỷ mọc ra từ bộ tóc đỏ của mình và hai cánh vươn ra từ đằng sau. Anh ta tầm khoảng 100 tuổi. Vì long nhân có thể sống tận 500 năm nên anh ta vẫn còn được coi là thanh niên. Người ta vẫn thường nói các giống loài sống lâu có dáng vẻ tỷ lệ thuận với tuổi tâm hồn của người đó. Ecksel là ngoại lê trong số những ngoại lệ rồi. Thêm vào đó, anh ta đang bĩu môi một cách rõ ràng. Nhìn thái độ của cả hai, Ecksel thở dài.
“…. Tôi tưởng cuộc gặp này là để tránh xảy ra chiến tranh vô nghĩa chứ?”
“Cái gì hả bà già? Bà đang sợ sao?”
Castor gầm gừ với Ecksel.
“Một Mizuchi lại đi sợ một con người bình thường, công tước Walter, bà đang trở nên già cỗi rồi à?”
“….. Ara, tôi tự hỏi bà già lẩm cẩm nào mà cậu đã tán tỉnh hơn 50 năm trước nhỉ?”
“Uguu.”
“Thêm vào đó, nếu cậu muốn gọi ta thì phải là ‘mẹ vợ’, không phải bà già đúng chứ?”
“….Phải”
Bị nói với giọng điệu như đang đùa, Castor trở nên chán nản. Trên thực tế, Ecksel là đối tượng của tình yêu trẻ con từ Castor, và có lẽ anh ta chưa bao giờ có thể quên được thất bại để đời đó, anh ta đem lòng yêu và cưới cô con gái Accella, người cũng gần bằng tuổi anh ta gặp không lâu sau đó. Điều đó có nghĩa Castor là con rể của Ecksel, bà ấy là đối thủ mà anh ta không bao giờ có thể thắng do địa vị trong gia đình.
“Castor, cậu đang định đối đầu với nhà vua đó hả?”
“Tất nhiên rồi! Tôi không quan tâm dù hắn ta có là anh hùng hay ai đó đi chăng nữa. Tên vua giả mạo đó đã tiếm ngôi, ép buộc công chúa Liecia phải kết hôn với hắn, và chiếm lấy đất nước! Chừng đó là quá đủ lí do để đấu với hắn ta!”
“Những người nói như vậy toàn là những quý tộc chạy trốn vì bị hỏi cung về sự thiếu minh bạch. Việc thoái vị là ý muốn riêng của Alberto-dono, và mối quan hệ của cậu ta với công chúa Liecia cũng khá hòa thuận.”
“Ngay cả vậy, lí do ở đâu ra mà hắn ta lại được làm vua! Nếu hắn ta muốn tái xây dựng đất nước, hắn có thể làm việc đó với tư cách một đại thần! Chẳng nhẽ có vấn đề với luật lệ của nhà vua trước sao?”
“…..(Không có vấn đề gì cả nhưng thực tế là chẳng có gì tốt cũng là một vấn đề)”
Ecksel nghĩ vậy, nhưng nói vậy thì quá khiếm nhã với nhà vua trước, nên bà đã không nói ra. Ecksel cảm thấy nghi ngờ về quyết định thoái vị đột ngột của Alberto, nhưng sau khi nhìn thấy sự đổi mới, bà ấy cho rằng đó là một quyết định đúng đắn. Vua Alberto trong trí nhớ của Ecksel không hẳn là một vị minh vương nhưng ông ấy luôn biết cách cải thiện mình.
“Đầu tiên là tôi không thích cách hắn ta nhìn Tam Công Tước chúng ta, những người đã bảo vệ vương quốc này suốt bao năm qua. Hắn ta đã gửi thư nói rằng [hãy chọn tuân lệnh tôi hay không] chẳng phải sao?”
“Dù cậu ta cũng nói [Nếu mọi người hợp tác với tôi để cải cách tôi sẽ cung cấp lương thực viện trợ và xây đường giao thông trên lãnh thổ của mọi người]….”
Sự thật thì đó là một lời đề nghị hấp dẫn. Nhưng bởi vì lãnh địa Tam Công Tước có dân số ít hơn so với thủ đô và có các kho quân lương dự trữ cho quân đội, nên vấn đề lương thực không quá nghiêm trọng. Nhưng ngay cả khi chỉ có một vài trường hợp chết đói, thiệt hại kinh tế thì lớn hơn nhiều so với thủ đô. Trên bờ vực của nạn thiếu lương thực, lãnh địa của Tam Công Tước đã mở các kho quân lương để chia khẩu phần, nhưng những nhà buôn lương thực bị mất thị phần lại đi đến bờ vực phá sản. Cũng bởi nhu cầu tuyển dụng giảm, các cửa hàng không bán được hàng cũng phá sản, và hiệu ứng này tiếp tục lặp lại với các khu chế biến cung cấp thực phẩm cho các cửa hàng cũng phá sản theo.
Về điểm đó, Soma đã hóa giải nó bằng cách cung cấp cứu trợ cho người nghèo, cung cấp chỉ vừa đủ khẩu phần ăn, đồng thời khuyến khích ăn các thực phẩm không phổ thông ở đất nước này và bằng cách đó đã giảm suy thoái kinh tế xuống mức thấp nhất có thể. Thêm nữa là vì chỉ có lãnh địa công tước Walter trong số Tam Công Tước có thể giao thương bằng đường hàng hải và họ có thể ngăn chặn hiệu ứng đó bằng cách xuất khẩu hàng thừa ra nước ngoài.
(Nhưng điều đó chỉ khả thi khi chỉ có lãnh địa của mình có hải cảng. Cả hai lãnh địa của Vargas và Carmine đều nằm trong đất liền và không có đường thông thương. Lãnh địa của Carmine có một lực lượng lớn quân đội và đang che giấu cho các quý tộc chạy trốn và quân đội riêng của từng người, nên họ sẽ chịu hậu quả kinh tế nặng nề nhất. Vậy nên mình tự hỏi tại sao Georg vẫn cứ cố tình chống đối nhà vua.)
Trong khi bà ấy đang nghĩ vậy, Castor gầm lên.
“Và rồi hắn nói [Ta sẽ cho các ngươi ăn nếu các ngươi vâng lời]!? Hắn đang khinh thường chúng ta!”
“Nếu đó là vì người dân…. Không còn cách nào khác đúng không?”
“Tôi không thích thế! Hắn ta nghĩ rằng hắn ta sẽ lôi kéo được chúng ta bằng cách ‘thả thính’ như vậy sao!”
“Dù ngay cả nhà vua cũng không cần lũ thú cưng mà lại có lòng tự tôn làm gì.”
Khi Ecksel nói vậy, BAM, Castor đập bàn.
“….Bà đang nói gì vậy! Cứ như thể là bà đang ủng hộ nhà vua vậy! Chẳng phải là bà cũng đã từ chối lời đề nghị của hắn vì bà cũng không thích hắn sao!?”
“Đừng đánh đồng chúng ta với nhau. Thứ mà Mizuchi chúng ta trân trọng nhất là sự yên bình của thành phố [Lagoon] yêu quý. Chúng ta đã chuẩn bị để nghe lời nếu điều đó được đảm bảo.”
Giá trị quan của Mizuchi, bao gồm cả Ecksel, là đặc biệt.
Mizuchi luôn đặt ưu tiên của thành phố [Lagoon] trên tất cả mọi thứ. Tổ tiên của loài Mizuchi từng sống ở quần đảo Cửu Long, nhưng họ đã thua trong cuộc chiến giành quyền thống trị đảo và bị đẩy ra ngoài biển, đi lang thang như những tên cướp biển. Những tổ tiên của họ cuối cùng cũng đã xây dựng được một thành phố tại điểm cuối của cuộc hàng trình dài mà giờ mang tên [Thành phố Lagoon]. Tộc Mizuchi cuối cùng đã lấy lại được lòng tự tôn trên đất liền, họ yêu quý mảnh đất đó và luôn cương quyết bảo vệ nơi đây. Một trong những lí do họ tham gia và cuộc chiến lập quốc của quốc gia đa chủng tộc Elfrieden là để bảo vệ [Thành phố Lagoon].
“Vì lợi ích của [Lagoon], chúng ta sẽ vẫy đuôi với bất cứ kẻ nào, còn nếu kẻ nào định đe dọa [Lagoon], chúng ta sẽ sẽ tiêu diệt chúng bất kể là ai. Đây là lòng tự tôn của tộc Mizuchi.”
“Hửm, vẫy đuôi cũng được coi là lòng tự tôn sao?”
“Phải. Chúng ta sẽ chiến đấu vì lợi ích của điều mà bọn ta nhất định phải bảo vệ. Chúng ta không phải lũ trẻ con mà đi giận dữ với những điều mà chúng không thích. Nếu chúng ta có thể giải quyết chuyện này thông qua hội đàm, tốt hơn hết là nên làm thế. Thật sự là ngu ngốc khi có một cuộc nội chiến vào lúc này trong khi các nước láng giềng đang nhăm nhe chờ cơ hội.”
“…. Thân vương quốc Amidonia, đúng chứ?”
Công quốc Amindonia1, một quốc gia nằm phía tây Elfrieden.
Mất gần nửa lãnh thổ trước đây vào thời vua tiền nhiệm cách đây hai đời2 do chính sách bành trướng của Elfrieden, công quốc Amidonia luôn chực chờ thời cơ để đòi lại lãnh thổ đã mất. Với ý đồ hoàn toàn là để can thiệp vào tình trạng hiện tại giữa Soma và Tam Công Tước, họ đã gửi công hàm đến Tam Công Tước với nội dung [Họ sẽ chuẩn bị viện trợ vì họ cũng muốn hạ bệ tên vua giả mạo].
1Tên đầy đủ là Thân vương quốc Amidonia, gọi tắt là công quốc Amindonia (google Monaco để tham khảo)
2Nhà vua trước của Albert, vua cha của cựu hoàng hậu.
“Xì, thật là một lũ cứng đầu. Ý đồ của chúng thật quá rõ ràng.”
“Tôi chắc hẳn chúng cũng đã gửi một cái tương tự đến nhà vua. Tôi không nghĩ rằng nhà vua sẽ chấp nhận nó nhưng họ đằng nào cũng sẽ mang ‘viện quân’ đến. Cậu cũng hiểu đúng không? Sự ngu ngốc của cuộc chiến này?”
“Hừ. Vậy sao bà không nhanh lên và đi vẫy đuôi với nhà vua đi?”
“Ta sẽ làm vậy sau khi xác định một số thứ. Về nhà vua, và cả ông nữa.”
Ecksel hướng ánh mắt về phía Georg Carmine người vẫn im lặng. Ông ấy vẫn đang nhắm mắt kể từ khi họ đến đây, chỉ một cử chỉ chào hỏi, không nói một lời nào. Ông ta đang nghe những lời phàn nàn của Ecksel và Castor, hay là đang nghĩ một điều gì đó? Ông ta chắc hẳn không thể nào ngủ gật được…. Ecksel cảm thấy bức bối vì thái độ của ông ta.
“Georg, ông nghĩ thế nào?”
“…Về điều gì?”
“Ara, vậy ông đã tỉnh rồi à. Tất nhiên, tôi đang nói về lí do tại sao ông, người lẽ ra luôn yêu nước và trung thành nhất trong số những người ở đây, lại thù địch với nhà vua mới.”
“Đại tướng Georg cũng không thích tên vua giả đó đúng không?”
“Tôi không nói chuyện với cậu Castor. Trả lời tôi Georg. Bất kể cậu ta có là vua giả hay ai khác, chính sách của cậu ta rất hòa nhã. Tại sao ông lại không thay đổi đi?”
Dưới sự tra hỏi của Ecksel, Georg từ tốn mở miệng.
“Vì tôi đã đánh giá rằng vị vua đó sẽ không thể điều hành đất nước một cách yên bình. Đó là tất cả.”
“Tại sao? Ông có vấn đề gì với năng lực của nhà vua người đã giúp đất nước vượt qua khó khăn sao?”
“Đến cuối cùng, vị vua đó vẫn không ngần ngại từ chối nhiều điều.”
Georg mở đôi mắt của mình, vừa đủ để khiến không khi xung quanh trở nên đáng sợ. Bầu không khí khiến cho cả Ecksel và Castor phải nuốt nước bọt. Georg là người trẻ nhất trong số những người ngồi đây nhưng dung mạo của ông lại là người trưởng thành nhất. Ông ấy mang sự hiện diện của một người lính số một đất nước.
“Tôi nghe được rằng nhà vua được triệu hồi từ thế giới khác. Vì thế ở đây không có gì gắn bó với cậu ta cả nên cậu ta sẽ không ngần ngại quẳng chúng đi như quẳng một thử vô dụng vậy, kể cả có là lịch sử, truyền thống, quân lính hay quan chức. Tôi nói có sai không, quý bà Ecksel?”
“Thì…”
Ecksel á khẩu. Cách trị vì của vua Soma nhất định sẽ bị nhìn theo cách đó.
“Nhà vua vất bỏ cả những quan chức đã phục vụ đất nước này nhiều năm.”
“Chẳng phải là do họ tham nhũng sao?”
“Đến mức mà thù địch với họ sao? Quý bà Ecksel, điều bà nói cũng là dại dột đẩy đất nước vào nguy hiểm. Chính nhà vua đã bắt đầu nó.”
“Ngay cả khi ông là người đã bao che cho họ?”
“Những tên thù ghét với nhà vua là những con tốt hoàn hảo để chống lại cậu ta. Tất nhiên tôi cũng không có ý định để chúng quay lại sau cuộc chiến.”
Khuôn mặt Georg nhếch lên thành một nụ cười khi nói vậy khiến cho Ecksel phải rùng mình.
(Người này định lợi dụng những tên quý tộc tham nhũng cho đến chết trong cuộc chiến này sao!?)
Đánh bại nhà vua, lợi dụng lũ quý tộc tham nhũng cho đến chết, và nếu chúng vẫn không chết, tìm cho ra lỗi để trừng phạt chúng. Chúng là những tên tội lỗi đầy mình. Nhờ thế, thủ đô sẽ sạch bóng phe bảo hoàng và cả những tên quý tộc tham nhũng. Thứ duy nhất còn lại chỉ là ngai vàng để trống mà ông ta có thể làm gì tùy thích. Ông ta có thể đưa lại vua Ablerto lên làm vua bù nhìn, hoặc là thậm chí tự mình lên ngôi.
Ecksel bật dậy
“Ông định đoạt ngôi sao, Georg!”
“Ôi, bình tĩnh nào. Chúng ta đang nói đến công tước Carmine người cực kì trung thành. Ông ấy không thể nào nghĩ đến việc tiếm ngôi đúng không?”
Khi Castor chen vào giữa hai người họ, Georg lẳng lặng gật đầu.
“Tất nhiên, sau khi trục xuất vua Soma tôi sẽ khôi phục lại ngôi vương cho vua Alberto, chúng ta sẽ hỗ trợ ông ấy.”
“Để tôi cân nhắc.”
Ecksel ngồi lại vào ghế. Bà ấy đang tỏ vẻ bình tĩnh bên ngoài, nhưng bên trong thì đang rối bời.
(Điều này tệ hơn mình tưởng. Trong trường hợp tệ nhất…. mình sẽ phải giả bộ rằng lãnh chúa Carmine và Amindonia thông đồng với nhau. Gừ, chỉ cần nếu Castor đánh giá đúng hơn thì cả hai có thể khống chế ông ta rồi…)
Ecksel cảm thấy chua xót về sự vô liêm sỉ của đứa con rể. Bà ấy còn cô con gái Accella và cháu ngoại Carla sống cùng anh ta. Bà ấy sẽ không dễ dàng để lãnh chúa Carmine thắng thế, nhưng hiện giờ thì bà chỉ một mình ở phe bảo hoàng. Nếu vua Soma mà thắng thì chuyện gì sẽ xảy ra với vợ con của tên phản bội Castor, Accella và Carla? Dựa theo luật của đất nước này thì họ hàng ba đời của người phạm tội cũng sẽ chịu tội chung. Bằng cách từ mặt với Castor thì bà vẫn có thể tránh việc cả gia đình bị liên lụy, nhưng còn Accella và Carla…
“Castor.”
“Gì thế?”
“Từ mặt với Accella và Carla đi?”
“Bà nghĩ tôi sẽ thua tên trẻ ranh đó sao!”
“Chỉ đề phòng thôi. Cậu phải chuẩn bị trước nếu cậu muốn chống lại đất nước.”
Ecksel liếc nhìn Georg nhưng ông ta chỉ im lặng nhắm nghiền mắt như thể ông ta sẽ không can thiệp. Ngay cả khi họ đang nói về việc ông ta có thể thua trận… có lẽ là do tự tin sao?
Mặt khác, Castor người bị bảo li dị vợ con nhìn với vẻ mặt rắc rối.
“Accella là một chuyện… có lẽ không khả thi với Carla.”
“Tại sao!?”
“…. Con bé sẽ không nghe lời ngay cả khi tôi nói vậy.”
Đúng lúc đó, cửa phòng hội trường mở cái ầm.
Người vừa mở cánh cửa và bước vào là một cô gái trẻ với vẻ đẹp cuốn hút, màu tóc đỏ rực và con ngươi màu vàng. Cô ấy trông khoảng 16 hay 17 tuổi đời. Cô đang mặc một bộ giáp kim loại màu đỏ với đôi cánh cùng cái đuôi ở đằng sau. Nhìn hình thức của cô gái, Ecksel cảm thấy đau đầu.
“Carla …”
Cô là con gái Castor, Carla. Dung mạo của cô là một thiếu nữ thuần khiết, khá giống với Ecksel và Accella, nhưng tính cách của cô lại được thừa hưởng từ Castor, hay nói đơn giản, ‘trẩu’. Mặc dù đã đến tuổi kết hôn nhưng cô chẳng có chút nữ tính nào. Cô là một phụ nữ cứng đầu với khí chất đàn ông, người không lãng phí thời gian mà luôn tập luyện cùng Không quân dưới quyền Castor. Có nhiều quý tộc và kị sĩ đã tán tỉnh cô ấy nhưng cô ấy chỉ đỏ mặt mà nói với họ “tôi không có hứng thú với kẻ yếu hơn mình”.
Trên thực tế, khả năng chiến đấu của cô đứng thứ hai trong không quân chỉ sau Castor, và những ai tán tỉnh cô ngược lại đều bị cô làm cho say đắm. Đó thật sự khó xử cho Castor; là ‘một người đàn ông trong gia đình’ đó thật là nhẹ nhõm nhưng với tư cách là một ‘người cha’ anh ta lo rằng liệu đã quá muộn hay chưa.
Ecksel không còn cách nào khác ngoài việc có dự cảm không lành về việc Carla xuất hiện ở đây. Và đúng như những gì bà ấy nghĩ, điều Carla nói là…
“Bà ngoại! Nếu cha đã quyết định tham chiến thì con sẽ chiến đấu cùng!”
Cô tuyên bố. Ecksel sôi máu và hét lên.
“Cháu không được làm thế! Chẳng nhẽ cháu định làm phản ở tuổi này à!”
“Cháu sẽ không tha thứ cho kẻ đã vứt bỏ vua Alberto và có ý định hãm hiếp cô bạn thân Liecia của cháu! Cháu sẽ tự tay trừng phạt hắn ta về sự láo xược này!”
“Cháu nhầm rồi! Vua Soma…”
“A-…vô ích thôi mẹ vợ. Carla cực kì bướng bỉnh khi con bé thích điều gì.”
Castor nhún vai,
“Cả hai người… Trời ạ …”
Ecksel làm bộ mặt chua chát, nhưng ngay cả lúc này, Georg vẫn tiếp tục giữ im lặng cho đến cùng.
(TN: Hulbert làm sao đọ được độ trẻ trâu với 2 bố con nhà này :v)