Chương 6: Tôi đã biết bí mật đấy là gì rồi!

Tôi lịch sự từ chối nhưng cậu ta vẫn không chịu bỏ qua, cứ quấn lấy tôi không buông. Cuối cùng thậm chí thẹn quá hóa giận, muốn mạnh mẽ giật lấy điện thoại di động từ trong tay tôi.

Tống Thừa Hiên bỗng nhiên vươn tay ra, nắm lấy tay thanh niên kia, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cậu ta: "Người ta không muốn cho thì lại giở trò cướp bóc sao?"

“Liên quan gì đến cậu? Cậu là ai chứ?"

Tống Thừa Hiên nhìn tôi một cái, không hiểu sao đôi mắt đấy lại làm tôi thấy vô cùng quen thuộc.

"Tôi là bạn trai của cô ấy!"

Cậu ấy lạnh lùng tuyên bố.

Người thanh niên nghe vậy thì bực bội rời đi còn tôi thì vẫn đứng tại chỗ, sững sờ nhìn Tống Thừa Hiên trước mặt. Trong đầu tôi có thứ gì đó chợt lóe rồi biến mất, nhanh đến mức tôi không kịp nắm bắt.

Cậu ấy đưa tay sờ sờ tóc tôi: "Sợ đến choáng váng rồi?"

"Không...".

"Người xinh đẹp sẽ có phiền não như vậy, đúng không?"

Cậu ấy hơi nhếch khóe môi, cười nói: "Trước kia cũng từng có một nữ sinh ở trên đường hỏi WeChat của tôi. Sau khi tôi đưa cho cô ấy thì cô ấy tìm tôi cả ngày. Sau đó tôi đã xóa tài khoản của cô ấy, cô ấy lại đổi tài khoản khác để kết bạn với tôi. Cô ấy đổi đi đổi lại rất nhiều, vì vậy mà thiếu chút nữa tôi đã báo cảnh sát rồi."

Tôi nghĩ đến những tin nhắn trên điện thoại di động của của Lâm Thanh Thanh trong hai ngày nay, tôi cảm thấy cậu ấy nói rất đúng.

Nhưng ngay sau đó, tôi lại nghĩ đến chuyện khác.

Tình yêu của tôi và Giang Chỉ, ngay từ đầu chính là tôi đơn phương theo đuổi anh ấy.

"Cho nên, nếu như một nam nhân bị nữ sinh kiên trì theo đuổi, tìm đề tài nói chuyện phiếm, tạo ra đủ chuyện tình cờ gặp gỡ thì có phải anh ấy sẽ cảm thấy phiền phức không?"

Bước chân của Tống Thừa Hiên dừng lại, nhìn vào mắt tôi, có một sao tia sáng dần dần sáng lên.

"Nếu như thích…Sẽ không cảm thấy phiền!"

7

Năm mới, cả gia đình đoàn tụ, mắt thấy Lâm Thanh Thanh vác thân thể của tôi làm nũng với ba mẹ tôi, lại nũng nịu bảo Giang Chỉ bóc vỏ cam cho cô ấy ăn thì trong lòng tôi khó chịu không nói nên lời.

Tôi đành phải cúi đầu, trả lời tin nhắn mà Tống Thừa Hiên gửi tới: "Đang xem Xuân Vãn sao?"

"Ừm! Thật nhàm chán!"

Chỉ trong giây lát mà cậu ấy đã trả lời: "Ra ban công đi!"

Tôi đi ra ban công. Chỉ liếc mắt một cái tôi đã nhìn thấy Tống Thừa Hiên đang đứng trên ban công.

Ban công của hai nhà ở rất gần nhau, thậm chí chỉ cần đưa tay ra là có thể đưa thứ gì đó tới.

Tống Thừa Hiên đứng trong bóng đêm mỉm cười với tôi. Sau đó cậu ấy vươn tay ra, đưa đồ trong tay cho tôi.

Đó là một hộp pháo hoa.

"Lúc không có việc gì làm thì có thể lấy ra chơi."

Cậu ấy híp mắt cười với tôi, những tia sáng pháo hoa phản chiếu ở đáy mắt, hào quang rạng rỡ.

"Chờ năm mới đến, tôi sẽ nói cho em biết một bí mật."

Tôi cầm hộp pháo hoa kia, rũ mắt xuống, nhẹ nhàng trả lời một câu.

Thật ra không cần cậu ấy nói thì tôi đã đoán được cái gọi là bí mật kia là cái gì rồi.