Tôi nghiêng đầu, lúc này mới nhìn thấy bên cạnh có người giơ điện thoại di động quay video. Có lẽ là họ đang quay video ngắn xin weibo ngẫu nhiên của người qua đường.
Sau đó tôi thật sự thấy đoạn video kia, khu vực bình luận có rất nhiều người khen Giang Chỉ đẹp trai lại chung thủy nhưng bình luận được like cao nhất lại là ——
"Thật ra tôi cảm thấy cô bạn gái đấy không xứng với anh ấy chút nào."
Sau một thời gian dài tôi không có cảm giác an toàn, lại không dám nói cho Giang Chỉ biết nên tôi chỉ có thể nghiên cứu cách ăn mặc và trang điểm với Tiểu Xuyên, muốn làm bản thân xinh đẹp hơn một chút.
Lúc hẹn hò, tôi mặc váy dài thắt lưng mới mua. Khi vừa đi tới trước mặt Giang Chỉ thì chỉ thấy anh ấy hơi nhíu mày, cởi áo khoác khoác lên người tôi.
Tôi giật mình một chút: "... Không đẹp sao?"
"Đẹp!" Anh ấy ôm tôi, đặt cằm lên hốc vai tôi, môi ghé sát vào tai tôi, trầm giọng nói: "Cho nên không muốn người khác thấy!"
...... Tôi không thể nghĩ tiếp nữa.
Tôi hít hít mũi, cô gắng kìm nén nước mắt, thấp giọng nói với Tống Thừa Hiên: "Chúng ta đi thôi!"
Nghe thấy tiếng động, hai người đang điên cuồng ôm ấp ở bên kia bỗng nhiên nhìn về phía chúng tôi.
Trong mắt Lâm Thanh Thanh hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Ánh mắt Giang Chỉ lại có chút nặng nề, anh ấy buông Lâm Thanh Thanh ra, đi về phía này một bước rồi lại dừng lại như vừa tỉnh mộng.
Tôi hung hăng trừng mắt nhìn anh ấy một cái rồi không nhìn anh ấy thêm nữa. Tôi sóng vai cùng Tống Thừa Hiên đi vào bồn tắm nước suối nóng.
6
Chuyến đi đến suối nước nóng kéo dài ba ngày, đã khi kết thúc, tôi và Lâm Thanh Thanh vẫn chưa đổi lại.
Vào buổi sáng khi tôi rời khỏi homestay, tôi đã gửi cho cô ta một tin nhắn, ngay sau đó cô ta đến phòng của tôi.
Tôi đi thẳng vào vấn đề: "Em có thực sự muốn sống trong cơ thể của tôi cả đời sao? Chỉ vì một Giang Chỉ mà sẵn sàng bỏ qua cả ao cá sao?"
Cô ta trào phúng nhìn tôi: "Chị xem điện thoại di động của tôi à?"
"Chẳng lẽ em không xem của tôi sao?" Tôi hỏi ngược lại.
"Xem thì có xem nhưng cũng chẳng có gì hay cả, Điện thoại di động của chị cũng giống y như cuộc sống của chị vậy...".
Cô ta chậm rãi phun ra bốn chữ: "Vô cùng nhàm chán!"
"Có thể kiếm được một người bạn trai ưu tú như Giang Chỉ, có lẽ chính là thành tựu lớn nhất trong cuộc đời của chị đi?"
Lâm Thanh Thanh nhìn tôi, nở một nụ cười: "Cho nên tôi muốn thay chị hưởng thụ một chút —— Đúng rồi! Cho dù có đổi lại thì ngày chia tay của chị cũng không còn xa đi? Từ ánh mắt anh ấy nhìn "Lâm Thanh Thanh", chị đang ở trong cơ thể của tôi, chắc là chị có thể cảm nhận được chứ?"
"Chị! Chị mãi mãi sẽ không tranh nổi tôi đâu! Chỉ cần là thứ tôi muốn thì chị vẫn nên nhanh chóng nhường lại đi!”
Sau khi rời khỏi nhà nghỉ, Giang Chỉ và Lâm Thanh Thanh sóng vai đi cùng nhau.
Mà Tống Thừa Hiên đi bên cạnh tôi, giúp tôi xách chiếc vali cực lớn của Lâm Thanh Thanh.
Chỉ ra ngoài chơi ba ngày thế mà cô ta lại mang theo hơn mười bộ quần áo.
Tôi nghiêng đầu, nhẹ giọng nói cảm ơn Tống Thừa Hiên: "Cám ơn, anh là người tốt!"
"Không phải sao?" Cậu ấy cười khẽ một tiếng: " Đây là phát thẻ người tốt cho tôi sao?"
"Tôi không phải...".
Tôi nhất thời nghẹn lời, muốn giải thích nhưng lại bị cậu ấy giơ tay ngăn lại: "Không cần giải thích! Tôi biết em có ý gì!"
Vì là gần cuối năm nên đường xá trong thành phố tắc nghẽn rất nghiêm trọng nên khi trở về chúng tôi đã đi tàu điện ngầm.
Vừa ra khỏi nhà ga, ở phía sau bỗng nhiên có một nam thanh niên đuổi theo muốn xin phương thức liên lạc của tôi.