Chương 4: Gặp người khi tâm động (Đoản)

Tống Thừa Hiên đối với Lâm Thanh Thanh thật sự rất tốt, săn sóc vô cùng tỉ mỉ.

Nhưng cô ta lại không thích mà cứ nhất định phải nhìn chằm chằm vào Giang Chỉ không buông. Chẳng lẽ đây chính ‘Thứ không chiếm được vĩnh viễn là tốt nhất’ trong truyền thuyết đó sao?

Tôi ăn cháo xong lại uống thuốc. sau khi cảm giác đau đầu dần dần biến mất thì tôi mới nhận ra toàn thân mình đều là mồ hôi, thật sự rất không thoải mái lắm.

Tôi hỏi Tống Thừa Hiên: "Tôi định đi hồ nước nóng ngâm thêm một lát, anh có muốn đi cùng không?"

Tống Thừa Hiên vui vẻ đồng ý.

Tuy nhiên, sau khi tôi đi đến hành lang bên ngoài bồn tắm thì tôi thấy hai bóng dáng quen thuộc ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Lâm Thanh Thanh đang dùng thân thể tôi ấn Giang Chỉ lên tường, ngửa đầu nói một câu gì đó, sau đó túm lấy vạt áo anh ấy, khéo chân hôn lên.

Tôi ngơ ngác nhìn cảnh này, trong lòng vô cùng đau đớn. Cái loại khó chịu liên miên không dứt này làm tôi đứng không vững.

Lúc này người bên cạnh lại vươn một bàn tay tới, đỡ lấy thân thể lung lay sắp đổ của tôi.

Tôi nghiêng đầu nhìn thoáng qua, Tống Thừa Hiên đang chăm chú nhìn vào mắt tôi, nhẹ nhàng hỏi: "Thích anh ấy sao?"

Tôi khó khăn gật đầu.

"Nhưng đó là bạn trai của chị họ em."

Tay cậu ấy đỡ tay tôi rất ấm áp nhưng lời nói ra lại lạnh băng, dường như có thâm ý khác: "Lâm Thanh Thanh, em rất xinh đẹp nhưng trên thế giới này xinh đẹp không phải vạn năng. Nếu Giang Chỉ đã lựa chọn Lâm Nặc Nặc thì chứng minh anh ta thật sự thích cô ấy. Em không chen vào được!"

Tôi vô lực lắc đầu, gắt gao cắn môi, không cho nước mắt rơi xuống: "Anh không hiểu đâu!"

Nói ra như thế nào đây?

Loại chuyện này không thể dùng khoa học để giải thích, không giải thích được nên đã tạo nên cục diện như ngày hôm nay.

Người ở cùng Giang Chỉ là tôi nhưng lại không phải tôi.

Mà tôi ở trong thân thể Lâm Thanh Thanh, rõ ràng cảm nhận được trong ánh mắt cậu ấy nhìn tôi, dần dần có loại tình cảm tôi không rõ.

"Đừng khóc!"

Giọng nói của Tống Thừa Hiên bỗng nhiên vang lên, mang theo vài phần ôn nhu thở dài. Một giây sau, tôi đã bị kéo vào một cái ôm ấm áp.

5.

Ba năm yêu đương với Giang Chỉ, anh ấy rất tốt với tôi nhưng tôi vẫn lo được lo mất, thủy chung không có cách nào có thể hoàn toàn yên tâm.

Anh ấy quá rực rỡ, rực rõ đến mức tôi có thể nhìn thấy anh ấy trong đám đông ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Những người khác tất nhiên cũng vậy.

Cho dù là tôi nắm tay anh ấy đi trên đường thì thỉnh thoảng cũng sẽ có nữ sinh xin WeChat.

Có một lần, tôi và Giang Chỉ ở phòng trưng bày nghệ thuật xem triển lãm tranh, bỗng nhiên có một cô gái xinh đẹp tới bắt chuyện.

Theo bản năng tôi nắm chặt cổ tay của anh ấy: "Anh ấy có bạn gái rồi!"

Cô gái kia cười một cái, nhìn tôi từ trên xuống dưới, trong giọng nói không giấu được vẻ khinh miệt: "Là cô sao?"

"Nếu không còn có thể là cô sao?" Giang Chỉ lạnh lùng mở miệng: "Muốn xin thì đi mà tìm người đồng ý phối hợp với cô. Cô đừng tìm tôi! Tôi đã có bạn gái rồi!"