“ Không cần! Có thể là tối hôm qua tôi không ngủ ngon nên hôm nay mới đau đầu. Ngủ một lát là sẽ khỏe lại thôi"
Tôi ở cửa phòng tạm biệt Tống Thừa Hiên. Thật ra diện mạo của cậu ấy cũng rất xuất chúng, cao hơn Lâm Thanh Thanh nửa cái đầu. Nhìn vào đôi mắt đen nhánh như mực kia, không hiểu sao tôi lại cảm thấy có chút quen thuộc.
"Chị họ của em... Hôm nay hình như có chút không giống bình thường."
Trong lòng tôi giật mình, cố gắng bình tĩnh: "Có sao? Không phải đâu! Chẳng qua là chị ấy làm nũng với bạn trai mà thôi! Con gái mà, khi yêu đương đều là như vậy!"
Trong lòng tôi có chút khiếp sợ.
Cảm giác của cậu ấy sao lại nhạy bén như vậy?
Tống Thừa Hiên chăm chú nhìn tôi, ánh mắt có một tia thâm ý: "Cũng không phải tất cả các cô gái đều như vậy, ít nhất —— Tôi không thích loại này."
4
Trở lại phòng, tôi mới phát hiện ra buổi sáng vì quá lo lắng nên khi tôi ra ngoài đã quên mang theo điện thoại di động.
Tôi không biết mật khẩu điện thoại di động của Lâm Thanh Thanh là gì nhưng cũng may có vân tay mở khóa.
Mở wechat của cô ta ra, bên trong có rất nhiều tin nhắn chưa đọc.
Trong đó có không ít nam sinh mời cô ta đi ăn cơm hẹn hò.
Đó là một trải nghiệm mà trước đây tôi chưa bao giờ có.
Trên thực tế, trên wechat của tôi ngay cả bạn bè cũng không có nhiều. Phần lớn tin nhắn mỗi ngày tôi nhận được đều đến từ Giang Chỉ và bạn thân Tiểu Xuyên.
Trong những tin nhắn đó, tôi chỉ trả lời lại những tin nhắn từ ba mẹ cô ta, sau đó cất điện thoại di động lại, nằm xuống giường ngủ.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, dường như tôi đã nhìn thấy Giang Chỉ. Anh ấy mặc bộ đồ bóng rổ màu xanh trắng. Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ấy, đẹp trai chói mắt, tươi cười đi về phía tôi.
Anh ấy nắm lấy cổ tay tôi, ấn tôi lên vách tường hành lang, cúi đầu định hôn xuống.
Tôi nghiêng đầu né tránh, lại hỏi lại câu hỏi kia một lần nữa: "Giang Chỉ, tại sao anh lại thích em?"
Anh ấy dịu dàng nói: "Bởi vì em rất xinh đẹp, tính cách cũng rất hoạt bát, làm người ta rất thích."
Niềm vui sướng trong lòng tôi chỉ thoáng qua giây lát, đến khi tôi nhìn thấy gương mặt xinh đẹp trong gương đối diện kia thì cả người chợt rét run.
Đó là mặt của Lâm Thanh Thanh!
Tôi đột ngột ngồi dậy, thở hổn hển. Sau khi tôi sờ đến mồ hôi ướt đẫm sau lưng thì tôi mới nhận ra, đó chỉ là một giấc mơ.
Nhưng giấc mơ này lại quá mức chân thật. Chân thật đến mức nỗi sợ hãi sâu thẳm nhất trong lòng tôi cũng bị lôi ra, xé rách cho tôi xem.
Lúc này, bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa. Tôi vốn tưởng rằng người tới là Lâm Thanh Thanh nhưng sau khi mở cửa ra tôi mới phát hiện, người tới là Tống Thừa Hiên.
"Có chuyện gì sao?"
Tôi khàn giọng hỏi.
Giây tiếp theo, một bàn tay ấm áp rơi trên cái trán đầy mồ hôi của tôi.
"Có chút nóng! Xem ra là bị cảm rồi!"
Tống Thừa Hiên dơ túi giấy trong tay lên, nói với tôi: "Anh mua cho em một ít thuốc, còn có một chén cháo. Buổi sáng anh thấy em không ăn được mấy nên đã mua. Lại đây! Ăn cháo rồi uống thuốc đi."
Tôi ngửa đầu, nhìn vào ánh mắt trong suốt như bầu trời kia, nhất thời tôi có chút hoảng hốt.