Từ kỳ nghỉ ở suối nước nóng đến tối nay, từ những lời nói và hành động khi chúng tôi ở chung, có thể nhìn ra, cậu ấy rất thích Lâm Thanh Thanh.
Nhưng tôi cũng không phải Lâm Thanh Thanh, cho dù cậu ấy thổ lộ tâm ý của mình thì tôi cũng không thể thay Lâm Thanh Thanh đồng ý được.
Tôi cầm hộp pháo hoa và trở về với tâm trạng ảm đạm.
Mẹ tôi lại mở miệng nói trước: "Mới một năm không gặp mà Thanh Thanh đã trưởng thành không ít nha! Bây giờ cũng không thích nói chuyện rồi."
Mẹ Lâm Thanh Thanh, thím tôi lập tức tiếp lời: "Ai nha! Đứa nhỏ này không làm tôi bớt lo chút nào! Chị xem, con bé không học giỏi như Nặc Nặc, việc làm cũng không tốt. Hiện tại Nặc Nặc cũng đã đưa bạn trai về nhà mà con bé thì hay rồi, một chút động tĩnh cũng không có...".
Dì ấy nói một hồi lâu, bản năng tôi giương mắt nhìn Lâm Thanh Thanh ở đối diện một chút, lại phát hiện vẻ mặt của cô ta cũng không vui vẻ gì.
Dường như nhận thấy ánh mắt của tôi, cô ta hung hăng trừng mắt nhìn tôi một cái.
Tôi chỉ cảm thấy cực kỳ hoang đường, nghiêng đầu đi, lại nhìn thấy Giang Chỉ ở bên cạnh cô ta nhìn tôi không chớp mắt.
Giang Chỉ...
Những ngày này, anh ấy luôn luôn tìm cách để nói chuyện với tôi, cố ý hoặc vô tình tiếp xúc với tôi.
Ánh mắt đấy, làm tôi cảm thấy vô cùng xa lạ.
Tôi nghĩ không ra, anh ấy làm sao có thể dễ dàng bị Lâm Thanh Thanh câu mất thần trí như vậy?
Chỉ vì cô ta có một khuôn mặt đẹp hơn tôi sao?
Trái tim tôi lạnh buốt, lại ẩn ẩn nhói đau.
Mấy ngày sau, tôi cùng thím đi thăm họ hàng thân thích. Tôi cố gắng đóng vai Lâm Thanh Thanh, lúc thì nghe thím oán giận và cằn nhằn cô ta, lúc thì khen ngợi "Lâm Nặc Nặc" nhưng thật sự tôi cũng vui không nổi.
Có lẽ là bởi vì hôm trước khi ra ngoài ăn mặc quá ít nên tôi đã bị cảm, vì vậy tôi không thể cùng thím đi thăm những người thân ở nơi xa.
Đêm đó, khi tôi đang nằm co ro trên ghế sofa để đọc sách thì đột nhiên có người gõ cửa.
Tôi mở cửa ra, người tới là Giang Chỉ, một thân mùi rượu.
Vẫn là gương mặt đẹp trai như cũ nhưng ánh mắt đó đã không còn khiến tôi động tâm như trước.
"Thanh Thanh...".
Ánh mắt của anh ấy dừng trên mặt tôi, có một tia si mê nhàn nhạt, sau đó muốn tiến tới ôm hôn tôi.
Cả người tôi rét run, dùng sức đẩy anh ấy ra, lui về phía sau một bước, lạnh lùng nói: "Giang Chỉ!"
"Anh nhìn cho rõ đi! Tôi là Lâm Thanh Thanh, là em họ của bạn gái anh!"
Anh ấy vẫn duy trì tư thế bị tôi đẩy ra, im lặng một lát rồi nhìn tôi: "Vậy thì thế nào? Tôi có thể chia tay với cô ấy, không phải là em thích tôi sao?"
Những lời này giống như một lưỡi dao sắc bén mạnh mẽ đâm vào lòng tôi, miệng vết thương chảy máu ròng ròng.
Đầu óc trống rỗng, tôi gắt gao cắn chặt môi không để cho nước mắt tuôn ra.
"Tôi... Tôi không thích anh..." Tôi khó khăn gằn từng chữ nói: "Tôi sẽ không bao giờ thích anh nữa...".
Khi tôi vừa gặp Giang Chỉ, anh ấy là một thiếu niên tràn đầy sức sống, mặc quần áo bóng rổ chạy trên sân bóng. Khi nhận lấy chai nước của tôi, sẽ cười nói cảm ơn.
Sau đó chúng tôi yêu nhau, Giang Chỉ rất thích hôn tôi, còn thích xoa tóc tôi, dùng giọng nói mang theo ý cười, thân mật gọi tôi là vợ.
Tại sao tôi lại nghi ngờ sự chân thành của anh ấy vào thời điểm đó?
Tại sao tôi cứ muốn đi vào ngõ cụt, lo được lo mất chứ?