“Trao tất cả quyền lực cho số đông, họ sẽ đàn áp số ít. Trao tất cả quyền lực cho số ít, họ sẽ đàn áp số đông.” – Alexander Hamilton.
---
“Đừng nói lung tung nữa, Lil, và cũng đừng nói tục nữa.” Sean mắng, nhưng lời cảnh cáo này rỗng tuếch và đạo đức giả, ngay cả chính bản thân anh cũng không thể không thừa nhận. Cả hai anh em đều biết không được chửi bới hay nói tục ở nơi công cộng, nhưng bây giờ họ đang ở nhà, sẽ chẳng có ai khác nghe thấy hoặc báo cáo hai người. “Ngôn từ tục tĩu là tội lỗi.”
Lily đảo tròn hai mắt, khinh thường. “Cái khỉ gì mà chả là tội lỗi.”
“Ừ.” Thành thật mà nói, so với nỗi lo cho linh hồn bất tử của hai anh em, nguy cơ về đồ ăn và nơi ở cho cơ thể người phàm của họ cấp bách hơn nhiều.
Sean với tay lên nóc tủ, lấy một chiếc nhẫn màu bạc được cất trên đó, ném cho Lily. Cô bắt lấy, rên rỉ một tiếng rồi đeo cái nhẫn tượng trưng cho trinh trắng của mình vào ngón giữa tay phải. Sự tồn tại của cái tên “Lily Xiao” lờ mờ trên nhẫn là vì cô đã “đặt nhầm chỗ” nó mấy lần trong học kỳ một, đến nỗi Martar đã phải khắc tên cô vào nhẫn, lỡ lần sau lại thế nữa thì người ta cũng biết đường trả lại cho cô.
Tất nhiên, với điều kiện tài chính nhà họ, cái nhẫn đó không phải bằng bạc thật, và nó cũng chẳng được điêu khắc trang trí như cái nhẫn tinh khiết của Martar. Cái nhẫn bằng thép không gỉ này cũng chả phải được mua, là Sean lên kế hoạch trộm nó từ B’s Mark vào bốn năm trước trong khi Lily đánh lạc hướng nhân viên bán hàng bằng cách “lỡ tay” làm rớt đồ ở lối ra vào.
Cả hai anh em chẳng có ai quan tâm đến nguồn gốc hay giá trị của cái nhẫn, miễn là Lily có một chiếc nhẫn tượng trưng cho lời thề giữ gìn trinh trắng và đức hạnh của cô đến ngày cô được Giáo Hội cho phép trao thân cho một người chồng xứng đáng nào đó, hoặc cam kết độc thân phục vụ Giáo Hội suốt đời.
Sean biết các cô gái rất coi trọng lời thề này.
Anh cũng biết có rất nhiều cô chỉ tỏ vẻ coi trọng.
Và Sean cho rằng trinh trắng của các cô gái quý giá hơn nhiều so với cái nhẫn bằng sắt không gỉ đang quấn lấy ngón tay em anh. Thật lòng mà nói, cái nhẫn này không tượng trưng cho cái gì cả.
Sean chưa từng phải đeo nhẫn trinh trắng và anh cũng chưa từng thấy có chàng trai hay cậu bé nào phải đeo nó. Dù anh là con trai nhưng cũng thấy bất công cho phụ nữ, Giáo Hội luôn đổ hết tội lỗi vào các cô gái không giữ được phẩm hạnh, nhưng sự thật đâu thể đổ hết cho phụ nữ được, đức hạnh giữ được hay không còn phải cần đến đàn ông có chịu giữ cái chân thứ ba ngoan ngoãn ở trong đũng quần của mình hay không cái đã.
Sean vớ lấy cặp tài liệu rồi ra khỏi phòng, cuộc trò chuyện giữa hai anh em tự động tạm dừng. Vào nhà bếp, anh lấy nửa ổ bánh mì, thực phẩm còn sót lại duy nhất trong cái tủ lạnh trống không, Lily cau mày nhìn tủ lạnh, sau đó cầm lấy quyển lịch chi chít ghi chú lịch trình làm việc thất thường của Sean lên – anh sẽ đi làm bất cứ lúc nào, miễn là nhà trẻ cần anh – rồi nhăn nhó nhìn chằm chằm vào nó. “Anh ơi, hôm nay là thứ mấy rồi?”
“Thứ tư.”
“Thứ tư lần thứ tư rồi ư? Không thể nào. Chẳng lẽ...” Cô cau mày sâu hơn, lẩm bẩm. Sean lấy hũ mứt dâu đã cạn một nửa, rồi đi đến bên cô.
“Sao thế?” Anh liếc qua tấm lịch và nhận ra vấn đề. “Hôm nay là ngày kiểm tra Lịch Sử à?”
“Hả?” Lily ngồi xuống cái ghế ọp ẹp cạnh bàn ăn cũ nát, mơ hồ đáp. “À, ừ.”
Sean đặt lọ mứt và con dao lên bàn, sau đó bỏ hai lát bánh mì vào máy nướng. Xong xuôi, anh quay đầu lại, nghiêm khắc hỏi. “Em chưa học bài?” Sean chiều Lily thật nhưng không có nghĩa là anh cho phép cô lơ là việc học.
Lily nhún vai, mỉm cười. “Chỉ là điền vào chỗ trống bốn giai đoạn của cuộc Cải Cách Thánh thôi mà.” Nhưng nhìn ánh mắt lơ đãng mất tập trung cùng cách cô phết mứt lên bánh mì, Sean biết cô đang lo lắng. Xem ra anh cần phải kiểm tra bài cô rồi.
“Và bốn giai đoạn đó là...?”
Lily thở dài, rõ ràng anh trai cô không tính buông tha cô. “Tình trạng lan tràn suy đồi đạo đức, sau đó là cuộc tất công dữ dội từ các thế lực ma quỷ, chiến thắng vinh quang của Giáo Hội trước mối đe dọa tâm linh trên toàn thế giới và sự kiện thống nhất chính quyền thiêng liêng duy nhất cho mọi người.” Cô như con vẹt trích nguyên văn lời trong sách giáo khoa.
“Tốt. Đi thôi.” Sean với lẹ con dao trong tay Lily, nhanh tay tự làm bữa sáng cho bản thân, tiếp đó ném cái áo khoác màu xanh giản dị treo trên cây treo đồ cho cô rồi dắt cô ra khỏi nhà từ cửa sau. Từ cửa sau, mọi người có thể dễ dàng bắt gặp những hàng rào khiêm tốn xen giữa từng căn nhà nho nhỏ sau lưng tổ ấm của hai anh em. Mấy hàng rào đó được làm bằng thép, cao nhất khoảng hai mét, trên đỉnh là những vòng dây gai lớn. Nửa đêm, Sean thường nghe thấy tiếng kim loại lắc lư theo từng cơn gió mạnh. Có đôi khi tiếng động lớn đến nỗi thỉnh thoảng anh mơ thấy những tia nắng lấp lánh trên mấy vòng dây gai kim loại kia trong giấc mơ của mình.
Tuy nhiên, hôm nay có vẻ sẽ không có nắng. Trước khi Sean và Lily ra khỏi nhà, từng đám mây đen đã kéo đến, giờ cả bầu trời trở nên xám xịt như thể đang báo hiệu cho một ngày không may. À mà đúng là hôm nay vốn dĩ đã không may sẵn rồi.
“Ngày 1 tháng 10 năm 2034?” Sean và Lily đi vòng từ sau nhà ra đường chính, anh cắn một miếng bánh mì phết mứt dâu, vừa hàm hồ nhai vừa tiếp tục khảo bài cho em gái.
“Ờm... Kẻ thoái hóa lần đầu xuất hiện trên truyền hình, trong một cuộc diễu hành mừng ngày lễ Tạ Ơn, trước khi Giáo Hội bãi bỏ các hình thức giải trí công cộng vì muốn hỗ trợ và bảo vệ phát triển đạo đức đúng đắn cho người dân.” Lily luồn một tay vào áo khoác, sau đó chuyển tay cầm bánh mì rồi luồn cánh tay kia vào ống tay áo còn lại. Nói đên đây, vẻ mặt cô đầy khinh thường. “Hừ, giải trí bình thường thì có thể nguy hiểm đến đâu cơ chứ? Nó cùng lắm chắc chỉ giống như mấy kiểu ăn mừng được chiếu trong các đĩa video của bác Brown, phải không? Hoặc như những trò chơi mà chúng ta đã từng lén lút chơi hồi còn nhỏ?”
“Có lẽ.” Nhưng đối với Giáo Hội, mấy cái video hay trò trốn tìm đó đang dụ dỗ con người phạm tội.
Trong căn hầm bí mật nhà Brown, bác Brown còn giữ một cái TV đời cũ và một cái đầu đĩa còn hoạt động. Sean đã từng xem một trong chồng đĩa của bác ấy. Đáng tiếc cái đĩa đó quá cũ, bị xước khá nhiều nên anh chỉ loáng thoáng thấy các cặp đôi mặc đồ bó sát, ôm nhau lắc lư trong video. Hồi đó, khi bị lộ chuyện này ra ngoài, anh từng bị người ta phê bình và chỉ chỏ chỉ vì đã thấy những chàng trai cô gái tiếp xúc cơ thể với nhau. Đó là một bí mật đáng xấu hổ trong thế giới hậu chiến tranh hiện tại, và đó cũng là một trong nhiều lý do khiến club Hoan Lạc – một trong những nơi anh đang làm thêm – không thể bị Giáo Hội biết đến. Sean vẫn luôn không hiểu, phô bày da thịt một chút thì liên quan quái gì đến số lượng tà ma tăng lên. Anh thấy trong cái đĩa kia, người lớn dường như chẳng quan tâm về nó, và họ không hề bị phạt chỉ vì phô bày xác thịt hay có ham muốn bừa bãi.
Tuy nhiên, cái đĩa đó bị mất tiếng, cho nên anh chẳng biết họ đang nghe loại nhạc gì hay họ đang nói gì với nhau. Liệu nó có giống như những gì anh nghe, anh thấy khi làm việc ở Hoan Lạc không nhỉ?
Dừng! Sean tự cảnh cáo bản thân. Có lẽ tội lỗ và cám dỗ sẽ trở nên mạnh mẽ hơn khi anh không thể nghe thấy tiếng.
Hai anh em bước trên vỉa hè nứt vỡ trước cửa nhà, rẽ trái, đi thẳng như mọi ngày. Sean ngẩng đầu lên nhìn trời, từng đám mây đen đang lũ lượt kéo nhau che kín bầu trời xanh thẳm, anh ngẫm nghĩ đấu tranh tư tưởng có nên cúp hay tiếp tục đi làm. “Ngày 1 tháng 4 năm 2036?”
Lily vừa đi vừa cầm miếng bánh, từ nãy giờ cô vẫn chưa ăn miếng nào. “Phép trừ tà lần đầu được công bố, Giáo Hội dành được sự tín nhiệm trên toàn thế giới, thầy trừ tà kiêm Giáo Hoàng Harmony vĩ đại đã thực hiện phép này trước hàng triệu khán giả trên truyền hình.”
“Chính xác. Thế còn tháng 6...”
Lily đột ngột chen ngang, “Anh biết không, đó thậm chí còn chả phải tên thật của cô ấy.”
“Không phải tên của ai cơ?” Sean lơ đãng hỏi lại. Lily thường kể cho anh nghe những kiến thức vớ vẩn chẳng biết lấy từ đâu ra, và anh cũng đã quen với việc “nghe nó nói câu này ở tai trái và cho lời đó trôi ra khỏi tai phải”.
“Anh biết mắt loại người nào có khả năng phát sáng không? Mắt của người thoái hóa đó.”
Sean lắc đầu cười cười, có lẽ mấy kiến thức chẳng biết nguồn gốc kia cũng không hẳn là vớ vẩn.
Hai anh em tiếp tục đi đến nhà ga cách nhà họ một dãy nhà, cứ thế họ đi dọc theo đường ray xe lửa. Nghe cha mẹ kể, nhà ga này đã được xây trước khi Sean được sinh ra, nhưng giờ nó đã bị bỏ hoang từ lâu, đến độ có cả cỏ dại mọc ngay giữa đường ray, và con đường này trở thành con đường tắt dễ đi nhất mỗi khi hai anh em đi muộn. Thật ra hầu như ngày nào hai người họ cũng muộn cả, nhờ ơn đứa em gái thích ngủ nướng của anh.
“Giáo Hoàng Harmony. Tên thật của cổ không phải là Harmony. Giáo Hội đã đổi tên cô ấy đi chỉ vì họ cho rằng tên thật của cô ấy không đủ nghiêm tục, thánh thiện hay gì gì đó đại loại thế.”
Sean phì cười, rõ ràng anh chẳng tin lời em gái. “Thế em nói thử xem cô ấy có tên thật là gì nào?”
Lily nhún vai, cái bánh vẫn nguyên vẹn trên tay cô. “Sao em biết được.”
“Thế em làm thế nào mà biết tên cô ấy không phải Harmony?”
“Adonis kể với em.”
Lần này, Sean gần như muốn ôm bụng cười lớn, “Ai cơ? Adonis? Người cần em dạy cách nhân chia hai chữ số đó sao? Hahaha...”
“Anh ấy kém môn Toán chứ không phải Lịch Sử. Bác Brown nói Giáo Hội luôn thay đổi lịch sử. Bác ấy thường than rằng lịch sử được viết bởi kẻ chiến thăng, cho nên nếu người đương thời không ghi chép lại những gì mình còn nhớ, cuối cùng sẽ chẳng còn ai còn sống biết được sự thật lịch sử là thế nào.”