Chương 3: Quyết Định

“Con trai, có những lúc người đàn ông phải làm những việc mình không thích để bảo vệ gia đình con.” – trích từ Ralph Moody.

---

Đồng hồ treo trong phòng bếp đã điểm 6 giờ 15. Trường học sẽ bắt đầu sau một tiếng và mười lăm phút nữa.

Sean đứng trước cửa phòng ngủ của Lily, khẽ mở cửa phòng ra ngó vào, cái radio dùng để báo thức đã kêu ầm lên từ phòng của anh, nó kêu to đến mức cả nhà ai cũng đều có thể nghe thấy. Dù vậy, vẫn như thường lệ, cô em gái tùy hứng của anh vẫn ngủ say như chết ở trên giường. Anh tin rằng, dù có một bầy quỷ hành quân ngang qua nhà thì con bé vẫn sẽ say giấc nồng chả biết trời trăng gì. Sean lắc lắc đầu đi về phòng của mình.

“... Và tôi, giống như mọi người, đang trông chờ vào một mặt trời tí hon!” Giọng của phát thanh viên vẫn đều đều trong khi Sean thả cái áo khoác quá khổ xuống sàn. “Vừa có một tin mới, các quan chức Giáo Hội ở Hy Vọng dự kiến sẽ công bố người được chọn cho vị trí Hiệu Trưởng của trường Đại học Hy Vọng vào ngày hôm nay, vị trí này đã bị bỏ trống từ tháng trước, khi Giám mục Cato Caesar đảm nhiệm một vị trí mới ở...”

Sean im lắng lắng nghe trong vài phút, chờ xem họ nói gì về cuộc tấn công của kẻ thoái hóa ở thị trấn và hai chàng trai bí ẩn bị phát hiện trong con hẻm vắng tanh. Nhưng hết tin cuối thì vẫn không có gì xảy ra, anh tắt radio, giọng của phát thanh viên dần tắt lịm trong sự thở phào nhẹ nhõm đầy may mắn vì chưa có tin gì được công bố.

Cái radio dùng để báo thức đó là món đồ duy nhất tồn tại trên cái tủ đầu giường cũ nát đầy vết trầy xước của anh. Nó là thứ cuối cùng Sean thấy trước khi chìm vào giấc ngủ và là món đồ đầu tiên lọt vào mắt anh vào mỗi buổi sáng. Nó giúp anh chia thời gian trong ngày thành những kế hoạch phải được thực hiện nghiêm ngặt, từ mấy giờ đến mấy giờ đưa Lily tới trường, giờ dạy thêm và trông trẻ trên trường, giờ đi ngủ và công việc bartender bí mật kia. Anh thật sự không có thời gian rảnh để làm bất kỳ việc gì khác.

Khác với sự đơn điệu tẻ nhạt của Sean, tủ đầu giường của Lily lại chứa đầy sách. Tuy nhiên, chúng không phải sách giáo khoa, lịch sử hay bất kỳ thể loại gì được Giáo Hội phê duyệt phải có sẵn trong thư viện trường. Đó là những quyển tiểu thuyết bị cấm với bìa sách cứng, dày và cũ, một số là những quyển trắng đen, có quyển thì được minh họa bằng những dải màu rực rỡ châm biếm đám kẻ cầm quyền lố bịch, hay những quyển tràn ngập hình vẽ nhân vật sinh động kèm bong bóng hội thoại ở trên đầu. Con bé đã xin chúng từ bố của Adonis Brown, bác ấy có cả bộ sưu tập bí mật về những thứ tồn tại trước chiến tranh trong tầng hầm nhà bác ấy.

Giáo Hội không công khai cấm các tiểu thuyết thông thường, nhưng họ vẫn có cách khiến những thứ kiểu thế không tồn tại rộng rãi trước công chúng. Ngay sau thắng lợi vẻ vang từ cuộc chiến chống lại Kẻ Ô Uế, Giáo Hội đã chiếm tất cả các thư viện công cộng, tiêu hủy toàn bộ sách báo mà họ cho là không phù hợp và chỉ phê duyệt cho phép các quyển sách liên quan đến tôn sùng Giáo Hội tồn tại trong thư viện. Ngay sau đó, họ còn phá hủy gần hết các tháp truyền tín hiệu với lý do ngăn cản ma quỷ liên lạc với nhau. Từ đó, mọi người không còn sử dụng di động hay những thiết bị liên lạc liên quan, trừ điện thoại bàn, dẫn tới sự ra đời của những băng đĩa lưu lại một thời công nghệ huy hoàng kia.

Bộ sưu tập của bác Brown rất hiếm. Hồi hai anh còn nhỏ, Sean và Lily từng được bác ấy kể về những câu chuyện xa xưa, đến tối, hai đứa cuộn tròn trên giường, mơ về thời đại với những thiết bị công nghệ tân tiến từ rất rất lâu trước khi cả hai được sinh ra.

Sau này, Sean lớn lên và nhận ra rằng những giấc mơ và câu chuyện đó chỉ là quá khứ. Anh đang sống trong thế giới hiện thực, nơi tự do ngôn luận, tự do giải trí là một thứ gì đó quá xa xỉ và bị cấm đoán.

Sean cầm lấy khăn tắm, vào phòng Lily, lắc lắc vai cô. “Đến giờ phải dậy rồi, Lil.” Cô rên rỉ lầm bẩm, còn anh thì lê bước xuống cầu thang, vào phòng tắm.

Vào phòng tắm rồi Sean mới phát hiện nhà đã hết xà phòng nên anh đành phải dùng dầu gội đầu để tắm. Nước lạnh từ trên vòi sen lạnh ngắt, quét xuống người anh, đánh trôi những vết bụi trên người, chảy qua những vết trầy xước mới mẻ trên lưng, mặc cho anh rùng mình vì lạnh và đau. Một lời nhắc nhở sống động về việc anh suýt nữa đã không còn được thấy mặt trời ngày hôm nay. Tắm xong, anh gom lại bộ đồ, lẻn vào một góc vắng trong cái sân đổ nát, bật lửa đốt sạch.

Quá hoang phí! Nhưng anh cũng chẳng còn cách nào khác. Nếu để Lily thấy được tình trạng thê thảm của bộ đồ, con bé nhất định sẽ gặng hỏi cho bằng được chuyện gì đã xảy ra. Chưa kể mấy vết rách trên quần áo đã không thể nào vá lại được, mà dù có vá được thì anh cũng không dám mặc rêu rao bên ngoài. Thế chẳng khác gì nói với Giáo Hội rằng, “Này! Tôi chính là nạn nhân đêm qua đây!” Mọi công sức trốn tránh của anh sẽ thành công cốc.

Đến khi vào phòng Lily lần nữa, tất nhiên Sean vẫn chưa mặc gì ngoại trừ trùm khăn tắm, anh cần xử lý vết thương trên lưng trước nhưng vẫn nên gọi em gái dậy cái đã, việc đó tốn thời gian hơn nhiều. Quả như dự đoán, Lily vẫn đang ngủ ngon lành trên cái giường ấm áp của cô. Nhìn con bé ngủ, đột nhiên một ngọn lửa vô danh bùng cháy trong lòng Sean. Anh nó thì suýt chết, đang bị truy lùng, bị thương và bị lạnh cóng, còn nó thì trùm chăn dày, ngủ chả biết trời đất gì. Thế đấy!

“Lil, dậy đi nào.” Sean lắc vai cô mạnh hơn.

“Anh... Để em ngủ...” Lily vùi mặt vào gối, mắt cũng không thèm mở, nài nỉ anh trai mình.

“Dậy ngay!” Sean một tay giật phách cái chăn ra khỏi người cô, tay còn lại giữ chặt cái khăn tắm. Lily cuối cùng cũng chịu ngồi dậy trừng anh.

“Em mệt lắm! Em ốm rồi!” Mascara và kẻ mắt mà Lily dùng ngày hôm qua, giờ đã lem luốt trên gò má nhợt nhạt và gối đầu của cô.

Sean dùng mu bàn tay đang run rẩy vì lạnh của anh sờ lên trán cô. “Không bị sốt. Dậy đi! Hay em muốn nghỉ học rồi hôm sau bị người trong Giáo Hội tra hỏi?”

Lily lầm bầm câu thô tục nào đó, cô lắc lắc đầu cho tỉnh táo. Đến khi ngước nhìn anh lần nữa, Lily nhướng mày ngạc nhiên, “Sao anh không mặc đồ?” Sau đó, nhận ra điều khác thường, cô nhíu mày. “Chờ chút! Anh bị thương. Anh ẩu đả với ai à? Khoan! Ngồi yên đấy. Đợi em một lúc, em xử lý vết thương cho.” Nói xong, Lily vớ đại bộ đồng phục treo trước tủ, phóng như gió bay vào phòng tắm dưới lầu.

Trong lúc Sean đang kiểm tra bài tập của Lily, cô đã tắm xong. Có lẽ vì vội vàng mà cô đã không lau tóc, mái tóc dài màu đen tuyền còn đang nhỏ nước, khuôn mặt giờ đã sạch sẽ hoàn toàn, trông cô trẻ ra tận mười tuổi và ngây thơ đúng tuổi của mình. Sean nhìn gương mặt của cô, lòng thầm thở dài. Chả hiểu sao con bé cứ thích đề cao tuổi của mình bằng nhưng cây bút kẻ mắt và son môi quá hạn từ năm nào của mẹ họ nữa. Chẳng lẽ ai đến kỳ phản nghịch cũng có những ý tưởng quái đản như vậy sao?

Hiện tại, Lily trông chẳng khác gì các nữ sinh khác trong bộ đồ sơ-mi trắng và quần xanh nước biển – những ngọn hải đăng tỏa sáng trong cái thể giới gần như bị nuốt chửng bởi bóng tối. Nhìn cô em gái càng lớn càng xinh đẹp của mình, Sean cảm thán thời gian trôi qua thật nhanh. Trước kia, cô không phổng phao thế này, cho nên đồ mặc đa phần là đồ cũ từ Sean. Nhưng chung quy nam nữ khác biệt, nhất là đến tuổi dậy thì. Đó cũng là lý do anh phải tốn thêm một khoản tiền mua đồ riêng cho cô. Nghe thì cực thật nhưng chỉ cần Lily hạnh phúc, anh cực mấy cũng không sao. Nhà chỉ còn hai anh em nương tựa vào nhau nên dù có nghèo thì anh cũng sẽ cố hết sức không để cô thua thiệt.

Hai anh em anh là bằng chứng rõ ràng nhất rằng các tín đồ của Giáo Hội chỉ giàu có khi được hướng dẫn tâm linh phù hợp, hoặc nói thô ra là người ta chỉ giàu khi phục vụ cho Nhà Thờ và Giáo Hội. Đó là nội dung tóm gọn của vài chục cuốn truyện nhảm nhí tương tự khác mà Sean và Lily bị bắt buộc phải học thuộc lòng hồi học mẫu giáo.

Lily mở tủ thuốc ra lấy bông, cây kéo và lọ thuốc sát trùng. Sau đó, cô đến sau lưng Sean, dùng kéo kẹp miếng bông, đổ thuốc sát trùng lên rồi chấm vào những vết thương trên lưng anh.

“Ô? Anh đi xăm lưng rồi ẩu đả với người ta à?” Giọng nói ngạc nhiên của Lily vang lên sau lưng Sean.

“Hả?” Sean quay đầu lại, chẳng hiểu ra sao nhìn em gái.

“Anh tự nhìn đi.” Lily xoay cái ghế về phía mặt gương. Nhìn vào hình phản chiếu trong gương, Sean há hốc mồm. Trong gương, anh nhìn thấy lưng anh có một hình xăm kỳ lạ mà anh xin thề trước ngày hôm nay chưa từng xuất hiện trong đời anh. Nó rất mờ, nếu không để ý thì khó mà nhìn rõ. Lily lướt ngón tay vẽ theo nét của hình xăm, ngón tay cô lướt qua đường xăm nào, đường đó lại nóng rát, sâu trong linh hồn như đang sục sôi kêu gào điều gì đó.

“Là chòm sao Sư Tử.” Sau khi hình dung được hình xăm, Lily nhướng mày nhìn Sean. “Sao tự dưng lại xăm hình chòm Sư Tử, anh là Thiên Bình mà?” Cô vừa hỏi vừa tiếp tục bôi thuốc cho anh.

“Anh không đi xăm. Xin thề trước ngày hôm nay, cái hình đấy chưa từng xuất hiện.” Sean nhíu mày, chịu đựng cảm giác sục sôi khó hiểu.

Lily bôi thuốc xong, dọn dẹp bông thuốc rồi mới kéo ghế ngồi xuống cạnh Sean. “Cho nên... Rốt cuộc sáng nay anh gặp được điều gì TUYỆT VỜI à?” Cô nhìn thẳng vào anh, nhấn mạnh vào hai chữ “tuyệt vời”. Sean biết cô đang muốn hỏi chuyện bị thương và vết xăm kỳ lạ này nữa nhưng anh không muốn để cô biết nên lảng sang chuyện khác. Để Lily biết vụ tấn công chỉ khiến con bé lo lắng không nguôi, có những việc chỉ nên là chiếc hộp Pandora mà thôi.

“Hôm nay là ngày đó.” Lily nhíu mày không hài lòng vì anh đánh trống lảng. “Anh quyết định rồi, anh sẽ đi làm việc đó.” Sean gần như đã quên mất hôm nay là ngày gì, nhờ phước của con quái vật trong hẻm kia, nhưng những giọt nước lạnh ngắt dưới vòi sen và câu hỏi của Lily đã kéo anh về hiện thực.

“Làm gì cơ? Thừa nhận anh hết thuốc chữa và là người chưa bao giờ cho phép bản thân vui vẻ dù chỉ một giây à?” Lily khịt mũi, huých nhẹ vào bụng anh tỏ vẻ bất mãn. Trong lòng lại thầm than, anh trai cô đúng là người đẹp, từ khuôn mặt đến vóc dáng. Nếu không phải vì chuyện kia, chắc giờ bạn gái xếp thành hàng bao quanh thị trấn rồi.

Sean nhìn thấu suy nghĩ của cô, bật cười. Tính tình của Lily thật sự rất tinh nghịch và bất cần, nếu để Giáo Hội biết, họ sẽ cho rằng con bé là hiện thân của sự bỏ bê đến từ cha mẹ hai người. Anh đồng ý với quan điểm này, nhưng khác với vẻ mặt nghiêm khắc và khinh bỉ của Giáo Hội, anh sẽ nói câu đó kèm nụ cười yêu chiều trên môi.

“Lil, anh nghĩ em đã có đủ niềm vui cho cả hai ta rồi.” Chẳng biết tại vì hoàn cảnh gia đình phức tạp hay tại đang trong tuổi dậy thì mà Lily rất mâu thuẫn và bất trị. Có đôi khi con bé nghịch ngợm như trẻ con, nhưng lại có lúc nó có những suy nghĩ sâu sắc như thể nó không phải là người kém anh sáu tuổi, thậm chí có đôi khi anh thấy nó còn chín chắn hơn cả anh.

Sean hít một hơi thật sâu, sau đó phun ra từng chữ rõ ràng: “Anh sẽ cam kết.”

Lily đơ người ra, hai con mắt tròn xoe chứa đầy sự kinh ngạc. “Với Giáo Hội?”

Sean thở dài, cầm lấy cái khăn tắm choàng trên cổ cô, nhẹ nhàng lau tóc cho cô rồi lấy lược dịu dàng chải suông từng lọn tóc. “Tất nhiên là Giáo Hội rồi. Chúng ta đã bàn về chuyện này rồi mà, Lily.”

“Em tưởng anh chỉ nói đùa.” Lily muốn quay đầu lại, nhưng Sean đã giữ đầu cô và yêu cầu cô ngồi yên.

“Em biết anh đâu có thời gian để đùa. Nếu không em nghĩ vì sao anh lại dành hết thời gian rảnh để đi làm việc dạy trẻ trong trường?”

“Vì tiền.” Sau khi chải tóc xong, Sean bắt đầu chia tóc ra từng lọn rồi thắt bím cho cô. Lily rất ghét để tóc bím, nhưng nó lại giúp con bé trông khiêm tốn và bình thường; thỉnh thoảng cái vẻ ngụy trang nghiêm trang này là thứ duy nhất đứng giữa cô em gái nghịch ngợm của anh với lòng bàn tay của giáo viên. “Giống như khi em trông những đứa con của cô Maya và làm gia sư cho Adonis Brown mỗi tối thứ bảy.”

Sean nhướng mày nhìn mái tóc đen nhánh của Lily. “Em đúng là nhận được tiền chuyển khoản từ việc trông trẻ.” Mấy đứa con của cô Maya thật sự nghịch ngợm, và với tính nóng nảy của Lily, con bé sẽ không bao giờ đến gần đám trẻ đó mà không có tiền. “Nhưng cả hai chúng ta đều biết lý do em dạy kèm cho Adonis, đâu phải vì tiền.” Thậm chí thằng nhóc đó còn chưa từng trả tiền mặt cho em gái anh nữa kia, và lý do anh không đấm thằng nhóc đó là vì cậu ta thường trả công cho em anh bằng vài ký thịt bò, và mỗi khi thời tiết ấm hơn, nó thường ghé qua đây chơi với một chiếc túi đầy ắp trái cây và rau quả từ vườn nhà nhóc ấy. Nhờ những túi thực phẩm này mà hai anh em anh có thể ăn ngon suốt cả tuần.

Nhưng Sean vẫn không quá thích Adonis, anh cứ có cảm giác thằng nhóc đó quá dính lấy em gái cưng của anh. Tuy nhiên, anh cũng không có ấn tượng quá tệ với nhóc đấy. Anh còn nhớ rõ hồi cha anh bị bệnh, Adonis thường ghé qua nhà chơi với em anh kèm theo những túi cháo thịt nóng hổi. Sau này, khi cha anh đã mất, mỗi lần cậu nhóc này đến đều mang theo đồ ngon đến cho nhà anh. Cậu ta thực sự rất tốt với Lily, cũng chính vì thế nên dù không quá thích “độ dính người” của nhóc đấy nhưng Sean chưa từng đấm Adonis hay cảnh cáo cậu ta tránh xa Lily ra.

“Đừng có đánh trống lảng nữa.” Đợi Sean thắt bím xong, Lily đưa tay ra sau đầu, nới lỏng vài lọn tóc bị anh thắt quá chặt, rồi xoay người lại đối diện với anh. “Anh muốn cam kết chỉ để được phép dạy học chính thức thôi sao?”

Thật lòng mà nói, Sean chả muốn cam kết với Giáo Hội vì bất kỳ lý do gì cả. Tuy nhiên... “Đó là cách tốt nhất, Lil à.” Tất cả trường học đều do Giáo Hội điều hành, mọi giáo viên hợp pháp đều được Giáo Hội chỉ định hoặc do chính thành viên cấp cao trong Nhà Thờ đảm nhiệm. Nó cũng tương tự với nghề bác sĩ, cảnh sát, quân đội, phóng viên hay bất kỳ ngành nghề gì phục vụ cho cộng đồng.

Bác Brown gọi mấy người làm nghề đó là công chức – theo cách gọi hồi còn chính quyền dân sự.

Lily cau mày sâu hơn, thì thào, “Anh có còn nhớ cha đã dặn gì trước khi mất không? Cha đã cảnh báo chúng ta không được giao du hay đến gần Giáo Hội, đặc biệt là ANH.” Cô gằn từ “Anh” để nhấn mạnh độ nghiêm trọng. “Mặc dù em không hiểu rất nhiều hành động vô lý của cha với anh, nhưng em có linh cảm ông làm vậy là để bảo vệ anh, dù ông chưa từng nói rõ bảo vệ anh khỏi cái gì.”

“Anh biết.” Sean mệt mỏi thở dài, anh vốn còn phân vân về quyết định này, nhưng sau tai nạn sáng sớm hôm nay, anh đã quyết định. “Nhưng nếu phục vụ Giáo Hội, chúng ta sẽ có một số tiền sung túc.” Trước khi Lily há mồm nói gì đó, anh đã dành phần nói tiếp. “Em biết rõ số tiền của hai anh em mình làm thêm không thể nào đủ để trả nợ và cho em học tiếp. Nếu để Giáo Hội biết được tình huống nhà mình, họ sẽ tách chúng ta ra. Công việc ở Hoan Lạc cũng không thể làm lâu dài, nó quá nguy hiểm. Em biết mà...”

Lily trầm mặc một lúc, mím chặt môi, hai mắt rưng rưng: “Em biết. Nhưng em vẫn muốn anh nghĩ kỹ lần nữa. Bên ngoài, Giáo Hội trông như chiếc bánh thơm ngon mới được ra lò, nhưng cả hai chúng ta đều biết bên trong nó đã đầy những con giòi ghê tởm... Anh về phòng mặc đồ vô đi, đừng để bị cảm lạnh.”

Sean về phòng lấy đồ mặc, đến khi ra phòng khách, anh thấy Lily chống cằm ngồi cạnh cửa sổ, vẻ mặt u sầu và buồn bã. Sean không thích cô trông thế này, mỗi lần thấy cô như thế, anh lại thấy mình thật vô dụng và bất lực. Vào độ tuổi này, em gái anh nên vui chơi thỏa thích, nên vui vẻ tươi cười, chứ không phải lúc nào cũng lo lắng cho gia đình. Lily nghe thấy tiếng nhìn qua, vừa thấy Sean, cô đã vội vàng che dấu nối lo buồn kia bằng nụ cười cà trớn thường này, thậm chí cô còn cố tỏ ra mình ổn bằng cách nháy mắt trêu anh. “Nói đi phải nói lại, anh không nghĩ rằng thế giời này đã có đủ giáo viên rồi sao?”

“Hả?”

“Anh có biết thế giới này thực sự cần gì không?” Con bé mở to đôi mắt phấn khích nhìn anh. “Nhiều thầy trừ tà hơn. Ý em là, nếu anh đã quyết tâm lao vào cuộc sống làm nô lệ, sống độc thân cả đời, chẳng phải anh sẽ muốn giết quỷ hơn là đi lau mũi cho những đứa trẻ không phải con mình sao?” Nói đến đây, cô hạ thấp giọng xuống như sợ sẽ có ai đó ngoài hai người họ nghe thấy được. “Như hồi bé, anh đã giết một con quỷ để cứu em ý.” Rồi cô lại cười phá lên, “Anh sẽ cần một số cách để giải quyết tình trạng bực bội tình dục của anh đó. Hahaha!!!”