“Chúng ta chứng minh qua khoa học, nhưng chúng ta khám phá qua trực giác.” – Henri Poincare
---
Sean im bặt tiếng cười. Gương mặt anh đanh lại, lạnh như tiền làm Lily hoảng sợ. Cô chưa từng thấy anh như vậy bao giờ, ít nhất là chưa từng ở trước mặt cô. Sean dừng chân lại, bắt lấy cánh tay Lily, nắm chặt đến mức tay cô xuất hiện vết bầm tím và cô đã phải cau mày vì đau. Nhưng anh không thể thả tay ra được, cho đến khi em gái anh hiểu ra độ nghiêm trọng của vấn đề.
“Lily Xiao, tư tưởng đó là dị giáo.” Anh rít lên, sau đó hốt hoảng nhìn chung quanh. Ơn trời hiện tại con đường này vắng tanh. Kiểm tra xong, anh hạ giọng thật thấp, thấp đến mức chỉ có hai anh em họ mới nghe thấy được, “Nếu bác Brown và con trai bác ấy muốn mạo hiểm linh hồn bất tử của họ,” nói chính xác hơn là cái mạng của họ, “bằng cách nghi ngờ Giáo Hội thì đó là chuyện của họ. Còn em, nhất định phải tránh xa nó ra.”
“Nếu bạn đặt đầu mình vào miệng sư tử, bạn không thể phàn nàn nếu một ngày nào đó đầu bạn bị nó lỡ cắn đứt.”
Tư tưởng hoài nghi và ăn nói tục tĩu thường vô hại ở những nơi riêng tư. Sean biết hai tội này không đáng là tội vì chính anh cũng tin vào sự nghi ngờ đó. Nhưng nếu hai đứa ngốc này càng lúc càng say mê tư tưởng đó thì càng dễ bị nghe lén. Sau đó, tụi nó sẽ bị người ngoài báo cáo. Rồi bị trừng phạt. Sean lạnh người khi nghĩ đến hậu quả. Có lẽ anh không nên thả lỏng em gái mình chơi với cậu nhóc Adonis kia nữa.
“Sau này, em phải dạy thêm cho cậu ta ở chốn đông người. Như tiệm giặt ủi, công viên, thư viên hay nơi nào đó đông đông vào.” Bất kỳ nơi đông đúc nào cũng được, miễn là thằng nhãi kia không thể lấp vào đầu đứa em gái dễ mến của anh bằng những tư tưởng nguy hiểm đáng sợ, nhất là khi con bé chẳng thể nào giữ được miệng mình và luôn muốn chia sẻ những suy nghĩ kia cho phần còn lại của thế giới.
Thật lòng mà nói, Sean muốn Lily dừng làm gia sư cho thằng nhóc đó, nhưng với tình hình hiện tại, hai anh em anh cần ăn. Nhắc tới đồ ăn...
“Sao em không ăn đi?” Sean lơ đãng thấy bữa sáng còn nguyên vẹn trên tay Lily, nhăn mày nói, “Anh biết nó không ngon nhưng tạm lót dạ đi. Anh còn dư 5 đô, đợi tan học, coi xem trên đường có bán đồ ăn vặt gì không. Muốn ăn thì anh mua cho.” 5 đô không thể mua được một bữa ăn chính thức nào nhưng đồ ăn vặt thì vẫn có thể.
Lily cười gượng, nhăn nhó cạy từng ngón tay trên cổ tay cô ra. “Không phải. Tại em không thấy đói thôi. Anh kiểm tra bài tiếp đi.”
“Ờm... Tháng 6 năm 2041?” Sean cầm lấy cái tay đang cầm bánh mì của cô, đẩy cái bánh mì nướng đến gần miệng cô hơn. Lily thở dài chịu thua, cuối cùng cũng chịu cắn một miếng.
“Tuyên ngôn Thánh, công bố Giáo Hội là cơ quan chính trị và tâm linh duy nhất trên thế giới.” Cô nuốt xong rồi đáp.
“Được rồi, quay lại quá khứ nhé.” Sean lại tiếp tục ép ăn, Lily miễn cưỡng cắn thêm miếng nữa. “Ngày 10 tháng 5 năm 2031?”
“Ngày Đau Buồn.” Mặt cô bỗng nhiên tái đi, cô trầm ngâm vài giây rồi trả lời chi tiết. “Đó là ngày số thai nhi chết chính thức vượt qua số ca đẻ sống. Một ngày tang tóc u buồn trên toàn thế giới. Ngày Đau Buồn dẫn đến sự kiện phát hiện linh hồn loài người không thể tự sản sinh được nữa, và rồi chúng ta nhận ra ma quỷ thực sự tồn tại. Sau đó dẫn tới cuộc Đại Thanh Lọc, do Giáo Hội chủ trì, cuối cùng là sự kiện giải tán tất cả chính quyền dân sự trên toàn thế giới. Có đúng không?”
“Đúng, nhưng đó mới chỉ tóm tắt đơn giản thôi...” Lily chưa kể rõ thời kỳ phát hiện ra tà ma là thời kỳ đặc biệt kinh khủng trong lịch sử nhân loại và các phe phái của chính phủ trước kia không hề tự nguyện giải tán trong hòa bình. “Tuy nhiên, nó đã đủ ý giúp em vượt qua bài kiểm tra lịch sử lớp 12 rồi. Mau ăn hết bánh mì đi.”
Nói đến đây, hai anh em đã thấy khuôn viên trường học, đằng sau cánh cổng sắt cao ngất kia. Trong trường có quy định cấm mang đồ ăn và chỉ còn vài phút nữa là chuông reo.
“Đây.” Lily xé vội miếng bánh mì ra làm đôi và đưa cho Sean miếng lớn hơn. “Anh ăn hộ em với. Em không thể ăn hết chỗ này được.”
Sean cũng không còn thời gian rề rà thêm, anh nhét đại miếng bánh vào trong miệng và nhai nhanh hết mức có thể. Đến khi anh nuốt xong miếng cuối cùng, chuông bắt đầu reo ầm ĩ.
“Mau!” Sean kéo Lily chạy nhanh qua đường, cả hai may mắn vượt qua cánh cổng ngay trước khi nó đóng sầm lại sau lưng hai người.
“Hừ! Suốt ngày đến muộn.” Một cái giọng khàn khàn âm u vang lên. Sean và Lily nhìn người chặn trước mặt họ - bác Camelia, bác họ của hai người – gõ gõ cây bút lên cuốn sổ cầm tay, khinh thường nhìn Sean.
“Không phải là lỗi của anh ấy! Là lỗi của tôi!” Lily kéo Sean ra sau lưng, bình thản đối đáp với bà bác khó chịu. Cô luôn biết bác Camelia không thích anh trai cô kể từ chuyện kia, rất có thể lại lấy cớ đi muộn làm khó anh cô nữa.
Camelia chuyển ánh mắt tối đen nhìn Lily, đột nhiên sắc mặt bà ta trở nên dịu xuống, trong mắt lóe lên tia sáng kỳ dị làm hai anh em cực kỳ khó chịu, dù nó chỉ lướt qua có một giây. “Lil, cháu bao che anh mình như vậy là không tốt. Trừng phạt nho nhỏ sẽ giúp anh cháu có tư tưởng đúng đắn hơn. Đó mới là thái độ nên có.”
Lily lạnh mặt xuống, cười khẩy đáp trả. “Tôi không cho rằng nhà bác thân thiết với nhà tôi đến mức có thể gọi tôi thân thiết như vậy đâu, bác Camelia, làm phiền bác gọi đúng tên tôi đi. Hơn nữa, chúng tôi không đến muộn mà là đến sát giờ. ‘Sát’ không có nghĩa là muộn, cho nên bác không thể phạt anh tôi được. Huống chi, tôi cho rằng, bác nên chỉnh đốn tư tưởng của mình trước khi muốn chỉnh lại tư tưởng của anh tôi.” Cô nhỏ giọng xuống, chỉ để ba người họ nghe thấy. “Bác là Giám Mục mà lại uống rượu đến mức nặng mùi thế này. Tôi tự hỏi nếu để Giáo Hội biết, liệu bác có còn giữ được cái chức Giám Mục cao quý này không nhỉ?” Nói xong, cô khịt mũi khinh thường. Gương mặt xương xẩu của Camelia trở nên dữ tợn, ánh mắt hung ác lạ thường. Sean lập tức kéo em gái ra sau lưng, đề phòng nhìn bà bác.
“Giám Mục Camelia, Hồng Y Brian đang tìm bác đấy. Chuyện này hay để cháu xử lý cho.” Phó Tế Selina từ đằng xa thấy ba người, bước nhanh tới giải vậy. Bác Camelia trừng hai anh em một cái rồi quay đầu loạng choạng đi thẳng.
Đợi bà ta đi xa rồi, Selina mới xoay đầu lại nhìn hai anh em, lắc lắc đầu thở dài, chân váy xộc xệch được giấu kín bên dươi chân áo cassock. “Lại suýt muộn nữa rồi phải không?”
“Là lỗi của em!” Lily thò đầu qua vai Sean, le lưỡi với Selina, sau đó chạy nhanh về phía dãy phòng học của cô, bím tóc tung bay theo sau. “Xin lỗi nhưng em phải đi đây! Sắp muộn rồi! Tạm biệt chị Selina.”
Selina bất lực nhìn bóng Lily dần dần đi xa. Khi cô xoay người lại đối mặt với Sean, đuôi áo cassock màu xanh nhạt dành cho giáo viên yểu điệu vòng theo động tác của cô. “Sáng nay cậu sẽ làm gì?” Selina sóng bước cùng với Sean.
“Em sẽ trợ giảng cho vài học sinh mẫu giáo.”
Sean khẽ nhìn bộ trang phục của cô, đơn giản và giản dị, chỉ có một hoa văn duy nhất vì bây giờ cô vẫn còn là Phó Tế, nhưng chờ đến khi cô được thánh hiến, trang phục giản dị này sẽ được thêu thêm những bông hoa màu xanh đậm và ngọc lửa màu bác tinh xảo, dấu hiệu cho địa vị và uy quyền của cô với toàn thế giới. Một ngày nào đó trong tương lai gần, anh sẽ tiếp bước cô mặc lên người bộ cassock màu da trời giản dị này.
Hình thêu trên áo Selina là dấu hiệu phiên bản đơn giản nhất của Giáo Hội và nó được in nhan nhản khắp nơi, trên các lá cờ, sách báo phổ thông, tiền tệ, v.v... Chỉ là một hình ngọn lửa nhỏ bé nhưng nó lại đại diện cho một trong số các nghĩa vụ thiêng liêng nhất, mang hàm ý kết hợp các ngọn lửa này với nhau sẽ tạo thành ngọn lửa tiêu diệt ma quỷ, theo như Giáo Hội tuyên bố.
Hiện giờ, ngoại trừ vài vùng đất hoang là còn người thoái hóa đi lang thang, bên châu Á vẫn còn một số khu vực đầy biến động, những con quỷ khát máu kia vẫn đang thống trị ở đâu đó trên thế giới này.
Nhưng không một ai thấy lo lắng. Giáo Hội đã kiểm soát được chúng – đó là những gì người dân nghe được mỗi ngày – và bất kỳ ai có thông tin mà Giáo Hội không muốn dân chúng biết sẽ bị quy vào tội cố tình lan truyền thông tin thất thiệt.
Lily không hiểu được lý do vì sao Sean quyết tâm muốn cam kết. Anh với cô đang sống chung dưới một mái nhà nhưng với hai cuộc đời khác nhau, hai nghĩa vụ và trách nhiệm hoàn toàn khác nhau. Lily còn có thêm ba năm rảnh rỗi đọc những quyển sách bất hợp pháp, giả vờ học giỏi Toán để được dạy thêm cho Adonis Brown và chuốt cây mascara hay son môi để lại từ thời mẹ hai người còn sống.
Sean thì có một món nợ lớn từ thời cha mẹ, các hóa đơn điện nước cần trả gấp và một cô em gái bề ngoài giả vờ ngoan hiền để tránh con mắt giám sát từ các giáo viên trong trường, nhưng sự thật thì chẳng biết nó đã lén lút phạm bao nhiêu tội rồi. Gia nhập Giáo Hội sẽ giúp anh có thể kịp thời che dấu vài hành vi “không chuẩn mực” của em gái mình, kiếm được số tiền đủ để nuôi Lily cho đến khi cô đủ lớn và đã có thể tự bảo vệ bản thân.
Tương lai thì sao? Sau cái ngày chết tiệt kia, anh đã không còn tương lai nữa rồi. Sau khi trở thành người của Giáo Hội, phục vụ tổ chức này là vĩnh cửu. Lily sẽ lớn lên và có cuộc sống cho riêng mình, nhưng Sean thì không. Anh sẽ thuộc về Giáo Hội cho đến giây phút anh tắt thở, thậm chí đến ngày cuối cùng của đời anh tới, họ mới là những người quyết định linh hồn bất tử của anh sẽ ra sao chứ không phải anh – chủ của linh hồn đấy.
Sean đã từng đấu tranh trong một quãng thời gian rất dài, anh cũng từng cố gắng tìm cách khác vừa có thể bảo vệ được Lily, vừa kiếm được tiền và vừa có được cuộc sống riêng. Nhưng chẳng có phép màu nào xảy ra cả. Qua sự cố vào tờ mờ sáng nay, anh nhận ra, bản thân không thể lưỡng lự lâu hơn nữa.
Anh chưa thể chính thức gia nhập Giáo Hội đến năm 30 tuổi, nhưng bọn họ khuyến khích nên cam kết sớm, cam kết càng sớm bao nhiêu thì Sean càng có cơ hội được lựa chọn nhiệm vụ cho mình bấy nhiêu.
Giảng dạy. Ở thị trấn. Sống gần với Lily. Đó là toàn bộ mục đích của cam kết, đối với anh là thế.
“Em đã nghĩ kỹ rồi, em muốn làm chuyện đó trong buổi lễ chiều nay.” Sean hít một hơi thật sâu, cố gặng nén cơn buồn nôn quen thuộc mỗi khi nghĩ tới chuyện này. “Ngay hôm nay.”
Selina bất chợt đứng lại, nhìn anh bằng ánh mắt phức tạp và khó hiểu. Cô dường như có gì đó rất muốn nói vơi anh. Nhưng cuối cùng, cô lại cười gượng, vỗ vỗ vai anh như thể hai người chưa từng thay đổi, như anh vẫn còn là một cậu bé 11, 12 nghèo khó thiếu thốn, đang tuyệt vọng về tình bạn và rất cần những lời khuyên chân thành, trong khi cô vừa mới cam kết với Giáo Hội và được giao nhiệm vụ làm cố vấn cho học sinh lớp 7 các anh.
“Chị mừng cho cậu!” Cô chỉ khô cằn thốt ra câu này.
Sự khô cằn và miễn cưỡng đó làm Sean dù đang buồn bực vì chuyện cam kết, vẫn phải chú ý tới. Quá kỳ quái! Selina là người ngoài duy nhất biết tất cả các vấn đề mà anh đang phải đối mặt – từ trước khi cô thực sự gia nhập Giáo Hội kia, nhưng cô không hề kể tình hình nhà anh với ai hay báo cáo cho Giáo Hội, thậm chí đến tận bây giờ vẫn thế, mặc dù cô đã thề sẽ trung thành với tổ chức kia. Selina tin anh là người chăm sóc Lily tốt nhất và luôn giúp đỡ mỗi khi anh cần. Sean tưởng cô sẽ rất vui khi biết anh sẽ nối gót theo cô, nhưng có vẻ cô lại khá miễn cưỡng khi chúc mừng anh. Vì sao thế? Phải chăng phục vụ Giáo Hội không tốt đẹp như vẻ ngoài?
Dù hai người chỉ thỉnh thoảng trò chuyện với nhau, nhưng lần nào Sean cũng có cảm giác như được quay trở lại cái thời Selina chỉ mới cam kết sớm với Giáo Hội, cái thời mà cô vẫn chưa thực sự thuộc về họ. Nhưng chiếc áo cassock màu lam nhạt cùng dấu hiệu in trên mu bàn tay của cô hiện tại là những lời cảnh báo nhắc nhở nghiêm túc về Selina của hiện giờ.
Cô ấy đã không còn là Selina của ngày xưa nữa.
Bây giờ cô ấy đã là Phó Tế Selina. Giáo Hội đã sở hữu cô, cả về thể xác lẫn linh hồn.
Và sớm thôi, anh cũng sẽ như cô của hiện tại.
“Chị phải thừa nhận là chị mừng cho cả bản thân chị nữa.” Có lẽ thấy nụ cười và câu chúc kia quá khiên cưỡng, Selina bổ sung thêm. Lần này cô cười rất tươi, là một nụ cười tươi thực sự. Nụ cười khiến Sean thoáng an tâm. Có lẽ tại anh nghĩ nhiều. Nếu cô thích công việc của mình đến vậy, có lẽ cam kết với Giáo Hội không quá tệ như anh tưởng, có phải không? “Chị đã hy vọng cậu sẽ quyết định cam kết trước khi chị dâng mình. Chị không muốn bỏ lỡ ngày lễ trọng đại của cậu đâu!”
Dâng mình là một nghi thức dành cho vài ứng cử viên sáng giá cho Giáo Hội. Nghe rất trang trọng nhưng bản chất thì lại không được như thế. Không phải ai phục vụ cho Giáo Hội cũng phải giữ thân trinh trắng đến khi chết, một số người được phép mất trinh, và người ta gọi những người đó là những người may mắn được thực hiện nghi thức “dâng mình”. Và tất nhiên sau dâng mình sẽ là những quyền lợi to lớn kèm theo. Sean cảm thấy nó chẳng khác gì những cô gái tình nguyện bán thân trong Hoan Lạc. Lấy thể xác ra đổi tiền và địa vị, bản chất không khác gì nhau, chỉ là một bên thì được tôn vinh, bên kia thì bị khinh thường mà thôi.
Selina đã được chọn để dâng mình cho các lãnh đạo cao cấp trong Giáo Hội, chỉ sau vài năm cô cam kết sớm, sớm hơn rất nhiều so với những người bình thường. Chỉ vài ngày nữa thôi, sau buổi lễ tổng kết hàng năm, cô sẽ được chuyển đến một thị trấn khác, được học, được hướng dẫn và trải nghiệm thế giới nhiều hơn những gì thị trấn bé nhỏ này có thể cung cấp. Tuy nhiên, anh cũng biết Selina không thực sự vui vẻ khi được chọn dâng mình, một mặt nghĩ mình nên thấy tự hào vì nhà cô ai cũng sùng bái Giáo Hội, trong khi người được thực hiện nghi thức này vô cùng hiếm hoi; nhưng mặt khác cô cũng thấy nhục nhã khi bị ép lấy thân đổi lợi ích.
Nghĩ đến đây, Sean lại thấy buồn. Dù hai người có chênh lệch tuổi tác, dù có cái dấu hiệu Giáo Hội chình ình chen ngang, nhưng Selina vẫn luôn là người thân thiết gần với một người bạn nhất mà anh có.