Chương 26: Adela và Corbin

“Cùng bước với một người bạn trong bóng tối tốt hơn là bước một mình trong ánh sáng.” – trích từ Helen Keller.

---

Lần này đến lượt Yibo hỏi. “Tôi nói anh ấy là nữ bao giờ?”

Adela nhún vai, rất ngang ngược đáp. “Còn không phải tại cậu tìm được người mới nhưng lại im ru không chịu báo cho tụi này biết, tự mình ra trận rước người ta. Rước được rồi cũng không nói năng gì, làm như muốn ‘kim ốc tàng kiều’. Huống hồ trước giờ cậu đúng là trai thẳng, thẳng như sắt thép nên tôi tưởng anh ấy là nữ thì cũng thường thôi.”

Nói xong, cô quay sang nheo mắt lại quan sát từ đầu đến chân Sean, mặc dù đôi mắt màu xanh lá của cô không thể thấy rõ trong bóng tối. Cô ấy vẫn nắm chặt tay anh và anh cá giờ tay anh đã bị bầm tím. Tuy hiện tại đã xác định cô sẽ không ăn tươi nuốt sống hay hút cạn linh hồn của anh nhưng tim anh vẫn đập loạn xạ vì vụ khi nãy.

“Tên anh là?” Adela mở miệng hỏi Sean.

“Sean Xiao.” Nhận ra cơn giận của cô vẫn chưa lui đi, Sean bắt đầu nghĩ tới một khả năng. “Xin lỗi, tôi không biết Yibo là bạn trai của cô.” Anh thật sự chỉ có thể nghĩ ra được lý do này để giải thích.

“Bạn trai?” Adela mở to hai mắt, há mồm lớn đến mức có thể nhét một quả trứng gà. Và rồi...

“AI THÈM LÀM BẠN GÁI/ BẠN TRAI CỦA CẬU TA/CÔ TA!” Cả hai người trong cuộc cùng lên tiếng. Yibo oan ức nhanh chóng thanh minh, còn Adela thì trông vô cùng ghét bỏ trước câu xin lỗi của anh.

“Vậy tại sao cô lại...” Nổi giận?

Adela quay sang hỏi Yibo. “Cậu chưa kể cho anh ấy?”

Trái với thái độ hiền hòa, làm nũng, pha trò chọc Sean cười, Yibo rất lạnh nhạt với Adela. “Chưa kịp kể.”

Cô lắc đầu giải thích với Sean. “Tôi không giận anh, người tôi giận là Yibo cơ.” Thấy Sean vẫn mơ hồ chẳng hiểu gì, cô thở dài. “Anh giai ngốc ơi, anh suýt nữa mơ mơ hồ hồ bị sư tử ăn sạch đấy. Chỉ tại cậu ta,” cô lại trừng Yibo ghét bỏ. “Đợi về căn cứ, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

“Trùng hợp thay tôi cũng có chuyện muốn nói với cô.” Yibo nhìn xuống bàn tay nhỏ nhắn còn đang nắm lấy cổ tay Sean. “Cô bỏ tay anh ấy ra trước đi.”

Lúc này Adela mới chợt nhớ ra mình còn chưa buông tay anh người mới đẹp trai kia. Cô cười cười hối lỗi với Sean. “Xin lỗi, tôi quên mất. Xin tự giới thiệu, tôi tên là Adela Johnson, là một thần báo tử và là đồng đội của tên sư tử máu lạnh kia.”

Sean cũng mỉm cười đáp lại cô. Yibo thấy thế thì không vui, vội chen ngang vào. “Corbin đâu?”

“Đang canh chừng ở ngoài ngõ. Tôi đoán chúng ta không còn nhiều thời gian nữa. Mau đi thôi!” Adela cúi người xuống, tính nhặt cái balo bị bỏ quên từ nãy giờ lên, nhưng Sean đã nhanh tay vác nó trước khi cô chạm tới. Cô vì thế càng thích Sean hơn Yibo, trời biết bao năm làm đồng đội rồi mà tên máu lạnh kia chưa có lần nào tỉ mỉ, ga lăng đến thế. Trừ những lần cô bị thương. Càng nghĩ càng muốn cảm thán, bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu. Yibo cũng vác balo lên, cả ba nhanh chóng ra khỏi căn nhà.

“Bây giờ chúng ta phải làm gì?”

“Đầu tiên chúng ta cần tập trung lại.” Adela mở cửa, chỉ cho hai người kia phải vào con hẻm nào. “Sau đó...”

“Anh cứ bám sát em, khi nào em nói chạy thì anh chạy. Hiểu chưa?” Yibo ngắt lời.

“Yibo!” Adeal cau mày quát khẽ, khuôn mặt tỏ rõ không hài lòng với chỉ dẫn của Yibo. Nhưng cậu vẫn nắm tay Sean dẫn anh vào hẻm, hoàn toàn ngó lơ cô.

Mặc dù Adela vẫn còn giận nhưng cô cũng không nói gì thêm nữa. Vì hiện giờ ba người họ đã không còn là những người duy nhất nghe thấy giọng cô.

“Anh thấy thế nào rồi? Chúng đã gần hơn chưa?” Yibo thì thầm. Sean mất một giây mới nhận ra cậu ấy đang nói chuyện với anh và sử dụng cảm giác đang tiến hóa thành hệ thống radar dò lũ thoái hóa.

Sean nhắm mắt lại, phát hiện cơn hoảng sợ khẩn cấp vẫn còn đó. Hồi nãy anh quên mất do bị phân tâm bởi nụ hôn bất ngờ và cả sự xuất hiện của Adela.

“Đừng làm vậy.” Adela đặt một tay lên vai Sean, tự dưng thì thầm làm anh giật cả mình. Sean mở mắt ra, quay đầu lại và thấy một cô gái tóc nâu cột đuôi ngựa đang cau mày nhìn anh. Cô trông rất trẻ và xinh đẹp, gương mặt toát ra nét tinh nghịch nhưng khí thế quanh người lại chứng minh cô là người từng trải. Một loại cảm giác vừa trẻ con mà cũng vừa trưởng thành.

“Đừng làm gì cơ?”

“Đừng nhắm mắt. Nhắm mắt có thể làm tăng khả năng các giác quan nhưng anh không nên làm thế. Anh không thể chiến đấu khi không thấy gì cả.”

“Chúng gần đến đâu rồi?” Yibo lại hỏi, cùng lúc đó, có tiếng bước chân vọng lại từ bóng tối ở đầu hẻm bên kia. Tiếng bước chân làm anh căng thẳng hẳn lên.

“Rất rất gần.” Tiếng bước chân càng lúc càng gần kia làm anh mỗi giây trở nên khó khăn hơn, nhưng Yibo và Adela lại trông rất bình thản, như thể chả có gì đáng sợ cả. Sean thấy mình cũng không nên sợ sệt mới phải.

Tuy nhiên, nói đi phải nói lại, có lẽ họ chưa từng sợ hãi bao giờ. Có lẽ hai người họ đã chiến đấu với lũ thoái hóa thường xuyên tới mức họ chẳng còn nhớ sợ lại gì nữa. Sean không chắc mình nên ghen tị hay thương cảm cho hai người đó.

Bóng tối dần lui đi hiện ra một thanh niên đạp lên ánh trăng đi đến chô ba người. Đặc điểm đặc biệt nhất của cậu ta là... Rất cao to, cao hơn cả Sean một cái đầu và to gần bằng cái cửa sau của căn nhà. Đến khi cậu ấy tới gần, Sean nhận ra cậu còn rất trẻ, cùng độ tuổi với Yibo và Adela, gương mặt trông phúc hậu, dễ gần khác xa vẻ ngoài to lớn của mình.

“Anh là người mới? Xin chào, tôi là Corbin White.” Cậu đưa tay ra bắt lấy tay Sean, tay cậu to như nuốt chửng cả tay anh.

“Chào, tôi tên là Sean Xiao.” Bất chập đội ngũ hiện tại đã được bổ sung kha khá, Sean vẫn phải mất rất nhiều sức lực kìm nén bản thân không lao xuống hẻm và để hai chân của mình chạy theo hướng chúng muốn.

Có lẽ cảm nhận được anh đang bất an, Corbin quay sang hỏi Yibo. “Trông anh ấy yếu như con kiến vậy. Đã được kích hoạt chưa đấy?”

Yibo nhăn mặt không hài lòng với kiểu so sánh của Corbin, nhưng cậu vẫn gật đầu. “Rồi. Từ 8 tiếng trước.”

“8 tiếng? Quá ngắn. Rõ ràng vẫn chưa tiến hóa hoàn toàn, anh ấy vẫn sẽ bị kích hoạt lần nữa. Vậy thì chúng ta khoan mang anh ấy về căn cứ đã.” Adela nhắc nhở. “Bao giờ mấy tên Ô Uế kia còn cảm nhận được anh ấy thì chúng vẫn sẽ săn lùng. Nếu đưa anh ấy về căn cứ ngay giờ, chúng sẽ xông thẳng đến chỗ của chúng ta.”

“Mấy người muốn bỏ lại tôi?” Sự hoảng sợ hiện hữu trong giọng nói của anh. Sean chưa từng chiến đấu thực sự với một tên thoái hóa và anh cảm nhận được đám đông đang ngày một tiến gần hơn, giống như anh có thể cảm nhận được nhịp tim đập trong người. Nhưng anh lại không thể bỏ chạy được.

“Sean, yên tâm, em không bỏ anh đâu. Không bao giờ.” Những vòng xoáy sẫm màu trong đôi mắt màu nâu của Yibo lại chậm rãi xoay tròn và nỗi lo của Sean dần giảm bớt.

Cặp mắt màu xanh của Adela lấp lánh dưới ánh trăng khi cô đảo mắt, tỏ vẻ ghét bỏ. “Yibo, kiềm chế bản thân đi. Đừng để tôi phải tách cậu với anh ấy ra.” Cô cảnh cáo Yibo, sau đó mỉm cười dịu dàng trấn an Sean. “Anh cứ yên tâm, chúng tôi không bỏ anh lại đâu. Chúng tôi chỉ đang nghĩ xem nên giấu anh ở chỗ nào cho đến khi anh hoàn toàn tiến hóa xong. Phải tìm một nơi nào đó mà chúng không thể với tới anh ấy.” Câu sau cùng là dành cho Yibo và Corbin.

“Và chỗ đó là?” Corbin khoanh tay trước ngực, nhướng mày hỏi.

“Em không biết. Nhưng quá ngu nếu để một ngọn hải đăng nhấp nháy trong nhà mình. Phải rồi, hay là căn cứ riêng tạm thời của anh Ace?”

Corbin giật mình với đề xuất này, nhưng rồi cậu chau mày, cân nhắc. “Đó không phải ý kiến hay. Mặc kệ chúng ta đưa anh ấy đến đâu, mấy kẻ thoái hóa vẫn sẽ như lũ cá mập ngửi thấy máu mà truy lùng anh ấy. Một đám quái vật cào cấu trước cửa một tòa nhà chắc chắn sẽ thu hút chú ý của Giáo Hội. Chúng ta phải đưa anh ấy ra ngoài thị trấn. Một trong vài thị trấn ma gần đây thì sao?”

Sean thót tim.

Chỉ riêng đại lục này đã có hàng ngàn thị trấn ma – toàn bộ cộng đồng đã bị xóa sổ trong cuộc chiến gần một thế kỷ trước. Hầu hết trẻ em, thanh thiếu niên đã bị lũ quỷ nuốt chửng hoàn toàn ngay từ đầu, số người trưởng thành còn lại thì bị giết hoặc bị ám. Một số thị trấn bị san bằng, bị thiêu rụi bởi lũ thoái hóa chiếm đóng hoặc bởi quân đội chiến đấu chống lại chúng.

Tuy nhiên, đa phần các thị trấn vẫn còn tồn tại, chỉ là những người dân sống sót đều chuyển đến những thành phố hoặc thị trấn đông đúc, nơi đã có những bức tường thành vững chắc và những người lính vũ trang bảo vệ. Các thị trấn bị bỏ hoang kia biến thành “thị trấn ma”. Tính đến hiện tại, các “thị trấn ma” nằm rải rác trên các vùng đất hoang rộng lớn, nơi từng là các trung tâm sầm uất trong quá khứ.

Có bốn thị trấn ma cách nơi này khoảng một tiếng đi xe buýt. Sean từng đến thăm quan hai trong số đó – một nơi thì đổ nát, nơi kia thì bị bỏ hoang – trong chuyến đi tham quan thực tế của trường, chúng thực sự đáng sợ. Điều duy nhất đáng sợ hơn việc sống trong một thị trấn bị Giáo Hội cai trị đó là sống ở nơi không được cai trị, vì ở đó không được Giáo Hội bảo vệ.

“Cậu đang nghiêm túc đấy hả?” Tim Sean đập dồn dập và chân anh đau tới mức không thể cử động được. “Cậu tính bỏ tôi lại một mình trong thị trấn ma?”

“Không.” Corbin nở nụ cười thân thiện với Sean, tuy nhiên, ánh trăng chiếu vào hàm răng trắng tinh của cậu ta làm nụ cười hiền lành này trở nên đặc biệt kinh dị. “Tôi sẽ ở lại với anh. Anh chỉ cần mất thêm 8 đến 10 tiếng nữa là biến đổi xong. Sau đó, hai chúng ta sẽ về căn cứ gặp mọi người.”

Yibo nắm lấy tay Sean. “Anh đánh em một trận cũng được nhưng em sẽ ở lại với anh ấy.”

Adela ngẩng đầu lên nhìn trời, đáng tiếc trời lúc này còn tối đen nên cô chẳng thể nào đoán được hôm nay mặt trời sẽ mọc từ hướng nào. Cái tên lạnh lùng phũ phàng này cũng biết thương hương tiếc ngọc là gì sao? Thế gian này điên hết rồi à? Corbin thì nhìn Yibo như thấy quỷ, còn lén lút hỏi Adela có nên kiểm tra xem cậu ta có bị ám hay không.

Bất ngờ thì bất ngờ nhưng không có nghĩa là Adela đồng ý với đề xuất này. “Tôi không đồng ý. Cậu là một trong hai thủ lĩnh của tụi này. Tụi này ai cũng có thể hy sinh nhưng riêng cậu với anh Ace thì không thể, để tôi ở lại cùng Sean.”

Yibo lắc đầu không đồng ý. “Cô ở lại vướng thêm chứ không giúp được gì. Sở trường của cô không nằm ở tiền tuyến mà là ở hậu phương.”

Trước khi hai bên bùng nổ tranh cãi vì anh, Sean làm đương sự lên tiếng. “Khoan đã! Thay vì cãi nhau, sao chúng ta không giết hết đám thoái hóa ở gần đây trước?”

Adela nhướng mày, dường như cô đang đánh giá lại anh. “Anh thích việc đó? Anh đã từng đối mặt với một tên thoái hóa?”

“Ừ.” Sean nhún vai, mấy cái lon trong balo cứ chọc vào lưng anh. “Nhưng mọi việc đã không diễn ra suôn sẻ. Tuy nhiên, nếu cho tôi một khẩu súng, tôi có thể bắn bọn chúng.”

“Không được dùng súng.” Corbin thì thầm. “Tiếng ồn không phải vấn đề lớn, dùng ống giảm thanh là được, nhưng anh không thể bắn chết lũ thoái hóa. À không, thật ra có thể nhưng giết chúng chỉ giúp con quỷ được giải phóng khỏi thân xác thoái hóa kia, tạo điều kiện cho nó kiếm một vật chủ mới trên nhân gian. Anh phải đuổi ma quỷ về lại địa ngục mới đúng.”

Ồ phải rồi. “Nhưng vì sao Yibo lại có súng thế?”

“Bởi vì anh không thể trừ tà cho con người bình thường được.” Adela đáp.

“Thế còn cô? Tại sao cô có?” Sean để ý trên tay cô là một khẩu súng lục kèm nòng giảm thanh.

“Bởi vì tôi chỉ là thần báo tử, tôi không có khả năng trừ tà. Cầm cái này để giúp Corbin trừ tà dễ dàng hơn. Nhiệm vụ chính của tôi không phải ở chiến trường mà là làm hậu phương và cung cấp tin tức cho mọi người.”

“Biết rõ mà còn chạy đến đây.” Yibo lầm bầm bất mãn.

“Tôi mạo hiểm chạy tới đây còn không phải lo cậu sẽ làm ra chuyện sau này khó cứu vãn sao. Quả nhiên giác quan thứ sáu của tôi luôn chuẩn, không phải bình thường cậu kiểm soát rất tốt sao? Vừa gặp người ta đã đổ đốn hết. Cầm thú!” Adela cực kỳ khinh bỉ hành vi của người nào đó.

“Tại vì không kìm lòng được nên không kiểm soát nổi.” Yibo mặt dày nào đó bỉnh thản đáp trả. Thú thật đến giờ Sean vẫn không hiểu họ đang nói cái quái gì nữa.