Chương 25: Nụ Hôn Bất Ngờ

“Quyền năng của nụ hôn mạnh hơn quyền năng của ý chí.” – trích từ Pauline Phillips.

---

“Vì cơ thể anh cần rất nhiều năng lượng để tiến hóa. Ai cũng phải trải qua giai đoạn này, tuy nhiên, lúc anh bất tỉnh cũng là lúc anh yếu ớt nhất. Đó là lý do vì sao chúng tôi có mặt ở đây.” Yibo vẫn tiếp tục càn quét căn nhà hoang. “Tôi không chắc anh sẽ bất tỉnh trong bao lâu, tôi không muốn mang anh chạy ngay lúc đó. Có điều bây giờ chúng ta phải đi. Anh có thể đứng dậy được chưa?”

Sean đặt hai bàn tay xuống đất làm điểm tựa, cẩn thận quỳ trên cái gối đang nằm. “Cậu biết tôi sắp mất kiểm soát từ lúc nào?”

“Ngay khi anh sắp ngất.” Yibo nhận lấy cái chăn Sean đưa, nhét vội vào balo. “Anh thấy thế nào rồi?”

Sean từ từ đứng dậy, hai tay giang ra giữ thăng bằng, khi thấy căn nhà không còn quay xung quanh anh nữa, anh thở phào nhẹ nhõm. “Tốt rồi. Tôi cảm thấy khá ổn.”

“Tuyệt.” Cậu cầm một cái balo khác ném cho anh, anh dễ dàng bắt lấy nó. “Mang theo nhiều lon đồ hộp nhất có thể.”

Sean bước qua đống lửa và hai cái gối, quỳ một chân đối diện với dãy đồ hộp.

“Adela là?” Anh cố làm cho giọng của mình nghe vào có vẻ bình thường.

Yibo hừ nhẹ, không phải kiểu yêu chiều giữa bạn trai với bạn gái mỗi khi bị bạn gái quản nhiều mà là kiểu khó chịu. Là khó chịu thật sự. Nghe vậy, tự dưng bực bội trong lòng Sean bắt đầu dịu đi. Xem ra cô gái kia không phải là bạn gái của Yibo.

“Adela chỉ là một người bạn. Một người bạn mang giới tính nữ và chuyên cáu kỉnh. Cô ấy suốt ngày ra lệnh như thể mình là bà chủ của cả thế giới, nhưng mà cô ấy có năng lực, thông thái, tốt bụng và luôn luôn đúng. Cho nên, anh có thể làm gì ngoài việc nghe lời đây? Huống chi cô ấy trở nên như vậy từ sau ngày anh Drake bị bắt, tôi nghĩ cô ấy thích nghiêm trọng hóa vấn đề lên là vì sợ lại mất thêm người quen.”

Sean im lặng, kéo khóa balo và bắt đầu thu thập. Cũng không phải anh máu lạnh vô tình mà anh không biết mở miệng thế nào khi chính bản thân anh cũng chẳng biết mình sẽ ra sao. Anh vừa cất đồ hộp vào balo, vừa cố gắng tìm điểm chung của đời mình trước khi giết Camelia với cuộc sống phải chạy trốn khỏi những hiểm nguy mà anh vẫn chưa rõ hoàn toàn cùng cậu thiếu niên mắt nâu đẹp trai lạ hoắc hiện tại. Nhưng anh không thể tìm thấy điểm chung nào. Nửa đời trước và nửa đời sau của anh cứ như hai kiếp riêng biệt với điểm chung duy nhất là bản thân anh.

À cả Lily nữa. Cô vẫn là em gái anh, ngay cả khi Camelia không phải bác của họ, trường học không còn là trường của anh nữa và tương lai anh là một dấu hỏi chấm to đùng. Nhưng anh không thể bỏ cô lại.

“Chúng ta tính đi đâu đây?” Sean chẳng thèm nhìn nhãn lon, cứ nhét đại hết vào balo, càng nhiều càng tốt.

“Hôm nay ý hả? Đến căn cứ hiện tại của chúng tôi. Nó thoải mái hơn ở đây nhiều, có nước sạch, WC và phòng tắm.”

Tín hiệu tốt. Sean đã cố gắng phớt lờ lời thúc ép từ bàng quang từ nãy giờ. “Sau đó?”

Yibo nhướng mày. “Chúng tôi chưa có kế hoạch rõ ràng gì nhưng chắc sẽ ở lại thị trấn này lâu chút để tiêu diệt hết lũ thoái hóa tràn tới đây vì mùi hương của anh. Trừ phi Giáo Hội phát hiện ra căn cứ của chúng ta.”

Anh sẽ không bỏ lại Lily, dù có xảy ra chuyện đó đi chăng nữa.

Sean kéo khóa balo đã đầy ắp rồi đứng dậy. Anh đã chuẩn bị tâm lý rằng cái balo sẽ khá nặng nhưng bất ngờ thay, khi nâng nó lên, anh lại không thấy nặng gì. Chờ chút! Yibo nói mấy năng lực phụ sẽ được kích hoạt nếu có quỷ tới gần. Cho nên, hiện tại sức mạnh của anh tăng lên tức mấy kẻ thoái hóa đang ở rất gần đây?

Lúc Sean quay sang Yibo, ngôi nhà hoang này gần như đã bị quét sạch, chỉ còn lại vài cái gối và mấy hộp lon thiếc.

“Cậu... Lấy mấy thứ này ở đâu vậy?” Sean chỉ vào mấy món đồ còn sót lại, tò mò hỏi.

“Tôi... Ờm... Khá giỏi mua lại. Lần sau tôi sẽ cho anh xem.” Yibo nhẹ nhàng vác cái balo to đùng lên vai. “Sẵn sàng chưa? Adela và Corbin sẽ có mặt ở đây bất kỳ lúc nào, hy vọng trên đường tới, họ sẽ thu hẹp đám đông một chút.”

“Đám đông mà chúng ta đang bàn lớn đến đâu?” Sean bóp chặt cái quai. Một cơn ngứa kỳ quái tỏa ra dưới chân anh, nhưng nó quá sâu, không thể gãi được. Anh cảm thấy bắp chân đau nhức vì cơn ngứa này, như thể anh đã ở trong một tư thế quá lâu và các cơ bắp đang căng ra, kêu gào anh di chuyển.

“Anh Ace nói nó nhỏ nên chắc chỉ khoảng 10 đến 12 tên. Trừ phi Adela và Corbin tạo ra động thái quá lớn thu hút thêm chúng.”

Cơn ngứa bắt đầu nghiêm trọng hơn, nó đã lan tỏa toàn thân, từ cánh tay xuống bắp chân, một cảm giác khẩn trương về thể chất, như thể các cơ trong người biết mình nên chạy nhưng não của Sean lại không biết tại sao. Sean đứng lên ngồi xuống vài lần, sau đó đặt balo xuống đất, chạm tay vào các ngón chân, hy vọng mấy động tác này sẽ giảm bớt phần nào cơn ngứa và ham muốn muốn bỏ chạy của anh.

“Sao thế?” Yibo nhìn ra điểm khác thường, cậu cũng ngồi xổm xuống, nhìn sâu vào mắt Sean. “Anh cảm nhận được điều gì à?”

“Ừ, mặc dù tôi không chắc lắm. Tôi chỉ... Tôi nghĩ chúng ta nên chạy. Nhanh! Ngay bây giờ!” Sean có thể cảm nhận được có gì đó mạnh mẽ và đen tối đang đua nhau đến đây và anh thấy mình buộc phải chạy về hướng ngược lại.

“Là đám thoái hóa. Trong giai đoạn tiến hóa, chúng có thể cảm nhận được anh và ngược lại.”

“Ừ, tôi thấy hình như bọn chúng đang tiến lại gần hơn. Thực sự rất gần.” Sean cầm balo lên và kéo mạnh tay Yibo. “Đi thôi nào.”

Yibo rút tay ra, và nếu không phải Sean đang quá tập trung kìm nén cơn bùng cháy trong từng thớ cơ ép anh phải chạy thì có lẽ anh đã có chút thất vọng. “Adela và Corbin đang trên đường tới đây, chúng ta sẽ mạnh hơn nếu lập thành một nhóm. Đặc biệt là vì anh chưa từng thực sự chiến đấu với một tên thoái hóa.”

Nhưng bản năng của Sean không kêu anh chiến đấu. Nó bảo anh phải chạy. Ngay bây giờ. Nhanh nhất có thể.

“Tôi phải đi.” Sean chỉnh lại balo rồi chộp lấy tay Yibo. “Yibo, đi với tôi. Chúng ta sẽ đến căn cứ an toàn của cậu và gặp những người khác ở đó.” Chân anh như sắp nổ tung trong căng thẳng, chúng đau đớn kêu gào đòi chạy. Đầu Sean không còn đủ tỉnh táo để suy nghĩ một cách kỹ lưỡng.

“Sean, nhìn em đi này.” Yibo dùng cả hai tay bắt anh phải nhìn vào mắt cậu. Ngay khi Sean tiến vào những vòng xoáy bí ẩn kia, đột nhiên cơn hoảng loạn dần biến mất. Những gì anh có thể thấy và có thể nghĩ chỉ là cặp mắt nâu kiên quyết với các xoáy màu sắc cuộn tròn trong đấy. “Bình tĩnh đi nào! Nghe em nói này, anh muốn chạy vì cơ thể anh biết một mình anh không thể đối phó với tất cả bọn chúng. Nhưng anh không có một mình, nếu Adela đến đấy mà chẳng thấy chúng ta đâu, cô ấy sẽ giết em.”

Tiếp đó là một khoảng lặng, không ai nói gì, chỉ có hai cặp mắt nhìn vào nhau. Các vòng xoáy sẫm màu quay cuồng trong mắt Yibo như muốn hút cả linh hồn Sean vào trong đó. Anh tự dưng quên mất cơn sợ hãi bản năng, quên mất mình đang ở đâu, đang trong tình huống gì. Những gì anh nhìn thấy, suy nghĩ và cảm nhận được chỉ là cậu thiếu niên trước mặt.

Yibo tự dưng kéo đầu Sean xuống, môi hai người chạm vào nhau, mặc cho Sean ngơ ngác đến mức quên cả hít thở. Sau đó, cậu ấy luồn tay ra sau gáy anh, nghiêng đầu, cái lưỡi tinh nghịch như chú rắn nhỏ cạy hàm răng của anh ra rồi quấn lấy ngọt ngào trong miệng anh. Sean mất một giây do dự không biết mình nên cắn lưỡi cậu ta hay nên hôn lại.

Anh cũng chẳng biết vì sao cuối cùng anh lại chọn chấp nhận nụ hôn bất ngờ kia.

Có lẽ tại vì cậu ta là người duy nhất trò chuyện với anh trong 12 tiếng đồng hồ qua; là người không cố giết anh, chiếm hữu anh, sờ soạng hay bắt giữ anh ngoại trừ Lily. Có lẽ vì anh chưa từng được hôn bởi một con người nào, cũng có thể khi Yibo hôn anh, cậu ấy hôn anh như một con người chứ không phải một món hàng. Và có khi là vì nụ hôn này rất dễ chịu, nhất là trong tình huống anh cần một thứ gì đó không đáng sợ, không nguy hiểm và chắc chắn không theo hướng kinh dị.

Những gì Sean biết là anh đã cam kết nụ hôn đó như anh đã cam kết với những thứ khác trong đời. Những ngón tay của anh lướt qua quai hàm rồi tiến vào mái tóc màu đen nhánh của cậu. Yibo ngậm lấy môi dưới của anh, khẽ cắn nhẹ như một tín hiệu dò hỏi và anh đã cho phép cậu ấy lấy nhiều hơn. Sean cảm nhận được bàn tay của Yibo đang dời xuống eo anh, luồn vào áo sơ mi và chạm vào làn da của anh. Vào giây phút đó, Sean như thấy mình thực sự đang sống, chiến đấu với cơn hoảng loạn khẩn cấp bằng cách tiếp xúc theo kiểu táo bạo nhất, ngoạn mục nhất và nhục dục nhất mà anh từng thấy.

Sau đó, có ai đó nắm lấy lưng áo Sean và kéo mạnh anh về phía sau, tách anh với Yibo ra trong khi anh hốt hoảng kêu lên một tiếng, vươn tay về phía cậu. Sean xoắn xuýt, tim đập thình thịch hoảng loạn, sẵn sàng đấm đá kẻ thoái hóa đã lẻn vào ngồi nhà hoang này – kẻ đầu tiên trong số hàng chục tên sẵn sàng nhai anh đến chết và hút cạn linh hồn anh.

Chân Sean ú ớ lùi ra đằng sau, một cánh tay đỡ lấy lưng anh. Anh quay ra sau nhìn, khuôn mặt của một cô gái xa lạ dần thành tiêu điểm trong bóng tối. Cô ấy không phải là một kẻ thoái hóa, ơn trời, mặc dù trông cô đủ điên cuồng như chuẩn bị giết cả hai người. Đôi mắt màu xanh lá của cô hừng hực như hai ngọn lửa màu xanh cuồng nộ. Trước khi Sean kịp xử lý sự thật rằng anh vừa mới bị bắt gặp làm chuyện trẻ con không nên thấy – lại thêm một tội nữa anh mắc phải – cô gái lạ lẫm kia đã rít lên. Tuy nhiên, dường như mọi lửa giận của cô chỉ đổ dồn vào Yibo.

“YIBO WANG, CẬU... CÁI TÊN CẦM THÚ NÀY!!! TÔI KÊU CẬU CHĂM SÓC CHỊ ẤY, ‘CHĂM SÓC’ Ở ĐÂY LÀ GIÚP CHỊ ẤY HIỂU CHUYỆN GÌ ĐANG VÀ SẮP CHUẨN BỊ XẢY RA. KHÔNG PHẢI KÊU CẬU ‘CHĂM SÓC’ NGƯỜI TA Ở TRÊN GIƯỜNG!!!”

Rồi cô ấy quay sang nhìn Sean. “Ể? ‘Chị’ là nam?”

Sean Xiao, một thanh niên cao 1m83,6; có cơ tay, có cơ bụng – nhỏ nhưng vẫn có – và quan trọng là có YẾT HẦU, đột nhiên không biết nói gì mới phải.