Chương 24: Tiến Hóa

“Một chút ghen tuông tốt cho mối quan hệ... Luôn luôn tốt khi biết rằng có ai đó sợ sẽ đánh mất bạn...” – khuyết danh.

---

Khi Sean tỉnh lại, thứ đầu tiên hoạt động được là đôi tai, anh nghe thấy Yibo đang nói chuyện với ai đó nhưng không biết cậu ta đang nói gì. Anh nghe thấy âm thanh nhưng nó không có trọng tậm, cứ như tai anh là một đằng, não anh ở một nẻo, không có cách nào liên kết được với nhau.

Những lời đầu tiên Sean nghe hiểu được là từ một cô gái xa lạ.

“Cậu đang ở chỗ quái nào thế?” Nghe có vẻ cô ấy đang nghiến răng nghiến lợi chất vấn.

Sean mở mắt ra, chớp chớp mắt. Thứ đầu tiên đập vào mắt là cái trần nhà tối om. Anh thử cựa quậy... Tại sao anh không cử động được? Cơn hoảng hốt đè nặng trên lồng ngực.

Có tiếng thở dài. Là của Yibo. Sean nghe thấy tiếng bước chân khi cậu đi đến phía bên phải anh. “Tôi tìm được một căn nhà hoang trên phố Wall. Ở phía nam thị trấn, gần một bến tàu cũ.”

“Wall...” Có tiếng sột soạt truyền ra từ bộ đàm. Sean nhận ra cô gái lạ kia cũng không có ở đây và Yibo đang dùng bộ đàm để liên lạc với cô gái đó. Từ tiếng sột soạt, anh đoán rất có thể cô gái ở đầu dây bên kia đang lật xem bản đồ. Mặc dù anh không hề biết cô ấy là ai.

“Chúng tôi ổn, Adela.” Giọng của Yibo khá là uể oải. Có vẻ cậu đang kiệt sức. Và bực bội.

Adela? Cô gái cũng là thần báo tử giống anh? Sean cố gắng cử động cánh tay phải của mình, nhưng thứ động đẩy được chỉ có mấy ngón tay giật giật mà thôi.

“Chúng tôi ổn? ỔN CÁI CON KHỈ!!! SAO CẬU BIẾT ‘CHỊ ẤY’ ỔN? CẬU HỎI ‘CHỊ ẤY’ RỒI HẢ?” Tiếng Adela rít lên như muốn thủng bộ đàm. Nếu Sean cử động được, chắc hẳn anh đã giật nảy mình rồi.

Chị ấy? Yibo nói với cô anh là con gái sao? Nhưng mà đồng đội thường hỏi han bạn bè kỹ càng như vậy sao? Chẳng lẽ cô ấy là bạn gái của Yibo? Vào độ tuổi của cậu, rất hiếm khi xác định các mối quan hệ nam nữ bằng danh hiệu hoặc cam kết, tất nhiên vẫn có vài trường hợp ngoại lệ, như Lily và Adonis. Nghĩ tới đây, Sean tự dưng thấy khó chịu kỳ lạ, cảm giác như mình bị chơi đùa. Theo lý mà nói anh không nên cảm thấy thế mới phải. Yibo có bạn gái hay chưa thì liên quan gì tới anh?

“38 TIẾNG!” Adela tiếp tục rống như một con sư tử cái, nếu chính chủ đang ở đây, Sean cá là cô sẽ giơ ngón giữa với Yibo hoặc túm lấy cổ áo cậu ta đập cho một trận. “TÔI ĐÃ TÌM CẬU GẦN HAI NGÀY NAY RỒI. ĐỪNG CÓ TỰ DƯNG BIẾN MẤT MÀ KHÔNG NÓI NĂNG GÌ NHƯ THẾ!”

Tuyệt! Cô ta đúng thật là bạn gái của cậu ta. Sean nhớ tới mấy lời tán tỉnh khen ngợi trước khi mình ngất, càng nghĩ càng thấy tức, đã có bạn gái mà còn đi trêu đùa cảm xúc của người khác, làm anh tự mình đa tình. Giỏi lắm, Yibo Wang!

Lúc này, Yibo đã bước đến gần anh. Giờ anh đã có thể thấy rõ hình dạng của cậu cùng với đống lửa ở phía sau. Tuy nhiên, Yibo đang quá tập trung đối phó với cô gái kia nên không để ý là anh đã tỉnh. “Tôi biến mất vì tìm anh ấy và giờ tôi đã tìm thấy anh ấy rồi đó thôi.”

Sean cau mày. ‘Anh ấy’ chỉ anh. Vậy ‘chị ấy’ trong miệng của Adela là ai?

“ĐÓ KHÔNG PHẢI LÀ LỜI BÀO CHỮA!” Tiếng rú chói tai của cô làm tai Sean muốn ù đi, sau đó, anh nghe thấy cô thở dài bất lực. “Nghe này, anh Ace nói có một đám đông nhỏ ở đâu đó gần chỗ cậu đang trú, và cậu chỉ có một mình với một lính mới. Cậu tính làm gì nếu chúng tìm thấy hai người trước đây?”

“Chết tiệt!” Yibo bực bội gãi đầu. Sean nắm bàn tay phải lại, buộc cả năm ngón tay hoạt động cùng một lúc. Trong lúc thử, anh nắm được cái gì đó mềm mềm. Thì ra Yibo đã đắp chăn cho anh. “Anh ấy đã được kích hoạt. Nếu bọn chúng đã gần đến thế, chắc chắn chúng đã đánh hơi được anh ấy rồi. Chúng tôi cần phải đi ngay!”

“Não cậu bay ra khỏi tai rồi hả? Ở yên đó. Chúng tôi sẽ đến giúp cậu ngay. Hãy cầu nguyện trên đường đi, chúng tôi không phải xử lý quá nhiều kẻ chặn đường.”

Sean nhấc tay trái ra khỏi chăn, Yibo nghe thấy tiếng động liền quay lại. Giờ cậu mới biết Sean đã quan sát cậu tự lúc nào.

“Biết rồi. Cúp máy đây! Anh ấy tỉnh rồi.”

Hai cánh tay của Sean đã cử động được, nhưng cũng chỉ có thể giật giật như mấy ngón tay. Cả ngón chân cũng thế. Cơ thể đang dần khuất phục dưới sự kiểm soát của anh, nhưng điều này chẳng làm anh giảm bớt lửa giận và sợ hãi, bởi vì anh không biết chuyện gì đang xảy ra, sao mình lại đến nông nỗi này.

“Yibo, tôi cảnh cáo cậu đừng có làm ‘chị ấy’ bị thương.” Cô gái ở đầu dây bên kia đe dọa xong, tiếp đó là vài tiếng rè rè ngắt quãng rồi mọi thứ lại trở về im ắng.

Yibo đút bộ đàm vào túi sau của quần jean, bước qua đến quỳ xuống cạnh Sean. “Chào.”

“Chào? Cậu đang nghiêm túc đấy hả?” Sean dành vài giây cảm ơn trời đất vì giọng nói đã hoạt động trở lại trong khi mấy phần kia thì vẫn đang từ chối anh như bộ máy gặp trục trặc. “Tôi bất tỉnh sau khi ăn món bò hầm của cậu, tỉnh lại thì phát hiện mình đã bị liệt nửa người, tiếp đó nghe thấy tin có một ‘đám đông’ đang ở gần đây. Vậy mà cậu chỉ nói một câu ‘chào’?”

Sean trừng Yibo, còn cậu thì xoa gáy. “Thật ra tôi định nói là ‘làm ơn ngồi dậy và giúp tôi đóng gói đồ đạc trước khi cả hai chúng ta bị một đám kẻ thoái hóa bao vây’, nhưng tôi sợ nói thế xong chỉ khiến anh hoảng loạn hơn cả tình hình thực tế.”

“Vậy tình huống đó là giới hạn mức độ hoảng sợ cao nhất?” Bởi vì Sean khá chắc, so với đánh nhau với một con quỷ thì đối phó một đám thoái hóa còn tồi tệ hơn nhiều.

“Người thoái hóa không phải chuyện hiếm gặp trong công việc của chúng ta, cho nên nếu anh sợ mỗi khi có cơ hội làm chuyện mà sinh ra đã phải gánh thì... Cứ luôn nhớ rằng, số lượng thầy trừ tà sợ hãi tỷ lệ nghịch với số thầy trừ tà sống sót.”

“Một lời khuyên tốt làm sao!”

“Nhưng mà anh cần phải dậy ngay trước khi chúng ta bị chìm trong đám thoái hóa đó.”

Sean chống tay ngồi dậy, tấm chăn trượt xuống bụng anh. Vừa nhích người lên một cái, đầu anh đã quay vòng vòng, Yibo liền đặt một tay lên vai anh, tay còn lại đặt sau lưng giúp anh ngồi vững. Hơi ấm trên bàn tay xuyên qua áo sơ mi, xua tan hơi lạnh trong căn nhà hoang vắng, rất dễ chịu. Sean cũng muốn tận hưởng cảm giác thoải mái này nhưng anh không quen cậu ta. Anh không biết tại sao mình bất tỉnh hay cậu ta đã làm gì anh.

Số lượng một chàng trai cho phép một trai lạ mấy lần tán tỉnh sờ mó mình chạm vào người trong một căn nhà hoang sau khi tỉnh dậy từ cuộc bất tỉnh đáng ngờ có lẽ tỷ lệ nghịch với số lượng các chàng trai sống sót.

Sean hắng giọng một cái, ngồi thẳng người lại. Yibo thuận thế từ từ thả tay ra.

“Đã xảy ra chuyện gì? Cậu đã làm gì tôi?”

“Tôi không có làm gì anh hết. Tôi xin thề.”

Trước khi Sean mở miệng tranh luận, Yibo đã mở lời trước. “Sean, tôi biết anh đang có rất nhiều thắc mắc và tôi cũng đã định giải thích hết sau khi anh tỉnh lại. Nhưng thời gian anh tỉnh lại lâu hơn tôi dự kiến, cho nên giờ chúng ta sắp... Hết thời gian rồi.”

“Vì đám người thoái hóa?”

“Ừ. Và vì cả các ‘thầy trừ tà’ của Giáo Hội và đám cảnh sát đang truy tìm chúng ta. Chúng ta cần đóng gói hết mọi thứ có thể mang theo trước khi bạn của tôi đến đây.”

Chạy vì mạng sống của chúng ta. Một lần nữa. Đó là cách cậu ta sống?

“Tốt thôi. Nhưng tôi e là cậu phải tự mình đóng gói trước, tôi vẫn cần thời gian để cả người có thể cử động được. Tuy nhiên, tôi tin cậu có thể vừa đóng gói vừa giải thích được mà, phải không?”

Yibo mỉm cười, Sean cố gắng không đắm chìm vào đôi mắt phượng màu nâu lấp lánh dưới ánh đèn pin kia.

“Không thành vấn đề. Dù gì tôi cũng là một người đa năng.”

“Tôi ngất được bao lâu rồi?”

“Gần 8 tiếng.”

“8 tiếng!” Sean bất ngờ, lập tức ngó ra ngoài cửa sổ, nhìn sắc trời bên ngoài để đoán giờ. “Giờ là... 3 giờ sáng?”

“Hơn chút.”

“Tại sao người tôi... Như bị liệt thế?”

“Anh sẽ ổn thôi, sau vài phút nữa.” Yibo từ từ lùi ra xa Sean, cẩn thận xem anh thiếu cậu đỡ thì có bị ngã không. Sau khi thấy anh vẫn ngồi vững được, cậu ta bắt đầu công cuộc càn quét nhà hoang. “Cơ thể anh đã hoàn thành gần hết việc khó trong lúc anh bất tỉnh.” Cậu cất hộp đồ dùng vào balo, sau đó là dụng cụ mở hộp, hộp diêm... “Còn nhớ trước lúc anh ngất, tôi có đề cập rằng khi thầy trừ tà giải phóng ‘lửa địa ngục’ lần đầu sẽ gặp nguy hiểm không? Giai đoạn nguy hiểm là giai đoạn sau khi kích phát năng lực, cơ thể của anh sẽ phải ‘trưởng thành’, Corbin định nghĩa thế. Tức là cơ thể của anh cần phải có biến đổi để phù hợp với việc trừ tà. Nếu không biến đổi kịp, thầy trừ tà sẽ bị lũ thoái hóa săn đuổi và giết hại.”

Corbin... Sean nhớ ra rồi. Một trong hai cái tên được phóng viên nhắc tới. Corbin và Silas. Corbin là một thiếu niên cao to, còn Silas... Anh cũng không nhớ người ta miêu tả Silas trông như thế nào nữa.

“Anh ấy cho rằng những người trưởng thành có khả năng tự vệ tốt hơn, vì lúc này gen đã được nâng cấp. Tuy nhiên, quá trình tiến hóa này có thể lấy mạng người nếu người được tiến hóa không cầm cự nổi, do đó, thời điểm kích phát năng lực lần đầu tốt nhất là khoảng 18 đến 30 tuổi.”

“Và vì tôi đã kích phát năng lực, cho nên tôi đang ‘trưởng thành’, dẫn tới lũ thoái hóa có thể... Gọi là gì ấy nhỉ? Đánh hơi được tôi?”

Nghe cứ thấy kỳ dị thế nào ý.

“Hoặc cảm nhận được anh. Đại loại là thế.” Yibo cất cái nồi móp méo kia vào balo, Sean nhìn vào, thấy bề ngoài cái nồi bị móp nhưng bên trong lại sáng bóng, không có vết nứt gì. Cậu ta đã rửa nồi trong lúc anh bất tỉnh, xem ra là người ăn ở sạch sẽ. “Nhưng chúng chỉ cảm nhận được anh trong giai đoạn chuyển tiếp, nghĩa là sau khi anh kích phát năng lực lần đầu và trước khi anh có thể kiểm soát hoàn toàn tất cả các năng lực. Và anh không thể kiểm soát các năng lực mà thiếu giai đoạn chuyển tiếp hay còn gọi là tiến hóa này.”

“Khoan đã! Các? Tôi còn có thể làm được nhiều thứ hơn đốt con quỷ bằng tay không?” Thú thật, nghe vừa kích thích mà cũng vừa kinh dị.

Yibo gấp vài cái chăn bỏ vào balo. “Khả năng đó là lớn nhất, ngoài ra, anh cũng sẽ phát triển một vài lợi thế khác trợ giúp trong việc đi săn kẻ thoái hóa và quỷ dữ.”

“Giải thích rõ hơn đi.”

“Ví dụ như... Tốc độ và sức mạnh. Cả tăng tốc độ lành vết thương và khả năng chống nhiễm trùng. Bọn chúng chạy rất nhanh, cho nên chúng ta cũng phải có tốc độ nhanh hơn. Chúng vô cùng khỏe, vì vậy chúng ta cũng phải tăng sức lực. Nhưng mà, như tôi đã nói, mấy khả năng này phải được kích hoạt chứ không thể tự dưng mà có được.” Yibo ngước lên nhìn Sean. “Tôi không biết từ chuyên môn là gì nhưng đó là cách mà chúng tôi diễn giải.”

Và cậu ta đã nói với Adela là điều đó đã xảy ra.

“Làm thế nào để kích hoạt?” Sean nhận ra đầu mình không còn quay cuồng nữa, dù thế, anh vẫn chưa thể đứng dậy được, chỉ có thể giúp Yibo giũ cái chăn đang đắp, gấp nó lại rồi ôm vào lòng.

“Bằng cách đuổi con quỷ đầu tiên trong đời về địa ngục.” Cậu đứng lên gỡ cây đèn pin treo trên tường xuống, tắt rồi nhét nó vào ngăn túi bên balo. “Trong trường hợp của anh, con quỷ đầu tiên chính là bác anh.”

“Siêu năng lực cứ như phần thưởng khi quay Chiếc Nón Kỳ Diệu vậy. Càng lúc càng thấy quái quái.”

Yibo mở to hai mắt, ngạc nhiên nhìn Sean. Sean nhớ ra rất có thể cậu ấy chưa từng đọc truyện tranh như anh. Dù sao chẳng có nhiều người như bác Brown có cả một kho tàng sách báo và vật dụng “bị cấm”. Có lẽ cậu ấy không hiểu “siêu năng lực” là cái gì. Nhưng rồi Yibo bật cười.

“Chúng không phải siêu năng lực, anh chỉ có thể dùng chúng khi có quỷ tới gần... Ờm, anh vẫn chưa quen với nó nên thấy kỳ lạ cũng phải thôi.”

“Vậy tại sao tôi lại ngất?”