Chương 23: Ngất

*“Vật bốn chân có lúc trượt

Nhà thông thái có khi quên.” – Trích tục ngữ Lào.*

---

Sean đã bước vào “ngõ cụt”. Lần đầu tiên sau 6 năm, anh có thể có được một thứ cảm xúc khác với tuyệt vọng và giận dữ tột độ. Bây giờ, chuyện anh không được phép sinh con như một ngón tay giữa khổng lồ đặt trước mặt bác anh cùng với đống âm mưu quỷ quái của bà ta.

“Hình như tà ma cũng chẳng quan tâm đến giới tính.” Yibo chống cằm ngắm Sean xử lý nốt phần súp của mình. “Trên thực tế, tôi cũng không cho rằng tà ma có giới tính, vì nếu anh lấy vợ và sinh ra một đứa con gái, tôi tin là đến lúc đó, bác anh đã nhập vào anh từ lâu rồi. Thậm chí có khi đã chuyển sang nhập vào con gái anh cũng nên, sau đó bà ta sẽ tìm kiếm một hạt giống có dung nhan và ‘chân giữa’ hoàn hảo để cấy ghép với con gái anh, tạo ra thế hệ tiếp theo của anh... À không, phải là của bà ta mới đúng.”

Sean đột nhiên thấy món bò hầm thơm ngon mất hết hương vị.

“Chúng thường sắp xếp để những đứa trẻ, có thể là con của chính chúng hoặc là những đứa bé bị lôi ra làm giao kèo, ở chung với nhau để giảm thiểu khả năng bị phát giác trước khi những đứa bé đó sẵn sàng bị thu hoạch.” Yibo nhún vai, bỏ thêm một thanh củi vào đống lửa. Ánh lửa bập bùng nóng ấm chẳng thể nào xua tan cảm giác kinh dị trong lòng Sean, ngược lại, bằng cách nào đó, nó càng khiến anh như đang phải trực diện với một con quỷ lần nữa. “Thời điểm an toàn và thích hợp nhất để thu hoạch là vừa chiếm lấy một đứa, đồng thời bán luôn cả đứa kia.”

Sean đặt cái lon xuống, kéo chăn lại sát người hơn. Ớn lạnh ngày một hiện rõ khi anh nghĩ tới rất có thể đang có rất nhiều đứa trẻ và thanh thiếu niên khác giống anh và Lily – được sinh ra và lớn lên để làm thân xác cho lũ quỷ. “Tình huống đó có nhiều không?”

Yibo thở dài. “Hôm nay nhiều hơn hôm qua và ngày mai sẽ nhiều hơn hôm nay.”

“Bọn tao ở khắp mọi nơi. Ở những nơi mày từng đi qua và cả những nơi mày chưa từng đến. Ở những nơi chưa biết hoặc đã biết.” Câu nói của Camelia vang lên trong đầu Sean, đột nhiên Sean đã hiểu ra ý nghĩa thực sự của chúng.

Những Kẻ Ô Uế đang ẩn nấp ngay trong nhân loại các anh. Có vô số vật chủ của chúng đang tồn tại. Hiện hữu ngay dưới mũi Giáo Hội.

“Có bao nhiêu kẻ lai tạo?” Giọng của anh trở nên lạnh lẽo và trống rỗng. “Hàng tá?” Hàng trăm? Hay hàng ngàn?

“Ai mà biết được.” Yibo đáp. Cậu chỉ biết là rất nhiều, nhưng cụ thể thì dù mẹ cậu có còn sống thì cũng chưa chắc biết rõ được.

Camelia nói bọn chúng nhiều hơn cả số hạt cát trên biển, hơn cả những giọt nước trong đại dương. Nhưng bà ta đang ám chỉ đến ma quỷ nói chung hay chỉ riêng những con quỷ lai tạo và buôn người như bà ta?

“Sao cậu biết nhiều thế?”

“Trong đội của tôi có hai người bị lai tạo nhưng đã được chúng tôi cứu trước khi bị bán hoặc bị chiếm hữu. Và giờ họ là đồng đội của tôi. Cho nên tôi biết được kha khá.”

Sean nhìn chằm chằm vào mũi giày. “Cho nên, cậu và những người bạn của cậu đi khắp nơi giải cứu những đứa bé xấu số khỏi cha mẹ hoặc người thân bị quỷ nhập?”

“Không.” Yibo lắc đầu dứt khoác, tuy nhiên bờ vai rộng rãi vững chãi của cậu sụp xuống, trông cậu có vẻ hơi suy sụp. “Lý tưởng nghe rất cao quý nhưng không thực tế.”

“Vậy chạy khỏi cảnh sát và trốn lui trốn lủi trong những khu nhà hoang thế này là đỉnh cao thực tế?”

“Dĩ nhiên là không. Nhưng đó cũng là lý do vì sao chúng tôi không dám để con số thành viên trong đội vượt quá 10. Ngoài vấn đề số lượng, đồ ăn và nước uống, hầu hết chúng tôi đều là thầy trừ tà hoặc là sinh vật có năng lực đặc biệt, quan trọng nhất là tất cả chúng tôi đều đang bị cảnh sát và Giáo Hội truy lùng. Chúng tôi không thể nuôi trẻ mồ côi và cũng không có cách nào mang chúng theo cùng được. Chúng tôi không thể đảm bảo an toàn cho lũ trẻ.”

“Cho nên... Các cậu bỏ mặc bọn nhỏ cho lũ quỷ và Giáo Hội?” Giống như cậu ta bỏ lại Lily. Giờ Sean mới nhận ra, lúc đó dù họ có khả năng mang con bé theo cùng, cậu ta cũng sẽ bỏ lại cô.

“Chúng tôi không còn sự lựa chọn nào khác.” Yibo cụp mắt xuống, tránh đối mặt trực diện với Sean, như thể chính cậu cũng cảm thấy áy náy và xấu hổ. “Rất nguy hiểm khi di chuyển từ thị trấn này sang thị trấn khác với số lượng thành viên quá đông.”

Sean hít một hơi thật sâu, nỗ lực áp chế cơn phẫn nộ và mong muốn cho nắm đấm của mình tiếp xúc cự ly âm với khuôn mặt cậu ta. Anh thầm nhủ Yibo là ân nhân của mình, cậu ta muốn cứu ai là quyền của cậu ấy, cậu không có trách nhiệm và nghĩa vụ phải cứu cả Lily, hơn nữa cậu ta cũng vì bất đắc dĩ mà thôi. Tuy nhiên, anh cũng không thể bỏ mặc em gái mình, anh cần đàm phán. Có lẽ nếu anh cố gắng học hỏi, cố gắng chứng minh mình có thể tự bảo vệ bản thân và Lily, có lẽ họ sẽ đồng ý cứu cô và cho cô đi cùng. Mà giả sử thương lượng thất bại thì anh đã có khả năng bảo vệ tốt cho hai người, anh sẽ cứu cô và mang cô đi cùng anh, anh sẽ không gia nhập họ mà không có Lily. Anh cần nhiều thông tin giá trị hơn nữa để lập kế hoạch.

“Làm thế nào cậu vào được thị trấn này?” Để qua lại cổng ra – vào giữa các thị trấn, người dân cần phải có giấy tờ tùy thân, trẻ em không được phép rời khỏi mà không có người giám hộ hoặc nhân viên trong Giáo Hội đi cùng.

Tất nhiên, chẳng có công dân nào được khuyến khích mạo hiểm đi đến các vùng đất còn đang bị quỷ chiếm đóng.

Hai má mochi đáng yêu của Yibo lại hiện lên. “Chúng tôi có một chiếc xe tải chở hàng chứa đầy đủ giấy tờ tùy thân, đồ ăn, thức uống cùng với một lô áo cassock của Giáo Hội. Nhưng chỉ có một xe thôi, cho nên không phải ai được chúng tôi cứu đều được đi theo chúng tôi. Nhưng anh thì khác, Sean. Anh là một thầy trừ tà và cũng là một thần báo tử. Chúng tôi cần anh.” Yibo vòng qua đống lửa, ngồi xuống cạnh Sean, nắm chặt lấy hai tay của anh. “Và nếu Giáo Hội gặp anh trước, sẽ không có ai có thể nghe thấy tin tức về anh nữa. Cả anh và em gái của anh.”

Sean vô thức siết chặt lấy tay Yibo, anh nhận ra mọi chuyện có thể tệ đến mức nào nếu cậu ấy không tới.

“Cậu biết...? Cậu biết tôi có thể...?” Sean hít sâu một hơi, bắt đầu lắp ráp các từ ngữ. “Cậu biết tôi là thầy trừ tà từ trước?”

“7 năm trước thì không. Còn sáng nay... Tôi không chắc chắn cho lắm. Tôi biết có một thầy trừ tà tiềm năng đang ở thị trấn này và chúng tôi đang đi tìm người đó. Tôi vô tình thấy kẻ thoái hóa rình rập anh, và anh rất có thể là người mà chúng tôi đang tìm kiếm.” 7 năm trước, tôi tìm anh vì mục đích riêng, trùng hợp làm sao hiện tại anh từ mục tiêu cá nhân biến thành mục tiêu chung của cả đội. Đó rất có thể là nhân duyên của chúng ta. Chúng ta nhất định sẽ gặp được nhau, bằng cách này hoặc cách khác. Mấy câu sau cùng Yibo chỉ nghĩ trong đầu, giờ chưa phải lúc nói ra. Sean vẫn chưa tin tưởng cậu hoàn toàn, cậu không muốn dọa anh sợ.

Tim Sean như đập lỗi nhịp. Ý cậu ấy là gì?

“Nhưng anh lại chạy mất tiêu. Tôi đã phải mất nửa ngày tìm khắp các trường học lớn nhỏ trong thị trấn, xem xem anh đang ở trường nào, để tìm hiểu anh có phải là người chúng tôi đang cần tìm hay không...”

“Khoan.” Sean ngắt lời. “Sao cậu biết làm việc trong trường?” Anh đã qua tuổi đi học rồi, làm sao cậu ta biết được anh đang làm việc cho trường?

“Cái túi đồ anh mang theo sáng nay... Lúc anh cầm nó lên, tôi thấy được có áo cassock dành cho mấy buổi lễ hay được tổ chức ở trường.” Yibo buông tay ra, ngượng ngùng xoa xoa gáy.

Mắt cũng tinh thật. Sean cảm thán.

“Sau đó, tôi tìm được trường anh đang làm việc. Tôi đã đứng ở cổng trường chờ anh tan làm, sau đó bám theo anh, tuy nhiên không may là giữa đường bị mất dấu. Cho nên tôi đã phải đi loanh quanh tìm một dấu hiệu gì đó về anh. Khi tôi thấy đám thầy trừ tà giả kia, tôi biết anh rất có thể đã bị Giáo Hội phát hiện nên đã bám theo họ. Và rồi cuối cùng tôi cũng tìm được anh.” Ờm... Cậu ta đúng thật là kẻ rình rập. Riêng cái này thì không sai chút nào.

Yibo ngả người ra đằng sau, ánh đè pin trên tường hắt vào gương mặt cậu, chiếu rõ vẻ vui mừng và háo hức đến kỳ lạ trên gương mặt đó. “Tên thoái hóa đầu tiên vào sáng nay chỉ là kẻ tiên phong thôi. Sẽ còn nhiều tên như vậy nữa đến tìm anh. Anh không thể tự mình gánh vác hết tất cả, Sean, anh cần chúng tôi. Anh cần chúng tôi nhiều như chúng tôi cần anh.”

Sean bấu chặt mép chăn. “Tại sao người thoái hóa lại tìm tôi?”

“Chúng ngửi thấy mùi hương của anh. Anh bao nhiêu tuổi rồi?”

“24, sang tuần sau là 25 tuổi.” Sợ hãi kích thích andrenalin trong máu anh.

“Tôi 18 tuổi... Ừm, 24, đang trong đỉnh cao trưởng thành, không quá sớm cũng không quá muộn. Hoàn mỹ.” Yibo lẩm bẩm, bắt gặp ánh mắt khó hiểu từ Sean, cậu bắt đầu giải thích. “Những kẻ thoái hóa và tà ma ở trên mặt đất có thể cảm nhận được một thầy trừ tà sắp trưởng thành. ‘Trưởng thành’ ở đây ý chỉ lần đầu thầy trừ tà giải phóng ‘lửa địa ngục’. Quãng thời gian phù hợp để giải phóng ‘lửa địa ngục’ nhất là từ 18 đến 30 tuổi. Trước hay sau độ tuổi đó cũng được nhưng hiếm và rất nguy hiểm đến tính mạng. Cho nên tôi mới nói anh hoàn mỹ. Khi chúng tôi phát hiện lũ thoái hóa đang tập trung đến khu vực này, chúng tôi liền biết anh đang ở gần đây. Chúng tôi không biết anh là ai, đang ở thị trấn này hay ở thị trấn bên cạnh. Vì thế, chúng tôi đã chia người ra tìm, chúng tôi ở đây để ngăn chặn lũ quỷ giết anh và Giáo Hội bắt được anh.”

“Và bây giờ chúng ta đang cắm trại trong một căn nhà bỏ hoang, trốn tránh cảnh sát và những nhà trừ tà rởm?”

Yibo gật đầu. “Có thể gọi chung là Giáo Hội. Và người thoái hóa.”

Và người thoái hóa...

Sự tình nghiêm trọng hơn Sean tưởng. Nhưng anh không thể rời thị trấn mà không có Lily. Sean liếc qua Yibo, anh phải tìm cách thuyết phục được họ đồng ý. Cậu ta nói họ đang rất cần anh, nhiều như anh cần họ, đây có thể là một lợi thế. “Thế, bạn của cậu đang ở thị trấn này à?”

“Họ đang ở gần đây. Chúng tôi có một... Căn cứ tạm thời khác. Nó đẹp hơn chỗ này.” Yibo bổ sung, Sean có thể nghe ra ý xin lỗi trong giọng nói của cậu. “Tuy nhiên, giờ vẫn chưa đến lúc an toàn để đưa anh đến căn cứ.”

Sean run rẩy quấn chặt chăn quanh người. Lạ thật! Đống lửa chỉ cách anh có hai bước chân. Vì sao anh vẫn thấy lạnh?

“Bởi vì cảnh sát đang truy lùng chúng ta?”

“Ừ, nhưng đó chỉ là vấn đề nhỏ. Quan trọng là anh vừa mới giải phóng lửa địa ngục lần đầu trong đời, anh sẽ...”

“A...” Cảnh tượng trước mắt đột nhiên xoay tròn trước mắt Sean và anh suýt nữa ngã xuống sàn. “Có cái gì đó không đúng.”

Yibo lập tức ngồi dậy xem đồng hồ trên cổ tay trái. “Đến lúc rồi. Anh thấy thế nào? Có đau đầu không?”

“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Cơn chóng mặt bao phủ lên người Sean, anh đã phải chống một tay lên gối tránh ngã sang một bên.

Sean chớp chớp mắt, cố gắng giữ tỉnh táo, không thể tin nổi nhìn Yibo. Mạch đập trong người đập rất mạnh và nó chỉ làm anh thấy choáng váng hơn. “Yibo, cậu đã bỏ gì vào đồ ăn?”

“Chuyện này không liên quan gì đến thức ăn, tôi thề.” Yibo ngồi dậy, bắt đầu xếp mấy cái gối thành một cái đệm nho nhỏ, rồi đặt hai tay lên vai Sean, muốn anh nằm xuống. “Đây! Nằm xuống đi!”

Sean vụng về gạt tay cậu ra. Căn nhà vẫn quay cuồng, nhưng đó không phải điều tệ nhất. Tự dưng anh có ảo giác quần áo trên người giờ biến thành xiềng xích thay vì vải cotton và jean.

Cơn hoảng loạn nhảy múa trong ngực Sean, anh cố gắng đứng dậy nhưng tín hiệu chạy trốn đã lạc đâu đó trên đường từ bộ não đến các cơ. Chân còn lại của anh trượt ra khỏi sàn, người ngã ra đằng sau, vai đập mạnh vào sàn bê tông.

“Chuyện gì đang xảy ra với tôi?” Sean ú ớ hỏi.

“Anh sẽ ổn thôi. Cố gắng bình tĩnh lại đi Sean. Đừng cố chống lại nó, nếu không anh sẽ tự làm mình bị thương đấy.”

Nỗi kinh hoàng làm tim anh đập loạn xạ cả lên trong khi Yibo cố với lấy anh.

“Chống lại cái gì cơ? Rốt cuộc đang có chuyện gì?” Anh thì thào bằng những âm tiết nhẹ nhàng như giớ thoảng. Ngôi nhà tối dần trong tầm mắt, như thể màn đêm đang quay cuồng trong anh.

Yibo bước đến bế bổng anh lên, mặc cho anh cố vùng vẫy chống trả. “Ngoan nào! Chỉ cần nhằm mắt lại và cô gắng thư giãn...”

Những lời chỉ dẫn còn lại của cậu biến mất khi cả thế giới trở nên tối sầm. Điều cuối cùng Sean thấy là đôi mắt lo âu màu nâu tuyệt đẹp của Yibo khi cậu đặt anh nằm lên trên cái đệm tự chế kia.