“Lời khen giống như nụ hôn qua tấm màn.” – trích từ Victor Hugo.
---
Thấy Yibo như thế, Sean cũng không tính hỏi thêm chuyện cá nhân của cậu ta, dù gì thì cả hai cũng không thân đến mức đi tọc mạch quá khứ của đối phương.
“Cậu biết gì về bác tôi?”
Ánh lửa hắt lên khuôn mặt không đành lòng của cậu. Không biết vì sao cậu ấy có vẻ mặt đó, có lẽ là vì đau buồn cho một sinh mệnh bị quỷ chiếm giữ đi. “Tôi chỉ điều tra ra được bà ta đã bị nhập, có lẽ đã bị trong quãng thời gian dài.”
“Từ lúc bà ấy bước vào tuổi 18.” Theo chính miệng con quỷ đó thừa nhận.
Yibo ăn muỗng súp đầu tiên. “Đó đâu phải là lỗi của anh, anh không thể ngăn cản được chuyện đó. Bà ta đã bị nhập ngay trước khi anh được sinh ra. Anh không nhận ra được là vì anh đâu có ví dụ để so sánh, không phải sao?”
“Cậu có ý gì?” Tấm chăn trượt ra khỏi vai Sean nhưng anh không mấy để tâm.
Yibo nhấc cái nồi ra khỏi đống lửa rồi lại ngồi xuống cái đệm đối diện với Sean. “Bà ta bị con quỷ đó chiếm hữu gần hết cuộc đời, ngay trước khi anh ra đời, phải không? Anh chưa từng trực tiếp tiếp xúc với một người bị nhập trước khi gặp bà ta. Anh không có kinh nghiệm gì để nhận ra điều đó. Cho nên, anh mới không thể biết được.”
Không sai. Nhưng nó không có nghĩa là Sean không nên biết sự thật.
Nếu Lily không mang thai và vô tình chệch kế hoạch của bà ta, liệu cả đời này anh có biết chuyện đó? Hai anh em anh đã tránh bà ta trong nhiều tháng liền. Các triệu chứng thoái hóa của bà ta đã rất nghiêm trọng, nhưng cả hai đều không nhận ra hay để ý đến, chỉ vì họ đều không muốn gặp hay tiếp xúc với bà ta. Hai người chỉ muốn bà ta lặng lẽ rời khỏi cuộc sống của hai người.
Nhưng viễn cảnh tươi đẹp đó vĩnh viễn sẽ không xảy ra. Bà ta sẽ chiếm hữu Sean và bán Lily. Sau đó... Ờm, thật ra anh cũng không biết kế hoạch sau đó của bà ta là gì, xét thấy anh bị Giáo Hội cấm không được sinh con.
Yibo lặng lẽ nhai miếng thịt hầm, đồng thời quan sát Sean. Cậu lấy một chai nước suối, âm thầm đặt nó cạnh anh, và anh thậm chí không hề để ý đến.
“Còn gì nữa?” Sean khuấy khuấy món bò hầm trong lon. “Cậu còn biết gì về bà ta nữa? Về hai anh em tôi?” Làm thế nào mà cậu tìm được tôi? Riêng câu sau cùng, không hiểu sao Sean không hỏi được thành lời.
“Kiên nhẫn chút.” Yibo cau mày nhìn lon súp chưa hề vơi đi chút nào trong tay Sean. “Tôi sẽ nói hết tất cả những gì tôi biết, miễn là anh ăn trước cái đã. Anh cần năng lượng, phòng trường hợp chúng ta bị phát hiện và cần phải chạy.”
Lúc này Sean mới nhớ ra, anh không còn nhà để về nữa. Anh chẳng còn quần áo gì ngoại trừ cái bộ đang mặc. Anh không có lấy một mẩu bánh để ăn và chỉ có thể ăn thức ăn mà Yibo cho. Anh không có bất kỳ thông tin gì ngoại trừ thông tin đến từ chính miệng cậu ta. Anh không còn nơi nào có thể đi và chẳng còn ai để tin tưởng. Anh không còn gì cả. Ngoại trừ Yibo. Đột nhiên anh có cảm giấc như mình đã bị sập bẫy.
Yibo hẳn đã nhìn ra sự nghi ngờ ánh lên trong mắt anh. Bởi vì sau đấy, cậu nở nụ cười. Khi cậu ta cười, Sean không thể nhận ra thiếu niên đã giết người thoái hóa và bắn một “thầy trừ tà” với cậu thiếu niên trước mặt này là cùng một người. Khi cặp má sữa trắng trẻo như hai cái bánh mochi kia hiện lên, trông cậu ấy rất bình thường, trông giống một thiếu niên như mọi thiếu niên khác. Thân thiện. Đáng yêu. Đáng tin cậy. Cảm giác này làm mọi lý trí của anh hoạt động khó khăn.
Sean chưa biết nhiều về Yibo mà đã thấy cậu ta đáng tin. Đây là điều cấm kỵ từ trước tới nay.
“Thư giãn đi.” Nụ cười của Yibo phụt tắt khi thấy Sean càng cảnh giác hơn. “Nếu tôi muốn giết anh, tôi đã không cứu anh. Tận hai lần. Nếu tôi muốn tiền thưởng, tôi đã không dẫn anh đến căn cứ riêng tạm thời của tôi, nơi mà chưa từng có ai, thậm chí cả đồng đội của tôi biết đến.” Yibo tự hào dang hai tay ra, như thể nơi này là cung điện và cậu ấy là một ông vua giàu có. Nếu không tính đống mạng nhện, bụi bặm và rác thải xung quanh hai người thì hình ảnh này rất đáng để lưu lại làm kỷ niệm. “Anh còn gì phải sợ tôi nữa?”
Câu này nghe quen quen, làm Sean liên tưởng tới Bevis – cái tên suy nghĩ bằng nửa người dưới kia, và thế là... Anh kéo chăn lên, quấn chặt bản thân không lộ ra mọt ke hở. Yibo giật giật khóe miệng, cuối cùng, cậu lắc đầu thở dài.
“Này... Nếu tôi định... Anh hiểu mà...” Cậu quét mắt khắp người Sean, đặc biệt là “quả đào” căng mọng đặt trên gối nào đó, “Tôi đã không đưa cho anh cái thanh gỗ đính lắm đinh trên đó rồi.” Sau đó, cậu ta hạ giọng rất thấp, đến mức Sean không nghe ra được cậu ta đang nói gì. “Hơn nữa nếu có muốn thì tôi cũng sẽ chọn một nơi sạch sẽ, giường lớn, có nến với hoa hồng lãng mạn chứ ai lại chọn nơi hoang vu thế này. Tôi cũng đâu phải biến thái.” Thấy ánh mắt nghi ngờ tia qua đây của Sean, Yibo hắng giọng một cái, chỉ vào ba bốn thanh gỗ nằm la liệt xung quanh anh. “Anh có nhiều ‘vũ khí’ như vậy thì có gì phải sợ tôi cơ chứ?”
Sean vẫn hồ nghi quan sát Yibo hết cả một phút. Không thể trách anh đa nghi được, nhớ không lầm thì mới sáng nay, cái tên này vừa trắng trợn sàm sỡ anh xong. Giờ kêu cậu ta không có ý đồ gì, quỷ mới tin! Nhưng anh vẫn bỏ qua đoạn đối thoại xấu hổ này, tiếp tục hỏi. “Cậu thực sự cho rằng sẽ có tiền thưởng để bắt được tôi sao?”
Yibo lại bật cười. “Giáo Hội thường gọi khoản tiền đó là phần thưởng. Ừ, đúng vậy, giờ này chắc họ đã dùng ít tiền khuyến khích người quen của anh tham gia vào cuộc truy lùng rồi.”
Sẽ xảy ra chuyện đó sao? Liệu Selina có gọi cho cảnh sát nếu cô ấy nhìn thấy anh không? Cả Adonis và gia đình cậu ta nữa. Tuy họ chán ghét Giáo Hội nhưng có khi nào họ sẽ bắt tay hợp tác với chúng nếu hành động đấy sẽ bảo vệ được Lily?
Sean không chắc Yibo biết bao nhiêu về anh nhưng anh khẳng định cậu ta biết nhiều hơn cả chính anh. Anh cần câu trả lời. Anh cần sự thật.
“Vậy... Tôi ăn còn cậu trả lời?” Sean thương lượng, Yibo gật đầu. Cậu ngẩng đầu lên uống hết phần súp còn lại.
“Thỏa thuận.”
Sean cũng cầm cái lon của mình lên, thầm mong giờ này Lily cũng được ăn ngon như anh hiện tại, mặc kệ Giáo Hội đã đưa con bé đi đâu. Suy nghĩ về em gái làm anh nảy sinh thêm nhiều thắc mắc về chính gia đình của mình, những chân tướng mà anh chưa bao giờ được biết đến. “Cậu biết gì về cha mẹ tôi?”
Yibo lắc đầu. “Tôi không biết gì về cha mẹ anh, thậm chí tôi còn chả biết họ trông thế nào kia. Điều duy nhất tôi chắc chắn là thân phận thật sự của họ thông qua những khả năng mà anh được thừa hưởng và con quỷ kia. Tôi đã điều tra bà ta từ năm ngoái.”
“Bác Camelia?”
“Ừ.”
“Sao cậu lại điều tra về bà ta? Cậu biết được gì?”
“Tôi được Adela nhờ tìm hiểu tin tức về anh Drake. Hồi nãy tôi có nhắc qua rồi, anh ấy là anh trai của Adela. Nghe ngóng một thời gian, tôi nghe được tin anh ấy đã bị Giáo Hội giao cho bà ta. Cho nên tôi mới đi điều tra bà ấy. Những gì tôi tra ra được là bà ta đã bị quỷ nhập từ lâu, là một kẻ lại tạo và buôn người.”
Sean uống một ngụm súp, anh nhận ra mình bắt đầu cảm thấy khỏe hơn, nhờ vào cái chăn ấm và bữa tối thơm ngon.
“Bác của anh – à không, nên gọi là con quỷ giả dạng bác anh – trước đó chắc đã có ý định quyến rũ cha anh để tự mình lai tạo, tôi đoán thế vì kế hoạch này sẽ ít có nhân tố không xác định hơn. Nhưng vì cha anh không phải là người thường nên bà ta mới đổi kế hoạch, chuyển sang uy hiếp. Cha hoặc mẹ anh là thần báo tử nên khả năng cao nhất, theo tôi đoán, là bà ta đã ép cha mẹ anh dùng những đứa con của họ để đổi lấy an toàn. Bà ta tính dùng anh làm cơ thể vật chủ trong tương lai hoặc bán anh cho một con quỷ khác đang cần vật chủ.”
“Chính xác là chọn tôi làm vật chủ, người bà ta tính bán là em gái tôi.” Sean sửa lại, Yibo gật gù.
“Nhà anh là một tổ hợp hoàn hảo. Có đúng hai con. Tức là con quỷ đó có thể giữ lại một người làm của riêng và bán đi người còn lại, lợi nhuận tối đa, rủi ro tối thiểu, mà cả cha lẫn mẹ đều không phải người bình thường, kiểu gì cũng sẽ có đứa con kế thừa năng lực, mặc kệ là năng lực nào thì giá trị cũng sẽ lớn hơn bình thường. Hèn gì bà ta lại nhắm vào nhà anh.” Yibo suy đoán. “Chưa kể nhan sắc...” Sean để ý cậu ta lại đánh giá cả người anh, từ chiếc quần jean, áo sơ mi, cái chăn khoác bên ngoài đến khuôn mặt và hình thể của anh. Ánh mắt cực kỳ nóng bỏng là anh muốn... Quấn cái chăn che kín người lần nữa. Biến thái! Sean chửi thầm. “Tôi cá cha và mẹ anh rất đẹp. Bởi vì anh cũng rất đẹp.” Ánh mắt càng lúc càng trắng trợn, toát ra u mê đâu đây.
Trông Sean vẫn bình thản nhưng nếu để ý một chút sẽ thấy, hai tai anh đã đỏ như quả cà chua. Anh chưa từng nhận được lời tán tỉnh nào, tán tỉnh thật sự chứ không phải kiểu quấy rối, từ trai lẫn gái đều không. Ở trường, dưới những cặp mắt giám thị của các thầy cô đến từ Giáo Hội, không bao giờ xuất hiện lời ve vãn tỏ tình, càng chẳng có chuyện tồn tại ánh nhìn mê đắm như thế kia. Ngay cả những kẻ phải mò mẩm trong bóng tối như anh cũng chưa từng dám làm mấy chuyện này. Hậu quả cực kỳ nghiêm trọng. Nhưng dường như Yibo không hề e ngại khen anh. Và cậu ta cũng chẳng rụt rè gì trong việc thể hiện tình cảm của mình.
“Cha tôi rất anh tuấn. Còn mẹ tôi... Tôi nghe cha kể rằng bà từng rất xinh đẹp.” Anh cũng không biết gương mặt trước khi có đầy sẹo của mẹ mình trông thế nào. Chỉ biết cha thường kể bà rất xinh đẹp, đẹp đến mức thu hút rắc rối, giống anh và Lily hiện tại. Dù giờ khuôn mặt đó chẳng còn dính dáng đến hai từ xinh đẹp thì ở trong lòng cha, mẹ anh vẫn luôn là người đẹp nhất.
“Quả thật gen nhà anh tốt đến mức thu hút nguy hiểm.” Yibo thầm than. “Tôi tin trong quá khứ, con quỷ đội lốp bác anh kia đã phát hiện ra gen đặc biệt có giá trị mọi mặt của nhà anh. Cho nên mới lập kế hoạch muốn lai tạo. Mấy kẻ lai tạo thường bị hấp dẫn bởi những huyết thống đặc biệt và chúng sẽ tận dụng nó cho đến khi nó đi vào ‘ngõ cụt’.”