“Để sống sót thường phải chiến đấu, và để chiến đấu, bạn phải làm bẩn tay mình.” – George Orwell.
---
Trước khi Adela kịp nổi giận, một tiếng rít não nề như kim loại va chạm xé toạc màn đêm yên tĩnh, sau đó là một tiếng rầm, cuối cùng là tiếng gầm rú quen thuộc. Cơn bỏng rát dưới chân Sean bùng lên, những ngón tay bắt đầu ngọ nguậy như thể chúng muốn có vũ khí. Adela nhìn sâu vào mắt anh, lạnh lùng đến mức có phần tàn nhẫn. “Không còn thời gian nữa. Giờ trả lời câu hỏi của tôi: Anh đã sẵn sàng chiến đấu chưa?”
Tiếng gầm càng lúc càng gần.
“Đâu còn lựa chọn nào khác.” Sean lầm bầm và rồi ba người kia lập tức nổi cảnh giác. Đến giờ anh vẫn chưa chắc chắn mình đã sẵn sàng hay chưa, nhưng giờ thì làm gì còn lựa chọn. Chiến đấu hoặc là chết. Mà anh vẫn chưa sống đủ.
Cả đội lao về con hẻm phía đông, dù không ai chỉ về hướng đó. Sean theo sát phía sau, chạy gần Yibo hết mức có thể.
“Có bao nhiêu?” Yibo hỏi, Corbin ngẩng cao đầu, lặng lẽ chạy trên nền bê tông dù trên chân cậu ta đang mang một đôi ủng nặng nề.
“Ba tên một nhóm. Sau chúng có lẽ gấp ba.”
“Tôi tưởng chỉ có nhà trừ tà đang tiến hóa mới có thể cảm nhận được người thoái hóa chứ?” Sean kéo mạnh quai balo, cố gắng làm bước chân yên tĩnh hơn, nhưng đôi giày thể thao của anh như muốn đạp nát lớp nhựa đường lỏng lẻo.
“Anh ấy không cảm nhận được chúng.” Adela dừng lại cuối hẻm, ngó đầu ra xem xét hai bên. “Anh ấy nghe thấy chúng. Tai của Corbin thính như mèo vậy.” Thấy không có xe cộ hay ma quỷ gì, cô vẫy tay ra hiệu cho mọi người chạy theo cô, băng qua một con phố đen như mực, xông vào một con hẻm khác sặc mùi hôi thối bốc ra từ thùng rác của một nhà hàng đầu hẻm đó. “Lúc mới quen, tôi cứ tưởng não anh ấy bị chập mạch vì ảnh cứ nhìn chằm chằm vào khoảng không. Sau này tôi mới hiểu ra anh ấy chỉ đang nghe thấy những thứ mà chúng tôi không thể nghe thấy được. Năng khiếu này rất có ích trong tình huống như hiện tại. Còn bình thường thì khá bất tiện vì hầu như mọi người không thể có không gian riêng tư.”
Sean vừa chạy vừa tò mò liếc sang anh chàng to lớn. “Tai thính như mèo?”
Tiếng gầm thét quái dị vang lên sau lưng bọn họ, dội xuống các tòa nhà với đường xá và chân Sean lại bắt đầu ngứa và rát. Nếu có người sống ở khu vực này, họ chắc chắn sẽ bị đánh thức. Nhưng cũng may, khu dân cư gần nhất cách đây hơn nửa dặm lận.
“Không phải chúng ta nên chạy nhanh hơn sao?” Ba người kia tự dưng giảm tốc độ, dù cơ thể của Sean muốn chạy nhưng anh cũng phải ép bản thân chậm lại để kịp tiến độ với mọi người.
“Chúng tôi tính cho mấy tên đang theo sát chúng ta đuổi kịp, giết chúng để giảm số lượng trước. Sau đó, chúng ta sẽ diệt đám còn lại ở nơi đã định sẵn. Chỗ đó phải cách xa khu dân cư, khó có thể nghe thấy động tĩnh, tránh đánh động đến cảnh sát. Thủ lĩnh?” Adela liếc sang Yibo hỏi chỉ thị.
“Có một bãi phế liệu ở tít phía bắc thị trấn, cách đây một dặm. Là một khu công nghiệp, rất vắng người vào sáng sớm thế này.” Yibo ra hiệu cho mọi người rẽ phải. “Tôi đã tìm thấy nó hôm qua, trong lúc thám thính thị trấn.” Lúc đó, Sean còn đang ở trong trường. “Chúng ta sẽ phải leo lên hàng rào. Nhưng đó là nơi tốt nhất hiện tại.”
Sean biết chủ của bãi phế liệu mà Yibo đề cập, nó là của bác Nick, người đã mua chiếc xe để lại của cha mẹ anh vào năm ngoái. Vài tháng sau, bác ấy đã mua lại dàn loa cũ cùng với máy rửa bát trong nhà với giá gấp đôi so với giá trị thật của chúng khi bác ấy nghe được tin anh cần tiền. Bác ấy thật sự là một người tốt, nhưng anh e rằng dù có là người tốt nhất thế giới thì cũng sẽ gọi cảnh sát khi chứng kiến cảnh có vô số kẻ thoái hóa đang tràn vào chỗ làm của mình.
May thay, bãi phế liệu đến 9 giờ sáng mới mở cửa. Giờ có lẽ bác Nick vẫn đang mơ một giấc mơ đẹp trên giường của mình. Ở phía bên kia thị trấn.
“Nơi này thế nào?” Yibo dừng bước, những người khác lập tức dừng theo trong khi Sean lúi húi dừng lại cách họ vài bước vô duyên, với cái balo đầy ắp trên lưng. Anh tự hỏi có phải mình đã bỏ lỡ tín hiệu thầm lặng nào đó rồi không. Hay tại bộ não đang tiến hóa của anh vẫn chưa theo kịp sóng não của mấy thầy trừ tà.
Corbin và Adela liếc quanh con hẻm, đánh giá tính hữu dụng của nó. Lối đi này đủ rộng cho các xe tải chở rác chạy qua, bên trái Sean là bức tường bằng gạch, bên phải tường bê tông bị mẻ. Không có cửa sổ hay cửa cổng gì, ánh sáng duy nhất đến từ đèn đường ở hai đầu hẻm cùng ánh trăng lờ mờ dưới những đám mây bay bổng trên đầu.
Đây là nơi duy nhất trong thị trấn có thể dùng làm bãi chiến trường nhỏ.
“Có vẻ ổn.” Adela thì thầm, còn Corbin thì căng thẳng và nhìn thẳng mặt đường trước mặt.
“Có ba tên, ngay sát rồi.”
Sean có thể cảm nhận được chúng. Chúng đang đói. Và hưng phấn. Cơ bắp của chúng bị thiêu đốt vì cuộc rượt đuổi, nhưng dường như chúng không nhận ra. Máu chúng được bơm lên, Sean có thể cảm nhận được nhịp tim của chúng đồng bộ với nhịp đập của cả đội ở bên trong anh, giống như trong tim anh đang có hai quả tim đang cùng hoạt động. Khi Sean đặt balo xuống, bắt chước tư thế chiến đấu giống Yibo – chân giang rộng để giữ thăng bằng, cánh tay khuỵu xuống, hai bàn tay mở rộng sẵn sàng, Sean nhận ra nhịp tim của chúng không chỉ đồng bộ với những người khác. Chúng còn đồng bộ với chính anh nữa.
Chúng có thể cảm nhận được anh, giống như anh cũng có thể cảm nhận được chúng.
“Chúng đến rồi.” Sean thì thầm, Corbin gật đầu xác nhận. “Kế hoạch là gì?” Ba tên thoái hóa, ba thầy trừ tà, trong đó hai chuyên nghiệp, một tay mơ và một thần báo tử nhưng có kinh nghiệm chiến đấu đầy mình. Rất có thể Sean chẳng có cơ hội giết lấy một tên.
Anh không chắc mình nên thất vọng hay vui mừng nữa.
Adela bật ra tiếng cười cực kỳ biến thái khác xa với vẻ ngoài loli đáng yêu của cô, tràng cười như kẻ điên dội lại quanh họ. Lũ thoái hóa đã nghe thấy tiếng cười, nhịp động của chúng tăng lên dẫn tới nhịp tim của anh cũng tăng theo. “Kế hoạch là tống cổ lũ khốn đó về địa ngục, sau đó nhảy múa ăn mừng trên xác của chúng.”
Sean quyết định tránh xa cô gái đáng sợ này một chút. Corbin an ủi. “Em ấy chỉ đang đùa thôi.” Cậu lại tập trung nhìn vào cuối con hẻm, nheo mắt lại cố lắng nghe.
Yibo bước đến bên cạnh Sean. “Không, cô ấy không có đùa đâu.”
Trước khi Sean quyết định tin ai trong số họ, một tiếng gầm rít kinh hoàng khác đã đâm thẳng vào não anh. Tiếng móng vuốt sắc bén lướt qua nền bê tông ở cuối ngõ vang lên ken két. Tim anh đập thịch một cái, kẻ thoái hóa dần dần bước ra khỏi bóng tối. Nó ngồi xổm bằng bốn chân, đầu gối toàn xương xẩu, cơ bắp dài, nhăn nhúm nổi bật dưới làn da trắng bệch bên dưới chiếc quần rách rưới bẩn thỉu.
Áo sơ mi trên người nó rách nát như giẻ lau, một cánh tay áo đã biến mất hoàn toàn, đôi giày cũ rích và khó có thể nhìn ra màu gốc ban đầu.
Nó dùng đôi mắt sáng lấp lánh nhìn thẳng vào Sean, trên cái đầu hói bóng loáng như cái bóng đèn chi chít những vết thương đã được đóng vảy và dính đầy máu khô. Nó há mồm to hơn cả sức tưởng tượng của Sean, nước dãi chảy từng hàng bên khóe miệng. Nó ngửa đầu ra sau và hú lên, làm Sean ớn lạnh cả người.
Sean cố gắng hít sâu một hơi nhưng cổ họng của anh đang thít lại trong kinh hãi. Kẻ thoái hóa lao tới anh, anh giơ tay trái lên chắn, cố gắng triệu tập ngọn lửa đã thiêu rụi con quỷ trong cơ thể gầy gò của Camelia. Nhưng những ngón tay run rẩy của anh vẫn tối đen khi con quái vật lao vào không trung, phóng thẳng vào chỗ anh đứng. Thời gian như trôi chậm lại...
Đoàng! Đoàng!
Tim Sean như vọt lên cổ. Ngay khi anh lao sang bên phải theo kế hoạch dự phòng của mình, Adela đã nổ súng bắn nát hai chân của con quái vật. Cùng lúc đó, Corbin giơ tay trái lên cao. Cậu ta nắm lấy áo kẻ thoái hóa và giật nó xuống khi nó nhảy qua đầu cậu, sau đó quật con quỷ như đang hái một quả táo trên cành cây.
Corbin đập con quái vật xuống mặt đường, nó và Sean ngã xuống đất cùng mọt lúc. Lòng bàn tay của anh trượt trên lớp nhựa đường thô ráp. Anh nghe thấy luồng không khí bùng nổ dữ dội và mặt đất hơi rung chuyển khi con quái vật bị ném xuống đường.
Yibo kéo anh dậy. Sean nhìn lên thì thấy Adela, dưới ánh đèn đường lờ mờ, tay vẫn cầm khẩu súng còn bốc khói, cau mày nghiêm khắc nhìn anh, làm anh nhớ tới Linh Mục Hypatia. Hiển nhiên, cô không hề hài lòng với màn thể hiện vừa rồi của Sean, thật lòng mà nói, anh cũng không hài lòng với chính mình nhưng cũng không biết phải làm sao. Sean quay lại thì thấy Corbin đè lên người tên thoái hóa, bàn tay phát sáng của cậu đặt lên ngực nó, con quỷ oằn mình, cào cấu, đấm đá dưới người cậu.
Trông Corbin làm việc này rất dễ dàng. Có lẽ nó dễ với cậu ta thật, xét về kích thước và độ khỏe của cậu ấy. Sean kinh ngạc ngưỡng mộ nhìn cậu, nhưng anh không thể tưởng tượng được mình cũng đã từng giống cậu ấy, làm được cái việc mà cậu vừa làm – tóm gọn một dân bản địa đến từ địa ngục ngay trên không, sau đó đá nó về ‘nhà’ trước khi nó kịp thở.
“Sean,” Adela lên tiếng. “Anh không nên sợ. Anh càng sợ hãi thì càng khó có thể triệu tập ‘lửa địa ngục’. Hãy nhớ lại lần đầu tiên anh triệu tập năng lực, anh đã nghĩ tới điều gì?”