“Có lúc chân tướng còn khiến người ta đau khổ vô vọng hơn là những lời nói dối.” – trích từ “Bách Quỷ Tập” của Cửu Lộ Phi Hương.
---
Đoạn sau đã bị tiếng nước chảy róc rách đổ vào ấm nước lấp mất.
“... Và chúng đã phá hủy tất cả! Một đứa thì không được phép sinh sản, đứa kia thì không giữ được cái quần!” Camelia đập cái ấm xuống bếp, sau đó bật bếp gas lên, vặn lửa đến mức cao nhất, đến mức ngọn lửa đun bong luôn cả lớp sơn trên ấm.
“Một lũ vô dụng!” Bà ta mở tung hết các tủ nhà bếp ra, vừa chửi bới vừa lục lọi tìm kiếm. “Trà đâu rồi?” Bà ta quát với Sean. Sean không chắc bác mình có để ý anh đang đứng ở đây hay không.
“Hết rồi.” Nhà anh đã bỏ trà từ lâu rồi, dù sao cả hai anh em anh đều không thích đồ uống này và quá phí phạm cho một thứ mà cả hai đều không cần.
“Mày có biết thanh xuân giống cái gì không?” Camelia đột nhiên chuyển chủ đề, như thể bác ấy đã quên mất trà triết gì đó.
Giây thần kinh thứ 6 của Sean run lên, Sean tự dưng cảm thấy sợ hãi, anh lắc đầu, lùi lại vài bước khi bà ta đến gần anh. Đôi mắt của bác ấy trở nên hoang dại kỳ lạ, những lọn tóc màu nâu nhạt bồng bềnh trên gương mặt mỏng manh đến mức trông như màn nước, chỉ có thể nhìn không thể chạm.
“Giống vàng đó, Sean. Thanh xuân đắt giá như vàng, ngây thơ như viên kim cương lấp lánh được vàng bao quanh. Mày phá hủy bản thân còn chưa đủ, phải không? Mày còn muốn con bé kia giống mày à? Đây đều là lỗi của mày.” Bà ta dùng một ngón tay xương xẩu chỉ vào mặt anh. “Tất cả những gì con bé đó phải làm là giữ cái váy của mình trong... Vài năm nữa.” Bà ta lại quay vào bếp rồi mở một cái tủ khác. “Nó là thứ giữ tao tiếp tục. Khó khăn lắm mới loại bỏ được cha mẹ mày. Nhưng bây giờ thì giá của nó chỉ còn bằng một nửa giá niêm yết. Thậm chí nếu không lấy cái thứ đó ra khỏi bụng nó, nó sẽ hoàn toàn mất giá trị.”
“Là sao cơ? Bác, tôi không hiểu bác đang nói gì cả.” Sean hiểu từng từ riêng lẻ, nhưng khi xếp chúng lại với nhau thì anh lại chẳng hiểu gì. Tuy nhiên, bà tà vừa đề cập tới cái gì mà loại bỏ cha mẹ anh, giá trị, giá niêm yết – anh bắt đầu nổi hết da gà. Một nỗi bất an không tên hiện lên.
“Tất nhiên là không rồi. Vì con bé kia mới là người thông minh. Mày là chiến binh, còn nó là nhà tư tưởng, có điều giờ điều đó không còn quan trọng nữa. Nó chưa từng quan trọng, nhưng mày chả bao giờ nhận ra điều đó. Bởi vì mày không phải là người thông minh. Nhưng không sao cả, tao cũng chẳng cần bộ óc của mày.”
Camelia lại xoay người lần nữa, tốc độ xoay quá nhanh dẫn tới mất thăng bằng, nhưng bà ta không hề ngã. Bằng một cách nào đó, mặc dù cơ thể đã thiếu sự duyên dáng và cân bằng, nhưng khả năng thăng bằng của bà vẫn rất hoàn hảo và sức mạnh lại vô cùng... Đáng sợ.
Bác ấy bị sao vậy?
“Chìa khóa...” Camelia liếc qua liếc lại bàn ăn. “Chìa khóa xe của tao đâu rồi?”
Hồi nãy, nhân lúc bà ta bận lẩm bẩm, Sean đã vội giấu chìa khóa xe trên bàn đi. “Bác, bác không thể lái xe. Bác... Không khỏe.” Mùi rượu sực nức trên người bà ta làm anh muốn say theo luôn.
“Không khỏe? Ha ha ha!!!” Giọng cười cao vút vụt ra khỏi miệng bà ta rồi vang vọng khắp phòng. Nó như dội lại từ bức tường rồi xuyên thẳng vào hộp sọ của Sean. “Tao không khỏe? Ừ, tao đã không khỏe trong suốt thời gian dài. Nhưng giờ thì sắp thay đổi rồi.” Camelia nhắm mắt lại, đến khi lại mở mắt ra, ánh mắt bà ta ghim Sean vào chỗ anh đang đứng. “Tốt thôi, mày lái xe đi.” Có lẽ bà ta đã đoán được anh đang giữ chìa khóa xe của bà ta.
“Không.” Tuyệt đối không. “Ý bác là sao khi nói bác đã xử lý cha mẹ tôi?” Sean nghiến chặt răng, anh quá tức giận, quá bối rối và sợ hãi nên không thể nào suy nghĩ thấu đáo được. Có quá nhiều thắc mắc quanh quẩn trong đầu anh. Và anh vừa mới nhận ra câu đầu tiên mình hỏi không phải về cơn giận vô lý của bà ta hay về chuyện bà ấy đang cố gắng ép Lily làm. “Tại sao bác lại nói là loại bỏ cha mẹ tôi? Bác đã làm gì họ?”
Camelia từ từ quay sang nhìn Sean. Đôi mắt bà ta lại lóe sáng như thể chúng là hai viên đá quý được trưng bày dưới hàng ngàn ánh đèn, như thể chúng đang phản chiếu một nguồn sáng nào đó mà anh không thể nhìn thấy.
Và rồi một suy đoán kinh hoàng lóe lên. “Bà đã giết cha mẹ tôi, đúng không?” Anh thì thầm, cổ họng trở nên đắng ngắt. “Cha tôi... Mẹ tôi... Bà đã làm bọn họ bị bệnh, phải không?”
Từ trước đến giờ Sean luôn nghi ngờ về căn bệnh cướp mất mạng sống của cha mẹ anh. Họ vốn đang khỏe mạnh, tự dưng lại dần dần gầy trơ xương như những kẻ nghiện ma túy, phải nằm liệt giường thều thào mỗi ngày. Anh biết cha mẹ anh không dính dáng gì đến chất gây nghiện và bệnh viện cũng không tìm ra được nguyên nhân gây bệnh. Là bệnh gì mà có thể từ từ hủy hoại con người ta, từng bước từng biết giết họ đây? Là bị bệnh hay bị cái gì đó khác?
Rồi câu trả lời của Camelia đã chứng thực cho suy đoán của Sean.
“Cha mẹ mày?” Bà ta lại cười, như thể đó là một khái niệm rất lố bịch. “Không sai, Sean, chính tao là người gây ra cái chết cho cha mẹ mày. Tao với cha mẹ mày đã giao kèo với nhau một chuyện nhưng chúng lại qua cầu rút ván, liên tiếp tìm cách ngăn cản tao. Cho nên tao phải loại bỏ chướng ngại vật trên đường. Cha mày là một người đàn ông đặc biệt với một năng khiếu cũng rất đặc biệt. Mẹ mày cũng thế. Tao đã mất gần hai năm mới kiếm được một đôi hoàn hảo như cha mẹ mày. Tao đã tìm đến chúng, uy hiếp sẽ để lộ thân phận thật sự của chúng và chúng đã phải dùng hai khoản di truyền nho nhỏ của mình đổi lấy an toàn. Thế mà sau khi giao kèo xong, chúng lại lật lọng. Cho nên tao đã xử lý chúng.” Đột nhiên ánh mắt lạnh lùng đáng sợ cùng bóng dáng gầy guộc của bà ta nhòe đi trong đôi mắt của anh. Tim anh thắt lại theo từng câu của bà ta và những giọt nước mắt căm phẫn lăn dài trên má. “Cuối cùng, mày đã là của tao.” Camelia nheo hai mắt lại. “Mày là của tao.”
Máu anh sôi lên trước những lời nói dối phun ra từ trong miệng bà ta. Bà ta đang nói dối. Nhất định là như thế. Anh không thể nào chấp nhận sự thật này được. “Bà điên rồi. Rượu đã nướng chín hết bộ não của bà rồi.”
“Tao không phải đứa nghiện rượu, Sean à.” Ấm nước rú lên báo hiệu nước đã sôi, Camelia nghe tiếng liền nhấc nó ra khỏi bếp. Bằng tay không. Tay cầm của ấm để lại một vết phỏng đỏ chót dữ tợn trên lòng bàn tay của bà ta, nhưng dường như bà không cảm thấy đau đớn gì. “Không có loại rượu nào làm được điều này với tao.” Bà ta vén cassock lên, lộ ra cặp đùi tiều tụy.
“Mày biết mấy năm nay tao đã phải uống gì không? Vitamin E, cho làn da và hệ thống miễn dịch của tao. Vitamin C, để tái tạo chất oxy hóa và làm săn chắc collagen. Như mày đã thấy, chúng chả tác dụng gì mấy, đúng không?” Camelia cười khẩy, tiếp tục liệt kê. “Tao còn phải uống vitamin K, canxi, niacin, vitamin A cùng với vô số loại thuốc mà có lẽ mày chưa từng được nghe tới.” Rồi lại bắt đầu kể lể. “Những loại thuốc này có tác dụng làm chậm các hiện tượng đang xảy ra trong cơ thể tao, và tao đang phải trả chúng bằng tín dụng. Tức là một ngày nào đó, tao sẽ phải thanh toán các khoản nợ của mình. Cũng may cha mẹ mày đã ngăn không cho tao thành người giám hộ cho hai anh em mày. Không thì có lẽ mày đã tìm hiểu được tất cả. Hoặc cũng có lẽ sẽ không. Suy cho cùng mày chả thông minh mấy. Còn em gái mày là quá trẻ để nhận ra sự kỳ lạ này. Lúc đầu, tao rất tức giận khi biết cha mẹ mày trước khi chết còn tính kế chặn đường tao. Nhưng giờ ngẫm lại, tao phải cảm ơn chúng mới phải.” Nghe xong, Sean muốn bóp chết người phụ nữ độc ác ở trước mặt anh. Ngay bây giờ.
Sau đó, Camelia quan sát Sean. Là thực sự quan sát, nghiên cứu các đặc điểm của anh như đã từng trong nhiều năm trước đây. Kỳ lạ thay, hành vi soi mói của bà ta còn đáng sợ hơn cả sự ghét bỏ mà bà ta đã dành cho anh. “Mày rất hoàn hảo, thậm chí mày chưa bao giờ biết đến điều đó. Mày không thừa hưởng khả năng của cha mày, nhưng mày lại thừa hưởng khả năng đặc biệt không kém cạnh từ mẹ. Chưa kể mày có vẻ đẹp hoàn hảo, chỉ cần đến trưởng thành sẽ phô ra hết. Đẹp từ bên ngoài. Hoàn mỹ ở bên trong. Cho đến khi mày không còn được như vậy nữa.”
Trong một khoảnh khắc, trong khi Sean cô gắng giải đáp mớ câu trả lời rời rạc trên đầu lưỡi bà ta, anh tự dưng cảm thấy bác họ có lẽ sẽ khóc. Anh đã thấy hai mắt bà ta ươn ướt. Và tràn ngập nỗi buồn.
Nhưng rồi ánh mắt bà ta cứng rắn trở lại và tiếng nghiến răng ken két vì tức giận lại vang lên. “Tao đã rất trông chờ vào cái ngày mày làm bài kiểm tra thể chất. Thế mà mày lại bị tuyên bố không thích hợp để sinh sản. Chỉ vì tiền sử cận thị và ‘tâm thần’! Hóa ra cha mẹ mày đã tính sẵn hết rồi. Tao đã bị cha mẹ mày chơi một vố mà chẳng thể làm gì được. Cho nên tao đã giết lũ vô ơn đó!!!”
Đầu óc Sean quay cuồng. Anh lùi ra đằng sau, đến khi bắp chân chạm vào ghế, anh ngồi xuống, tránh cho bản thân ngã quỵ xuống sàn.
Ngày đó, khi anh bị loại, anh đã rất cha mẹ đến ôm anh. Muốn họ an ủi anh rằng mọi chuyện sẽ ổn, muốn họ nói với anh rằng: anh vẫn có giá trị, anh vẫn còn hy vọng, anh vẫn có thể sáng tạo ra tương lai cho riêng mình.
Đó những lời của các bậc phụ huynh khác đã nói với những đứa con 18 tuổi bị ép phải vô sinh của họ. Anh có thể nghe thấy hết những lời đó. Nhưng cuối cùng, điều anh nhận được không phải là hình ảnh an ủi hay đau buồn gì của cha mẹ, thậm chí họ còn thở phào nhẹ nhõm khi nghe được tin. Người duy nhất chia sẻ nỗi đau với anh là Lily, ngày hôm đó, mắt con bé mở to và ướt đẫm như đại dương. Cô sợ hãi, thương cảm cho anh; còn anh thì tức giận, tủi thân và rồi cả hai chỉ có thể ôm nhau khóc.
“Hôm đó, mày và cha mẹ mày đã phá hủy mọi thứ giữa hai nhà chúng ta.” Camelia phun một ngụm nước miếng. “Tao đã lên kế hoạch cho mày, ta đã cưng chiều mày, tao đã rất cẩn thận bế mày lên. Mày và con cháu của mày sẽ là tương lai của tao, sẽ là một máy chủ xuất sắc sản xuất theo đơn đặt hàng. Một món quà di truyền cho bản thân tao. Là di sản của tao. Nhưng thay vào đó, mày đã bị cấm không được sinh con, phá hỏng kế hoạch hàng thập kỷ của tao. Còn em gái mày, giá trị duy nhất của nó là thanh xuân và trinh trắng, thế mà lại tự hạ gục bản thân bằng sự ngu si trong dục vọng. Hai đứa tụi mày đúng là một cặp hoàn hảo, đẹp mà vô dụng. Một đôi bình bông. Một thảm họa tuyệt vời.”
Sean không hiểu đoạn cuối, bởi vì đoạn đầu cứ lởn vởn trong đầu anh.
Hôm đó, mày và cha mẹ mày đã phá hủy mọi thứ giữa hai nhà chúng ta.
Đó là lỗi của anh sao? Phải chăng thông báo không đủ điều kiện sinh sản của anh là nguyên nhân khiến bác Camelia thay đổi thái độ với anh và cha mẹ anh? Anh chính xúc tác đẩy cha mẹ vào cái chết?
Tay Sean ướt đẫm mồ hôi, anh có thể chà tay lên cái quần jean mình đang mặc để lau nó đi. Nhưng anh không thể làm gì với nỗi đau và cảm giác hối hận đang sâu xé trong tim.
“Sean?” Lily lên tiếng, Sean ngước lên thì thấy cô đã đứng trước cửa phòng bếp tự bao giờ, trong bộ trang phục áo sơ mi xanh đậm kết hợp với quần jean. Cô trố mắt nhìn chằm chằm vào bà bác họ của hai người. “Bà ta đang nói cái khỉ gì thế?”