Chương 15: Vén Màn Bí Mật, Từ Quá Khứ Đến Hiện Tại (Phần 2)

“Qua nghi ngờ, ta tới gần sự thật.” – trích từ Marcus Tullius Ciero.

---

Sean rất muốn mở miệng an ủi với cô rằng mọi chuyện vẫn ổn, nhưng lời nói đó như cục đường tan trên đầu lưỡi, ngọt ngào mà không có hình thù rõ ràng.

“Tao chỉ kể lại một phần sự thật cho anh trai mày nghe thôi.” Camelia quay lại với ấm nước. “Sean luôn chậm hiểu, nhưng tao đoán giờ cuối cùng nó cũng đã bắt đầu hiểu ra nó đã phá hủy hạnh phúc của gia đình mày và của tao ra sao. Chính xác là nó phá hoại hạnh phúc của tao là chính.”

Giá niêm yết. Máy chủ sản xuất theo đơn đặt hàng. Hiến tặng di truyền.

Một bức tranh hình thành trong đầu anh, nhưng anh tìm không ra điểm chính của nó ở đâu.

“18 tuổi là trẻ.” Bây giờ, Camelia đang tự nhủ với bản thân, như thể bà ta vừa nghĩ ra được điều gì đó mới mẻ vậy. Tuy nhiên, Sean thậm chí còn chưa thể xử lý hết lượng thông tin mà bà ta vừa ném cho anh, anh không thể nào theo kịp mạch não của bà ta. “Có lẽ tuổi trẻ sẽ bù cho được chuyện mất trinh. Dù sao thì vẫn còn một phần giá trị.” Sau đó, Camelia quay ngoắt lại, quan sát Lily bằng ánh mắt soi mói Sean lúc nãy. “Gầy nhưng dáng đẹp. Người xinh.” Bà tà lẩm bẩm, hai mắt lại mơ màng. “Tất nhiên con bé đẹp rồi. Mình đã lựa chọn gen rất cẩn thận. Chỉ cần con bé không làm việc quá sức, nó vẫn sẽ luôn xinh đẹp.” Camelia chớp mắt rồi lại nhìn chằm chằm vào Lily. “Cuối cùng thì mày vẫn còn có chút giá trị.”

“Sean...” Lily gần như phát hoảng, Sean muốn giúp cô, nhưng chính bản thân anh cũng đang bối rối. Anh đang lạc trôi trong biển lời vô nghĩa. Anh không sao kết nối chúng với nhau được.

“Mình vẫn có thể giải quyết các con số.” Bà ta nói tiếp, rồi đi đi lại lại trong bếp, coi hai anh em Sean là không khí. “Tỷ suất lợi nhuận đã bị thu hẹp, mình sẽ cần một người hiến tặng gen mới.” Camelia liếc qua Sean, cơn ớn lạnh xuyên qua từng đốt xương trong người anh. “Nhưng nó chưa hẳn hoàn toàn lỗ. Mình sẽ phải xin gia hạn tín dụng...” Rồi bà ta lại đổ dồn ánh mắt vào Lily, làm cô bắt đầu run lẩy bẩy. “Nếu mình nhận được giá trị trường hợp lý.”

Có lẽ Camelia đã đúng khi nói Lily là người thông minh, vì cô đã hiểu ra trước anh. Dù chỉ là một phần trong số đó. Sean có thể thấy được nỗi kinh hoàng bùng lên trong mắt cô và theo cái cách cô từ từ lùi lại ra xa bà ta, như thể cô sợ nếu đi quá nhanh, quá xa thì sẽ kích hoạt bản năng săn mồi ở trong người bác họ của hai anh em.

“Không...” Lily thốt lên. “Anh ơi, bà ta muốn bán em.”

“Cái gì?” Làm sao bà ta có thể buôn bán một con người? Ai sẽ mua một cô gái 18 tuổi?

Sau đó, Sean lại nhớ tới tên động dục Bevis và hình thức trả tiền của gã. Máu anh đông lại trong huyết quản. Ôi không...

“Bà đã giết cha mẹ tôi và giờ bà còn muốn bán luôn cả cháu ruột của mình sao?” Lily thì thào, nhưng ánh mắt giận dữ của con bé táo bạo hơn nhiều so với giọng nói của cô. Đôi mắt cô như muốn nhào vào xé xác người đàn bà gầy như tên nghiện kia.

Bác của hai người lại cười, lần này âm thanh tàn nhẫn vang lên trong từng tế bào trong cơ thể Sean. “Tao không có cháu trai hay cháu gái gì hết. Tao đã đầu từ kỹ lưỡng hết rồi. Mày sinh ra là để bị bán.” Rồi bà ta quay sang anh. “Còn mày sẽ được lai tạo. Lạ đời lắm sao?”

“Bà điên rồi.” Sean thì thầm, anh bước đến trước người Lily, quay lưng lại với cô, giang hai tay ra muốn che chắn cho cô. Bác họ của hai người đã đánh mất những gì còn lại trong tâm trí. Và cả trái tim của bà ta nữa. Kiểu họ hàng nào lại đi giết em trai của mình, sau đó còn tính bán luôn cả cháu gái cơ chứ?

Lily lắc lắc tay Sean, đôi mắt màu nâu tràn ngập kinh sợ và giận dữ. Anh nhìn cô, còn cô chỉ lắc đầu. “Anh, bà ta không có điên. Bà ta đã bị nhập rồi.”

Cơn kinh hoàng lạnh như cục đá rơi vào bụng anh và đọng lại ở đó.

Không thể nào. Không thể ở trong thị trấn Pyrenees. Không thể chỉ cách nửa dặm từ nhà đến trường và ít hơn hai dặm từ nhà đến Nhà Thờ trung tâm. Không thể ở trong nhà của anh em anh.

Thỉnh thoảng thời sự có đưa tin về người bị nhập ở trong đại lục cùng với hình ảnh các thầy trừ tà mặc cassock màu đen được phái đến để giải quyết vấn đề, nhưng không có tài liệu hay thông tin gì về chuyện có người bị nhập từ sau vụ việc của Andrea Frank. Mặc dù rất ít người thật sự tin cô ấy bị tà ma chiếm hữu. Cuộc hành quyết Andrea chẳng qua chỉ để phô trương thanh thế cho Giáo Hội mà thôi. Nó là cách đe dọa các tội phạm trong tương lai. Và nó đã hoạt động rất hiệu quả.

Nhưng bác anh... Là một thứ gì đó khác.

Bà ta chậm rãi mỉm cười với Sean, hai mắt lóe lên. Anh biết Lily đã đúng.

Bác anh là một con quỷ.

Camelia quan sát hai anh em Sean từ từ lui ra khỏi phòng bếp. Tim anh như muốn nổ tung, nó đập quá nhanh, mọi thứ trong phòng bếp thực sự sắc nét rõ ràng, như thể mắt anh đang hoạt động tốt hơn bất kỳ cơ quan giác quan nào khác. Như thể chúng đang bù đắp cho việc anh chỉ có thể thấy lờ mờ trong suốt thời gian qua.

Bàn chân của Camelia sột soạt trên tấm thảm cũ sờn trước mặt Sean khi hai anh em anh lùi lại ra đằng sau. Đột nhiên Sean nhận ra tay mình quá trống. Anh nghĩ giờ mình nên cầm đại cái gì đó làm vũ khí, nhưng rồi lại thấy cũng chẳng có tác dụng gì. Bà ta đã là một con quỷ không biết tự lúc nào và anh không biết trên đời có vũ khí bình thường nào có thể đánh bại bà ta.

“Lil, qua nhà hàng xóm mượn điện thoại đi.” Sean thì thầm, nhưng lời thì thầm của anh giống như một cái búa giáng xuống sự im lặng mong manh hiện tại. “Gọi cho ai đó có thể giúp được chúng ta.”

“Ừ, cứ gọi đi, tính gọi cho ai đây? Giáo Hội? Giỏi thì gọi cho họ đi.” Nụ cười trên mặt Camelia trở nên lạnh lùng, bà dồn hết áp lực vào Lily. “Tụi mày cho rằng Giáo Hội sẽ tin một Giám Mục cấp cao của tụi nó bị một con quỷ chiếm hữu sao? À mà cứ cho là tin đi. Thì chúng làm được gì nào? Cùng lắm là thiêu sống tao và lấy phôi thai ra khỏi tử cung của mày. Hoặc có lẽ chúng sẽ cắt bỏ luôn mọi thứ của mày. Để không cần phải lo mày lai tạo trái phép nữa, đúng chứ?”

“Lil, cứ đi đi.” Sean thúc giục. Nhưng anh có thể cảm giác được con bé dừng lại ngay sau lưng anh, hai người gần đến mức anh có thể ngửi thấy mùi dầu gội trên tóc cô, có thể nếm được nỗi sợ hãi của cô. “Họ sẽ không làm thế.” Họ sẽ không giết đứa bé. Nhưng họ sẽ dùng nó để ép cô phải nghe lời và phục vụ họ cả đời.

Tuy nhiên, Camelia cũng nói không sai. Họ sẽ không tin lời của Lily. Của hai anh em Sean. Bọn họ sẽ không tin một cấp cao như Giám Mục lại bị quỷ nhập ngay dưới mũi họ mà họ lại không biết. Chính bản thân anh còn thấy khó tin nữa là.

Sean đã bắt gặp nhiều kiểu người trong đời, có kiểu người chán nản, vô trách nhiệm, thờ ơ, ốm yếu, nhưng người bị quỷ ám chưa bao giờ xảy ra với anh? Tại sao? Tại sao anh chỉ cho rằng bà ta bị nghiện rượu? Vì thay đổi chỉ diễn ra từ từ?

Hay vì thật sự không có nhiều sự thay đổi?

Đó cũng là lúc Sean thực sự hiểu ra cuộc sống hai anh em anh đang sống dối trá đến cỡ nào. Bác anh không thay đổi vì bị quỷ nhập. Bà ta thay đổi vì tình hình bà ta đang xấu đi. Vì linh hồn bà ta chiếm hữu đang gần như bị thiêu rụi hoàn toàn và sức khỏe của bà ta đang bắt đầu giảm sút. Cơ thể bà ấy đã bắt đầu biến đổi.

Bắt đầu thoái hóa.

Nhưng... Phải mất rất nhiều năm để một người bị ám biến thành kẻ thoái hóa, nếu trong trường hợp tà ma tiêu thụ từ từ linh hồn đó. Phải mất hơn 30 năm. Không một ai biết bác họ của hai người đã thuộc quyền sở hữu của Kẻ Ô Uế trong bao lâu.

Trong một giây, suy nghĩ này gần như đã làm Sean hạnh phúc, vì nó mang lại cảm giác nhẹ nhõm. Cuối cùng thì anh cũng đã bắt đầu hiểu được tình hình để nghĩ cách giải quyết. Sau đó, ý tưởng bắt đầu lên men, và anh không thể bỏ qua, mặc dù thẩm vấn một con quỷ là một ý tưởng vô cùng tồi tệ.

“Đã bao lâu rồi?” Sean hỏi, Lily ở đằng sau kéo anh theo cô. Tránh xa con quỷ ra.

Cơ thể của Camelia Xiao đã bị chiếm hữu bởi một con quỷ tự xưng là bác họ của hai người từ bao lâu rồi? Từ khi bà ta sa vào rượu chè và thường chèn ép anh? Hay là trước khi anh làm bài kiểm tra thể chất? Hay trước đó nữa?

Lâu hơn? Nó nhất định phải lâu hơn. Vì với tình huống tiêu thụ từ từ, quá trình thoái hóa không thể xảy ra chỉ trong một hai ngày.

“Sao không hỏi em gái mày đi.” Con quỷ dưới lớp da bác anh đáp. “Tao đoán chắc giờ nó cũng đã hiểu ra hết rồi.”

“Lil?” Sean siết chặt tay Lily. Anh rất muốn quay đầu lại nhìn cô, xem xem cô đã biết điều gì mà anh không biết, nhưng nếu làm thế, anh không thể tập trung vào con quỷ được. “Đã bao lâu, Lil?”

“Ngay từ lúc đầu.” Lily thì thầm, noradrenalin chạy rần rần khắp người anh. “Hoặc là trước khi em bắt đầu nhận thức được vạn vật xung quanh.”

Camelia gật gù, như thể con quỷ đằng sau đôi mắt bà đang tự hào về một trong những... Khoản đầu tư của nó. “Tao luôn biết mày là đứa thông minh mà.” Rồi bà ta lại nhìn sang Sean, ánh mắt toàn là ghét bỏ. “Thật may làm sao, tao không cần mày cho não.”

“Chúng ta chưa bao giờ là cháu của bà ta, cha cũng chưa từng là em ruột của bà ta.” Lily tiếp tục với chất giọng kinh hoàng đầy ám ảnh. “Chúng ta là doanh nghiệp của bà ấy. Linh hồn của chúng ta là để bị đánh cắp. Cơ thể cũng thế. Phải không?”

“Trong trường hợp của mày, cơ thể mày không phải cho tao lấy mà là để bán.” Con quỷ chỉnh lại cho đúng, Lily rùng mình trước lời thú nhận của bà ta. “Sean là vật chủ tiếp theo của tao, nó được sinh ra và nuôi dưỡng vì mục đích đó. Còn mày, Lily thân mến, mày là một khoản đầu tư. Là tiền của tao. Mày không thể tưởng tượng được một cơ thể trẻ khỏe có giá trị như thế nào với những người phù hợp đâu.” Người ở đây, tất nhiên chỉ bọn tà ma. Camelia nhún vai, cử chỉ trông rất đau đớn, giống như các khớp đang chống lại sự chuyển động này. “Đáng lý ra mày có giá cao hơn nữa nếu mày còn trinh, nhưng ít nhất mày vẫn còn giá trị. Tao sẽ coi đây là một bài học. Lần tới phải để mắt kỹ vào các khoản đầu tư của mình.”

“Lần tới?” Sean lạnh người đi vì sốc. Anh há hốc mồm. “Bà sẽ làm điều này thêm lần nữa?” Đừng nói nữa và chạy đi. Mọi bản năng sinh tồn của anh kêu gào anh mau chạy. Nhưng anh phải biết sự thật. “Bà đã từng làm chuyện này rồi? Bà tìm đến cha mẹ tôi vì chuyện này?” Quỷ không thể sinh ra và cũng không thể già đi. Chúng chỉ có thể di chuyển từ vật chủ này sang vật chủ khác mỗi khi cơ thể cũ đã hao mòn, tiêu thụ hết linh hồn này tới linh hồn khác. Phải chăng con quỷ này đã tìm đến cha mẹ anh, ép họ làm giao dịch chỉ để đánh cắp cơ thể và linh hồn của anh đến khi anh trưởng thành?