“Một khi ngờ vực bắt đầu, nó nhanh chóng lan rộng.” – trích từ John Maynard Keynes.
---
Sean vào nhà bằng cửa sau, đi thật cẩn thận tránh để nó sập xuống lưng anh. Căn nhà im ắng như nhà hoang, anh cũng không gây ra tiếng động gì, chỉ im lặng tính xem lon súp anh vừa trộm được kèm với ổ bánh mì còn sót lại trong tủ có đủ cho một bà mẹ hay không? Anh có nên nấu thêm gì đó không? Hay nhường cho Lily miếng bơ đậu phộng cuối cùng? Anh bắt đầu lo cho tương lai. Chuyện xảy ra với Bervis khi nãy đồng nghĩa sau này anh không thể lấy đồ ở đó được nữa. Anh cần kiếm tiền khẩn cấp hoặc có nguy cơ bị bắt quả tang khi đang ăn trộm trong những cửa hàng mới mà anh chưa rõ tình hình. Tuy nhiên, anh vẫn không hối hận khi đã đánh tên đó một trận.
Haizzz... Sao không chờ thêm một năm nữa?
Nếu Lily và Adonis đợi thêm một năm nữa rồi mới giải phóng hormone, có lẽ anh đã cam kết xong với Giáo Hội và có một công ăn việc làm đàng hoàng rồi. Anh nghĩ tới tương lai, nhưng dường như chả có tương lai gì cho anh cả. Tương lai của Lily cũng mờ mịt chẳng kém, nhưng ít ra vẫn có một người yêu nó. Qua quãng thời gian bình tĩnh lại, anh biết, chỉ cần Lily chịu nói cho Adonis biết đến đứa bé, tên khốn đó chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm.
Cặp của Lily treo lơ lửng trên cái ghế ở nhà bếp, dấu hiệu rõ ràng duy nhất chứng minh con bé đã về đến nhà. Khi anh mở cửa phòng cô, Lily ngồi bật dậy trên giường, hai mắt mở to đầy sợ hãi, cho đến khi cô nhận ra anh trai cô qua vài tia sáng lờ mờ xuyên qua rèm cửa sổ.
“Em thấy mệt lắm hả?” Sean nhẹ giọng hỏi, đóng cánh cửa sau lưng lại.
Lily lắc đầu, nhưng chỉ cần nhìn vào bộ đồ đi học nhàu nát của cô, Sean biết cô đã nằm trên giường cả ngày, không biết vì mệt hay là vì sợ hãi lo lắng.
“Chị Selina đã giúp chúng ta dời lịch kiểm tra thể chất vào tuần tới, nhưng chị ấy không thể giúp em thoát được nó.” Sean thò tay vào cặp, lấy văn bản thông báo kỷ luật đưa cho Lily. Cô đặt nó lên cái tủ đầu giường cũ rích. Không cần đọc, chỉ cần lướt qua tiêu đề, cô đã biết nội dung của nó là gì.
“Và anh đã trộm thứ này lúc đi về. Anh nghĩ chúng ta cần chắc chắn 100% rồi mới bắt đầu suy tính cách giải quyết.” Sean lôi cái hộp giấy ra khỏi cặp và ném nó lên giường Lily. Đó là que thử thai, dù anh có tiền để trả thì cũng không thể mua được nó – bạn phải xuất trình giấy tờ tùy thân và giấy phép làm cha mẹ mới được mua món đồ này.
Lily cầm cái hộp lên xem. “Thậm chí em còn chưa nghĩ tới cái này.”
“Anh biết.” Sean mỉm cười buồn bã. Lily thông minh nhưng còn đang trong tuổi mơ mộng. Cô thường nghĩ tới những thứ bay bổng hơn là những vấn đề thực tế.
“Em thử nó bây giờ hả?”
Sean đẩ cặp của mình lên bàn. “Ừ. Càng sớm càng tốt.”
Lily run run mở hộp giấy đọc hướng dẫn sử dụng.
“Anh khá chắc là em chỉ cần tiểu vào cái que đó.” Sean nói trong khi em anh vẫn rất bối rối.
“Em biết. Nhưng một khi em thử, chúng ta sẽ lập tức biết kết quả. Hoặc tốt hơn, hoặc tệ hơn. Chúng ta sẽ biết chắc chắn và em sẽ phải ngừng giả vờ rằng mọi chuyện còn ổn.”
“Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, Lil. Bằng cách này hay cách khác. Anh hứa đấy.” Và cô nở nụ cười tuyệt vọng.
Sean đứng chờ ngoài cửa phòng tắm trong khi Lily vào trong kiểm tra, sau một lúc, cô mở cửa ra cho anh cùng vào. Trên bệ rửa mặt là một cái cố chứa nước tiểu và que thử thai đang cắm vào đó. Cả hai anh em quan sát cái que trong khi Lily rửa tay lại lần nữa cho thật sạch.
Theo hướng dẫn sử dụng, bọn họ phải chờ 5 phút mới có kết quả, nhưng vạch thứ hai đã xuất hiện trước khi đến phút thứ 5. Trước khi Lily kịp lau khô tay.
Bóng ma gánh nặng đặt lên vai Sean, lần đầu tiên anh thực sự mờ mịt. Anh sẽ không có tương lai, em gái anh sẽ gặp rất nhiều khó khăn và nguy hiểm. Con bé sẽ không được học đại học, không có công việc tử tế, rất có thể sẽ có ít nhất hai tội danh... Và theo kế hoạch, lúc đứa bé kia ra đời, anh chẳng còn tồn tại để bảo vệ em gái và đứa cháu được nữa.
“Thôi rồi! Thế là xong rồi.” Lily ngã phịch xuống sàn, ngón cái và ngón trỏ nắm chặt que thử như muốn bóp nát nó. “Chuyện này đã thực sự xảy ra.” Hai giọt nước mắt tươi rói từ từ lăn xuống gò má. “Em thật sự đang mang thai.”
“ĐỒ KHỐN KIẾP!”
Lily nhìn ra ngoài, hai mắt trợn to. Sean quay lại và thấy bác Camelia không biết tự lúc nào đã vào nhà họ, hai bàn tay xương xẩu nổi đầy gân xanh nắm chặt dưới bộ độ cassock. Bộ đồ dường như quá lớn so với khung xương mỏng manh của ba tà và làn da của bà có vẻ nhợt nhạt hơn nhiều so với trí nhớ của anh. Thậm chí anh có thể thấy rõ hầu hết các tĩnh mạch chạy ngang chạy dọc trên người bà ta trên những chỗ lộ da ra ngoài.
Camelia bắt lấy cánh tay của Sean rồi lôi anh ra ngoài mạnh đến mức làm anh lảo đảo ngã xuống sàn, đầu đập mạnh vào cái bàn đằng sau. Không thể tin được người đàn bà yếu ớt và gầy guộc kia lại có thể lôi ngã được một thanh niên khỏe mạnh. Bà ta bước vào phòng tắm, đôi chân gầy trơ xương bước qua ngưỡng cửa. Sean vội loạng choạng đứng lên, nhanh chóng theo sau, canh chừng bà ta làm gì đó có hại với Lily. Còn Lily thì cố gắng lùi ra xa bà ta hết mức có thể, đáng tiếc cô lại bị kẹt giữa bồn cầu và bồn tắm.
“Tao biết ngay có gì đó mờ ám khi mày bỏ chạy mà. Bao lâu rồi?” Bà bác thô bạo rít lên.
Lily run rẩy, quen thử thai rơi lộp bộp xuống sàn.
Camelia nhặt nó lên, khi bà ta cúi xuống, xương đầu gối như muốn xuyên thủng làn da của bà. Sean chau mày, nhìn chằm chằm vào cổ chân bị lộ ra lúc di chuyển kia. Có gì đó không đúng. Xương luôn nổi bật rõ ràng như vậy sao? Bà ta nhìn lướt qua que thử rồi ném nó về phía Lily.
Lily bối rối né đi. Que thử thai đập vào bức tường bên phải tai cô và vỡ thành nhiều mảnh. Sean nhìn quanh phòng tắm, cố tìm ra thứ gì đó có thể đánh ngất bà bác nếu bà ta tính làm tổn thương em gái anh.
Chai sữa tắm đã cạn. Lăn khử mùi...
“Bao. Lâu. Rồi?” Camelia cẩn thận và có chủ ý nhấn từng chữ một, làm Sean không hiểu vì sao bà ta lại quan tâm đến chuyện này. Cha mẹ Sean đã dặn hai anh em tránh xa bác ấy hết mức có thể nên cả hai đều không thân thiết gì với bà bác họ này. Vậy thì vì sao bà ta lại quan tâm? Vì lợi ích của mình hay vì lợi ích của Lily?
“Cái đứa con hoang trong bụng mày có từ lúc nào?” Bà ta nhìn chằm chằm vào cái bụng phẳng lì của cô.
“Tôi... Tôi không biết.” Nước mắt chảy dài trên má Lily, hai mắt cô đỏ hoe. “Tôi chỉ mới bị trễ kinh nguyệt có một lần thôi.”
Camelia gật gù, làn tóc mỏng xõa qua bờ vai xương xẩu, hai mắt bắt đầu mơ màng. “Chúng ta sẽ sửa lại lỗi lầm này. Tao biết có một người có thể làm việc kia an toàn, nhưng phải thuyết phục...”
“Không...” Nhận ra bà ta có ý gì, Lily lập tức ngắt lời, hai tay ôm bụng, đề phòng nhìn người đàn bà gầy như bộ xương kia. “Không, tôi sẽ không phá thai. Anh Sean đã hứa sẽ giúp tôi giữ nó.”
“Sean ư?” Cuối cùng bà bác cũng quay sang để ý tới sự tồn tại của anh. Trong giây lát, Sean thề mình đã thấy đôi mắt bà ta lóe lên một tia sáng màu trắng kỳ lạ, như thể chúng phản chiếu nhiều ánh sáng hơn so với thực tế. Giống như... Mắt mèo trong bóng đêm. Mà cũng giống... Ký ức kinh hoàng sáng nay lại hiện ra, Sean vô thức lùi lại một bước. Có chuyện gì đó không đúng. Cực kỳ, cực kỳ không đúng.
Dù trực giác đang mách bảo có gì đó kỳ quái nhưng Sean vẫn trả lời. “Khi đứa bé ấy chào đời, tôi đã khoảng 25, 26 tuổi rồi.” Sean nhạy bén bắt gặp ánh mắt giận dữ của bà ta nhưng vẫn tiếp tục nói dối. Sự thật là theo kế hoạch, khi đứa bé được sinh ra, anh cũng không còn sống được nữa. Nhưng để thuyết phục được người phụ nữ ích kỷ này, anh không thể nói thật. “Tôi sẽ tìm công việc toàn thời gian. Tôi có thể chăm sóc chúng tôi, cả em ấy và con của em ấy.” Anh hy vọng lời nói dối này đủ thuyết phục bác mình.
“Phi!” Camelia nhổ một ngụm nước bọt, trừng Sean. “Mày chẳng thể làm được gì đâu.” Sau đó, bà ta quay sang Lily. “Còn mày sẽ phải làm theo những gì tao nói. Thay quần áo đi. Ngay bây giờ. Mặc cái gì đó tối màu vào.”
Lily không di chuyển, hai tay vẫn ôm chặt bụng mình. Thấy thế, Camelia lao đến, kéo con bé chỉ bằng một cánh tay, mặc dù Lily chắc chắn nặng hơn bà ta nhiều. Sean lập tức chạy đến ngăn cản, nhưng lại một lần nữa bị bà ta hất ngã. Thật sự có quá nhiều điểm vô lý ở đây. Bà ta kéo Lily về phòng ngủ của cô, ném cô lên giường. Sean vội vã chạy vào phòng Lily.
“Đừng sợ! Anh sẽ thuyết phục bác ấy.” Trong lúc bác họ đi đến phòng bếp, Sean thì thầm với cô em gái đang sợ hãi của mình. Nếu không thuyết phục được, anh sẽ đánh ngất bà ta rồi dẫn em gái chạy. Dù cách này chỉ khiến tình hình tệ hơn thôi. “Em cứ... Mặc đồ đi học đi. Hay bộ nào cũng được.”
Trong lúc ra khỏi phòng Lily, Sean suy ngẫm về bác Camelia. Bà ta là một người kỳ quặc đến đáng sợ. Trong ký ức tuổi thơ của anh, bác ấy đối xử hai anh em anh rất tốt, nhưng không phải kiểu tốt bình thường mà là kiểu như bạn đối xử tốt với một món đồ chứ không phải với một con người. Mỗi lần đối diện với bác họ, anh luôn mơ hồ không thoải mái và sợ hãi. Một nỗi sợ kỳ lạ, anh sợ mà lại chẳng biết vì sao mình phải sợ. Thái độ của cha mẹ anh với Camelia còn kỳ quái hơn. Mẹ anh luôn cảnh giác với bà ta, cha anh thì tệ hơn, luôn mồm nhắc nhở hai anh em phải tránh xa bà ta hết mức có thể. Thậm chí trước khi qua đời, một trong những lời cuối của ông dành cho anh là phải tránh xa bác Camelia, không được để bà ta trở thành người giám hộ cho hai anh em, dù cuộc sống có khó khăn đến đâu thì cũng không được tìm đến sự trợ giúp của bà ta. Trực giác mách bảo với anh rằng, cha mẹ anh biết gì đó nhưng lại muốn chôn vùi mọi bí mật xuống mồ cùng họ. Anh không hiểu và Lily cũng thế.
Nhưng đó vẫn chưa là chuyện kỳ lạ nhất. Bác Camelia vẫn đối xử tốt kiểu kỳ quái rợn người kia với anh cho đến năm anh 18 tuổi, sau bài kiểm tra thể chất, bác ấy đột ngột thay đổi. Bà ta trở nên chán ghét anh, thậm chí nhiều lần làm khó anh một cách quá đáng. Bác tự dưng để ý đến Lily nhiều hơn ngày xưa, đến mức cô luôn khó chịu mỗi khi gặp bà.
Sean đi theo Camelia vào bếp, anh đứng trước cửa quan sát bà ta, cố gắng nghe hiểu những lời lầm bầm trong miệng bà. Dường như bác ấy đang có hai cuộc thảo luận khác nhau với chính bản thân mình – hoặc có thể là một nửa – nhưng anh chả hiểu bất kỳ nội dung gì trong đống lộn xộn đó cả.
“Hơn 20 năm...” Camelia lấy ấm trà trong tủ ra, như thể đây là nhà mình, rồi đóng sầm cái tủ lại. “Lên kế hoạch. Tìm kiếm. Đàm phán. Chờ đợi. Cuối cùng chẳng có gì cả.”