Chương 3: Chả Thích mà cũng chả Ghét

- Tôi sẽ sớm rời khỏi đây thôi. -Hạ thầm nghĩ.

"Cộc cộc cộc"

Tiếng gõ cửa đánh tan bầu trời tĩnh lặng âm u của căn phòng này.

- Tiểu Hạ! Con có ở trong đó không? - Tiếng của mẹ Lục phát ra sau cánh cửa.

Nghe thấy, Hạ thở phào, cô tát nhẹ vào mặt mình mấy cái rồi lấy lại vẻ mặt tươi tỉnh, mở cửa ra.

- Dạ?

- Này, hai đứa có chuyện gì thế? –Mẹ Lục vừa nói vừa tỏ vẻ đa nghi.

- Có gì đâu mẹ? Tụi con đang rất tốt mà. Phải không Hạ? - Lục nói, tay cậu đặt lên vai của Hạ, quay sang nhìn cô vẻ mặt vui.

Hạ nhìn anh bằng một vẻ mặt khó chịu rồi cười, nói :

- Vâng, đang rất tốt ạ.

Cả hai cười tươi nhìn mẹ Lục.

- Được.Vậy thì tốt. À Hạ này! Ta có bộ váy này muốn tặng cho con. Hôm qua ta phải lặn lội đi nhiều nơi để mua cho con đấy. Nhớ mặc nha. Mặc xong rồi thì xuống ăn tối nhé! Cả Lục nữa. - Bà đưa một bộ váy đầm đang cầm trên tay cho Hạ.

- Dạ,không cần đâu ạ. –Hạ xua tay.

- Ể? Đừng khách sáo chứ. Bây giờ cứ coi ta như là mẹ con ấy. Ta đi xuống trước đây.

Hạ cúi chào rồi cô nhẹ nhàng đóng cửa lại.

- Phù. -Cô thở dài.

Không khí lại bắt đầu im ắng trở lại khiến cô muốn ngộp thở.

-Tôi... tôi đi thay đồ đây. - Hạ cố tình nói vậy để lủi vào phòng vệ sinh cho nhanh.

-Này. -Lục bỗng nắm lấy cổ tay cô.

- Tôi và cô sẽ đóng kịch. Tôi không muốn có quan hệ gì với cô nhưng vì mẹ tôi. Cô hiểu chứ? Còn nữa, tôi không muốn ai biết về mối quan hệ này của hai ta. Được chứ?

“Xì! Làm như chuyện lớn lắm”.

Hạ khẽ gật đầu. Cô cúi đầu, đi vào phòng vệ sinh.

Lục nhìn theo Hạ.

---

- Này Tiểu Lục, con lên xem coi Tiểu Hạ đâu rồi? Sao nó làm gì lâu thế? – Mẹ huých tay Lục.

- Hừm. Vâng.- Lục vừa định bước ra khỏi chỗ ghế. Anh cau mày lại, tỏ vẻ khó chịu.

"Không biết con nhỏ này làm gì mà lâu vậy?"

Vừa lúc đó, Hạ bước xuống. Hình ảnh của cô bây giờ thật khác so với lúc nãy. Mái tóc màu nâu nhạt được uốn mịn. Khuôn mặt Hạ được phủ một lớp trang điểm mỏng nhẹ nhưng đủ toát lên vẻ đẹp thiếu nữ của cô. Cô mặc một bộ đầm trắng ren hở vai trông cực kì đẹp và quyến rũ.

Lục bất ngờ đứng hình lại. Anh nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên. Hạ cúi đầu, cô ngượng.

- Con gái ta xinh quá! - Mẹ Lục thốt lên. Bà chạy đến cạnh Hạ, kéo tay cô lại chỗ bàn ăn.

Hạ bật cười.

-Con gái, cuối tuần này con rảnh không? Mẹ muốn con mời bạn con đến để ăn mừng chuyện hai đứa kết hôn ấy. Ta sẽ làm một bữa tiệc thật lớn để công khai chuyện này.

-KHÔNG.

-KHÔNG.

Hạ và Lục cùng hoảng hốt hét lên cùng lúc.

Mẹ Lục giật mình.

- À... ừm. Con chưa muốn... cho mọi người về chuyện hai đứa con. Chưa biết em Hạ có thích không mà? Đúng không Hạ? –Lục ra dấu cho Hạ

- Tiểu Hạ?

- Con... con cũng có ý nghĩ giống anh Lục ấy. Con chưa muốn làm lớn chuyện.

- Hmm... Vậy được thôi. Mấy đứa làm mẹ buồn quá. -Mẹ Lục đưa khăn lên giả bộ lau nước mắt.

- Nhưng không sao. Sớm muốn gì họ cũng biết nên hai đứa đó... ráng mà yêu thương nhau nghe chưa?

Nghe đến câu này, Hạ và Lục ăn cơm không trôi nổi. Hạ liếc nhìn Lục, anh cũng liếc nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng sắt băng. Cô giật mình, liền cúi xuống ăn thật nhanh.

Mẹ Lục nhìn vẻ mặt của Hạ và Lục mà bật cười.

---

- Mẹ! Mẹ ráng khỏe lại nhé! Con sẽ về sớm thôi. -Hạ ngồi tựa đầu lên tường. Cô thở dài. Tiếng thở của cô xen kẽ từng sự lạnh giá của gió mùa về. Nước mắt Hạ rưng rưng. Bây giờ thành phố được phủ lên một màu tối yên bình. Chỉ có những vệt sang đủ màu được thắp lên những ngôi nhà, cao tầng phía xa. Nhìn mà thấy cô đơn vô bờ.

Lục bước ra khỏi phòng tắm, cậu dùng chiếc khăn ấm để lau khô tóc. Hạ bất ngờ, cô quay ra chỗ khác, lau nước mắt rồi ngồi dậy.

-Ừm... anh tắm xong rồi à. Tôi... tôi... -Hạ ngập ngùng bước lại chỗ ghế dài.

-Tôi ngủ ở đây?- Hạ chỉ.

-Đơn nhiên. Chẳng lẽ cô muốn ngủ trên giường với tôi?

-À... không. Chỉ hỏi vậy thôi. -Hạ cười.

Cô gấp đống đồ đồng phục của mình cho thật gọn gàng rồi để lên tủ. Hạ dọn sách vở của mình vào cặp rồi bắt đầu đi ngủ. Cô sắp xếp lại gối nhưng ánh mắt cứ nhất quyết nhìn về phía Lục. Cậu đang ngồi đọc sách. Lục đeo một chiếc kính không tròng trông thật là học thức và ngầu lòi. Từng cử chỉ của cậu cũng chứng minh cậu công tử, thông minh thế nào.

"Anh ấy đẹp trai thật. Ở trường hay ở nhà thì cũng đẹp. Chỉ có cái tính thì… "

Hạ ngẩn ngơ.

-Ê! Nhìn gì vậy? -Lục nói.

-Ể? Không...không có gì hết. -Hạ đỏ mặt, cô nhanh chóng nằm xuống, lấy chăn che kín mặt.

Lục nhìn cô một hồi, nghĩ ngẫm rồi tiếp tục với việc đọc sách của mình.

Đêm hôm đó chính là đêm đâu tiên mà cảm xúc lẫn lộn với nhau nhất. Chả biết là vui, buồn hay sợ, tức giận hay là cảm giác bắt đầu THÍCH nhiều hơn.