Chương 11: Nước Ngoài

Cô ngồi gọt trái cây cho mẹ ăn thì bỗng bác sĩ gọi . Cô và Nhi liền chạy đến , một hồi sau liền có bác sĩ đi vào . Hình như là ...................

- Đại Phi ?- Nhi thắc mắc

- Đàn anh à , gọi em tới có việc gì ?- Cô hỏi

- Mẹ em bệnh thì đã chữa nhưng..........e là sẽ tái phát - Đại Phi nghiêm túc nói

- Thế......... Em định đưa mẹ về quê sống - Hạ nói

- Không được , ở quê nếu bị tái phát sẽ không đủ vật chất để chữa - Đại Phi vẫn khuôn mặt lạnh lùng đó

Nãy giờ người nào đó chỉ nhìn Đại Phi say đắm , bây giờ mới lên tiếng

- Ra nước ngoài

- Ra nước ngoài em thấy cũng tốt nhưng mà...........em không có nhiều tiền - Hạ nói

- Chi phí chắc khoảng là 500 triệu , tiền lặt vặt vài chục triệu - Đại Phi tính

- Ở đây anh có 60 triệu , phụ em một ít - Đại Phi đưa thẻ

- Chị có khoảng chừng 200 triệu , cần gấp thì chiếc xe chị...........- Nhi nói

- Đừng , tiền của hai người em không dám nhận - Hạ từ chối

- Thôi , bây giờ tiền lớn thì em không dám nhận . Thế anh , chị mỗi người 50 triệu , lo lặt vặt cho em , nếu cần thêm cứ nói - Đại Phi nói

Hình như Nhi cũng đồng với ý kiến của Phi

- Thế thì em ........- Hạ ngập ngừng

- Cứ nhận đi - Nhi nói

- Được rồi ,về chăm sóc mẹ đi . Còn em ở lại đây - Đại Phi nói

Hạ vừa đóng cửa lại , lòng ai đó liền lo lắng .

- Qua đường ?- Đại Phi nói . Vừa nói anh vừa ép cô vào tường

- Mấy ngày nay chẳng gọi cuộc nào - Phi bắt đầu dỗi

- Không có số - Nhi lạnh lùng

- Không xin Hạ ?

- Quên - Nhi nói

Anh lấy điện thoại từ trong tay cô , lưu số mình vào . Rồi hôn cô một cái

- Ưm...........Sẽ gọi yên tâm - Nhi nói

Nhi nói rồi chạy đi


Thăm mẹ một tí tới khoảng 9h30 thì cô quay lại Hàn Gia nghĩ cách kiếm tiền , cô đi vào trong . Giờ này chắc mọi người đã lên phòng hết ...................Sai rồi , mọi người hình đang đợi cô .

- Hạ về rồi à- Lâm Ngọc mừng rỡ

- Sao mọi người vẫn chưa ngủ ? - Hạ hỏi

- Nhi nói cho dì biết rồi , con đừng lo , dì sẽ lo mọi chuyện- Lâm Ngọc nói

- Con không nhận đâu ạ - Hạ nói rồi đi lên phòng

Lục cũng chạy theo .Mọi người biết chắc kiểu gì Lục cũng giúp Hạ .

- Mở cửa ra - Lục nói

Hạ liền mở cửa .

- Nếu cậu làm cho tôi một việc , tôi sẽ lo chi phí của mẹ cậu - Lục nhìn cô

- Cậu nói đi , việc gì ?

- Ngủ với tôi

- Cậu chắc chứ ? - Hạ hỏi

- Nhưng cậu phải chủ động - Lục nói

Hạ suy nghĩ rồi đồng ý , đối với cô thêm một lần nữa cũng không sao . Lục chỉ vào áo của mình

- Bây giờ luôn sao ? - Hạ ánh mắt long lanh

- Đừng dùng ánh mắt đó , bây giờ tôi rất muốn - Lục nói

Hạ nhẹ nhàng cởi áo anh ra , hôn môi anh rất lâu , nhưng nếu anh không giúp cô thì cô cũn không biết nên làm gì . Cô tiếp tục cởi hết quần áo trên người của mình và anh xuống ,cảm giác hơi ngại nhưng đâu phải lần đầu .

- Bảo bối , sao đỏ mặt thế - Lục chọc

Sao khi chọc cô , anh hết cách phải giúp cô thôi . Hình như đến tận 1h sáng .

          Sáng ra liền nghe tiếng kêu của ai đó

- Lục khốn nạn , tôi đi không nỗi - Hạ gọi anh dậy

- Cậu kêu tôi dậy để tắm cho cậu à ? Được tôi rất sẵn sàng - Lục nằm trên giường nhìn cô ngồi dưới đất

- Cậu...... Cậu đỡ tôi - Hạ nói

Nhìn cô bây giờ rất đáng yêu, mặc chiếc áo sơ mi của anh, dưới chỉ là quần lót . Là Lục mặc cho cô

- Cậu thật tình , tôi làm có 3 tiếng rưỡi à - Lục vừa đỡ vừa chọc cô

- Mai tôi và mẹ đi , nên hôm nay chắc bận cả ngày - Hạ nói

- Tôi đưa cậu đi - Lục lấy áo định đi tắm

- Tôi đi với chị Nhi - Hạ cười

Lục lại bị say đắm với nụ cười ấy .


Nhi cùng Hạ đi thăm bạn học cũ , tặng quà mọi người , rồi đi thăm mấy đứa bé ở trại mồ côi . Bảy năm , chắc là khoảng thời gian đủ để thay đổi mọi thứ .

Đến khoảng 5h chiều cô chuẩn bị quần áo cho mẹ , Nhi về lấy quần áo cho cô . Bay lúc 9h nên cả hai muốn nhìn lại nơi mình sống .

Cô và mẹ đi tới những nơi hai người cùng đi , ăn những quán đã từng ăn , nhớ lại ngày tháng hạnh phúc ở đây . Nhớ những người hàng xóm bạn bè thân thiết . Đúng là rời xa nơi này thật khó . Đến khi lên máy bay , cô cũng tạm biệt nơi này .

Sau mười mấy tiếng bay , cô và mẹ đã tới nơi lạ lẫm , bắt đầu sống bảy năm ở đây . Cô và mẹ chỉ cần sửa lại ngôi nhà này để sống , còn tiền dư sẽ để khi nào cần .

Cô dặn lòng phải cố lên , bảy năm thôi mà . Tin nhắn đầu tiên cô gửi cho Nhi " Tôi và mẹ tới rồi , chắc là tôi sẽ ít sử dụng điện thoại dành nhiều thời gian cho mẹ ". Cô không nhắn tin cho Lục , cũng không nhắn cho Hy . Cô bắt đầu viết nhật kí , viết về mỗi ngày của mình , công việc như thế nào . Cô định viết năm , sau này đọc lại.