Lúc này Trịnh Khánh Dư đã cùng Bạch Mộng Vân trở về Tín Vương Phủ , được sự giới thiệu cậu là người họ hàng xa của nàng nên hiểu lầm khi ở nhà tắm được gỡ bỏ , cậu cũng được sắp xếp ở tạm tại đây
Buổi sáng sớm tinh sương , cậu mặc một bộ quần áo đơn giản , sải bước dạo quanh khu hoa viên , vừa đi vừa ăn một cái đùi cá sấu nướng , không khí ở đây thật tuyệt vời , đương là buổi sớm nên ít người qua lại chỉ lác đác vài gia nhân đang làm việc , đang đi đang đi thì cậu dừng chân ở cây đào hôm mà mình vừa tới hái ăn , cậu nhìn lấy cây đào , cẩn trọng quan sát nó rồi dùng một tia thần niệm thông qua cây đào quan sát quá khứ nơi đây , do cậu đang không thể triển khai thần lực đầy đủ , nên hình ảnh khá mờ ảo , trước mắt cậu bây giờ xuất hiện một thanh niên , hắn đứng trước mặt cậu , nhưng lưng hướng ở trước làm cậu không nhìn rõ , người kia bỗng dưng quay mặt về phía cậu
" Xin chào "
Người nam nhân ngoáy đầu nhìn , lúc này hình ảnh hắn ta rõ ràng , bỗng hắn cười mỉm , bước chân tới gần cậu
" Chúng ta gặp nhau nữa rồi Trịnh Khánh Dư "
" Ây ya ta thật sự nhớ cái gương mặt này quá đi , đã lâu rồi không thấy , ta đây nhớ nhất lại là phiên bản luân hồi này của ngươi , mỗi lần ta rơi vào bế tắc đều thường nghĩ về ngươi "
Trịnh Khánh Dư cười tươi ghé miệng vào tai cậu ta mà thì thầm
" Nên đi về nhà thì nên đi về nhà , sao lại chấp niệm hồng trần này , Ngọc Vũ , ta thật sự lo cho tương lai của bản thân ta a "
" Khánh Dư Khánh Dư , có những chuyện ở đây đợi ngươi tới rồi sẽ biết , còn bây giờ "
Nói rồi Ngọc Vũ lấy ngón tay trỏ đẩy cậu ra khỏi đây
Thần thức bị Ngọc Vũ đẩy ra nên không thể quan sát quá khứ được nữa , cậu đứng nhìn cây đào rồi quay lưng bước đi
" Công tử , có một khách nhân tìm ngài "
Đang đi trở về phòng mình thì có một gia nhân trẻ ngăn đường cậu và nói , người gia nhân này chính là người khi nãy chạm mặt ngọc long
Khánh Dư hiếu kỳ gãi thái dương hỏi hắn
" Là ai ? "
Người gia nhân ghé miệng vào tai cậu đáp
" Là lão tổ ngọc gia Ngọc Long , trưởng bối trong hoàng tộc ngọc thị "
Rồi hắn rời miệng khỏi tai cậu , hắn tiếp tục nói
" Suýt nữa thì doạ chết ta , một nhân vật lớn như vậy lại tới đây , ây , mà đúng rồi ngươi thân phận thế nào mà được vị ấy tiếp thế ? "
" Ta , không biết "
" Ủa , à mà thôi bỏ qua luôn đi , người đó đang đợi ngươi đó , đợi cũng lâu lắm rồi , mau mau gặp người đó đi , mau mau "
" Ừ ! "
Cậu nghe theo hướng dẫn của người gia nhân kia đến chỗ Ngọc Long , bất giác cậu quay đầu lại nhìn bóng lưng khuất xa của người gia nhân , ánh nhìn có chút tư vị
Viện trà phía nam còn có tên Thanh Bình Trà Viện , nơi đây là nơi người gia nhân kia nói , cậu đẩy cửa bước vào , trước mắt cậu một lão già đang uống trà ăn bánh khi thấy cậu lão lập tức đứng dậy
" Đệ đệ ! "
Ngọc long nhào tới ôm chầm cậu thật chặt
" Ngươi là ai ? "
Cậu bối rối hỏi
Ngọc long lúc này ngừng khóc mà nói
" Ta là Ngọc Long "
" Có lẽ đệ chưa gặp ta nhưng ta rất nhớ đệ , ta đã đợi hơn 500 năm rồi "
Cậu nghe vậy chỉ lạnh nhạt nói
" Ta sẽ không xuyên không đâu "
Ngọc long chỉ vỗ vai cậu rồi nói , giọng pha chút khàn khàn
" Cái vụ này đệ cứ yên tâm , ta không ép , quyền quyết định là của đệ "
" À mà mộng vân tỷ tỷ đâu rồi có ở cùng huynh không "
" Không , cô ấy nói có việc phải đi "
" Đã hơn 500 năm ta rất muốn gặp hết tất cả mọi người "
" Ngươi tại sao lại không gặp được họ chẳng nhẽ họ chết hết rồi "
" Có lẽ đệ không biết , ta chỉ vừa thức dậy sau lần ngủ đông hôm qua , tất cả mọi người đều đã biến mất , ta không rõ tại sao họ biến mất "
" Biến mất ? "
" Chuyện bọn họ ta sẽ điều tra còn bây giờ ta phải ở cùng đệ đệ , ta có rất nhiều chuyện muốn nói cùng đệ a " .