" Đệ đệ , lâu lắm rồi huynh mới gặp lại đệ , nói cho huynh biết , đệ vừa mới tới đây có gặp nguy hiểm nào không ? "
" Ta mọi việc vẫn tốt "
Cậu vừa trả lời vừa ăn bánh điểm tâm trên mà không mấy nhiệt tình với cuộc trò chuyện
" Đệ đệ nếu ở đây thấy không tiện thì có thể dọn vào hoàng cung , huynh nhất định sẽ sắp xếp chỗ thật tốt cho đệ "
" Ta thấy chỗ này cũng được "
" Ta về rồi , Ngọc long , nhóc con cũng ở đây à "
Bạch mộng vân diện một chiếc váy lam xinh đẹp bước vào cửa , trên tay cầm một lọ đan dược
" Chào tỷ tỷ "
" Miễn lễ "
Ngọc vũ nhướn mày hướng nàng ta hỏi
" Nàng gọi lão già kia là nhóc con "
Bạch mộng vân gật đầu tỏ ý câu cậu nghe là không nhầm
" Lý do ? "
Cậu khó hiểu hỏi nàng ta
" Tại vì ta vốn cơ thể không thể trưởng thành được , năm ta 10 tuổi gặp phải hắc ma nữ vương bắt cóc và nguyền rủa rằng ta sẽ mãi mãi sống ở 10 tuổi không thể trưởng thành được , xét theo tuổi bây giờ ta đã 2000 tuổi , lớn hơn nhóc con ngọc long 10 tuổi , nên long nhi mới gọi ta là chị "
" À ra vậy "
Ngọc vũ gật đầu đã hiểu mọi chuyện , bỗng cậu nghĩ đến mình ở quá khứ tại sao không có cách cứu bạch mộng vân , cậu bèn hướng bạch mộng vân mà hỏi
" Ta của quá khứ trong dòng thời gian của nàng chẳng lẽ không có cách chữa cho nàng "
Mộng vân cười khổ nói
" Lúc đó à , ta bồng bột nhất thời , không nên nhắc lại làm chi "
Cậu cảm nhận hình như nàng ta có vẻ rất đau khổ , đây cũng là một phần thần thông của cậu , cậu ngay lúc này đứng dậy ôm nàng và xoa sau đầu nàng
" Huynh làm gì vậy "
Mộng Vân nàng ta nhướn mày đẩy cậu ra nghi hoặc nhìn chàng , mặc dù trong lòng nàng rất thích , à không , phải nói rất yêu thích
" Ta chỉ cảm nhận được nỗi đau của nàng về ta muốn an ủi nàng "
Mộng vân nội tâm cảm động vô cùng , đã rất rất rất lâu rồi chàng ta mới ôm nàng lại , cũng phải thôi ai biểu nàng ta từng phản bội lại hắn
Ngọc long ngồi sau chỉ nở một nụ cười ấm áp khi chứng kiến cảnh vừa nãy , hắn chậm rãi đứng dậy nói
" Hai người có cần ta nhường không gian không "
Nghe ngọc long nói vậy , nàng ta lùi khỏi cậu ra xa hơn và xấu hổ nói
" Ta chỉ tới đưa thuốc , ngọc long đệ đừng nói bậy như thế "
" Đưa thuốc , thuốc gì ? " - Ngọc Vũ khó hiểu hỏi
Mộng vân giải thích cho cậu hiểu
" Đây là thuốc an dưỡng sinh khí vì để tránh tác dụng phụ do Nhập Định Đan mang đến bắt buộc sau khi tỉnh dậy từ giấc ngủ đông phải uống nó , nó có tên Quang Minh Thảo "
" Quang minh thảo , có phải quang minh thảo ở Đằng Tộc trồng "
" Chính xác ! "
Cậu nhìn ngọc long một lượt từ đầu xuống chân rồi hướng hắn hỏi
" Lão bị gì mà phải ngủ đông vậy , lúc nãy ta gặp lão hình như sinh khí ở cơ thể lão sắp cạn dầu , chẳng lẽ thọ mệnh của lão sắp tận "
Ngọc long gương mặt bỗng biến đổi sang trạng thái buồn bã , có thể thấy Trịnh Khánh Dư hắn ta nói trúng rồi
" Không cần buồn như thế đâu lão già , có ta độ lão , lão sẽ không chết được đâu "
Bỗng ngọc long ánh mắt long lanh nhìn cậu
Cậu nhìn lão mỉm cười nói
" Ta không độ lão ai độ lão "
Cậu liền vẽ một phù chú giữa không gian , phù chú khi vẽ xong phát ra ánh sáng bay xuyên qua mái nhà bay lên trời , phù chú này có tác dụng ngăn bất cứ thế lực nào hay thiên kiếp cảm nhận cũng như ổn định năng lượng khi cậu thi triển , nếu sức mạnh này quá lớn mà không có vật kìm chế thì chỉ sợ cả vũ trụ này bay màu là cái chắc , vẽ xong cậu ngồi xếp bằng chân dưới đất , một ánh sáng màu xanh lập tức bao quanh cậu , ngọc long và mộng vân nhíu chặt mắt vì thứ ánh sáng này quá mạnh mẽ , một loạt các khối khí năng lượng ở khắp mọi nơi trong vũ trụ hội tụ lại , cơn gió nổi lên thổi tung cánh cửa chính và tràn vào vương phủ nhưng đã bị chính phù chú phá giải
" Đệ đệ ta sống như vậy là đủ lắm rồi , không cần trường sinh bất tử "
Ngọc long trong lòng đã sớm nhìn thấu chuyện sinh tử nên cũng không muốn cưỡng cầu nữa
" Hồ đồ "
...
" Ây ya , cái đầu của ta , đây là nơi nào vậy , sao tối thui vậy , lại còn... "
Ngọc vũ sau khi bị tên thần bí đánh trọng thương thì bị xuyên không tới đây
" Là tên gia nhân kỳ lạ kia , chắc chắn là hắn "
Cậu lục lọi ký ức bỗng tìm được manh mối kẻ đột kích mình
" Hắn là ai ? "
Một tồn tại tối cao như cậu lại bỗng nhiên rùng mình vì cậu không tra rõ được hắn là ai , tại sao cậu lại có một cảm giác khá kỳ lạ khi gặp hắn , giống như gặp người sáng tạo ra mình vậy .