" Tín Vương , tại sao lại là tín vương phủ , rốt cuộc ta tại sao lại ở nơi này "
" Huynh tương lai tự biết , bây giờ thì cùng ta đi chơi nào "
" Hả , tại sao ? "
" Chán huynh thật , ta đây sắp trở về rồi , tức là xuyên trở về thế giới của ta đấy , đây là lần cuối ta gặp huynh , ta chỉ muốn đi chơi cùng huynh lần cuối cùng "
" Chúng ta tương lai sẽ quen nhau "
" Vâng a "
" Quen như thế nào "
" Để ta nghĩ xem ừm... Bí mật "
Cậu chau mày nhìn nha đầu nhưng cũng lấy lại tâm cảnh mà tiếp tục hỏi cô nhóc ấy
" Vậy sao ! , thôi được ta không hỏi nữa , mà đây là đâu , có thể phổ cập kiến thức cho ta được không "
" Không ! "
Cậu nhướn mày dùng biểu cảm nghi ngờ nhân sinh nhìn cô nha đầu này
" Thế giới này tự khắc tương lai huynh sẽ biết rõ , ta đã nhận ủy thác của huynh trong tương lai nên không thể nói với huynh của bây giờ được "
" Vậy được , nhưng khi nào ta xuyên không vậy "
" Nhanh thôi nhưng chưa phải bây giờ "
" Vậy ta cũng hỏi xong rồi , bây giờ chúng ta đi "
Nói rồi cả hai vị ấy dắt tay nhau đi , được một lúc cả hai đã đi đến khu chợ lớn bậc nhất ở trong thành , nơi đây thứ gì cũng rực rỡ , làm say mê những người mới đến , nhất là Thanh Y Trà Viện , một toà viện nổi tiếng gần đây của đế quốc , nơi hội tụ các bậc học giả , tông môn tiên giới danh giá cho tới các thiếu gia tiểu thư quyền quý , thậm chí còn có người trong hoàng tộc , một nơi như tên , nơi mà dành cho những ai đam mê thư họa nghệ thuật có thể tới đây đàm đạo , học tập , cũng là một nơi lý tưởng để làm quen các mối quan hệ lớn
" Nha đầu ta không có tiền để vào đâu "
Nàng ta khóe miệng giật giật , ánh mắt có phần không tin nhìn cậu nhưng cũng hiểu ra vấn đề mà nói
" Huynh không có mà ta có , vào thôi ! "
Hai quý phụ đứng ở ngoài sảnh thấy hai người bước vào thì chặn lại nhưng môi vẫn nở nụ cười tươi mà dịu dàng nói
" Quý khách vào không biết có thẻ vào dự tiệc hay không ? "
" Đây nè "
Ngay tức khắc một kim bài nhỏ nhắn vàng ánh hiện ngay trong tay nàng ta
' Thanh Y Trà Viện Thượng Khách Bạch Vân Mộng Trịnh Khánh Dư '
" Mời hai vị vào "
Cả hai cô gái nở nụ cười xinh nhường đường và cúi đầu mời hai người vào , khi cậu lướt qua hai cô gái thì nhướn mày , trong suy nghĩ có chút ngạc nhiên , cậu thầm nghĩ
" Không ngờ thật , nhìn hai người này trẻ tuổi mà sức mạnh lại táo bạo đến vậy "
Được sự hướng dẫn nhiệt tình của người dẫn đường cả hai đến được chỗ ngồi của mình , khung cảnh xung quanh vô cùng náo nhiệt , ghế gỗ với cái nệm đỏ hoa văn màu vàng , trên bàn là một bộ bàn trà cùng điểm tâm ngọt , mùi trà đắng thơm bay phảng phất lưu hương trong không khí
" Hôm nay là ngày khai mạc trận đấu vẽ tranh lần đầu tiên , trước tiên chúng tôi phải cảm ơn quý quan khách đã đến Thanh Y Trà Viện ngày hôm nay , sau là xin cảm tạ thái tử điện hạ đã tài trợ cuộc thi này , xin cảm ơn ngài rất nhiều "
Ngay sau màn giới thiệu của người dẫn chương trình , một đạo ánh sáng chói vào chỗ ngồi phía trên , một cánh tay vẫy chào đưa lên , ngay tức khắc mọi người đều vỗ tay , người đó không ai khác là thái tử Ngọc Cảnh , và là Thống Soái Long Ảnh Vệ
" Các vị ở đây không biết có ai biết tại sao lại có cuộc thi này tồn tại hay không "
" Ta biết "
" Ta biết "
" Ta cũng biết "
Sau khi giới thiệu về người tài trợ chính cho cuộc thi thì vị dẫn chương trình liền tiếp tục phần nói chuyện của mình , sau câu hỏi hàng loạt người đều đưa cánh tay và nói
" Mời vị tiểu thư ngồi hàng ghế thứ 135 "
Cô nàng ta đứng dậy , ngơ ngác nhìn , lúc nãy cô ấy đang ngủ , không hiểu củ khoai gì mà bị mẹ gọi dậy rồi giờ phải đi phát biểu , lúng túng nhìn nhìn ngó ngó xung quanh rồi cô cất tiếng
" Xin hỏi có chuyện gì vậy "
Một tiếng quạ đâu đó cất lên ...
" Cô nương , cô không biết câu hỏi hay là cô không biết câu trả lời "
" Trả lời gì ? Hỏi cái mô tê gì ? Ta , ta không biết "
Tiếng quạ lại kêu ...
Thấy mọi người nhìn mình , cúi đầu xuống thì thấy mẹ đang lấy túi che mặt , cô bất giác biết rằng mình lại gây hoạ , vội vội vàng vàng cô gái liền giải thích
" Thật ra là tôi đùa ấy mà , tất nhiên là tôi phải biết câu hỏi rồi.. "
" A hèm ! "
" Đinh tiểu thư , lúc nãy chắc do tiểu thư hơi mệt thì phải , ta trông thấy tiểu thư sức khỏe như vậy hay là ngồi xuống nghỉ ngơi đi "
" À ! , đúng vậy , ta , ta chóng mặt quá , ta muốn ngồi nghỉ , ây da cái đầu của ta "
Người lúc nãy giải vây cho Đinh Thư Hân không ai khác là Lê Long Kiệt , một người bạn thân của nàng ta và cũng là đệ nhất tài phiệt trong nước , Đinh Thư Hân là nhị tiểu thư nhà họ đinh ở Định Hà , họ đinh là thành phần quý tộc của triều đình , cha nàng là Đoan Nam Quận Công Đinh Dũng cậu của đương triều hoàng đế , nhưng mẹ nàng xuất thân không cao , tuy vậy bà lại là một phụ nữ tài giỏi và rất giỏi chuyện kinh doanh mua bán , bà tên là Kiều Ánh Dung
" Đúng là phí thời gian , không trả lời được thì không trả lời được , làm cái gì không biết , đúng là xấu hổ "
Người nói không ai khác là Chu tam tiểu thư Chu Hà Sương , con gái của Chu Thìn Bá , tước vị Xương Huân Quận Công , Tông Chủ Thủy Chí Tông , và là ông ngoại của nhị công chúa Ngọc Ái Văn , một vị công chúa được yêu thương nhất trong hoàng tộc ngọc thị
" Chu tiểu thư , người nên ăn nói cho sao lịch sự phải phép , Đinh tiểu thư cũng đâu phải không trả lời được , chỉ là do tiểu thư nàng ấy đang choáng váng mệt mỏi , mong tiểu thư hãy biết thương người hơn "
" Huynh , huynh câm mồm cho ta , nàng ta ... "
" Các vị thôi ngay ! "
Một âm thanh quát lớn , đó là phát ra từ thái tử , ngay tức thì mọi cử chỉ đều dừng lại
" Đây là Thanh Y Trà Viện , là nơi đàm đạo của danh sĩ quân tử , không phải cái chợ , nếu ai còn làm ra hành động ngu dốt thì xin mời cút khỏi đây ngay "
Âm thanh trầm ấm pha lẫn sự uy nghiêm khiến cho người khác nghe không rét mà run , quyền lực đông cung không phải ai cũng có thể bất kính được
" Thái tử anh minh ! "
Người dẫn chương trình cung kính cúi người khen ngợi hòng làm nộ hỏa của vị đông cung chi chủ này giảm xuống
Đồng thời đám người cũng cung kính mà chắp tay nói
" Thái tử anh minh "
" Ta biết tại sao có cuộc thi này ! "
Một cánh tay đưa ra , đó là Lê Long Kiệt
" Xin mời Lê công tử ! "
" 500 năm về trước , Tín Vương Gia Ngọc Vũ là người sáng lập ra cuộc thi này , Vương gia văn võ thánh đức , nhờ thánh ân của Vương gia mà chúng ta mới có cuộc sống tốt đẹp như ngày hôm nay , khi đó cuộc thi chỉ giới hạn ở trong hoàng thành , cuộc thi được tổ chức với một mục đích hoà hợp tiên ma hai tộc , cũng kể từ đó , cứ mỗi năm sẽ cho tổ chức cuộc thi , cho đến khi Vương Gia không còn xuất hiện nữa cuộc thi cũng chấm dứt , nhưng nhờ ơn của bệ hạ và thái tử mà nay cuộc thi được tái sinh và phổ biến rộng rãi "
Nói rồi cậu ta chắp tay cung kính chào ở không khí , ví như Tín Vương Vũ đang ở trước mặt mình
" Ta tuy sinh ra muộn nhưng thường được nghe tằng tổ phụ kể lại cuộc đời huy hoàng của Tín Vương , mỗi lần nghe ta đều cảm thấy trong lòng một ngọn lửa nhiệt huyết bùng cháy , đó cũng là lý do ta thỉnh cầu bệ hạ tổ chức cuộc thi này "
" Thái tử , đến giờ bắt đầu cuộc thi rồi "
Một viên thị vệ đứng cạnh nói nhỏ vào tai cậu
" Chư vị có thể bắt đầu cuộc thi được rồi "
Mọi người bắt đầu tập trung vào khán đài , những thí sinh đã đăng ký báo danh thi từ trước bắt đầu tiến lên bục
" Em sáng tạo ra những người này ? "
Một câu hỏi bất chợt vang lên từ Khánh Dư , Mộng Vân nhướn mày nhưng rồi nàng lắc đầu mà nói
" Đây không phải những nhân vật mà ta sáng tạo , người sáng tạo ra họ tất nhiên là cha mẹ họ , còn vấn đề tại sao huynh cũng biết rồi đấy , không spoiler được âu "
" Thôi được rồi ta cũng chả thèm biết "
" Mọi người sau đây cuộc thi chính thức bắt đầu "
" Cho mở bức tranh Tín Vương Ngọc Vũ "
Ngay sau lệnh của người dẫn chương trình một bức tranh lụa vẽ chân dung được bung xuống , một người thiếu niên chỉ tầm 20 tuổi đang cầm sách đọc , dung mạo tuyệt thế phong thái anh tuấn , chỉ có ánh mắt là độc nhất thu hút được người khác , đôi mắt như thấu suốt hồng trần , đôi lúc gây cho người nhìn cái cảm giác vừa thích mê mệt hoặc là sợ hãi như bị bức ép bởi đôi mắt người trong tranh , bức tranh này không chỉ đẹp mà người trong tranh còn có thể chuyển động như trong phim Harry Potter , bên trái chân dung toàn thân có ba chữ
' Kính Tín Vương '
Bên phải có ba chữ do họa sĩ đề tên
' Bạch Mộng Vân '
Cậu quay đầu nhìn nàng , nàng cũng cười tươi nhìn lại cậu , rất rất rất sâu trong đáy lòng nàng , một vết thương lòng đang phát tác
" Nhìn sao giống mình y chang chẳng nhẽ "
Một suy nghĩ thầm trong đầu , cậu như đã đưa ra phán đoán
" Mình là hắn "
Trên khán đài , những bức tranh đã được gần hoàn thành , trong đó có một người , nàng ta nhìn trẻ trung , đang chăm chú tô tô vẽ vẽ , nhanh chóng bức vẽ hoàn thành , khung cảnh một gia đình xuất hiện trong tranh , người nam anh tuấn tiêu sái , người nữ dịu dàng hiền thục , chỉ có điều gương mặt không được phát họa , nàng ta sờ sờ lên bức tranh không hiểu tại sao mình lại buồn như vậy có lẽ đây là một đoạn ký ức lãng quên của nàng chăng .