Trịnh Khánh Dư chân thân ở trong linh ứng châu lúc này đang thoải mái ngồi đọc tiểu thuyết Khánh Dư Niên của Miêu Nị , bùm ! , linh ứng châu va phải một tảng băng trôi , việc có tảng băng trôi ở ngân hà là điều bình thường , nhưng linh ứng châu đâu yếu đến mức phải rung lắc dữ dội như vậy , bùm ! , một sự rung lắc dữ dội lại tiếp tục , cậu lần này cảm thấy nghi hoặc liền triệu hoán giới linh ra hỏi
" Chuyện gì đang xảy ra , tại sao linh ứng châu lại bị tình trạng tệ hại như thế này , không phải chỉ một tảng băng trôi thôi sao "
Một cậu nhóc 7 tuổi gương mặt trầm mặc , hai mắt sáng long lanh ánh nước , người cao gầy đeo kính , da trắng má hồng môi đỏ mặc trên người một cái áo sơ mi xanh lam và quần tây đen , cậu nhóc gật đầu chào cậu chủ của mình rồi trả lời
" Có lẽ là do một thứ gì khác tấn công chứ không phải là tảng băng trôi , em đề nghị ngài nên xé không gian mà đi chứ không cần nhất thiết lái linh ứng châu phi hành "
" Ta đã rõ , mà thôi cũng đành , chỉ tiếc ngồi ở đây thoải mái hơn cho ta "
" Vâng ! "
Cậu bé sau khi nói vâng xong thì biến mất để mình cậu ở đây , cậu liền dùng ngón tay trỏ xé một đường giữa không trung , ngay tức khắc một thông đạo xuất hiện trước mắt , cậu ung dung bước vào bên trong
" Cái Quái Gì "
Nơi cậu xuất hiện lại là một cái biển vô cùng rộng lớn , còn cậu đang từ trên trời rơi xuống , thông thường mà nói , xé không gian du hành thì chắc chắn sẽ đến được địa điểm theo ý chủ nhân , nên cậu không để ý mà bước vào thông đạo ánh sáng kia , không ngờ là nó dẫn cậu tới biển , mà còn rơi từ trên trời xuống
" Đùng "
Cậu bay thẳng xuống đại dương , đang muốn ngoi lên thì một thông đạo khác lại xuất hiện hút cậu , dường như lực hấp dẫn nó quá mạnh cậu không tài nào phản ứng
" Cái Quái Gì Nữa Đây "
Thông đạo đưa cậu đến một bồn tắm , cậu ngoi đầu ra khỏi bồn tắm , cả cơ thể trần như nhộng khoe ra cơ thể sáu múi lực lưỡng nam tính , định thần lại , cậu bước chân ra khỏi bồn tắm , một mùi hương hoa nhẹ nhàng phảng phất trong không khí , bỗng âm thanh cánh cửa gỗ phía trước mở ra , một cô gái chạc mười tám tuổi khi thấy cậu xuất hiện thì hét toáng ra , cậu không hoảng loạn mà vẽ một phù chú giữa không khí , theo sau đó một ánh sáng xanh lam phi vào miệng cô gái khiến cô ấy câm nín , cậu lại phóng ra một tia thần lực từ ngón tay trỏ vào ngực cô gái khiến cơ thể cô gái không thể cử động , tất cả chỉ chưa quá 10s , cậu búng tay một bộ quần áo sạch xuất hiện trên cơ thể cậu , sau tia thần niệm cậu liền xuất ra một nơi an toàn , chỉ thấy lúc này xung quanh rất vắng vẻ , có vẻ nơi này là hoa viên , cậu búng tay , giới linh hệ thống xuất hiện
" Cậu chủ gọi em ra có việc gì "
" Lại đây "
Giới linh không hiểu chuyện gì liền bước tới gần cậu , cậu cóc nhẹ vào trán giới linh
" Au ! "
" Sao cậu đánh em "
Khánh dư trả lời
" Sao lúc nãy không bảo ta tốc biến bằng thần niệm "
" Chết cha ! , em quên "
Cậu nhướn mày liền tức giận đá vào mông nhóc giới linh
" Âu ! "
Lại một tiếng thét dài phát ra
" Lần sau em không dám nữa , hức hức "
Tiểu giới linh hai mắt lưng tròng nước mắt khóc , cậu nhìn thấy vậy cười bảo
" Lần sau còn quên coi cậu trị ngươi ra sao "
Tiểu giới linh cười cười rồi tan biến
Cậu tính dịch chuyển ra bên ngoài hoa viên thì thấy ở đây trồng rất nhiều đào tiên , cậu thấy thú vị liền tiện tay hái một trái , dùng khăn tay lau lại trái đào cho sạch sẽ rồi cậu cắn một cái thật bự
" Vị ngọt mát nhiều nước , quả đào ở đây không tệ "
" Không tệ là phải , vốn dĩ đây là nhất thế đào tiên "
Cậu quay đầu nhìn lại phía sau , ánh mắt sáng rực tinh tường nhìn người đang bắt chuyện mình , cô gái nhìn thấy tướng quay đầu này cảm giác ớn lạnh run sợ tràn vào nội tâm , nhưng chỉ trong 3s cảm giác ấy bị giải trừ
" Ngươi là ai ? "
" Ta là Tác giả phim này , họ Bạch gọi là Mộng Vân , tên thật là Nguyễn Thị Tuyết Thơ "
Cậu nhướn mày rồi bỉu môi tiếp tục chén sạch quả đào ngon ngọt trên tay , hoàn cảnh lúc này thật ngượng ngùng , vừa ăn xong thì cậu quay thân người lại , cô gái liền nhào vào ôm cậu , cậu hai tay giơ giữa không trung chả biết mô tê gì đang xảy ra
" Ca ca ta nhớ huynh "
Cô gái vừa nói vừa khóc , ôm siết chặt eo cậu , còn khánh dư tâm cảnh bình thường , chỉ nhẹ nhàng vuốt ve sau đầu cô gái , cậu ôn tồn hỏi
" Sao vậy ? "
" Rất nhớ nhớ anh , em rất nhớ anh "
" Đã ai từng nói sẽ luôn ở bên cạnh em sẽ không rời bỏ em , sẽ luôn quan tâm em , tại sao anh lại bỏ đi lâu như vậy , anh bỏ em như vậy "
" EM , LÀ AI "
Nàng ta bỗng nhiên nhớ lại rằng người mà mình ôm lại chưa từng gặp mình , vì đây là du hành thời gian do Ngọc Vũ thiết lập nhằm thuyết bản thân quá khứ hãy xuyên về quá khứ .