Chương 3: Thường nhật

Bình minh ló rạng, nhật quang chiếu sáng khắp Hành Linh Đại Sơn Mạch, đương nhiên cũng bao gồm cả Thu Tùng Lâm.

Ánh sáng xuyên qua từng kẽ lá, chiếu thẳng tới thân ảnh của một người thiếu niên trẻ tuổi đang an nhàn nằm ngủ trên một cành cây...

Tia sáng chiếu vào mắt hắn, sự sáng chói của ánh sáng mặt trời đã làm thiếu niên tỉnh giấc, đôi mày khẽ động, cặp mi mắt hơi run run, hai mí mắt dần dần hé mở ra, để lộ con mắt to tròn sáng ngời với tròng mắt đen láy minh trí.

Ngày hôm nay cũng như những ngày trước đó, Trần Vô Hạo lại được ánh sáng của ngày mới chiếu tới để đánh thức hắn khỏi giấc ngủ thoải mái giữa thiên nhiên hoang vắng hùng vĩ này.

Trần Vô Hạo lúc này liền vươn người một cái, duỗi chân duỗi tay cho giãn người ra, sau đó liền thả người nhảy xuống, nhẹ nhàng mà đáp xuống mặt đất.

Sáng sớm của mọi ngày, Trần Vô Hạo thường xuyền sẽ múa may luyện các loại đường kiếm hắn đã học toàn bộ ở tất cả các loại sách kiếm thuật hắn đọc, để tiếp tục trau dồi kiếm thuật của mình.

Mặc dù nói thật là kiếm thuật hắn học và luyện tập chỉ được gọi là kiếm thuật của phàm nhân bình thường, sẽ chẳng có quá nhiều tác dụng nếu như đụng độ phải yêu thú hoặc các tu tiên giả, trước mắt chỉ có thể áp dụng chiến đấu với phàm nhân như mình và các loại động vật giống như con hắc trư ngày hôm qua thôi.

Để mà lấy sức mạnh coi như là hơn người thường, kiếm thuật bình thường và vũ khí cũng bình thường thì muốn chiến đấu với sinh vật như yêu thú giống như con hổ khổng lồ của tối ngày hôm đó là một việc bất khả thi.

Nhưng tất nhiên, có vẫn còn hơn không, trước nắt hiện tại hắn thấy những gì mình có bây giờ cũng có thể nói là đủ rồi, rừng cây rộng lớn, sơn mạnh khủng bố khổng lồ, yêu thú sẽ có nhưng Trần Vô Hạo hắn biết cách để thăm dò địa hình và hoàn cảnh để tìm ra đường né tránh được các yêu thú có khả năng sẽ đụng mặt.

Hắn trong khoảng thời gian này thi thoảng cũng bắt gặp thân ảnh của vài con yêu thú, bất quá là ở khá xa, lại thêm hắn biết ẩn giấu thân mình cùng mùi hương cơ thể nên chúng không phát giác được.

Trước mắt hắn chỉ cần đủ kỹ năng và kỹ thuật để có thể sinh tồn trong nơi hoang dã mênh mông này là được rồi, cách thức tu luyện chưa có thì nhất thời cũng chẳng thể cưỡng cầu làm gì cả...

Sau khi rời khỏi nơi đây, kiếm tìm một toà thành trì nào đó rồi dò thăm thêm nhiều thông tin, nhiều kiến thức về thế giới này thì tự khắc những thắc mắc cũng như những điều mình muốn biết sẽ rõ thôi.

Vụt xoẹt soạt...

Từng đường kiếm được xuất ra, từng động tác được thi triển đều vô cùng hoàn hảo không tìm ra một động tác thừa.

Những đường kiếm thuật này hắn đã luyện tập không biết bao nhiêu lần bắt đầu từ lúc hắn mới chín tuổi, có thể nói là không dưới trăm vạn lần cũng thấy chưa đủ.

Để chuẩn bị cho hành trình của mình hắn đã luyện tập đủ loại hình thức, chuẩn bị rất nhiều kinh nghiệm hiểu biết, luyện đi luyện lại các loại kỹ năng, học tập đến mức thuộc lòng, mọi kỹ năng hắn từng biết và từng học đã được hắn in sâu vào đầu não, thi triển lô hoả thuần thanh như một bản năng của cơ thể và ý thức.

Cũng trải qua một quãng thời gian thử nghiệm, hắn mới quyết định mình sẽ bước chân lên con đường của Kiếm Tu. Phần là bởi vì trong các loại vũ khí hắn luyện, kiếm là loại vũ khí hắn thuận tay và có lĩnh ngộ luyện tập nhanh nhất, phần thì có chút ý nghĩa không rõ ràng lắm, hắn chỉ đơn giản là cảm nhận được bản thân thích hợp nhất với con đường này, bản thân hắn thấy khá say mê với kiếm đạo...

Bất quá, sau nhiều nỗ lực là như thế, thực sự thì vẫn hoàn toàn chẳng đáng bao nhiêu.

Thế giới này chính là lấy thực lực vi tôn, những kẻ tu tiên càng là đứng trên đỉnh cao của tầng lớp xã hội này, và những tu tiên giả tu luyện đến tầng thứ cảnh giới cao nhất lại càng là có địa vị không thể đong đếm được.

Trần Vô Hạo cũng muốn được trở thành những người như vậy, có thực lực mạnh mẽ, hắn có thể thoải mái thong thả mà ngao du khắp mọi ngõ ngách của thiên địa, hắn có thực lực mạnh mẽ vậy nên sẽ chẳng có ai sẽ ngăn chặn bước đi của hắn, cản bước phá bĩnh lối sống tiêu dao tự tại này của hắn.

Quả nhiên là dù ở bất cứ hoàn cảnh nào, muốn thực hiện được ước mơ, thực hiện được khát vọng của bản thân đều cần phải có hai từ thực lực a!

Thời gian dần trôi, từ lúc cầm lên thanh trường kiếm cho đến khi luyện kiếm đến hồi kết đã trôi qua 1 canh giờ rưỡi, mặt trời đã lên rất cao rồi.

Tra kiếm vào trong vỏ bao, thân thể đã ướt sũng mồ hôi, thấm cả vào y phục...

"Hôm nay hình như tập hăng hơn nửa canh giờ thì phải..." Trần Vô Hạo hít sâu một hơi bình định hô hấp đang khá dồn dập sau thời gian luyện kiếm khá dài, mở miệng nhẹ nói.

Bình thường luyện kiếm buổi sáng hắn chỉ luyện trong khoảng 1 canh giờ mà thôi, nay khi ngủ dậy lại cảm thấy hăng hái hơn bình thường mà luyện thêm nửa canh giờ.

Chắc hẳn là hiệu quả sau khi ăn một bữa ngon lành no nê vào tối hôm qua, một bữa rất đầy đủ chất dinh dưỡng và đáp ứng cả nhu cầu ăn uống đi?

"Nên đi tắm rửa chút thôi." Trần Vô Hạo tiếp tục mở miệng tự nói. Thường nhật của hắn bao gồm mỗi khi vẫn động mạnh vào buổi sáng sớm xong sẽ ra suối tắm, dội lên cơ thể từng làn nước mát lạnh, thật sự là vô cùng sảng khoái a...

Hắn đã lựa chọn địa điểm cắm trại và nghỉ ngơi trong vài ngày tới tại một khu vực ngay gần một con suối trong, cũng chính là dòng suối mà hắn đã có một hai bữa cá nướng khá ngon trước đó.

Róc rách róc rách...

Càng lại gần dòng suối, thanh âm nước suối chảy trong trẻo êm tai càng nghe thấy rõ hơn, bầu không khí thoáng mát dịu nhẹ càng lúc càng hiển hiện ra, dễ dàng có thể cảm nhận được.

Băng qua từng thân đại thụ, xuyên qua từng tán lá cây xanh, rốt cuộc cảnh vật có vẻ nên thơ đẹp đẽ của thiên nhiên đã hiện ra ngay trước mắt Trần Vô Hạo.

Cỏ cây hoa lá tươi tốt, ở dưới ánh mặt trời khiến quang cảnh càng trở nên rực rỡ.

Dòng suối trong vắt có thể nhìn thấy rõ từng hòn sỏi đã ở dưới đáy, chứng kiến cả các loại cá đang bơi lội tung tăng trong làn nước mắt lạnh, mặt suối phản quang với ánh sáng làm người nhìn vào trông như thể con suối này đang toả sáng vậy.

Có các hòn đá, khối đá to lớn ở quanh hai bên bờ suối, trải dài xuyên suốt từ đầu nguồn cách đây không xa lắm.

Trần Vô Hạo vừa đến nơi, không có do dự gì nhiều, bắt đầu cởi bỏ y phục trên thân để lộ ra từng múi cơ bắp săn chắc, thân thể cường tráng dẻo dai được rèn giũa tôi luyện qua thời gian dài.

Vắt tạm quần áo lên một khối đá ven suối, ủng giày tháo ra để ngay dưới chân khối đá ấy, cũng dựng nốt cả thanh trường kiếm của mình tại đó, rồi cởi bỏ sợi dây cột tóc ra để lên trên mặt quần áo...

Rốt cuộc chỉ để lại một cái nội khố, Trần Vô Hạo cũng đưa tay cởi nốt nó, để lộ ra vị tiểu huynh đệ dù chưa phải giai đoạn "nóng nảy" nhưng nhìn vào cũng đủ để cảm thấy rất đáng tự hào đối với bất kỳ cánh đàn ông nào sở hữu, lúc này mới chầm chậm bước xuống làn nước mát...

Đi ra đến giữa dòng suối, bắt đầu dội nước tắm táp thân thể mồ hôi và bùn đất cát bụi lấm lem, xoả làn tóc đen tuyền như thác gội đầu gột rửa.

Làm xong tất cả, hắn trước tiên vẫn chưa lên bờ ngay, mà vẫn ngâm mình trong làn suối trong, tiến lại gần khối đá nơi để hành trang của mình, dựa lưng vào nhẹ ngồi xuống, nước suối ngập đến tận cổ.

Đôi mắt khép hờ lại, biểu cảm từ khuôn mặt thể hiện ra hết sức tận hưởng...

Ngâm mình trong khoảng một khắc, Trần Vô Hạo bắt đầu hé mở hai mắt ra, hơi duỗi người giãn thân một chút, sau đó liền đứng chống chân chống tay đứng dậy rời khỏi dòng nước, kết thúc bữa tắm rửa của ngày hôm nay.

Đưa tay lục lọi một chút trong ngực áo, lấy ra một tấm khăn mỏng với kích cỡ vừa đủ để mang theo trong người mà không gây bất tiện, dùng nó để lau chùi sạch sẽ cơ thể. Vì kích cỡ tấm khăn lau khá nhỏ và mỏng nên phải vắt nước mấy lần mới lau sạch nước bám trên thân, sau đó lại thêm nhiều lần vắt nữa mới tạm thời làm cho tóc chỉ còn ẩm ướt một chút...

Tóc thì không thể nào mà lau khô hoàn toàn được rồi, cứ để như vậy hoạt động một khoảng thời gian ngắn rồi nó cũng sẽ khô thôi.

Mặc lại bộ quần áo hơi rách rưới và lấm lem vào người, trong đầu âm thầm nghĩ sẽ tìm có hội nào đó mà đem ra giặt, việc tìm mua mới hắn trong người chẳng có đồng nào nên chưa có nghĩ tới.

Xỏ chân vào ủng, mang vỏ cùng trường kiếm khoác lên ra sau lưng, nhét tấm khăn lau đã được giặt sạch và vắt khô lại vào trong ngực áo, bắt đầu dạo bước vào trong rừng cây, thu thập các que gỗ củi mục, bắt đầu làm công tác chuẩn bị làm bữa trưa...

Mặt trời đã gần lên đến đỉnh đầu, các thanh gỗ đã thu thập đầy đủ xong, được Trần Vô Hạo rút trường kiếm ra, dùng lưỡi kiếm sắc bén để gọt nhọt đầu thanh gỗ, vậy là đã có được một cái lao đơn giản rồi.

Từ lần ăn cá nướng đến nay đã ba ngày trôi qua rồi, bữa nay thiếu niên này sẽ tiếp tục làm món cá nướng để phục vụ cho bữa trưa ngày hôm nay của mình.

Lại một lần nữa cởi ủng giày ra, xắn hai ống quần lên, một lần nữa bước xuống làn suối trong vắt mát mẻ, chỉ là không phải ra giữa sông mà là ở gần đoạn bờ rìa, vừa nông lại rất hay có cá.

Tay cầm lao gỗ, ánh mắt thoáng cau nhẹ lại tập trung quan sát, nước suối luôn chuyển động chảy về một phía, lại thêm cá quẫy nước khiến mặt nước gọn sóng liên tục khiến có chút cản trở tầm nhìn, mà nhìn quá lâu như vậy sẽ dẫn đến bị hoa mắt và nhức đầu, vì vậy mà Trần Vô Hạo phải hành động thật nhanh gọn mới được.

Nói thì dài dòng văn tự và có vẻ khó lắm nhưng đối với Trần Vô Hạo - người vốn đã có kinh nghiệm trong việc này từ lâu rồi và thực hành rất nhiều thì chằng phải là chuyện gì khó khăn cả.

Ánh mắt khoá chặt mục tiêu, tay phải cầm lao chĩa đầu mũi sắc nhọn thẳng đúng con mồi, cánh tay vung mạnh...

Tùm

Một con đã lên thớt, Trần Vô Hạo tiếp tục lặp đi lặp lại như vậy bắt thêm ba con cá nữa rồi mới dừng lại và đi lên bờ chuẩn bị cho bữa ăn, mặt trời cũng vừa hay đã lên đến đỉnh đầu.

Công đoan thì cũng như bữa tối hôm qua chế biến con hắc trư kia thôi, đánh lửa lên vằng cai cục đá, xiên bốn con cá bằng một cái que gậy đặt ở trên đống lửa, chuẩn bị các loại điểm tâm ăn nhẹ, quả dại chua với mật ong cho thêm vị ngon, cốc nước suối tinh khiết mát lạnh uống cho sảng khoái...

"Bữa trưa đã no đủ rồi, giờ bữa tối có lẽ phải tiếp tục giải quyết đống thịt lợn nướng kia thôi còn tiếp tục lên đường nữa chứ." Trần Vô Hạo thầm nghĩ trong đầu. Hắn đang nghĩ đến có lẽ sẽ ăn nốt phần của hôm nay, còn lại bao nhiêu chắc phải bỏ lại để nhanh chóng tiếp tục cuộc hành trình rời khỏi nơi đây, kiếm tìm thành trì để học hỏi tu luyện nữa.

Chỗ thịt thừa có lẽ hắn sẽ cứ bỏ ở đấy cho mấy con động vật hoặc là yêu thú nào đó "hữu duyên" phát hiện và ăn được món ăn hắn làm đi vậy.

Vẫn còn khoảng 3 canh giờ nữa mới đến bữa tối, Trần Vô Hạo nhất thời không nghĩ ra mình nên làm gì để giết thời gian từ giờ cho đến lúc đó đây?

Đứng im như trời trồng, tay đưa lên cằm, vẻ mặt trầm ngâm, trong đầu nghĩ nghĩ, lại chẳng thể nghĩ ra nên làm gì bây giờ.

"Tiếp tục luyện kiếm đi?" Trần Vô Hạo lẩm bẩm nói. Đây là điều duy nhất hắn có thể nghĩ đến lúc này, mặc dù luyện kiếm 3 canh giờ cũng phải nói là khá mệt mỏi đấy, cơ mà hắn cũng chẳng có vấn đề gì, luyện càng nhiều càng chắc tay càng mạnh mẽ chứ sao...

Mà...

Trên thực tế, thực chất là suốt từ khi hắn bắt đầu chuyến hành trình này, ngày nào cũng như ngày nào, y hệt như ngày hôm này vậy, cứ vào khoảng thời gian này là Trần Vô Hạo hắn lại chẳng nghĩ ra được việc gì để làm cả, kiếm cái ăn cái uống hắn đã làm xong sẵn từ mấy ngày đầu luôn rồi, chẳng còn gì làm từ trưa cho đến tối cả.

Vì vậy nên hắn luôn lấy việc luyện kiếm ra để giết thời gian chứ đâu phải là riêng hôm nay đâu...

"Quyết định như vậy đi!" Thiếu niên quyết tâm nói, trở lại với bãi đất trống trải sáng nay đã luyện kiếm, tay đưa lên đặt vào chuôi kiếm, khuôn mặt nghiêm nghị, ánh nhìn trở nên nghiêm túc, rút trường kiếm ra bắt đầu vũ động các đường kiếm thuật đẹp mắt.

Vụt soạt xoẹt vút...

Dù chỉ là kiếm pháp tầm thường nhưng Trần Vô Hạo thực sự nhập tâm vào từng đường kiếm hắn chém ra, khiến cho kiếm thuật của hắn nhìn tràn trề sức mạnh, cực kỳ có hồn.

Mỗi một thế công chém ra đều là thi triển hết sức dù chỉ là luyện tập, các động tác cơ thể phối hợp theo khi thì uyển chuyển ngẹ nhàng, khi thì mãnh liệt như vũ bão...

Có chút khó có thể tin được đây là kiếm thuật bình thường được thi triển bởi một tên phàm nhân bình thường.

...

3 canh giờ rất nhanh đã qua, khi đã nhập tâm hăng say vào một việc gì đó quả nhiên sẽ khiến con người ta quên đi thời gian...

Trần Vô Hạo vẫn còn đang luyện kiếm đến quên cả không gian và thời gian, hắn mặc dù vẫn nhận biết được trời đang dần tối, nhận biết rằng đã "câu giờ" đủ để đến lúc chuẩn bị bữa tối, bản thân vốn đã thấm mệt từ lâu, thế nhưng những động tác, các đường kiếm của hắn lại vẫn luân chuyển không sao ngừng lại được.

Trong lòng hắn thầm tự nói: "Nốt một lần này thôi..."

Mà sau tất cả, hắn đã luyện thêm đến năm lần nữa, thời gian cũng nhanh chóng trôi qua hơn 2 khắc.

"Ha...ha...ha... Sảng khoái!" Trần Vô Hạo rốt cuộc dừng lại, hơi thở nặng nhọc, khí huyết như không thông, ngẩng đầu lên trời hét lên một tiếng như lấy toàn bộ sức lực còn sót lại của mình vậy, cười vô cùng thoải mái.

Mồ hôi tuôn ra nhễ nhại, quần áo của hắn đã ướt sũng luôn rồi, chắc phải đem đi giặt luôn bây giờ rồi sau đó phơi ở gần đống lửa trại nướng thịt, một công đôi việc a...

Thu trường kiếm vào vỏ để ở một bên, leo lên cây lôi xuống một cái bọc lá khá to, chính là bọc chỗ thịt lợn nướng thừa từ hôm qua.

Sau đó là đốt lửa lên, đem thịt nướng qua lại một lần nữa cho nóng, vẫn là những chuẩn bị như trước là các loại mật ong quả dại và nước uống thôi.

Trong lúc đợi làm nóng, hắn cũng cởi bỏ quần áo ra, để lại cái nội khố che chắn tiểu đệ, rồi sau đó đến sông giặt giũ chút, quay lại liền đem phơi lên nột cái giá bằng cành gỗ tự chế và đặt ở gần đống lửa phơi khô, cùng vừa lúc thịt đã được làm nóng bỏng lại, mùi thơm thịt nướng thoang thoảng trong không khí...

Ngồi xuống thân cây gỗ bắt đầu ăn uống, no nê thì dọn dẹp lại, giữ nguyên khối thịt to ấy ở đó, yêu thú hay động vật có tình cờ phát giác thì sẽ có một bữa ngon, y phục thì cũng là dạng mỏng kém chất lượng nên rất mau khô...

Mặc lại y phục, cầm theo kiếm trên lưng, bật nhảy chạy đi xa, tránh cho bị khối thịt thơm ngon của bản thân làm chính mình vạ lây.

Tìm một cành cây có kích cỡ và độ cao khá ổn, dựa vào đó, đi ngủ đón chờ một ngày mới, ngày mai tiếp tục lên đường...