Từ lúc Trần Vô Hạo rời khỏi Thiện Trúc Thôn, rời khỏi Vân Trúc Lâm, cho đến nay thấm thoắt đã trôi qua được 1 tuần.
Hiện tại thiếu niên mười lăm tuổi này đang thong thả rong ruổi ở trong một cánh rừng rậm rạp với vô số đại thụ cao đến mấy chục trượng có tên là Thu Tùng Lâm.
Thu Tùng Lâm là một khu rừng cực kỳ rộng lớn, nó thậm chí còn to hơn Vân Trúc Lâm gấp ba lần.
Và tất nhiên, mảnh rừng khổng lồ không biết bao giờ mới có thể băng qua rời khỏi này cũng thuộc về phạm vi của Hành Linh Đại Sơn Mạch vĩ ngạn của Đông Uyên Đại Lục.
Thu Tùng Lâm khu rừng này nằm tiếp giáp với phía Bắc của Vân Trúc Lâm, cũng là nơi mà Trần Vô Hạo lúc trước đã tiến đến, cũng là cái ngày mà thảm kịch khi đó xảy ra...
Suốt 1 tuần qua ở trong Thu Tùng Lâm, Trần Vô Hạo luôn điềm nhiên đi lại ở trong này cứ như đang đi chơi vậy, vừa đi vừa ngắm phong cảnh, thấy cái gì lạ mắt là tiến tới quan sát tìm hiểu, vì vậy tiến độ di chuyển tương đối chậm...
Bất quá quả thật đối với hắn thì chính là đang dạo chơi!
Với bản tính tự do và luôn tò mò với những sự lạ xung quanh mình cùng với sự thông minh lanh trí từ nhỏ, lại thêm vốn đã có bản lĩnh tự thân sinh tồn được rèn giũa qua quãng thời gian không tính là ngắn mỗi lần hắn rời khỏi thôn trang, tiến vào Vân Trúc Lâm, nhờ vậy hắn dễ dàng an nhàn mà tận hưởng cuộc sống tự do tự tại hiện tại, chằng có gì vướng bận vội vàng cả.
Cái ăn để sống thì Trần Vô Hạo có rất nhiều cách để kiếm, như là đi tìm và hái các loại hoa quả, cỏ dại mọc rải rác trong Thu Tùng Lâm, việc phân biệt thứ có thể ăn và không thể ăn được là quá đỗi đơn giản và quen thuộc đối với thiếu niên khá dày dặn kinh nghiệm sinh tồn này.
Mà khi đã chán ăn mấy món rau củ quả rồi thì hắn có thể đi săn bắt, đồng thời là trải nhiệm chiến đấu với các con thú lớn nhỏ trong rừng, giết chết xong liền đem về xử lý chế biến các loại rồi đem nướng lên ăn vô cùng ngon lành.
Ví dụ như ngay lúc này đây, Trần Vô Hạo đang nấp tại trong một bụi cây khá to, kích thước có thể dễ dàng che đậy đi gần như hoàn toàn thân thể một thiếu niên mười lăm tuổi như hắn, sẽ cực kỳ khó để bị phát hiện ra...
Ánh mắt Trần Vô Hạo đang hết sức kiên nhẫn và nóng bỏng nhìn chăm chú vào một vị trí cách đó không xa...
Tại nơi đó, một con hắc trư có hình thể ục ịch to lớn, ước chừng cũng phải gấp 3 lần so với cơ thể Trần Vô Hạo, hai bên mép là hai cái nanh to lớn sắc nhọn như có thể xuyên phá mọi thứ, nó đang dúi đầu vào một bụi cây quả ăn rất ngon lành, lại không để ý đến bản thân đã trở thành con mồi sắp sửa được đem ra chế biến các loại.
Mấy ngày hôm này Trần Vô Hạo chỉ ăn cây quả hoặc bắt được mấy con đông vật hoang dã kích cỡ vừa hoặc tình cờ tìm được một con suối trong trẻo để bắt cá ăn, không ngờ ngày hôm nay trong lúc đi săn lại gặp được nguyên liệu hảo hạng ở trước mắt lúc này đây.
Hắn âm thầm suỹ nghĩ tính toán, da dày thịt béo như con hắc trư này cũng đủ để hắn tiêu thụ trong vòng một tuần nếu như không tham ăn quá độ, cũng sẽ đỡ mất công phải đi săn hơn...
Bất quá để mà vác theo bên người có vẻ khá bất tiện đi?
Trần Vô Hạo đảo tròng mắt, tay đưa lên vuốt vuốt cằm, âm thầm nghĩ nghĩ một hồi, liền cảm thấy mình cũng chẳng vội gì mà phải di chuyển ngay, chủ chương của hắn là tự tại mà đi, không vội vàng không khẩn trương, buông thả tiêu dao thoải mái, vậy nên có lẽ hắn sẽ tạm thời cắm trại ở quanh khu vực này một thời gian ngắn vậy.
Không nghĩ nhiều thêm nữa, trước hết cứ tập trung vào thức ăn trước mắt đã rồi tính sau.
Tay phải của hắn chầm chậm đưa lên, đặt lên chuôi thanh trường kiếm đã được hắn vệ sinh đánh bóng và mài sắc qua đang nằm gọn trong vỏ bao đeo trên lưng, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào con hắc trư to lớn, nhìn nó vẫn đang mải ăn lấy ăn để bổ sung thêm chất lượng thịt, sẵn sàng bị một thiếu niên đem ra nướng chín thưởng thức.
Đã chắc chắn con mồi luôn mất cảnh giác vẫn chưa nhận ra nguy hiểm gì, Trần Vô Hạo cũng không chần chừ gì thêm, cánh tay chợt gồng lên căng cứng, lập tức rút thanh kiếm ra khỏi vỏ, dồn lực vào hai đôi chân giậm mạnh xuống mắt đất, bật người lấy một tốc độ cực nhanh lao tới sẵn sàng trảm chết con mồi...
Con hắc trư kia dù sao cũng là động vật, với bản năng sinh tồn của nó cũng liền phản ứng lại, ngẩng đầu phát hiện mật thân ảnh nhỏ của một thiếu niên đang tức tốc lao đến phía mình, cảm nhận thấy rõ được cả sát khí đang khoá chặt lấy nó.
Tất nhiên hắc trư sẽ không cam lòng để mặc cho bản thân chịu chết, bốn cái chân to khoẻ cũng dồn lực lao nhanh, đầu nó hơi cúi xuống chĩa ra cặp nang cứng rắn sắc nhọn hướng thân thể Trần Vô Hạo đâm tới...
Trần Vô Hạo đã tính đến trường hợp sẽ bị đối phương phát giác phản công, sớm nghĩ đến cặp nanh nguy hiểm kia chính là vũ khí chính của hắc trư, khoé miệng hắn hơi nhếch lên, ánh mắt trở nên nghiêm túc hơn...
Ở góc nhìn khác có thể thấy hai thân ảnh đang lấy tốc độ nhanh nhất của mình lao đến, lại để ý kỹ hơn sẽ thấy tốc độ của hắn nhanh hơn đối thủ, và đây sẽ chính là ưu thế của hắn.
Ngay vào khoảnh khắc Trần Vô Hạo và hắc trư đã cực gần sắp va chạm vào nhau, thân thể thiếu niên đang lao tới ấy bất chợt đạp mạnh chân vào mặt đất nhảy bật lên không trung hơi chếch sang phía bên trái, né tránh được mũi khoan chết người của con heo đen.
Chưa dừng lại ở đó, vào khoảnh khắc Trần Vô Hạo vừa thành công né tránh được thế công của đối thủ, thân thể vẫn đang phi trên không vẫm chưa chạm đất, hắn xoay người sang phải tận dụng lực li tâm nắm chặt tranh trường kiếm trong tay trảm mạnh xuống sườn phải của hắc trư...
Xoẹt
Lưỡi kiếm sắc bén chém dọc một đường, ăn sâu vào thân thể to lớn của con hắc trư, lại thêm thân mình nó vẫn đang lao đi khiến lưỡi kiếm bị lôi theo tiếp tục rọc ngang thân thể nó...
GRÉC
Hắc trư rông lên một tiếng đau đớn, bị thương nặng khiến nó không kịp dừng lại tốc độ mà mất đi thăng bằng va đập thẳng vào một cái cây lớn phía trước.
Thế nhưng như vậy vẫn chưa đủ để hạ gục được nó, vết thương nặng khiến máu của nó trào ra rất nhiều, cộng thêm cú va chạm mạnh thân thể vào thân cây, vậy mà nó vẫn còn đứng được, chỉ là thân thể đã trở nên lảo đảo, hơi thở phì phò nặng nhọc, có vẻ như nó đã bị choáng.
Nhân lúc hắc trư còn đang chưa thể phát động tấn công, Trần Vô Hạo hắn hiển nhiên sẽ không cho con mồi có cơ hội hồi phục tiếp tục phản kháng, ngay khi vừa tiếp đất từ cú phi người trước đã lập tức dồn lực vào bàn chân tức tốc lao nhanh tới, lưỡi kiến sắc bén giơ cao, muốn tung ra đòn kết liễu...
Hắc trư dù tâm trí vẫn còn choáng váng nhưng với bản năng của động vật giúp nó cảm nhận được hiểm nguy đang cận kề, thân thể ục ịch tự giác mà lách sang một bên né nhát chém có thể đoạt mạng nó kia.
Bất quá do thân thể to lớn nặng nề, lại thêm vẫn còn chưa ổn định lại được tâm trí nên lưỡi kiếm vẫn chém sượt qua phần sườn trái còn lại của hắc trư.
Trần Vô Hạo sau khi bị chém sượt chỉ gây ra một vết thương nhẹ cho heo đen, rất nhanh hắn đã phản ứng lại. Trường kiếm vừa chém xuống hắn đã ngay lập tức thả tay thay đổi hướng của lưỡi kiếm, nghiêng người sang trái vung kiếm sang tiếp tục nhắm vào thân thể hắc trư vừa né sang chém mạnh vào ngay vết thương kia...
Xoẹt
GRÉC
Vết thương nhẹ nơi sườn trái kia nay lại tiếp tục bị lưỡi kiếm sắc bén của Trần Vô Hạo chém sâu vào khiến hắc trư đau đớn vô cùng mà gầm rú lên, thanh âm vang vọng khắp cả một khu vực của Thu Tùng Lâm.
Vết thương mà Trần Vô Hạo gây ra cho hắc trư mặc dù không nhiều nhưng đều là những vết thương cực kỳ nặng, máu đỏ tuôn ra liên tục không ngừng nãy giờ khiến nó đã sắp kiệt sức rồi, khả năng phản kháng gần như là không thể nữa...
Trần Vô Hạo đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, nhảy bật lên giơ kiếm lên cao, hai bàn tay nắm chặt vào chuôi kiếm, dồn toàn bộ sức lực vào hai cánh tay mà hướng cổ của hắc trư trảm mạnh xuống...
Xoẹt
Hắn cũng biết rằng với thanh trường kiếm dài hơn 1 mét này là với một nhát chém là không đủ để chém bay đầu con vật to xác này, vậy nên ngay khi vừa chém ngọt một nửa đầu hắc trư xuống, Trần Vô Hạo liền lập tức lỏng bàn tay xoay đường kiếm hướng lên, tiếp tục vung mạnh lên chém phăng nốt nửa còn lại của cổ con heo đen...
Phụt...
Tốc độ xuất ra hai kiếm này cực kỳ nhanh chóng, trong khoảnh khắc đó, không còn tiếng thét lên thảm thiết vì đau đớn nữa, thay vào đó là tiếng máu tươi điên cuồng phun ra, cảnh tượng cực kỳ đẫm máu.
Phịch...
Theo sau đó là tiếng cái đầu đầy lông đen xì với cặp răng nanh hung tợn rơi bịch xuống đất sau khi văng lên quay 2 vòng trên không trung.
Soạt
"Phù...ha...ha..."
Trần Vô Hạo ngồi phịch xuống thảm cỏ xanh, tay cũng buông ra thanh kiếm để ở một bên, hơi thở hổn hển, mồ hôi chảy ra khá nhiều nhưng không đến nỗi gọi là nhễ nhại.
Dù đã lường trước được đối phương sẽ chống trả rất dữ dội nhưng khi trực tiếp đối đầu mới cảm thấy là gian nan hơn và thực sự mệt mỏi, bất quá hắn từ đầu đã nắm chắc sẽ thành công giết chết con mồi rồi nên không có gì đáng nói ở đây cả.
"May mà...ha...trước đây ta từng...ha...luyện kiếm...ha... Quả nhiên sẽ có lúc cần dùng đến a!"
Trần Vô Hạo vừa thở như không ra hơi vừa lẩm bẩm trong miệng.
Trong số các loại sách mà thiếu niên này từng đọc cũng có một số liên quan đến kiếm thuật, càng đọc hắn lại càng hứng thú với kiếm, lại có trong nhà cũng luôn thủ một thanh trường kiếm này đây nên mỗi lần hắn thăm thú khám phá trong Vân Trúc Lâm thường hay dùng các loại cành trúc làm kiếm mà luyện thử.
Và kết quả thì đã thấy được rõ ràng, không khỏi cảm thán quả nhiên học hỏi luyện tập thêm là không thừa a...
Các kỹ năng sinh tồn của Trần Vô Hạo hoàn toàn đều là vận dụng từ trong sách cùng với kinh nghiệm nhiều năm thong dong nhảy nhót trong rừng cả đấy, nhờ vậy mà thể chất hắn đã có cứng cỏi và khoẻ mạnh hơn người thường, không như đám trẻ chạy nhảy đuổi bắt nhau trong thôn.
Hắn hiểu ước mơ được ngao du tự tại khắp thế gian rộng lớn này sẽ đi kèm với hiểm nguy, thế giới của người tu hành tranh đấu giết chóc diễn ra vô số, hắn hiển nhiên sẽ phải chuẩn bị thật nhiều kiến thức và kỹ năng mới được...
Hiện tại chỉ thiếu duy nhất là cách thức để có thể tu tiên, tiến vào hàng ngũ của các tu luyện giả. Kiến thức và kỹ năng sẽ không đủ để bù đắp về mặt sức mạnh khi trong chuyến phiêu lưu này của hắn có thể sẽ bắt gặp các tu tiên giả mạnh mẽ lại có ý đồ xấu...
Thiên hạ nguy hiểm và đáng sợ nhất chính là lòng người a!
Trước đây Trần Vô Hạo cũng bị mấy tên hèn mọn xảo trá trong Thiện Trúc Thôn lừa gạt tiểu xảo cho hai ba lần gì đó mới khôn thêm được, lúc đầu đọc trong sách hắn còn không tin điều đó cơ.
Không suy nghĩ nhiều thêm nữa, thời gian vẫn còn rất dài, hắn cũng không vội vàng gì cả, trước hết phải nghỉ ngơi hồi lại sức đã, sau đó đánh chén một bữa chiến công này...
Chuyện tu luyện cứ để đến lúc hắn rời khỏi được vùng hoang vắng chẳng một bóng người này, đi tìm các thôn làng hay các thành trì cái đã, rất có thể ở đó sẽ tìm được cách tu tiên.
Trần Vô Hạo lúc này liền nằm ngửa ra đất, thả lỏng thân thể hết mức, yên tĩnh nghỉ ngơi...
...
Ánh chiều tà đang buông xuống, sắc trời đã dần tối đi, Trần Vô Hạo đã lôi được cái xác của con hắc trư tới một bãi đất khá trống trải, hiện tại hắn đang chuẩn bị các que củi cùng một chút hoa quả, sẵn sàng chế biến cục thịt khổng lồ này đem đi nướng.
Cách cách...
Cách đốt lửa hiển nhiên rất đơn giản, ma sát mạnh hai cục đá vào với nhau để đánh lửa là được, sau đó củi gỗ sẽ bắt lửa và bùng cháy...
Thân thể khổng lồ nặng nề của hắc trư đã được đặt lên giá gỗ ngay trên đống lừa để nướng. Thật ra cũng chẳng còn gọi là hắc trư nữa vì lớp lông đen dày đã bị thiếu niên này tẩy sạch sành sanh rồi, nếu không để nguyên vậy nướng lên ăn thì vị sẽ cực kỳ kinh khủng nha, gọi là heo trọc đi cho hợp lý.
Không dài dòng gì thêm nữa, lúc này Trần Vô Hạo đang phết lên lớp da của trọc trư một lớp mật ong có được vào ngày hôm qua, làm như vậy sẽ làm món thịt heo nướng này trở nên ngon và thơm hơn rất nhiều...
Sau đó, trong lúc đợi cho thịt được nướng chín, hắn tiếp tục chuẩn bị thêm nước vớt lên từ sông được đổ vào một cái cốc gỗ gắn tự nạo khoét, cùng thêm chút quả dại chua để trong khi ăn thịt có thể vắt nước của quả lên tạo thêm vị, nghe thôi đã thấy thực sự là quá kích thích vị giác đi.
Tên này chỉ ăn một bữa thôi mà cũng thật tận hưởng a!
Vài khắc sau, thịt đã được nướng chín, mùi thơm phức lan toả ra vào mũi khiến bản thân hắn là người làm cũng cảm thấy thật là thèm nhỏ dãi, khong chần chừ liền xé một miếng đùi ra, vắt nước quả dại lên, lập tức bỏ vào miệng...
"Ngon!" Trần Vô Hạo tự nấu tự khen ngon.
Hắn ngả đầu xuống một khúc cây vốn dùng để ngồi, vừa thưởng thức món ăn thượng hạng của bản thân vừa ngước đầu lên bầu trời, ánh mắt sáng ngời ấy nhìn ngắm các vì sao, ngắm nhìn ánh trăng sáng ngời đang chiếu rọi...
Vẫn một suy nghĩ như trước, ẩn chứa trong đôi mắt đen láy ấy là vô hạn chờ mong mãnh liệt với thế gian rộng lớn bao la khôn cùng này.
Ăn uống no đủ, củi lửa cũng đã dập tắt chỉ để lị một làn khói phảng phất bốc lên. Trần Vô Hạo vẫn như vậy nằm an tĩnh trên đất, đầu đã rời khỏi khúc gỗ kia, chính diện ngả ra mặt thản cỏ mà ngắm nhìn cảnh đẹp của màn đêm, miệng bất chợt lẩm bẩm ngâm ngâm:
"Nguyệt dạ quang chiếu rọi...
Thiên tinh điểm trời đêm...
Lâm phong khởi lặng lẽ...
Khép lại một ngày dài..."
"Haha? Ta vậy mà còn bày đặt ngâm thơ, thơ này hẳn là có chút dở tệ đi? Có lẽ ta nên luyện thêm chút thơ văn, sau này tiêu dao tự tại thi thoảng làm chút thơ sẽ rất thú vị nhỉ? Hahaha!"
Trần Vô Hạo bật cười chính bản thân mình, cười vô cùng vui vẻ. Tiêu dao tự tại tồi tuỳ ý mà ngâm thơ, quả là một cách hay để gia tăng thêm "chất" cho hành trình của hắn đây...
Chỉ là không biết là hắn sẽ làm ra những bài thơ như thế nào, chỉ lo mình không đủ trình độ lại sáng tác ra những bài thơ không hay thậm chí dợ tệ thì thật sự khá toang đấy.
Nhưng thơ dở cũng không sao, thất bại nhiều thì sẽ càng giúp hắn rút ra kinh nghiệm để sau đó sẽ có thể làm tốt hơn.
Trần Vô Hạo cứ thế nằm ngắm trời thêm một lúc lâu, hiện tại đã vào giữa đêm, từ sáng đến giờ hắn cũng đã khá mệt mỏi rồi, để đảm bảo an toàn khi sống trong rừng, hắn luôn ngủ ở trên cây, tương tự như lần này cũng như vậy...
Bàn chân giậm một cái bật lên trên một cành cây gần đó, lại tiếp tục bật nhảy lên cao hơn một chút, như vậy sáng dậy vừa cảm nhận được ánh mặt trời chiếu rọi, lại cảm thấy mát mẻ bởi gió buổi sáng của Thu Tùng Lâm, cõ chút cầu kỳ nha.
Ổn định vị trí trên một cành cây vừa đủ, vươn người một cái ngáp dài, bắt đầu khép đôi mắt lại, chìm vào giấc ngủ...