Chương 1: Khởi đầu của tất cả

Hành Linh Đại Sơn Mạch, là sơn mạch khổng lồ rộng lớn nhất thuộc trong phạm vi của Đông Uyên Đại Lục...

Bầu trời lúc này độc nhất một màu xám xịt ảm đạm, không gian âm lãnh u ám, gió lớn nổi lên không ngừng tựa như một tấm giấy trắng bị ngòi bút thu pháp vẩy nhoè mực lên, toàn bộ bầu trời đại sơn mạch phủ kín vết mực, nhuộm lấy cả vân tiêu.

Từng ngọn núi cao xuyên thẳng các tầng mây, nhìn không thấy được đỉnh, trăm vạn dặm rừng rậm xung quanh vũ động như điên dại, những tia lôi đình chớp động liên miên bất tuyệt, lôi quang chói loá kèm theo sau đó là tiếng sấm ầm vang đinh tai nhức óc...

Cảnh tượng như thể nhân gian đang phải hứng chịu cơn thịnh nộ của thần linh!

Nước mưa như vô cùng vô tận cứ ào ào mà rơi, mang theo đâu đó là sự bi thương ẩn bên trong...

Vân Trúc Lâm, khu rừng trúc thuộc một trong số những khu rừng lớn tại Hành Linh Đại Sơn Mạch này, nhìn về phía trung tâm nơi đây, có thể thấy bóng dáng một thiếu niên tầm mười bốn, mười lăm tuổi đang quỳ gối tại trước một hòn đá trông như được thô sơ tạc ra được cắm xuống đất nghiêm chỉnh.

Thiếu niên ấy cứ vậy thả cho cơ thể vô lực quỳ gối bất động, cái lạnh như muốn thấm vào tận xương tuỷ thấm vào da thịt hắn qua lớp trang phục cũ rách, truyền khắp thân thể, dần dần lấy đi thân nhiệt của hắn.

Vậy nhưng hắn lại điềm nhiên không có nửa điểm nhăn mày, mặc cho thân thể quỳ gối tại đó ướt sũng, tóc dài đen tuyền được buộc đơn giản cũng đã sớm ngấm mưa mà trở nên nặng nề, đôi mắt đen láy chứa đựng tang thương nhìn chằm chằm hòn đá ở trước mặt, khuôn mặt ướt đẫm nước không biết là do cơn mưa hay do lệ chảy.

Bóng lưng người thiếu niên đầy bi ai đó chợt dứt khoát dập đầu xuống đất, hai tay chống mạnh trên đất, âm giọng run rẩy hướng về hòn đó trước mặt cất lên:

"Mẫu thân... Là Hạo nhi bất hiếu, Hạo nhi đã không thể...kịp thời có mặt...để cứu người...!"

Thanh âm đau đớn ân hận không liền mạch vang lên giữa không gian không chút yên tĩnh của cơn mưa bão và sấm sét diễn ra bất tuyệt lấn át tiếng nói của thiếu niên...

Hòn đá trước mặt thiếu niên chính là bia mộ của mẫu thân hắn!

Thiếu niên này mang họ Trần tên là Vô Hạo, là một cái thiếu niên bình thường, phụ thân đã mất từ trước khi hắn sinh ra, vì vậy mà hắn đã theo họ mẹ là họ Trần. Cha cùng mẹ hắn cũng chỉ là một đôi phu thê bình thường, cả gia đình đều là người của Thiện Trúc Thôn nằm trong Trúc Vân Lâm này.

Gia đình hai người bọn hắn trong thôn trang này cũng coi như là khá có danh tiếng, nhiều đời làm nghề dạy học, chuyên đảm nhiệm phụ trách làm giáo viên cho đám trẻ trong thôn.

Nói thì nói là vậy, thực tế Trần gia lớn mạnh và nổi danh hơn như vậy nhiều, bất quá ngoại công của Trần Vô Hạo vốn chỉ là một chi thứ không đáng nhắc đến bên trong gia tộc, vì vậy mà không có tư cách tiếp quản sự vụ gì của gia tộc, sau khi thành hôn liền rời đi thành trì, định cư về Thiện Trúc Thôn này.

Cũng nhờ là một trong số ít các nhà có người có tri thức và hiểu biết cao, làm việc dạy học đã qua 2 đời nay, gia cảnh Trần Vô Hạo xem như bậc trung trong thôn, ăn mặc không lo, còn được thôn dân kính trọng.

Trần Vô Hạo từ nhỏ đã bộc lộ ra là một đứa trẻ cực kỳ thông minh hiểu chuyện, lại luôn mày mò khám phá đọc sách, được nhiều người trong thôn trang công nhận và khen ngợi như thần đồng, mẫu thân mỗi lần nghe đều nở lấy một nụ cười vui vẻ.

Lớn lên trong vòng tay yêu thương săn sóc của người mẹ hiền, hắn cũng hiểu mẫu thân đối với bản thân mình là kỳ vọng rất nhiều, đứa trẻ đồng trang lứa thì chỉ có chạy nhảy vui đùa, còn hắn lại ở nhà đọc sách hoặc ra ngoài làm tiểu chuyến phiêu lưu khám phá.

Càng hiểu biết nhiều, hắn đối với thế giới bên ngoài Vân Trúc Lâm ngập tràn hướng tới, hắn luôn tưởng tượng ra những viễn cảnh tươi đẹp đầy thú vị ngoài kia, tự thầm quyết tương lai sẽ phải mang mẫu thân cùng ngao du khắp thiên hạ!

Nhưng viễn cảnh hạnh phúc của người thiếu niên đã không thể là mãi mãi, người tính vẫn không bằng trời tính...

Vào đúng ngày hôm nay, ngày sinh nhật thứ mười lăm của hắn, Trần Vô Hạo vẫn như thường lệ rời nhà từ sáng sớm, số sách cả thôn có hắn đã đọc sạch từ lâu, từ đó muốn đi ra ngoài thăm thú khám phá, lần này hắn vì quá tò mò, muốn đi xa hơn nữa, đi ra khỏi phạm vi của Vân Trúc Lâm này, hắn muốn xem tiếp giáp khu rừng trúc khổng lồ này sẽ là nơi như thế nào, cây cối có gì khác? Hoa cỏ côn trùng liệu hắn có nhận biết? Liệu so với rừng trúc này có gì khác mới lạ?

Có rất nhiều điều mà Trần Vô Hạo muốn được biết.

Mãi cho đến tận khi ánh hoàng hôn buông xuống, sắc trời đang dần tối đi, hắn mới bừng tỉnh mà bứt tốc chạy về thôn, vùng "thuộc địa" này hắn đã nằm chắc trong lòng bàn tay rồi, sẽ rất nhanh thôi...

Hắn phải nhanh chóng trở về để cùng ăn mẫu thân hoan hỉ ăn chúc mừng sinh nhật với mình...

Càng tiến về gần khu vực cách khu rừng trúc một khoảng, chính là nơi thôn trang của hắn toạ lạc, hắn càng cảm thấy kỳ quái, tròng lòng dâng lên dự cảm không lành...

Sắc trời ngay vị trí phía trên thôn làng hắn không phải là màu xám đen của sắc trời đã chập tối, trái lại nơi đó đang bừng sáng, khói đen bốc lên nghi ngút, không khí gợn sóng vặn vẹo...

Tốc độ hắn nhanh hơn, nhanh đến chưa từng có, hắn chạy như thể chưa từng được chạy, lòng hắn đang cực kỳ bất an, lo lắng sợ hãi bao trùm tâm trí thiếu niên mười lăm tuổi.

Trong đầu chỉ cầu mong sẽ không có gì xảy ra với thôn trang, với mẫu thân, chỉ cầu cho những gì mình đang lo sợ sẽ không phải là sự thật...

Nhưng sự thật thì luôn phũ phàng, thực tế như thể muốn trêu ngươi con người ta.

Băng qua hàng ngàn hàng vạn cây trúc cao đến chục mét, viễn cảnh khủng khiếp hắn không muốn thấy nhất đã xảy ra, ngay chính trước mắt hắn, không thể nào chối bỏ...

Thiện Trúc Thôn, đang cháy...

Toàn bộ thôn trang yêu quý của hắn đang chìn trong biển lửa!

Từng căn nhà đổ nát, từng ngọn lửa dữ dội bùng cháy như thể vĩnh viễn không thể dập tắt, từng kiến trúc thô thường giản đơn cháy dần cháy mòn không có dấu hiệu dừng lại...

Lại thêm rất nhiều dấu vết tàn phá có vẻ như không thuộc về nhân loại làm ra...

Bất giác, hai hàng lệ đã chảy xuống trên mặt hắn từ lúc nào, hắn đứng sững người tại đó, hai mắt trợn tròn hằn lên từng tia máu vì quá sốc, phải mất chục hơi thở hắn mới lấy lại chút tình thần.

Đôi mắt bị nhoè vì nước mắt và hơi nóng thoáng nhìn thấy vài bóng hình thôn dân đang dìu nhau bỏ chạy thục mạng ở một phía khác của thôn...

"Mẫu thân..."

Nhìn thấy vậy, trong tâm hắn loé lên một tia hy vọng mà lẩm bẩm, cũng là ý niệm duy nhất xuất hiện trong đầu Trần Vô Hạo lúc này, chân hắn đã chạy không biết bao lâu trong rừng, thế nhưng vẫn như thể dư sức mà tiếp tục chuyển động...

Hắn lại điên cuồng chạy vào trong thôn trang rực cháy, hướng đến căn nhà ấm cúng của mẫu tử hai người...

"Mẫu thân...mẫu thân...! Phải kịp! Nhất định phải kịp!"

Mang theo hy vọng mong manh, vừa chạy, miệng hắn vừa liên tục lẩm bẩm lặp đi lặp lại, con mắt căng ra, tia máu nơi tròng nổi lên trông rất dữ tợn.

Thôn làng cũng không phải là quá rộng lớn, rất nhanh mái nhà của hắn và mẹ đã hiện ra trong tầm mắt, ánh mắt hắn càng nóng bỏng vội vã hơn.

Dù căn nhà đang bừng cháy nghi ngút, hắn vào thời điểm này tất nhiên sẽ chẳng thèm để tâm, đạp mạnh của trúc xông thẳng vào trong nhà, tròng mắt di chuyển lia lịa, đầu quay đi quay lại, tìm kiếm thân ảnh mà hắn đang một mực hy vọng trong tâm...

Trần Vô Hạo lúc này nhìn vào có lẽ chẳng khác gì một tên tuổi nhỏ lại bị điên cả.

Nhưng chắc hẳn bất cứ đứa trẻ, bất cứ thiếu niên hay thanh niên nào khi chứng kiến cảnh tượng nơi sinh sống của mình gặp phải tình cảnh này, lại thêm người thân yêu quý nhất rất có thể còn đang nằm trong tình thế nguy cấp chắc cũng sẽ rất khó mà kiềm chế, tâm tình có thể trở nên cực độ bất ổn như vậy.

Tìm kiếm khắp gian nhà, không thấy bóng dáng mẫu thân đâu, hy vọng trong lòng hắn lại càng tăng thêm, lòng tựa như nhẹ hơn một tẹo, lại vẫn tức tốc mà lao ra khỏi nhà tìm kiếm hình bóng của mẹ.

Hắn vẫn điên cuồng chạy khắp nơi trong thôn trang, chạy như đã trở thành một bản năng, khiến hắn chẳng cảm thấy mệt chút nào, vừa chạy vừa hét to không ngừng nghỉ:

"Mẫu thân! Mẫu thân!"

Dù đã có thêm chút hy vọng, nhưng bản thâm hắn không khỏi vẫn cảm thấy rất bất an, rất sợ hãi, sợ rằng hy vọng của mình sẽ bị dập tắt, suy nghĩ tích cực của mình sẽ bị sự thật vùi dập một lần nữa...

"Hạo nhi!"

Trần Vô Hạo đột ngột như thể nghe ra âm thanh tuyệt vời nhất thế gian, âm thanh mà hắn như thể cả đời chỉ cầu mong được nghe một lần đã mãn nguyện.

Nhìn theo thanh âm vừa rồi, từ phía xa xa, thân ảnh một mỹ thục phụ xinh đẹp tuyệt trần trong bộ y phục tầm thường không làm mất đi vẻ đẹp nữ nhân thanh xuân không hợp độ tuổi của nàng đang hớt hải mà mừng rỡ chạy tới nhi tử của mình...

Hắn cũng vô cùng mừng rỡ mà hướng người mẫu thân, người mà hắn quan tâm yêu thương nhất trần đời chạy lại phía nàng...

Khoảng cách giữa hai người ngày một gần hơn.

Những tưởng có thể chứng kiến cảnh mẫu tử hai người có thể trọn vẹn đoàn tụ, thì có vẻ như sự thật quả nhiên đã phũ phàng phải phũ phàng đến cùng, thực tế sẽ luôn đau lòng khó thể thay đổi được.

ẦM...ẦM...ẦM...

Không biết đột ngột từ đâu xuất hiện, một con yêu thú có hình dạng của một con hổ cao cả trượng đang điên cuồng xông đến đâm đổ nát các thôn gia, lấy tốc độ cực nhanh lao tới từ ngay phía bên phải của Trần Vô Hạo khiến hắn không phản ứng lại kịp.

Trong ánh mắt trợn tròn của người thiếu niên, khoảng cách giữa hai mẹ con hắn vốn đã rất gần rồi, vậy nên mẫu thân hắn đã liền phản ứng mà lao tới ôm lấy đầu hắn, dùng lực li tâm khi phi người để đem hắn đẩy ra, thành công thoát khỏi nanh hổ hung dữ.

Con yêu thú hổ kia dường như vốn đang điên loạn chẳng phân biệt được gì, đơn giản chỉ là chạy qua đúng chỗ này, cứ vậy mà điên cuồng chạy tiếp đi, chẳng để ý gì tới hai người.

Trần Vô Hạo cũng rất nhanh trấn tĩnh tinh thần phản ứng lại, nhìn theo con yêu thú đã chạy xa, cũng cảm nhận mẹ vẫn đang ôm lấy mình, liền thở ra một hơi nhẹ nhõm thầm nghĩ may mắn cả hai đều không làm sao.

Nhưng lại chợt giật mình khi cảm nhận thấy dưới thân mình y phục chợt ẩm ẩm đẫm nước một cách kỳ lạ, ánh mắt đưa xuống nhìn...

Khuôn mặt hắn lập tức tái mét trắng bệch không còn chút máu, thân thể run lên lẩy bẩy, hô hấp trở nên khó khắn, con mắt trừng to nhìn vào mẫu thân, hay đúng hơn là phần thân dưới của nàng...

Đôi chân dài trắng mịn thường ngày cùng phần mông tròn trịa của nàng...

Biến mất rồi...

Nửa thân dưới của nàng đã không còn nữa...

"M...mẫu...mẫu thân...?"

Trần Vô Hạo hai tay run lên cầm cập ngả thân mẹ nằm trên đôi tay mình, giọt nước mắt đang chảy dài lúc này đã đã trở thành hai hàng huyết lệ, đôi môi thiếu máu run rẩy, giọng nói không rành mạch khó khăn bật ra.

"Hạo...nhi... Mẫu thân...xin...lỗi...con..."

Mẫu thân người thiếu niên như vận hết sức sống của nàng mà nói ra, vẻ mặt yếu đuối hiển hiện rõ ràng, nàng đã muốn đưa tay đặt lên má hắn để làm ra yên tâm, nhưng lại vô lực mà làm được.

"Mẫu...mẫu thân... Người sẽ...không sao đâu... Hạo nhi...sẽ tìm cách...."

Từng chữ của mẹ nói ra khiến trái tim Trần Vô Hạo đau thấu ruột gan, tựa như có hàng vạn thanh kiếm đâm thẳng vào trái tim thiếu niên của hắn vậy, cố nặn ra một nụ cười khó coi run giọng nói.

"Ta...xin lỗi...vì...đã phải...bỏ lại...Hạo...nhi..."

Nàng tựa hồ hiểu rõ tình trạng của bản thân, lấy nghị lực và ý chí mà cố gắng nói ra lời xin lỗi với đứa con trai của mình, khi đã phải bỏ lại hắn tại dương gian chốn không thân nhân, để hắn chứng kiến mình như vậy ngay trước mắt,...

"Mẫu thân...! Người đừng nói nữa! Chắc chắn vẫn còn cách! Ta...!"

Hắn muốn ngăn lại lời mẫu thân, hắn biết nếu nàng càng cố nói thì sẽ càng tiêu hao nhiều hơn, cố chấp vắt óc nghĩ cách, lục toàn bộ ký ức về kiến thức hắn đọc trong sách.

"Ta...yêu...ngươi...rất...nhi..."

Không còn có thể nói hết câu, nàng khép lại đôi mắt vô hồn vì dần mất đi thị giác của mình, trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay con trai mình.

"Mẫu thân...không...người đùa con đúng không...? Người chỉ đang đùa thôi phải không?!"

Trần Vô Hạo điên cuồng lẩm bẩm, đổi tay day day thân thể mẫu thân, như nghĩ làm vậy sẽ làm nàng "tỉnh" lại.

Vài khắc như vậy trôi qua, chẳng có một chút kỳ tích nào xảy ra, sự thật rõ ràng ngay trước mắt...

Đôi tay ôm chặt thân thể mẹ mình, hắn bi ai mà trắng dã đôi mắt, hai hàng huyết lệ vẫn cứ chảy dài xuống

Mà cũng lúc này, mây đen ùn ùn kéo đến ngập trời, che phải cả dãy núi khổng lồ, tựa như ông trời đang khóc thương cho mẫu thân của hắn

"KHÔNGGG!!!!!"

Trần Vô Hạo cũng đã tuyệt vọng mà ngửa đầu lên thiên không gào thét, tiếng thét như xuyên vọng cửu tiêu...

...

Quay trở lại với hiện tại...

Trần Vô Hạo đã quỳ dập đầu trước bia mộ của mẫu thân mình 3 canh giờ rồi, cơn mưa bão vẫn diễn ra tầm tã khủng khiếp như thiên tai, may mắn đị hình Vân Trúc Lâm là tám phần trúc cứng cáp mới bảo trụ được không bị đổ gãy.

Hắn cứ quỳ ở đó quỳ cho đến tận bình minh ló rạng qua từng đám mây, lại xen kẽ qua từng hàng trúc, có những tia chiếu tới nơi hắn cà mẫu thân mình, khung cảnh thực sự tuyệt đẹp.

Lôi đình mưa bão đã qua, mây đen u cảnh tan rã, thiếu niên rốt cuộc ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn đầy quyết tâm kiên định, trái ngược hẳn với lúc trước, đầy bi ai, đau đớn và tuyệt vọng.

Dập đầu thêm một cái trước bia mộ, rốt cuộc cũng có chút khó khăn mà đứng lên vì quỳ quá lâu trong cơn bão. Sau đó hướng bia mộ ấy mỉm cười nói:

"Mẫu thân, Hạo nhi đi đây."

...

Trở lại Thiện Trúc Thôn, cơn mưa đêm qua đã dập tắt đám cháy kinh khủng đó, lúc này cảnh vật đã hoang tàn khó lời nào diễn tả được hết, đã chẳng còn lại gì nữa rồi.

Những người ít ỏi may mắn sống sót đã sớm như chó nhà có tang, như ong vỡ tổ mà bỏ chạy, cũng chẳng biết là đi đâu và họ có an toàn không...

Nhưng Trần Vô Hạo hắn cho dù là thôn xóm thân quen với nhau, hẵn cũng không thể đi tìm lại họ được, làm vậy cũng chẳng có ích gì.

Một lần nữa trở lại căn nhà của mình, nơi đã đổ nát cháy đen cả rồi. Hắn ra sức cậy từng lớp gỗ trúc ở góc sàn nhà lên, nơi mà mẫu thân cất giữ một chiếc hộp gỗ dài, mở ra bên trong là một thanh trường kiếm cũ kỹ nằm trong một vỏ bao cứng sứt mẻ...

Đây là mẫu thân chuẩn bị từ lâu, đề phòng trong những tình huống nguy cấp cần thiết.

Mặc dù chỉ là một thanh trường kiếm cũ bình thường, nhưng có vũ khí phòng thân vẫn còn hơn không?

Ban đầu hắn còn nghĩ cầm kiếm này đi giết con yêu hổ kia, bất quá nghĩ lại, bản thân chỉ là một người phàm, làm sao có thể dựa sức mình cùng một thanh kiếm cũ mà tiêu diệt hung thú khủng khiếp như vậy?

Trần Vô Hạo đã quyết định, nếu nới đây đã không còn lý do để ở lại, vậy thì hắn sẽ thực hiện ước muốn từ lâu của hắn...

Được tiêu dao tự tại, ngao du thiên hạ, khám phá thế gian!

Hắn biết trong sách rằng thế giới này bao la rộng lớn, con người có thể tu luyện, từ đó đạt được những sức mạnh và khả năng không tưởng, gọi là tu tiên!

Đọc trong sách có nói người tu tiên có thể di sơn lấp hải, thay đổi thời tiết các loại, còn có thể kéo dài tuổi thọ ra hàng ngàn, hàng vạn năm nữa...

Dù không biết sách có nói thật không nhưng chẳng phải chỉ cần trải nghiệm là sẽ biết thực hư hay sao?

"Thiên hạ rộng lớn, ta dù đọc nhiều sách thì kiến thức vẫn chỉ như giọt nước so với biển cả. Chỉ có trở nên mạnh mẽ hơn, ta mới có đủ khả năng để chống chọi mọi hiểm nguy, thuận lợi thực hiện ước mơ!"

Trần Vô Hạo càng nghĩ càng mong chờ hơn vào tương lai sau này, máu huyết trong cơ thể như sục sôi, khoác lên thanh trường kiếm ra sau lưng, kiên định mà bước đi, rời khỏi chốn quê nhà...

Từ đây, con đường tu luyện tiêu dao tự tại của hắn chính thức bắt đầu!