Ròng rã từ cái hôm bỏ lại khối thịt nướng ngon lành thượng hạng ấy đến nay đã qua 4 tháng...
Sinh hoạt ăn uống hằng ngày, việc luyện tập kiếm thuật vẫn luôn diễn ra như đã được nói, ngày này qua ngày khác, có chút tẻ nhạt nhàm chán, lại cũng có chút cảm thấy cuộc sống nhàn nhã như vậy mới thoải mái.
Trước mặt của Trần Vô Hạo lúc này chính là đại môn của một toà thành trì khổng lồ với số lượng người ra vào tấp nập nhộn nhịp vô cùng. Tường thành cao đến hàng chục trượng, chiều dài của nó trải dài liên miên khó mà có thể thấy được điểm cuối nếu đứng một chỗ từ khoảng cách gần thế này.
Ngay ở phía trên cổng thành có một tấm bảng to lớn tráng lệ với ba chữ được khắc rõ ràng và uốn lượn, còn được sơn lên màu sắc hoàng kim lóng lánh nổi bật, chữ viết như rồng bay phượng múa...
Thiên Nhai Thành!
Toà thành sầm uất này nằm ở gần rìa phía bắc của Thu Tùng Lâm, suốt quãng đường từ đầu đến giờ Trần Vô Hạo chỉ tập trung đi về hướng bắc.
Nếu hỏi tại sao lại cứ chăm chăm mà đi về hướng bắc thì câu trả lời lại khá buôna cười và đơn giản, đó là vào lúc tên này chuẩn bị xuất phát đã nhặt một nhánh cây nhỏ lên, khắc đánh dấu vào một đầu của nhánh gỗ, sau đó là tung mạnh lên trời, que gỗ xoay tít không ngừng, để đợi đến khi nó rơi xuống đất thì phần đầu được đánh dấu chỉ về hướng nào thì hắn sẽ đi theo hướng đó.
Quả là một việc làm hết sức tuỳ tiện mà lại rất đúng với tính cách của Trần Vô Hạo nha.
Vốn nếu như vận chút tốc độ và sức lực mà phi thân băng băng qua khu rừng mang tên Thu Tùng Lâm đó thì Trần Vô Hạo sẽ chỉ mất khoảng 3 tháng thời gian để bắt gặp được toà thành trì này rồi, nhưng hắn vốn luốn thong dong thoải mái, cuốc bộ bình thường mà đi, vừa di chuyển còn vừa ngắm nghía phong cảnh, thêm cả dừng chân luyện tập kiếm, tắm rửa với ăn uống ngủ nghỉ hết sức thoải mái nên đã mất kéo dài thêm 1 tháng...
Bất quá thời gian đối với Trần Vô Hạo không có quá nhiều ý nghĩa, hắn chẳng có lý do gì để vội ở đây cả, tiêu dao tự tại, tận hưởng cuộc sống, cảm nhận thiên nhiên không phải rất thư thái sao?
Cổ nhân có câu "Dục tốc bất đạt", Trần Vô Hạo chính là áp dụng như vậy.
Hắn thực sự rất muốn được tu luyện, được mạnh mẽ lên, được khám phá thế gian, du ngoạn thiên hạ, tiêu dao tự tại, không chướng ngại không ưu phiền, hắn vốn đâu phải là không muốn nhanh chóng thêm chút đâu?
Trần Vô Hạo cực kỳ háo hức được nhanh nhanh học hỏi các kiến thức mới, học tập cách tu tiên để trở nên mạnh mẽ, mau chóng đi hết thế gian này, đi đến tận cùng của thiên địa luôn ấy chứ...
Thế nhưng chuyện gì cũng đều không nên nhanh nhảu vội vàng, như vậy khó mà làm thành đại sự a...
Cuộc sống cứ luôn nhanh như vậy sẽ luôn khiến bản thân bỏ lỡ rất nhiều điều xung quanh mình, dù chỉ là một thay đổi nhỏ, một chi tiết không đáng chú ý, nhưng khi ta lướt qua nó, chính là ta đã bỏ lỡ nó.
Mà đâu biết chừng những điều lặt vặt bản thân không để ý đến, cũng không hề nghĩ đến lại ấn giấu huyền cơ nào đó thì sao?
Biết đâu được thứ có vẻ tầm thường chẳng a gì lại có thể trở thành cơ duyên của bản thân thì sao?
Mọi chuyện chẳng thể nào biết trước được cả...
Chỉ có thể nên biết rằng, dù có chậm rãi dài dòng lan man, nhưng vạn sự đều có lý do của nó, không nên vội vàng, mấy kiên nhẫn chứng tỏ tâm cảnh của ngươi không đủ.
Lúc này thì nhàn nhàn cẩn thận như vậy, nhưng tương lai thì lại không biết trước được đâu...?
Quay trở lại với chủ đề chính, Trần Vô Hạo sau một hồi ngắm nhìn đánh giá cảnh vật và con người ở đây, rốt cuộc cũng bắt đầu cất bước tiến cào trong Thiên Nhai Thành.
Bước qua phía bên kia của đại môn thành trì, khung cảnh càng hoành tráng và phồn thịnh của nơi đây lập tức đập vào mắt của Trần Vô Hạo, được tên này thu hết mọi thứ vào trong tầm mắt của mình...
Các ngôi nhà ở, những toà tửu lâu, thanh lâu, các hàng quán, tiệm đồ nhiều không thể đếm được, nhìn đâu đâu cũng có.
Trên những con đường, người đi lại tấp nập muốn kín cả lối đi, các cuộc buôn bán diễn ra khắp nơi, những lời mời chào hàng quán hay những lời bàn tán chuyện phiếm vang lên rôm rả, cực kỳ náo nhiệt.
Trong số những người ở đây, Trần Vô Hạo thấy cũng có kha khá những người có thể nhận biết qua cách ăn mặc mà hắn đọc ở trong sách, chính là những tu hành giả!
Chỉ mới nhìn vào vẻ bề ngoài thôi đã thấy từ họ toát ra một loại khí chất đặc biệt, phong trần thoát tục, Trần Vô Hạo có cảm giác như hắn có thể cảm nhận từ người họ ẩn chứa sức mạnh phi thường, nếu chẳng may động tới họ, hắn không có bất cứ khả năng chống lại nào.
Trần Vô Hạo lúc này khi đã thực sự nhìn thấy người tu luyện trực diện đã cảm thấy càng e ngại hơn, không phải là e ngại sức mạnh và sự cường đại của tu tiên giả, mà là hắn e ngại trước sức mạnh của những kẻ tu tiên, con đường tự tại của hắn sẽ khó có thể nhàn nhã được.
Chẳng may gặp mấy kẻ không nói lý lẽ, hắn sẽ chết thế nào cũng chẳng biết được lí do, ước mơ mong muốn của hắn sẽ chấm hết mà chưa kịp thực hiện được bao nhiêu...
Càng nghĩ như vậy, Trần Vô Hạo lại càng quyết tâm hơn, hắn phải học được cách tu tiên, trở thành một tu hành giả mạnh mẽ, để không tên nào cản bước đi của hắn, không ai dám phá hỏng sự nhàn nhã tự tại của hắn.
Tất nhiên, không phải chỉ mỗi trở nên mạnh mẽ là đủ, nếu như chỉ biết dùng nắm đấm mà không dùng cái đầu, dù ngươi có mạnh đến mấy cũng có thể bại, và cũng tương tự như vậy, trước khi kịp trở nên trưởng thành và mạnh mẽ, nếu không biết dùng cái đầu, không có tri thức thì cái chết chính là thứ chờ đón ngươi!
Tu luyện cũng phải song hành cùng với học tập, kẻ mạnh cường đại thì chẳng có gì đáng sợ cả, kẻ mạnh cường đại có đầu óc mới là loại cực độ nguy hiểm cần phải dè chừng!
Và Trần Vô Hạo hắn sẽ trở thành người như vậy, tiêu dao tự tại sẽ dẫn hắn đi khắp nơi, sẽ chứng kiến rất nhiều thứ mới lạ, gặp được những con người thú vị hay những bậc tiền bối đáng ngưỡng mộ và tôn trọng, khám phá ra những điều không tưởng, mà nếu hắn không thể học hỏi được dù chỉ một chút từ đó thì phải nói là hắn quá ngu đi.
Tất cả mọi thứ hắn đều muốn được thử, muốn được cố gắng từ những điều hắn khó khăn chưa thể làm được. Ví dụ như hắn đi theo con đường kiếm đạo, trở thành một Kiếm Tu, nhưng hắn vẫn sẽ học hỏi cả các loại khác như thương đạo, đao đạo, tiễn đạo,...
Đương nhiên hắn là chủ tu theo kiếm đạo và sẽ chỉ tập tập trung nhất vào kiếm đạo, bất quá biết thừa còn hơn là không biết chút gì chẳng phải rất thú vị sao?
Mà thôi cùng không suy nghĩ nhiều thêm, những điều đó phải ở tương lai nới có thể, hiện tại hắn còn chưa biết cách để tu tiên thì thực hiện được cái gì đâu...
"Trước mắt cứ tản bộ quanh Thiên Nhai Thành này xem sao, thăm thú trải nghiệm những cái mới, tiện thể sẽ có thể nghe ngóng được về tu luyện, hoặc có thể thăm hỏi các tu sĩ quanh đây..."
Trần Vô Hạo vuốt vuốt cằm thầm nghĩ. Nghĩ là làm, thiếu niên mười lăm tuổi bắt đầu chuyến trải nghiệm ở một nơi "có nhân loại" đầu tiên ngoài Thiện Trúc Thôn của hắn...
...
Dạo bước được một hồi lâu, cũng phải qua mấy canh giờ, Trần Vô Hạo thế nhưng là đi mới được khoảng hơn một nửa Thiên Nhai Thành, thành trì này thực sự là quá rộng lớn a!
Mà Trần Vô Hạo cũng đã chợt nhận ra, trên người hắn chẳng có một đồng nào, toàn bộ tài sản của hắn giá trị nhất chỉ có mỗi thanh trường kiếm trên lưng mà thôi.
Số tiền có thể tiêu được toàn bộ đã bị thiêu cháy chôn cùng với Thiện Trúc Thôn mất rồi, chẳng còn lại bao nhiêu vật còn nguyên vẹn cả.
Không có tiền thì chẳng thể mua được các loại món ăn mới mẻ ở đây, không thể mua bất cứ món đồ nào, đêm nay cũng sẽ chẳng thể thuê trọ mà ngủ ngoài đường...
Đúng thật ở bất cứ đâu thì muốn hoà nhập vẫn là phải có tiền a...
"Chẳng lẽ lại ra khỏi thành rồi đi săn kiếm ăn rồi leo lên cành cây ngủ tiếp?" Trần Vô Hạo lẩm bẩm trong miệng. Hắn không có vấn đề gì với điều đó cơ mà tình hình cứ mãi như vậy thì cũng không ổn lắm.
"Cần phải tìm cách kiếm tiền thôi..." Hắn âm thầm nghĩ nghĩ, bất chợt nhớ ra một điều gì đó, hai mắt sáng lên mỉm cười:
"Lúc nãy có đi qua một lầu các chuyên giao dịch buôn bán, hình như có thể dùng xác động vật hoặc yêu thú để đổi lấy tiền...!"
Yêu thú thì hắn không có cửa rồi, nhưng động vật thì hắn là dân chuyên nha.
Nghĩ là làm, Trần Vô Hạo vui vẻ nhanh nhảu chạy đi thật nhanh, rời khỏi Thiên Nhai Thành, lại trở lại Thu Tùng Lâm ở ngay gần, bắt đầu công cuộc đi săn như thường lệ của mình, chỉ là lần này sẽ là một cuộc đại săn thú đây...
...
Ánh hoàng hôn chiếu rọi, ở phía trước của đại môn Thiên Nhai Thành, một thân ảnh thiếu niên trẻ tuổi đang chậm rãi bước tới, mà bất cứ ai có mặt ở đây kể cả lính gác cổng thành cũng phải trợn mắt mà nhìn chằm chằm không rời mắt...
Thiếu niên này nhìn qua có chiều cao rất khá, khoảng tầm mét 7, thân thể được che phủ bởi lớp y phục nên không rõ thế nào nhưng thấy cũng khá cân đối khoẻ mạnh, cũng thuộc hàng ngũ bình thường không có gì đáng nói...
Nhưng điều khiến toàn bộ người ở đây chú ý đến hắn chính là thứ đang nằm trên lưng hắn lúc này...
Bọn họ đang chứng kiến cảnh tượng gì? Một thiếu niên tuổi nhỏ đang vác trên lưng mình một cái bao vải to khủng bố, ít nhất cũng to hơn thân thể hắn gấp 5 lần!
Không ít những lời xì xào bán tán bắt đầu vang lên với chủ đề chính không ai khác chính là về thiếu niên này:
"Tên tiểu tử này là ai? Trông nhỏ con mà khí lực khoẻ như vậy? Cái bao nhìn nặng nề đó cũng phải đến hơn trăm cân là ít!"
"Liệu có phải là tu hành giả không?"
"Ta nghĩ chắc không phải đâu, toàn thân hắn không tản ra chút linh khí nào, đây là thuần tuý lực lượng đếm từ nhục thể!"
"Phải tập luyện thân thể đến mức nào mới có cơ thể khoẻ đến như vậy chứ? Không lẽ hắn là một Thể Tu?"
"Sao tiểu tử này không dùng Nhẫn Trữ Vật hoặc Túi Trữ Vật mà cất đồ? Cứ phải mất công tự vác như vậy chứ?"
"Ngươi hỏi ngu vừa thôi! Nhìn qua quần áo đã biết là một tên tiểu tử bình dân thì lấy đâu ra tiền sở hữu vật phẩm đắt tiền như vậy chứ? Dù túi rẻ hơn nhẫn cũng vẫn phải mất một khoản không ít đâu!"
"Đúng như vậy, lại thêm hắn đâu phải người tu luyện, không thể điều động linh khí thì sao sử dụng được Nhẫn Trữ Vật với Túi Trữ Vật đây?"
"..."
"..."
Mà thiếu niên đang là chủ đề bàn tán của đám đông dĩ nhiên là Trần Vô Hạo! Sau nửa ngày săn giết các động vật hắn rốt cuộc đã trở lại, mang theo một cái bao vải lớn lụm được trong xó với đống đồ bỏ ở trong Thiên Nhai Thành, chất kín thi thể đám con mồi mà hắn săn được đem về để bán.
Vừa đi, Trần Vô Hạo vừa lắng nghe tiếng nghị luận của mọi người xung quanh, liền biết thêm một thông tin về cái gọi là Túi Trữ Vật và Nhẫn Trữ Vật...
"Không ngờ giới tu tiên còn có loại đồ vật thần kỳ và tiện lợi như vậy, bất quá có vẻ là rất đắt tiền." Trần Vô Hạo cảm thản thầm nghĩ, thầm quyết định sẽ cố gắng kiếm tiền mua một cái Nhẫn Trữ Vật, ngày sau hành tẩu sẽ tiện hơn nhiều.
Cứ bắt đầu từ việc bán đống thi thể động vật này để có tiền kiếm một chỗ ở tạm trong thành đã, chuyện kiếm thêm nhiều tiền vẫn phải nói sau.
Mặc kệ đám người nhìn nhìn rồi lấy mình làm chủ đề để nói này nói nọ, Trần Vô Hạo vẫn chầm chậm bước chân vào trong thành, hướng đến toà lầu các trước đó đã nhìn thấy...
...
Nằm sừng sững ngày gần trung tâm của Thiên Nhai Thành rộng lớn này là toà lầu các nổi tiếng nhất, sầm uất nhất, náo nhiệt nhất và là nơi giao dịch buôn bán to lớn nhất của cả thành.
Nổi tiếng không chỉ có mỗi như vậy, ngành dịch vụ ở lầu các này còn là một tửu lâu, một nhà ăn, một khách điếm cho thuê trọ, trao đổi thông tin, kinh doanh vật phẩm,...
Trần Vô Hạo hiện đang đứng vác cái bao đựng thứ bán ra tiền của mình sừng sững ở ngay phía trước của nơi khang trang bậc nhất, kiến trúc và độ tráng lệ của nó còn hơn cả phủ thành chủ của Thiên Nhai Thành.
Nhìn lên phía trên của đại môn lầu các có thể thấy rõ tấm bảng cực kỳ nổi bật được điêu khắc lên tên hết sức kiêu ngạo của địa danh đỉnh cấp này với từng đường nét như phi long phượng vũ...
Đế Tài Các!
Đế ở đây chính là nghĩa như trên mặt chữ, vậy mà dám xưng đế trong thiên tài địa bảo, lại nhìn qua các dịch vụ nơi đây, còn nghe được rất nhiều lời đánh giá khen ngợi hết lời của người trong thành về toà lầu các này khi hắn còn đang dạo bước thăm thú nghe ngóng ở đây, có vẻ như chính là danh xứng với thực đây...
Nhưng bất cứ điều gì cũng phải tận mắt chứng kiến mới biết được, nghe ở bên ngoài dù lời có đồng điệu tuyệt vời đến đâu thì không thể cứ vậy mà tin tưởng ngay, vạn sự kuoon phải tự thân trải nhiệm nha.
Đánh giá sơ bộ đã xong, Trần Vô Hạo bắt đầu bước chân vào trong Đế Tài Các...
Vừa tiến vào đã nhìn thấy hai thị nữ xinh đẹp đứng ở hai bên đại môn ra vào, có vẻ là phụ trách tiếp khách và tiễn khách.
Nhìn thấy Trần Vô Hạo vác theo một bao vải lớn bước vào khiến bát cứ ai cũng đều để ý mà nhìn với ánh mắt quái dị, một trong hai vị thị nữ đứng cửa cũng tiến tới lễ phép cúi đầu chào hỏi:
"Kính chào quý khách, không biết tiểu nữ có thể giúp gì cho quý khách ở Đế Tài Bảo của chúng ta?"
Trần Vô Hạo thoáng đánh giá người thị nữ này, cảm nhận một khí chất đặc biệt toả ra từ người nàng, hắn liền nhận ra ngay rằng nàng chính là một tu hành giả, lại còn mạnh hơn một số tu sĩ mà hắn thấy trên đường hoặc đang có mặt tại nơi này!
"Đế Tài Các cũng thật biết đầu tư a!" Trần Vô Hạo thầm nghĩ một câu như vậy trong lòng. Chỉ là một thị nữ làm công việc chào đón, phục vụ với tiễn khách đã là một người tu tiên không tầm thường rồi.
Lại thêm nhìn qua cũng biết hắn cũng chỉ là một tiểu tử nghèo không có bối cảnh, chỉ là một phàm nhân bình thường mà thôi, vậy mà bước chân vào nơi xa hoa này lại không có chút bị vị tiểu thị nữ mà thân phận cao hơn hắn không biết bao nhiêu này khinh thường chút nào, trái lại lại giữ thái độ tôn trọng và khách khí như thể thực sự gặp khách quý vậy.
Điều này làm thiện cảm của hắn với Đế Tài Các tăng lên không ít...
"Tại hạ muốn được bán chỗ xác động vật này, không biết là nơi giao dịch ở đâu?" Người ta đã khách khí tôn trọng vậy thì Trần Vô Hạo hắn cũng sẽ tự nhiên thong thả mà đáp lại, gật nhẹ đầu mỉm cười thân thiện hỏi người thị nữ.
"Quan khách muốn bán xác động vật sao, vậy thì xin mời quan khách đi theo dẫn đường của tiểu nữ." Vị thị nữ cũng mỉm cười mà đáp lại Trần Vô Hạo, đưa ra bàn tay trắng như phấn ra ý mới, sau đó liền hướng về một phía mà nhẹ nhành bước đi...
"Vậy xin đa tạ rồi." Trần Vô Hạo gật đầu đi theo sau thị nữ.
"Ở đây chính là nơi giao dịch mua bán, mời quan khách." Đi đến một gian quầy lớn trải dài một dãy, mỗi gian quầy lại có một nữ chưởng quầy chuyên chủ trì giao dịch, vị thị nữ xinh đẹp đã hướng dẫn xong liền cúi đầu lui đi, trở về bên đại môn tiếp tục công việc của mình.
"Không biết quan khách tới đây là muốn làm giao dịch trao đổi hay là bán đồ?" Nữ chưởng quầy của gian quầy hắn đứng thân thiện lên tiếng hỏi, nhìn cái bao vải to tổ chảng kia làm nàng khá hiếu kỳ.
ẦM
"Tại hạ muốn bán hết chỗ xác động vật này!" Trần Vô Hạo mỉm cười đặt bao vải lên trên mặt bàn gian quầy, do trọng lượng khá nặng nên tiếng động có chút lớn.
Vị nữ chưởng quầy bắt đầu tháo ra bao vải, mà thứ ở bên trong đã làm cho nàng hơi giật mình bật thốt nhẹ một tiếng:
"A!?"