Suốt quá trình vừa đi lên trên gò núi nặng nề bởi trọng lực, vừa thu gom Trọng Lực Thảo ở khắp nơi, Bạch Thanh Khâu cũng có góp sức không ít.
Nó điều động linh lực của bản thân mà nhổ từng gốc linh thảo một, và vì mỗi cây đều có cân nặng không hề nhỏ nên lượng linh lực nó phải sử dụng để hái chúng và duy trì chúng lơ lửng để mang theo cũng nhiều hơn...
Nhưng chừng đó vẫn chưa có quá nhiều ảnh hưởng đối với tiểu hồ ly này.
Trong khi đó, Trần Vô Hạo vì cảm thấy trọng lực này chưa có quá nhiều độ khó, vậy nên liền nảy ra ý tưởng nhét một đám Trọng Lực Thảo vào trong người chứ không thu vào trong vật phẩm trữ vật...
Làm như vậy thì sức nặng mà hắn phải chịu sẽ lớn hơn không ít, càng bỏ nhiều Trọng Lực Thảo vào trong người thì sẽ ngày một gia tăng sức nặng cơ thể của hắn hơn...
Cộng thêm trọng lực của gò núi này vẫn luôn không ngừng đè ép lên người hắn và càng lúc càng lớn hơn theo vị trí càng cao và sâu hơn của hắn...
Từ đó sẽ khiến cơ thể hắn phải gánh chịu một sức nặng lớn hơn bình thường, hiệu quả rèn luyện sẽ diễn ra sớm hơn và tốt hơn.
Mà để cho thuận tiện thu hoạch Trọng Lực Thảo nên cả hai đã chia nhau ra, chứ nếu cứ ở gần nhau sẽ có hiệu quả thấp, tất nhiên là cẩn trọng vẫn phải có...
Cách hai người không quá xa, cũng tại phần sườn núi của gò núi trọng lực này, một tên thanh niên có vẻ ngoài xem như là không tệ, nhìn qua sẽ thấy tuổi tác tương đương Trần Vô Hạo, nhưng để nhận biết tuổi của tu sĩ thì không thể đánh giá bằng vẻ bề ngoài đâu nha.
Hắn một thân bạch y khá chất lượng, nhìn qua là biết là một dạng pháp y cấp độ không thấp, công kích bình thường khó mà gây thưởng tổn cho người mặc, bên hông có đeo một cái ngọc bội bích lục, là một pháp bảo giúp thanh tịnh tâm thần cho tu sĩ khi tu luyện...
Nhìn qua cái bộ dạng "phong lưu tiêu sái" của tên này là có thể thấy, đây rõ ràng là một kiểu công tử bột a!
Hắn vừa leo núi vừa thu gom Trọng Lực Thảo, một bộ rất thong dong như thể sức nặng này chẳng là gì đối với hắn cả, không biết là nhờ tu vi tên này cao hay là vì đồ trên thân hắn toàn hàng chất lượng đây.
Bất chợt, hắn liếc mắt phát hiện ra một tiểu yêu thú nhỏ bé đáng yêu đang gom nhặt thảo dược, chính là Bạch Thanh Khâu, sự hiện diện này của tiều hồ ly khiến hắn ngạc nhiên.
Hắn là một người có thân phận không thấp, từ bé đã được tiếp xúc nhiều, thế nhưng một Hồ Tộc thì đây lại là lần đầu tiên hắn được chứng kiến trực tiếp.
Vừa nhìn thấy Bạch Thanh Khâu hắn đã sinh lòng hừng thú không hề nhỏ, trong lòng thậm nãy ra suy nghĩ muốn thu tiểu gia hoả này về làm sủng vật mua vui cho mình.
Mà Bạch Thanh Khâu sau khi vừa hái được thêm một gốc Trọng Lực Thảo, ngay khi vừa định tiến lên tiếp thì lại đột nhiên trực giác cảm nhận được có kẻ nào đó đang nhìn mình chằm chằm mình, quay đầu liền thấy một tên nhân loại lạ mặt đang cười tủm tỉm đầy thiện ý nhìn lấy nó.
Bất quá nó cũng chẳng thèm quan tâm kẻ này lắm, ngoài Trần Vô Hạo ra thì nó không có chút cảm xúc nào với người khác cả.
Đã vậy tuy nhìn kẻ này thân thiện là thế nhưng linh tính của nó mách bảo người này chẳng phải kiểu tốt lành gì, thế là nó mặc kệ hắn mà tiếp tục đi tiếp hái.
Chứng kiến biểu hiện của tiểu hồ ly khiến thanh niên kia có chút không hài lòng, trước nay hắn đã thu bắt, mua bán không ít sủng vật rồi đem chúng về huấn luyện cho ngoan ngoãn, nhờ đó mà học được khả năng khiến cho bản thân trông rất thân thiện với các yêu thú nhỏ...
Chiêu đó trước nay chưa từng thất bại qua, vậy mà nay bản lĩnh đó của hắn lại không thu hút được thiện cảm của tiểu gia hoả kia khiến hắn không hài lòng.
Hắn nhìn tiếp tới một người khác ở cách đó không xa, nhận thấy mối quan hệ của kẻ đó và tiểu hồ ly này không tồi, chắc nó là sủng vật của người đó nên mới khiến mị lực của mình giảm sút mà thôi.
Dứt khoát nhanh chân đi tới bắt chuyện với Trần Vô Hạo, chắp tay phong độ cười nói: "Vị huynh đệ này, con hồ ly kia có phải là sủng vật của ngươi không?"
Trần Vô Hạo bắt gặp có kẻ lạ làm quen, nhìn một bộ dạng ưu nhã điềm đạm của đối phương, lại trước tiên mở đầu lại hỏi chuyện về Bạch Thanh Khâu, hắn lập tức cảm thấy người này dường như không có ý tốt.
Bất quá trước tiên vẫn cần chào hỏi để xác nhận xem kẻ này có ý đồ gì đã, chưa có bằng chứng thì chưa nên kết luận, chắp tay đáp lời:
"Tiểu Bạch không phải sủng vật của ta, nó là bạn của ta. Vị huynh đệ này có chuyện gì sao?"
Lời nói rất thẳng thắn, giọng tuy thoải mái mà lại hơi chút nghiêm, thể hiện ra ý rằng ngươi đừng có ý đồ gì xấu với người khác.
Đối phương dường như không để ý gì đến ý nghĩa sâu xa trong lời nói của của Trần Vô Hạo, vẫn một điệu bộ như vậy mà không chậm không vội, từ tốn nói:
"Ta gọi Phi Quân, đệ tử của Kiêu Kiếm Tông, không biết phương danh của vị huynh đệ này là gì?"
Trước tiên là giả vờ thân thiện, sau đó là từ tốn làm quen để gia tăng độ thiện cảm của đối phương, kẻ này quả thật là có công phu miệng lưỡi không tồi.
"Kẻ tầm thường này họ Trần, tên là Chí, cứ gọi ta như thế nào cũng được." Trần Vô Hạo giả vờ thuận theo trả lời, để đề phòng ở chốn giang hồ này thì báo danh giả vẫn là nên làm.
Vốn hắn còn thích xưng một tiếng mỗ, cơ mà đối với kiểu người như thế này thì không thể quá câu nệ phải phép.
Chỉ dựa vào một vài cử chỉ nhỏ, từ khuôn mặt cho đến lời nói, tứ hành động cho tới giọng điệu, từng chi tiết nhỏ thế thôi là Trần Vô Hạo đã có thể dám chắc tỉ lệ cao kẻ này chỉ đang giả vờ, che giấu đi bản chất thật của mình, lại còn rất quen thuộc.
Đây không đơn thuần chỉ là kiến thức đọc trong sách thôi đâu, khi rảnh rỗi ở những toà thành hoặc các khu cực có dân cư người ở hay tu sĩ tập trung thì hắn đã tự mình thực hành kiểm nghiệm biết bao nhiêu làn rồi...
Thế nên kinh nghiệm phân biệt kiểu loại người hắn vẫn là có đấy, mắt nhìn tuy sẽ còn chưa đủ nhưng cũng không dễ sai lầm đâu.
"Thì ra là Trần huynh đệ, hạnh ngộ! Trần huynh đệ dám bước chân vào Bí Cảnh này, lại còn có vẻ không phí sức leo được lên tới vị trí này của gò núi quả thật thực lực không thấp nhỉ?" Phi Quân vẫn cười sảng khoái nói, tiếp tục dẫn dắt cuộc nói chuyện.
"Phi huynh đệ, ta vẫn còn bận leo tiếp hái Trọng Lực Thảo, không có nhiều thời gian dài dòng đâu." Trần Vô Hạo thể hiện ra bản thân đang vội, sợ rằng sẽ có người khác đến tranh mất phần của mình, mở miệng hỏi tiếp:
"Thế vừa rồi ngươi có nhắc tới Tiểu Bạch nhà ta là có ý gì?"
"Haha, Trần huynh đệ không cần vội vàng như thế, ta ở đây có hái không ít Trọng Lực Thảo, nếu ngươi cần ta có thể cho, dù sao ta cũng không cần lắm." Phi Quân vẫn giữ thái độ cũ mà đáp, muốn dẫn dụ người khác thì trước tiên phải biết kiên nhẫn.
"Trọng Lực Thảo khắp gò núi này đâu đâu cũng có, ta có thể tự lực lấy được, không cần uổng phí công sức của ngươi." Trần Vô Hạo thanh âm hơi vội nói, nếu đối phương chưa ngả bài, còn muốn đánh trống lảng thêm, vậy thì ta chiều.
Phi Quân trong lòng âm thầm bĩu môi, nhìn một thân y phục đen bần hèn của người tên Trần Chí này hắn chắc chắn đây là một tên tám tu có chút ít bản lĩnh, chắc chắn trong lòng đã động tâm còn sĩ diện bày đặt từ chối.
Thế nhưng ngoài mặt thì hắn vẫn kiên nhẫn với cuộc nói chuyện: "Hay chúng ta cũng kết nhóm cùng đi, ta ngươi cùng giúp đỡ nhau, mọi chuyện sẽ đơn giản hơn không ít đấy."
Trần Vô Hạo khoé môi hơi giật một cái, dù biết là da mặt tên này rất dày nhưng cũng không đến nỗi đeo bám theo cách khó chịu như vậy đi?
"Rốt cuộc là ngươi đang có ý gì, lại cứ thích bám lấy ta như vậy? Trực tiếp nói trọng điểm đi!" Hắn hơi trầm giọng nói, nếu hắn còn tiếp tục nhượng bộ chắc sẽ bị câu giờ một cách lãng phí mất.
"Trần huynh đệ đừng nóng tính thế chứ. Thôi được rồi, ta nói chuyện chính. Liệu ngươi có thể nhường cho ta tiểu sủng vật này được không? Ta có thể ra cái giá tuỳ ý ngươi muốn!" Phi Quân nhận thấy người này không đi theo kịch bản, vậy nên cũng không muốn tiếp tục dài dỏng, ngả bài nói.
"Không thể! Ta và Tiểu Bạch là bằng hữu gắn bó lâu năm, nó không phải là sủng vật để đem ra trao đổi, muốn mua thì mua, muốn bán thì bán!" Trần Vô Hạo trầm giọng khẳng định, đôi mày đã hơi cau.
Dù đã sớm đoán ra ý đồ của người này rồi nhưng khi được hắn xác nhận mới khiến Trần Vô Hạo thật sự khó chịu, ẩn ẩn cảm thấy tức giận.
Từ đầu hắn đã nhấn mạnh rằng Bạch Thanh Khâu không phải sủng vật mà là bạn hắn, vậy mà kẻ này như chẳng them nghe, vẫn coi nó là sủng vật mà muốn mua nó từ hắn.
Thản nhiên coi một sinh mạng như món hàng hoá trao đổi ngoài chợ là điều hiển nhiên như vậy, lại còn là bằng hữu yêu quý của hắn, kẻ tên Phi Quân này thực sự đã chọc giận Trần Vô Hạo.
"Nhân với yêu kết làm bằng hữu? Thật là một câu chuyện đủ cười chết ta! Dù sao thì nếu quả thật nó không phải sủng vật của ngươi thì tốt rồi, thủ tục khế ước sẽ không còn quá rườm rà nữa." Phi Quân tựa hồ rất khinh thường lời kois của Trần Vô Hạo, cười cợt nói.
Khi nhân và yêu ký kết khế ước bình đẳng hoặc bối phận trên dưới với nhau thì lúc muốn chuyển đổi sang một người khác buộc phải làm một bản huỷ khế ước giữa hai bên cùng chấp thuận, sau đó lại thêm nột bản khế ước chuyển giao sang người khác với điều kiện tương tự, khi đó thì mới xong.
Nay thấy đối phương nhiều lần khẳng định không có khế ước sủng vật với tiểu hồ ly này khiến cho Phi Quân khá vui vẻ, vậy là chỉ việc ký kết khế ước với tiểu sủng vật này là xong.
Những lời từ chối hay giọng điệu tức giận xủa Trần Vô Hạo đối với Phi Quân không khác gì một cơn gió thoảng, chẳng đáng để hắn quan tâm.
"Trần huynh đệ ngươi suy nghĩ cho kỹ a! Ta là đệ tử nội môn của Kiêu Kiếm Tông đấy, một Lục Cấp Thế Lực đấy, đồ ta sở hữu cực kỳ có giá trị, đổi một tiểu yêu thú để có được chúng là ngươi rất hời rồi, không thiệt thòi đâu!" Phi Quân vênh váo khoe khoang, bắt đầu dụ dỗ bằng bối cảnh và tài sản.
Hắn chẳng cần nghĩ cũng biết một tán tu cấp thấp như kẻ này thì chỉ cần nghe danh tới một đệ tử nội môn của Lục Cấp Thế Lực như hắn thôi thì chắc chắn sẽ ngoan ngoãn thành giao ngay.
Mà đối với Trần Vô Hạo, hắn thừa biết Kiêu Kiếm Tông là một Lục Cấp Thể Lực của vùng phía Bắc Đông Uyên Đại Lục này, địa bàn cũng không cách qua xa với Cương Vực Lâm.
Vốn trước đó chỉ muốn nhượng bộ để mong rằng đây là người hiểu lý lẽ, biết chuyện mà đành thôi buông tha cho hai người, ai ngờ vẫn không thoát được dự đoán xấu nhất, là một tên huênh hoang.
Không ngờ đến kịch bản kẻ kiêu ngạo coi khinh kẻ yếu mà hắn từng đọc trong mấy cuốn truyện ở trong các thư quán đường phố lại có thực sự diễn ra thật với hắn a!
Trần Vô Hạo hắn trên thân còn có khối lượng tài sản ngang với một Tam Cấp Thế Lực đây, còn thèm gì tài sản của một tên đệ tử Lục Cấp Thế Lực chứ?
Vốn đã muốn hạn chế sinh sự rồi nhưng cuối cùng vẫn không tránh khỏi sẽ phải ẩu đả một phen đây.
Cảm nhận khí tức của đối phương, cảnh giới là Thông Linh Sơ Kỳ, hắn và Bạch Thanh Khâu có thể ứng phó được.
Lại thêm hoàn cảnh ở gò núi này, thật sự là một cơ hội luyện tập gia tăng kinh nghiệm phối hợp chiến đấu đánh với tu sĩ nhân loại, đặc biệt là với Trần Vô Hạo sẽ chơi vượt cấp.
Nếu lợi dụng đan dược thì hắn sẽ có tu vi ổn định ngang với Thông Linh Sơ Kỳ, sức chống đỡ của nhục thân thì Thông Linh Trung Kỳ không toàn lực cũng khó gây tổn hại nặng, chỉ là thực lực còn hạn chế khi đánh vượt cấp.
Hắn không muốn phải sử dụng Bạo Khí Đan quá nhiều đâu, dù tác dụng phụ chỉ là gây suy giảm sức lực nhưng dùng thực lực chân chính để chiến mới có nhiều kinh nghiệm và cảm ngộ.
Đánh với yêu thú thì vì linh tri chúng xòn chưa cao nên còn phối hợp với Bạch Thanh Khâu mà hạ được, chứ với tu chân giả nhân loại thì lại khác, nhất là kẻ có thân phận.
Vừa có tư duy ứng biến khi chiến đấu, vừa có thủ đoạn chiến đấu của thế lực mình, trận này để tiểu hồ ly đánh lẻ cũng không sao nhưng tên này đâu có thích ngồi im xem đâu, lãng phí cơ hội lắm.
"Ta nhắc lại lần nữa, ta không đồng ý bất cứ trao đổi mua bán nào cả, ngươi thích thì đi tìm một con yêu hồ khác mà bắt làm sủng vật! Mặc kệ thân phận của ngươi thế nào, đừng có đánh chủ ý lên Tiểu Bạch của ta!" Trần Vô Hạo cố gắng nói những lời cuối cùng trong giới hạn, cho kẻ này nốt cơ hội trước khi ăn đánh.
Dĩ nhiên là Phi Quân sẽ không phải một người sẽ cho qua chuyện như vậy, thứ hắn đã nhắm đến thì đừng mơ ngăn cản, nhất là một tiểu tốt tán tu như tên kia.
"Haha, ngươi đang thử thách sự kiên nhẫn của ta đấy! Đã cho ngươi cơ hội kiếm chút lợi, vậy mà ngươi lại không nể mặt như vậy, thế thì đừng trách ta trực tiếp ra tay cướp!" Phi Quân cười lên ha hả, dường ngư lời đe doạ kia là một câu nói hài hước nhất mà hắn từng nghe, gằn giọng nói.
"Ngươi nghĩ ngươi có thể sao?" Trần Vô Hạo cười lạnh hỏi, hắn hiếm khi cảm thấy hăng máu như thế này.
Đã xác định phải đánh cho đối phương phục, mà phía mình lại đủ khả năng làm thế, vậy thì không cần phải e sợ gì nhiều, thích thì chiến!
Một người trọng tình trọng nghĩa như hắn nào phải chỉ là tự ngộ nhận bản thân thôi đâu?
Ngươi có thể đánh hắn, mắng chửi hắn, sỉ nhục hắn, điều đó hoàn toàn không sao cả, hắn sẽ không để ý gì cả vì bản chất hắn vốn không thèm quan tâm rồi...
Nhưng những điều đó mà áp dụng lên thân nhân của hắn, có chủ ý xấu với bọn họ...
Điều đó hắn chắc chắn không cho phép, cũng càng sẽ không để cho chuyện đó xảy ra!
"Tên tiểu tử ngu ngốc đần độn! Một tán tu tiểu tốt như ngươi căn bản không hiểu rõ nội tình của một Lục Cấp Thế Lực là mạnh mẽ như thế nào, càng không biết người ngươi đang phải đối mặt là ai!"
"Hahaha, thế cũng tốt, thế cũng tốt! Vậy hôm nay ta liền dạy ngươi, để tiểu tử ngươi mở mang kiên thức một chút, thế nào mới là kẻ mạnh!" Phi Quân điên cuồng cười, vẻ điềm đạm trước đó đã không thể giấu nổi cảm giác muốn giết người đoạt sủng ban đầu của hắn rồi.
Hắn cười lạnh lẽo, tay phải nhẹ đặt tay vào chuôi kiếm đang nằm trong vỏ bao bên hông trái của mình, giọng điệu tràn đầu khiêu khích và trêu tức vang lên:
"Nhường cho ngươi ra trước một chiêu đấy!