Bàn tay của Phi Quân vừa đặt lên chuôi kiếm, chỉ trong thoáng chốc đã khiến Trần Vô Hạo cảm nhận được một cỗ khí tức nguy hiểm tiềm ẩn, như thể nếu tên đó động thủ thì hắn sẽ khó mà chống đỡ được.
Mặc dù hắn có tự tin với thực lực của mình có thể vượt 1 đến 2 tiểu cảnh giới trong Siêu Phàm Cảnh mà chiến đấu một cách đơn giản, nhưng đối đầu với một Thông Linh Cảnh tu sĩ thì đã thành một khái niệm khác rồi.
Cùng lắm Trần Vô Hạo chỉ có thể sử dụng kiếm khí, sức lực cơ thể và cả độ mạnh mẽ của kiếm trong tay mình mà tạm thời đánh vượt 4 tiểu cảnh, còn lại là cố gắng chống đỡ chiêu thức cùa Phi Quân mà thôi...
Hoàn toàn không có khả năng sẽ đánh lại tên đó, trừ khi tìm ra một cơ hội đặc thù khó kiếm.
Nhưng bản thân hắn không thể trực diện chiến đấu mà đánh thắng Phi Quân không có nghĩa là Bạch Thanh Khâu không thể.
Dù sao cả hai đều đồng cấp là Thông Linh Sơ Kỳ, mặc dù chưa chắc chắn chiến lực sánh ngang nhau nhưng đồng thời đôi bên cũng có cái toàn diện, cái không được tốt.
Ví dụ như chỉ dựa vào bối cảnh sau lưng và thâm phận của Phi Quân, lại thêm cả cảm giác vừa rồi khi đối phương thủ thế với mình, Trần Vô Hạo dám cam đoan kẻ này có thực lực mạnh hơn Bạch Thanh Khâu.
Nhưng đổi lại, tiểu hồ ly nhà hắn lại có kinh nghiệm chiến đấu chắc chắn phong phú hơn một kẻ chỉ ru rú trong tông môn tu luyện rồi thỉnh thoảng luận đấu hoặc lịch luyện.
Dựa vào biểu hiện của hắn càng là khẳng định đây sẽ không phải là kẻ có ý chí tu hành mạnh mẽ mà chăm chỉ đi hử thách bản thân gia tăng kinh nghiệm chiến đấu mà chỉ tích luỹ tu vi và đột phá cảnh giới để có ngày hôm nay mà thôi.
Tất nhiên, tất cả chỉ là suy đoán với những căn cứ nhỏ nhất, có lẽ thật sự khả năng cao nhưng cũng có thể là hắn đã nhìn lầm người...
Vậy nên gì thì gì, một khi đã xác định đối phương là kẻ địch của mình, vậy thì khi đã đối đầu, khi đã chiến đấu phải thật nghiêm túc và cẩn trọng!
Suy cho cùng thì tên Phi Quân này cũng là đệ tử nội môn của một Lục Cấp Thế Lực, dù có bị cảm tính thế nào đi nữa thì thực lực của hắn vẫn là Thông Linh Cảnh chân chính, không thể xem thường...
Nghĩ đến đây, Trần Vô Hạo đánh mắt ra hiệu với Bạch Thanh Khâu, lập tức quay lưng lại, chạy lên trên nơi cao hơn của gò núi, mà tiểu hồ ly kia tuy chưa rõ ý định và kế hoạch của tên này cũng không nghĩ ngợi nhiều mà chạy theo.
"Chạy? Giờ thì mới biết sợ rồi sao? Nhưng muộn rồi, ta xem ngươi có thể chạy được bao xa?" Phi Quân thấy kẻ kia đột nhiêm quay đầu bỏ chạy, nghĩ bụng chắc hẳn đã bị uy phong danh thế của mình doạ sợ, cười khẩy đắc ý lập tức đuổi theo.
Càng tiến xa hơn, trọng lực đè nặng lên trên người lại càng cường đại hơn, rượt đuổi mãi cho tới hơn trăm trượng sau đó thì Bạch Thanh Khâu đã bắt đầu thấy thấm mệt, mà Phi Quân đằng sau cách đó không xa cũng đã có chút xuống sức rồi.
Mà ở xa thêm chút nữa về phía trước chính là Trần Vô Hạo thì càng là thêm khó tả hơn, dù có tu vi Thể Tu không tồi nhưng hoạt động mạnh như vậy, lại lên cao như vậy cũng khiến hắn khó lòng chống đỡ trọng lực hiện tại một cách đơn giản được.
Nếu như tu vi hiện giờ của hắn là Thông Linh Cảnh thì tốt, sẽ có thể thoải mái mà tiến lên tiếp.
Biết đối thủ là kẻ có tu vi mạnh hơn mình, dù Bạch Thanh Khâu có lợi thế về tốc độ và linh hoạt nhưng thực lực đối phương mạnh hơn, chưa biết có thể xảy ra tình huống bất trắc nào, thế nên cần phải tìm ra phương án tối ưu...
Và hiện tại ý định của hắn chính là mài mòn sức lực của Phi Quân, để cho hắn thấm mệt, dù là một nước đi có hiệu quà không phân biệt địch ta nhưng sức hắn tốt hơn, trụ được lâu hơn, có thể ứng biến được...
Trong khi đó tên kia chỉ có một mình, dù cả 3 cùng suy yếu nhưng thực lực vẫn chỉ chênh lệch nhau có chút khoảng cách, thế nên 1 khó lòng đánh được 2.
Đã vậy, hắn đã tìm ra lợi thế cho tình huống hiện tại rồi, càng thêm đảm bảo nha...
Khi đó thì phần thắng bên hắn gần như là nắm chắc trong tay rồi.
Quay lưng lại nhìn, trông thấy Bạch Thanh Khâu có vẻ đã đến cực hạn chịu đựng rồi, dù sao nó vẫn thiên về năng lực dạng phụ trợ và công kích tầm xa như mị thuật, sức lực dù đã được cải thiện thông qua nhiều thực chiến ngưng cũng chỉ được đến thế là tốt lắm rồi.
Lại nhìn xa hơn chút về phía sau nó, nhìn thấy Phi Quân mặc dù đã hơi mệt mỏi nhưng vẫn còn tốt, đang thở nặng nhọc đuổi theo sau không dứt, thế nên liền cảm thấy đến đây chưa được ổn lắm...
Thoáng suy nghĩ một chút, Trần Vô Hạo dứt khoát động ý niệm, cho Càn Khôn Kính thu lấy thân thể nhỏ nhắn ấy vào trong rồi tiếp tục đi tiếp.
Càng lên cao, càng kéo dào thì sẽ càng có lợi thế, Bạch Thanh Khâu đã xuống sức rồi, nếu còn đi tiếp nó sẽ không thể sẵn sàng chiến đấu, trong khi hắn thân là Thể Tu, sức chịu đựng và khả năng phục hồi cao hơn nên vẫn có thể tiến tiến được.
Lại thêm, vốn trên thâm tên này vẫn còn một đống Trọng Lực Thảo còn chưa có gỡ bỏ mà cất đi, vốn sức nặng hắn phải gánh còn lớn hơn cả Phi Quân và Bạch Thanh Khâu thì mới có tình trạng thấm mệt như bây giờ nha...
Trong lúc dầu sôi lửa bỏng như vậy mà tên này vẫn còn không quên tận dụng thời cơ mà thúc đẩy rèn giủa bản thân mình, đúng là tên cuồng tu a!
Đợi bao giờ hắn đạt cực hạn chịu đựng trong tình trạng này liền sẽ bỏ chúng đi, khi đó thoải mái hơn sẽ tiến thêm tiếp, lợi thế càng cao hơn.
"Con hồ ly đó đâu rồi, chẳng lẽ họ Trần ngươi còn có không gian pháp bảo chứa được vật sống?!" Phi Quân đột nhiên thấy Bạch Thanh Khâu biến mất ngay trước mắt mình, kinh dị thốt lên nhìn lấy Trần Vô Hạo.
Rất nhanh sau đó, biểu cảm hãi nhiên đó lại có dấu hiệu chuyển thành kinh hỉ, khoé môi hắn khẽ nhếch lên một nụ cười vừa vui mừng vừa tà ác.
Như đã biết, pháp bảo không gian có thể chứa được vật sống là một loại pháp bảo cực kỳ hiếm có và rất giá trị, ngay cả Tứ Cấp Thế Lực còn chỉ đếm trên đầu ngón tay, Nhất Cấp cùng lắm vài chục cái là cùng trên toàn thế giới...
Vậy mà Phi Quân hắn lại ở đây bắt gặp một tên tiểu tốt tán tu sở hữu thứ hi hữu đó, làm sao có thể không vui mừng được đây?
Chỉ cần giết chết tên này, hắn chắc chắn có thể độc chiếm được thứ đó, và cả con tiểu hồ lu kia nữa, vị trí sủng vật của hắn đã được mặc định cho nó rồi.
Phi Quân hắn thật ra tu vi bây giờ của hắn 4 phần là do ăn đan dược bổ trợ và giúp tăng tiến tu vì mà có chứ không phải công sức rèn luyện mà thành.
Đáng ra thực lực của hắn sẽ yếu hơn so với người cùng cấp, nhưng tên này cùng tốt số, phụ thân hắn là một vị Hộ Pháp tông môn, quyền lực chỉ đứng sau các Trưởng Lão và Tông Chủ, đương nhiên là sẽ có không ít thứ tốt rồi.
Phi Quân là con trai của vị Hộ Pháp đó, không cần phải nói cũng biết sẽ có đãi ngộ bậc gì, được phụ thân nuông chiều và cung cấp không biết bao nhiêu tài nguyên tu luyện và pháp bảo các thứ...
Giống như y phục hắn đang mang là một kiện Thiên Cấp Thượng Phẩm pháp y có sức phòng ngự cao, giày hắn đang đi cũng là một kiện Thiên Cấp Thượng Phẩm có thể gia tăng tốc độ, trường kiếm trong tay cũng là một pháp bảo Thiên Cấp Trung Phẩm mạnh mẽ...
Đã thế trên thân hắn còn ám khí chứa độc đề phòng tình huống nguy hiểm có thể giết Thông Linh Trung Kỳ tức thì, lại dán cả một tấm phù lục Thiên Cấp Hạ Phẩm có tác dụng hộ thân vảo vệ cực kỳ có giả trị, có cả phù lục đồng cấp trợ giúp tẩu thoát tức thì tới một địa điểm bất kỳ trong bán kính vài chục dặm...
Không thể không nghĩ, thật là không hổ danh một Lục Cấp Thế Lực, không hổ danh là một Hộ Pháp, lại có nhiều đồ tốt như vậy, còn tặng cho con mình dùng cả.
Nhờ đó mà tên Phi Quân này mới có thể bước tiếp được tốt như thế, chứ không thì giờ phút này hắn đã muốn ngồi phịch xuống đòi nghỉ chân rồi.
Trần Vô Hạo tuy không biết trên thân tên này liệu sẽ có thứ đồ gì nhưng có thể cá chắc sẽ rất cản đường, phiền phức cho việc hạ gục tên này, vậy nên mới phải cố tiêu hao hắn nhất có thể mới được, tránh hắn chặn được đòn hay thậm chú phản công hoặc chạy thoát.
"Phải trong một chiêu đánh bại tên này, không nên chậm trễ!" Trần Vô Hạo thầm nhủ trong lòng, nếu cọ xát kinh nghiệm đã là chuyện khó giải quyết, vậy tốt nhất là diệt gọn.
Vài trượng... chục trượng... trăm trượng...
Trọng lực bây giờ thực sự quá nặng nề, đến ngay cả Thông Linh Trung Kỳ cũng sẽ sinh ra cảm giác khó khăn, vậy mà Trần Vô Hạo vẫn là leo đến được đây rồi, đã thế lại còn chưa có bỏ đống Trọng Lực Thảo kia đi!
Cách đó tầm chục trượng, Phi Quân đã đuối sức lắm rồi, bước chân dù vẫn đuổi theo những đã run rẩy và lảo đảo, nhưng tia tức giận và tham lam chi ý kia vẫn hiện rõ trong ánh mắt hắn.
Cũng phải thôi, có một con mồi béo bở như Trần Vô Hạo đang ở ngay trước mắt mình, Phi Quân hắn làm sao có thể bỏ qua được kia chứ?
Chỉ cần bắt kịp tên kia, giết chết được hắn thì những công sức nãy giờ liền hoàn toàn sẽ không có một chút uổng phí nào!
Nếu như có thắc mắc tại sao gia hoả Phi Quân này không động thủ với Trần Vô Hạo trong quá trình đuổi bắt này thì cũng như những lần trước, đáp án khá đơn giản...
Đó là bởi vì trọng lực của nơi này, sức nặng đừ nặng lên cũng có thể ảnh hưởng đến tốc độ ra đòn và độ chính xác của chiêu thức được tung ra.
Đòn công kích quá yếu sẽ có thể bị trọng lực dễ dàng tác động khiến cho hướng đi của nó bị lệch quỹ đạo, cụ thể hơn thì sẽ bị hướng xuống mặt đất, hoàn toàn đánh trật.
Nếu xuất ra nhiều đòn công kích cũng có khả năng đánh trúng thôi, nhưng uy lực khi chạm đến đối phương sẽ bị suy yếu, bản thân cũng bị tiêu hao.
Tệ hơn là thậm chí nếu đòn đánh quá yếu còn sẽ bị trong lực nghiền ép mà tiêu tan trước khi nó kịp tiến được xa hơn đấy.
Nếu công kích mạnh quá thì thể lực của bản thân sẽ bị tiêu hao rất nhiêu để có thể vận sức tung ra đòn đánh đó, dùng đan dược hồi phục rồi xuất chiêu tiếp không phải là cách lâu dài...
Số lượng đan dược là có hạn, không thể phung phí khi đang ở trong nơi hung hiểm tiềm tàng như Bí Cảnh này được.
Phi Quân dù là kiểu hành động theo cảm tính nhưng cũng không thuộc dạng ngu đần đâu nha.
Lúc này Trần Vô Hạo đã đạt tới cực hạn hết mức có thể rồi, cũng không thể cố chấp vì rèn luyện mà bỏ quên mất chuyện chính, dứt khoát thu hết chỗ Trọng Lực Thảo vào trong Nhẫn Trữ Vật.
Phi Quân ở phía sau nhìn thấy hắn dừng lại không nhúc nhích thêm nữa, nghĩ chắc kẻ này đã đạt tới giới hạn rồi, liền thầm mừng mà càng thêm có động lực đi tiếp...
Ý chí xem như không tồi, nhưng động lực xuất phát từ lòng tham thì cũng chẳng ra sao.
Càng lúc càng tiến lại gần Trần Vô Hạo, trên khuôn mặt Phi Quân càng biểu lộ lãnh khốc hơn, tay nắm chặt trường kiếm đã được rút ra từ bao giờ, đầu não bắt đầu cân nhắc nên giết chết kẻ kia như thế nào...
Trực tiếp chém bay đầu, hay là trảm đứt ngũ chi trước rồi mới giết a?
"Tiểu tử ngu đần, ngươi còn lời gì muốn nói trước khi chết hay không?" Phi Quân cười gằn gượng sức quát lên, bước đi dần chậm lại để lấy sức cũng như thầm nghĩ đã ăn chắc.
Trần Vô Hạo lúc này mới quay đầu nhìn lại, làm bộ gật đầu nghiêm túc nói một tiếng "Có!"
"Haha, tốt lắm, ta cho phép ngươi nói đấy, ngươi muốn làm gì thêm cũng được, dù sao thì tấy cả đều là tốn công vô ích!" Phi Quân cười sảng khoái, một mặt trêu đùa như chơi trò mèo vờn chuột, điệu bộ cao cao tại thượng nói.
Trần Vô Hạo lúc này trông khá nghiêm nghị, từ trong Nhẫn Trữ Vật lấy ra một đống Trọng Lực Thảo, với sức nặng từ phẩm cấp và trọng lực từ gò núi này đè xuống, cái đống này hiện tại cũng phải nặng tới cả vạn cân!
Tiếp đó lại phóng thích Bạch Thanh Khâu ra, dù ở độ cao này sẽ làm nó cảm thấy khá khó chịu nhưng cũng đành thôi, bản thân nó cũng hiểu tầm quan trọng của việc này mà ngoan cường chống đỡ.
"Haha? Giờ ngươi lại ngoan ngoãn muốn giao nộp hết Trọng Lực Thảo và tiểu sủng vật này cho ta? Không lẽ sợ chết rồi, muốn lấy lòng ta để mong được tha mạng đấy chứ? Hahaha!!" Phi Quân quan sát hành động này của Trần Vô Hạo, không thèm nghĩ nhiều liền cười phá lên ha hả, càng thêm đắc ý trêu tức nói.
Trần Vô Hạo chẳng quan tâm lời nói của tên này, bất chợt nhếch mép cười tà quái, trước vẻ mặt đắc ý của Phi Quân, hắn lập tức nhân lúc đối phương đang bị đánh lạc hướng liền liếc mắt ra hiệu với Bạch Thanh Khâu...
Tiều hồ ly nhận lệnh, trước đó khi hắn dừng chân quay lưng về phía Phi Quân đang đến đã lặng lẽ thả nó ra nằm gọn trong lòng hắn, nghe tên này phổ biến kế hoạch, giờ là lúc thực hiện nó.
Không chậm trễ, đôi mắt như ngọc của Bạch Thanh Khâu sáng lên, nhìn thẳng vào mắt của kẻ địch, nhân lúc hắn đang mất cảnh giác không phòng bị và bị suy yếu rất lớn, lập tức thi triển mị thuật của mình nhanh chóng mê hoặc đối phương...
"Á!" Chẳng ngoài dự đoán, Phi Quân lập tức đã bị trúng phải mị thuật của tiều hồ ly, lập tức không còn động tĩnh gì nữa, đơ đơ như kẻ mất hồn vậy, đừng im như trời trồng ngay tại chỗ.
"Ngao!" Bạch Thanh Khâu hướng Trần Vô Hạo kêu lên một tiếng báo cáo rằng chuyện đã thành công.
"Tốt lắm, giờ thì dễ rồi!" Hắn vui vẻ cười nói, đáp lại tiểu hồ ly bằng một ngón tay cái.
Vốn đáng ra đòn này sẽ chỉ làm kẻ cùng cảnh giới như Phi Quân bị mê hoặc tạm thời trong một thời gian ngắn, thế nhưng lúc này đối phương đã suy yếu rất nhiều, lại còn bị mất cảnh giác, là thời điểm trọng yếu nhất để tấn công...
Và kết quả thì như đã thấy, kế hoạch đã thành công!
Mà Trần Vô Hạo hắn, hoàn toàn không hề có ý định sẽ buông tha cho tên này để rời đi, mà là sẽ giết hắn ngay tại đây!
Không phải bởi vì hắn làm việc theo cảm tính, thấy đối phương nhắm vào Bạch Thanh Khâu nên tức giận muốn giết người, mà là để phòng trừ hậu hoạn về sau.
Quả thật đối phương có thể sẽ có thủ đoạn bảo mệnh nào đó mà khi chết thì tông môn sẽ biết đấy...
Nhưng chết trong Bí Cảnh, một vùng không gian nguy hiểm và độc lập thì làm gì có ai biết nguyên nhân đâu, sẽ chỉ nghĩ là tên đệ tử Phi Quân của họ đã tử nạn trong Bí Cảnh thôi.
Những thủ đoạn mà cho biết nguyên nhân chết chỉ có các Nhị Cấp Thế Lực trở lên mới có, một Lục Cấp làm sao mà có được.
Đã vậy hắn còn luôn dùng Huyễn Hình Thuật, một diện mạo giả thì khả năng bị tra ra là rất thấp.
Nếu thả hổ về rừng, Trần Vô Hạo ngày sau chưa chắc chắn sẽ thế nào chứ hoạt động trong Bí Cảnh sẽ bất tiện vô cùng, đảm vảo sẽ bị tên Phi Quân này truy sát, thậm chí còn gọi chi viện của tông môn hay lôi bè kết phái trong đây nữa.
Huyễn Hình Thuật cũng được đấy nhưng Bạch Thanh Khâu của hắn sẽ không thể tự do ra ngoài được nữa, đây chính là điều hắn quan tâm.
Tránh được vỏ dưa vẫn khó tránh khỏi vỏ dừa, khi sự kiện Bí Cảnh kết thúc, dù rời đi và hành tẩu thiên hạ và đố hắn lần ra thì cũng ngộ nhỡ vẫn có nửa phần tỉ lệ sau này vì tên này mà hắn không yên ổn thì sao?
"Cẩn tắc vô áy náy a!" Trần Vô Hạo cảm khái ra vẻ than ngắn thở dài, Hạo Ninh Kiếm giơ lên, đơn giản quét ngang một trảm...
Xoẹt
Bất quá có chút không mấy bấy ngờ là...
KENG