Chương 145: Cơ duyên trọng lực

Soạt soạt soạt...

Trong khi Trần Vô Hạo đang thu dọn đống xác Lôi Văn Hắc Hổ vào trong Túi Trữ Vật thì bất chợt có một tiếng kéo lê lết trên mặt cỏ đang tiến về phía hắn phát ra từ phía sau một bụi cây.

Nhưng tên này lại không chút để ý hay phòng bị gì cả, vẫn thoải mái ung dung làm tiếc việc của mình, cho đến khi thứ phát ra âm thanh đó hiện ra từ sau bụi cỏ thì hắn mới mỉm cười cất lời nói:

"Ồ, Tiểu Bạch, ngươi trở về rồi! Có bị thương ở đâu không?"

"Ngao ngao!" Bạch Thanh Khâu há miệng thả ra thứ to lớn vốn đang ngậm trong miệng để kéo đi, kêu lên một tiếng rồi trưng ra một bộ biểu cảm khả ái ý bảo mình không sao cả, hoàn toàn lành lặn.

Sau đó một chân trước của nó lại vỗ vỗ lên thứ lông lá to xác ở bên cạnh bị nó gặm bằng miệng mà kéo lê lết đến đây như đang khoe khoang thành tựu của mình với Trần Vô Hạo.

Cái thứ lông lá to xác ấy dĩ nhiên chính là thi thể của con Lôi Văn Hắc Hổ đầu đàn có tu vi Thông Linh Cảnh mà Bạch Thanh Khâu đã đối phó rồi.

Nhìn thấy động tác của tiểu hồ ly, Trần Vô Hạo cũng đánh ánh mắt nhìn sang bên cạnh thân ảnh nhỏ nhắn ấy, chứng kiến một cái xác hổ to gấp 10 lần tiểu gia hoả kia đang nằm im bất động trên vũng máu vẫn luôn tuôn chảy không ngừng...

Toàn bộ bộ lông đẹp đẽ của nó nay đã bị nhuộm đỏ tới 7 phần bởi máu của chính nó, toàn thân chi chít vết cào tuy nhỏ mà sâu, tuy không đáng kể nhưng cực kỳ nhiều dẫn tới mất máu tột độ mà suy yếu...

Nếu nhìn kỹ hơn thì trên da của nó đã bầm tím và sưng tấy hết cả lên bởi va đập mạnh nhiều lần, đuôi còn dường như bị đứt, móng vuốt thì lởm chởm như bị mài mòn, tai bị cắn rách một cái, mắt bị vồ mù một bên, hàm răng còn bị gãy nhiều bởi lực lớn,...

Nói chung là nhìn trông cực kỳ thê thảm, thảm đến đáng thương vô cùng.

Đây chính là yêu thú đánh nhau, không phải nhân loại đánh nhau, phong cách chiến đấu cuồng dã hiển nhiên sẽ tạo ra một tràng cảnh đáng sợ như vậy rồi.

Bị đánh thành ra cái bộ dạng nhếch nhác như vậy chứng tỏ con Lôi Văn Hắc Hổ này rất bưởng bỉnh, cương quyết và kiên cường, vậy nên mới không chịu khuất phuc để bị giết dễ dàng, kết quả mới thành ra là bị tiểu hồ ly đánh thảm thế.

Nếu như yếu hơn chút thì có kho còn chết nhanh hơn và tử tế hơn, chứ dai dẳng như gia hoả này thì đành chịu thôi, để cho Bạch Thanh Khâu được một phen chơi đùa.

Yêu thú chuyên về mị thuật và mê hoặc như Hồ Tộc thật ra rất yếu và hạn chế về mặt chiến lực, nhưng lại có sự linh hoạt và tốc độ cực kỳ nhanh bù đắp lại, đã thế còn thêm được rèn luyện cùng Trần Vô Hạo nên mới có thực lực như vậy đấy.

Thông thường nếu như là một tộc đàn yêu hồ thì chúng sẽ đùm bọc giúp đỡ lẫn nhau trong tu luyện, đa số đều là để nâng cao thiên phú dị bẩm của chúng là mê hoặc hay mị công, chiến lực chỉ là phụ...

Bởi lẽ nếu khả năng mê hoặc và mị thuật của chúng đủ mạnh mẽ thì với đối thủ mạnh hơn mình chúng có thể dễ dàng chơi đùa đối phương trong lòng bàn chân, giết chết chỉ là việc dễ dàng.

Trong khi đó thì Bạch Thanh Khâu lại bị tách đàn, hay đúng hơn là được sinh ra chốn hoang dã với không thấy phụ mẫu ở đâu, còn chẳng rõ lai lịch của mình, thế nên không có ai chỉ đạo tu luyện thiên phú của bản thân...

Đến Trần Vô Hạo còn hoàn toàn mù tịt và cũng không thích hợp với mị công mê thuật, cùng lắm là trận pháp thôi, thế nên là chẳng có gì để chỉ dạy nó cả.

Vì vậy mà hắn cũng như chính bản thân tiểu hồ ly liền quyết định đi theo con đường khác biệt, để cho Bạch Thanh Khâu tu luyện chiến lực với mị công sẽ chỉ là phụ trợ mà thôi chứ không phải là ngược lại theo lẽ thường của Hồ Tộc.

Lần đi Bí Cảnh này Trần Vô Hạo còn đang muốn thử tìm kiếm cơ duyên nào đó có thể giúp cho tiểu gia hoả này bế quan chính thức thăng tiến thành Hồn Tu đây.

"Tiểu Bạch ngươi xem, tên này bị ngươi đánh cho thành thế này rồi, không thể giữ được đâu." Bước đến bên Bạch Thanh Khâu, hắn nhẹ nhàng xoa đầu nó, cười trêu nói.

"Kiu!" Quả nhiên linh trí của nó dù đã được cải thiện từ kinh nghiệm và đột phá ngưng vẫn còn thấp, vừa nghe lời hắn đã lo lắng, làm bộ mặt xin lỗi nhìn lấy tên này mà không biết giọng điệu kia chỉ là đang trêu mình.

"Đừng lo, dù sao trước đây cũng có thu thập vài lần, thiếu một con cũng không vẫn đề gì nha." Trần Vô Hạo buồn cười nhìn Bạch Thanh Khâu không sao cả mở miệng.

Dù sao thì đây cũng không phải lần đầu tiên hắn và tiểu hồ ly bắt gặp và chiến với một bầy Lôi Văn Hắc Hổ, trước đây ở ngoài Bí Cảnh, trong quá trình săn giết yêu thú hai người đã có chiến mấy lần rồi.

Thu thập xác của chúng còn đang chất trong Túi Trữ Vật đây, ở trong này thiếu đi một con không phải vấn đề, quan trọng vẫn là Bạch Thanh Khâu có bị thương không thôi.

Nhìn thấy bộ lông trắng mượt của nó nay đã bị nhiễm chút máu đỏ sau khi "hành hạ" con Lôi Văn Hắc Hổ đầu đàn đó, Trần Vô Hạo bắt đầu điều động linh lực...

Chỉ thầy giữa khoảng không, thiên địa linh khí đột ngột ngưng tụ lại đến mức cô đặc, nguyên tố được lựa chọn làm phần chính lần này chính là Thuỷ...

Rất nhanh đã có một quả cầu nước to bằng 3 nắm đấm người trưởng thành, liền được hắn điều khiển bao quanh lấy người của Bạch Thanh Khâu, chỉ mất vài phút đã làm sạch hoàn toàn cho nó, trắng như mới.

Lại thấy bộ lông còn ẩm, Trần Vô Hạo làm nữa vận chuyển linh lực, tạo ra một làn gió mát mẻ để sấy khô cho tiểu hồ ly, khiến cho bộ lông của nó xù hết lên trông cực độ đáng yêu a!

Cục bông này ai nhìn cào cũng đều chỉ có thể hận mình không thể lập tức lao lên ôm lấy, Trần Vô Hạo không ngoại lệ chút nào.

Chứng kiến "tác phẩm", của mình, dù đã từng thấy mấy lần trong chuyến hành trình nhưng hắn vẫn chẳng thể nhịn được, nhanh nhẹn bế thân thể nhỏ nhắn ấy lên mà ôm vào lòng, vuốt ve thư thái.

Bạch Thanh Khâu cũng rất hưởng thụ cảm giác sung sướng này, chủ động cạ cạ rúc rúc người mình vào hắn...

Bộ mặt của cả hai đều vui sướng đến không thể che giấu được...

...

Một tháng thời gian rất nhanh đã qua đi...

Trong 1 tháng này, Trần Vô Hạo cùng Bạch Thanh Khâu lang thang trong rừng rậm, hướng đi vẫn không hề thay đổi mà thẳng tiến về phía dãy núi trước mắt, đi theo hướng Đông.

Trên đường dĩ nhiên sẽ không yên ổn được, chủ yếu là bắt gặp các yêu thú săn mồi riêng lẻ hoặc một bầy yêu thú, có bầy còn lên đến vài chục con.

Thật may là vì hành động cẩn thận, lại có vẻ như những con yêu thú cấp cao sẽ có địa bàn riêng của mình hoặc là sinh sống tập trung ở những địa điểm hung hiểm nên con mạnh nhất gặp được ở đây cũng chỉ có Thông Linh Đỉnh Phong cho tới Linh Hải Sơ Kỳ.

Cảnh giới càng cao thì tài nguyên và khu vực để phát triển cành phải cai cấp hơn, mà ở giữa rừng rậm hẻo lánh này thì dĩ nhiên khó mà sản sinh ra tài nguyên cấp cao rồi, thế nên đa số là yêu thú bậc thấp tụ tập thôi.

Và tất nhiên là khi gặp phải con yêu thú nào mà đạt tu vi Thông Linh Hậu Kỳ trở lên thì Trần Vô Hạo và Bạch Thanh Khâu chắc chắn sẽ bỏ chạy hoặc cố gắng tránh đi rồi...

Thực lực hiện tại may mắn thì ứng phó với Thông Linh Trung Kỳ được một thời gian ngắn mà thôi, gặp con cao hơn thì chỉ có ngu mới nán lại chiến đấu.

Mà nếu biết tận dụng môi trường và cơ hội thì có thể sẽ hạ được đám Thoing Linh Trung Kỳ đấy, cơ mà cả tháng nay may mắn ấy đều không có xảy ra, toàn là chiến một lúc rồi chuồn thôi.

Có Dạ Hành Bào đạt đẳng cấp Thiên Cấp trên thân, lại có thỉ đoạn Tàng Khí Thuật cũng là Thiên Cấp, trốn khỏi đám đó là tương đối đơn giản, chỉ có Linh Hải Cảnh thì phải chật vật thêm "chút".

Nhưng thực chiến gia tăng kinh nghiệm đối phó kẻ sở hữu tu vi cao hơn mình đã là đủ rồi, không phải tham lam đánh bại cho bằng được.

Hết yêu thú thì đến tài nguyên như linh thảo diệu hoa, có loại quen thuộc, đôi khi gặp loại chư từng được biết đến, thế là tiện tay hái chúng đem cất đi.

Hai người cũng từng tình cờ bắt gặp 2 hay 3 tên tán tu đồng cấp trên đường đi, vì đều sở hữu tu vi thấp, lại cùng là tán tu, thế nên suy nghĩ hành động thận trọng luôn có trong đầu...

Thế nên đôi bên chẳng xảy ra chiến đấu tranh chấp gì, ngược lại chỉ cảnh giác nhau một chút, sau đấy thì không nói gì mà mỗi người một ngả, không thì chào hỏi một chút rồi thôi.

Chỉ có đám Thông Linh Cảnh trở lên là thích dùng phương thức bay để tiện dò xét địa hình và tìm kiếm cơ duyên, chứ những tầng lớp như bọn hắn chỉ đành phi thân hay đi bộ.

Tuy nhiên đôi khi phi hành cũng không phải là một hành động khôn ngoan đâu, chẳng may bắt gặp cạm bẫy nào đó hay là yêu thú cấp cao đột ngột lao đến thì khó.

Không thì còn bị lộ vị trí với đám tu sũ cạnh tranh trong Bí Cảnh khác, để cho lũ có ý đồ giết người cho vui hoặc đoạt mạng cướp bóc, sinh sự gây gồ, nguy cơ trùng trùng.

Vậy nên Trần Vô Hạo mới không nhờ đến Bạch Thanh Khâu giúp di chuyển bằng cách bay cho thuận tiện, tiện thì còn chưa thấy đâu mà nguy hiểm rước hoạ vào thân thì lại rõ nhiều a!

Cứ cuốc bộ chậm rãi mà đi như bọn hắn có phải là tốt hơn không...

Nhưng hắn được nhiên hiểu lý do đám tu sĩ này hành động vội vàng như vậy, không ai rõ thời gian Bí Cảnh này được duy trì sẽ diễn ra trong bao lâu, vậy nên sớm ngày tìm được cơ duyên là điều ưu tiên phải làm.

Có được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, chứ cứ rề rà không quá coi trọng cơ duyên như tên Trần Vô Hạo này thì sao có chuyện thăng tiến tốt được đây?

Trần Vô Hạo lại may mắn có Hoa Vô Khuyết bên cạnh, nhờ thế mà biết được thời hạn cụ thể khi Bí Cảnh này đóng lại, vậy mới lập ra sẵn kế hoạch trong đầu, cứ thế mà triển khai.

Trước tiên đã lọc ra các cơ duyên hiện tại mình biết và quyết định cứ lên đường tìm tới chỗ những cơ duyên đó thôi, còn trên đường tình cờ gặp hay tình cờ biết được thông tin của cơ duyên mình cần thì lại tiế tục thôi.

Mấy kẻ kia chỉ biết nhao nhao chạy đôn bay đáo để tìm cơ duyên, đa số đều nghĩ kiếm càng nhiều càng tốt mà không quan tấm chúng có tác dụng với mình hay không, thật là lãng phí công sức và thời gian.

Chẳng lẽ nếu không hợp thì đem bán vào trao đổi để kiếm thứ tốt thích hợp với mình? Đúng là một ý kiến không tồi, cũng thật tham lam khỏi nói.

Nhưng tham lam là một bản tính của tu sĩ trên con đường tu hành này rồi, muốn bỏ cũng khó lắm chứ, bởi tham lam mới mang tới nhiều lợi ích nhất cho bản thân, nhiều hơn cả cái hại...

Ai mà chẳng muốn những thứ tốt nhất đều thuộc về mình cơ chứ?

Trần Vô Hạo chỉ cần kiếm thứ tốt nhất cho mình, và cho người bằng hữu bé nhỏ này của hắn là đủ, không cần phải tốn nhiều công sức và thời gian vào những thứ không cần thiết...

Đã vậy lộ trình kế hoạch đã được vạch ra sẵn, không cần phải vội vàng làm gì cả.

Trừ khi giữa chừng có thứ cũng cần thiết với bản thân thì lại thêm vào danh sách mà sắp xếp kế sách thôi...

...

Khoảng cách giữ hai người và dãy núi kia đã càng lúc càng gần, nhưng giữa đường Trần Vô Hạo cảm thấy một gò núi không lớn cũng chẳng nhỏ nằm ở phía chếch về bên phải, tức là hướng Đông Nam, thế nên đã thử đến đó xem xét.

Mà dường như hắn đã nghĩ đúng rồi, gò núi này chính là một dạng cơ duyên không tồi nha...

Càng bước lại gần gò núi này thì Trần Vô Hạo và Bạch Thanh Khâu lại càng cảm thấy toàn thân mình trở nên nặng hơn, nặng hơn từng chút một.

Cho đến khi đặt chân tới chân gò núi thì đã cảm thấy người mình như đang khoác lên một bộ áo giáp vài chục cân vậy.

Mặc dù từng này chẳng hề đáng kể với một tu sĩ Siêu Phàm Cảnh như hắn, càng là Thông Linh Cảnh như Bạch Thanh Khâu, những cũng đã đủ để kết luận, gò núi này là một nơi có trọng lực cực kỳ lớn.

Mà càng ở gần, càng leo lên trên nó, càng tiến tới phần trung tâm của gò nui thì sẽ càng nặng hơn!

Trước đó ở xa hắn đã phát hiện bầu trời xung quanh phạm vi của gò núi không hề có lấy nột bóng mây, chỉ có những đám mây ở xung quanh đang trôi nổi theo hình vòng tròn xung quanh nó chứ không có bay thẳng qua đầu gò núi...

Từ đó mà cảm thấy gò núi này thật đặc biệt, nhanh chóng bị thu hút mà tiến đến đây.

Ngước đầu nhìn thoáng qua mặt đất của gò núi này, Trần Vô Hạo phát hiện có một loài linh thảo cực kỳ quý hiếm mà nghe nói chúng chỉ còn tồn tại số ít ở Cổ Niên Đại Lục và Man Sa Đại Lục...

Đó chính là Trọng Lực Thảo!

Đây là một loài linh thảo sở hữu trọng lực cực lớn, một gốc Trọng Lực Thảo phẩm chất Huyền Cấp Hạ Phẩm đã nặng tới vài cân, nghe nói sử sách có ghi nhận trong quá khứ từng có một gốc Trọng Lực Thảo đạt Bá Cấp nặng tới ngàn vạn cân!

Trọng Lực Thảo thích hợp để luyện chế các loại đan dược chuyên dụng cho Thể Tu luyện thể, đặc biệt là những đan dược cao cấp và có tác dụng mạnh thì càng tốt.

Không thì cũng có thể trực tiếp luyện hoá chúng để nâng cao tu vi Thể Tu của mình, hay là tu luyện ở gần chúng nó cũng có hiệu quả không kém mà còn lâu dài.

Loài thảo dược này còn thường được tu chân giả sự dụng để rèn giũa ý chí của bản thân, gia tăng lực tinh thần, mài luyện tâm cảnh nữa...

Nói chung là Trọng Lực Thảo rất có giá trị đấy.

Quan sát kỹ hơn, Trần Vô Hạo lại phát hiện ở phần chân gò núi đã sớm bị các tu sĩ khác hái sạch mất Trọng Lực Thảo, sườn núi cũng bị hái đi một vài...

Cao hơn thì hắn không rõ, nhưng hắn rõ ràng một điểm, muốn có được chúng thì phải leo lên cao ngang với vị trí chúng sinh trưởng, mà càng leo lên cao thì trọng lực lại càng nặng nề thêm...

Phi hành dường như còn bị trọng lực hoặc là ảnh hưởng bởi điều kiện gì đó mà không thể ở khu vực núi này, chỉ có thể leo lên chứ không thể bay lên.

Không nghĩ ngợi gì, gò núi trọng lực này thật sự rất có tác dụng với hắn, cả về tu luyện ý chí và nhục thân cho tới luyện đan chi đạo, vậy thì đâu thể bỏ qua được cơ hội này?

"Đi thôi Tiểu Bạch!" Hắn hướng Bạch Thanh Khâu ra hiệu.

"Kiu kiu!" Tiểu hồ ly hoạt bát gật đầu, đây cũng là một cơ hội để nó hoàn thiện quá trình tôi luyện tâm trí và linh hồn, sau đột phá sẽ càng có lợi hơn.

Cả hai bắt đầu bước lên những bước chân đầu tiên, trọng lực này không ảnh hưởng gì tới họ, Trọng Lực thảo ở đây cũng đã bị hái hết, tiếp tục tiến lên...

Cứ bước đi và bước đi, quả thật càng lên cao trọng lực ngày một nặng nề hơn nhưng cả hai vẫn chưa hề hấn gì cả.

Mãi cho tới khi leo tới được gần sườn núi thì Trần Vô Hạo mới có cơ hội hái Trọng Lực Thảo, sức nặng của chúng không quá đáng kể vì đều là phẩm cấp thấp, còn trọng lực thì chưa có ảnh hưởng gì với một Nhị Trọng Hậu Kỳ Thể Tu như hắn bao nhiêu.

Tiếp tục leo tới tận một nửa giữa sườn núi thì tên này mới bắt đầu có chút cảm giác, mà Bạch Thanh Khâu thì đã sớm cảm nhận được.

Thể Tu so với tu sĩ thông thường sở hữu nhục thân mạnh hơn nhiều, Nhị Trọng Hậu Kỳ chẳng khác gì Thông Linh Đỉnh Phong cả.

Trọng Lực Thảo cũng xuất hiện ngày một nhiều hơn, cân nặng của chúng cũng ngày một lớn dần lên, thu hoạch không tồi chút nào cả, may là gò núi này chưa có nhiều tu chân giả biết mà tiến đến, đặc biệt là đám cường giả cấp cao, không thì nó đã sớm bị thu gặt hết rồi.

Gò núi này tuy thấp nhưng vì có trọng lực nên khá hạn chế tốc độ, nãy giờ mới có ngang bước chân mà thôi, mà diện tích càng lên cao lại càng thu hẹp lại...

Những gốc Trọng Linh Thảo theo đó cũng càng ít đi, nhưnng đổi lại là đẳng cấp rất không tồi.

Mà với cường độ trọng lực hiện tại, chưa có tác dụng rèn luyện gì đối với Trần Vô Hạo là mấy...

Cần phải tiếp tục leo lên cao hơn...