Chương 144: Kinh nghiệm chiến đấu

Bên trong Bí Cảnh...

"Đây chính là Bí Cảnh sao? Thật hùng vĩ và tráng lệ!" Bước chân ra khỏi cánh cổng, Trần Vô Hạo đã lập tức bị khung cảnh phía trước đập vào mắt làm cho kinh ngạc, không nhịn được hơi cảm thán một tiếng.

Cánh cổng Bí Cảnh này xuất hiện ở ngay một bãi đất trống hoang vắng với xung quanh là rừng rậm trải rộng khắp, liên miên bất tuyệt không thể thấy được điểm kết thúc của nó.

Loài cây chủ yếu của khu rừng rộng lớn này còn là loài mà Trần Vô Hạo còn chưa từng nhận biết, tuy các đặc điểm rất giống những loài cây thồng thường ở Hằng Nguyên Giới nhưng hắn vẫn có thể nhìn ra sự khác biệt giữa bọn chúng.

Mà dường như thiên địa linh khí của Bí Cảnh này còn nồng đậm hơn gấp 4 lần so với bên phía của hắn, đã vậy lại còn rất tinh thuần chứ không bị nhiễm quá nhiều tạp chất.

Hiển nhiên Bí Cảnh này là một vùng đất hoang chưa được khai phá quá nhiều cũng như ít xảy ra các cuộc chiến quy mô lớn gây ra sự thay đổi về môi trường và địa hình ngoài việc các yêu thú trong đây tranh đấu thôi.

Hằng Nguyên Tinh Cầu còn có vô số phàm nhân và tu sĩ tập trung sinh sống, khai hoang các vùng đất và mở rộng lãnh thổ cũng như khai thác tài nguyên thiên nhiên, lượng lớn tu chân giả tu hành, chiến đấu thì xuất hiện hằng hà sa số không ngừng...

Vì vậy nên thiên địa linh khí không nồng đậm hay nhiều và tinh thuần bằng bên trong Bí Cảnh này rồi.

Ngước cổ nhìn lên bầu trời, Trần Vô Hạo chứng kiến một hiện tượng khá đặc biệt khi mà thương khung thì vẫn sáng trưng trong khi không hề nhìn thấy mặt trời hay bất cứ thứ gì có khả năng chiếu sáng cả một vùng đất rộng lớn thế này cả.

Hắn còn hoài nghi liệu trong Bí Cảnh này có buổi tối không nữa khi mà mặt trời đã không có mà vẫn sáng, vậy cũng có khả năng là không có mặt trăng...

Rốt cuộc liệu Bí Cảnh này có nhật nguyệt luân chuyển hay không và lý do là gì để những hiện tượng đó xảy ra, làm thế nào mà có thể xuất hiện ngày đêm mà không có nguồn như mặt trời và mặt trăng?

Rồi đến mặt đất, không như số đông cây của khu rừng này, cỏ lại khá tương đồng với cỏ ở bên phía thế giới của hắn, không chút khác biệt.

Quả thật loài cây mọc chủ yếu để hình thành nên một khu rừng thì có thể khác nhưng cỏ dại mọc tự nhiên ở khắp mọi nơi thì đa số chỉ có một loài được thiên nhiên tự sinh ra với thiên địa linh khí mà thôi.

Phóng ra linh thức của mình mà cảm nhận xung quanh, hắn còn có thể cảm nhận thấy có cả loài linh thảo phổ biến như Tụ Linh Thảo hay số ít Phiêu Hồn Thảo, ngoài ra còn có rất nhiều loại linh hoa diệu thảo khác.

Có loài thì Trần Vô Hạo nhận thức, có loài thì hắn lại chưa từng học qua hay lướt thấy, chứng tỏ đó sẽ là một loài hiếm có mà nhiều khả năng chie có trong Bí Cảnh này mới mọc và sinh trưởng.

Trần Vô Hạo quyết định sẽ cứ vừa đi vừa hái hết tất cả những loại linh thảo linh hoa hắn thấy lạ về, tác dụng sẽ có rất nhiều như bán để thu được nhiều tiền vì là hàng cực hiếm hay là để dành làm nghiên cứu cho luyện đan...

Tự mình luyện tập với một loài bản thân chưa biết và chưa thử bao giờ cũng sẽ giúp gia tăng phần nào cảm ngộ về đan đạo đấy.

Ở xa xa hơn nữa về hai phía Đông và Tây là hai dãy núi khổng lồ nhìn chẳng thấy thua kém bao nhiêu so với Hàn Thiên Sơn cả, quy mô đồ sộ nếu nhìn thoáng qua từ một phía có khi sẽ ngang với một phần bốn của Hành Linh Đại Sơn Mạch - dãy núi lớn nhất Đông Uyên Đại Lục và là một trong những vùng núi lớn nhất Hằng Nguyên Giới đấy.

Quả đúng khớp như thông tin mà hắn nghe được từ trước đấy, về những địa điểm đặc biệt và những nơi có cơ duyên...

Nếu đột nhiên thấy kỳ quái khi trước đó vừa nói Bí Cảnh này không có mặt trời và mặt trăng nhưng tại sao lại có thể xác định được phương hướng Đông với Tây hay Nam với Bắc thì rất đơn giản...

Nếu như đã không có cách xác định phương hướng để dễ dàng gọi, vậy tại sao không tự xác định bọn chúng theo ý của mình?

Ngay khi mới những kẻ đầu tiên đặt chân vào đây thì điều đó đã được thảo luận và nhất trí cả rồi, dù đều là đối thủ cạnh tranh của nhau nhưng vẫn cần có đôi lúc phải có sự thống nhất thì mới làm nên chuyện được.

Vả lại, đằng nào thì không phải chỉ mỗi bản thân hay nhóm đó tiến vào Bí Cảnh mà sẽ còn phải truyền tin ra cho thế lực hay người phía sau mình, nếu như thông tin không rõ rành thì sao người ngoài hiểu đây?

Rồi sẵn tiện ở hai hướng đối lập có hai dãy núi khổng lồ, thế là họ lấy đó làm cột mốc Đông và Tây luôn, hai hương còn lại là Nam và Bắc rồi cứ thế tự suy ra.

Tại vị trí mà Trần Vô Hạo đang đứng, ngay trước lối ra vào của Bí Cảnh thì có rất nhiều người mới vào giống hắn đang lập nhóm, suy nghĩ phương hướng các loại.

Hoặc là có những người hay những nhóm đã vào trước đó đang chờ đợi người khác bên ngòi vào đây sau khi đã truyền tin tức ra ngoài.

Mỗi người mỗi nhóm đều có một chí hướng riêng và kế hoạch riêng, không ai là giống ai cả.

Đưa ánh mắt quan sát toàn bộ khung cảnh mà tầm nhìn của mình có thể thất, Trần Vô Hạo còn phát hiện có rất nhiều động tĩnh lớn nhỏ khác nhau đang xảy ra khắp nơi, cũng có những bóng người phi thân hay chiến đấu,...

Có vẻ đó chính là những nơi có cơ duyên được người tìm đến hoặc những khảo nghiệm truyền thừa đang điên ra, tu sĩ tranh giành đồ tốt với nhau, kẻ thù bắt gặp liền lao vào chiến đấu, tu sĩ đánh với đám yêu thú hoang dã,...

Chỉ mới vài ngày trôi qua kẻ từ khi Bí Cảnh mở ra mà nơi đây đã náo nhiệt đến như vậy rồi, không hổ danh là một trong những nơi thu hút tu chân giả nhất thế giới a!

"Quả thật đối với một Trung Cấp Bí Cảnh thông thường thì nơi đây có hoàn cảnh tốt hơn một chút." Hoa Vô Khuyết lúc này cũng thoáng đánh giá một chút cảnh tượng nơi đây, thản nhiên nói.

Nàng đã từng đi và thấy rất nhiều Thượng Cấp Bí Cảnh, đương nhiên là so với một Trung Cấp Bí Cảnh như nơi này thì đối với nàng sẽ rất chi là bình thường rồi.

Một đại năng dày dặn kinh nghiệm và trải nghiệm như nàng hiển nhiên phải có một tầm mắt cực kỳ cao, những sự vật hay sự việc tầm thường đã không đủ để khơi gợi sự hứng thú hay khiến nàng bất ngờ nữa rồi.

Cơ mà dựa vào lời nàng nói thì có vẻ so với những Trung Cấp Bí Cảnh thường thấy thì nơi này có điều kiện tốt hơn "một chút", không biết là Thượng Cấp Bí Cảnh sẽ có cảnh tượng gì đây.

"Thôi, còn lại đều phải dựa vào bản thân ngươi, ta ngủ tiếp đây." Hoa Vô Khuyết nhàn nhạt nói, sau đó đã không còn liên lạc gì nữa.

Tên này đã vào Bí Cảnh rồi, thân là một tiền bối, nàng sẽ không xen quá nhiều vào chuyện của một tiểu bối trừ khi hắn cần đến mình, bằng không bản thân nàng cũng sẽ thấy mình giúp hắn quá nhiều, hắn sẽ khó thể trưởng thành được.

Không can thiệp vào một tiểu bối quá nhiều mới là tốt cho hắn, cho dù chính nàng tình nguyên thì bản tâm nàng cũng không cho phép điều đó.

Bản thân Trần Vô Hao cũng đồng dạng nghĩ như vậy, trừ lúc tình huống cấp bách, bằng không hắn sẽ không cậy bản thân có linh hồn Vũ Hoá Đăng Tiên Cảnh đại năng hộ thân mà lợi dụng bừa bãi.

Hắn còn nghĩ đến nếu Hoa Vô Khuyết có ý định ở lại giúp đỡ mình trong quá trình ở Bí Cảnh này thì hắn sẽ phải nói lời từ chối với một đại cường giả là nàng đây.

Chắc hẳn sẽ có phần nào là do đã xem thấu tính cách của tên này qua vụ việc lần trước rồi nên nàng thừa hiểu hắn sẽ muốn như vậy mà đáp ứng...

Còn lại thì vẫn là trách nhiệm của một tiền bối đối với một tiểu bối.

"Để xem, giờ cứ theo như hướng đã quyết định sẵn trước đó mà thằng tiến thôi nhỉ?" Trần Vô Hạo âm thầm nghĩ ngợi một chút.

"Ừm, không thay đổi." Thử cân nhắc lại xem còn cần thay đổi không, sau khi đã chắc chắn, liền thẳng tiến về một hướng, nơi có một dayz núi hùng vĩ to lớn...

Hướng Đông!

...

"Ra đi nào Tiểu Bạch!" Sau khi đã tiến vào rừng được một đoạn, cách xa khỏi khu vực cánh cổng Bí Cảnh, lại quan sát xung quanh để xác nhận chắc chắn không có người ở gần đây, Trần Vô Hạo mới yên tâm nhẹ nói.

Theo lời nói của hắn, Càn Khôn Kính trong người cũng như hiểu ý chủ mà rung động, lập tức đưa một sinh vật nhỏ bé có bộ lông mềm mượt trăng muốt hơn mây ra...

Không phải là ai xa lạ mà chính là tiểu hồ ly Bạch Thanh Khâu rồi!

Hiện giờ đang ở bên trong Bí Cảnh nên có thể cho tiểu yêu thú này ra ngoài nhảy nhót thoải mái rồi, nơi này rộng lớn như vậy thì với con số gần vạn người cũng chưa chắc sẽ bị bắt gặp đâu.

Mà có "không may" gặp phải thì cũng không sao cả vì ở đây chỉ có tranh chấp bảo vật cơ duyên chứ đâu rảnh hơi tranh chấp sủng thú...

Trừ khi xui xẻo gặp cái đám công tử, tiểu thư thích gây sự hay lũ hành nghề giết người cướp của thôi.

Tu vi của Trần Vô Hạo và Bạch Thanh Khâu đối với những người tham gia tầm bảo cơ duyên trong một Trung Cấp Bí Cảnh ngư thế này phải nói là một trong số ít những kẻ yếu đuối nhất ở đây rồi...

Dù thoải mái nhưng vẫn cần phải hành động thực sự cẩn thận mới được.

GRỪ...

Vừa mới nhắc đến xong, hai người lúc này đã bắt gặp phải một bầy yêu thú hoang dã trong khu rừng này.

Đây là một bầy Lôi Văn Hắc Hổ, một chủng loài hổ có bộ lông màu đen với những đường vằn như tia chớp lam sắc, sở hữu tốc độ cực nhanh và luôn đi săn theo bầy đàn.

Vừa mới cảm nhận được sự hiện diện của một người một thú mà bầy Lôi Văn Hắc Hổ bao gồm 8 con này đã lập tức muốn động khẩu rồi.

Đối diện với chúng, Trần Vô Hạo phát hiện con đầu đàn dẫn đầu bầy hổ này có tu vi Thông Linh Sơ Kỳ, 7 con còn lại thì đều có tu vi Siêu Phàm Cảnh dao động từ Tứ Trọng đến Thất Trọng...

Trong đầu nhanh chóng nảy số, liếc mắt ra hiệu cho Bạch Thanh Khâu, mà tiểu hồ ly này quả nhiên tâm linh tương thông với hắn, lập tức hiểu ra ý của tên này.

Bởi vì với tu vi Siêu Phàm Ngũ Trọng hiện tại của hắn không thể nào trực diện đối đầu với Thông Linh Cảnh được nên sẽ để cho tiểu gia hoả đó đôi phó với con đầu đàn, 7 con kia hắn có thể đối phó được nên sẽ giao cho hắn.

Phía bên kia, con Lôi Văn Hắc Hổ cũng khá thông minh, nhận thấy Bạch Thanh Khâu có tu vi tương đồng với mình, chắc chắn những con khác không thể ứng phó được nên đã chủ động đứng ra chọn đối thủ là nó...

Còn những con còn lại với số lượng và tu vi như vậy đã thừa đủ để đối đầu với một tên nhân loại cảnh giới như vậy rồi, không cần để tâm quá.

GRÀO

Gầm lên một tiếng thị uy, con hổ đầu đàn nhanh nhẹn vồ tới Bạch Thanh Khâu, tung ra một trảo chớp nhoáng, những con hổ còn lại cũng như vừa nhận được hiệu lệnh tân công mà hung dữ lai đến Trần Vô Hạo, còn thì nhe nanh há mồm, con thì tung trảo cào xuống...

Hai người chứng kiến động tác của chúng liền chia nhau ra, mỗi người chiến một ngả, tránh để cho cuộc chiến bên này ảnh hưởng tới bên kia...

Bạch Thanh Khâu với thân hình nhỏ nhắn và tốc độ cực kỳ nhanh, thoắt cái đã biến mất trước mắt con Lôi Văn Hắc Hổ đang lao tới, khi xuất hiện lại đã là một cảnh tượng rất quen thuộc nó hay làm với Trần Vô Hạo.

Đúng thế, tiểu hồ ly đã lao thẳng vào bụng của con hổ đầu đàn với một sức lực ảo diệu, đẩy văng nó về phía sau, đập thẳng vào một thân cây.

Rắc rắc rầm rầm...

Chưa dừng lại ở đó, sau khi bật ra khỏi người con hổ thì Bạch Thanh Khâu lại tiếp tục vận nhiều sức hơn mà lao tiếp vào thân ảnh đang dính trên thân cây kia, khiến cho nó bị đánh văng đi và đâm sầm vào những cái cây phía sau.

Vị trí xem như đã cách đủ xa với Trần Vô Hạo, lần này mới là lúc đánh thật này...

Bên tiểu hồ ly đã sẵn sàng chiến đấu, vậy còn bên tên nhân loại duy nhất ở đây thì sao?

Sau khi chứng kiến cả 7 con Lôi Văn Hắc Hổ lao về phía mình, trên tay hắn đã cầm Hạo Ninh Kiếm được rút ra khỏi vỏ bao từ bao giờ, một chân bên dưới đã hội tụ xong thế công Khai Thạch Cước mà tung ra...

Bốp

Một cước tung ra đá văng con hổ ở gần mình nhất, sau đó lợi dụng lực li tâm từ cú đá mà xoay một vòng, một kiếm Toái Vân Trảm theo đó đã được thi triển...

Xoẹt

Một đường kiếm chém ngang lập tức giết chết một con hổ vì vết chém quá sâu vào mặt, còn lại đã làm mù mất một con và gây thương tích nhẹ ở mặt cho hai con khác...

Theo sau, khi lưỡi kiếm đã dừng lại hết cỡ sau cú chém từ phải qua trái, một quyền tay trái cũng đã ngưng tụ xong, Xung Linh Quyền lập tức được tung ra toàn lực khi ở tư thế này...

Rầm

Đường quyền đó đấm thẳng vào mặt một con hổ rồi theo đà đập tiếp vào một con hổ ở ngay bên cạnh khiến một con bị đấm trực diện thì gãy quai hàm, một con thì nhờ con kia hứng trọn nên chỉ bị choáng.

Mà sau cùng, con ở xa nhất cũng đã lao tới nơi bị Trần Vô Hạo cúi thấp người mà chĩa mũi kiếm lên cao khiến cho nó đang ở giữa không trung nên không né được, cả người thẳng vào mũi kiếm ấy, trúng ngay điểm yếu mà chết tại chỗ.

Chỉ trong một đợt đánh, hắn đã giết chết 2 con Lôi Văn Hắc Hổ, trọng thương 2 con và đánh lui được 3 con còn lại.

Đây chính là từ biết bao nhiêu kinh nghiệm chiến đấu với yếu thú suốt những năm qua của Trần Vô Hạo, học được cách ra tay nhanh gọn lẹ, đòn tấn công phải thật hiểm và nắm bắt tình huống phải thật nhạy bén.

Nhân lúc đám hổ đen này còn chưa phản ứng lại, hắn lại tiếp tục tiến công, mục tiêu chính là con hổ đã bị hắn chém mù mắt, là con đang ở thế bất lợi nhất, cũng là con có thể tận dụng thời cơ hạ gục nhất trong đám.

Xoẹt

Nhất kiếm diệt sát, dù nó có giác quan nhay bén đến mấy cũng không thể theo kịp đường kiếm của Trần Vô Hạo được, lập tức đã lìa đầu khỏi cổ.

GRÀO

Con hổ bị đấm gãy hàm lúc này đã nổi giận đùng đùng, hung hăng vồ ra hai trảo về phía hắn với tốc độ cực nhanh, mà ba con hổ bị thương nhẹ cũng lao tới từ các phía khác nhau...

Tứ phía đều có hổ đang xông tới, ánh mắt nhạy bén của hắn lập tức liếc qua một lượt, nhận thấy con hổ bị ảnh hưởng cú đấm làm nó choáng váng còn chưa hoàn toàn khôi phục nên bước chân còn không đồng đều, xác nhận là mục tiêu tiếp theo.

Đôi chân nhẹ động, hướng con hổ đó phi tới, nắm đấm đã giơ về phía sau làm đà, hơi cúi thấp người tung một cú từ phía dưới lên...

Ầm

Cú đấm móc hàm khiến cho con hổ bị bay ngửa ra phía sau, lại chưa kịp phản ứng gì đã thấy Trần Vô Hạo nhảy lên, một kiếm hướng xuống rồi dùng sức đè người xuống...

Phập

Mũi kiếm đâm xuyên tim, con hổ chết ngay tại chỗ.

GRÀO GRÀO GRÀO

Ba con hổ còn lại cũng vừa đúng lúc tiếp cận rất gần hắn, 6 trảo sắc bén hữu lực vồ mạnh...

Trần Vô Hạo nhanh nhẹn giậm chân nhảy bật lên né tránh, sau đó tận dụng khi đám hổ vừa mới vồ hụt mà lao đến dưới chân hắn, tay phải cầm chặt Hạo Ninh Kiếm, lòng thầm hô:

"Uyên Phong Kiếm Pháp thức thứ nhất - Phong Vân Lộng Quyển Trảm!"

XOẸT

Gió lốc cuồn cuộn, nhát kiếm sắc bén lập tức cắt đôi người của cả 3 con Lôi Vân Hắc Hổ đó, máu chảy lênh láng...

Toàn bộ cả thảy 7 con hổ Siêu Phàm Cảnh, có cao hơn cũng có tu vi thấp hơn Trần Vô Hạo cứ vậy mà chết...

Chiến đấu kết thúc...