Do là Bí Cảnh không chịu sự quản lý hay sở hữu của bất kỳ ai hay bất kỳ thế lực nào, vậy nên ngay khi nó vừa mở ra đã có vô số tu sõ lũ lượt lao vào vô tổ chức.
Người thì động thân pháp, kẻ thì phi hành, chen lấn xô đẩy, trong chớp mắt đáy vực đã giảm đi mấy trăm người, và con số ấy thì vẫn đang tăng lên.
Trần Vô Hạo cũng đang định tham gia cùng luôn, hắn đang khá nôn nóng với nơi mới lạ như Bí Cảnh này rồi, thế nhưng đã bị Hoa Vô Khuyết chặn lại...
"Chậm đã, đừng vội vàng!"
"Có chuyện gì sao, Hoa tiền bối?" Hắn hiếu kỳ hỏi, nàng vậy mà đột nhiên thốt lên như vậy chứng tỏ đây là chuyện không tầm thường.
"Bí Cảnh vừa mới mở ra, có gì ở bên trong đó còn chưa có biết, tốt nhất nên nhẫn nại chờ đợi thêm một chút thời gian, ít nhất là vài ngày để xem xét thêm tình hình." Hoa Vô Khuyết lập tức nói ra trọng điểm.
Thường những con người nhanh nhảu lao vào trước tiên chẳng khác nào làm chim đầu đàn của những người theo sau cả, có nguy hiểm gì thì coi như là bọn họ gánh thay hết hộ những người sau rồi còn đâu.
Và những người đi vào sau chẳng khác nào có một đám hình nhân thật là bia đỡ trước mình, nguy hiểm đầu tiên đã bị đám kia "anh dũng hi sinh" hết cả để loại bỏ rồi, họ chỉ cần ghi nhớ làm "bài học cho đời sau" ấy để mà rút kinh nghiệm thôi.
Từ đó dần dần nắm bắt thông tin hay tình báo về Bí Cảnh, có thể sẽ còn mang trở về thế giới của mình để buôn bán tin tức hoặc lan truyền ra nữa...
Khi đó sẽ là thời cơ tốt của những người biết chờ đợi nhẫn nại, nắm bắt thông tin cho tốt rồi mới bắt đầu tham gia tiến vào Bí Cảnh, giảm thiểu được rất nhiều rủi ro.
"Tiền bối dạy phải a! Là ta nhất thời đường đột rồi!" Trần Vô Hạo lập tức hiểu ra ý của Hoa Vô Khuyết, gật đầu tán thành nói.
Lại quay đầu nhìn một lượt khung cảnh dưới đáy vực này, có rất nhiều người hay nhóm người sớm đã có ý định ẩn nhẫn chờ đợi như ý trên vừa nói, có vẻ đều là những người lão luyện và thông minh, không phải kiểu tu sĩ cấp thấp đầu óc chưa suy nghĩ đủ thấu đáo có thể làm.
Tất nhiên là bọn họ vẫn che giấu thân phận của mình, trong số họ có thể có những người đến từ thế lực bậc cao, nếu vội vàng huênh hoang để lộ ra vào thời khắc then chốt thế này sẽ tự rước phiền phức vào thân.
Ở đây không có chuyện cứ là nhân vật bậc cao là sẽ ngu xuẩn mà hống hách không coi ai ra gì, sẵn sàng thể hiện cho tất cả mọi người biết thân phận của họ là gì...
Không phải cứ là kẻ mạnh thì sẽ khinh bỉ cái đám thấp kém hơn mình, muốn làm gì thì làm mà không sợ hậu quả...
Càng có danh quyền cao, càng có sức mạnh lớn thì sẽ chỉ càng chứng minh họ là những người có bài bản và kinh nghiệm, đương nhiên sẽ không còn ở cái thời kỳ hành động lỗ mãng nữa.
Nhưng tất nhiên là không phải ai cũng vậy, vẫn có phần nhiều những kẻ như vậy làm ngược lại, khiến cho ai ai cũng ghen ghét vô cùng, cũng bất lực vô cùng.
Kẻ mạng ăn hiếp kẻ yếu, mà kẻ yếu không có thực lực chống lại thì dĩ nhiên là chỉ có thể chịu sự sỉ nhục, chỉ trừ mấy trường hợp đặc thù khi mà kẻ yêu nhưng ôm được cái bắp chân đủ to, lật ngược được tình thế.
Trong sử sách ghi chép đã từng có một vụ Thiếu Chủ của một Nhất Cấp Thế Lực bá đạo ngông cuồng, đi đến đâu là vô pháp vô thiên đến đấy...
Kết quả có một lần tên đó nhắm trúng một tên tu sĩ có bộ dạng bần hèn yếu đuối mà đánh cho hắn suýt chết, lại không ngờ đó là con trai của một đại năng Vũ Hoá Đăng Tiên Cảnh đang đi ra ngoài lịch luyện...
Sau đó thì chắc rất dễ đoán rồi, toàn bộ cái Nhất Cấp Thế Lực với cưởng giả đỉnh cấp như Phạt Kiếp Cảnh toạ trấn, chỉ sau một ngày đã bị xoá tên khỏi bản đồ thế giới!
Vậy nên tuy ngoài kia vẫn còn đầy rẫy mấy cái thể loại khinh thường người khác nhưng cũng không thiếu những kẻ khôn ngoan đâu nha.
Đương nhiên là, điều này cũng áp dụng cả ở ngững kẻ yếu chứ không phải chỉ có mỗi những người thân phận cao được tiếp xúc nhiều và kinh nghiệm tốt thì mới có cái kiểu suy nghĩ ấy...
Giống như Trần Vô Hạo ấy, tên này cũng xem như là tầng lớp thấp kém nhất ở trong số những người muốn tham gia tầm bảo cơ duyên trong Bí Cảnh rồi.
Từ đầu đến cuối tên này vẫn luôn khoác lên mình bộ Dạ Hành Bào và sử dụng hai môn thuật pháp là Tàng Khí Thuật và Huyễn Hình Thuật, chưa từng tháo xuống một chút nào.
Cùng lắm thì trong quá trình di chuyển trong rừng hắn sẽ có tìm nguồn nước để tắm táp chút nên sẽ cởi bỏ lớp y phục bên ngoài thôi, con thuật pháp thì vẫn luôn duy trì quanh thân cho đảm bảo an toàn.
"Hoa tiền bối, người có biết cánh cổng Bí Cảnh này sẽ duy trì được trong bao lâu không?" Trần Vô Hạo lúc này chợt tò mò hướng trong lòng hỏi.
Đây là một điểm mấu chốt quan trọng, nếu như biết được thời gian mà không gian kết nối giữa hai nơi hoàn toàn khôi phục và đóng lại cánh cổng thì sẽ thuận tiện cho hắn sắp xếp được thời giam tốt nhất khi thăm dò Bí Cảnh.
Những người không thể biết rõ thời gian mà cánh cổng bị đóng lại sẽ luôn phải phân tâm để cảnh giác, cảm nhận động tĩnh ở phía không gian kết nối giữa Bí Cảnh và thế giới của mình.
Phải biết rằng trong tu chân giới này, ở những thời khắc quan trọng mà tu sĩ chỉ cần bị phân tâm một chút thôi sẽ có thể ảnh hưởng hoàn toàn đến thế cục đang phải đối đầu theo một chiều hướng xấu, từ đó dẫn tới cái kết không một ai mong muốn chút nào.
Thế mà việc phải bị phân tâm này lại là bắt buộc nếu như tu sĩ không muốn bị mắc kẹt vĩnh viễn ở bên trong Bí Cảnh và tỉ lệ có cơ hội sống sót thoát ra được để trở về sẽ là con số 0 tròn trĩnh.
Ở đây Trần Vô Hạo sẵn tiện đang có một đại năng tầng lớp Vũ Hoá Đăng Tiên Cảnh ở đây, vậy thì tội gì mà không thử hỏi nàng một lần xem sao chứ?
"Với cường độ của không gian bên trong đó, ước chừng cánh cổng Bí Cảnh này có thể duy trì được trong vòng 5 năm trước khi nó hoàn toàn đóng lại." Quả nhiên hắn đã không phải thất vọng, Hoa Vô Khuyết thật sự có thể đưa ra câu trả lời.
Điều này là hiển nhiên rồi, vốn Vũ Hoá Đăng Tiên Cảnh đã có thực lực để ra vào các loại Bí Cảnh như cơm bữa rồi, huống hồ gì nàng còn là tu vi Hậu Kỳ của cảnh giới đó nữa?
Với tu vi kinh thiên ấy của nàng, thừa sức để cảm nhận và tình toán chính xác thời điểm cánh cổng Bí Cảnh này sẽ khép lại, nhưng trước tiên thời gian còn nhiều nên chưa cần nói cụ thể vội.
"Vậy cụ thể là 5 năm và bao lâu?" Hoa Vô Khuyết thì nghĩ như thế, nhưng Trần Vô Hạo thì lại không như vậy, dứt khoát hướng nàng hỏi tiếp.
"5 năm, 4 tháng, 2 tuần, 3 ngày, 6 canh giờ và 1 khắc tính từ bây giờ." Nàng lập tức hiểu, nhanh chóng thể hiện ra sự cụ thể mà một đai năng như nàng có thể tính toán, đáp lại hắn.
Dù có biết trước cũng không vội nhưng nếu như muốn làm việc một cách hiệu quả nhất thì tốt hơn hết là vẫn nên xác định được mọi chuyện, từ đó mà sắp xếp được một kế hoạch hoàn hảo nhất có thể.
Chứ không giữa chừng lại xảy ra sự cố ngoài ý muốn gì đó có thể gây ảnh hưởng lâu dài đến thời gian của mình mà nếu không thể biết rõ cụ thể thời gian sẽ khiến cho mọi thứ vị đảo lộn lên mất.
"Như vậy cũng cụ thể quá rồi đi!" Trần Vô Hạo vừa nghe đáp án của Hoa Vô Khuyết liền giật mình bật thốt lên cảm thán, thông tin của nàng đưa cho còn chuẩn đến tận từng phút một, thật sự là khá ngoài ý muốn của tên này.
Mà như vậy thì lại càng cho thấy năng lực của một Vũ Hoá Đăng Tiên Hậu Kỳ đại năng bá đạo tới nhường nào!
"Bổ sung thêm 13 giây." Đương lúc tên này còn đang kinh dị thì nữ nhân này đã bồi thêm một câu nữa khiến hắn phải âm thầm toát mồ hôi, cụ thể tới từng giây luôn thì hắn cạn lời thật rồi.
Nhìn biểu cảm của tên này, lại cảm ứng được dòng cảm xúc trong tâm tình của hắn, một nữ đại năng đang âm thầm đắc ý...
Dù có là cường giả đỉnh cấp thì nàng cũng vẫn là một nữ nhân có nội tâm sống rất cảm xúc nha.
Đã yên tâm với thông tin siêu cụ thể, tranh thủ trong lúc chờ đợi tình báo được truyền ra, Trần Vô Hạo liền đả toạ ở một góc, lặng lẽ ngồi tu luyện...
...
Trải qua không lâu lắm, sau 3 ngày chờ đợi đã thấy một đám người với số lượng lên tới mấy chục đã lũ lượt bước ra khỏi cánh cổng Bí Cảnh.
Mỗi người trong số họ ai nấy trông cũng đều có vết thương trên người, người thì thương nặng kẻ thì thương nhẹ, nhìn chung thì bộ dạng của họ trông rất chật vật.
Cũng phải thôi, việc liều mình làm chim đầu đàn để tiến vào một nơi hung hiểm không biết rõ để thu thập thông tin nào phải chuyện dễ dàng gì đâu, chẳng khác nào đem tính mạng của mình ra để đánh cược cho sự hiểu biết cả.
Có những người được cử đi vào trong đó như những kẻ thu thập tình bảo cho người chủ thuê hoặc thế lực sau lưng mình mà nhanh chóng rời khỏi phần vực này để trở về bảo tin.
Một số khác thì có sẵn chủ của mình đang chờ đời ở ngay đây rồi nên chỉ việc thông qua cách xác định vị trí riêng giữa hai bên để tìm ra nhau trong số hàng ngàn người che kín dung mạo và thân phận ở đây, sau đó thì báo tin.
Ở trong Bí Cảnh, mỗi người mỗi ngả, không ai là có lộ trình hay phương hướng đi giống nhau cả nên tình báo cũng sẽ khác nhau, hoặc có chăng thì thăm dò ở gần nhau nên sẽ có thể có tương đồng.
Chỉ cần biết là sẽ có khả năng có người tìm ra được một nơi có cơ duyên đặc biệt, nếu nói ra ở đây đảm bảo chắc chắn sẽ khiến cho nhiều vểnh tai ra mà nghe thấy, sự tranh chấp sẽ kinh khủng hơn.
Vậy nên những tình báo cơ bản mà hầu như ai cũng sẽ viết thì họ mới nó ra bằng miệng xem như ở trước mặt người khác có thu thập được chút thông tin, còn những chuyện quan trọng thì họ sẽ truyền âm để đảm bảo không ai hay biết.
Trần Vô Hạo thật sự rất muốn được biết ngay đấy nhưng chỉ tiếc là một khi họ đã truyền âm thì làm sao mà mình có thể biết được họ có những tình báo gì để cung cấp đâu cơ chứ.
Chỉ còn mỗi một cách là đích thân đi vào trải nhiệm và nghe ngóng tiếp mà thôi, không thể trông chờ quá nhiều vào cái đám nửa giấu nửa khai này được.
Nhưng dĩ nhiên là dù chúng có nhỏ nhặt cơ bản ra sao thì biết chúng vẫn là điều cần làm, hắn đã bắt đầu vểnh tai mình lên để cố gắng nghe hết những lời của đám người kia trao đổi với nhau quanh đây.
Do ở dưới đáy vực nên âm thanh sẽ bị vọng, lại còn rất nhiều âm thanh cố tình ra vẻ thì thầm nữa, tuy khá ồn ào nhưng thính giác của tu sĩ thừa sức nghe được.
Mỗi tội là toàn thông tin cơ bản giống nhau nên khá dễ lọc thanh âm ra, chỉ tiếc không được biết nhiều thêm...
"Thưa Thiếu Chủ, ở ngay xung quanh trăm mét phạm vi cánh cổng ở bên kia của Bí Cảnh có 3 con Thông Linh Sơ Kỳ yêu thú, cụ thể là Cự Thể Hùng, Uyển Linh Xà và Bạch Nhu Thố..."
"Thưa Tiểu Thư, cách đó không xa còn là lãnh địa của 5 đàn yêu thú có tu vi dao động từ Yêu Đạo Tam Phẩm tới Siêu Phàm Thất Trọng, tất cả đều là Dã Lâm Lang..."
"Bẩm chủ nhân, đối diện cổng Bí Cảnh khoảng 12 dặm về phía Bắc có một cái hang động có khí tức của một thiên tài địa bảo Chân Cấp..."
"Hồi bẩm đại nhân, ngọn núi lớn nhất ở phía Tây Bí Cảnh có một cấm chế trận pháp đạt đẳng cấp Quân Cấp, khả năng cao sẽ có truyền thừa của Phản Hư Cảnh cường giả..."
"Thưa công tử, ở phía Đông có một tảng đá khá lớn với nhiều dấu vết kiếm chém vào, có vẻ là ẩn chứa cảm ngộ kiếm đạo của một Kiếm Tu mạnh mẽ..."
"Các sư huynh, các sư tỷ, chúng ta phát hiện một con Hà Hoàng Yêu Ngư quý hiếm có tu vi Nguyên Thần Cảnh ở một con sông phía Nam, giết nó rất có thể sẽ đạt được Yêu Đan không tồi..."
"Kính thưa Trưởng Lão, cách cánh cổng Bí Cảnh 43 dặm về phía Đông Bắc có một cái hang to lớn và đồ sộ, khí tức cũng thâm tàng âm trầm, có thể sẽ tìm được cơ duyên..."
"..."
"..."
"..."
Vô số tình báo liên tục được bẩm báo, thanh âm vang vọng khắp cả đáy vực dù chỉ là những tiếng nói thầm xì xào bàn tán.
Đây nghe thì có vẻ toàn những thông tin về cơ duyên quan trọng, thế nhưng những kẻ thu thạp tin tức này đã phải quan sát tính toán cẩn thận, nhận thấy những gì mình nói là những nơi lộ thiên rất dễ bị tìm ra, vậy nên nói trước hay muộn thì vẫn chẳng chênh lệch bao nhiêu.
Chỉ là những thông tin mà hoi đung cách truyền âm để truyền đạt thì chắc chắn là những cơ duyên càng tốt hơn nhiều, thật đáng tiếc là không thể nghe được.
Trần Vô Hạo có chút tiếc nuối, thậm nghĩ xem liệu trên đời này có môn công pháp hay bí thuật nào mà có thể giúp tu sĩ đọc được truyền âm của người khác hay không, được vậy thì tốt quá.
Cơ mà tiếc thì tiếc, không nên chú tâm quá nhiều và điều đó để làm gì cả, trước mắt cứ tập trung vào những thông tin mà bản thân có thể nắm bắt được ngay bây giờ đi đã.
Sau đấy tiến vào trong thì đành phải được tới đâu hay tới đó, không thể dự đoán trước được điều gì cả, nghe ngóng được gì thì nghe, không thì thôi cứ tiếp tục làm việc của mình.
Tiếp tục trụ ở vị trí đó thêm 1 ngày trời để tiếp nhận hết thông tin cũng như tính toán thử con đường mà bản thân nên đi khi bước chân vào trong Bí Cảnh xong xuôi, mọi thứ coi như đã sẵn sàng.
Trong lúc Trần Vô Hạo còn đang bận suy nghĩ thì đáy vực này ban đầu vốn còn đang có hàng ngàn người nay chỉ còn lại lẹt đẹt trăm người cũng có chung ý tưởng với hắn...
Hay nói đúng hơn là thân phận của họ và hắn chẳng khác nhau bao nhiêu nên mới phải bỏ công soạn ra một kế hoạch cẩn trọng như vậy trước khi lao đầu vào chốn sinh tử này.
Bản thân họ cũng giống như hắn, yếu đuối vô cùng, gần như chẳng thể làm ra được trò trống gì bên trong Bí Cảnh đó...
Nhưng chính vì cái nguyên nhân ấy mà lại càng quyết tâm phải tiến vào trong cho bằng được, bởi vì trong đó sẽ có cơ duyên có thể thay đổi bản thân hiện tại này, thậm chí là một bước lên mây luôn.
Nếu như đánh cược mạng sống để tìm được cơ duyên còn đáng giá hơn cái mạng của mình thì ai mà lại không muốn làm đâu chứ?
Tất nhiên là Trần Vô Hạo không hề nằm trong số những người vì thực lực, vì danh vọng, vì quyền lợi,... mà đánh đổi bằng mạng sống của mình.
Hắn chỉ đơn giản là muốn phát triển bản thân mà thôi chứ không đến mức đem mạng sống của mình ra, trừ khi có trường hợp đặc thù buộc hắn cần phải làm đến vậy.
Bước đến phía trước vòng xoáy huyền ảo của cánh cổng không gian dẫn tới Bí Cảnh, trông nó mới đẹp đẽ làm sao, thật tuyệt diệu thế nào, trong đầu thầm hô: "Đi thôi!"
Tức thì, Trần Vô Hạo đã lao thẳng vào bên trong đó, biến mất dạng...