Bí Cảnh, đối với tu chân giả thì là một nơi chất chứa rất nhiều cơ duyên với đủ các thể loại khác nhau tập hợp ở bên trong đó.
Bí Cảnh không phải là một vùng đất nào trên thế giới, không phải là một địa điểm độc lập tồn tại hiện hữu mà ai ai cũng biết, muốn đến là đến.
Đây là một kiểu vùng không gian độc lập gần như tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài, có thể hiểu nó như một phiến thiên địa, một thế giới phiên bản nhỏ hơn so với thế giới thực của mình cũng được.
Nó chỉ có một mối liên kết duy nhất với ngoại giới, chính là một cánh cổng không gian với một toạ độ xác định ngẫu nhiên xuất hiện thông với một vùng không gian hoặc một thế giới bất kỳ nào đó.
Như trường hợp hiện tại chính là một cảnh cổng dẫn đến Bí Cảnh xuất hiện tại dưới đáy vực ở bên trong Cương Vực Lâm thuộc phía Bắc Đông Uyên Đại Lục của Hằng Nguyên Tinh Cầu này.
Các cảnh cổng làm cầu nối giữa hai nơi, Bí Cảnh và một thế giới luôn luôn xuất hiện một cách ngẫu nhiên, tình cờ do một động thái nhỏ có dấu hiệu bất thường nào đó xảy ra trong không gian vô định, từ đó mà xuất hiện vết nứt không gian của một trong hai nơi đó...
Sau đó lại thêm một tác động nhỏ nào đó bên trong vết nứt không gian của nơi ấy mà dẫn đến quỹ tích của liên kết không gian bị thay đổi và từ đó dẫn sang một vùng đất khác.
Nơi đó có thể là bất cứ nơi đâu, hoặc là vẫn thuộc thế giới ấy nhưng tại một điai điểm chưa xác định bao giờ, hoặc là dẫn hắn tới một vùng đất trôi nổi trong không gian vô định.
Thậm chí còn có thể dẫn tới một tinh cầu khác, một thế giới khác, hay có khi nó dẫn thẳng lên Tiên Giới luôn cũng nên.
Không một ai có thể biết chính xác bên kia của cánh cổng Bí Cảnh sẽ dẫn tới nơi hung hiểm tai ách nào hay một nơi hoang vu hẻo lánh ra sao, liệu nó có tồn tại sinh vật sống nào không hay là sẽ có cơ duyên như thế nào.
Chỉ khi đích thân đi qua đó khám phá và cảm nhận thì mới tự khắc biết được...
Và thời hạn của cánh cổng ra vào Bí Cảnh cũng chỉ có một thời hạn nhất định cùng giới hạn có thể đi qua nhất định mà thôi.
Số lượng thì không ảnh hưởng quá mức nhưng nếu quá nhiều người qua lại sẽ gây ra một lực tác động xấu đến không gian câu thông giữa hai lối, thành ra mất ổn định mà sụp đổ.
Khi đó thì người đang du hành dang dở giữa chừng có thể sẽ bị không gian nuốt chửng, tỉ lệ đi gặp mặt tổ tiên nơi chín suối phải nói là lên đến gần 10 phần rồi.
Mà theo đó thì sự liên kết giữa hai nơi cũng sẽ bị phá huỷ, người bên trong Bí Cảnh không thể trở về, người ở bên ngoài lại chẳng thể vào trong đó tìm kiếm cơ duyên được nữa.
Thời hạn cho đến khi cầu nối giữa hai cánh cổng của hai nơi đóng lại chính là khi mà quỹ tích bất thường gây ra sự liên kết giữa không gian của hai phía được tự động lành lặn lại...
Như vừa mới nói, cánh cổng lưu thông giữa Bí Cảnh và phương thiên địa khác xuất hiện chính là bởi dị động không ổn định trong không gian hư vô mờ mịt.
Mà không gian một khi đã xảy ra vấn đề nào đó thì nó sẽ tự động sửa chữa lại sao cho nó về đúng với quỹ đạo vốn có của nó, đến khi ấy thì cũng chính là cách nói Bí Cảnh đóng lại hay Bí Cảnh kết thúc.
Tất nhiên thời gian khôi phục của cánh cổng là có thể ước tính được tương đối nếu như có cường giả đẳng cấp đủ cao xuất thủ, ít nhất phải là từ Phản Hư Cảnh trở lên, cua cảnh giới mà tu sĩ có thể tác động được tới không gian.
Với cả thêm nữa là khi không gian trục trặc được khôi phục gần xong, cánh cổng giữa hai phương có dấu hiệu đóng lại thì sẽ có dị động về sóng không gian lan toả ra môi trường xung quanh...
Vậy nên tu sĩ nếu như có giác quan đủ tốt để cảm nhận được sẽ có thể biết rằng thời gian của bản thân bên trong Bí Cảnh là không còn nhiều, nên sớm xuất phát rời khỏi đó.
Người bên ngoài thì cũng nên tự ý thức được mà không tiến vào nữa để rồi vừa vào đã cần phải ra, không thu hoạch được cái gì.
Tốt nhất là không nên cố chấp ở trong cái hoàn cảnh đó làm gì nếu như không muốn bị mắc kẹt ở lại trong đó vĩnh viễn và chờ ngàu kỳ tích xảy ra và không gian lại xỷ ra vấn đề để rồi cánh cổng một lần nữa mở ra.
Nhưng dù cho nó có mở ra lần nữa thì tỉ lệ dẫn về toạ độ cũ là gần như bằng 0...
Thế gian này không biết là rộng lớn bao nhiêu, ngoài kia có biết bao nhiều thế giới, bao nhiêu vùng đất mới lạ khác nhau, làm sao có thể trùng hợp mà lặp lại lần thứ hai đây?
Coi như có một nơi để thoát ra cũng tốt đi thù liệu ở đàu bên kia sẽ là viễn cảnh nào đón chờ thì cũng một lần nữa chẳng có ai biết được cả, tất cả đều là một dấu hỏi chấm to đùng.
Bí Cảnh đôi khi là cả một thế giới khác, cũng đôi khi là một vùng đất tự sinh ra ngoài kia, cũng có thể là một mảnh vỡ phế tích của một thế giới đã bị phá huỷ nào đó...
Vậy nên trên đó hoặc là tồn tại sinh linh kỳ dị hay mảnh đất đá hoang tàn thì là nơi có đầy rẫy thiên tài địa bảo, thậm chí là truyền thừa tu sĩ từng tồn tại ở đó các loại.
Đương nhiên là còn có thể có Bí Cảnh dễ dàng để đạt được chúng, hoặc là sẽ có Bí Cảnh với một mức độ nguy hiểm khủng bố mà ngay cả đại năng cũng phải khiếp sợ, ví dụ như tàn tích tai hung của Tiên Giới chẳng hạn.
Và như đã nói, hung hiểm gặp phú quý, cầu kiếm cơ duyên trong thời khắc sinh tử, muốn đạt được một thứ gì đoa thì phải đánh đổi bằng một cái giá xứng đáng, thế gian vạn vật không có điều gì là miễn phí cả.
Chưa kể còn phải tranh đấu cùng với các đối thủ cũng tiến vào bên trong Bí Cảnh để tìm cơ duyên giống mình nữa chứ.
Bản thân luôn phải chuẩn bị sẵn tinh thần mà bỏ mạng nơi đất khách quê người, một đi không trở lại đi.
Nguy hiểm quả thật là có thử thách để giành được cơ duyên đấy nhưng đáng quan ngại nhất vẫn là lòng người, không thể đoán trước được chuyện gì sẽ xảy ra đâu trong suốt quá trình ở trong đó đâu.
Vậy nên mới phải nhấn mạnh, rằng Bí Cảnh là một nơi rất tốt để tu sĩ truy cầu cơ duyên...
Nhưng cũng có thể trở thành là mồ chôn của họ...
...
Trở lại với chuyện chính...
"Đúng vậy, là một Bí Cảnh sắp mở ra được phát hiện ở đây cách đây 1 tuần và thông tin đã nhanh chóng lan rộng, lôi kéo đông đảo tu sĩ đến đây với hi vọng tìm được chút cơ duyên." Nữ nhân trong nhóm gật đầu xác nhận chu tiết hơn cho Trần Vô Hạo.
"Đa tạ cô nương đã không ngại giải đáp thắc mắc của ta, Trần mỗ rất cảm kích!" Trần Vô Hạo chân thành mỉm cười chắp tay nói lời cảm ơn.
"Không có gì, chỉ là việc nhỏ mà thôi, Trần đạo hữu không cần như vậy!" Nữ tử nhẹ nhàng lắc đầu đáp. Đây là lần đầu tiên nàng gặp một người lịch sự như thế, ứng xử có chút không quen.
"Hừ, hỏi chuyện xong rồi, giải đáp xong rồi, giờ thì biến ra chỗ khác đi!" Nam đại hán lúc này bất chợt quát, tay khoát khoát xua đuổi hắn như đuổi một thứ gì đó xui xẻo và bẩn thỉu.
"Đúng là ở đâu cũng có thể gặp mấy tên tán tu rách rưới, khó chịu chết ta!" Nam tử y sam còn lại cũng khoát tay phụ hoạ thêm một câu.
"Sư huynh, các huynh..." Nữ tử hơi nhíu mày không hài lòng với cách đối xử của hai vị sư huynh nhà mình với người khác, đang định lên tiếng nhắc nhở thì Trần Vô Hạo đã không sao cả chắp tay lên tiếng:
"Vậy thì Trần mỗ không làm phiền các vị thêm nữa, xin cáo từ tại đây, nếu có duyên sẽ gặp lại!"
"Tốt nhất là không gặp lại! Chúng ta không rảnh tiếp đón ngươi!" Nam đại hán gằn giọng nói, cực kỳ cục súc.
"Với tu vi của ngươi ở đây chỉ có chết thôi, nào đâu đến lượt duyên với phận nữa a?" Nam tử y sam rủa một câu, giọng điệu đầy khinh bỉ.
"Sư huynh!" Nữ tử khó chịu vô cùng, rốt cuộc không chịu được quát lên, nhưng lại một lần nữa bị cắt ngang...
"Thôi được rồi, mỗi người một số mệnh, người tốt gặp chuyện tốt, người xấu sẽ gặp xui xẻo..." Vừa bước đi vừa bỏ lại một câu như vậy, Trần Vô Hạo hắn mới lười quan tâm hai tên chỉ biết ỷ mạnh ức hiếp kẻ yếu này, tư duy như vậy khó sống được lâu.
"Ngươi...!"
"Các sư huynh!!!"
Hai tên nam tử nghe vậy tức giận, muốn lao lên cho hắn một quyền đánh chết luôn, thế nhưng lại bị sư muội của mình hung dữ ngăn cản nên đành phải kiềm nén lại mà bỏ qua.
Còn nữ tử ấy thì liếc nhìn bóng lưng hắn rời đi, không đành lòng cho lắm nhưng cũng chỉ có thể thở dài, trừng mắt lườm hai vị sư huynh bất lịch sự của mình, sau đó thì lại tiếp tục nhẫn nại đợi chờ như bao người.
Mà Trần Vô Hạo thì đã tìm tới một góc khuất nằm ở gần cảnh cổng Bí Cảnh, chờ đợi nó hoàn toàn mở ra như những tu sĩ khác.
Lần này hắn cũng muốn được thử sức một phen xem Bí Cảnh là như thế nào, liệu mình bây giờ có khả năng thu hoạch được gì khi ở trong một cuộc cạnh tranh quy mô lớn thế này hay không.
Lúc trước khi thử sức với động phủ truyền thừa cỡ lớn của Tà Hoả Ma Quân hắn chỉ là ăn may nhờ tâm tính từ tốn mà nhận ra được điều bất thường không ai biết nên cuối cùng mới trở thành kẻ duy nhất độc chiếm hết truyền thừa...
Nhưng lần này không như vậy, quy mô lần này có thể sẽ lớn hơn rất nhiều, lại còn phân tán khắp nơi, sự nguy hiểm khác nhau cùng các cơ duyên khác nhau, hoàn toàn đều phải dựa vào thực lực tự thân mà giành lấy.
Sau tất cả thì nếu hắn có không gặt hái được kết quả gì thì cũng không sao, trước giờ vẫn vậy, nếu lần này không được thì chờ cơ hội khác thôi, không nên tiếc nuối làm gì tránh gây phiền muộn.
Dù vậy thì Trần Vô Hạo sẽ cố hết sức mình, được vẫn hơn là tay trắng mà phải không?
...
Thời gian cứ dần trôi, người đến đây càng lúc càng trở nên đông đúc hơn, cả cái vực này đã gần như chật kín đến chi chít cả người rồi.
Con số tu sĩ có mặt phải lên tới cả vạn người, đủ mọi loại tầng lớp thân phận, tất nhiên đa số đều sẽ che giấu để tránh đụng độ phiền phức trước khi mọi chuyện bắt đầu.
Cảnh giới thì do đã được ẩn nặc che giấu đi nên không rõ ràng lắm nhưng dường như Trần Vô Hạo đã thoáng cảm nhận được có vài khí tức cấp bậc Phản Hư Cảnh, và hình như còn có một luồng khí tức mạnh hơn, rất có thể là Hợp Đạo Cảnh.
Một Bí Cảnh xuất hiện mà thôi, thế nhưng lại có thể dẫn đến ngững cường giả cấp bậc mạnh mẽ đến như vậy, thật là mở mang tầm mắt.
Cũng phải thôi, Bí Cảnh là nơi thế nào chứ?
Đó là nơi có thể sẽ chất chứa đủ kiểu loại hình cơ duyên khác nhau với các lợi ích mà chúng mang đến đều không hề tầm thường, bất kỳ tu chân giả nào cũng đều sẽ phải thèm muốn chúng cả.
Vậy nên dù ở đây có cả tầng thứ đại năng xuất hiện chắc sẽ không quá là lạ đi...
Chờ đợi rồi lại chờ đợi, ai ai cũng đều kiên nhẫn vô cùng, đối với cơ duyên Bí Cảnh thì một chữ nhẫn là hết sức cần thiết.
Cuồi cùng, sau 1 tháng đợi chờ...
RẮC RẮC RẮC...
Tiếng nứt vỡ vang lên từ phía cánh cổng Bí Cảnh trông như lốc xoáy màu tím xanh phiên bản bị ép dẹt ấy...
Đây chính là thanh âm bị nứt vỡ của không gian, không gian kết nối giữa nơi này và Bí Cảnh đã đi vào giai đoạn cuối cùng để hình thành rồi.
Ban đầu nó sẽ nứt từ phần vết nứt nhỏ của không gian, cũng tức là cánh cổng Bí Cảnh, rồi sau đấy là dần dần lan đi lan đi, đến một địa điểm bất kỳ nào đó khi mà cũng có không gian yếu hoặc không ổn định sẽ vỡ ra...
Cuối cùng khi cả hai toạ độ đã được xác định thì nó sẽ giống như một con đường vốn bị bịt kín đột nhiên được khai thông cả hai đầu vậy, cánh cổng không gian sẽ bùng nổ và hoàn toàn mở ra.
Giờ đây khung cảnh ấy đã và đang diễn ra rồi...
RẮC RẮC RẮC...
Theo từng tiếng nứt vỡ vang lên, toàn trường càng lúc càng trở nên hồi hộp và hưng phấn vô cùng, tất nhiên cũng có những người cảm thấy căng thẳng hay e ngại,... đủ kiểu cảm xúc...
Nhưng mà chiếm phần lớn trong số đó thì chính là thái độ sẵn sàng xông vào trong Bí Cảnh và bắt đầu cuộc cạnh tranh cơ duyên của mình.
Trần Vô Hạo cũng đồng dạng không hề ngoại lệ, hắn thực sự cảm thấy rất chờ mong đối với cơ hội lần này đấy.
"Ồ, là một Trung Cấp Bí Cảnh sao?" Đúng lúc này, từ trong đầu của hắn vang lên một thanh âm trong trẻo và nhàn nhạt.
"Hoa tiền bối, sao người đột nhiên thức dậy thế?" Trần Vô Hạo bất ngờ câu thông với thức hải hỏi nàng.
"Vừa rồi cảnh cổng Bí Cảnh bị nứt ra ta mới từ cơn say giấc cảm ứng được mà tỉnh dậy." hoa Vô Khuyết thẳng thắn đáp lời.
"Vậy à, mà ý của tiến bối vừa rồi là sao? Một Trung Cấp Bí Cảnh nghĩa là gì?" Trần Vô Hạo gật gù, chợt nhớ đến lời nói của nàng mà tò mò hỏi.
Hắn cũng không phải là toàn tri biết tuốt, đọc sách học vở thì luôn có giới hạn của nó, không phải lúc nào nọi thông tin cũng đều được ghi chép đầy đủ, lời nàng vừa nói hắn chưa được biết qua bao giờ.
"Bí Cảnh không phải là toàn năng, không phải nơi nào cũng có cơ duyên đủ mọi cấp độ cho từ Võ Đạo Cảnh đến Vũ Hoá Đăng Tiên Cảnh cả. Cường độ không gian mà tu sĩ có thể đi qua an toàn cũng không giống nhau." Hoa Vô Khuyết giải đáp, tiếp tục nói:
"Bí Cảnh được chia thành 3 đẳng cấp khác nhau giống các phân chia đẳng cấp khác là Hạ Cấp, Trung Cấp và Thượng Cấp. Nếu như tu vi của ngươi đạt đến được như ta sẽ dễ dàng cảm ứng được đẳng cấp của chúng chỉ dựa vào khí tức không gian từ chúng toả ra."
"Và để phân chia thì Hạ Cấp Bí Cảnh sẽ tương đương với cường độ không gian liên kết giữa hai nơi đủ khả năng cho tu sĩ từ Võ Đạo Cảnh đến Linh Hải Cảnh ra vào và tìm cơ duyên..."
"Trung Cấp Bí Cảnh thì tối đa có thể cho phép Phản Hư Cảnh ra vào và cuối cùng là Thượng Cấp cho phép được Phạt Kiếp Cảnh. Trong khi đó thì Vũ Hoá Đăng Tiên Cảnh là mọt trường hợp ngoại lệ khi năng lực của họ đủ đỉnh cao để đi qua bất kỳ Bí Cảnh cấp bậc nào."
"Dù vậy thì cơ duyên dành cho các đại năng rất ít, thế nên không có mấy đại năng hứng thú với Bí Cảnh cả, ta cũng vậy."
Hoa Vô Khuyết liên tục giải thích một tràng dài, bài học mới rất bổ ích đối với người hay hiếu kỳ thích khám phá như Trần Vô Hạo.
"Vậy nếu đúng như đã biết là cường độ liên thông không gian chỉ đủ cho cấp bậc trong giới hạn cho phép ra vào, thế liệu lấy cảnh giới cấp cao hơn thì sao?" Trần Vô Hạo thắc mắc hỏi, đây là một vấn đề đáng lưu tâm.
"Nếu chuyện đó xảy ra thì không gian sẽ không thể chịu được mà sụp đổ, liên kết giữa Bí Cảnh và ngoại giới sẽ hoàn toàn cắt đứt, không gian sẽ bất ổn định mà gây nên các tai hoạ khôn lường!" Hoa Vô Khuyết nghiêm túc trả lời, nàng lại tiếp tục dặn dò:
"Đây là một Trung Cấp Bí Cảnh, nếu như ngươi muốn thử tham gia ta không ngăn cản, nhưng độ nguy hiểm là rất lớn, ta khuyên ngươi hãy thật cẩn trọng hết mức có thể!"
"Đa tạ tiền bối nhắc nhở, ta sẽ cẩn thận!" Trần Vô Hạo chân thành cảm ơn nàng, cảm giác được người khác quan tâm và căn dặn thật sự rất không tệ, dù cho nàng có không phải là ý đó.
RẮC RẮC RẮC...
Mà lúc này...
RẮC RẮC RẮC...
ĐÙNGGGG
Bí Cảnh cũng đã hoàn toàn mở ra...