Nhờ có Hoa Vô Khuyết giúp đỡ ẩn giấu sự hiện diện của mình nên việc rời khỏi hiện trường trong tình cảnh có hàng ngàn người đang điều tra đã trở thành một chuyện bô cùng đơn giản.
Tất cả đều chỉ phụ thuộc duy nhất vào sự cẩn thận của hắn để trong quá trình này tránh phải mắc sai sót gì mà gây ra động tĩnh dù chủ nhỏ nhất, đánh rắn động cỏ khiến cho vị trí của bản thân bị thu hút mà thôi.
Dù sao đám người kia vẫn còn lo sợ vị đại năng kia có khả năng cao vẫn còn ở khu vực đó nên không dám hành động lộ liễu cũng như điều tra gây ra động thái không nên có làm ảnh hưởng đến vị kia...
Vậy nên nhìn thì một thế trận dày đặc vậy thôi nhưng cũng tương đối lỏng lẻo, thận trọng một chút là băng qua dễ dàng...
...
Rời khỏi Lãnh Vọng Sơn Mạch, địa điểm tiếp theo nằm tiếp giáp với vùng núi lạnh giá này là một nơi khá đặc biệt với cái tên Cương Vực Lâm.
Như đã có thể sớm nhận ra thì thứ chiếm diện tích nhiều thứ 3 trên toàn bộ Hằng Nguyên Giới này chính rừng rậm, chỉ đứng sau biển cả và đất liền mà thôi.
Nên là hầu như dù có đi đến bất cứ nới đâu trên các đại lục ngoại trừ Man Sa Đại Lục đại đa số là đất cát hoang mạc thì sẽ chỉ toàn thấy rừng với rừng mà thôi.
Nghe thì có vẻ thế giới này chẳng có địa điểm nào quá mức đặc sắc khi mà đâu đâu cũng thấy rừng cả, nhưng nếu nghĩ như vậy thì hoàn toàn là sai lầm.
Mỗi một nơi, mỗi một địa danh, mỗi một vùng đất thì dù cho có vẻ giống nhau đến nhàm chán đến mức nào đi nữa thì vẫn luôn có sự khác biệt, không nơi đâu giống nhau...
Đặc biệt là khi những nơi ấy còn được khoanh vùng và đặt tên để phân biệt với khu vực lân cận xung quanh nó, rằng chúng không phải là một thể, chúng không giống nhau.
Những cái tên quen thuộc đã biết của các khu rừng mà Trần Vô Hạo đi qua hoặc biết đến như Duyên Xuyên Lâm, Ôn Thảo Lâm, Thu Tùng Lâm, Vân Trúc Lâm, Tiểu Sơn Lâm, Trường Sơn Lâm, Bạch Ngàn Lâm và Hồng Diệp Lâm đã chứng minh điều đó rồi.
Mỗi khu rừng có một đặc trưng riêng biệt làm nên tên tuổi của nó, mặc dù hầu hết đều được bao phủ bởi một màu xanh lá cây tươi đẹp nhưng không có nghĩa là chúng đều như nhau cả.
Và vùng đất mà Trần Vô Hạo cùng Bạch Thanh Khâu sẽ băng qua lần này - Cương Vực Lâm cũng đồng dạng là thế...
Nếu chỉ nhìn vào cảnh quan trước mắt, dĩ nhiên sẽ chủ thấy rừng cây trải dài không thấy điểm cuối với màu xanh lục quen thuộc, các hàng cây bụi cỏ, các thảm cỏ thảm hoa, đôi khi sẽ thấy bóng dáng của các sinh vật sống trong khu rừng này, không có gì đáng nhắc tới.
Nhưng nếu ngư nhìn từ phía trên xuống thì khi đó sẽ liền nhận ra vấn đề ngay, khi mà khắp khu rừng này, cứ cách chừng chục dặm là sẽ lại thấy một vết nứt trên mặt đất ăn sấu xuống phía dưới!
Những vết nứt với độ to nhỏ, độ dài ngắn và độ sâu nông khác nhau nằm rõ rệt trên nền đất đã tạo thành các vực thẳm với mỗi nơi lại có một điểm khác nhau.
Có vực chỉ toàn đá với đá dưới đáy và thành vách, chẳng có một cái gì cả, hoàm toàn là một cái vực hoang đúng nghĩa...
Có vực lại mọc lên cỏ cây cành lá, thậm chí còn có cả linh thảo diệu hoa sinh trưởng, phong phú đa dạng...
Có vực lại thấy cả yêu thú làm tổ sinh sống, có nguồn suối nhỏ chảy vào làm nguồn nước và cây cối làm nguồn lương thực, thậm chí là có yêu thú yếu chẳng may rơi xuống sẽ thành một bữa thịnh soạn...
Có vực thì lộ ra các hang đá ăn sâu vào bên trong lòng đất, có tỉ lệ thấp có thể tìm ra cả động phủ truyền thừa hay một cơ duyên tự nhiên nào đó ở bên trong...
Có vực còn đầy rẫy hung hiểm thông qua tích tụ từ các sự kiện trôi qua trong dòng sông lịch sử, đầy bí ẩn mà đến cả cường giả cũng chẳng dám tiến xuống thăm dò nếu không muốn chết...
Và còn rất rất nhiều thể loại vực khác nhau như vậy ở khắp nơi trên Cương Vực Lâm này, khu rừng với diện tích lên tới cả hàng ngàn, có khi hàng dặm vuông!
Đây cũng được xem là một trong những địa điểm được nhiều tu sĩ tập trung để truy cầu cơ duyên nhất, mà tất nhiên, phú quý luôn kèm theo hung hiểm nha.
Mỗi một điểm danh lại có một câu chuyện gắn liền với nó, Cương Vực Lâm cũng không hề ngoại lệ một chút nào.
Tuy các câu chuyện được sinh ra về nó chỉ là câu chuyện truyền miệng hoặc có chút tổng kết từ các tài liệu lịch sử, hoàn toàn không thể chắc chắn liệu là có thật hay có chính xác hay không...
Chỉ khi có được chứng cứ xác nhận giống như truyền thuyết về Lãnh Vọng Sơn Mạch, Hàn Thiên Cốc và Hàn Thiên Sơn đã được đích thân người trong cuộc là Hoa Vô Khuyết tự mình kể lại thì mới có thể xem là đúng và đáng tin thôi.
Vậy nên câu chuyện nổi tiếng gắn với Cương Vực Lâm cũng chẳng ai biết đã xảy ra bao nhiêu lâu rồi và liệu có thực hay không cả.
Được biết rằng hàng trăm vạn năm về trước, khoảng thời gian còn xa xưa hơn cả thời đại của Hoa Vô Khuyết vài thời, khu rừng này vốn không hề có tên là Cương Vực Lâm, cũng không hề có hàng ngàn cái vực như vậy hiện hữu...
Tên trước đó cụ thể là gì thì không thể tra rõ ra được, mà nguyên nhân cái tên sau này hình thành thì đều dựa vào tài liệu lịch sử gần tuyệt tích sau khoảng thời gian trăm vạn năm mà kết luận.
Thường thì các vết nứt đủ lớn để tạo thành vực sẽ được hình thành sau các sự kiện chấn động như đại lục bị rung chuyển, động đất cấp bậc thiên tai, cường giả khủng bố đánh nhau hay pháp bảo kinh khủng tạo ra...
Nhưng sau một thời gian nghiên cứu thì kết quả đã được đưa ra, và nó vô lý chẳng khác gì trường hợp của Hàn Thiên Sơn cả.
Nói đến như vậy chắc đã quá rõ ràng rồi...
Đúng thế đấy, những vết nứt vức ban đầu đáng ra khu từng này chưa từng có chính là được một vị đại năng Kiếm Tu trảm ra!
Chính là trảm ra cả ngàn cái vực to lớn cho cả một vùng đất!
Lại là một minh chứng nữa cho thực lực của Vũ Hoá Đăng Tiên Cảnh có thể bá đạo đến mức nào, đã vậy đây còn là một vị đại năng Kiếm Tu nữa chứ.
Phải biết rằng con đường binh khí chi đạo là cực kỳ mạnh mẽ cũng như rất khó đi, để có thể tu được đến cái cảnh giới Kiếm Tu kinh khủng như vậy, lại còn thêm cả Linh Tu cấp bậc đại năng như thế là khó khăn vô cùng.
Chỉ riêng thiên tài như Hoa Vô Khuyết cũng phải mất hẳn hơn 2 vạn năm để có thể đạt được đến cảnh giới ấy trong khi không tu luyện thêm bất cứ thứ gì khác, là một Linh Tu thuần tuý.
Mà nếu tu thêm cả Kiếm Tu liền khiến cho tiến độ tu hành bị chậm trễ đi rất nhiều, thậm chí là rất dễ gặp phải bình cảnh trong quá trình tu hành này.
Giống như Trần Vô Hạo vậy, nếu như không phải hắn gặp cơ duyên mới khiến tu vi phát triển nhanh chóng mà không bị các phương thức tu luyện khác như Thể Tu, Hồn Tu, Kiếm Tu hay 3 loại chức nghiệp của hắn chặn lại rồi.
Người bình thường mà tu luyện như hắn thì đừng mơ trong vòng chưa đến 200 năm đã đạt được thành tựu như vậy, thậm chí cả đời cũng không nổi một góc của tên này.
Cơ duyên cũng có cơ duyên này cơ duyên nọ, đâu phải ai cũng may mắn như hắn, đâu phải ai cũng có đủ ý chí tâm cảnh và ngộ tính như hắn đâu?
Nếu không thì phần lớn thời gian tên này bỏ ra để tu chức nghiệp, Linh Tu của hắn đã giậm chân tại chỗ rồi.
Tương tự, vị đại năng kia có thể tu đến cảnh giới Kiếm Tu kinh khủng như vậy mà vẫn có tu vi Linh Tu đạt đến bậc Vũ Hoá Đăng Tiên Cảnh thì đủ hiểu người này cũng phải có cơ duyên rất lớn hoặc là tư chất tuyệt thế mới được.
Nhưng mà, đây dù sao cũng chỉ là kết luận thông qua những tài liệu và điều tra ít ỏi sót lại sau hàng trăm vạn năm mà thôi, liệu có thật hay không thì chẳng ai biết cả.
Có khả năng người này "chỉ là" một Kiếm Tu đỉnh cao chứ không phải một đại năng thì sao?
Đạo binh khí khác với đạo chức nghiệp, nó không bị ảnh hưởng quá nhiều hởi tu vi của một tu sĩ...
Nói cách khác, nó sẽ không bị giới hạn ở trên dưới hai đại cảnh giới như chức nghiệp!
Nếu như giả dụ Trần Vô Hạo đang là Siêu Phàm Cảnh thì tối đa chức nghiệp mà hắn có thể tu đến chỉ có thể ngang bằng với Linh Hải Cảnh, tức là Thất Đẳng mà thôi.
Nhưng tu vi Kiếm Tu của hắn thì lại khác, hắn bây giờ dù có linh ngộ ra Cửu Tầng Kiếm Khí Cảnh cũng chẳng có vấn đề gì cả.
Thậm chí dù cho hắn có ngộ ra cả Cửu Tầng Kiếm Ý Cảnh vẫn vậy, không hề bị giới hạn.
Cùng lắm hắn sẽ chủ bi giới hạn ở lực lượng tinh thần, lực lượng tự thân và lực lượng cơ thể...
Bởi vì sức mạnh lớn cũng phải đi đôi với khả năng của bản thân có thể thi triển được nó ra hay không, nếu như không thể thì dù có ngộ ra cũng không thể vận dụng được, thậm chí sẽ gây cản trở.
Nên biết rằng đạt đến Cửu Tầng Kiếm Ý Cảnh tương đương với lực lĩnh ngộ cực lớn, thi triển nó ra sao và đến mức độ nào chính là phải xem lực tinh thần của Kiếm Tu có đủ lớn mạng hay không, cơ thể có thể chịu được sức mạnh khủng bố được giải phóng ra hay không.
Không thể thì có khi chưa kịp thi triển đã hao sạch tinh thần, cơ thể không chịu được mà nổ tung ấy chứ.
Vậy nên có thể kết luận người này dù chưa chắc là bậc đại năng nhưng cũng phải là một cường giả lớn mạnh hới cảnh giới Kiếm Tu cực cao mới có thể có được khả năng làm ra nhát chém kinh khủng như thế.
Và nhát chém thường thì sẽ rất ngọt, nhưng qua năm tháng và những sự kiện xảy ra theo thời gian nên đến nay nó đã bị mài mòn trở thành những cái vực trông tự nhiên như bây giờ.
Tất nhiên, sẽ không loại trừ khả năng người này có cả hai, vừa là đại năng, vừa là đại Kiếm Tu...
Đấy là về nguyên nhân tại sao có cái tên Cương Vực Lâm được sinh ra, còn về lý do tại sao vị cường giả đó lại chém ra hàng ngàn nhát lên mảnh rừng rậm này thì hoàn toàn chẳng thể rõ...
Giống như nguyên nhân người ta tò mò vì sao Hoa Vô Khuyết lại đánh ra Hàn Thiên Sơn để mà hình thành Hàn Thiên Cốc cùng Lãnh Vọng Sơn Mạch vậy...
...
Bàn luận chuyện lịch sử như vậy là đủ rồi, giờ thì quay trở lại với Trần Vô Hạo...
Ngay khi rời khỏi phạm vi có thể bị thần thức của đám điều tra kia quét đến, hắn đã thả ra Bạch Thanh Khâu đúng như hứa hẹn.
Tiểu hồ ly này sau khi thấy hắn bình an vô sự cũng nhanh chóng trở lại vẻ hoạt bát như trước, chạy nhảy vui đùa suốt cả quáng đường cùng Trần Vô Hạo khám phá Cương Vực Lâm.
Đương nhiên sẽ không thiếu những hoạt động đi săn yêu thú để làm thịt chúng hay là bị đám yêu thú cấp cao đánh đuổi chạy thục mạng rồi.
Thời gian này, để tiết kiệm năng lượng, cũng chẳng còn gì để làm nên Hoa Vô Khuyết đã ngủ say ở bên trong thức hải của Trần Vô Hạo.
Dù có Ngũ Thải Liên Hoa sẵn sàng bổ sung bất cứ lúc nào thì chẳng thà cứ tiết kiệm vẫn hơn, đằng nào thì ở dạng hồn thể này thì nàng chỉ có thể ra tay những lúc tên này nguy cấp hoặc giải đáp khi hắn có chuyện muốn hỏi...
Chứ không thì nàng cũng không có việc gì để làm cả, theo dõi tên này mãi cũng sẽ thấy chán, nàng muốn xem lại lúc nào cũng được, hắn đã đồng ý cho nàng tuỳ ý rồi.
Nên để cho linh hồn ngủ chính là biện pháp tốt nhất, vừa giết thời gian vừa không tiêu hao lực lượng.
Trần Vô Hạo cũng không muốn làm phiền nhiều tới nàng trừ những khi thực sự cần thiết, không ỷ lại cũng không cố chấp, hắn vẫn nhớ bài học đó đấy.
Thế là hắn cùng tiểu hồ ly Bach Thanh Khâu lại tiếp tục trải qua những tháng ngày tu luyện và "dạo chơi" trong Cương Vực Lâm, thỉnh thoảng còn thử xuống vài cái vực nhỏ để trải nghiệm vực là như thế nào.
Tiện thể thì hắn đã thu hoạch được thêm không ít linh thảo linh hoa dưới mấy cái vực đó, cũng tìm ra mấy cái hang động khá rộng ở bên dưới nhưng lại chẳng có gì bên trong, chỉ là động hoang.
Mà ở một nơi thu hút nhiều tu sĩ đi tìm cơ duyên như thế này thì không thể có chuyện hắn không gặp một ai được. Những chuyến trước đó hắn cũng không phải không có gặp ai cả nha, không thì sẽ hơi bị vô lý.
Chỉ là lần gặp gỡ tình cờ nào cũng như nhau, chỉ là kiểu bèo nước gặp nhau, chào hỏi một chút, hỏi chuyện sơ qua hay thậm chí mặc kệ nhau mà đi tiếp thôi.
Có kẻ mạnh hơn mình, cũng có người yếu hơn mình, đủ thể loại người, có 1, 2 lần hắn bị đối phương gây sự, bất quá không thì nhượng bộ hoà giải, không thì đánh hạ, không thì bỏ chạy,...
Tốt nhất chuyện có thể tránh được thì tránh, tránh khỏi phiền phức không đáng có.
Cơ mà rút kinh nghiệm từ đợt thông não đầu tiên của nữ đại năng thì hắn sẽ không như những lần trước, sẽ không nhẫn nhịn nếu gặp chuyện quá đáng nữa.
Trần Vô Hạo không muốn làm kẻ hèn nhát yếu kém mà bản thân vốn đã tự căn dặn mình đâu!
Dạo quanh qua từng nơi, khám phá từng chút một những thứ khiến bản thân hiếu kỳ, cứ thế hắn và Bạch Thanh Khâu đã cùng nhau trải qua 3 tháng tự do tự tại trong Cương Vực Lâm.
Mà ngày hôm nay, khi đi ngang qua một dãy vực khá lớn và sâu, hắn đột nhiên cảm ứng được có rất nhiều dấu hiệu của tu sĩ đang ở bên dưới đó...
Thỉnh thoảng lại thấy có một vài người hoặc một nhóm người từ nơi khác trong rừng đi ra, đi xuống dưới cái vực này...
Điều đó đã khơi dậy nên sự hứng thú của Trần Vô Hạo, thế nên hắn đã nhờ tiểu giả hoả của mình vào Càn Khôn Kính tạm, nếu có cơ hội sẽ lại thả nó ra.
Làm xong chuyện, hắn liền nhảy xuống cái vực ấy, từng chút từng chút qua từng vách vực mà tiếp cận đáy vực, cảnh tượng ở bên dưới cũng dần hiện ra trước mắt...
Dưới này có rất nhiều người và nhóm người, số lượng phải lệ tới hàng ngàn, tất cả đều đang đứng án binh bất động ở gần một cửa động trông có vẻ bình thường mà ẩn ẩn gì đó thần bí...
Mỗi người trong số họ đều như đang chờ đợi một điều gì đó, mà trọng điểm chính là ở cái hang lớn nằm ở điểm cuối của cái vực này, Trần Vô Hạo bèn tiến tới một nhóm trong đó, muốn được giải khai thắc mắc trong lòng.
Chỉ thấy đây là một nhóm người gồm hai nam và một nữ có y phục giống nhau, chắc hẳn là cùng chung một thế lực, lên tiếng hỏi:
"Chư vị đạo hữu, không biết hang động này có gì đặc biệt mà nhiều nhóm người tụ tập lại như vậy?"
"Tên tiểu tử ngươi là ai, một Siêu Phàm Cảnh vậy mà dám một mình tới nơi này?" Một nam đại hán cau mày hỏi, phát ra khí tức là một Thông Linh Cảnh tu sĩ.
"Ta nhìn qua kẻ này bộ dạng bẩn thỉu, nhất định không phải người tốt lành gì!" Thanh niên là nam nhan còn lại thân mặc y sam màu xanh lam, cặp mắt lộ rõ vẻ khinh thường nhìn hắn nói.
Mà Trần Vô Vạo lúc này cũng ra hiểu do trên thân mình còn đang mặc y phục bình thường, lại thêm suốt 3 tháng trong rừng không thay khiến nó khá rách rưới bẩn thỉu.
"Trần mỗ thật sự không có ý gì xấu cả, chỉ là tò mò không biết dưới này có gì đặc biệt mà nhiều tu sĩ lại xuất hiện ở đây như vậy, muốn được chư vị giải đáp mà thôi." Trần Vô Hạo không trách họ đánh giá mình như thế, ôn hoà đáp.
"Hai vị sư huynh, người ta chỉ hỏi chút thôi mà, cứ trả lời đi là xong, không nên làm lớn chuyện làm gì." Nữ tử duy nhất trong nhóm lúc này lên tiếng, một thân y phục trang trọng nhất trong đám cho thấy thân phận cao hơn hai người còn lại.
Trần Vô Hạo nhìn nàng ta với một ánh mắt cảm kích. Đây là một nữ tử khoảng chừng 20 tuổi, tu vi Thông Linh Cảnh, dung nhan xinh đẹp.
"Sư muội không nên dễ dàng tin tưởng người khác như vậy, rất dễ bị người lừa gạt. Chúng ta và hắn không thân không quen, kệ đi!" Tên thanh niên y sam nhíu mày nói, người này cũng là Thông Linh Cảnh.
"Không sao, chỉ là giải đáp một câu hỏi mà thôi, không vấn đề gì." Nữ tử nhẹ lắc đầu không sao cả, nói tiếp: "Xin thứ lỗi về thái độ của hai vị sư huynh của ta, bọn họ không cố ý đâu."
"Không sao, Trần mỗ hiểu lý do họ hành động như vậy." Trần Vô Hạo nhẹ mỉm cười đáp.
"Về thắc mắc của đạo hữu, ở đây sắp sửa có một Bí Cảnh mở ra!" Nữ tử thấy hắn thân thiên như vậy, cũng giảm sự đề phòng giải đáp cho hắn.
Mà lời nàng vừa ra, Trần Vô Hạo đã thoáng giật mình, lòng càng thêm hưng phấn thốt lên:
"Bí Cảnh?"