Chương 140: Tranh thủ cơ hội tham ngộ trận pháp

"Chẳng phải đã bảo là tốt nhất nên sớm rời khỏi đây hay sao? Vậy mà giờ ngươi còn muốn nán lại để làm cái việc này?"

Hoa Vô Khuyết ở bên trong thức hải của Trần Vô Hạo, có thể quan sát và cảm nhận được những gì đang xảy ra bên ngoài, kỳ quái đặt câu hỏi.

Ban đầu thì cả hai người đều đã cùng đồng tình rằng nên nhanh chóng rời khỏi phạm vi Lãnh Vọng Sơn Mạch này càng nhanh càng tốt để tránh cho đám tổ chức tình báo của các thế lực hay là những tán tu tu sĩ hiếu kỳ mò đến đây điều tra...

Thế nhưng kết quả là trong khi Trần Vô Hạo chỉ mới chạy ra khỏi vùng kết giới có ra không có vào sắp sụp đổ vì thời gian có hạn của nó không được bao xa thì tên này lại chợt nghĩ ra một ý tưởng khiến nàng không biết nói sao cho phải mà quay trở lại.

Và lúc này thì tên này đang vừa ngồi xổm vừa chầm chậm di chuyển mon men theo đường kết giới bao quanh Lãnh Vọng Sơn Mạch, đôi mắt tập trung cao độ, suy luận luân chuyển không dứt, đưa tay cảm nhận từng chút một từng hoa văn...

Chỉ nói sơ qua như vậy có lẽ cũng có thể hiểu rằng hắn là đang muốn tranh thủ cơ hội hiếm hoi này để thử cảm ngộ một trận pháp cấp bậc hành đầu thế giới đến từ hàng mấy chục vạn năm về trước!

Một cơ hội hiếm có như vậy thì Trần Vô Hạo làm sao có thể bỏ lỡ được đây chứ?

Qua mỗi một thời đại thì các ghi chép về kiến thức của thời đại trước lại bị lu mờ và thiếu sót đi phần nào chứ không phải là cái nào cũng có thể truyền thừa từ đời này qua đời khác đâu.

Đặc biệt là những truyền thừa đẳng cấp cao lại càng khó, bởi vì để đạt được đến cái cảnh giới đủ khả năng lĩnh ngộ và tu luyện hay sử dụng được truyền thừa ấy là vô cùng khó khăn, mà con số cường giả có thể tu thành đẳng cấp như vậy cũng ít ỏi theo.

Tiện nói thì ở trên Hằng Nguyên Tinh Cầu này thì cứ qua mỗi 15 vạn năm xem được tính là một thời đại, lý do thì bởi vì đây là tuổi thọ trung bình của một đại năng cảnh giới Vũ Hó Đăng Tiên Cảnh có thể đạt tới...

Vậy nên xét theo một phàm nhân ra đời và một đại năng vẫn lạc thì coi như kiểu một thời đại kết thúc.

Ý nghĩa vốn dĩ của cơ duyên chính là ngoại lực trợ giúp thúc đẩy thiên phú tu hành của một tu sĩ, điều kiện chính vẫn là thiên tư tu hành của người đó đạt đến cấp bậc nào.

Cơ duyên không phải là loại cầu được ước thấy, muốn truy cầu là liền từ trên trời rơi xuống, vậy nên có rất nhiều tu chân giả có thiên phú không đủ lại cộng thêm không tìm được cơ duyên đủ lớn để thúc đẩy phát triển bản thân thì sẽ không bao giờ có thể bước tiếp được.

Đây cũng chính là lý do mà cái khái niệm "bình cảnh" được sinh ra...

Vậy nên các truyền thừa dù cho có được ghi chép thì cũng không phải ai cũng có đủ khả năng để tham ngộ, từ đó mà dần dần khiến cho chúng từng chút một trở nên thiếu sót và tệ nhất là tuyệt tích.

Số ít được lưu lại căn bản cũng chỉ bởi là chúng may mắn được người kĩnh ngộ được mà tiếp tục truyền thừa mà thôi chứ không phải là mãi mãi cả.

Nhưng đồng dạng với hành cao cấp, hành cấp thấp càng dễ dàng bị đoạn tuyệt hơn khi mà chúng chỉ là những gì giành cho khởi đầu của mỗi một tu hành giả, sau khi họ đạt đến cảnh giới cao hơn thì những đồ cấp thấp đã không còn đủ để giúp họ tiếp tục thăng tiến trên con đường tu hành nữa...

Vậy nên việc chuyển sang thứ tốt hơn và không còn sử dụng đến thứ cữ là điều không thể nào tránh khỏi, chứ căn bản không phải là tu sĩ có mới nối cũ.

Bản thân Trần Vô Hạo còn phải chuyển từ Chân Võ Kiếm Linh Quyết sang Huyền Linh Chân Công hay là từ Uyên Phong Kiếm Pháp sang Mãn Khuyết Thanh Phong Quyết cơ mà.

Nhưng khác là hắn thuộc một trong số ít những người có quyết tâm lưu lại chúng trong ký ức, chờ đợi thời điểm có đủ bản lĩnh và lực lĩnh ngộ mà "phá cấp" bọn chúng, đưa chúng trở thành những môn công pháp cao cấp hơn và tiếp tục sử dụng cho sau này.

Mà lên cao hơn nữa, Trần Vô Hạo còn định thử với suy nghĩ của mình xem xem liệu có thể kết hợp tất cả lại thành một thể tổng hợp hài hoà mạnh mẽ hơn hay không đây.

Qua cuộc trò chuyện ngắn giữa hắn và Hoa Vô Khuyết, hắn biết rằng nàng là một Linh Tu thuần tuý chủ tu Băng hệ nguyên tố, không tu bất cứ thể loại khác hay chức nghiệp nào.

Cả kết giới này cũng là nàng nhờ một trưởng lão cấp cao dưới trướng nàng thiết lập mà ra chứ nàng không biết rõ về trận pháp, nếu khôbg tên này đã chẳng phải khổ công nán lại tìm hiểu rồi.

Cơ mà thực sự thì cho dù Hoa Vô Khuyết có là một Trận Pháp Sư đỉnh cao chân chính đi chăng nữa thì với Trần Vô Hạo, hắn đoán có lẽ hắn vẫn sẽ quyết tâm ở lại.

Bởi vì so với được một đại sư cao siêu giảng giải thì trực tiếp cảm ngộ từ thực tế sẽ có khả năng đạt được thu hoạch nào đó mà nghe giảng không thể làm được nha.

Trừ khi nàng có thể đích thân tạo lập trận pháp để cho hắn cảm ngộ, bằng không thì hắn sẽ không rảnh rỗi như bây giờ làm gì.

Tiếc rằng Hoa Vô Khuyết nàng vẫn chỉ đang ở thể linh hồn, không có khả năng tạo được trận pháp cấp cao nếu không sẽ bị tiêu hao lực lượng và thời gian cực lớn, và hắn sẽ không để nàng làm vậy dù nàng có tự nguyện.

Biết rằng có Ngũ Thải Liên Hoa thì nàng có tiêu hao cũng không sao những đây là đích thân tiêu hao linh hồn bản thân đấy, trước khi nhận được sự bổ sung thì trong cả quá trình ấy nàng sẽ phải chịu sự đau đớn của việc linh hồn bị bào mòn từng chút một...

Trần Vô Hạo không nỡ chút nào.

"Đừng lo, chẳng phải vẫn còn có Hoa tiền bối giúp ta xoá bỏ cả sự hiện hữu à? Kẻ đến điều tra cũng không có tu vi cao đến mức phát giác ra được đâu." Do quá chú tâm nên phải qua một lúc hắn mới sực nhận ra mà cười đáp lại Hoa Vô Khuyết.

Bản thân tên này cũng phải suy tính kỹ trước khi làm ra hành động này chứ hắn mới không ngu đến mức ở lại đây làm gì để rồi tự nộp mạng ra a!

Vì biết nữ tiền bối này có thể dùng chút lực lượng của mình để ẩn giấu đi toàn bộ khí tức cùng sự hiện diện của mình, lại còn trừ khi là Phạt Kiếp Trung Kỳ cường giả trở lên sẽ không phát hiện thì mới dám nghĩ tới việc này nha.

Trần Vô Hạo cũng đã cẩn thận suy nghĩ đến việc đám người chuyên thăm dò tình báo của các thế lực lớn nhỏ chắc chắn sẽ đến đây điều tra...

Nhưng theo hắn được biết và suy đoán thì phụ trách điều tra tình báo thì đạt đến Nhất Cấp Thế Lực cùng lắm cũng chỉ có Phản Hư Đỉnh Phong cảnh giới, không thì có đội trường gì đó là Hợp Đạo Cảnh mà thôi.

Trên Hợp Đạo Cảnh toàn là hàng ngũ đỉnh cao tinh cầu, sẽ không phụ trách chuyện này trừ khi tình hình bắt buộc họ phải đích thân động thủ.

Mà qua sự việc chấn động toàn bộ Hằng Nguyên Giới vừa rồi thì khả năng đám cường giả đó xuất trận lại càng thấp hơn khi mà họ không dám tưởng tượng việc cử lực lượng đỉnh cao đi thăm dò một lão quái vật sẽ xảy ra chuyện gì.

Chỉ sợ sẽ như cái đám vừa nãy, đả động và làm phiền đến một "lão quái vật" khiến cho người đó tức giận mà hiện thế hiển uy, giờ lại thêm một lượt cường giả kéo đến nữa thì tình cảnh sẽ rất khó lường.

Có Phản Hư Cảnh đã là vẫn chưa yên tâm rồi đấy chứ, nhưng tu vi càng cao thì điều tra càng tốt hơn nên dù còn lo đám này một đi không trở lại thì vẫn sẽ được cử ra bởi các thế lực Nhất Cấp thôi...

Còn dưới đó thì cứ theo vế trên mà giảm dần cấp độ xuống là được.

Nói chung là, khả năng rất cao là không có chuyện có người điều tra cao hơn Phản Hư Cảnh xuất hiện, vậy nên với khả năng ẩn giấu trên Phạt Kiếp Trung Kỳ của hắn thì không cần phải lo quá nhiều.

Hoa Vô Khuyết dĩ nhiên là hiểu điều này, nàng chỉ là cảm thấy tên này kỳ quái mà thôi...

Dù đã đọc hết cuộc đời tên này như một cuốn sách nhưng mấy cái tình huống "ham học" đột xuất bất thình lình giữa chừng của hắn vẫn khiến nàng không biết phải diễn tả ra sao đây.

Còn may mắn là tên này không phải kiểu ham đến không cần mạng luôn, nếu không thì nàng sẽ còn cạn lời hơn nữa a!

Nhìn từng nét trận văn huyền ảo đầy khó hiểu và cổ lão, Trần Vô Hạo chăm chú quan sát từng chút từng chút một, trong đầu phẳng lặng chỉ có chỗ cho cảm ngộ chứ không có chỗ cho những suy nghĩ lung tung không liên quan nào khác.

Với ngộ tính hiện tại và đẳng cấp chức nghiệp trận đạo lúc này của hắn thì quả nhiên là rất khó để có thể nhận ra được sự ảo diệu trong từng đường nét cao thâm này, thế nhưng hắn vẫn tiếp tục không từ bỏ...

Chí ít thì phải có thu hoạch được dù chỉ một chút xíu lĩnh ngộ từ nó, không thể để chúng bị uổng phí được.

Nếu hắn có thể ngộ ra được, cho dù có là một nét trong hàng ngàn vạn nét ở kết giới trận văn này cũng đã đủ để cảm ngộ về trận pháp chi đạo của hắn thăng tiến một bước lớn rồi.

Lấy tu vi Bát Đẳng Sơ Kỳ tham ngộ một trận pháp cấp bậc Bán Tiên Cấp Thượng Phẩm, đây đúng là một điều điên rồ không thể nào điên rồ hơn a!

"Haizz, để ta giúp ngươi nột chút, nếu cứ như vậy thì cho người thêm 100 năm cũng không ngộ ra được cái gì đâu!" Hoa Vô Khuyết khẽ thở dài, lên tiếng nói.

"Nhưng..." Trần Vô Hạo vừa định bảo không cần và để cho hắn tự mình thực hiện thì liền bị nàng cắt ngang:

"Đừng cố chấp bướng bỉnh như vậy. Ngươi cảm thấy gia tăng ngộ tính có lợi hơn hay là tiếp tục hành trình của mình, thực hiện ước mơ quan trong trọng hơn?"

"Ta..." Hắn tiếp tục định nói gì đó, lại nhất thời câm nín không biết nên đáp lại thế nào.

Đúng thực như câu hỏi vừ rồi của Hoa Vô Khuyết, liệu cứ khăng khăng cố chấp tự thân muốn thực hiện mọi việc để rồi kéo dài thời gian không biết đếm tận ngày tháng năm nào mới xong hay là thực hiện ước mơ của mình mới là điều tốt?

Dĩ nhiên là vế sau không cần phải bàn cãi rồi!

"Ta biết ngươi có tình tự lập tự thân rất cao, nhưng ngươi cần phải hiều rằng không phải lúc nào cũng nên cố chấp như thế. Đôi khi có những chuyện mà ngươi buộc sẽ cần đến sự giúp đỡ của người khác mà không thể một mình làm được."

"Vậy nên ngoan ngoãn để bổn toạ trợ giúp đi!" Hoa Vô Khuyết ra dáng bậc tiền bối uy nghiêm chân chính mà chỉ bảo hắn đôi chút.

"Đa tạ tiền bối giải khai tâm trí, tiểu tử cũng xin lỗi người vì đã hành động cố chấp. Mong người giúp ta!" Trần Vô Hạo rất nhanh đã thông suốt thêm một chuyện nữa, điều chỉnh ngữ cung kính đúng hoàn cảnh mà đáp lại nàng.

Quả thật trước nay tên này luôn tự muốn làm mọi thứ một mình, không muốn dựa vào bất kỳ ai để tránh khỏi khả năng sẽ sinh ra thói quen xấu là cái tính ỷ lại vào người khác...

Nhưng mà giờ hắn đã nhận ra rằng cính vì cái suy nghĩ ấy mà nó đã gián tiếp ảnh hưởng tiêu cực tới suy nghĩ và tính cách con người của hắn...

Bị ám ảnh bởi chuyện phải tự thân làm không ỷ lại vào ai khác mà tạo ra tính xấu, chính là sự cố chấp trong vô thức của mình.

Chỉ mới ban nãy hắn vẫn còn đang có cái ý nghĩ tự thân không ỷ lại, giờ thì liền được nữ cường nhân này thông não rồi...

Như vậy càng khiến Trần Vô Hạo thêm kính trọng vị tiền bối này hơn, càng thấy biết ơn Hoa Vô Khuyết và càng nghĩ là thật may mắn khi có thể gặp được nàng.

"Ngươi hiểu là tốt, giờ thì tiếp tục làm việc ngươi muốn làm đi, đồng thời trong khi đó ta sẽ giúp ngộ tính của ngươi thông suốt hơn." Hoa Vô Khuyết gật đầu hài lòng, nhẹ nhàng nói.

"Được!" Vừa nói xong, hắn đã một lần nữa tập trung lại tinh thần và tâm trí, tiếp tục quan sát tham ngộ trận văn trên trận pháp.

Mà phía Hoa Vô Khuyết, nàng thông qua việc ở bên trong thức hải của tên này, đưa hai ngón trỏ và giữa khép vào nhau đặt lên mi tâm, một lúc sau liền kéo ra một cái gì đó trông như là bong bóng trắng xoá từ bên trong...

Không chút vội vàng, cũng chẳng có chút chậm trễ, nàng đưa bong bóng ấy bay lên trên cao, lơ lửng giữa thức hải trăng xoá im ắng của Trần Vô Hạo, sau đó làm ra động tác tay như đang bùng nổ gì đó...

Póp

Ngay lập tức liền thấy bong bóng ấy nổ nhẹ một tiếng, từ bên trong nó liền tràn lan ra vô số những văn tự huyền ảo cao thâm, dần dần hoà vào thức hải của hắn, tan biến mất dạng.

Đây chính là thứ được hiểu như khẩu quyết của công pháp, vũ kỹ hay bất cứ thứ gì mang dạng thông tin được lưu giữ trong đồ vật hay trong đầu của tu sĩ!

Thứ mà nàng vừa truyền vào thức hải của Trần Vô Hạo chính là toàn bộ những hiểu biết của nàng về trận pháp.

Mặc dù nàng không phải là Trận Pháp Sư gì cả, nhưng khi đạt đến cái cảnh giới như của nàng thì thông hiểu "một chút" kiến thức về trận đạo là không thành vấn đề nha.

Nhưng hiểu thì hiểu nhưng không có nghĩa là nàng có thể tự thiết lập trận pháp cấp quá cao được, chỉ có nhìn thấu và phá giải trận pháp là tốt thôi.

Không thì đạt đến tu vi như nàng, trực tiếp cường hành đánh tan trận pháp là được, chẳng cần phải tìm cách phá trận làm gì.

"Ư...!" Trần Vô Hạo bất ngờ được Hoa Vô Khuyết quán đỉnh tri thức trận pháp, mà dù chúng thiếu sót rất nhiều so với thực tế một Trận Pháp Sư đồng cấp nên có ngưng cũng đã đủ khiến cho đầu óc hắn nhất thời khó tải rồi.

Còn tốt khi đây là lý giải của một đại năng không chuyên trận pháp về trận pháp chứ nếu như nàng thông hiểu trận pháp thì có khi đầu hắn quá tải mà nổ tung luôn ấy.

Nhưng hắn hiểu rằng mình phải biết nắm bắt thời cơ, trong khi đầu có còn đang từng chút một tiếp nhận thông tin thì cảm ngộ chỗ trận văn này còn dễ dàng hơn, chứ để đến lúc đã hoàn toàn tiếp nhận hết thì khi ấy não bộ sẽ chưa thể sắp xếp rành mạch chúng trong đầu...

Như vậy thì làm sao mà cảm ngộ nhanh chóng được, thời gian tiếp thu cũng không phải là vài phút liền xong a!

Thế nên phải tranh thủ từng giây từng phút một, tham ngộ được đến đâu thì hay đến đấy, sau đó khi kết thúc tiếp nhận thông tin thì liền rời đi là ổn rồi, sau đó thì cứ chờ tình huống ổn định và trạng thái tốt mà từ từ sắp xếp thôi.

Thời gian dần trôi...

Một ngày rồi hai ngày, ba ngày, bốn ngày...

Một tuần lại hai tuần liền...

Kết quả là tới tuần thứ ba thì lượng thông tin mới được tiếp nhận xong, Trần Vô Hạo dù muốn cố thêm cũng đành bất đắc dĩ bỏ lại đó không tiếp tục tham ngộ thêm nữa.

Nhờ có diễn giải hiểu biết về kiến thức trận pháp của Hoa Vô Khuyết mà đầu óc hắn đã thông suốt ra rất nhiều trong thời gian tham ngộ này, vậy nên đã may mắn không bii tay trắng rời đi.

Thu hoạch như vậy đã đủ để trận pháp chi đạo của hắn đẩy nhanh được tốc độ thăng tiến lên rất nhiều lần rồi, không nên quá tham lam để mà dục tốc bất đạt.

Lúc này hắn mới để ý rằng có rất nhiều nhóm tu sĩ đang lén lút ở gần đây, người thì bay trên trời người thì đi dưới đất, không nhóm nào giống nhóm nào, thần thức khuếch đại quan sát tỉ mỉ trong bí mật.

Nếu như không phải do hắn đã sở hữu thức hải mà khả năng cảm ứng tăng cao cùng cới còn đang là cừu giữa bầy sói thì còn lâu mới nhận ra điều này.

"Chỉ mới từng đó thời gian đã kéo đến đông như vậy rồi cơ à?" Trần Vô Hạo âm thầm cảm thán một tiếng, không thể ngờ lại có nhiều đội ngũ tình báo như vậy đến đây.

Nhìn cách hành động của họ liền biết là rất chuyên nghiệp rồi, chỉ tiếc là hắn có đại năng bảo kê nên là đừng mong tìm ra hắn.

Trước đấy dấu vết về sự hiện diện của hắn ở nơi này cũng đã nhờ Hoa Vô Khuyết xoá đi hộ rồi nên là khỏi lo họ mò ra cái gì mà lần ra mình.

Điều quan trọng bây giờ là phải thật cẩn thận rời đi, không được phép có động tĩnh để lộ vị trí của bản thân...

Nghĩ đến đây, Trần Vô Hạo không muốn chậm trễ thêm, lập tức thận trọng hành động...