ÙNG ÙNG ÙNG ÙNG ÙNG...
Uy áp khủng bố vẫn tiếp tục bao trùm lấy Đông Uyên Đại Lục và trăm dặm biển cả bao quanh, chấn áp hết thảy bất cứ thứ gì tồn tại trong phạm vi của nó.
Đây quả thực là "may mắn" đối với toàn bộ những sinh linh đang sống ở nơi này, được cảm nhận thế nào là đại năng chi uy!
Kẻ yếu thì quỳ xuống đến dập đầu không cách nào nhúc nhích được, kẻ mạnh thì dù có thể đứng vững cũng chỉ có thể định trụ thân mình tren mặt nền đất, đến khả năng phi hành cũng không thể nào làm được cả.
Cả một vòm trời rộng lớn giờ đây chằng còn có lấy một bóng dáng của bất cứ thứ gì hay bất cứ một ai cả, tất thảy đều đã bị chấn nhiếp xuống đại địa cả rồi.
Thậm chí đến cả mây trên nền trời Đông Uyên Đại Lục còn bị lực lượng của uy áp chấn cho tiêu tan, trời quang mây tạnh, một chút hơi nước cũng không cách nào tồn tại được trên bầu trời cả.
Bên dưới thì mặt đất không ngừng bị nứt ra từng chút một, cây cối yếu ớt còn bị dập nát, vô số người trong lòng đều đang hoang mang hãi nhiên tột độ không cách nào có thể hình dung được cả.
Nhưng có chút ngược ở chỗ, những kẻ biểu lộ kinh hoàng nhất không phải là nhưng tu sĩ thấp yêu hay những phàm nhân bé nhỏ mà lại là các cường giả trên toàn đại lục này.
Đơn giản là bởi vì chỉ có những bậc cường giả mới đủ kiếm thức và thực lực để hiểu rõ sự việc lần này kinh động ra sao và nghiêm trọng tới nhường nào.
Những kẻ không có kiến thức sẽ chỉ cảm thấy hoảng loạn không hiểu chuyện gì xảy ra mà thôi, làm sao có thể nhận ra sự đáng sợ của việc này cơ chứ?
Đây là một sự việc mang tính trọng đại có khả năng sẽ được lưu vào trong sử sách khi mà trải qua 1 vạn năm im hơi lặng tiếng thì rốt cuộc dường như đã có một Vũ Hoá Đăng Tiên Cảnh lão quái vật muốn xuất quan rồi!
Vũ Hoá Đăng Tiên Cảnh là tầng bậc huỷ thiên diệt địa ra sao thì chứng kiếm tình cảnh này cũng coi như đã đủ để hiểu được một góc của nó rồi.
Tuỳ tiện một đại năng tầng cấp này ra tay thì toàn thế giới đều sẽ phải kinh động không yên, họ muốn tàn phá cả thế giới cũng chẳng ai có thể ngăn cản được trừ khi là kẻ có tu vi tương đương hay là cao hơn.
Mà nếu hai đại năng trở lên đánh nhau thì càng cực khó ngăn chặn, dù có ngăn được thì tinh cầu cũng sẽ bị tổn hại không hề nhỏ rồi đấy...
...
"Uy áp... phát ra từ bên... trong đó... Vậy không lẽ nào... chúng ta đã chọc nhầm đại năng... rồi...?"
"Không phải là chí... bảo xuất... thế... mà lại là đại năng bế quan... xuất thế a!"
"Tình hình không ổn... chút nào... cả! Nếu không mau tìm... cách chuộc tội... thì cái mạng của... chúng ta không giữ... nổi đâu!"
"Ngày hôm nay... mạng ta xong rồi...?"
"Ta còn chưa thể... phi thăng... Không muốn a... Ta không... cam tâm...!"
"Vạn năm... đạo hạnh... của ta..."
"..."
"..."
"..."
Các cường giả đang bị chấn áp ở bên ngoài lớp kết giới của Lãnh Vọng Sơn Mạch là những kẻ hoảng sợ nhất, bởi vì họ có thể hiểu rằng vì bản thân, vì lòng tham của mình mà dẫn tới một đại năng nổi giận mà làm ra tất cả chuyện này.
Lần này nếu chẳng may đối phương lại là kiểu người nóng tính không thích nghe nói lý lẽ thì ngày này năm sau sẽ là giỗ đầu của bọn hắn a!
Trong đáy mắt của từng người ở đây đều bị bao trùm bởi cảm giác tuyệt vọng, chỉ hận tại sao bản thân lại ngu đần đến thế, chỉ vì nổi lên lòng tham nhất thời mà hành động không suy nghĩ, kết quả mới dẫn đến chuyện này xảy ra.
Đến ngay cả số ít Phạt Kiếp Cảnh cường giả ở đây cũng không kiềm chế được sự sợ hãi của bản thân, toàn thân vốn đã đang run rẩy vì sức chấn nhiếp của uy áp nay lại càng mãnh liệt hơn vì cảm giác kinh hãi lúc này.
Tưởng đâu bảo vật cường đại, ai ngờ lại chọc trúng nơi bế quan của bậc đại năng, còn nhanh chân lẹ tay công phá lớp kết giới của người ta mà không suy nghĩ gì sâu xa để rồi khiến người ta không nhịn được mà ra tay...
Đây quả là ngày xui xẻo nhất của đám cường giả bọn hắn rồi.
VỤT
Uy áp cứ như vậy tiếp tục diễn ra trong suốt 1 nén nhang thời gian, rốt cuộc mới vụt tắt trong tích tắc, mọi thứ tựa như chưa từng xảy ra, chưa từng có Vũ Hoá Đăng Tiên Cảnh ra tay ở đây, sự kiện này chưa từng được biết đến là có tồn tại.
"Hả?!"
"Hả?"
"Sao?"
"Gì thế?"
"Không lẽ người kia buông tha rồi?"
"Phải vậy hay không?"
"Haha? Thoát rồi?!"
"..."
"..."
"..."
Đương lúc đám cường giả bên ngoài kết giới còn đang khó tin lẩm bẩm nghị luận khi đang rơi xuống địa ngục thì đột nhiên bị phóng tới thiên đàng...
Thì tại khắp nơi trên toàn Đông Uyên Đại Lục này, cũng có vô số thanh âm thảo luận vừa sôi nổi mà cũng vừa rời rạc lác đác như thế.
"Trời chưa sập sao?"
"Thần linh không còn nổi giận nữa rồi?"
"Vậy là hôm này còn chưa phải là ngày tận thế?"
"Chúng ta chưa chết? Chúng ta chưa chết? Chúng ta chưa chết!!"
"Thế rốt cuộc chuyện kinh khủng gì vừa mới xảy ra a?"
"Không biết, không hiểu, không rõ! Nhưng chỉ cần bản thân vẫn còn sống sót thì mấy chuyện đó cứ mặc kệ đi!"
"Hôm nay là sinh nhật ta mà ông trời tặng món quà ám ảnh quá a!"
"..."
"..."
"..."
ÙNG ÙNG ÙNG...
"Ối? Chuyện gì...thế? Chưa... kết thúc sao?!"
"Phụ mẫu a! Là nhi... tử bất hiếu...!"
"Chết... chắc... rồi...! Chết chắc... rồi...! Chết chắc rồi!"
"..."
"..."
Chưa kịp định thần lại được bao lâu, toàn đại lục lại một lần nữa cảm nhận được uy áp bá đạo ấy phóng ra một lần nữa khiến cho ai nấy vừa mới thả lỏng được đã theo đà mà ngã hết cả ra đất.
VỤT
Thế nhưng kỳ lạ thay là luồng uy áp ấy chỉ vừa mới giải phóng một lần nữa đã một lần nữa tan biến ngay tức thì.
"Á? Lại gì nữa đây?"
"Không lẽ còn phải vài lần nữa mới xong?"
"Có điên! Thêm vài làm nữa thì đã sớm chết từ trước rồi a!"
"Tận thế còn đến theo từng đợt nữa à?!"
"Một lần là quá đủ rồi đi! Thêm vài lần nữa thì không biết ta sẽ phải thay bao nhiêu cái quần đâu!"
"..."
"..."
Chuyện vừa rồi đã dẫn đến biết bao nhiêu người cảm thấy sợ hãi cực độ, không dám tưởng tượng ra viễn cảnh tồi tệ nhất có thể xảy ra tiếp theo nữa.
Cả đảm chỉ biết nằm rạp trên nền đất, ôm đầu run lẫy bẩy đón đợi một đợt uy chấn tiếp theo ập đến...
Tuyệt vọng đã bao trùm hết tâm trí của họ rồi.
Chỉ riêng những tu sĩ cường giả cấp cao có suy luận không tồi, nhất là cãi lũ còn đang kinh sợ đứng bên ngoài kết giới thì mới có thể ngầm nhận ra rằng vị đại năng này vừa rồi là cảnh cáo bọn hắn!
Đợt đầu tiên kéo dài suốt 1 nén nhang là để biểu thị cho việc đối phương đang rất tức giận vì hành động của bọn họ, mà đợt thứ hai chỉ thoáng qua trong chốc lát rồi ngừng lại chính là đang có ý muốn cảnh cáo bọn hắn rằng lần này tạm thời dung thứ không có lần sau và đuổi bọn họ đi.
Cả đám cũng hiểu rằng tốt nhất ngày sau nên hành động có suy tính hơn để cẩn thận tránh chọc phải những gì không nên chọc.
Chẳng may sau này lại một lần nữa động chạm trúng lão quái vật này thì khi ấy chắc chắn là ngày tàn của cả đám a!
Mà trong khi bọn họ còn đang ngầm hiểu ý và làm ra nhất trí, còn chưa kịp phản ứng lại vì sợ hãi đã khiến cho tâm trí họ tạm thời hỏng mất rồi, cơ thể vẫn còn run rẩy không nghe theo ý mình nữa...
Thì một thanh âm mang theo cuồn cuộn uy lực không phân biệt rõ được là nam hay nữ đã từ bên trong kết giới truyền ra, chấn thẳng vào tâm thần của mỗi kẻ:
"CÚT!"
Một chữ đơn giản như vậy, kinh khủng như vậy chỉ có đám người tham gia công phá kết giới mới có thể nghe thấy được.
Chỉ một chữ như thế nhưng lại ngấm thật sâu vào tâm linh của từng người bọn hắn, để lại một mảnh ký ức khiến bọn hắn phải ghi nhớ cả đời không bao giờ dám quên.
Cũng bời vì chịu tác động của một câu đuổi người này của vị đại năng đó mà khiến cho tâm trí bọn hắn được chấn tỉnh, dù cơ thể vẫn còn run rẩy không thôi những đã có thể hoạt động theo ý mình rồi.
Cả đám cùng co giò lên mà phi hành, vận hết tốc lực mà bỏ chạy tứ phương tám hướng, không dám ngoảnh đầu lại chút nào.
Kẻ thì dùng đến pháp bảo phi hành cấp cao, người thì vận đến công pháp mạnh mẽ các loại để cố gắng sao cho tốc độ của bản thân phải đạt đến giới hạn tối đa...
Dường như bọn hắn chỉ sợ nếu như không chạy kịp thì sẽ bị lão quái vật Vũ Hoá Đăng Tiên Cảnh ấy đập chết bằng một ngón tay vậy.
Trong giây phút ngắn ngủi như vậy, một chút tôn nghiêm của cường giả đỉnh cấp như bọn họ đều không còn lại một chút nào, giờ chẳng khác gì một đám ham sống sợ chết cả.
Trông có khác nào một lũ chó dại bị xổng chuồng chạy tán loạn khắp nơi đâu cơ chứ?
Cường giả thì theo hiểu biết của mọi người thì luôn có cái tôi cực cao, một bộ dạng cao cao tại thượng hầu như chẳng để thứ gì vào trong mắt, ngữ khí lạnh nhạt nghiêm trang...
Nhưng lúc này nào đâu có thấy bất cứ điểm nào của đám người này là như vậy đâu, giờ đây nhìn còn có chút đáng thương và hèn mọn a!
Đạo lý của thế giới này vẫn chưa bao giờ thay đổi, cá lớn nuốt cá bé, kẻ nào có nắm đấm to hơn thì kẻ đây cao thượng hơn, có tiếng nói hơn...
Mà ở khắp nơi trên Đông Uyên Đại Lục lúc này, sau khi chờ đợi mãi vẫn không thấy đợt uy chấn thứ ba hàng lâm thì tất cả hầu như đều đã có thể tạm thời thở phào nhẹ nhõm một hơi rồi...
Nhưng chủ đề để bàn tán thì cả đại lục sẽ tâm đồng ý hợp mà cùng chọn trúng cái sự kiện này để mà nói trong suốt một khoảng thời gian dài đây.
Mọi sinh hoạt và việc đang làm đều đã bị ngưng trệ chỉ vì trong tâm mọi người đều đang chưa thể xoá đi được bóng dáng về ký ức của sự việc vừa qua.
Tất cả đều ngẩn ngơ như trời trồng mãi một lúc lâu...
Không sao tỉnh táo lại được...
...
Quay về bên trong của vùng kết giới rộng lớn bao trùm Lãnh Vọng Sơn Mạch, hướng mắt tới vị trí trung tâm của nơi này là Hàn Thiên Sơn...
Phía trên đỉnh của ngọn núi cao chót vót băng giá lúc này, Trần Vô Hạo trong tư thế thiền định vừa mới hé mở ra đôi mắt của mình.
"Phù... phù... phù..." Hơi thở của hắn có chút nặng nhọc cà gấp gáp vì phải chịu một áp lực lâu dài, toàn thân trở nên khá suy yếu.
Cũng phải thôi, dù gì thì uy áp này cũng được giải phóng ra từ tận trong thức hải của hắn bởi Hoa Vô Khuyết, vốn đã không phải là do đích thân hắn tạo ra, vậy nên bản thân tên này cũng phải gánh chịu một phần uy áp của nàng.
Đã vậy hắn còn là trực tiếp gánh chịu chúng vì nó xuất phát từ hắn mà ra chứ không như đám cường giả hay bất cứ ai trong phạm vi của uy áp này ngoài kia...
Thế nên dù chỉ là một phần nhỏ không đáng nói so với những người khác chịu chấn nhiếp của uy áp này thì đối với một kẻ có tu vi Siêu Phàm Ngũ Trọng thấp kém như hắn sẽ không tránh khỏi không chịu nổi.
"Ngươi sao rồi?" Trong khi đang cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở, một thanh âm hỏi thăm truyền ra từ sâu trong thức hải của hắn của vang lên...
Mặc cho Hoa Vô Khuyết có là một nữ đại năng lạnh lùng đi chăng nữa thì không có nghĩa là nàng không có cảm xúc, cũng biết quan tâm hỏi thăm người khác nha.
Dù sao thì Trần Vô Hạo thành ra cái tình trạng này cũng bởi vì nàng, coi như nàng có một phần trách nhiệm ở trong đó, đương nhiên sẽ phải quan tâm tới hắn.
"Ta không sao. Chỉ là có phải tiền bối làm hơi quá tay hay sao?" Trần Vô Hạo nhẹ nhàng lắc đầu đáp, lại hỏi thêm một câu.
"Khụ... Nhất thời hưng phấn, không kịp kiềm chế." Hoa Vô Khuyết ra vẻ ho khan một tiếng, bất dắc dĩ nói.
Lần hành động này quả thực là nàng làm cơ hơi quá, đáng ra chỉ cần phóng thích uy áp bao trùm lấy phạn vi trong ngoài của kết giới mà thôi, vậy mà lại "lỡ" bao trùm luôn cả đại lục, cái này phải nói là cực quá tay chứ không chỉ mỗi hơi đâu!
Nếu uy áp chỉ ở quanh phạm vi này thì sẽ không gây ra quá nhiều chấn động thu hút nhiều sự chú ý, bởi vì sẽ chỉ có một số cường giả trên đại lục thoáng cảm ứng được và nghĩ là cường giả Hợp Đạo Cảnh hay Phạt Kiếp Cảnh nào đó ra tay mà thôi.
Nhưng bao trùm cả đại lục, uy năng lại còn rõ ràng như vậy thì liền kinh động tới các lão quái vật khác trên thế giới như đã nói, khiến cho thiên hạ ai ai cũng kinh động một phen, nhất là chính đại lục phải hứng chịu điều này là Đông Uyên Đại Lục.
Dù rằng sẽ không khiến cho đại năng nào khác có ý đồ gì hay thậm chí là đích thân xuất quan tìm hiểu vì ở cảnh giới đó không được phép tuỳ tiện gặp mặt đối đầu nhau nhưng sẽ không ngăn chặn được tin tức lan truyền và bị điều tra nha.
Hiện tại có thể mọi thứ tạm thời sẽ chưa xảy ra vì sự kiện này quá kinh động mà khó lòng nào phản ứng lại được nhưng đây cũng là chuyện sớm muộn mà thôi.
Kế hoạch thì đúng là thành công thật đấy cơ mà cuôi cùng lại tạo nên một trận thiên hạ hỗn loạn như vậy...
Đây không phải là điều mà Trần Vô Hạo mong muốn, nhưng cũng đành thở dài chấp nhận.
Bất cứ chuyện gì trên đời đều không có chuyện nào là thập toàn thập mỹ cả, kế hoạch dù cho có tỉ mỉ đến đâu, dù có tốt đến mức nào, dù nghe có thể toàn diện đến mấy thì đều không phải là hoàn hảo vô khuyết.
Lần này quà thật kế hoạch đã không thất bại, nhưng kết quả của nó thì lại không hoàn hảo đúng ý, còn có thể gây ra phiền phức không đáng có cho sau này nữa.
Vậy nên cần phải chuẩn bị tinh thần sẵn sàng trước mọi chuyện bất ngờ có thể xảy ra, không thì sẽ không kịp trở tay đâu.
"Là lỗi của ta, xin lỗi." Hoa Vô Khuyết chợt lên tiếng một lần nữa, giọng nói nhẹ nhàng và hối lỗi.
Nàng hiểu rõ đây là lỗi tại mình nhất thời không kiểm soát được bản thân mà phóng túng như vậy, tạo nên hậu quá khôn lường cho Trần Vô Hạo, vậy nên lời xin lỗi là cần phải có.
"Chuyện đã rồi, không cần phải nghĩ gì nhiều về nó cả. Giờ quan trọng là phải rời khỏi nơi này đã, tránh để bị bắt gặp bởi mấy tổ chức tình báo mò đến đây." Hắn lắc đầu không sao cả nói.
Tiêu cực thì cũng không làm được gì, quan trọng là phải giữ cho dòng suy nghĩ luôn thấu đáo, nếu không làm việc gì cũng hỏng cả.
"Được, vậy ta sẽ sử dụng lực lượng của mình để bao trùm lấy ngươi, ẩn giấu đi toàn bộ sự hiện diện và khí tức!" Hoa Vô Khuyết hiểu những gì tên này nghĩ, gật đầu nói.
Với lực lượng linh hồn đẳng cấp như nàng, việc che giấu đi toàn bộ sự hiện diện và khí tức là một việc hết sức đơn giản, nếu không phải là Phạt Kiếp Trung Kỳ trở lên thì đừng hòng cảm nhận được một chút gì!
Vừa dứt lời, Trần Vô Hạo đã cảm nhận được một nguồn năng lượng mờ mờ ảo ảo bao bọc lấy toàn thân mình, chỉ trong nhây mắt đã làm hắn như hoà mình vào thiên địa tự nhiên, tựa như chưa từng tồn tại vậy.
Có khả năng này, vậy thì ngày sau hành động sẽ càng thuận tiện hơn, không nhất thiết phải chạy đôn chạy đáo ráo riết nếu như gặp trường hợp bị truy sát nữa a!
Nhưng tất nhiên, hắn hiểu rằng mình không nên quá ỷ lại vào người khác, đặc biệt là một đại năng như Hoa Vô Khuyết.
Bởi vì khi lợi ích của vật hay người nào đó đối với mình càng lớn thì bản thân sẽ vô thức bị ỷ lại, như vậy chẳng may khi không được những vật hay người đó trợ giúp nữa thì bản thân sẽ thành một tên vô dụng mất!
Nhờ Hoa Vô Khuyết đưa mình từ đỉnh Hàn Thiên Sơn xuống mặt đất, Trần Vô Hạo lập tức động thân pháp nhanh nhẹn rời đi...
Không thể từ từ như khi đến nữa...