Chương 138: Đại năng chi uy

"Ấy?"

Vừa rời khỏi thức hải của mình, Trần Vô Hạo đã ngay tức khắc bị một cục bông trắng đầy quen thuộc lao thẳng vào người mặc cho hành động này đã bị hắn nhắc nhở mấy lần.

Bịch...

Kết quả thì vẫn như những lần trước đó, hắn liền bị mất đà mà ngã ngửa ra mặt thảm cỏ xanh mát, cục bông ấy thì đè trên người mình không muốn rời khỏi.

Không ra vẻ thần bí thêm nữa, dĩ nhiên cục bông trắng mềm mại đó chính là tiểu hồ ly Bạch Thanh Khâu rồi!

Tiểu gia hoả này khi ấy bất ngờ chứng kiến một tàn ảnh như có như không của nữ tử nào đó lao vọt vào giữa mi tâm của tên này, rồi ngay sau đó thấy hắn như người mất hồn, loạng choạng tay chân một chút là lăn đùng ngã ra đất, không hề thấy có dấu hiệu tỉnh lại.

Trước khi Trần Vô Hạo tỉnh lại nó đã không ngừng lay động thân thể hắn, thi triển những thủ đoạn ít ỏi của mình, tạt nước vô mặt hay là cào hắn, liếm hắn cũng chẳng thấy tên này có bất cứ động tĩnh nào dù chỉ là nhỏ nhất.

Cảm nhận thì có vẻ như vẫn còn sống sờ sờ do hơi thở của hắn rất ổn định, dò xét trạng thái toàn thân cũng không phát hiện ra thương thế hay bất cứ thứ gì bất thường, thế mà biểu hiện của hắn có khác nào một người chết đâu cơ chứ?

Chính vì như vậy mà nó đã rất lo lắng đấy...

Giờ đây đã thấy hắn tỉnh lại, ngay lúc tên này vừa mới nhổm người dậy mà nó đã không nhịn được cho hắn trở về tư thế cũ, không ngừng rúc thân thể bé nhỏ mềm mại của mình vào người hắn mà dụi mà liếm, cái đuôi bồng bềnh không ngừng vẫy vẫy lắc lư cho thấy tâm trạng của nó vui vẻ thế nào.

Bạch Thanh Khâu đã cùng đồng hành với Trần Vô Hạo biết bao nhiêu lâu, tình cảm và quan hệ của cả hai đã cực kỳ khăng khít chặt chẽ, khó lòng tách rời được.

Khi thấy tên này lâm vào tình trạng như không cách nào tỉnh lại lúc ấy đối với tiểu hồ ly này có khác nào người thân nhất của nó đang lâm nguy trong khi nó thì lại bất lực đâu?

Nói xa hơn, nếu tên này mà chết thì tiểu gia hoả ấy sẽ lạc lõng vô cùng, cảm thấy mất đi ý nghĩa sống hay mất đi cảm giác của sự vui vẻ và tích cực luôn.

Tình cảm của yêu thú đối với thân nhân của chúng chính là mãnh liệt như thế đấy, càng đừng nói là sâu sắc như hai người này nha.

Bạch Thanh Khâu hoàn toàn chẳng thấy kêu lên một tiếng nào cả, tất cả những gì nó muốn nói đều thể hiện hết qua hành động liếm láp cạ cạ thân mình với hắn rồi.

Trần Vô Hạo chứng kiến trong đôi mắt to tròn nửa sáng ngọc màu lam như những vì tinh tú và nữa còn lại như chất chứa cả một vầng trăng khuyết ấy bỗng trở nên lóng lánh ngập nước từ bao giờ, tưởng chừng như đã sắp sửa khóc đến nơi...

Trong lòng chợt cảm thấy ấm áp, âm thầm cảm động nhìn lấy cái tiểu hồ ly này, càng cảm thấy trân trọng gia hoả này hơn.

So với chứng kiến một người thân của mình chịu nhiều đau đớn mà bản thân lại bất lực không có cách nào trợ giúp hay là nhìn người ấy chết đi...

Vậy thì chứng kiến người đó còn sống sờ sờ nhưng lại im im bất động không có chút động thái nào dù chỉ là nhỏ nhất, tựa như là chết nhưng thức tế thì không phải chết vậy...

Hay nói một cách ngắn gọn dễ hiểu hơn chính là sống thực vật, sống không được mà chết cũng chẳng xong, bị dày vò trong khi chính người bị lại chẳng cách nào thoát khỏi mà người ngoài thì chỉ có thể trơ mắt nhìn...

Như vậy, càng thêm đau lòng hơn nhiều, rất nhiều...

"Tiểu Bạch, ta đã không sao rồi, đừng lo lắng nữa, nhé?" Trần Vô Hạo mỉm cười nhu hoà, ân cần xoa xoa vỗ về tiểu hồ ly trong lòng mình, nhẹ nhàng nói.

"Ngao..." Bạch Thanh Khâu như không nghe thấy lời trấn an của hắn, chỉ chú tâm tận hưởng sự vỗ về ôn nhu khiến nó vô thức cảm thấy an lòng này, càng rúc chặt vào người hắn hơn.

Dù biết thời gian hiện giờ rất gấp rút, Trần Vô Hạo vẫn tạm gạt chuyện đó đi một thoáng...

Đối với hắn lúc này, xoa dịu Tiểu Bạch của hắn mới là quan trong nhất, nguy hiểm cửu tử nhất sinh gì gì đó của bản thân còn không bằng cảm xúc của tiểu yêu thú này.

Nhưng Bạch Thanh Khâu dù linh trí còn thấp, còn chưa đủ hiểu chuyện bao nhiêu, thế nhưng ở giữa không giam thiên nhiêm tĩnh mịch này, thính giác cùng trực giác của nó vẫn đủ để nghe thấy và phát giác được tình thế hiện tại rất không đơn giản.

Sau một lúc làm nũng trong lòng tên này, nó rất nhanh đã chấn chỉnh lại tâm tình của mình, rời khỏi người của hắn, ánh mắt tuy còn rung động nhưng vẫn cố thể hiện ra sự kiên định như để nói với hắn rằng mình đã ổn rồi.

Thấy vậy, Trần Vô Hạo càng âm thầm cảm thấy quý trọng Bạch Thanh Khâu hơn nữa...

Có một người bạn đồng hành, một vị bằng hữu yêu thú vừa mềm mại đáng yêu lại vừa biết suy nghĩ cho người khác, tạm bỏ qua suy nghĩ và cảm xúc của bản thân để chú tâm cho đại cục quan trọng hơn...

Một người... một vị bằng hữu yêu thú như vậy... còn cần gì nữa chứ? Còn gì bằng nữa a?

"Ngươi tạm thời trốn vào trong Càn Khôn Kính một lát đi, sau khi mọi chuyện kết thúc thì ta sẽ thả ra nhé?" Trần Vô Hạo cũng chuyển sang trạng thái nghiêm túc hơn, vừa xoa đầu Bạch Thanh Khâu vừa dặn dò.

"Kiu! Ngao ngao!" Tiểu hồ ly hiểu ý gật đầu, không quên "nói" thêm mấy tiếng, ý là đang muốn nhắc nhở hắn hãy cẩn thận.

"Được, ngươi không cần quá lo lắng, ta có kế hoạch rồi mà." Hắn cũng đồng dạng hiểu những gì mà nó muốn nói với mình, nhẹ giọng đưa ra một câu để giúp nó an tâm.

Dứt lời, tay đã lấy ra Càn Khôn Kính mà thu Bạch Thanh Khâu vào trong đó rồi cẩn thận cất vào trong người...

Lúc này Trần Vô Hạo mới biểu lộ nghiêm túc thực sự mà hướng mắt nhìn về xa xăm, ánh mắt hơi có vẻ bình tĩnh lại kẽ nhíu như thể muốn đưa tầm quan sát đi xuyên thấu vạn dặm, muốn trông thấy tình hình kết giới xung quanh Lãnh Vọng Sơn Mạch.

"Đã chuẩn bị xong chưa?" Hoa Vô Khuyết thông qua truyền âm từ trong thức hải của Trần Vô Hạo mà câu thông đến tâm trí hắn, giọng điệu nhàn nhạt vang lên hỏi.

Trần Vô Hạo thi triển hai loại thuật pháp ẩn giấu của mình là Tàng Khí Thuật cùng Huyễn Hình Thuật, rồi lại khoác thêm cả Dạ Hành Bào...

Mặc dù mấy thủ đoạn này hoàn toàn vô dụng trong tình hình bây giờ những có vẫn hơn không.

Lúc này mới khẽ nhếch mép gật đầu đáp: "Xong rồi, không còn gì nữa."

"Vậy thì tiến hành thôi." Sau khi đã nhận được câu trả lời, thanh âm không mặn mà cũng chẳng nhạt ấy lại cất lên một tiếng.

Sau đó nàng liền điều động hồn lực của mình bao bọc lấy toàn thân Trần Vô Hạo, đưa hắn bay vút lên trên đỉnh của Hàn Thiên Sơn chỉ trong nháy mắt, để tên này lặng lẽ ngồi đả toạ nơi đỉnh núi ấy.

Nhận thấy mọi thứ đã sẵn sàng, Hoa Vô Khuyết động ý niệm, từ sâu thẳm bên trong cơ thể của người thanh niên, sâu bên trong thức hải của hắn...

Một luồng uy áp kinh thiên động địa xuất phát từ linh hồn của một đại năng đỉnh tiêm cấp bậc Vũ Hoá Đăng Tiên Hậu Kỳ ầm ầm được phóng thích ra, chỉ trong giây lát đã bao trùm toàn bộ vùng phía Bắc Đông Uyên Đại Lục...

Và vẫn còn đang tiếp tục lan ra thêm nữa...

ÙNG ÙNG ÙNG ÙNG ÙNG...

Uy áp tràn ngập khắp đất trời, thương thiên như muốn sụp đổ, đại địa như muốn vỡ tan, biển cả dậy sóng cuồn cuộn, thậm chú xuất hiện hàng loạt sóng thần, mọi ngõ ngách đều chịu phải ảnh hưởng huỷ thiên diệt địa.

Mọi sinh linh từ cường giả cho đến phàm nhân, từ đại yêu cho đến sâu bọ đều bị trấn áp hoàn toàn.

Chỉ có số ít cường giả Hợp Đạo Cảnh thiên tư trác tuyệt có bản lĩnh và các Phạt Kiếp Cảnh là có thể tạm thời đứng vững không để cho bản thâm phải quỳ gối, thậm chí là nằm bẹp dí trên đất.

Mà cũng có số ít các sinh linh nhỏ yếu như côn trùng sâu bọ thì bị đè dẹp lép trên đấy, chết đến không toàn thây.

Tuy chỉ mới ảnh hưởng một phương đại lục nhưng uy chấn lại có thể ảnh hưởng tới toàn bộ đại lục, khiến cho kiến trúc yếu ớt trở thành bãi phế tích, khiến cho chúng sinh phải sợ hãi đến mức ám ảnh muốn vãi ra quần, bất giác tuyệt vọng mà khóc nấc.

Cảnh tượng không khác gì mạt thế đột ngột giáng xuống trần gian, như thể sinh tử sẽ được định đoạt chỉ trong một thoáng vậy.

Mà sẽ càng kinh khủng hơn nữa, nếu như Hoa Vô Khuyết khôi phục nhục thể để xuất toàn lực uy áp!

Đúng như thế, uy áp tầng bậc này còn chưa phải là toàn lực của nàng, của một Vũ Hoá Đăng Tiên Hậu Kỳ đỉnh cấp đại năng!

Nếu là như vậy thì chỉ sợ một khi cái ngày mà nữ cường nhân này được Trần Vô Hạo giúp tại lập lại thân thể, khôi phục lại tu vi vốn có của nàng, vậy thì không chỉ đơn giản là khiến thiên địa rung chuyển, sinh linh quỳ dập như thế này đâu a!

Rất có khả năng thậm chí là chấn banh xác cả tu sĩ luôn chứ đứng nói chỉ là sâu bọ giống như hiện tại, và phạm vi có khi sẽ phủ lên toàn bộ Hằng Nguyên Tinh Cầu!

Chứ không phải như thời điểm hiện tại, chỉ bao phủ lấy toàn bộ Đông Uyên Đại Lục và phạm vi biển cả rộng trăm vạn dặm thôi đâu!

Vũ Hoá Đăng Tiên Cảnh, chính là khủng bố như vậy...

Đừng nói là đẳng cấp Hậu Kỳ của cảnh giới ấy như Hoa Vô Khuyết nàng.

"Ư... Chuyện này... rốt cuộc... là thế nào...?!??"

"Uy áp khủng bố... quá! Đây... là do lão quái vật nào làm ra...?!??"

"Không giống Hợp Đạo Cảnh... mà Phạt Kiếp Cảnh... thậm chí là phải nằm ở trên... cảnh giới này!"

"Không lẽ nào...? Là tồn tại cấp bậc đó...?!"

"Vũ... Hoá... Đăng... Tiên... Cảnh...?!?!?!"

"Chắc chắn là... một đại năng...!! Ta chắc chắn!"

Phía bên các tu sĩ từ Nguyên Thần Cảnh trở lên trên toàn đại lục thì còn có cơ hội mở miệng lắp bắp kinh hoàng mà nói, chứ dưới cấp bậc này thì hoàn toàn như người câm, không thể lên tiếng nổi.

Đến ngay cả Phản Hư Cảnh, Hợp Đạo Cảnh hay Phạt Kiếp Cảnh dù tạm thời chống chịu mà đứng được thù vẫn còn phải ăn nói không trôi chảy, chỉ có run rẩy thầm chắc chắn thân phận của người toả ra áp bức bậc này.

Đến ngay cả cảnh giới hàng đầu của tu chân giới như Phạt Kiếp Cảnh còn chẳng thể nào toả ra uy áp có sức chấn nhiếp tầng cấp này được...

Bởi lẽ dù phạm vi dù quả thật Phạt Kiếp Cảnh có thể lan tràn ra khỏi một đại lục đấy nhưng cái quan trọng để đánh giá và xác định là cần suy xét đến mức độ chấn áp từ cỗ uy thế...

Mà mặc cho chênh lệch giữa các Phạt Kiếp Cảnh là rất lớn nhưng uy áp lại không có khả năng áp chế được nhau gần như toàn diện như thế này cả!

...

Đấy là tình hình ở bên trong phạm vi Đông Uyên Đại Lục, còn ở phía bên ngoài thì...

Sâu bên trong lòng đất hàng ngàn dặm của Man Sa Đại Lục, một thân ảnh to cao gấp 3 lần người bình thường...

Hắn một thân ở trần chỉ quấn một cái vải da dài tới đầu gối để che đi thân dưới, từng khối cơ bắp cuồn cuộn đầy sức mạnh là thực lực có thể đánh tan tành một phiến lục địa.

Khí tức quanh thân dù đã hơi thu liễm những vẫn bá đạo thả ra một cách tự nhiên như để phô trương thanh thế, chỉ có ở tầng đá sâu thế này mới may ra tạm thời chống chịu được.

Hé mở một bên mắt to tròn của mình, giọng trầm thấp lại chất chứa sự hoang dại khiến bất kỳ ai nghe thấy cũng phải thoáng run một cái trong lòng cất tiếng:

"Hửm? Là một Vũ Hoá Đăng Tiên Cảnh xuất thế sao? Thật muốn thử đánh một trận..."

Trên đỉnh của ngọn núi chót vót cao nhất thuộc Tây Liên Đại Lục là một bóng ảnh nữ tử mị mị với nhan sắc tuyệt luân nhưng đó chỉ mới là khi nàng che đi dung mạo của mình bởi một lớp vải mỏng từ một chiếc nón...

Toàn thân dù đã khoác lên một lớp áo bào khá rộng nhưng những đường cong khuynh đảo chúng sinh vẫn thập thò loáng thoáng nhô lên qua lớp vải y phục.

Khí thế của nàng thu liễm như một phàm nhân bình thường, phong thái của nàng uy nghi như một bậc mẫu nghi thiên hạ, lại vẫn không làm mất đi sự yêu mị của nàng.

Ngồi thiền định lơ lững giữa khoảng không, đôi mắt vẫn khẽ híp, chỉ có đôi môi đỏ mọng của nàng là mấp máy những thanh âm trong vắt:

"1 vạn năm rồi, rốt cuộc đã có một người không nhịn được an tu mà xuất thế sao?"

"Liệu sẽ là ai?"

Nằm sừng sững giữa trung tâm của Thông U Đại Lục, một toà kiến trúc hùng vĩ lại có chút cảm thấy rợn người bởi thiết kế đầu yêu dị của nó.

Bất quá đây lại là loại kiến trúc mà đâu đâu cũng có thể thấy trên khắp đại lúc này, là một kiến trúc cực kỳ thường gặp mà thôi, chỉ khác là toà này hoành tráng và khổng lồ hơn rất nhiều so với những chỗ khác.

Ngự trị tại trung tâm của toà kiến trúc là một nam tử hán độ tuổi tầm trung niên, râu tóc bù xù, khuôn mặt nghiêm chỉnh, làn da ngăm nâu oai vệ, y phục trang trọng nhưng không kém phần hoang dã đặc trưng của vùng đất này.

Nhìn qua nam nhân này không khác gì một tu sĩ nhân loại bình thường giả cả nhưng ở trên mảnh lục địa rộng lớn thuộc địa bàn của yêu thú này, lại còn chiếm vị trí cứ trung tâm đại lục làm địa bàn thì đương nhiên sẽ không phải là một đại yêu tầm thường cả.

Hắn đột ngột mở to đôi mắt, cặp mắt đỏ lừng trừng trừng đầy tính hung doạ bất kỳ kẻ nào nhìn vào, giọng khàn lại trầm tới đáng sợ vang lên, lan rộng khắp bán kính trăm dặm xubg quanh hắn:

"Đại năng của nhân loại!"

Giữa biển khơi rộng lớn của Trường Hải Đại Lục, nơi còn được biết đến với cái tên Hằng Nguyên Đại Hải...

Toạ lạc tại giữa vùng biển rộng lớn nhất của cả tinh cầu là một toà lầu các khủng bố và hoành tráng, có thể kinh diễm bất kỳ ai và bất kỳ cường giả nào lần đầu tiên nhìn thấy nó.

Phía trên một đại môn cao cả mấy chục trượng là một tấm bảng to lớn với những dòng chữ tráng lệ như tiên nữ khiêu vũ được khắc lên...

Đế Tài Hội!

Chính là nó, đại tổng bộ, trụ sở chính của thế lực lớn mạnh nhất Hằng Nguyên Giới, thương hội hàng đầu của tinh cầu này, Đế Tài Hội đại danh đỉnh đỉnh!

Chưa xét đến kiến trúc nguy nga của nó, đi sâu vào một gian phòng đơn giản lại xa hoa nằm trên đỉnh của toà lầu các to đùng này là một đôi phu thê với vẻ ngoài tầm trung niên đang bận rộn xử lý sổ sách sự vụ.

Nam nghiêm trang đáng tin, nữ quý phái hiểu chuyện, một đôi phu thê hợp nhau đến không thể nào cảm thấy họ hợp hơn, đồng tâm đồng ý, tâm linh tương thông, cũng là một trong những người có thực lực, quyền lực và danh vọng hàng đầu thế giới.

Mà lúc này, cảm nhận được động tĩnh mạnh mẽ phương xa, người nữ trầm giọng nhẹ nói:

"Khí tức này... có chút quen thuộc?"

Người nam cũng nghiêm nghị đáp lời:

"Chuyện này không đơn giản."

Hai đại nhân vật chủ nhạt nhẽo hai câu như thế, sự vụ họ đang giải quyết nhất thời phải tăng thêm một tẹo rồi...

Xa xa tại nơi tận cùng phía Đông của Cổ Niên Đại Lục, trong một toà định viện được xây dựng theo phong cách cổ nhưng lại có phong cảnh thiên nhiên vô cùng nên thơ xinh đẹp.

Ngồi nho nhã trong toà đình viện ấy là một nam tử diện mục thư sinh mà lạnh lùng, thân khoác bạch y giản dị nhẹ phất phơ trong cơn gió thoảng, kiếm đặt tại phía trên chiếc ghế đá ở bên cạnh, lẳng lặng uống trà thưởng thức phong cảnh.

Khi thái của hắn... phải nói là không thể cảm nhận được. Người này không hề toả ra bất kỳ một chút khí tức nào, phong thái cũng chỉ như thư sinh tầm thường mà thôi!

Phải biết là ngay cả một đứa trẻ mới sinh hay là một con sâu bọ mới nở cũng có một tia khí tức, còn kẻ này lại hoàn toàn không thể cảm nhận được.

Nếu như không được tận mắt chứng kiến thì có khi ngươi đã tưởng rằng hắn không hề tồn tại rồi, quá mức đáng sợ...

Đương lúc nhàn nhã, chỉ thấy hắn hơi ngoái đầu nhìn về một phương bầu trời, lại chẳng nói gì mà tiếp tục uống một ngụm trà.

Dường như sự kiện này hoàn toàn chẳng có gì để quan tâm, khôn có gì nghiêm trọng đến mức đáng để hắn bỏ lỡ khoảng thời gian thư thái của mình cả...

...

Tất nhiên không chỉ có những nhân vật như vậy là cảm ứng được, mà là tất cả cường giả Hợp Đạo Cảnh trở lên đều có thể thoáng cảm nhận thấy, mà Phạt Kiếp Cảnh cho đến các lão quái vật kinh thiên động địa lại càng rõ hơn.

Họ hiểu rằng sự việc lần này cực kỳ lớn và nghiêm trọng, mang tầm cỡ thế giới cũng chỉ mới là suy nghĩ đơn giản mà thôi.

Trong khi ấy thì những người có kiếm thức và kinh nghiệm lâu năm càng suy nghĩ sâu xa hơn rất nhiều, đã có người âm thầm làm ra hành động của riêng mình rồi...

Cơ mà chẳng biết sẽ là những ai? Họ định làm những gì?

Không một ai biết, mà dù cho chính chủ là người hiểu rõ nhất nhưng cũng lại chẳng rõ liệu sẽ xảy ra chuyện gì trong khi đó cả.

Dòng sông thời gian vẫn thoi đưa, bánh xe vận mệnh vẫn luôn luân chuyển...

Nhưng nên nhớ một điều...

Rằng tuế nguyệt... rằng vận mệnh...

Vạn hoá vô lường, vạn biến bất dự!