"Ngươi không lẽ chính là muốn..." Hoa Vô Khuyết dường như đã đoán ra được ý của hắn khi nghĩ đến biểu hiện của hắn lúc suy nghĩ, miệng nhỏ khẻ lẩm bẩm...
Qua những gì mà trước đây Trần Vô Hạo đã từng tìm hiểu về Hồn Tu và linh hồn thì có một chi tiết khá đặc biệt đáng lưu ý...
Đó là khi tu sĩ tu hành đến cảnh giới Nguyên Thần Cảnh thì linh hồn của người đó sẽ xảy ra thuế biến thăng hoa, đạt được một khả năng đặc biệt mà trước đó linh hồn bình thường không thể nào làm được.
Mà điều này cũng áp dụng khi một Hồn Tu tu hành đến cảnh giới Thất Trọng chứ không phải cứ là Hồn Tu có linh hồn cường đại hơn bình thường thì sẽ đạt được nó trước đâu.
Đây giống như một loại mặc định về linh hồn vậy, cùng lắm nếu có cơ duyên khủng bố thì có thể đạt được nó ở Tiên Thiên Cảnh hoặc là Lục Trọng Hồn Tu cảnh giới thôi.
Như đã biết thì khi một người chết đi làm linh hồn rời khỏi xác hay là một tu sĩ, Hồn Tu có thủ đoạn ly hồn khỏi thân thể thì linh hồn đó gần như là vô hại không có khả năng gì đặc biệt cả.
Có chăng chỉ là cường độ linh hồn mạnh hay yếu tuỳ thuộc vào tu vi của một người mà thôi, còn lại thì chỉ một thể phi vật lý, tuy có thể hữu hình nhưng lại là một phi vật thể không thể chạm đến nếu như không có hồn lực hay đang ở thể linh hồn giống vậy.
Cường độ linh hồn tuỳ vào cấp độ của nó mà sẽ quyết định linh hồn đó có thể tồn tại ở bên ngoài mà không có vật chứa được trong bao lâu cũng như khi công kích linh hồn hay là đoạt xá người khác thì sẽ có hiệu quả ở mức độ nào...
Còn lại thì hoàn toàn không thể gây ra bất cứ ảnh hưởng gì gây tác động được đến thực thể vật lý hay môi trường xung quanh nữa cả.
Nói chung là hoàn toàn vô dụng và vô hại, cùng lắm thường thấy sẽ được dùng để thám thính một khu vực nào đó mà không muốn để lộ khí tức hay là tấn công linh hồn kẻ địch với cường giả đoạt xá mà thôi.
Nhưng thám thính cũng có mức độ thôi, nếu đối phương có thủ đoạn phát hiện linh hồn hay thậm chí có Hồn Tu toạ trấn thì không biết có dò la được gì không đã không kịp chạy khỏi bị tóm rồi.
Đó là tất cả những gì mà ai ai cũng nhận biết và hiểu về linh hồn, hay nói đúng hơn thì là về linh hồn trước khi đạt tới Nguyên Thần Cảnh và Thất Trọng Hồn Tu...
Còn bây giờ mới nói đến khi đã đạt đến và sau khi đạt đế thì sẽ ra sao.
Linh hồn khi trải qua thăng cấp của cảnh giới Nguyên Thần Cảnh và Thất Trọng Hồn Tu đặc biệt hơn và có nhiều lợi thế hơn, mà tất nhiên thì vẫn có giới hạn ở hai chữ linh hồn thôi.
Ở giai đoạn này, linh hồn của tu sĩ sẽ có thể sử dụng được uy áp của mình tác động đến ngoại giới bất kể ở thể phi vật chất hay thể vật chất đều như nhau!
Nếu còn quá tối nghĩa thì cứ thử tưởng tượng ngươi chỉ là một tu sĩ cấp thấp chẳng may đắc tội một cường giả Nguyên Thần Cảnh trở lên vậy...
Thật may mắn là ngươi được sinh ra trong một thế lực cấp cao không kém nên có thể tìm được các loại thủ đoạn phòng thận đề phòng kẻ kia đánh tới muốn giết ngươi, thậm chí ngươi còn có thể phản sát lại kẻ đó...
Bất quá tuy may mắn là thế nhưng cũng đồng thời đen đủi ở chỗ, đối phương là cao thủ Nguyên Thần Cảnh trở lên!
Đơn giản là vậy...
Bởi lẽ, đối phương khi đó đã có thể ly hồn khỏi thân thể, lẳng lặng tìm kiếm cơ hội khi ngươi còn đang vênh váo bản thân có "hàng nóng trong người mà không sợ trời chẳng sợ đất đi ra ngoài không có ai mạnh mẽ đủ để bảo vệ ngươi ở cạnh...
Vậy thì kẻ địch chẳng cần phải ngu ngốc lao đến đánh với kẻ có hàng đủ sức phản sát bản thân, đơn giản chỉ cần dùng linh hồn của bản thân, vô thanh vô tức tiếp cận ngươi là xong.
Có rất nhiều cách để giết ngươi khi trường hợp đó xảy ra, trong đó dĩ nhiên bao gồm cả đột nhập vào linh hồn ngươi để công kích...
Còn có, linh hồn khi ấy có thể phóng thích linh hồn cường đại, chấn áp ngươi cho đến chết, không để lại bất cứ vết tích nào hết.
Hoặc là nếu có công pháp hay vũ kỹ dạng linh hồn thì có thể áp dụng vào mà đánh thẳng vào linh hồn ngươi, tàn phá và tiêu diệt luôn.
Thậm chí là có cả loại hồn kỹ có sức mạnh đủ hoặc khả năng đủ để tác động được đến thể vật chất như ngươi, khi đó thì không chỉ thần hồn mà cả thể xác ngươi cũng sẽ đồng loạt bị tấn công...
Đau đớn ra sao cũng khó mà có thể tưởng tượng được nha.
Nói chung thì sơ lược qua là như vậy, cứ tóm tắt lại là linh hồn cao hơn Tiên Thiên Cảnh và Lục Trọng Hồn Tu sẽ có khả năng tác động được vào vật chất và cả sức chấn nhiếp diện rộng.
Mà ngươi thì lại gần như mười phần thì sáu, bảy phần vô pháp chống lại được...
Đấy chính là cái kinh khủng của sự tiến hoá về mặt linh hồn.
Đã thế, sau khi đạt tới hai loại cảnh giới ấy để đạt được sự thuế biến linh hồn như vậy thì khi tu vi của ngươi, cường độ linh hồn của ngươi càng tăng cao thì khả năng ấy càng mạnh mẽ hơn và đa dạng hơn...
Nguyên Thần Cảnh, Phản Hư Cảnh, Hợp Đạo Cảnh, Phạt Kiếp Cảnh và Vũ Hoá Đăng Tiên Cảnh...
Thất Trọng, Bát Trọng, Cửu Trọng, Thập Trọng và một cấp độ Hồn Tu nào đó cực hiếm ai đạt đến nên không có bao nhiêu ghi chep cụ thể, tên gọi của nó cũng chẳng phải muốn tìm hiểu là có thể ra...
Mà cứ theo thời gian tu đến các tầng cảnh giới ấy, khả năng về linh hồn cứ vậy mạnh mẽ hơn, hiện hữu thấy rõ rành hơn và cách biệt cũng càng lớn hơn, đặc biệt là Hồn Tu.
Đến đây chắc hẳn đã có một số người đoán ra được kế hoạch của Trần Vô Hạo là gì khi nói đến giả long hù doạ hổ rồi đi nhỉ?
Không dông dài làm gì nữa, kế hoạch của hắn luôn luôn là ý nghĩa trên mặt chữ!
Nếu nói hổ bị hù doạ ở đây là đám cường giả đang lũ lượt kéo đến và công phá kết giới ở ngoài kia thì long được nhắc tới để đóng vai "phản diện" chính là hắn!
Hay nói đúng hơn thì dựa vào biểu hiện khi hắn suy nghĩ thì long đang nói chính là Hoa Vô Khuyết!
Như đã vừa mới giải thích, tu sĩ một khi tu tới Nguyên Thần Cảnh trở lên sẽ có được khả năng mà vốn một linh hồn bình thường hoàn toàm không thể làm được, đó chính là tác động vào vật chất, tấn công được diện rộng hay toả ra uy áp chấn nhiếp bất kể hồn thể hay thực thể,...
Mà nàng, nữ đại năng có tu vi Vũ Hoá Đăng Tiêm Hậu Kỳ cảnh giới thì khả năng ấy khủng bố đến mức nào liền khỏi cần phải bàn...
Bởi vì có ai hiểu rõ cảnh giới ấy đâu mà đoán già đoán non?
Chỉ cần biết là nó rất cường đại, rất khủng bố một cách toàn diện về mọi mặt, vượt xa tu sĩ dưới cảnh giới này trên con đường tu hành là được.
Và thứ Trần Vô Hạo muốn chính là lợi dụng khả năng này của Hoa Vô Khuyết để chấn áp và đuổi hết đám cường giả ngoài kia đi...
Dưới áp bức và uy thế kinh thiên của một Vũ Hoá Đăng Tiên Hậu Kỳ thì bọn hắn không chỉ bọn người đó bỏ chạy không dám lén thăm dò mà thậm chí là toàn bộ phạm vi bán kính trăm vạn dặm sẽ chẳng có lấy một ai dám!
Đến khi ấy thì Trần Vô Hạo chỉ việc cao chạy xa bay, dù có đụng phải ai thì họ cũng sẽ không dám nghi ngờ, càng không dám dò xét vì "có lẽ" quanh đây vẫn còn một vị đại năng khủng bố tồn tại a...
Ở tình cảnh đó thì nào ai dám nghi ngờ ai đâu, gan động thủ với nhau cũng không dám ấy chứ!
Đứng trước đại cường giả hô phong hoán vũ như thế thì tất cả chúng sinh "sâu kiến" đều phải e dè, chỉ sợ bất kỳ một nhất cử nhất động nào của bản thân gây ra cũng có thể làm phật ý của đối phương.
Trần Vô Hạo chỉ việc dùng diễn xuất của mình, vào vai nhân vật quần chúng có suy nghĩ tương tự đám người xung quanh đó là chẳng nề hà vấn đề gì nữa cả...
Đại năng chi uy chính là bá đạo như vậy đấy.
"Nhưng bây giờ ta chỉ là tàn hồn mới khôi phục... A!?" Hoa Vô Khuyết vừa lên tiếng, lại chợt nhận ra mình thật đãng trí.
Trước đó nàng suýt bị thôn phệ hồn lực đến mức tan biến, lại nhanh chóng khôi phục lại hồn trạng như cũ, tất cả đều phát sinh bởi duy nhất một thứ...
Ngũ Thải Liên Hoa!
Đúng như vậy, Ngũ Thải Liên Hoa là chí bảo linh hồn của thiên địa, dễ đang thôn phệ cũng như dễ dàng hồi phục cho nàng như vậy đủ hiểu là khôi phục trạng thái linh hồn đỉnh phong của một đại năng cho nàng là một chuyện vô cùng dễ dàng.
Bây giờ Trần Vô Hạo chỉ việc điều động Ngũ Thải Liên Hoa truyền lượng hồn lực cuồn cuộn như vô tận của nó cho tàn hồn yếu ớt của Hoa Vô Khuyết, giúp nàng trở về thời kỳ toàn thịnh của linh hồn là xong.
Khi đó chỉ việc tồn tại bên trong nơi thức hải này của hắn, phối hợp với tên tiểu tử này mà tiêu hao hồn lực của bản thân, hiển hiện ra uy áp của một bậc đại năng cảnh giới Vũ Hoá Đăng Tiên Hậu Kỳ, chấn áp và hăm doạ cho đám tu sĩ kia kinh hoàng một phen mà ngoan ngoạn cụp đuôi bỏ đi...
Tình cảnh nan hiểm như thế này cứ vậy liền được giải quyết êm xuôi a!
"Thế nào? Cách này không tồi chứ, Hoa tiền bối?" Trần Vô Hạo lên tiếng chưng cầu ý kiến của Hoa Vô Khuyết.
Dù sao thì kế hoạch hành động này mọi thứ chủ yếu đều phụ thuộc cả vào vị nữ cường giả là nàng, dĩ nhiên là phải hỏi ý kiến của nàng xem trước, đây là sự tôn trọng nên có...
Nếu nàng đồng ý thì tốt rồi, còn không thì đành phải bất đắc dĩ tìm cách suy tính kế sách khác thôi.
"Rất không tệ, ta đồng ý với kế này." Hoa Vô Khuyết không cần tốn thời gian công sức mà suy tính, lập tức gật nhẹ đầu đáp.
Thân là một bậc đại năng đã sống biết bao nhiêu năm tháng, tư duy của nàng còn nhanh nhạy hơn cả hắn, chỉ nghe một câu nói của tên này đã lập tức trong nháy mắt suy nghĩ rõ ràng xong tất cả rồi.
Nàng phải công nhận rằng tên này vẫn còn nhiều non nớt nhưng suy nghĩ mưu tính của hắn rất tốt, vậy mà có thể nghĩ đến một kế hoạch mà bản thân nàng cũng có chút ngoài ý muốn mà nhất thời không ngờ đến như vậy.
Tận dụng khả năng từ linh hồn của nàng để đuổi hết đám người đó đi, thậm chí còn để lại hậu quả hoàn toàn có lợi khi mà chẳng một ai dám nghi ngờ thăm dò hay tuỳ tiện động thủ cả.
Nếu là những kế hoạch khác thì có thể là trốn được đi đấy nhưng khả năng cao là sẽ bị bắt gặp hoặc là bị cảm ứng phát hiện ra...
Hay có thể là thoả hiệp được hay là giả vờ vô tội đi thì vẫn khó thoát được sự nghi ngờ đến từ tri giác của đám lão quái vật lâu năm đó nha, gần như 10 phần là sẽ bị bắt tra khảo, thậm chí là trực tiếp thẳng tay sưu hồm một con kiến hôi như hắn.
Trừ khi hắn có thực lực cao hơn tất cả mà cường thế đánh chạy hay là có khả năng thay đổi tạm thời ký ức của bản thân để thoát khỏi bị moi hết mọi chuyện sau sưu hồn thì còn may ra...
"Không nên chậm trễ thêm nữa, lập tức tiến hành đi!" Hoa Vô Khuyết nhẹ giọng thúc giục, đã có kế hoạch đối phó thì nàng cũng chẳng cần phải vội vàng làm gì, chỉ là nhanh làm xong chuyện thì nhanh có thể nghỉ ngơi được thôi.
Vốn còn đã định sẽ ngủ một giấc trong thức hải của tên này để an ổn tâm thần sau thời gian dài tự phong ấn mình rồi cứ đợi khi tên này cần đến mình chuyện gì hoặc là bản thân cảm ứng được điều gì thì sẽ thức giấc thôi...
Nhưng mà lại nhớ ra vẫn còn đang ở giữa cái tràng cảnh nguy hiểm như vậy thì thực sự cần phải dốc vốn liếng mà tạm gác lại chuyện đó vậy.
Giải quyết xong thì tha hồ thoải mái muốn làm gì thì làm a!
"Được! Vậy xin Hoa tiền bối thả lỏng bản thân, ta sẽ xuất động Ngũ Thải Liên Hoa khôi phục hoàn toàn cho người đây!" Trần Vô Hạo lúc này biểu lộ trịnh trọng, nghiêm túc nói.
Đã bước vào giai đoạn chuẩn bị thì hắn sẽ luôn thực hiện một cách nghiêm túc nhất để đảm bảo sẽ không bị xảy ra sai sót gì, nếu không thì tu hành của hắn trước nay đã gặp vấn đề từ lâu rồi.
Vừa nói xong, hắn đã hướng tay tới Ngũ Thải Liên Hoa lơ lửng ở trên đầu mình, làm ra động tác như đang kết nối một sợi liên kết giữa đoá hoa sen đó và tàn hồn của Hoa Vô Khuyết, bắt đầu quá trình hồi phục cho nàng.
Động tác vừa ra, lực lượng hồn lực như vô cùng vô tận đã từ trong đoá hoa 5 màu ấy lao ra, điên cuồng hoà vào trong tàn hồn của nàng, tẩm bổ cho tàn hồn vừa yếu ớt vừa cường đại ấy.
Ù Ù Ù Ù Ù...
Hồn lực chảy vào như thác lũ, chỉ khác là nó không có động tĩnh lớn như vậy, mà Hoa Vô Khuyết thì để mặc cho lượng hồn lực vô lượng ấy không ngừng tràn vào mình.
"Ư..." Do nhất thời tàn hồn được bồi bổ quá lớn khiến cho nàng không thể nhịn được mà khẽ rên lên một tiếng thư thái vô hạn.
Thời gian dần trôi, rất nhanh Trần Vô Hạo đã chứng kiến tàn hồn của nàng hoàn toàn trở nên rõ nét hơn không khác gì thể ý thức của hắn ở trong thức hải này, chứng minh cho thấy tàn hồn đó đã trở lại thành linh hồn rồi.
Hắn đã có thể nhìn thấy rõ vẻ ngoài và dung mạo của nàng hơn trước. Tuy vẫn còn chưa thể thấy rõ nếu như không phải dạng thực thể nhưng hắn có thể thoáng tưởng tượng ra nhan sắc của nàng khi còn sống chắc chắn phải rất kinh diễm nha.
Một biểu cảm lạnh nhạt chán chường với mọi thứ thể hiện rõ ràng hơn, một phong thái mỹ thục phụ của người từng trải qua nhiều chuyện đời và cả việc nuôi dạy đồ đệ như nữ nhi khiến nàng trở nên thật cao quý.
Nhưng như vậy là chưa đủ, ở thể linh hồn này thật sự là uổng phí nhan sắc của nàng, khiến cho tên thanh niên này vô thức quyết tâm phải sớm ngày tu hành mạnh mẽ hơn, có thực lực để phục sinh lại được nàng, để được chứng kiến dung nhan ấy bằng xương bằng thịt!
Trần Vô Hạo là người ưa thưởng thức cái đẹp, cả về mỹ cảnh phong tình hay mỹ nhân tuyệt diễm đều là một loại cái đẹp để thưởng thức, nếu không thì tạo hoá đã tạo nên chúng để làm gì cơ chứ?
Mà đã là những gì mang chữ mỹ trong trong đó thì phải được thưởng thức khi chúng ở trạng thái hòn hảo nhất, hoàn mỹ nhất!
Lúc này Hoa Vô Khuyết còn đang ở dạng linh hồn, hoàn toàn chưa phải là lúc nàng đẹp nhất, và hắn - người dường như là thân nhân duy nhất nhận biết nàng, kẻ duy nhất nhận biết một cái "mỹ" mà không ai biết hay còn biết này...
Sẽ phục sinh cái "mỹ" này, hồi sinh mỹ nhân này hoàn hảo vô khuyết đúng như cái tệ của nàng, chỉ để thoả mãn ý muốn thưởng thức của hắn.
Ù Ù Ù Ù Ù...
Từ trạng thái linh hồn được hồi phục, sau một thời gian ngắn lại nhờ vào lượng hồn lực cuồn cuộn không dứt đó bồi bổ mà rất nhanh đã đạt đến thời kỳ toàn thịnh cho nữ đại năng nàng rồi.
Chỉ thấy linh hồn của nàng như được vượt qua khỏi cả cái trạng thái toàn thịnh mà linh hồn của bản thân vốn có, từ hư vô mà toả ra ánh sáng chói loá mỹ lệ, làm cho Trần Vô Hạo ở gần trúng chiêu "lại một lần" nữa bị loá cả mắt.
"Khanh khách!" Bỗng từ trong làn ánh sáng từ sâu thẳm trong linh hồn giai nhân ấy, hắn nghe được Hoa Vô Khuyết cất lên tiếng cười duyên hiếm có cực kỳ êm tai dịu nhẹ tâm hồn.
Nàng đang cảm thấy rất sảng khoái cà vui vẻ khi lâu lắm rồi mới trở lại được thời kỳ toàn thịnh của mình, dù chỉ là hồn thể nhưng cảm giác vẫn thật không tệ làm sao a!
Giờ trong nàng đang cảm thấy tràn trề lực lượng, thật sự muốn được giải phóng chúng để cảm nhận cảm giác này tuyệt vời hơn, để thoả mãn cái tính tuỳ hứng bốc đồng muốn sửa chẳng được mà không sửa càng tốt của mình, nàng đã đang cảm thấy khó nhịn được rồi nha.
Nhìn nữ tiền bối bay lượn vài vòng trong thức hải của mình trong vui mừng, Trần Vô Hạo càng nhận thấy dung mạo của nàng thật mỹ lệ làm sao, đáng tiếc cuối đời lại là hồng nhạn bạc mệnh.
"Hoa tiền bối vui vẻ như vậy làm ta mừng lây nha!" Cơ mà thưởng thức vẻ đẹp cũng cần thưởng thức nó khi nó đẹp nhất, vậy nên hắn đành tạm gác suy nghĩ trong đầu của mình qua một bên, chỉ nhẹ cười nói.
Hoa Vô Khuyết vừa nghe tiếng hắn liền thoáng giật mình, nhận ra hình tượng của bản thân bị chính mình phá mất rồi, lại còn là trước mặt một tiểu bối nữa chứ, điều này làm nàng bất giác thấy có hơi ngại ngại một chút...
Cố gắng kiềm chế và chấn chỉnh lại bản thân nói: "Khụ, vậy thì chúng ta mau bắt đầu thực hiện kế hoạch luôn đi!"
Trần Vô Hạo nghe nàng nói cũng liền quay lại dáng vẻ nghiêm túc, nhếch mép gật nhẹ đầu đáp:
"Được!"