Chương 136: Giả long hù doạ hổ

Vừa nói, Hoa Vô Khuyết vừa nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó là thở dài một hơi như thể đã buông bỏ tất cả vậy.

Không cần cho Trần Vô Hạo cơ hội tò mò, đôi môi nàng dường như đang thoáng mỉm cười, vẻ mặt mờ ảo ấy thật nhẹ nhàng và yên tâm, đôi mắt kia lại đượm buồn thê mỹ nhưng bình thản...

Nàng cất giọng, cất lên một thanh âm trong trẻo mà tươi mới như đã có điều gì đó đổi thay trong nàng, tiếp tục lên tiếng giải thích, một câu trả lời nghe thật sự rất giản đơn lại chứa đầy cảm xúc:

"Nếu như là tiểu nha đầu ấy, nhất định sẽ không muốn ta bị thù hận che mờ lý trí, đánh mất bản thân mình để mà đi vào con đường trả thù... Nếu không, ta sẽ bị nó trách mắng mất!"

Lý do chỉ đơn giản vậy thôi, nhưng đối với Hoa Vô Khuyết nàng lại tràn ngập ý nghĩa, chất chưa bao tâm tư tình cảm.

Một lời nói bình thường là thế, nhưng vì bắt nguồn từ một đại năng cường đại như nàng mà có thể thẩm thấu vào trong tâm trí của Trần Vô Hạo, khiến hắn có cảm giác như chính bản thân mình cũng đang có cùng suy nghĩ và cảm xúc với nàng vậy.

Điều này càng khiến cho tâm tri của hắn khai thông ra những cảm nhận mới lạ, tưởng chừng như linh hồn của cả hai đã hoà làm một thể vậy, lại càng giúp hắn có thể hiểu về nàng hơn thông qua trải nhiệm này.

Xuất ngôn rung động lòng người, không hổ danh là đại cường giả a...

"Vậy à... Hẳn là đồ đệ của tiền bối rất quan tâm người, và người cũng rất hiểu người đồ đệ ấy nhỉ?" Trần Vô Hạo nhẹ cười mở miệng nói, tâm trạng có chút khác lạ vì bị ngôn từ của nàng ảnh hưởng.

Dù chỉ trong một khoảnh khắc ngắn, thế nhưng hắn lại có thể hiểu được nàng là một người như thế nào, một nữ nhân ra sao...

Tất nhiên là, hắn hiểu được nàng yêu thương nữ đồ đệ đó của nàng ra sao, đến mức coi người ấy là nữ nhi ruột thịt của bản thân là đủ hiểu rồi.

Vậy mà Hoa Vô Khuyết lại lâm vào cáo tình cảnh bi kịch như vậy, tận mắt chứng kiến cơ nghiệp bao nhiêu năm cống hiến bị tận diệt, chứng kiến kẻ thù lăng nhục và biểu cảm vô hồn của đồ đệ mình, lại cầm đầu của đồ đệ mình ném ra trước mặt...

Trong khi đó, bản thân lại chỉ có thể bất lực không thể làm gì cả, trơ mắt nhìn mọi thứ diễ ra, trơ mắt nhìn đám bè lũ cừu địch ấy cười cợt hài hước nhìn mình đầy đắc ý và hả hê...

Cuối cùng chính là tẩu hoả nhập ma, bị hoá điên, lại nhận kết cục thân tử đạo tiêu dưới Thiên Kiếp, vẫn lạc trong nuối tiếc và tiếc hận.

Nàng hắn đã phải hoang mang tột độ lắm khi mà mọi chuyện lại diễn ra như vậy và đi đến bước đường cùng như vậy...

Thân là một đại năng khủng bố, một nữ cường nhân cơ trí, trước khi quyết định bế quan tu hành đột phá tu vi chắc chắn sẽ không quên sắp xếp chu toàn mọi chuyện bên ngoài trước mới bắt đầu hành động của mình.

Một Vũ Hoá Đăng Tiên Cảnh như nàng, là thực lực chủ chốt của một thế lực hàng đầu, hiển nhiên khi bế quan sẽ không khác nào khiến thế lực dưới trướng tạm thời mất đi một chiến lực lớn, một hậu chiêu sau cùng của thế lực đó, vậy nên nàng buộc phải chuẩn bị sẵn mọi kế sách, lưu lại các hậu thủ để đề phòng tình huống nguy cấp còn có thể phá được cục diện nguy nan...

Và các thủ đoạn nàng để lại ấy đương nhiên sẽ có khí tức của nàng lưu lại, nếu như chúng được kích hoạt nàng lập tức sẽ cảm nhận được ngay.

Hoặc là nếu như kẻ địch có thể ngăn chặn được cảm ứng khí tức và năng lượng của nàng thì vẫn còn việc động tĩnh lớn đến mức đủ để thủ đoạn của nàng được phục dụng chắc chắn sẽ bị nàng cảm ứng được.

Phải biết là đạt đến cảnh giới như nàng thì gần như có thể phóng thần thức và cảm nhận ra khắp tinh cầu này đấy chứ đừng nói là ở địa bàn nàng bế quan.

Thế nhưng sau tất cả, từ đầu đến cuối nàng lại đều không phát giác ra được bất cứ động tĩnh gì, ngay cả hành tung về việc có kẻ lạ tiếp cận đến gần thế lực của nàng mà nàng cũng chẳng hề hay biết.

Như vậy có thể thấy là kẻ địch lần này của nàng toàn hàng ngũ cực kỳ cường đại, ít nhất là có kém cũng chỉ kém hơn nàng không nhiều.

Họ quả thực đã chơi một ván cờ lớn, bỏ ra vốn liếng không hề nhỏ, kết cục thì không hề uổng công công sức ẩn nhẫn lập mưu chuẩn bị cả nửa vạn năm...

Thế lực của nàng bị tận diệt, còn có thể sỉ nhục và đánh tan đạo tâm của nàng, khiến nàng hận khí xung thiên mà bất lực tột cùng, tẩu hoả nhập ma rồi thân tử đạo tiêu!

Càng nghĩ, Trần Vô Hạo càng cảm thấy thương tiếc cho vị đại năng kinh động thiên hạ một thời này, cho Hoa Vô Khuyết tiền bối, cho một nữ nhân như nàng...

Nhưng đương nhiên điều này không đồng nghĩa với hắn có thể thể hiện bày tỏ ý đó với nàng, làm như vậy chẳng khác nào đang sỉ nhục nàng thêm cả...

Rằng nàng dù mạnh mẽ đến mấy cũng chỉ là nữ nhân, chịu đả kích lớn đến thế, lại còn phải bày tỏ với một tiểu bối như hắn như để tìm kiếm sự cảm thông an ủi...

Nếu Trần Vô Hạo thể hiện ra cảm nhận của mình về nàng, không những sẽ an ủi được nàng mà còn càng làm nàng xem thường hắn, càng làm nàng không có ý muốn móc nối quan hệ thân thiết hơn với hắn...

Bởi vì nàng sẽ nhận thấy, hắn không phải là một người nàng nên đặt niềm tin và hi vọng vào, không phải là người có thể thấu hiểu được nàng mà cũng chỉ là một tên tiểu bối vắt mũi chưa sạch, chưa trải sự đời mà thôi.

Thay vì như thế, hãy đơn giản là nhắc đến tình cảm của nàng và nữ đồ đệ kiêm luôn nghĩa nữ mà nàng coi là ruột thịt ấy...

Ở tại cái tình cảnh trong câu chuyện khi đó, ở trong thời khắc trầm lặng lại có chút thoải mái lúc này, lời nên nói chỉ như vậy cũng đã đủ, đủ với nàng.

Chỉ thấy Hoa Vô Khuyết sau khi nghe được câu nói ấy của Trần Vô Hạo, nụ cười bình thản khi nãy bỗng trở nên tươi tắn hơn, thể hiện ra tâm trạng đang thầm vui vẻ trong lòng của nàng.

Dù vẫn còn là tàn hồn yếu ớt, hình ảnh còn khá mờ nhạt nên không thể nhìn rõ diện mạo và dáng vẻ của nàng ra sao, nhưng hắn dám chắc rằng nó rất đẹp, giống như bách hoa điêu linh ấy.

Mà nàng sau một thoáng được cải thiện tâm tình cũng nhẹ gật đầu đáp:

"Con bé là người thân thiết với ta nhất trong suốt cuộc đời ta, quan tâm và lo lắng cho ta còn nhiều hơn là ta đối với nó."

"Mà ta, ta nuôi dạy con bé, theo dõi toàn bộ quá trình trưởng thành của nó, xem con bé như nữ nhi của mình... Nếu ta còn không hiểu nó thì sao xứng đáng làm một người sự phụ, một người mẫu thân nữa đây?"

Hoa Vô Khuyết điềm đạm cười nói, trong mắt lại như vừa có biết bao ký ức giữa nàng và vị nữ nhi đồ đệ ấy chạy qua, tựa như là một cuộn phim cuộc đời vậy.

Xuyên suốt cuộc trò chuyện này, tuy phần chính chủ yếu đều là nàng chủ động nói, còn tên này chỉ đáp lại nàng một vài câu đơn giản, thế nhưng lại làm cho tâm trạng của nàng thoải mái hơn trước rất nhiều, giống như là vừa được hắn thảo bỏ nút thắt của bản thân vậy.

Nếu như không có lần gặp gỡ này, nếu như kẻ đánh thức nàng không phải hắn, hay thậm chí là không có ai đánh thức nàng mà là chờ 13 vạn năm nữa để nàng tự tỉnh dậy, vậy thì không biết khi ấy nàng sẽ có suy nghĩ gì, có cảm xúc ra sao đây?

Bản thân Hoa Vô Khuyết không thể đoán chắc được điều đó, nàng chỉ biết bây giờ, được tên này đánh thức, được gặp hắn chính là một điều may mắn.

Tuy còn chưa có được sống lại, thế nhưng nàng có cảm giác như bản thân đã trọng sinh rồi vậy.

Đâu đó trong nàng đã thay đổi, và "thủ phạm" chính là tên Trần Vô Hạo này. Trong lúc nhất thời, ánh mắt của nàng nhìn hắn đầy nhu hoà và tán thưởng, vô cùng hài lòng với định mệnh này.

Hoa Vô Khuyết cảm thấy có chút hi vọng, liệu không biết ngày sau khi đồng hành của hắn sẽ có những trải nghiệm như thế nào, liệu rằng một cường giả đỉnh cao như nàng sẽ còn có thể cảm thấy điều gì mới lạ nữa hay không?

Nàng thật lòng chờ mong đấy...

...

Bước tiệc vui nào rồi cũng sẽ đến lúc phải tàn, hiển nhiên lần này cũng không hề ngoại lệ...

Trong khi Trần Vô Hạo và Hoa Vô Khuyết còn đang mải chuyện trò thêm một lúc về những gì nàng đã trải qua trên con đường tu hành để hắn học hỏi hay là những kiến thức mà hắn chưa từng biết...

Nữ đại năng chỉ còn một tàn hồn ở trong thức hải của một người khác này đột nhiên cảm ứng được một dị động ở ngoại giới khiến cho sắc mặt của nàng bỗng trở nên nghiêm nghị hơn.

Trần Vô Hạo nhận ra được điều này cũng nghiêm túc nhìn nàng mở miệng hỏi:

"Có chuyện gì sao Hoa tiền bối?"

"Kết giới trận pháp mà ta dựng ở xung quanh Lãnh Vọng Sơn Mạch đang có dấu hiệu bị công phá." Hoa Vô Khuyết lập tức trả lời.

Rốt cuộc đáp án mà trước đó Trần Vô Hạo thắc mắc cũng đã có rồi, chỉ thấy nàng tiếp tục giải thích mà không cần đợi tên này hiếu kỳ:

"Để đề phòng khi linh hồn ta thức tỉnh mà dẫn tới dị tượng và động tĩnh lớn nên đã lập trước rất nhiều lớp kết giới trận pháp khác nhau ở xung quanh phạm vi Lãnh Hàn Sơn Mạch này để tạm thời ẩn giấu đi dị động."

"Thế nhưng dị động của một linh hồn Vũ Hoá Đăng Tiên Cảnh hiện thế như ta thì căn bản dù có là Nhất Đẳng Trận Pháp Sư có thể lập Tiên Cấp pháp trận cũng khó có thể che giấu được, chỉ có thể làm cho động tĩnh yếu đi mà thôi."

"Có thể sẽ khó mà tưởng tượng được đó là do người làm vì cảnh giới bậc này rất hiếm, khả năng cao sẽ bị lầm tưởng là chí bảo mạnh mẽ xuất thế, lại có kết giới lớn mạnh bảo vệ lại càng sẽ dẫn dụ đám đại năng đỉnh cấp đến đây."

"Vậy nên có lẽ những cường giả tu vi từ Phản Hư Cảnh trở lên đã thoáng cảm ứng được mà lao đến đây rồi, chỉ là kết giới cấp quá cao nên họ nhất thời chưa công phá được bao nhiêu thôi."

"Nhưng mà càng câu kéo nhiều thời gian thì đám cấp cao hơn như Phạt Kiếp Cảnh hay thậm chí là Vũ Hoá Đăng Tiên Cảnh sẽ khó kiên nhẫn được mà muốn xuất thủ, khi đó liền hết đường thoát!"

"Vì vậy nên trước khi kết giới bị phá huỷ cần phải lập tức rời đi ngay, hiện tại dù ở trong thức hải của ngươi mọi thứ trôi nhanh hơn bên ngoài nhưng cũng sẽ không cầm cự được thêm bao lâu đâu!"

Biết tình huống nguy khốn nên Hoa Vô Khuyết giải thích rất cặn kẽ không dư thừa một chút nào cho Trần Vô Hạo, khiến hắn thân cũng xem là người có não liền lập tức hiểu tình hình.

"Nếu vậy thì bây giờ dù có trốn ở bên trong này hay tìm cách lẻn ra bên ngoài đều sẽ bị đám cường giả đó cảm ứng được, tiến thoái lưỡng nan!" Hắn trầm giọng suy nghĩ cách, cần phải thoát khỏi cục diện này.

Nếu như bị đám cường giả đó phát hiện ra mình thì lúc đó dù có muốn chối cãi cũng không có hi vọng gì, chỉ có thể mặc sức giãy giụa trong vô vọng để họ tra hỏi, thậm chí là trực tiếp sưu hồn.

Trần Vô Hạo hắn còn chưa có chán đời đến mức chịu chấp nhận số phận của mình như vậy, ngược lại là hắn cần phải tìm cách phá cục, khắp ngõ ngách của thiên địa này còn đang đợi bước chân của hắn đặt lên a!

Hắn cũng không phải là đại năng như Hoa Vô Khuyết, không có thủ đoạn hay hậu chiêu nào để mà lưu lại linh hồn mình nơi trần thế này để chờ đợi cơ hội hồi sinh.

Dù cho có Ngũ Thải Liên Hoa có khả năng sẽ lưu giữ được linh hồn của mình nhưng hắn không dám chắc là nó sẽ thoát khỏi tầm quan sát của đám người đó.

Lúc này còn một cách là chui vào Càn Khôn Kính mà trốn, thứ này không thể bị để ý vì đặc tính không có khí tức của nó, cũng khó có thể bị hư hại dù cho đám người kia có tấn công bừa bãi để lùng sục...

Đây quả thật là cách tốt nhất và duy nhất khả thi hiện giờ rồi.

Nhưng như vậy thì không biết phải ẩn trốn ở bên trong đó đến bao giờ mới có thể ra ngoài đây cơ chứ?

Càn Khôn Kính dù có ý thức riêng nhưng nó không có khả năng tự động di chuyển tự do nha, trốn vào trong nó thì chỉ có thể ở yên trong đó tại chính cái vị trí được thu vào mà thôi.

Mà lũ cường giả đại năng kia thì có 7 đến 8 phần là đúng như lời Hoa Vô Khuyết nói, họ sẽ nghĩ chắc ở đây có chí bảo cao cấp xuất thế, như vậy thì đâu có dễ dàng mà buông tha nơi này nhanh chóng và dễ dàng như vậy đâu?

Thân là tu chân giả có tu vi cao cường, tuổi thọ rất dài, vì một bảo vật có khả năng cường đại hơn cả bản thân thì họ sẽ không ngại bỏ ra nhiều năm tháng ở một khu vực hay vị trí để mà lần tìm cho ra nó đâu.

Động tĩnh Hoa Vô Khuyết thức tỉnh rất lớn, dù đã có kết giới trận pháp cấp cao ngăm cản phần lớn nhưng đối với cảm ứng mạnh mẽ của các bậc cường giả thì sẽ không dễ dàng nghĩ đó là ảo giác hay gì cả.

Vậy thì phải chờ đợi 1 năm? Hay 10 năm? Hay 100 năm? Hay là chờ đến khi hao sạch tuổi thọ của bản thân?

Ở bên trong Càn Khôn Kính có thể đây nhanh tốc độ tu luyện lên gấp nhiều lần nhờ có nồng động thiên địa linh khí gấp hơn hai chục lần, tu vi sẽ tăng tiến không chậm.

Cơ mà chỉ ngồi một chỗ khổ tu quanh năm suốt tháng như vậy liệu có đủ để một kẻ có tư chất thấp lại chẳng thể tìm cơ duyên phụ trợ như Trần Vô Hạo tu luyện tấm thăng nhanh hơn tốc độ tuổi thọ bị hao hụt hay không?

Nếu như trong hoàn cảnh tên này không lên đường du hành cầu kiếm cơ duyên, không có Tàng Thư Lầu, không có truyền thừa cùng đồ vật của Tà Hoả Ma Quân, không có Âu Lan Hoa, không có Thanh Hồn Tịnh Tâm Thảo, không có Ngũ Thải Liên Hoa,...

Chỉ có khổ tu ở một chỗ, sử dụng phương pháp dẫn linh khí nhập thể để tu hành gia tăng cảnh giới thì cũng phải mất ít nhất 300 năm để tu tới đỉnh phong của Võ Đạo Cảnh, ngàn năm để tu tới đỉnh phong của Siêu Phàm Cảnh,...

Thậm chí đấy chỉ là nói đến Linh Tu mà thôi, còn Kiếm Tu, Thể Tu, Hồn Tu, Luyện Đan Sư, Luyện Khí Sư, Trận Pháp Sư thì như thế nào đây?

Dĩ nhiên là hắn sẽ không thể tu được rồi, càng là không có cách nào để tu. Dù đạt cảnh giới cao thì không có kinh nghiệm gì thì thậm chí có thể bị kẻ địch vượt cấp hạ gục hoặc giết chết mình!

Vòng vo lỡ lạc đề, giờ trở lại với mạch truyện chính. Trần Vô Hạo cùng Hoa Vô Khuyết đều đang cùng nhau suy nghĩ bàn bạc đối sách để thoát khỏi nguy hiểm lần này...

Đến một đại năng lão luyện như nàng cũng nhất thời chưa thể nghĩ ra phương án nào, chỉ hận bản thân lúc này chỉ là tàn hồn, chẳng thể động thủ được gì cả.

Mà có truyền cho Trần Vô Hạo khẩu quyết, pháp quyết của công pháp hay vũ kỹ, thủ đoạn có khả năng thoát được thì lại có hai vấn đề nan giải khác...

Thứ nhất là chúng quá cao cấp, với ngộ tính bây giờ của hắn hoàn toàn không thể nào tham ngộ được chứ đừng nói đến việc tu luyện.

Thứ hai thì coi như hắn thật sự có đủ ngộ tính để tham ngộ được đi nhưng tư chất của hắn lại không phải hạng tuyết thế thiên tài để mà lập tức nhập môn được chúng chứ đừng nói là sử dụng chúng thuần thục.

Trần Vô Hạo thì bởi vì còn nông cạn hơn nhiều so với Hoa Vô Khuyết, đến nàng còn tạm thời chưa nghĩ ra được cách gì thì một kẻ như hắn liệu có thể hay sao?

"Hửm?" Bất chợt, nhớ tới một kiến thức nào đó mình từng học, lại nhìn nhận lại những gì bản thân đang có, cuối cùng là nhìn chằm chằm vào tàn hồn nữ nhân trước mắt, dường như hắn đã nghĩ ra được gì đó.

"Gì vậy? Sao lại nhìn ta?" Hoa Vô Khuyết để ý thấy biểu hiện ấy của hắn, thắc mắc hỏi.

Trần Vô Hạo chưa trả lời, vẫn tiếp tục nhìn nàng chăm chú, trong đầu não luân chuyển một số suy nghĩ, rốt cuộc sáng mắt ra...

Nữ đại năng bị tên tiểu bối này nhìn chăm chú nãy giờ như muốn lột trần nàng, cảm giác có chút mất tự nhiên, vẫn kiên nhẫn chờ đợi đến khi hắn lên tiếng:

"Có lẽ ta có cách rồi."

"Cách gì?" Hoa Vô Khuyết cảm thấy hơi bất ngờ, có chút khẩn trương mở miệng hướng hắn nhẹ hỏi, rồi chỉ thấy hắn cười cười đáp:

"Giả long hù doạ hổ!"