"Hoa tiền bối có thể kể cho ta nghe câu chuyện của người không? Kiểu như nói rõ hơn về bản thân hay là trong quá khứ đã xảy ra chuyện gì đặc biệt hay nguyên nhân người vẫn lạc các loại chẳng hạn?"
Trần Vô Hạo ngồi tại trong thức hải của mình, đối mặt với tàn hồn nữ đại năng đang ngồi trang nhã trước mắt mình, hơi tò mò hỏi.
Bản thân hắn biết câu hỏi của mình khá thiếu lịch sự khi nó động chạm đến sự riêng tư của một cường giả như Hoa Vô Khuyết, thế nhưng hắn muốn được hiểu nàng hơn...
Nếu như chỉ có mình nàng xem thấu hắn thì có chút không được hay, hắn cũng muốn được thấu hiểu nàng để dễ dàng giúp quan hệ của cả hai thân thiết hơn.
Tuy nàng không nói hay thể hiện ra nhưng Trần Vô Hạo có thể cảm nhận được vẻ cô độc đượm buồn vô hình của nàng, điều này khiến hắn cảm thấy thương xót.
Nàng là cường giả của vô số năm về trước, có vẻ còn xa xưa hơn và lâu năm bất cứ tu chân giả nào có thể làm được, tuổi thọ của tu sĩ là có hạn, ngay cả Vũ Hoá Đăng Tiên Cảnh có hàng chục vạn tuổi thọ cũng chỉ được đến thế mà thôi.
Giờ thì đã không biết đã trôi qua bao nhiêu năm kể từ khi nàng thần kỳ còn sót lại tàn hồn của mình, người thân hẳn đều đã chẳng còn từ lâu rồi, huyết mạch cũng chưa chắc tìm ra nữa.
Giữa thế gian này, chỉ còn một mình nàng bơ vơ lạc lõng cầu sinh giữa chốn này, chỉ tình cờ quen biết được hắn để bầu bạn mà thôi.
Điều đó mới thật cô đơn làm sao, bản thân Trần Vô Hạo nếu gặp phải trường hợp bằng hữu của mình như Bạch Thanh Khâu, Nguyệt Minh Không hay Hữu Cầm Thanh Nhã đều đã rời khỏi nhân thế để mình hắn còn sống và trải qua điều đó cũng khó lòng nào cảm thấy thoải mái được.
Hắn biết mình chỉ là tiểu bối so với một người đáng tuổi tổ tiên của tổ tiên nhà hắn như nàng, không có tư cách mà thương xót cho nàng...
Nhưng ít nhất hắn muốn trở thành người thân thiết với nàng, coi như một kiểu chỗ dựa tinh thần với nàng đi, như vậy còn tốt hơn nhiều so với để mặc mọi chuyện như thế.
Nghe thấy câu hỏi này của hắn, Hoa Vô Khuyết như hiểu hắn đã suy nghĩ gì, vô thức hướng mắt lên như nhìn vào xa xăm, có chút buồn bã, có vẻ hoài niệm, lại như có tức giận lạnh lùng...
"Haizzz..." Nàng thờ dài một tiếng, nhẹ nhàng cảm khái: "Không ngờ thân là một bậc tiền bối mà ta lại để cho một tiểu bối quan tâm như vậy."
"Ta chỉ là muốn biết thêm về người mà thôi, không hề có ý hỏi cung bắt ép gì cả. Nếu Hoa tiền bối không muốn cũng không sao!" Trần Vô Hạo ôn hoà cười.
Hắn quan tâm là một chuyện, còn vị tiền bối này có muốn mở lòng ra không thì lại là một chuyện khác.
Hắn hiểu mình thân là một tiểu bối vốn thẳng thân chẳng thích gì với nàng thì chuyện tò mò bới móc quá khứ của bậc tiền bối là không hay lắm.
Còn nếu nàng sẵn sàng chia sẻ thì hắn sẽ chú tâm lắng nghe nha.
"Nói một chút với ngươi cũng chẳng vấn đề gì, dù sao thì đã quá lâu rồi ta không có ai để nói chuyện cùng." Hoa Vô Khuyết chỉ thoáng đắn đo một chút, mắt đẹp nhẹ híp mềm mại nói.
Nghe thấy lời này của nàng, Trần Vô Hạo nhất thời cảm thấy vui vẻ, sau đó liền chuyển thành nghiêm túc, vểnh tai lên như muốn lắng nghe và nhớ rõ từng lời từng chữ trong câu chuyện của một vị Vũ Hoá Đăng Tiên Hậu Kỳ chân chính kể lại.
Dù có thực sự chỉ là một chút như Hoa Vô Khuyết nói thì hắn đã cảm thấy đáng giá rồi, trải nghiệm của một đại năng có tu vi đỉnh cấp tinh cầu thì dù chỉ là một hành động nhỏ như giơ tay nhấc chân thôi cũng có thể giân tiếp tiềm tàng tản mác đạo vận huyền cơ của người đó đấy...
Chứ nói gì là nghe được câu chuyện do chính chủ nói đâu?
Quan trọng là hắn liệu sẽ tiếp thu cảm nhận được gì từ trong lời nói của nàng hay không thôi hoặc chỉ là đơn thuần nghe được một câu chuyện của người khác và ồ lên thì ra là thế.
Nhưng điều quan trọng của lần này đối với Trần Vô Hạo hắn không phải là hắn có thể cảm ngộ ra được gì từ lời câu chuyện của Hoa Vô Khuyết hay không...
Như đã nói từ đầu, sự quan tâm của hắn ở đây không đặt ở cơ duyên mà là vị tiền bối này, nữ nhân cường đại này.
Quan trọng thực sự trong cuộc đối thoại này là được hiểu hơn về nàng, được biết về nàng nhiều hơn để cùng nàng gia tăng mối quan hệ, được kết giao cùng nàng, trở thành một vị bằng hữu của nữ đại năng này.
Nếu có nghĩ tên này là đang sĩ diện và thực chất là muốn lôi kéo đại năng để sau này "ban ơn" cho người ta bằng cách phục sinh người đó và được người đó làm chỗ dựa hơi, một cái bắp đùi để ôm thì thật là một trí tưởng tượng cao xa đáng thất vọng.
Cách suy nghĩ này đến ngay cả đích thân Trần Vô Hạo hắn còn chưa có từng lướt qua dù chỉ một chữ ở trong dòng suy nghĩ của hắn đâu a!
Nhắc lại lần nữa là hắn muốn được kết giao, trở thành bằng hữu của "nàng" - của Hoa Bô Khuyết, chứ không phải là "một vị đại năng" - một Vũ Hoá Đăng Tiên Hậu Kỳ cảnh giới.
Hắn đang thương xót và đồng cảm với hoàn cảnh tứ cố vô thân của nàng, cũng là tình cảnh giống với hắn...
Trường hợp những người có cùng một điểm chung có thể bất giác và trong vô thức được kéo lại gần nhau như để trở thành chỗ dựa tinh thần an ủi nhau đấy, trường hợp của Trần Vô Hạo và Hoa Vô Khuyết chẳng sai biệt bao nhiêu.
Mặc cho nữ nhân này có là cường giả mạnh mẽ đến nhường nào, tâm cảnh lớn mạnh đến mức nào thì việc phải trải qua chuyện cô độc mất đi tất cả người thân bên cạnh không phải là điều mà hai ý trên có thể giải quyết được.
Nội tâm phẳng lặng của nàng sẽ và có lẽ đã bị một giọt màu lam u sầu nhỏ xuống rồi.
Bản thân Trần Vô Hạo, một kẻ luôn vô ưu vô sầu, tích cực trong cuộc sống là vậy, nhưng căn bản là hắn chỉ chôn sâu những cảm xúc và suy nghĩ tiêu cực của mình đi mà thôi, chứ chúng luôn hiện hữu ở đó, chưa bao giờ không có, chưa bao giờ là mất đi cả.
Trước đó là gặp tiểu yêu thú Bạch Thanh Khâu, bởi vì là yêu thú cấp thấp, linh trí chưa cao nên còn chưa đủ hiểu chuyện nên hắn mới gạt được cảm xúc của mình sang một bên...
Nhưng giờ thì hắn gặp một vị tiền bối, một vị đại năng cường đại, một nữ nhân, và quan trọng nhất là nàng và hắn có thể cùng san sẻ được, vậy nên mới vô thức hiếu kỳ quan tâm hỏi chuyện của nàng.
Vừa là để hiểu hơn về nàng để phần nào làm chỗ dựa tinh thần cho nàng, vì hắn quan tâm nàng...
Vừa là để tìm người đồng cảnh có thể cùng đồng cảm và chia sẻ cùng hắn, khơi gợi lại cho hắn những cảm xúc và quá khứ đau buồn khi mất hết người thân mà hắn đã cố chôn giấu để tập trung cho một hành trình đường đời mới này.
Hắn chưa từng quên, chỉ là hắn đã lảng tránh nó mà thôi, giờ đây gặp được người giống hắn, làm hắn thông suốt và khiến hắn muốn thay đổi là Hoa Vô Khuyết nàng nên hắn cũng không muốn để cho sự hèn nhát của mình tiếp diễn nữa.
Nghe thì có vẻ là tên này thật ích kỷ, chỉ đang có ý tư lợi mà bày đặt giả nhân giả nghĩa, nhưng thực ra chỉ là ở cái tâm của hắn muốn giúp đỡ nàng cũng như tự giúp bản thân mình mà thôi.
Suy cho cùng thì Trần Vô Hạo vẫn chỉ là một tên thiếu niên mới bước ra đời có chút đầu óc, luôn gạt đi, từ chối, che giấu sự yếu đuối hèn nhát trong tâm của bản thân bằng việc vùi đầu vào tu luyện và trải nhiệm thế gian với ước mơ của bản thân là lý do gồng gánh hết thảy...
Mà gặp được Hoa Vô Khuyết, một bậc tiền bối đã thông suốt tâm tri cho hắn, nàng tựa như một điểm sáng bất ngờ và may mắn xuất hiện trong cuộc đời hắn nhìn thì tự do tự tại nhưng thực chất lại lạc lối vô định này vậy.
Lắng nghe nàng kể bằng một âm giọng trang nhã điềm đạm, khoé môi câu lên như tươi vui mà lại bình thản...
Dù trong lòng nàng có cảm xúc ra sao, tâm tình thế nào đi nữa thì chúng đã vô tình bị tâm cảnh cường đại của nàng lấn át mà làm nhạt đi biểu cảm bên ngoài rồi.
Nàng bắt đầu hồi ức, vừa nhớ lại quá khứ vừa hé mở đôi môi trong suốt vì ở thể linh hồn của mình, tóm gọn sơ qua về cuộc đời bản thân:
"Trước khi đạt được thành tựu to lớn, trước khi có được uy danh lừng lẫy, ta thực chất ban đầu là một tiểu cô nương được sinh ra ở trong một gia tộc Bát Cấp nho nhỏ, còn là thuộc dòng thứ với phụ mẫu chỉ là tộc nhân bình thường không có tu vi gì..."
"Hai người đó rất trung thành với gia tộc, mặc cho bản thân không có bao nhiêu năng lực nhưng luôn cố gắng tận tuỵ hết lòng mà may mắn được leo đến chức vụ kiểm kê sổ sách của cả gia tộc..."
"Cũng nhờ sự tận trung uy tín và được lòng tộc nhân nên đã nhận được tài nguyên bổng lộc giúp cho họ có thể tu luyện được, lại bằng vào sự cố gắng hết phần người khác của bản thân mà tu vi nhanh chóng thăng tiến, cuối cùng còn bước chân vào hàng ngũ Trưởng Lão..."
"Thế nhưng không phải họ đều được tín nhiệm bởi tất cả tộc nhân, đa số là người của dòng chính trong tộc. Luôn có một sự phân biệt không hề nhẹ giữa dòng chính và dòng thứ, phụ mẫu ta thân phận vốn là thấp kém nhất bên dòng thứ lại leo được lên làm Trưởng Lão toàn tộc khiến không ít kẻ ganh ghét không hài lòng, luôn xem họ là cái gai trong mắt nhưng chưa dám làm gì quá đáng..."
"Cho đến một ngày, một trong những kẻ đố kỵ phụ mẫu ta đã leo lên được vị trí Gia Chủ, lập tức sử dụng quyền lợi của mình ra lệnh cho họ đi làm một nhiệm vụ quan trọng như để thị uy, và đó là lần cuối cùng ta được nhìn thấy phụ mẫu khi họ còn sống."
"Ta thời gian đó ta đã trưởng thành, nhưng lại chưa đủ trải đời khi luôn sống trong sự che chở ấm áp của phụ mẫu và hàng rào ngăn cản là gia tộc. Hay tin họ đã tử nạn khi làm nhiệm vụ ấy, thi thể còn chẳng tìm ra mà chôn khiến ta rất đau buồn, lại chẳng hề nghĩ nhiều..."
Nàng kể một cách rất từ tốn và chậm rãi, nhưng Trần Vô Hạo có thể nghe ra tâm tình của nàng vẫn đang còn có chút buồn dù cho có là chuyện nàng đã chấp nhận của vô số năm trước hồi tưởng lại.
Cũng phải thôi, ai mà chẳng có tình cảm lưu luyến đối với đấng sinh thành của mình cơ chứ? Trần Vô Hạo không hề ngoại lệ...
"Sau cái chết của phụ mẫu, không còn thân phận nữ nhi của Trưởng Lão đã khiến cho vô số tộc nhân luôn không ưa phụ mẫu ta chèn ép không dừng, đỉnh điểm là khi họ muốn lợi dụng nhan sắc của ta để lôi kéo một thế lực cấp cao, ép gả ta để leo trèo vị trí..."
"Vì không muốn chấp nhận số phận mà ta đã bỏ trốn khỏi gia tộc, lặn lội giang hồ và được một vị Trưởng Lão của Tam Cấp Thế Lực nhìn trúng tư chất mà thu nhận, đó cũng là ân nhân cả đời của ta."
"Ta được nuôi nấng như con cái, dạy dỗ như đồ đệ, để báo đáp lại mà ta đã không phụ sự kỳ vọng của sư phụ, trở thành thiên tài trong đồng thế hệ..."
"Có được thực lực, ta quyết định điều tra lại và tìm kiếm thi thể của phụ mẫu mình mà chôn cất cho đàng hoàng, nào ngờ thi thể thì không thấy đâu, lại phát hiện ra một bí mật đáng hận!"
Giọng của nàng bất chợt âm trầm hơn, dường như có chút gằn lại, hẳn phải là một chuyện mà nàng từ trước đến nay vẫn không dễ dàng chấp nhận bỏ qua được thì mới có biểu hiện như thế.
Trần Vô Hạo từ đầu đến cuối đều không muốn xen ngang, toàn bộ tâm trí đều nghiêm túc lắng nghe...
Vẫn thanh âm như vừa rồi, nàng nói tiếp:
"Cái nhiệm vụ được nói là quan trọng mà ngày đó họ được giao cho đi thực hiện thực chất chẳng hề tồn tại, sau tất cả điều mà tên gọi là Gia Chủ ấy muốn dụ phụ mẫu tới một địa điểm hoang vắng, sau đó là thuê sát thủ diệt trừ bọn họ, loại bỏ cái gai trong mắt cao tầng gia tộc!"
"Vừa biết được sự thật này, ta đã không thể kìm chế được tâm tình của mình, một đường xông thẳng tới, một chiêu giết chết tất cả những kẻ liên quan tới cái chết của phụ mẫu của mình, ban cho nỗi người một cái chết đau đớn nhất có thể, bóp nát cả linh hồn để chúng không bao giờ được luân hồi!"
Càng nói, lời của Hoa Vô Khuyết càng trở nên dồn dập hơn, lãnh khốc hơn.
Nàng là kiểu người thâm trọng tình nghĩa, biết được cái chết phụ mẫu của mình là bị người khác ở trong tối hại thảm như vậy thì dù cho đến nay đã trôi qua bao nhiêu năm, nàng cũng đã có một thân thành tựu kinh thiên thì cảm xúc của nàng vẫn không hề đổi thay.
Mỗi lần nhớ lại, mỗi lần nhắc đến là một lần đau lòng xót xa khó tả, nàng chưa từng quên và cảm xúc đối, suy nghĩ chưa từng phai nhạt đi...
Ngay cả lúc này, khi Hoa Vô Khuyết nàng đã chết và chỉ còn là một tàn hồn "yếu ớt", ngồi kể lại với một tiểu bối đang tỏ ý quan tâm mình cũng không ngoại lệ.
"Sau khi đã trả được thù và xây cho phụ mẫu một ngôi mộ tử tế tại an ổn thì là nột chuỗi năm tháng dài đằng đẵng ở trong thế lực học tập tu luyện vô vị, thỉnh thoảng thì đi tìm cơ duyên hoặc lịch luyện kinh nghiệm..."
Hoa Vô Khuyết lúc này chuyển chủ đề, vấn đề xuất thân của nàng nói chừng đó là đủ rồi, bởi vì nàng cũng chỉ có từng đó để kể, quan hệ giữa nàng và gia tộc còn chẳng bằng một người lạ nàng quen ở bên ngoài nữa là.
"Ta một mình đưa thế lực mình thuộc về lên đỉnh cao mỗi khi cảnh giới tăng lên, cũng theo đó được bầu làm chủ. Sau khi đột phá Phạt Kiếp Cảnh khi "mới" tu hơn 2 vạn năm mà nâng cấp bậc thế lực tới Nhất Cấp, mọi thứ liền đã trở nên quá nhàm chán..."
"Để tìm chút gì đó mới mẻ, ta đã quyết định thu đồ đệ, một tiểu nữ hài mồ côi không có tư chất. Ta vừa tu luyện vừa chăm lo chỉ dạy từng chút một cho con bé khôn lớn và trưởng thành, cũng không biết từ khi nào ta đã coi nó như nữ nhi của mình."
"Tiểu nha đầu đó đã không cô phụ công ơn nuôi dạy của ta mà kiên cường tu hành còn nhiều hơn ta ngày trước, để rồi cũng được ca tụng là thiên tài. Ta rất vui vì điều đó..."
"Thế nhưng..." Nói đến đây, giọng của Hoa Vô Khuyết lại một lần nữa trùng xuống, vừa trầm vừa gằn, thậm chí còn cảm thấy băng lãnh hơn cả khi nhắc đến phụ mẫu của nàng.
Ở trong đôi mắt tựa như trong suốt xuyên thấu ấy, Trần Vô Hạo loáng thoáng nhận thấy một tia tự trách, hối hận và giận giữ tột cùng, lại nghe nàng kể tiếp, bằng một âm điệu khiến cả người nghe lẫn người nói đều nhói tâm can:
"Cho đến cái ngày định mệnh ấy, thời điểm mà ta bế quan và sắp tấn thăng Vũ Hoá Đăng Tiên Đỉnh Phong cảnh giới, một biến cố ngoài ý muốn đã xảy ra..."
"Tu hành thì không có ai là sẽ không có ít nhất một kẻ thù địch cả, đặc biệt là một người tình cách làm trước nói sau như ta thì lại càng không."
"Trong suốt quãng thời gian yên bình của mình, những kẻ thù của ta vì biết không thể đánh lại ta mà đã ngấm ngầm cấu kết và lập kế hoạch suốt nửa vạn năm chỉ để chờ đợi cho cái khoảnh khắc ta bế quan ấy..."
"Ngay cái thời khắc ta muốn xuất quan để độ kiếp đột phá, ta liền phát hiện cơ nghiệp tông môn của mình đã bị huỷ diệt một cách vô thanh vô tức, trên dưới toàn bộ người của thế lực, thậm chí là cả tông tộc thân nhân cũng đều bị đồ sát hết sạch!"
"Không những như vậy, nhân lúc ta vẫn còn đang bàng hoàng khó tin, lũ khốn đó liền đồng loạt xuất hiện. Lũ đáng nguyền rũa đó không hề có ý hợp lực tấn công ta mà chỉ thản nhiên nắm đầu đệ tử của ta, nữ nhi của ta vứt ra trước mặt của ta!"
"Chuyện còn chưa dừng lại ở đó, khi đạo tâm của ta xuất hiện vết nứt, còn chưa kịp ra tay thì chúng lại lôi một khối Lưu Ảnh Ngọc, bên trong chiếu cảnh tượng tất cả đám bọn chúng đều đang tra tấn, hành hạ và hãm hiếp lăng nhục nữ nhi của ta!"
"Đến khi con bé vỡ vụn tinh thần, tâm cảnh tan nát, linh trí bị phá huỷ, linh hồn băng hoại nặng nề chúng vẫn không dừng lại hành động nhục mạ con bé, thậm chí còn thi triển thủ đoạn khiến nó bị cầm tù, luôn không thể chết được để phải chịu đựng sự khi nhục ấy cho đến khi đám động dục ấy thoả mãn mới thôi!"
"Ta khi ấy đã tẩu hoả nhập ma, chỉ hận không thể lập tức lao lên, khiến chúng muốn chết không được mà muốn sống cũng không xong!"
"Thế nhưng ở tầng thứ tu vi như ta, chuyện đột phá là không có khả năng trì hoãn, toàn thân từ lúc xuất quan đã bị Thiên Đạo chế ngự phạm vi, tuyệt nhiên không cách nào có thể rời khỏi, bắt buộc phải độ kiếp xong, một là chết hai là sống thì mới thoát ra được..."
"Mà ta đã tẩu hoả nhập ma, đạo tâm vụn vỡ, làm sao còn đủ khả năng để hứng chịu khảo nghiệm của thiên địa nữa?"
"Rốt cuộc, trước cái ánh mắt đầy hài hước và thoả mãn của lũ súc sinh đó, ta bất lực gào thét để cho Thiên Kiếp giáng xuống thân mình, đánh đến thân tử đạo tiêu, cũng chính là chết!"
Hoa Vô Khuyết vừa nói, lời nói không còn thấy sự lưu loát như trước nữa...
Nàng vừa cảm thấy đau khổ biết bao, vừa cảm thấy dằn vặt tự trách, vừa cảm thấy phẫn nộ và uất hận vô hạn.
"Lại không biết là tra tấn hay may mắn, trước đó khi tự mình tạo ra Hàn Thiên Sơn làm nấm mồ của một tà đạo thế lực cao cấp đã lưu lại một sợi tàn hồn để đề phòng không may trong tương lai, vậy nên khi chết đi đã nhờ vào một sợi tàn hồn đó mà sống sót..."
"Dự tính sẽ phải mất 60 vạn năm để khôi phục tàn hồn thành linh hồn, ta đã nhiều lần muốn buông bỏ vì mất tất cả, còn sống thì không khác nào sự tra tấn dằn vặt ta, thế nhưng nghĩ đến tiểu nha đầu đó sẽ không muốn ta phải chịu tổn thương như vậy đã trở thành động lực để ta tiếp tục tồn tại..."
"Sau cùng là bị Trần tiểu tử ngươi đánh thức trước thời hạn mà ta và ngươi mới đang cùng ngồi đây nói chuyện."
Hoa Vô Khuyết dường như đã muốn kết thúc kể chuyện rồi, tâm trạng của nàng lúc này không còn đủ tốt để có thể tiếp tục nói chuyện bình thường nữa.
Trần Vô Hạo hiểu được điều này, lại chỉ hỏi thêm một câu: "Vậy khi đã phục sinh thành công, liệu Hoa tiền bối còn muốn truy tìm đời sau những kẻ thù đó giết chết hay không?"
Câu hỏi này của hắn đã khiến toàn thân nàng nhất thời khựng lại một thoáng, im lặng không nói gì, chỉ nhắm mắt lại hồi lâu, khuôn miệng nhỏ thả nhẹ ra 1 chữ:
"Không."